Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1884-1893
Chương 1884: Thất tình là tâm bệnh, vậy thì bác sĩ làm sao có thể chữa khỏi đây
Bà nội Bác Danh nắm lấy tay bảo bối Thành An và nói: “Bảo bối Thành An, vì con có tâm nguyện kế thừa tấm áo y thuật của cụ Bác Danh. Vậy thì cụ Bác Danh sẽ giao nó cho con”
“Vâng ạ”
Linh Trang kinh ngạc nhìn Bác Danh, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Cô ấy đã bán con gái của mình như thế này sao?
Linh Trang cay đắng nhìn Bác Danh và trêu chọc: “Bà nội ơi, con quay về không có cách nào giải thích chuyện này với anh Quân được?”
Ông cụ già cười nói: “Con còn phải giải thích chuyện này với nó à? Nó nghe lời con nhất, con gọi nó là anh Quân nhiều lần vào, nó thương con còn không kịp ấy”
Linh Trang nhìn bảo bối Thanh An, tính tình bình tĩnh đến khó hiểu của bảo bối Thanh An khiến cô đau đầu thở dài. “Anh Quân yêu nhất người con gái này. Anh ấy chưa từng hoạch định tương lai cho Chiến Quốc Việt và bé Tùng, nhưng cuộc sống cả đời này của bảo bối Thành An, anh ấy đã sắp xếp xong xuôi cho con bé rồi.
Bảo bối Thành An nhà chúng ta, không cần phải làm công việc vất vả, cả cuộc đời cũng không phải lo toan. Anh Quân đã dành dụm được nhiều tiền cho con bé, mua đất, thành lập công ty riêng cho nó…Anh ấy đã làm rất nhiều cho con bé, chỉ mong bảo bối Thanh An có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Nhưng mà mọi người đã kéo con bé vào một thế giới vô định, thế giới này sóng gió như vậy, anh Quân làm sao có thể đồng ý đây?”
Bảo bối Thanh An mỉm cười. Cô từng nghĩ rằng bố là người vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc với cô. Đến bây giờ cô mới biết rằng rốt cuộc bố yêu thương cô ấy hơn cả những quy tắc.
Bố càng cảm thấy lo lắng cho cô ấy, bảo bối Thanh An càng cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn và bất khả chiến bại. Một ngày không xa, bố và mẹ đều sẽ già đi, bảo bối Thanh An cũng sẽ là chỗ dựa của bố và mẹ.
Bảo bối Thanh An đi tới chỗ Linh Trang, ngồi xổm xuống, nhìn thấy Linh Trang đỏ hoe mắt, vô cùng không muốn cô làm người thừa kế của Bác Danh. Bảo bối Thanh An nhẹ nhàng ôm đầu mẹ dỗ dành: “Mẹ ơi, không phải mẹ từng nói sao? Con gái là nước, tưởng chừng như yếu đuối nhưng lại bao dung, ẩn chứa sức mạnh vô hạn. Mẹ cứ để con tự lựa chọn, được không?”
Nội tâm của Linh Trang cảm thấy rối bời.
Cô ấy thực sự là một người quyết đoán.
Nhưng khi mọi thứ liên quan đến các con, cô ấy đều trở nên thiếu quyết đoán.
“Bảo bối Thanh An, con để mẹ suy nghĩ lại”
“Mẹ ơi, mẹ đồng ý với con đi. Chỉ cần con làm cho bản thân mình trở nên bận rộn, có lẽ con mới có thể quên được nỗi đau mà anh Diệp Phong mang lại cho mình. “
Linh Trang sững sờ nhìn bảo bối Thanh An. Chính những lời này đã khiến Linh Trang từ bỏ hoàn toàn sự cố chấp của mình.
Nỗi đau mất đi tình yêu sẽ khiến cuộc sống không thể cưỡng lại được.
Bảo bối Thanh An cần tìm động lực để sống Linh Trang thở dài một hơi: “Nếu không con thể tiếp tục, nhớ rõ nhất định phải nói với mẹ. Bảo bối Thanh An, con không cần thiết phải trải qua cuộc sống vất vả”
Bảo bối Thanh An gật đầu. “Mẹ, con biết Trở về từ vườn hoa Vô Ưu, bộ dạng của Linh Trang trông rất bơ phờ. Thỉnh thoảng thở dài một hơi.
Chiến Hàn Quân chỉ khi thấy cô ấy đến vườn hoa Vô Ưu để khám chữa bệnh nhưng không có kết quả, biểu hiện trong nội tâm có chút thất lạc.
Chiến Hàn Quân dở khóc dở cười, thất tình là tâm bệnh, vậy thì bác sĩ làm sao có thể chữa khỏi đây?
Anh ngồi cạnh Linh Trang, nói: “Sao rồi, bà nội Bác Danh đối với bệnh của bảo bối Thanh An cũng bó tay?”
Chương 1885: Vẫn còn muốn tôi làm bảo mẫu cho anh
Linh Trang áy náy nhìn Chiến Hàn Quân: “Bà nội Bác Danh ngược lại lại có cách.”
Chỉ là sợ răng khi nói ra cách này Chiến Hàn Quân sẽ ra tay ngăn cản.
Chiến Hàn Quân bán tín bán nghỉ nhìn Linh Trang: “Ö? Nói ra anh nghe thử.”
Nghĩ khí của Linh Trang trầm xuống nói: “Bà ấy đã chuyển hướng thành công sự chú ý của bảo bối Thanh An”
Chiến Hàn Quân cảm thấy có thế chuyển hướng sự chú ý của bảo bối Thành An là một điều tốt, nhưng thấy Linh Trang thấp thỏm như: vậy, anh ta mong rằng bà nội Bác Danh đã yêu cầu Bảo bối Thành An làm chuyện gì đó không bình thường.
Anh lặng lẽ mong Linh Trang đi theo, Linh Trang ngập ngừng một lúc rồi lúng túng nói với anh: “Anh Quân, bảo bối Thành An đã quyết định kế thừa y thuật bà nội Bác Danh rồi”
Chiến Hàn Quân nháy mắt có chút thất thần.
Vẻ mặt u sầu cũng hiện rõ trên gương mặt điển trai: “Tính cách của đứa trẻ này là không tranh quyền thế, nếu bảo bối Thành An học được một chút của bà nội, sau này trở thành bác sĩ làm việc ở bệnh Á Châu cũng rất tốt.
Chiến Hàn Quân đau lòng cho Linh Trang, liền đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Linh Trang. Săn sóc an ủi: “Linh Trang, em đừng lo lắng. Sức khỏe em không tốt, đừng làm bản thân bực bội. Em phải biết mình là chỗ dựa của con, khi bảo bối Thanh An buồn, em càng không thể buồn với con bé, em có biết không?”
Linh Trang ngã vào người anh, gật gật đầu.
“Em biết rồi”
Trong một tòa nhà dân cư.
Diệp Phong nẵm trên giường của Tô Cẩm, lớp thạch cao trên chân đã được gỡ bỏ, nhưng bước đi vẫn có chút không được linh hoạt.
“Tô Cẩm chất vấn anh: “Anh ăn uống ở nhà tôi bốn mươi ngày rồi, bây giờ chân anh gần như đã lành, có phải nên đi rồi hay không?”
Diệp Phong để tay ra phía sau đầu, dù bận nhưng vẫn thong dong nhìn Tô Cẩm. Mặt dày năn nỉ nói: “Cô có biết tôi làm nghề gì không?”
Tô Cẩm lắc đầu. Trong mät cô xuất hiện một chút hiếu kì.
“Tôi là cận vệ của cậu Chiến. Yếu tố rủi ro trong công việc của tôi rất cao. Nếu như chân của tôi không linh hoạt, ngày đầu tiên tôi đi làm có thể sẽ gặp bất hạnh chết”
Tô Cẩm nghe anh nói đến cái chết, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuấn tú của Diệp Phong. Âm thầm cân nhắc, nếu vì cô mà chết, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
“Vậy anh phải nghỉ ngơi mấy ngày?” Tô Cẩm khóc không ra nước mắt: “Tiền của tôi đã bị anh dùng hết rồi”
Diệp Phong nhặt một quả táo đỏ Phú Sĩ từ đĩa hoa quả lên. Cho vào miệng cắn một miếng to, nhìn Tô Cẩm ngốc nghếch ngọt ngào bất cẩn. Cô thực sự sẽ tin rằng anh sẽ chết?
Cô nhóc con này đơn thuần giống như nước tinh khiết vậy.
“Thật sự không có tiền?” Diệp Phong hỏi.
Tô Cẩm gật đầu như đập tỏi: “Tôi vẫn còn là học sinh. Mẹ tôi đã cho tôi một khoản tiền khi nhập học, để cho tôi sinh hoạt phí trong học kỳ này. Nhưng ai bảo tôi gặp xui xẻo gặ phải anh, tôi đưa cho anh tiền thuốc men, tiền chăm sóc điều dưỡng, tôi liền hết tiền rồi”
Diệp Phong liếc nhìn bộ quần áo bình dân rẻ tiền của Tô Cẩm. Liền biết răng Tô Cẩm sinh ra có lẽ vô cùng nghèo khó.
Diệp Phong quyết định giúp Tô Cẩm.
“Có muốn đi tìm công việc không?” Diệp Phong hỏi.
Đồng tử của Tô Cẩm đột nhiên sáng lên.
Những sinh viên đại học nghèo này cũng thường ra ngoài kiếm việc làm thêm nhưng mà lương lại quá thấp.
Tô Cẩm vui vẻ hỏi: “Anh định giới thiệu công việc giúp tôi ư?”
Nhưng mà rất nhanh sau đó, thần sắc của Tô Cẩm liền ảm đạm xuống. Khinh thường liếc nhìn Diệp Phong một cái, chép miệng tặc lưỡi nói: “Bản thân anh còn chết đói không làm được gì, anh còn có thể giới thiệu cho tôi được công việc gì chứ?”
Diệp Phong ngẫm nghĩ, một cô gái ngốc nghếch và ngọt ngào như vậy, để ở bên cạnh người khác, anh không yên tâm. Nói: “Cô làm bảo mẫu cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho cô”
Tô Cẩm “xì” một tiếng. “ Tôi đã làm bảo mẫu cho anh được một tháng rồi. Cũng không nhìn thấy anh chủ động tiêu một đồng tiền nào. Vẫn còn muốn tôi làm bảo mẫu cho anh, anh có tiền để trả lương cho tôi không?”
