Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1811: Tha thứ
Mà Dư Nhân, bởi vì thích Linh Trang, thế nên chỉ cần có có thể nhìn thấy cô, anh ta đều thích hết.
Lúc mà Linh Trang bước vào phòng khách, tất cả mọi người đều mang theo sự chờ mong và ham muốn mãnh liệt nhìn về phía cô.
Ông cụ Niên nói: “Linh Trang, chúng ta chờ mong hướng về những vì sao và mặt trăng, cuối cùng cũng xem như chờ được con đến rồi, ông biết, con chưa chắc đã muốn đến gặp chúng ta, nhưng mà chúng ta vẫn như cũ chờ mong nhận được sự tha thứ của con”
Linh Trang đi đến trước mặt ông cụ, nói: “Con vĩnh viễn đều sẽ không thể tha thứ cho con gái của ông. Bởi vì bà ấy đã làm hại đến anh Hàn Quân. Bà ấy không những tổn hại đến cơ thể của anh Hàn Quân, mà hơn nữa còn phá hủy tâm hồn mạnh mẽ của anh ấy. Ông muốn con tha thứ cho bà ấy, con thật sự không thể làm nổi. Thật xin lỗi”
Ông cụ Niên run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt.
“Ông biết sai lâm mà con bé phạm phải là không thể nào tha thứ được. Nhưng mà con bé dù sao chung quy lại cũng là con gái của ông, ông có oán trách, có hận con bé, thì cũng không có cách nào vứt bỏ được nó. Linh Trang, con cũng là người làm mẹ, con nhất định có thể hiểu rõ được trái tim của ông nội mà Linh Trang nói: “Ông nội à, ông cũng không cần khổ sở như vậy. Mặc dù con sẽ không tha thứ cho bà ấy, nhưng mà con cũng sẽ không làm khó bà ấy đâu”
Ông cụ Niên nghe thấy vậy, ngổn ngang trăm mối mà thở phào một tiếng.
“Vậy thì tốt rồi”
Dư Nhân ngạc nhiên kêu lên: “Sao lại như thế? Linh Trang à? Bà ấy lần nào cũng làm hại em, vậy mà em còn có thể tha thứ cho bà ấy š? Em phải đòi nợ bà ấy, đem hết tất cả những buồn bã và oán hận ở trong lòng em đều phát tiết ra hết bên ngoài đi chứ”
Linh Trang đi đến trước mặt của Dư Nhân, đưa thiệp cưới ở trong tay cho Dư Nhân, lời nói thấm thía nói: “Hận một người, thì còn khó hơn cả yêu một ai đó. Tôi yêu anh Hàn Quân, cả đời này đều phải yêu một cách vô cùng khó khăn, tôi đã từng trải qua cái chết, đã từng trải qua sự tuyệt vọng chia lìa, mỗi lần như thế tôi đều thương tâm đến suýt chết, cảm thấy được tôi và anh ấy liền cứ như vậy mà kết thúc rồi.
Nhưng mà rất cảm tạ vì ông trời đã thương, ông đã luôn luôn thần kỳ như vậy mà phù hộ cho chúng tôi, để cho chúng tôi gặp dữ hóa lành. Sau khi còn có thể trải qua thiên phàm, tương trợ lẫn nhau. Tôi nghĩ là, có lẽ để có thể được ở bên anh ấy, là phải dùng những việc khổ đau này để đổi lại”
Dư Nhân nhíu lông mày lại, nói: “Linh Trang, cuộc sống này không có nhiều triết lý như thế. Trên thực tế, tất cả những khổ đau của em đều là do Dư Thiên An mang đến cho em, chỉ cần bà ấy không còn nữa, thì em sẽ không có nhiều kiếp nạn đến như vậy”
Hốc mắt của Linh Trang ửng đỏ: “Dư Nhân à, những chuyện trên thế giới này, không có mười phần thì hoàn hảo cả mười đâu, có thể chắp vá được cái mười phần thì chín phần hoàn mỹ đã là vô cùng may mắn rồi. Làm người thì không thể tham lam, bởi vì anh nghĩ đến càng nhiều, thì cuối cùng cũng chỉ mất đi càng nhiều mà thôi”
Dư Nhân ngẩn ngơ cả người.
Linh Trang đây là sau khi trải qua trăm nghìn đăng cay, mới có thể cho ra được sự cảm thông thông hiểu của lòng chua xót như thế.
Cô rõ ràng là cô chủ Nghiêm Linh Trang, học vấn tôt, giá trị nhan sắc cao, không những là cô gái chúng tinh phủng nguyệt của nhà họ Nghiêm, mà còn là cô gai được thái tử gia của Hà Nội từ nhỏ đã nâng trong lòng bàn tay mà thương yêu, thế nhưng mà cô lại bảo trì nhân gian thanh tịnh trân quý như thế.
Vậy còn anh ta thì sao?
Anh ta có phải nên học theo sự thanh tỉnh của cô không, có nên học cô tạm nhân nhượng vì lợi ích của toàn cục không?
