Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1723
Chương 1723: Anh Nguyệt mang thai
Nghiêm Mặc Hàn mở cửa biệt thự, thì nhìn thấy Linh Trang đang ôm các cô con gái của mình khóc rất thương tâm.
Mà ba bố con nhà họ Chiến lại nhìn bọn họ cạn lời Nghiêm Mặc Hàn vừa đi đến chỗ Chiến Hàn Quân vừa sờ vào lồng ngực còn đang sợ hãi: “Chết tiệt, dọa chết bảo bảo, anh đây còn cho rằng cậu đã lên trời rồi”
Nghiêm Mặc Hàn mở miệng mắng Chiến Hàn Quân, nhưng lại đắc tội với cả đám người trong nhà, nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt muốn giết người.
Nghiêm Mặc Hàn trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh..
“Đây có phải là tôi rơi vào hang sói không?
Xin các người hãy đem cái ánh mắt sắc bén ấy thu lại, tôi sợ” Nghiêm Mặc Hàn sợ hãi nói.
“Cậu đến đây làm gì?” Chiến Hàn Quân lãnh đạm nói.
Nghiêm Mặc Hàn giận dữ: “Tôi nghe nói anh bị bệnh, sáng sớm liền dẫn theo con cái tới đây thăm anh, anh đối xử với tôi như vậy sao?”
“Bác à, khi nào thì bác đã có con rồi vậy?”
Bé Tùng tò mò hỏi.
Nghiêm Mặc Hàn dìu Anh Nguyệt đi qua, vuốt ve bụng của Anh Nguyệt nói: “Đang ở trong đây”
Bảo bối Thiên An ngạc nhiên hét lên: có thai rồi sao? Là sinh đôi ạ?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Sinh đôi quá ít rồi, ít nhất phải là sinh ba, sinh bốn, sinh năm là tốt nhất”
Bảo bối Thiên An chế nhạo: “Bác cho rằng vợ bác là heo sao”
Chiến Quốc Việt và bé Tùng cùng trừng mắt nhìn em gái Bảo bối Thiên An mới nhận thức được mình nói sai rồi, che miệng lại áy náy nhìn mẹ: “Mẹ con không có nói người.”
Linh Trang hở.
Nghiêm Mặc Hàn cẩn thận đỡ Anh Nguyệt cùng ngồi xuống: “Anh Nguyệt em có khát không? Thấy đói không?”
Anh Nguyệt gật đầu.
Bác Nghiêm Mặc Hàn nhướng mắt nhìn những người trong nhà: “Đi rót nước? Đi nấu cơm có nghe thấy không, vợ tôi khát nước, đói Chiến Hàn Quân lạnh lùng ra lệnh: “Cậu đi mà làm”
Nghiêm Mặc Hàn trợn tròn mắt: “Tôi? Có lộn không, tôi là khách nha?”
Chiến Hàn Quân nói: “nhìn xem những người ở đây có ai biết nấu cơm?”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn những đám trẻ ngây thơ, lại nhìn đến người bệnh Chiến Hàn Quân, cuối cùng ánh Trang: “Linh Trang nấu”
Khí tức lạnh lẽo đọng lại trong mắt của Chiến Hàn Quân: “Cậu nói cái gì?”
Từ khi còn nhỏ anh đã cố gắng học làm việc nhà, chính là vì không muốn cho Linh Trang làm, càng huống hồ lúc này cơ thể Linh Trang còn đang bị bệnh, lời nói của Nghiêm Mặc Hàn quả thực là làm cho ngài Quân tức giận Nghiêm Mặc Hàn không ngừng phàn nàn: “Haizz, tôi đến không đúng lúc rồi, đồ ăn của nhiều người như vậy, đây không phải là muốn tôi mệt chết sao?”
Sau đó nảy ra ý định: “Anh Nguyệt, hay là it rơi trên người Linh chúng ta về nhà? Hôm khác mới đến thăm anh của em?”
Chiến Hàn Quân uy hiếp nói: “Nếu cậu đi, sau này, không được phép đến vườn hoa Vô Ưu nhà tôi nữa”
Nghiêm Mặc Hàn cúi đầu, nhận mệnh nói: “Được rồi, tôi nấu”
Bảo bối Thiên An dễ thương tốt bụng đứng lên nói: “Bác, để con giúp bác”
Các chị em khác cũng chủ động nói: “Con cũng đi, con cũng đi”
Bọn trẻ nhanh chóng lao vào phòng bếp, nháy mắt phòng khách trở nên trống rỗng.
Linh Trang ôn nhu rót cho Anh Nguyệt ly nước.
Chiến Hàn Quân ghen: “Linh Trang, anh cũng muốn uống”
Linh Trang lại rót cho Chiến Hàn Quân một ly.
Chiến Quốc Việt nhìn chăm chăm vào bụng của Anh Nguyệt, độc miệng nói: “Không phải nói không mang thai được sao? Sao đột nhiên lại mang thai rồi?”
Anh Nguyệt nói: “Thăng nhóc này, cô sinh cho con em trai em gái không tốt sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Cô mang thai đi lại vất vả và cơ thể còn nặng nữa, đều làm cậu khẩn trương đến dáng vẻ gì rồi Anh Nguyệt nghỉ ngờ nhìn Chiến Quốc Việt: “Con rốt cuộc muốn nói gì?”