Trong mắt của Tô Cẩm, Diệp Phong chính là một tên không học vấn không nghề nghiệp.
Chương 1886: Làm giúp việc cho tôi
Diệp Phong nói: “Chúng ta có thể ký hợp đồng. Cô dọn dẹp vệ sinh cho tôi đi, nuôi nấng bé cưng của tôi, khi mà tôi ở nhà thì phải nấu cơm cho tôi nữa. Mỗi tháng tôi sẽ trả cho cô tiền lương là ba mươi năm triệu”
Tô Cẩm nghe được đến đây thì kinh ngạc đến ngây người miệng há hốc ra, tiền lương một tháng là ba mươi năm triệu á?
Trời ơi, đây chính là cái đãi ngộ mà rất nhiều sinh viên năm bốn tốt nghiệp ra trường đều không lấy được đấy.
Nhưng mà Tô Cẩm cũng rất nhanh mà quay trở về hiện thực, dùng tay của mình khép lại cái miệng đang há hốc kia vào. Sau đó khinh thường Diệp Phong mà nói: “Ai tin anh được cơ chứ?
Diệp Phong vươn tay ra: “Đưa điện thoại đây cho tôi”
Tô Cẩm đem điện thoại của cô đưa cho cậu ta, Diệp Phong lập tức chuyển ngay cho cô ta hai trăm mười triệu.
Tô Cẩm nhìn về phía những con số đang hiện trong điện thoại, xác định hết lần này đến khác về mấy con số không ở đằng sau số hai trăm mười. Sau đó kinh ngạc mà nhìn về phía Diệp Phong.
“Có làm hay không?”
“Làm” Tô Cẩm gật gật đầu.
Lúc này, chuông cửa reo lên.
Diệp Phong vênh mặt hất hàm về phía Tô Cẩm để sai khiến mà nói: “Đi ra mở cửa “Tô Cẩm hấp ta hấp tấp chạy ra để mở cửa, bên ngoài cửa, có một vị mặc bộ đồ tây trang cấm dục mà đứng ở đó, là một anh đẹp trai khí chất lạnh như băng.
“Tôi là đến tìm Diệp Phong” Lâm Miên nói.
Anh ta cười một tiếng, nụ cười không bị thất lễ.
Tô Cẩm nhanh chóng nghiêng người sang một bên nhà nhường đường: “Vào đi ạ. Diệp Phong đang ở bên trong”
Lâm Miên đi vào trong phòng của Diệp Phong, rồi trở tay đóng cửa vào.
Diệp Phong kinh ngạc mà nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Lâm Miên, bình thường Lâm Miên đều là người hết sức nho nhã, nhưng mà hôm nay toàn thân đều bao phủ một tầng sương mờ, một cảm giác cao lãnh khiến cho mọi vật không dám đến gần, điều này làm cho Diệp Phong cảm thấy không biết nên làm thế nào.
“Này, cậu nhìn tôi như thế làm gì hả?” Diệp Phong tim đập nhanh chóng hỏi.
Lâm Miên kéo căng khuôn mặt tuấn tú, đi đến chiếc ghế ngồi bên cạnh chỗ của Diệp Phong mà ngồi xuống đó.
“Cậu và cái cô Tô Cẩm kia, là như nào vậy hả?” Lâm Miên hỏi.
Diệp Phong cười cười rồi nói: “Sao hôm nay đột nhiên lại quan tâm đến cuộc sống đời tư của tôi thế?”
Lâm Miên nói: “Cậu thích cô ta đấy à?”
Diệp Phong nghĩ một chút, khi mà cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy Tô Cấm, không biết tại vì sao mà trong lòng có một loại cảm giác thân thiết vô cùng kì dị. thế nên cậu ta mới mặt dày mày dạn mà nhờ vào đó để được ở bên cạnh Tô Cẩm, thế nên là có phải là cách cô ấy thật không, cậu ta chưa bao giời nghĩ xa đến thế: “Không biết nữa”
Lâm Miên tức giận mà trừng mắt nhìn về phía Diệp Phong: “Cậu không biết bản thân có thích cô ta hay không? Vậy mà cậu vẫn còn ở lì trong nhà người khác không chịu đi à?”
Diệp Phong nói: “Cô ấy đụng phải tôi. Thì phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Cậu không có tiền mời giúp việc à?” Lâm Miên phẫn nộ nói.
Diệp Phong nói: “Đã có sẵn giúp việc đây rồi, ngu hay sao mà không lấy luôn”
Lâm Miên nói: “Thế chân của cậu đã khỏi chưa? Bây giờ là cùng cô ta tiếp tục dây dưa một chỗ không ngứt, hay là đã mỗi người một ngã với cô ta rồi?”
“Tôi đã mời cô ta về làm người làm cho tôi rồi” Diệp Phong không kiềm chế được mà cười rộ lên.
Lâm Miên cắn cần môi nói: “Tôi đã biết rồi. Cậu chắc chản là đã thích cô ta. Thế còn Thanh An thì thế nào? Cô đã từng nghĩ đến cảm nhận của con bé hay chưa?”
Nụ cười của Diệp Phong dần dần biến mất, rồi dần dần trở nên bực bội.
“Thanh An, tôi chỉ là xem cô ấy nhưng mà em gái của mình thôi. Hơn nữ, con bé nhỏ như: thế, cậu cũng không thể để cho tôi đi gây tai họa cho con bé chứ?” Diệp Phong nói.
Chương 1887: Tưởng cậu không trở về nữa rồi cơ
Lâm Miên phẫn nộ nói: “Nếu như cậu đã thích Thanh An, thì cậu có thể đợi con bé mà?
Cũng giống như là cậu Hàn Quân năm đó đã đợi cô Linh Trang vậy đó”
Diệp Phong khoa trương mà kêu lên: “Bố nuôi chỉ lớn hơn vợ của ông ấy có năm sáu tuổi mà thôi. Còn tôi lớn hơn Thanh An cả mười hai tuổi lận cơ mà. Trong mắt của tôi, Thanh An chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, tôi căn bản không có cách nào có thể liên tưởng con bé đến người bạn đồng hành với tôi cả đời này”
Lâm Miên chỉ ra phía bên ngoài cửa: “Vậy thì Tô Cẩm ở bên ngoài kia, không phải là cũng là đứa trẻ con gà mà mới lớn hả?”
“Ít nhất cô ấy cũng trưởng thành rồi” Diệp Phong nói.
Lâm Miên đứng dậy: “Tôi đã biết rồi. Cậu là thích Tô Cẩm, chứ không có thích Thanh An. Có đúng không?”
Diệp Phong trầm mặc mà không nói gì cả.
Lâm Miên đi ra bên ngoài, lúc đi ra đến cửa, Lâm Miên đột nhiên quay đầu lại, nói: “Tôi nghĩ chúng tôi nên để cho cậu biết là Thanh An bị bệnh mất rồi”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Phong.
lập tức hiện lên một sự bối rối. Sự quan tâm lan ra toàn thân. “Bệnh gì cơ? Có nghiêm trọng hay không?”
Lâm Miên nói: “Bệnh bạo thực”
Đáy mắt của Diệp Phong dần dần lộ ra một sự hoang mang: “Thật tốt rồi, tại sao lại đột nhiên mắc cái bệnh kỳ quái này vậy?”
Lâm Miên nhếch nhếch môi, cuối cùng đổi đi sự chú ý. Mây trôi nước chảy mà nói: “Cậu cũng biết nhà họ Nghiêm có tính di truyền về chứng bệnh tâm lí mà. Tôi nghĩ, Thanh An có lẽ bị di truyền đến chứng bệnh như thế đấy”
Trong lòng Diệp Phong trở nên vô cùng khó chịu.
Anh ta đã nuôi dưỡng Thanh An mấy năm, những năm kia hai người có thể nói là sống tựa vào nhau. Anh ta giống như một người bố vậy. đã đem tất cả những tinh lực và tình yêu thương đều cho hết Thanh An. Hy vọng duy nhất của anh ta chỉ có là mong cô bé khỏe mạnh vui vẻ.
Thế nên bây giờ nghe nói đến việc Thanh An đã bị bệnh, trái tim của anh ta giống như bị ai đó khoét ra một đao vậy. Khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Cô ấy tại sao lại mắc cái bệnh này?” Tay của Diệp Phong không tự giác mà xiết chặt thành nắm đấm, dùng sức để khống chế lại sự run rẩy của anh ta.
Lâm Miên nhìn về phía cái bộ dạng thống khổ khó nén được của anh ta. Dự kiến là, có lẽ Diệp Phong ít nhiều cũng đoán ra được bi kịch của Thanh An có liên quan đến bản thân. Cuối cùng không bằng nhẫn tâm mà quăng muối vào vết sẹo của Diệp Phong. Lâm Miên lựa chọn bị tức giận mà rời đi Sau khi Lâm Miên đi xong, Diệp Phong cả người ngay lập tức trở nên mất tinh thần mà rã rời ra.
Anh ta chầm chậm đứng lên, khập khập khiễng khiêng mà đi ra phía bên ngoài.
Tô Cẩm nhìn thấy anh ta, khẩn trương mà đi tới nâng anh ta “Diệp Phong, anh muốn đi đâu vậy?” Tô Cẩm thường thường muốn đẩy anh ta đi vì vấn đề kinh tế hạn hẹp, nhưng Diệp Phong nhất quyết không chịu đi.
Hôm nay Tô Cẩm không có đuổi anh ta đi, Diệp Phong liền tự mình muốn đi.
Chẳng biết tại vì sao, Tô Cẩm giờ phút này ngược lại lại có chút cảm giác mất mát.
Diệp Phong lưng tựa vào ván cửa, nhìn vê phía cái khuôn mặt nhỏ nhản giống như đang bị mất cái gì đó của Tô Cẩm, đột nhiên cười rộ lên.
“Sao nào? Không nỡ để tôi đi à?” Diệp Phong không kiềm chế được mà trêu chọc.
Tô Cẩm ngượng ngùng mà nhìn về phía anh ta, vậy mà lại thẹn thùng gật gật đầu.
Diệp Phong nói: “Yên tâm đi. Tôi đi rồi sẽ về mà”
Tô Cẩm nghe nói anh ta vẫn còn trở về, thì vui vẻ không thôi.