Dư Sinh chầm chập rời bước đến trước mặt của Linh Trang, bộ dạng giống như có lời muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng cuối cùng cũng lấy được dũng khí, nói: “Linh Trang à, chuyện của cậu và Tú Hòa, chắc hẳn là con cũng biết cả rồi. Nếu như không phải sự quấy phá của thuốc ái tình, thì cậu cũng sẽ không làm ra cái loại chuyện có lỗi với mợ Thanh của con như thế. Cậu hy vọng con có thể giúp cậu đi khuyên nhủ mợ Thanh của con, để cho cô ấy trở về bên cạnh cậu. Cậu và cô ấy tuổi tác đều không phải còn nhỏ nữa rồi, quãng đời còn lại không dài, cậu hy vọng chúng ta không nên bỏ lỡ nhau thêm nữa..” Nói đến chỗ này, giọng nói của Dư Sinh có chút nghẹn ngào.
“Vậy cô Tú Hòa thì làm như thế nào?” Linh Trang hỏi.
Dư Sinh nói: “Tùy ý cho con trừng phạt đấy. Cậu và cô ấy là không cách nào có thể ở cạnh nhau nữa rồi”
Linh Trang gật gật đầu: “Con biết rồi ạ”
“Dư Thiên An ở đâu vậy? Con muốn gặp bà ấy một chút” Linh Trang hỏi.
Dư Nhân nói: “Em đi cùng với anh đi, anh đưa em đi gặp bà ấy”
Linh Trang nối đuôi đi theo đẳng sau Dư: Nhân, đi đến một phòng chứa đồ khá nhỏ ở dưới tầng một.
Dư Nhân đẩy cửa ra, Linh Trang chần chờ một chốc lát, tồi mới tiến vào trong Không gian của phòng chứa đồ rất nhỏ, bên trong đặt một cái giường đơn. Bởi vì Dư Thiên An mấy ngày trước đây bị thương, thỉnh thoảng sẽ có bác sĩ đến đây thay bà ta băng bó miệng vết thương. Bên trong phòng liền tràn ngập mùi thuốc nồng nồng đượm đượm.
Một cái chân của Dư Thiên An, bị khóa sắt khóa ở trên một bên chân giường. Dư Thiên An nhìn thấy Linh Trang, sau khi từ biệt rồi, thì rất không tiện mà nhìn mặt cô.
Linh Trang ngồi ở cái ghế bên cạnh giường, buồn bã như mất sổ gạo nói: “Cái căn phòng này tôi cũng đã từng được ở qua rồi.
Cái khóa sắt này, tôi cũng dã từng đeo nó.
Không giống với tôi chính là, thời gian đó tâm tình của tôi rất tốt. Mà bà, tâm tình lại phiền muộn”
Lúc mà Linh Trang bước vào phòng khách, tất cả mọi người đều mang theo sự chờ mong và ham muốn mãnh liệt nhìn về phía cô.
Ông cụ Niên nói: “Linh Trang, chúng ta chờ mong hướng về những vì sao và mặt trăng, cuối cùng cũng xem như chờ được con đến rồi, ông biết, con chưa chắc đã muốn đến gặp chúng ta, nhưng mà chúng ta vẫn như cũ chờ mong nhận được sự tha thứ của con”
Linh Trang đi đến trước mặt ông cụ, nói: “Con vĩnh viễn đều sẽ không thể tha thứ cho con gái của ông. Bởi vì bà ấy đã làm hại đến anh Hàn Quân. Bà ấy không những tổn hại đến cơ thể của anh Hàn Quân, mà hơn nữa còn phá hủy tâm hồn mạnh mẽ của anh ấy. Ông muốn con tha thứ cho bà ấy, con thật sự không thể làm nổi. Thật xin lỗi”
Ông cụ Niên run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt.
“Ông biết sai lâm mà con bé phạm phải là không thể nào tha thứ được. Nhưng mà con bé dù sao chung quy lại cũng là con gái của ông, ông có oán trách, có hận con bé, thì cũng không có cách nào vứt bỏ được nó. Linh Trang, con cũng là người làm mẹ, con nhất định có thể hiểu rõ được trái tim của ông nội mà Linh Trang nói: “Ông nội à, ông cũng không cần khổ sở như vậy. Mặc dù con sẽ không tha thứ cho bà ấy, nhưng mà con cũng sẽ không làm khó bà ấy đâu”
Ông cụ Niên nghe thấy vậy, ngổn ngang trăm mối mà thở phào một tiếng.
“Vậy thì tốt rồi”
Dư Nhân ngạc nhiên kêu lên: “Sao lại như thế? Linh Trang à? Bà ấy lần nào cũng làm hại em, vậy mà em còn có thể tha thứ cho bà ấy š? Em phải đòi nợ bà ấy, đem hết tất cả những buồn bã và oán hận ở trong lòng em đều phát tiết ra hết bên ngoài đi chứ”
Linh Trang đi đến trước mặt của Dư Nhân, đưa thiệp cưới ở trong tay cho Dư Nhân, lời nói thấm thía nói: “Hận một người, thì còn khó hơn cả yêu một ai đó. Tôi yêu anh Hàn Quân, cả đời này đều phải yêu một cách vô cùng khó khăn, tôi đã từng trải qua cái chết, đã từng trải qua sự tuyệt vọng chia lìa, mỗi lần như thế tôi đều thương tâm đến suýt chết, cảm thấy được tôi và anh ấy liền cứ như vậy mà kết thúc rồi.