Chiến Quốc Việt lúc này mới đi thẳng vào vấn đề: “Vợ chồng của cô đừng có suốt ngày chạy đến trước mặt bố lắc lư, sẽ làm bố con bực bội”
Nghiêm Mặc Hàn mở cửa biệt thự, thì nhìn thấy Linh Trang đang ôm các cô con gái của mình khóc rất thương tâm.
Mà ba bố con nhà họ Chiến lại nhìn bọn họ cạn lời Nghiêm Mặc Hàn vừa đi đến chỗ Chiến Hàn Quân vừa sờ vào lồng ngực còn đang sợ hãi: “Chết tiệt, dọa chết bảo bảo, anh đây còn cho rằng cậu đã lên trời rồi”
Nghiêm Mặc Hàn mở miệng mắng Chiến Hàn Quân, nhưng lại đắc tội với cả đám người trong nhà, nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt muốn giết người.
Nghiêm Mặc Hàn trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh..
“Đây có phải là tôi rơi vào hang sói không?
Xin các người hãy đem cái ánh mắt sắc bén ấy thu lại, tôi sợ” Nghiêm Mặc Hàn sợ hãi nói.
“Cậu đến đây làm gì?” Chiến Hàn Quân lãnh đạm nói.
Nghiêm Mặc Hàn giận dữ: “Tôi nghe nói anh bị bệnh, sáng sớm liền dẫn theo con cái tới đây thăm anh, anh đối xử với tôi như vậy sao?”
“Bác à, khi nào thì bác đã có con rồi vậy?”
Bé Tùng tò mò hỏi.
Nghiêm Mặc Hàn dìu Anh Nguyệt đi qua, vuốt ve bụng của Anh Nguyệt nói: “Đang ở trong đây”
Bảo bối Thiên An ngạc nhiên hét lên: có thai rồi sao? Là sinh đôi ạ?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Sinh đôi quá ít rồi, ít nhất phải là sinh ba, sinh bốn, sinh năm là tốt nhất”
Bảo bối Thiên An chế nhạo: “Bác cho rằng vợ bác là heo sao”
Chiến Quốc Việt và bé Tùng cùng trừng mắt nhìn em gái Bảo bối Thiên An mới nhận thức được mình nói sai rồi, che miệng lại áy náy nhìn mẹ: “Mẹ con không có nói người.”
Linh Trang hở.
Nghiêm Mặc Hàn cẩn thận đỡ Anh Nguyệt cùng ngồi xuống: “Anh Nguyệt em có khát không? Thấy đói không?”
Anh Nguyệt gật đầu.
Bác Nghiêm Mặc Hàn nhướng mắt nhìn những người trong nhà: “Đi rót nước? Đi nấu cơm có nghe thấy không, vợ tôi khát nước, đói Chiến Hàn Quân lạnh lùng ra lệnh: “Cậu đi mà làm”
Nghiêm Mặc Hàn trợn tròn mắt: “Tôi? Có lộn không, tôi là khách nha?”
Chiến Hàn Quân nói: “nhìn xem những người ở đây có ai biết nấu cơm?”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn những đám trẻ ngây thơ, lại nhìn đến người bệnh Chiến Hàn Quân, cuối cùng ánh Trang: “Linh Trang nấu”
Khí tức lạnh lẽo đọng lại trong mắt của Chiến Hàn Quân: “Cậu nói cái gì?”
Từ khi còn nhỏ anh đã cố gắng học làm việc nhà, chính là vì không muốn cho Linh Trang làm, càng huống hồ lúc này cơ thể Linh Trang còn đang bị bệnh, lời nói của Nghiêm Mặc Hàn quả thực là làm cho ngài Quân tức giận Nghiêm Mặc Hàn không ngừng phàn nàn: “Haizz, tôi đến không đúng lúc rồi, đồ ăn của nhiều người như vậy, đây không phải là muốn tôi mệt chết sao?”
Sau đó nảy ra ý định: “Anh Nguyệt, hay là it rơi trên người Linh chúng ta về nhà? Hôm khác mới đến thăm anh của em?”
Chiến Hàn Quân uy hiếp nói: “Nếu cậu đi, sau này, không được phép đến vườn hoa Vô Ưu nhà tôi nữa”
Nghiêm Mặc Hàn cúi đầu, nhận mệnh nói: “Được rồi, tôi nấu”
Bảo bối Thiên An dễ thương tốt bụng đứng lên nói: “Bác, để con giúp bác”
Các chị em khác cũng chủ động nói: “Con cũng đi, con cũng đi”
Bọn trẻ nhanh chóng lao vào phòng bếp, nháy mắt phòng khách trở nên trống rỗng.
Linh Trang ôn nhu rót cho Anh Nguyệt ly nước.
Chiến Hàn Quân ghen: “Linh Trang, anh cũng muốn uống”
Linh Trang lại rót cho Chiến Hàn Quân một ly.
Chiến Quốc Việt nhìn chăm chăm vào bụng của Anh Nguyệt, độc miệng nói: “Không phải nói không mang thai được sao? Sao đột nhiên lại mang thai rồi?”
Anh Nguyệt nói: “Thăng nhóc này, cô sinh cho con em trai em gái không tốt sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Cô mang thai đi lại vất vả và cơ thể còn nặng nữa, đều làm cậu khẩn trương đến dáng vẻ gì rồi Anh Nguyệt nghỉ ngờ nhìn Chiến Quốc Việt: “Con rốt cuộc muốn nói gì?”
Chiến Quốc Việt lúc này mới đi thẳng vào vấn đề: “Vợ chồng của cô đừng có suốt ngày chạy đến trước mặt bố lắc lư, sẽ làm bố con bực bội”