Diệp Phong mở cửa ra rời đi.
Anh ta ở dưới lầu của chung cư gọi một chiếc taxi, trực tiếp đi đến Á Châu.
Quan Minh Vũ và Phong Mang nhìn thấy anh ta, còn biểu hiện ra một thái độ vô cùng lạnh nhạt.
“Ơ, còn tưởng cậu ngã vào trong ôn nhu hương nên không ra được nữa. Sao mới nhanh như vậy mà đã trở về đây rồi?” Quan Minh Vũ lạnh nhạt nói vài câu trêu đùa.
Diệp Phong cô đơn nói: “Mấy anh có phải đang trách tôi có phải không, trách tôi làm hại Thanh An?”
Chương 1888: Nỗi lòng của Diệp Phong
Phong Mang nói: “Diệp Phong, bé An thích cậu biết bao nhiêu chẳng lẽ cậu không biết sao. Cậu sao có thể đứng trước mặt cô ấy cùng với cô gái khác ước hẹn được cơ chứ?
Cậu làm như vậy không phải là đã phụ lòng của tổng giám đốc cùng với bà chủ sao?”
Thù này Diệp Phong vẫn còn nhớ. Ngày đó anh cùng Tô Cẩm đi dạo cửa hàng tạp hóa, anh giống như loáng thoáng cảm giác được sự tồn tại của bé An nhưng ngước mắt nhìn chung quanh một lúc lâu cũng không có thấy bé An đầu.
Chẳng lẽ ngày đó. Lúc anh cùng Tô Cẩm liếc mắt đưa tình thì bé An thật sự đang ở rất gần anh sao?
Diệp Phong vô cùng tự trách. Thống khổ vò loạn tóc của mình áy náy nói: “Em không phải cố ý tổn thương bé An. Chẳng qua là em cảm thấy bé An chỉ là một đứa trẻ. Tuổi tác của em cũng không còn nhỏ nữa. Em cũng khát vọng mình có thể giống như bố nuôi có thể tìm được một cô gái mà mình thích cùng mình thành gia lập nghiệp. Hưởng thụ sự ấm áp của gia đình”
Diệp Phong quá mức thẳng thắn khiến cho Quan Minh Vũ cùng Phong Mang lộ vẻ xúc động.
Thật ra thì bọn họ đều là trẻ mồ côi thuở nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ. Mặc dù được Chiến Hàn Quân thu nuôi ở bên người nhưng cái ký ức vị vứt bỏ kia sẽ đi theo bọn họ cả một đời.
Vì vậy khát vọng về tình yêu, dối với thành gia lập nghiệp vô cùng bài xích.
Mà Diệp Phong cũng không khao khác một mái nhà ấm áp.
Diệp Phong cự tuyệt bé An cũng là do anh có lý do không cách nào mở miệng nói ra được. Thứ nhất anh vẫn còn coi bé An là con nít. Còn có một cái lý do khác thì chính Diệp Phong cũng chưa từng dám suy xét kỹ càng.
Căng bản thì chính là anh chưa có can đảm tiếp nhận bé An. Bởi vì tuổi tác của anh cùng bé An chênh lệch nhau quá nhiều. Anh không dám hao hết nửa đời của mình để chờ đợi bé An lớn lên. Anh sợ đến khi anh chờ đợi quá lâu bé An lại lần nữa vô tình vứt bỏ anh.
Quan Minh Vũ cùng Phong Mang dừng lại việc ở trách Diệp Phong. Bởi vì ngay cả bọn họ cũng không dám tùy tiện thay Diệp Phong làm chủ. Bọn họ bảo Diệp Phong hãy chờ bé An nhưng mà lỡ đâu sự chờ đợi của Diệp Phong là một sự phí công vô ích chứ?
Khi đó Diệp Phong đã bước đến tuổi trung niên, sợ răng sẽ không có cách nào có khát vọng với tình yêu một lần nữa. điều này đối với Diệp Phong mà nói chính là một sự tàn nhẫn không có cách nào so sánh được.
“Em muốn gặp bé An một lần” Diệp Phong thống khổ nói.
Quan Minh Vũ thành khẩn nói: “Diệp Phong, cậu nghe anh trai khuyên một câu Nếu như cậu không dự định ở chung một chỗ.
với bé An chung một chỗ. Nếu như cậu muốn buông tha cho đứa nhỏ này cũng buông tha cho chính cậu thì sau này nến có thể tránh được thì nên tránh. Có lẽ theo thời gian trôi qua bé An sẽ quên mất cậu”
Đồng từ đen như ánh sao của Diệp Phong bỗng nhiên co rúc một cái. Quan Minh Vũ bảo.
anh phải tránh né bé An cả một đời. Anh nghĩ đến chuyện mình sẽ không được gặp lại bé An thì trong lòng anh dâng lên nổi bi thương cực.
lớn.
“Nhất định phải như vậy phải không?” Diệp Phong thống khổ hỏi.
Phong Mang nói: ‘Bé An bởi vì cậu mới mắc chứng ăn uống vô độ. Phong, cậu cũng biết ân tình của bố nuôi với chúng ta lớn đến thế nào, cậu cũng biết ở trong lòng bố nuôi thì bé An có sức nặng như thế nào.
Những lời cậu nói với bé An. Cậu đều phải gách vác trách nhiệm rất lớn.
Nếu như cậu muốn gặp em ấy nhưng khi cậu gặp em ấy rồi lại không thể cho em ấy một tương lai mà em ấy mong ước vậy chỉ khiến em ấy tăng thêm phiền não không đáng có, càng khiến căng bệnh của em ấy nặng thêm.
Thà rằng không bằng không thấy…”
Nhất thời sắc mặt Diệp Phong trở nên hoang nang: “Em len lén nhìn cô ấy một cái cũng được…”
Quan Minh Vũ không hiểu về tình yêu, xưa này làm việc lại cực kỳ quả quyết. Anh thấy Diệp Phong không quyết định được như vậy thì có chút không thể hiểu nổi.
“Diệp Phong, lòng cậu thật sự nhãn tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy. Có câu nói, đau dài không bằng đau ngắn. Có lẽ qua một thời gian nữa bé An có thể quên cậu đi”
Quan Minh Vũ nói Cơ thể cao ngất của Diệp Phong bắt đầu run run.
“Được, em đã bi Bọn họ cũng chỉ lo đến sự ưu tư của bé An nhưng lại coi thường cảm thụ của Diệp Phong.
Mặc dù Diệp Phong là con trai thân cao bảy thước nhưng đối diện trước chữ tình vẫn cự yếu ớt như vậy, ngay cả một kích cũng không đỡ nổi.
Anh muốn gặp bé An. Rất muốn rất muốn…
Diệp Phong ủ rũ cúi đầu trở lại phòng thuê của Tô Cẩm.
Tô Cẩm thấy Diệp Phong vốn có một gương mặt cực kỳ đẹp lúc nào cũng có thể nở ra một nụ cười đầy phóng túng. Nhưng mà bây giờ lại bị một lớp biểu cảm thống khổ không thôi che lại “Anh sao vậy?” Tô Cẩm quan tâm hỏi.
Diệp Phong có vẻ tê liệt ngã ngồi trên ghế sa lon nhìn thẳng Tô Cẩm không chớp mắt hỏi: “Cô đã từng yêu chưa?”
Tô Cẩm khẽ nở nụ cười thẹn thùng nói: “Sao lại hỏi câu này?”
Diệp Phong nói: “Yêu một người, đến tột cùng là cảm thụ như thế nào?”
Chương 1889: Anh ấy cả đời này chỉ yêu một người
Tô Cẩm liền thoải mái chia sẻ về mối tình đầu của mình với Diệp Phong: “Tôi lúc trước từng thích một chàng trai và anh ta cũng rất thích tôi nhưng vì tuổi còn nhỏ nên bố mẹ hai bên không đồng ý cho chúng tôi đến với nhau, vậy nên tôi bị bố mẹ nhốt ở trong nhà. Trong khoảng thời gian đó tôi dường như cả ngày rửa mặt bằng nước mắt và thậm chí còn nghĩ đến cái chết…
Tô Cẩm giơ cổ tay của mình lên, ở nơi đó còn lưu lại một vết sẹo, Tô Cẩm nói: “Anh nhìn xem, tôi còn suýt chút nữa tự sát chỉ là khi vừa kề dao vào máu tươi liền lắm tức chảy ra tôi liền cảm thấy hối hận rồi, lúc đó tôi đột nhiên cảm thấy cái chết còn đáng sợ hơn cả thất tình. Sau ngày hôm đó thì bố mẹ tôi cũng thả tôi ra ngoài, tôi liền ngay lập tức chạy đến nhà của chàng trai đó nhưng lại nhìn thấy anh ta đang hôn người con gái khác. Lúc đó tôi cảm thấy thế giới của mình đã hoàn toàn sụp đổ. Tôi vừa khóc vừa chạy về nhà, giấu diếm bố mẹ trộm khóc nửa tháng trời rồi cuối cùng tôi hiểu rõ vì một tên cặn bã như thế mà đau buồn thật không đáng.”
Tô Cẩm nhún nhún vai nhìn Diệp Phong, dáng vẻ bình thản tựa như gió nhẹ thổi mây hờ hững trôi, như thể người trong câu chuyện đó không phải là cô ấy vậy: “Tình yêu của trẻ con rất trong sáng, yêu là yêu, không yêu là không yêu, thay đổi nhanh như gió lốc vậy”
Ánh mắt Diệp Phong ảm đạm: “Đó là cô thôi”
Diệp Phong sợ, sợ rằng bé An sẽ giống như bố mẹ của cô bé chỉ vì tiếp xúc thường xuyên mà nảy sinh ra tình cảm mà thôi.
Tô Cẩm xem thường nhìn Diệp Phong: “Bạn bè xung quanh tôi đối với tình cảm còn tùy ý hơn cả tôi nữa. Có người một chân đạp hai thuyền, có người yêu vì tiền, tôi chưa từng gặp qua loại tình yêu nào như trong sách nói gì mà hỏi thế gian tình là gì mà đôi lứa hẹn thề sống chết”
Diệp Phong nói: “Cô chưa từng gặp qua không có nghĩa là trên đời này không có, bố nuôi của tôi và vợ của anh ấy cả đời này chỉ yêu một người đến chết cũng không thay đổi”
Tô Cẩm trợn tròn mắt: “Chính là ngài Quân lần trước đến nhà chúng tôi thăm anh đó à?”