Nhưng mà rất cảm tạ vì ông trời đã thương, ông đã luôn luôn thần kỳ như vậy mà phù hộ cho chúng tôi, để cho chúng tôi gặp dữ hóa lành. Sau khi còn có thể trải qua thiên phàm, tương trợ lẫn nhau. Tôi nghĩ là, có lẽ để có thể được ở bên anh ấy, là phải dùng những việc khổ đau này để đổi lại”
Dư Nhân nhíu lông mày lại, nói: “Linh Trang, cuộc sống này không có nhiều triết lý như thế. Trên thực tế, tất cả những khổ đau của em đều là do Dư Thiên An mang đến cho em, chỉ cần bà ấy không còn nữa, thì em sẽ không có nhiều kiếp nạn đến như vậy”
Hốc mắt của Linh Trang ửng đỏ: “Dư Nhân à, những chuyện trên thế giới này, không có mười phần thì hoàn hảo cả mười đâu, có thể chắp vá được cái mười phần thì chín phần hoàn mỹ đã là vô cùng may mắn rồi. Làm người thì không thể tham lam, bởi vì anh nghĩ đến càng nhiều, thì cuối cùng cũng chỉ mất đi càng nhiều mà thôi”
Dư Nhân ngẩn ngơ cả người.
Linh Trang đây là sau khi trải qua trăm nghìn đăng cay, mới có thể cho ra được sự cảm thông thông hiểu của lòng chua xót như thế.
Cô rõ ràng là cô chủ Nghiêm Linh Trang, học vấn tôt, giá trị nhan sắc cao, không những là cô gái chúng tinh phủng nguyệt của nhà họ Nghiêm, mà còn là cô gai được thái tử gia của Hà Nội từ nhỏ đã nâng trong lòng bàn tay mà thương yêu, thế nhưng mà cô lại bảo trì nhân gian thanh tịnh trân quý như thế.
Vậy còn anh ta thì sao?
Anh ta có phải nên học theo sự thanh tỉnh của cô không, có nên học cô tạm nhân nhượng vì lợi ích của toàn cục không?
Dư Sinh chầm chập rời bước đến trước mặt của Linh Trang, bộ dạng giống như có lời muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng cuối cùng cũng lấy được dũng khí, nói: “Linh Trang à, chuyện của cậu và Tú Hòa, chắc hẳn là con cũng biết cả rồi. Nếu như không phải sự quấy phá của thuốc ái tình, thì cậu cũng sẽ không làm ra cái loại chuyện có lỗi với mợ Thanh của con như thế. Cậu hy vọng con có thể giúp cậu đi khuyên nhủ mợ Thanh của con, để cho cô ấy trở về bên cạnh cậu. Cậu và cô ấy tuổi tác đều không phải còn nhỏ nữa rồi, quãng đời còn lại không dài, cậu hy vọng chúng ta không nên bỏ lỡ nhau thêm nữa..” Nói đến chỗ này, giọng nói của Dư Sinh có chút nghẹn ngào.
“Vậy cô Tú Hòa thì làm như thế nào?” Linh Trang hỏi.
Dư Sinh nói: “Tùy ý cho con trừng phạt đấy. Cậu và cô ấy là không cách nào có thể ở cạnh nhau nữa rồi”
Linh Trang gật gật đầu: “Con biết rồi ạ”
“Dư Thiên An ở đâu vậy? Con muốn gặp bà ấy một chút” Linh Trang hỏi.
Dư Nhân nói: “Em đi cùng với anh đi, anh đưa em đi gặp bà ấy”
Linh Trang nối đuôi đi theo đẳng sau Dư: Nhân, đi đến một phòng chứa đồ khá nhỏ ở dưới tầng một.
Dư Nhân đẩy cửa ra, Linh Trang chần chờ một chốc lát, tồi mới tiến vào trong Không gian của phòng chứa đồ rất nhỏ, bên trong đặt một cái giường đơn. Bởi vì Dư Thiên An mấy ngày trước đây bị thương, thỉnh thoảng sẽ có bác sĩ đến đây thay bà ta băng bó miệng vết thương. Bên trong phòng liền tràn ngập mùi thuốc nồng nồng đượm đượm.
Một cái chân của Dư Thiên An, bị khóa sắt khóa ở trên một bên chân giường. Dư Thiên An nhìn thấy Linh Trang, sau khi từ biệt rồi, thì rất không tiện mà nhìn mặt cô.
Linh Trang ngồi ở cái ghế bên cạnh giường, buồn bã như mất sổ gạo nói: “Cái căn phòng này tôi cũng đã từng được ở qua rồi.
Cái khóa sắt này, tôi cũng dã từng đeo nó.
Không giống với tôi chính là, thời gian đó tâm tình của tôi rất tốt. Mà bà, tâm tình lại phiền muộn”