Diệp Phong gật đầu, Tô Cẩm không phục nói: “Ngài Quân là thái tử gia của Hà Nội và là một người tài giỏi, nếu đổi lại tôi là cô Linh Trang thì tôi cũng sẽ không thể nào thích người đàn ông khác được.”
Tô Cẩm ngừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Cô Linh Trang là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy, cô cũng rất có tri thức, hiểu lễ nghĩa, vô cùng dịu dàng và lương thiện. Ngài Quân cưng chiều một mình cô ấy cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Bọn họ không phải là phàm phu tục tử, chúng ta làm sao có thể sao sánh được với bọn họ cơ chứ?”
Diệp Phong cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, thật ra anh ta cũng đã nhìn thấy rất nhiều nam nữ sỉ tình trên đời này nhưng ngoại trừ Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang ra thì anh ta thật sự chưa từng gặp qua tình yêu nào hoàn hảo như vậy cả.
Diệp Phong nghĩ: Có lẽ thời gian trôi qua lâu dần thì bé An cũng sẽ quên anh ta thôi vì dù sao thì tính tình của trẻ con cũng không đủ thành thục.
Nhưng anh ta không biết trong khoảng thời gian quên đi anh ta đó đối với bé An mà nói có lẽ sẽ là một khoảng thời gian rất dài và hơn nữa cũng sẽ sinh ra nỗi đau khổ và áp lực vô cùng lớn. Ít nhất thì cũng là chứng ăn uống quá độ khiến cho bé An vô cùng khổ sở, cân nặng của cô bé càng ngay càng tăng, vóc dáng nhỏ nhắn uyển chuyển ban đầu chỉ vỏn vẹn trong vòng hai tháng đã trở nên đây đà hơn, khuôn mặt trứng ngỗng cũng trở nên tròn hơn để lộ ra hai cằm khiến cho cô bé mất đi dáng vẻ xinh đẹp của một thiếu nữ.
Bởi vì thân hình dị thường của mình nên bé An cũng cảm thấy được những lời nói tệ nhất trên đời. Đôi khi ở bên ngoại một mình, bé An nghe thấy những bạn học khác đang chỉ trỏ bàn tán về cô bé: “Mau nhìn kìa, đó chính là em gái của Chiến Thanh Tùng đó, nghe nói là vì mắc phải một căn bệnh lạ nên chỉ trong hai tháng ngắn ngủi liền đột nhiên tăng mấy chục cân”
“Nếu như nó cứ béo như vậy có khi nào sẽ biến thành quái vật không? Trời ơi, nó trông thật xấu xí”
Bé An luôn là một đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương tôn trọng của mọi người nên lần này đột nhiên phải đối mặt với những lời phỉ báng ác ý từ người khác khiến cho cô bé trở nên vô cùng lo sợ.
Sau tiết tự học buổi tối, bé An lén trèo tường chạy ra khỏi khuôn viên trường, cho đến khi giáo viên đi kiểm tra giường thì phát hiện đã không thấy bé An đau nữa liền lập tức gọi điện cho nhà họ Chiến.
Chiến Hàn Quân nghe được tin tức này liền ra lệnh cho Quỷ Ảnh tìm kiếm bé An khắp toàn bộ thành phố. Linh Trang vô cùng lo lắng cho bé An, cô lái xe đi tìm cô bé khắp nơi, cuối cùng cô cũng tìm thấy bé An ở biệt thự Hải Thiên. Bé An trốn vào trong góc, tay không ngừng lau nước mắt.
Chương 1890: Xin hãy giấu con đi
Linh Trang thấy cân nặng của con gái mình tăng lên một cách chóng mặt, từ một con thiên nga xinh đẹp biến thành vịt con xấu xí, cô nhanh chóng đoán được hẳn là bảo bối Thanh An gặp chuyện gì phiền não rồi Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm Thanh An vào lòng.
“Mẹ? Cô bé ở trong lòng Linh Trang khóc nức nở: “Bọn họ đều cười nhạo con, nói con là quái vật. Con không muốn đi học.”
Linh Trang nghe mà không kìm được nước mắt.
Cô võ nhẹ lên lưng Thanh An, cả người cô bé không ngừng run rẩy. Linh Trang có thể cảm nhận được sự bất lực của con gái mình.
“Được rồi, nếu con không muốn thì không cần đi” Cô cảm thấy tuy rằng học hành rất quan trọng nhưng cũng không thể nào bằng việc bảo vệ tự tôn cho Thanh An được.
Bảo bối Thanh An vội nói : “Nhưng bố sẽ không đồng ý”
Cô an ủi đáp: “Mẹ sẽ đi nói chuyện này”
Nhưng cô bé vẫn rầu rĩ khóc: “Mẹ ơi, con không muốn như thế này. Nhưng con không thể khống chế ham muốn ăn uống của mình.
Nếu con không ăn thì con sẽ rất bứt rứt. Vô cũng khó chịu.”
Đôi mắt xinh đẹp của Linh Trang không khỏi đỏ lên, rơm rớm nước mắt. Cô là mẹ của Thanh An, là người bảo vệ của con gái. Bây giờ con của cô bị tổn thương, Linh Trang chỉ ước mình có thể bất chấp tất cả mà bao bọc Thanh An.
“Thanh An, nếu… nếu mẹ anh Diệp Phong về cho con. Con có thể vui vẻ trở lại được không?” Linh Trang cảm thấy con gái mình bị bệnh thì dù cho có bị mang tiếng là ích kỷ hay nhắn tâm đều được, cô chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho Thanh An.
Đến mức có thể không quan tâm người vô tội là Tô Cẩm.
Tuy nhiên cô bé lại quyết liệt lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ ơi, xin mẹ đừng nói chuyện này cho anh Diệp Phong. Con không muốn anh ấy thấy bộ dạng xấu xí của mình chút nào.”
Linh Trang có chút bất lực. “Con yêu, vậy con muốn mẹ làm giúp con làm gì không? Có chuyện gì có thể khiến con dễ chịu hơn không?”
Thanh An liền nói: “Giấu con đi, con cầu xin mẹ. Con không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy diện mạo bây giờ của mình”
Linh Trang ôm chặt cô bé: “Được”
Cô sắp xếp thuê cho Thanh An một căn phòng, cô bé vội nói với Linh Trang: “Mẹ ơi, mẹ mau trở về nhà đi. Đừng để bố lo lắng”
Linh Trang nghẹn ngào đáp: “Không, mẹ muốn ở lại cùng con.”
Thanh An lắc đầu: “Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng cho con. Con sẽ không sao đâu. Mẹ yên tâm, con sẽ giữ liên lạc với mẹ”
Cô vẫn cố chấp: “Không, mẹ không thể bỏ mặc con như vậy được.”
Cô bé an ủi mẹ mình: “Nếu mẹ không yên tâm để con ở đây một mình thì có thể bảo chú Minh Vũ, anh Lâm Miên hoặc anh Phong Mang, tóm lại chỉ cần không phải anh Diệp Phong là được. Mẹ có thể nhờ bọn họ tới trông con cũng được.
Linh Trang suy nghĩ một lúc, trong đầu lập tức nhớ đến vẻ mặt cương nghị cùng chính trực của Lâm Miên.
Vì vậy, cô đã gọi cho Lâm Miên “Lâm Miên, cậu lập tức tới tầng 2 tòa số 5, biệt thự Hải Thiên. Đừng nói với anh Quân. Bí mật tới đây thôi.”
Lâm Miên nghe thấy giọng nói vô cùng sốt ruột của Linh Trang cùng căn dặn vô cùng kỳ quái của cô không nhịn được liền liếc về phía Chiến Hàn Quân.
Anh như cảm nhận được có chuyện gì đó không bình thường liền tra hỏi: “Ai gọi vậy?”
Lâm Miên liền lộ ra vẻ mặt khó xử.
Chương 1891: Cuộc tình cân sức
Chiến Hàn Quân lập tức đoán được đáp án: “Điện thoại của bà chủ sao?”
Lâm Miên gật đầu khó xử và nói: “Chủ tịch, bà chủ bảo tôi nói với ngài”
Chiến Hàn Quân hơi ngạc nhiên, Linh Trang xảy ra chuyện thà chia sẻ với Lâm Miên cũng không chịu nói với anh sao? Điều này khiến trong lòng anh cảm thấy rất nặng nề.
“Cô ấy nói gì?” Anh tối sầm mặt lại và hỏi Lâm Miên mím chặt môi dường như muốn nói gì đó nhưng Chiến Hàn Quân lại đột nhiên xua xua tay: “Thôi được rồi, đi thôi”
Cuối cùng Lâm Miên vẫn lựa chọn nói ra sự thật: “Bà chủ bảo tôi đến lầu hai tòa nhà số năm biệt thự Hải Thiên”
Chiến Hàn Quân cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Anh đã có nhà ở biệt thự Hải Thiên rồi, tại sao Linh Trang lại thuê thêm căn nhà kế bên nữa chứ?
Cuối cùng Chiến Hàn Quân mang theo tâm trạng bồn chồn cùng Lâm Miên đi đến biệt thự Hải Thiên.
Lúc Lâm Miên đi vào thì Chiến Hàn Quân đã ngồi ở trong xe bực mình châm một điếu thuốc.
Linh Trang nhanh chóng bước ra và đi thẳng lên chiếc Rolls-Royce trước mặt, cô hùng hổ kéo cửa xe ra và ngồi vào hàng ghế Sau.
Chiến Hàn Quân ngồi ờ hàng ghế phía trước, khi nghe thấy tiếng đóng cửa xe rầm một tiếng thì linh hồn anh suýt chút nữa đã bị thổi bay đi Anh giật thót mình quay đầu quà và nhìn chăm chằm vào cô vợ đang rất tức giận của mình.
“Bảo bối Thanh An đang ở trong đó sao?”
Anh hỏi.
Linh Trang tức giận trừng mắt nhìn anh và ném cho anh cái bộ dạng lạnh như băng, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Chiến Hàn Quân nhanh chóng bước xuống xe và chen vào hàng ghế sau.
“Linh Trang, em đừng tức giận nữa, em thấy bực mình cứ trút hết lên người anh đi”
Anh hoảng loạn tiến sát bảo người Linh Trang.
“Linh Trang, hai người họ không thích hợp đâu” Chiến Hàn Quân nói bằng giọng khàn khàn.
Linh Trang nói: “Em mặc kệ họ có thích hợp hay không, em chỉ biết bảo bối Thanh An không có Diệp Phong sẽ cảm thấy không vui”
Linh Trang vùi đầu vào lòng Chiến Hàn Quân khóc rất thương tâm, trong lòng Chiến Hàn Quân cũng rất hoang mang, bảo bối Thanh An đang buông xuôi tất cả, Linh Trang thương con gái nhưng lúc này anh cần phải thật bình tĩnh và lý trí mới có thể an ủi tinh thần bất ổn của hai mẹ con họ được.
Anh xoa xoa đầu của Linh Trang và an ủi nhẹ nhàng: “Linh Trang, không có ai êm đềm ả cuộc đời, anh không hy vọng trong nh cảm, con gái của mình luôn luôn nằm ở thế yếu và phải ra sức lấy lòng đối phương.
Linh Trang: Linh Trang ngẩng đầu hương đôi mắt ngấn lệ nhìn Chiến Hàn Quân bằng vẻ tội nghiệp.
Chiến Hàn Quân dịu dàng lau khô nước mắt giúp cô: “Một cuộc tình cân sức là em yêu anh và anh cũng yêu em, anh sẽ không để cho em phải trở nên nhỏ bé như thế, để em phải bảo vệ cho sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của anh”
Chương 1892: Em đúng là cô gái ngốc
Linh Trang cũng hiểu đạo lý này. Nhưng Linh Trang không nguyên tắc hóa như Chiến Hàn Quân. Linh Trang yêu thích sự mơ mộng và tràn đầy khao khát.
“Nhỡ đâu một ngày nào đó, Diệp Phong yêu Thanh An của chúng ta thì sao?”
“Linh Trang, Diệp Phong là đứa trẻ được anh chăm sóc mà trưởng thành. Cậu ấy không mạnh mẽ như Lâm Miên, tính cách dễ bị chỉ phối. Diệp Phong nổi loạn từ bên trong, cậu ấy có lý tưởng và theo đuổi của mình, đặc biệt là đối với tình yêu, cậu ấy cũng có khao khát riêng của mình”
“Cậu ta từng yêu đương từ khi đại học, cậu †a mong mình có thể sớm yên bề gia thất xây dựng cơ nghiệp, tận hưởng hơi ấm gia đình…
Nhưng Thanh An, tuổi tác giữa hai đứa lại chênh lệch quá lớn, điều này khiến tình yêu của chúng xảy ra nhiều biến cố. Anh muốn bảo vệ con gái mình, nhưng anh cũng muốn ủng hộ ước mơ nhỏ bé đó của Diệp Phong”
Linh Trang ngừng khóc: “Vậy Thanh An của chúng ta phải làm sao đây?”
Chiến Hàn Quân nói: “Những việc Thanh An vấp phải chắc chản khiến chúng ta đau lòng, nhưng nó là con cái nhà họ Chiến, đứa nhỏ của nhà họ Chiến không có tư cách trở thành một bông hoa nhỏ trong nhà kính. Dưới sự tàn phá của phong ba bão táp, nó phải chọn cách héo rũ hoặc là vươn lên một cách kiêu hãnh, đây là sự lựa chọn mà con nó phải quyết định”
“Mà chúng ta, không thể là ô dù bảo vệ trên đầu con suốt đời, vậy thì hãy là mảnh đất dưới chân con, để con trở nên mạnh mẽ hơn”
Linh Trang hai tay bưng mặt khóc: “Anh là người bố xấu xa”
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, em phải tin tưởng con gái của chúng ta, con cũng giống như em vậy, mỏng manh mà kiên cường, nhất định có thể chống chọi với mọi khó khăn thử thách.”
Linh Trang thực sự hy vọng răng bánh xe thời gian có thế trôi nhanh hơn, nhanh hơn một chút nữa, để có thể chữa lành nỗi đau thất tình của Thanh An.
Lâm Miên hái rất nhiều bông tường vi trong vườn, kết chúng thành một vòng hoa tuyệt đẹp. Sau đó mang nó đi bộ lên tầng hai của tòa nhà thứ năm.
Anh ấy đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Thanh An đang cuộn mình trên sô pha. Chỉ mới hai mươi ngày không gặp, Lâm Miên đã thầm giật mình trước trọng lượng của Thanh An.
Thanh An có chút bối rối, hỏi anh: “Anh Lâm Miên, có phải em rất xấu không?”
Lâm Miên đeo vòng hoa lên đầu Thanh An, vô tư nói: “Không xấu”
Thanh An lắp bắp nói: “Anh đừng an ủi em”
Lâm Miên nói: “Vẻ đẹp của em luôn được lan tỏa ra từ trong ra ngoài. Tuy em là cô chủ của nhà họ Chiến, được nhiều người yêu chiều, nhưng trước giờ em chưa từng kiêu ngạo, cũng không cậy quyền cậy thế mà ức hiếp người khác”
Em thích động vật nhỏ, lại cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng của mọi người. Thanh An, em là cô gái tốt bụng nhất và xinh đẹp nhất trong số những cô gái mà anh Lâm Miên từng gặp”
Thanh An nước mắt lưng tròng: “Vậy thì tại sao anh Diệp Phong vẫn không thích em?”
Lâm Miên nói: “Ai nói chứ? Anh Diệp Phong đương nhiên là thích em. Cậu ấy nghe nói em bị bệnh, trong lòng cũng rất lo lắng, Chỉ là, sự yêu thích của Diệp Phong dành cho.
em không nhiều đến mức giống như cái gọi là thích của em”
“Nhưng đây không phải là do em không tốt, mà là vì tình yêu lý tưởng mà anh Diệp Phong theo đuổi không giống với của em”
Thanh An chăm chú lắng nghe giọng nói của Lâm Miên, giọng nói của Lâm Miên rất ôn nhu, giống như thần dược có thể chữa lành trái tim người khác. Tâm trạng đau buồn của Thanh An cũng dần dịu đi.
“Anh Lâm Miên, cảm ơn anh đã không ghét bỏ em” Thanh An rưng rưng nói.
Lâm Miên hơi sững người “Em đúng là cô gái ngốc”
Chẳng qua, anh ấy chỉ mới nói với cô bé vài câu ân cần, Thanh An lại có thế cảm động như thế này. Cô bé dường như đã quên mất thân phận của mình, cô bé là cô chủ của nhà họ Chiến, bất cứ ai cũng muốn xu nịnh cô bé.
Thanh An nói: “Nếu người khác khen em, em chưa chắc đã tin. Nhưng nếu anh Lâm Miên khen em, em sẽ tin.”
Sự tin tưởng của Thanh An dành cho Lâm Miên là xuất phát từ trái tim. Bởi vì Lâm Miên đã nắm giữ một vị trí vô cùng thiêng liêng trong trái tim của ba đứa trẻ nhà họ Chiến.
Trong lòng chúng, nhân phẩm của Lâm Miên rất cao quý. Năm đó, Lâm Miên đã xả thân cứu Chiến Hàn Quân, sau đó nẵm viện một thời gian dài, dù bị chấn thương toàn thân nhưng Lâm Miên chưa bao giờ kêu ca than vấn, sau khi vết thương bình phục, Lâm Miên cũng không hề màn đến công trạng. Anh luôn sống dửng dưng như vậy, giống như nhàn vân dã hạc, không mưu cầu danh lợi, không theo đuổi vật chất.
Lâm Miên như vậy, thật khiến người khác có cảm giác vô cùng an toàn.
Chương 1893: Linh Trang đừng tức giận nữa
Bảo bối Thanh An nghỉ học ở nhà, Linh Trang sống một ngày như bằng một năm.
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang ủ rũ cả ngày trong lòng cũng vô cùng ngưng trọng.
Anh mong bảo bối Thanh An sớm ngày khỏe lại so với hơn ai hết. Nhưng bệnh của bảo bối Thanh An là tâm bệnh, tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược mà tâm bệnh của bảo bối Thanh An là Diệp Phong.
Chiến Hàn Quân tuyệt không đồng ý vì thiên vị con gái nhà mình mà bóp chết tình yêu của Diệp Phong Linh Trang ngồi trên ghế sô pha tức giận nhìn anh: “Cho dù anh không đồng ý chia rẽ Diệp Phong và Tô Cẩm thì ít nhất anh cũng có thể nói sự thực cho Diệp Phong biết bảo bối Thanh An vì anh ta mà sinh bệnh. Có lẽ Diệp Phong nhìn thấy tấm chân tình của bảo bối Thanh An, Diệp Phong bị đã động thì sao?”
Chiến Hàn Quân bất lực nói: “Linh Trang, bảo bối Thanh An nhà chúng ta không cần sự thương hại của Diệp Phong”
Linh Trang và Chiến Hàn Quân vì xử lý chuyện của bảo bối Thanh An mà khác biệt rất lớn. Linh Trang chỉ suy nghĩ bệnh tình của con, bất kể chuyện gì đối với bệnh tình có ích thì cô đều đồng ý đi thử.
Cô đã mất đi lý trí và đang trên đà suy sụp.
Nhưng Chiến Hàn Quân lại suy nghĩ rất sâu xa. Anh biết con đường trưởng thành của con không thể tránh khỏi mưa gió.
Giống như khi còn nhỏ anh và Anh Nguyệt vậy, bởi vì bị bóc cóc một lần kia.
Ông nội vì chuyện này đã đem Anh Nguyệt bảo vệ rất cẩn thận, Anh Nguyệt không thể ra ngoài, đi học có vô số vệ sĩ đưa đón, nhưng sau cùng cô ấy mất khả năng tự bảo vệ bị tên bắt cóc tàn nhẫn đánh trọng thương.
Ngược lại, anh là con trai, anh chọn cách đối mặt với khó khăn. Anh cố gắng huấn luyện kỹ năng của mình và thích nghỉ với cuộc sống, cuối cùng anh trở thành cường giả thế giới Chiến Hàn Quân đến gần Linh Trang, Linh Trang quay đầu không để ý đến anh.
Hai ngày nay, bởi vì chuyện của bảo bối Thanh An mà vợ chồng hai người cả đời không cãi cũng đều cãi nhau rồi. Cả đời không có chiến tranh lạnh đều chiến rồi.
Mặc dù đa số đều là Linh Trang đơn phương tiến hành, nhưng trong lòng Chiến Hàn Quân rất khó chịu.
“Linh Trang đừng tức giận nữa” Chiến Hàn Quân dỗ nói.
“Chuyện của bảo bối Thanh An, anh sẽ xử lý tốt”
Linh Trang tức giận nhìn anh: “Anh làm sao xử lý? Anh chính là đợi tự mình cô bé bước ra khỏi? Nhưng lâu như vậy rồi, cô bé bước ra rồi sao? Nếu như mới bắt đầu khi cô bé mắc chứng cuồng ăn anh liền kêu Diệp Phong lại gặp cô bé, có lẽ cô bé sẽ không bị tự kỷ”
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn miệng hùng hồn của Linh Trang trong lòng đột nhiên nở nụ cười.
Linh Trang chán nản.
“Anh còn cười được?”
Chiến Hàn Quân đi tới ôm lấy eo của cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Linh Trang, nếu như em không vui thì em cứ đánh anh mắng anh.”
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, lúc này mới ý thức được cô đã đem những cảm xúc †ồi tệ đều trút hết lên trên người anh Cô nhào vào lòng anh bật khóc: “Xin lỗi, anh Quân. Em biết anh cũng rất bất lực, anh không có quyền ngăn cản sự lựa chọn của Diệp Phong. Nhưng mà em không biết phải làm sao?”
Chiến Hàn Quân thở dài thật mạnh.
Anh không lo lắng cho bảo bối Thanh An ngược lại là lo lắng cho Linh Trang. Trong lòng Linh Trang hiển nhiên còn nghiêm trọng hơn bảo bối Thanh An.
Để không trút những cảm xúc tiêu cực cho Chiến Hàn Quân, Linh Trang đã đưa ra một quyết định lớn.
“Chồng, em vẫn nên ra ngoài làm việc”
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn càng ngày của Linh Trang, tự hỏi thể chuyển lực chú ý lên trên công việc có thể chữa lành nỗi buồn của Linh Trang.
Liên gật đầu đồng ý.
Nhưng điều khiến Chiến Hàn Quân không ngờ tới là Chiến Anh Nguyệt nghe nói Linh Trang muốn đi làm, lập tức đem những đạo diễn trước đây của cô ấy giới thiệu cho Linh Trang, mà Linh Trang rất nhanh liền nhận được công việc: nữ chính một bộ phim đô thị hiện đại.
Hiểu biết của Chiến Hàn Quân đối với phim đô thị hiện đại chỉ dừng lại ở kiss và cảnh giường chiếu. Khiến anh đối với công việc của Linh Trang rất phản đối.
Vì vậy anh sử dụng thủ đoạn cả người của mình để quấy nhiễu công việc của Nghiêm Linh Trang “Linh Trang, đột nhiên anh nhớ ra chuyến đi tuần trăng mật của chúng ta còn chưa hoàn thành đâu? Khách sạn mà anh đặt sắp quá hạn rồi, hay là chúng ta đi du lịch trước đi?”
Bảo bối Thanh An bị bệnh, Linh Trang đâu có tâm tư đi chơi xa. Linh Trang nói: “Hủy bỏ đi”
Bà nội Bác Danh nắm lấy tay bảo bối Thành An và nói: “Bảo bối Thành An, vì con có tâm nguyện kế thừa tấm áo y thuật của cụ Bác Danh. Vậy thì cụ Bác Danh sẽ giao nó cho con”
“Vâng ạ”
Linh Trang kinh ngạc nhìn Bác Danh, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Cô ấy đã bán con gái của mình như thế này sao?
Linh Trang cay đắng nhìn Bác Danh và trêu chọc: “Bà nội ơi, con quay về không có cách nào giải thích chuyện này với anh Quân được?”
Ông cụ già cười nói: “Con còn phải giải thích chuyện này với nó à? Nó nghe lời con nhất, con gọi nó là anh Quân nhiều lần vào, nó thương con còn không kịp ấy”
Linh Trang nhìn bảo bối Thanh An, tính tình bình tĩnh đến khó hiểu của bảo bối Thanh An khiến cô đau đầu thở dài. “Anh Quân yêu nhất người con gái này. Anh ấy chưa từng hoạch định tương lai cho Chiến Quốc Việt và bé Tùng, nhưng cuộc sống cả đời này của bảo bối Thành An, anh ấy đã sắp xếp xong xuôi cho con bé rồi.
Bảo bối Thành An nhà chúng ta, không cần phải làm công việc vất vả, cả cuộc đời cũng không phải lo toan. Anh Quân đã dành dụm được nhiều tiền cho con bé, mua đất, thành lập công ty riêng cho nó…Anh ấy đã làm rất nhiều cho con bé, chỉ mong bảo bối Thanh An có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Nhưng mà mọi người đã kéo con bé vào một thế giới vô định, thế giới này sóng gió như vậy, anh Quân làm sao có thể đồng ý đây?”
Bảo bối Thanh An mỉm cười. Cô từng nghĩ rằng bố là người vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc với cô. Đến bây giờ cô mới biết rằng rốt cuộc bố yêu thương cô ấy hơn cả những quy tắc.
Bố càng cảm thấy lo lắng cho cô ấy, bảo bối Thanh An càng cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn và bất khả chiến bại. Một ngày không xa, bố và mẹ đều sẽ già đi, bảo bối Thanh An cũng sẽ là chỗ dựa của bố và mẹ.
Bảo bối Thanh An đi tới chỗ Linh Trang, ngồi xổm xuống, nhìn thấy Linh Trang đỏ hoe mắt, vô cùng không muốn cô làm người thừa kế của Bác Danh. Bảo bối Thanh An nhẹ nhàng ôm đầu mẹ dỗ dành: “Mẹ ơi, không phải mẹ từng nói sao? Con gái là nước, tưởng chừng như yếu đuối nhưng lại bao dung, ẩn chứa sức mạnh vô hạn. Mẹ cứ để con tự lựa chọn, được không?”
Nội tâm của Linh Trang cảm thấy rối bời.
Cô ấy thực sự là một người quyết đoán.
Nhưng khi mọi thứ liên quan đến các con, cô ấy đều trở nên thiếu quyết đoán.
“Bảo bối Thanh An, con để mẹ suy nghĩ lại”
“Mẹ ơi, mẹ đồng ý với con đi. Chỉ cần con làm cho bản thân mình trở nên bận rộn, có lẽ con mới có thể quên được nỗi đau mà anh Diệp Phong mang lại cho mình. “
Linh Trang sững sờ nhìn bảo bối Thanh An. Chính những lời này đã khiến Linh Trang từ bỏ hoàn toàn sự cố chấp của mình.
Nỗi đau mất đi tình yêu sẽ khiến cuộc sống không thể cưỡng lại được.
Bảo bối Thanh An cần tìm động lực để sống Linh Trang thở dài một hơi: “Nếu không con thể tiếp tục, nhớ rõ nhất định phải nói với mẹ. Bảo bối Thanh An, con không cần thiết phải trải qua cuộc sống vất vả”
Bảo bối Thanh An gật đầu. “Mẹ, con biết Trở về từ vườn hoa Vô Ưu, bộ dạng của Linh Trang trông rất bơ phờ. Thỉnh thoảng thở dài một hơi.
Chiến Hàn Quân chỉ khi thấy cô ấy đến vườn hoa Vô Ưu để khám chữa bệnh nhưng không có kết quả, biểu hiện trong nội tâm có chút thất lạc.
Chiến Hàn Quân dở khóc dở cười, thất tình là tâm bệnh, vậy thì bác sĩ làm sao có thể chữa khỏi đây?
Anh ngồi cạnh Linh Trang, nói: “Sao rồi, bà nội Bác Danh đối với bệnh của bảo bối Thanh An cũng bó tay?”
Chương 1885: Vẫn còn muốn tôi làm bảo mẫu cho anh
Linh Trang áy náy nhìn Chiến Hàn Quân: “Bà nội Bác Danh ngược lại lại có cách.”
Chỉ là sợ răng khi nói ra cách này Chiến Hàn Quân sẽ ra tay ngăn cản.
Chiến Hàn Quân bán tín bán nghỉ nhìn Linh Trang: “Ö? Nói ra anh nghe thử.”
Nghĩ khí của Linh Trang trầm xuống nói: “Bà ấy đã chuyển hướng thành công sự chú ý của bảo bối Thanh An”
Chiến Hàn Quân cảm thấy có thế chuyển hướng sự chú ý của bảo bối Thành An là một điều tốt, nhưng thấy Linh Trang thấp thỏm như: vậy, anh ta mong rằng bà nội Bác Danh đã yêu cầu Bảo bối Thành An làm chuyện gì đó không bình thường.
Anh lặng lẽ mong Linh Trang đi theo, Linh Trang ngập ngừng một lúc rồi lúng túng nói với anh: “Anh Quân, bảo bối Thành An đã quyết định kế thừa y thuật bà nội Bác Danh rồi”
Chiến Hàn Quân nháy mắt có chút thất thần.
Vẻ mặt u sầu cũng hiện rõ trên gương mặt điển trai: “Tính cách của đứa trẻ này là không tranh quyền thế, nếu bảo bối Thành An học được một chút của bà nội, sau này trở thành bác sĩ làm việc ở bệnh Á Châu cũng rất tốt.
Chiến Hàn Quân đau lòng cho Linh Trang, liền đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Linh Trang. Săn sóc an ủi: “Linh Trang, em đừng lo lắng. Sức khỏe em không tốt, đừng làm bản thân bực bội. Em phải biết mình là chỗ dựa của con, khi bảo bối Thanh An buồn, em càng không thể buồn với con bé, em có biết không?”
Linh Trang ngã vào người anh, gật gật đầu.
“Em biết rồi”
Trong một tòa nhà dân cư.
Diệp Phong nẵm trên giường của Tô Cẩm, lớp thạch cao trên chân đã được gỡ bỏ, nhưng bước đi vẫn có chút không được linh hoạt.
“Tô Cẩm chất vấn anh: “Anh ăn uống ở nhà tôi bốn mươi ngày rồi, bây giờ chân anh gần như đã lành, có phải nên đi rồi hay không?”
Diệp Phong để tay ra phía sau đầu, dù bận nhưng vẫn thong dong nhìn Tô Cẩm. Mặt dày năn nỉ nói: “Cô có biết tôi làm nghề gì không?”
Tô Cẩm lắc đầu. Trong mät cô xuất hiện một chút hiếu kì.
“Tôi là cận vệ của cậu Chiến. Yếu tố rủi ro trong công việc của tôi rất cao. Nếu như chân của tôi không linh hoạt, ngày đầu tiên tôi đi làm có thể sẽ gặp bất hạnh chết”
Tô Cẩm nghe anh nói đến cái chết, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuấn tú của Diệp Phong. Âm thầm cân nhắc, nếu vì cô mà chết, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
“Vậy anh phải nghỉ ngơi mấy ngày?” Tô Cẩm khóc không ra nước mắt: “Tiền của tôi đã bị anh dùng hết rồi”
Diệp Phong nhặt một quả táo đỏ Phú Sĩ từ đĩa hoa quả lên. Cho vào miệng cắn một miếng to, nhìn Tô Cẩm ngốc nghếch ngọt ngào bất cẩn. Cô thực sự sẽ tin rằng anh sẽ chết?
Cô nhóc con này đơn thuần giống như nước tinh khiết vậy.
“Thật sự không có tiền?” Diệp Phong hỏi.
Tô Cẩm gật đầu như đập tỏi: “Tôi vẫn còn là học sinh. Mẹ tôi đã cho tôi một khoản tiền khi nhập học, để cho tôi sinh hoạt phí trong học kỳ này. Nhưng ai bảo tôi gặp xui xẻo gặ phải anh, tôi đưa cho anh tiền thuốc men, tiền chăm sóc điều dưỡng, tôi liền hết tiền rồi”
Diệp Phong liếc nhìn bộ quần áo bình dân rẻ tiền của Tô Cẩm. Liền biết răng Tô Cẩm sinh ra có lẽ vô cùng nghèo khó.
Diệp Phong quyết định giúp Tô Cẩm.
“Có muốn đi tìm công việc không?” Diệp Phong hỏi.
Đồng tử của Tô Cẩm đột nhiên sáng lên.
Những sinh viên đại học nghèo này cũng thường ra ngoài kiếm việc làm thêm nhưng mà lương lại quá thấp.
Tô Cẩm vui vẻ hỏi: “Anh định giới thiệu công việc giúp tôi ư?”
Nhưng mà rất nhanh sau đó, thần sắc của Tô Cẩm liền ảm đạm xuống. Khinh thường liếc nhìn Diệp Phong một cái, chép miệng tặc lưỡi nói: “Bản thân anh còn chết đói không làm được gì, anh còn có thể giới thiệu cho tôi được công việc gì chứ?”
Diệp Phong ngẫm nghĩ, một cô gái ngốc nghếch và ngọt ngào như vậy, để ở bên cạnh người khác, anh không yên tâm. Nói: “Cô làm bảo mẫu cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho cô”
Tô Cẩm “xì” một tiếng. “ Tôi đã làm bảo mẫu cho anh được một tháng rồi. Cũng không nhìn thấy anh chủ động tiêu một đồng tiền nào. Vẫn còn muốn tôi làm bảo mẫu cho anh, anh có tiền để trả lương cho tôi không?”
Trong mắt của Tô Cẩm, Diệp Phong chính là một tên không học vấn không nghề nghiệp.
Chương 1886: Làm giúp việc cho tôi
Diệp Phong nói: “Chúng ta có thể ký hợp đồng. Cô dọn dẹp vệ sinh cho tôi đi, nuôi nấng bé cưng của tôi, khi mà tôi ở nhà thì phải nấu cơm cho tôi nữa. Mỗi tháng tôi sẽ trả cho cô tiền lương là ba mươi năm triệu”
Tô Cẩm nghe được đến đây thì kinh ngạc đến ngây người miệng há hốc ra, tiền lương một tháng là ba mươi năm triệu á?
Trời ơi, đây chính là cái đãi ngộ mà rất nhiều sinh viên năm bốn tốt nghiệp ra trường đều không lấy được đấy.
Nhưng mà Tô Cẩm cũng rất nhanh mà quay trở về hiện thực, dùng tay của mình khép lại cái miệng đang há hốc kia vào. Sau đó khinh thường Diệp Phong mà nói: “Ai tin anh được cơ chứ?
Diệp Phong vươn tay ra: “Đưa điện thoại đây cho tôi”
Tô Cẩm đem điện thoại của cô đưa cho cậu ta, Diệp Phong lập tức chuyển ngay cho cô ta hai trăm mười triệu.
Tô Cẩm nhìn về phía những con số đang hiện trong điện thoại, xác định hết lần này đến khác về mấy con số không ở đằng sau số hai trăm mười. Sau đó kinh ngạc mà nhìn về phía Diệp Phong.
“Có làm hay không?”
“Làm” Tô Cẩm gật gật đầu.
Lúc này, chuông cửa reo lên.
Diệp Phong vênh mặt hất hàm về phía Tô Cẩm để sai khiến mà nói: “Đi ra mở cửa “Tô Cẩm hấp ta hấp tấp chạy ra để mở cửa, bên ngoài cửa, có một vị mặc bộ đồ tây trang cấm dục mà đứng ở đó, là một anh đẹp trai khí chất lạnh như băng.
“Tôi là đến tìm Diệp Phong” Lâm Miên nói.
Anh ta cười một tiếng, nụ cười không bị thất lễ.
Tô Cẩm nhanh chóng nghiêng người sang một bên nhà nhường đường: “Vào đi ạ. Diệp Phong đang ở bên trong”
Lâm Miên đi vào trong phòng của Diệp Phong, rồi trở tay đóng cửa vào.
Diệp Phong kinh ngạc mà nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Lâm Miên, bình thường Lâm Miên đều là người hết sức nho nhã, nhưng mà hôm nay toàn thân đều bao phủ một tầng sương mờ, một cảm giác cao lãnh khiến cho mọi vật không dám đến gần, điều này làm cho Diệp Phong cảm thấy không biết nên làm thế nào.
“Này, cậu nhìn tôi như thế làm gì hả?” Diệp Phong tim đập nhanh chóng hỏi.
Lâm Miên kéo căng khuôn mặt tuấn tú, đi đến chiếc ghế ngồi bên cạnh chỗ của Diệp Phong mà ngồi xuống đó.
“Cậu và cái cô Tô Cẩm kia, là như nào vậy hả?” Lâm Miên hỏi.
Diệp Phong cười cười rồi nói: “Sao hôm nay đột nhiên lại quan tâm đến cuộc sống đời tư của tôi thế?”
Lâm Miên nói: “Cậu thích cô ta đấy à?”
Diệp Phong nghĩ một chút, khi mà cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy Tô Cấm, không biết tại vì sao mà trong lòng có một loại cảm giác thân thiết vô cùng kì dị. thế nên cậu ta mới mặt dày mày dạn mà nhờ vào đó để được ở bên cạnh Tô Cẩm, thế nên là có phải là cách cô ấy thật không, cậu ta chưa bao giời nghĩ xa đến thế: “Không biết nữa”
Lâm Miên tức giận mà trừng mắt nhìn về phía Diệp Phong: “Cậu không biết bản thân có thích cô ta hay không? Vậy mà cậu vẫn còn ở lì trong nhà người khác không chịu đi à?”
Diệp Phong nói: “Cô ấy đụng phải tôi. Thì phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Cậu không có tiền mời giúp việc à?” Lâm Miên phẫn nộ nói.
Diệp Phong nói: “Đã có sẵn giúp việc đây rồi, ngu hay sao mà không lấy luôn”
Lâm Miên nói: “Thế chân của cậu đã khỏi chưa? Bây giờ là cùng cô ta tiếp tục dây dưa một chỗ không ngứt, hay là đã mỗi người một ngã với cô ta rồi?”
“Tôi đã mời cô ta về làm người làm cho tôi rồi” Diệp Phong không kiềm chế được mà cười rộ lên.
Lâm Miên cắn cần môi nói: “Tôi đã biết rồi. Cậu chắc chản là đã thích cô ta. Thế còn Thanh An thì thế nào? Cô đã từng nghĩ đến cảm nhận của con bé hay chưa?”
Nụ cười của Diệp Phong dần dần biến mất, rồi dần dần trở nên bực bội.
“Thanh An, tôi chỉ là xem cô ấy nhưng mà em gái của mình thôi. Hơn nữ, con bé nhỏ như: thế, cậu cũng không thể để cho tôi đi gây tai họa cho con bé chứ?” Diệp Phong nói.
Chương 1887: Tưởng cậu không trở về nữa rồi cơ
Lâm Miên phẫn nộ nói: “Nếu như cậu đã thích Thanh An, thì cậu có thể đợi con bé mà?
Cũng giống như là cậu Hàn Quân năm đó đã đợi cô Linh Trang vậy đó”
Diệp Phong khoa trương mà kêu lên: “Bố nuôi chỉ lớn hơn vợ của ông ấy có năm sáu tuổi mà thôi. Còn tôi lớn hơn Thanh An cả mười hai tuổi lận cơ mà. Trong mắt của tôi, Thanh An chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, tôi căn bản không có cách nào có thể liên tưởng con bé đến người bạn đồng hành với tôi cả đời này”
Lâm Miên chỉ ra phía bên ngoài cửa: “Vậy thì Tô Cẩm ở bên ngoài kia, không phải là cũng là đứa trẻ con gà mà mới lớn hả?”
“Ít nhất cô ấy cũng trưởng thành rồi” Diệp Phong nói.
Lâm Miên đứng dậy: “Tôi đã biết rồi. Cậu là thích Tô Cẩm, chứ không có thích Thanh An. Có đúng không?”
Diệp Phong trầm mặc mà không nói gì cả.
Lâm Miên đi ra bên ngoài, lúc đi ra đến cửa, Lâm Miên đột nhiên quay đầu lại, nói: “Tôi nghĩ chúng tôi nên để cho cậu biết là Thanh An bị bệnh mất rồi”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Phong.
lập tức hiện lên một sự bối rối. Sự quan tâm lan ra toàn thân. “Bệnh gì cơ? Có nghiêm trọng hay không?”
Lâm Miên nói: “Bệnh bạo thực”
Đáy mắt của Diệp Phong dần dần lộ ra một sự hoang mang: “Thật tốt rồi, tại sao lại đột nhiên mắc cái bệnh kỳ quái này vậy?”
Lâm Miên nhếch nhếch môi, cuối cùng đổi đi sự chú ý. Mây trôi nước chảy mà nói: “Cậu cũng biết nhà họ Nghiêm có tính di truyền về chứng bệnh tâm lí mà. Tôi nghĩ, Thanh An có lẽ bị di truyền đến chứng bệnh như thế đấy”
Trong lòng Diệp Phong trở nên vô cùng khó chịu.
Anh ta đã nuôi dưỡng Thanh An mấy năm, những năm kia hai người có thể nói là sống tựa vào nhau. Anh ta giống như một người bố vậy. đã đem tất cả những tinh lực và tình yêu thương đều cho hết Thanh An. Hy vọng duy nhất của anh ta chỉ có là mong cô bé khỏe mạnh vui vẻ.
Thế nên bây giờ nghe nói đến việc Thanh An đã bị bệnh, trái tim của anh ta giống như bị ai đó khoét ra một đao vậy. Khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Cô ấy tại sao lại mắc cái bệnh này?” Tay của Diệp Phong không tự giác mà xiết chặt thành nắm đấm, dùng sức để khống chế lại sự run rẩy của anh ta.
Lâm Miên nhìn về phía cái bộ dạng thống khổ khó nén được của anh ta. Dự kiến là, có lẽ Diệp Phong ít nhiều cũng đoán ra được bi kịch của Thanh An có liên quan đến bản thân. Cuối cùng không bằng nhẫn tâm mà quăng muối vào vết sẹo của Diệp Phong. Lâm Miên lựa chọn bị tức giận mà rời đi Sau khi Lâm Miên đi xong, Diệp Phong cả người ngay lập tức trở nên mất tinh thần mà rã rời ra.
Anh ta chầm chậm đứng lên, khập khập khiễng khiêng mà đi ra phía bên ngoài.
Tô Cẩm nhìn thấy anh ta, khẩn trương mà đi tới nâng anh ta “Diệp Phong, anh muốn đi đâu vậy?” Tô Cẩm thường thường muốn đẩy anh ta đi vì vấn đề kinh tế hạn hẹp, nhưng Diệp Phong nhất quyết không chịu đi.
Hôm nay Tô Cẩm không có đuổi anh ta đi, Diệp Phong liền tự mình muốn đi.
Chẳng biết tại vì sao, Tô Cẩm giờ phút này ngược lại lại có chút cảm giác mất mát.
Diệp Phong lưng tựa vào ván cửa, nhìn vê phía cái khuôn mặt nhỏ nhản giống như đang bị mất cái gì đó của Tô Cẩm, đột nhiên cười rộ lên.
“Sao nào? Không nỡ để tôi đi à?” Diệp Phong không kiềm chế được mà trêu chọc.
Tô Cẩm ngượng ngùng mà nhìn về phía anh ta, vậy mà lại thẹn thùng gật gật đầu.
Diệp Phong nói: “Yên tâm đi. Tôi đi rồi sẽ về mà”
Tô Cẩm nghe nói anh ta vẫn còn trở về, thì vui vẻ không thôi.
Diệp Phong mở cửa ra rời đi.
Anh ta ở dưới lầu của chung cư gọi một chiếc taxi, trực tiếp đi đến Á Châu.
Quan Minh Vũ và Phong Mang nhìn thấy anh ta, còn biểu hiện ra một thái độ vô cùng lạnh nhạt.
“Ơ, còn tưởng cậu ngã vào trong ôn nhu hương nên không ra được nữa. Sao mới nhanh như vậy mà đã trở về đây rồi?” Quan Minh Vũ lạnh nhạt nói vài câu trêu đùa.
Diệp Phong cô đơn nói: “Mấy anh có phải đang trách tôi có phải không, trách tôi làm hại Thanh An?”
Chương 1888: Nỗi lòng của Diệp Phong
Phong Mang nói: “Diệp Phong, bé An thích cậu biết bao nhiêu chẳng lẽ cậu không biết sao. Cậu sao có thể đứng trước mặt cô ấy cùng với cô gái khác ước hẹn được cơ chứ?
Cậu làm như vậy không phải là đã phụ lòng của tổng giám đốc cùng với bà chủ sao?”
Thù này Diệp Phong vẫn còn nhớ. Ngày đó anh cùng Tô Cẩm đi dạo cửa hàng tạp hóa, anh giống như loáng thoáng cảm giác được sự tồn tại của bé An nhưng ngước mắt nhìn chung quanh một lúc lâu cũng không có thấy bé An đầu.
Chẳng lẽ ngày đó. Lúc anh cùng Tô Cẩm liếc mắt đưa tình thì bé An thật sự đang ở rất gần anh sao?
Diệp Phong vô cùng tự trách. Thống khổ vò loạn tóc của mình áy náy nói: “Em không phải cố ý tổn thương bé An. Chẳng qua là em cảm thấy bé An chỉ là một đứa trẻ. Tuổi tác của em cũng không còn nhỏ nữa. Em cũng khát vọng mình có thể giống như bố nuôi có thể tìm được một cô gái mà mình thích cùng mình thành gia lập nghiệp. Hưởng thụ sự ấm áp của gia đình”
Diệp Phong quá mức thẳng thắn khiến cho Quan Minh Vũ cùng Phong Mang lộ vẻ xúc động.
Thật ra thì bọn họ đều là trẻ mồ côi thuở nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ. Mặc dù được Chiến Hàn Quân thu nuôi ở bên người nhưng cái ký ức vị vứt bỏ kia sẽ đi theo bọn họ cả một đời.
Vì vậy khát vọng về tình yêu, dối với thành gia lập nghiệp vô cùng bài xích.
Mà Diệp Phong cũng không khao khác một mái nhà ấm áp.
Diệp Phong cự tuyệt bé An cũng là do anh có lý do không cách nào mở miệng nói ra được. Thứ nhất anh vẫn còn coi bé An là con nít. Còn có một cái lý do khác thì chính Diệp Phong cũng chưa từng dám suy xét kỹ càng.
Căng bản thì chính là anh chưa có can đảm tiếp nhận bé An. Bởi vì tuổi tác của anh cùng bé An chênh lệch nhau quá nhiều. Anh không dám hao hết nửa đời của mình để chờ đợi bé An lớn lên. Anh sợ đến khi anh chờ đợi quá lâu bé An lại lần nữa vô tình vứt bỏ anh.
Quan Minh Vũ cùng Phong Mang dừng lại việc ở trách Diệp Phong. Bởi vì ngay cả bọn họ cũng không dám tùy tiện thay Diệp Phong làm chủ. Bọn họ bảo Diệp Phong hãy chờ bé An nhưng mà lỡ đâu sự chờ đợi của Diệp Phong là một sự phí công vô ích chứ?
Khi đó Diệp Phong đã bước đến tuổi trung niên, sợ răng sẽ không có cách nào có khát vọng với tình yêu một lần nữa. điều này đối với Diệp Phong mà nói chính là một sự tàn nhẫn không có cách nào so sánh được.
“Em muốn gặp bé An một lần” Diệp Phong thống khổ nói.
Quan Minh Vũ thành khẩn nói: “Diệp Phong, cậu nghe anh trai khuyên một câu Nếu như cậu không dự định ở chung một chỗ.
với bé An chung một chỗ. Nếu như cậu muốn buông tha cho đứa nhỏ này cũng buông tha cho chính cậu thì sau này nến có thể tránh được thì nên tránh. Có lẽ theo thời gian trôi qua bé An sẽ quên mất cậu”
Đồng từ đen như ánh sao của Diệp Phong bỗng nhiên co rúc một cái. Quan Minh Vũ bảo.
anh phải tránh né bé An cả một đời. Anh nghĩ đến chuyện mình sẽ không được gặp lại bé An thì trong lòng anh dâng lên nổi bi thương cực.
lớn.
“Nhất định phải như vậy phải không?” Diệp Phong thống khổ hỏi.
Phong Mang nói: ‘Bé An bởi vì cậu mới mắc chứng ăn uống vô độ. Phong, cậu cũng biết ân tình của bố nuôi với chúng ta lớn đến thế nào, cậu cũng biết ở trong lòng bố nuôi thì bé An có sức nặng như thế nào.
Những lời cậu nói với bé An. Cậu đều phải gách vác trách nhiệm rất lớn.
Nếu như cậu muốn gặp em ấy nhưng khi cậu gặp em ấy rồi lại không thể cho em ấy một tương lai mà em ấy mong ước vậy chỉ khiến em ấy tăng thêm phiền não không đáng có, càng khiến căng bệnh của em ấy nặng thêm.
Thà rằng không bằng không thấy…”
Nhất thời sắc mặt Diệp Phong trở nên hoang nang: “Em len lén nhìn cô ấy một cái cũng được…”
Quan Minh Vũ không hiểu về tình yêu, xưa này làm việc lại cực kỳ quả quyết. Anh thấy Diệp Phong không quyết định được như vậy thì có chút không thể hiểu nổi.
“Diệp Phong, lòng cậu thật sự nhãn tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy. Có câu nói, đau dài không bằng đau ngắn. Có lẽ qua một thời gian nữa bé An có thể quên cậu đi”
Quan Minh Vũ nói Cơ thể cao ngất của Diệp Phong bắt đầu run run.
“Được, em đã bi Bọn họ cũng chỉ lo đến sự ưu tư của bé An nhưng lại coi thường cảm thụ của Diệp Phong.
Mặc dù Diệp Phong là con trai thân cao bảy thước nhưng đối diện trước chữ tình vẫn cự yếu ớt như vậy, ngay cả một kích cũng không đỡ nổi.
Anh muốn gặp bé An. Rất muốn rất muốn…
Diệp Phong ủ rũ cúi đầu trở lại phòng thuê của Tô Cẩm.
Tô Cẩm thấy Diệp Phong vốn có một gương mặt cực kỳ đẹp lúc nào cũng có thể nở ra một nụ cười đầy phóng túng. Nhưng mà bây giờ lại bị một lớp biểu cảm thống khổ không thôi che lại “Anh sao vậy?” Tô Cẩm quan tâm hỏi.
Diệp Phong có vẻ tê liệt ngã ngồi trên ghế sa lon nhìn thẳng Tô Cẩm không chớp mắt hỏi: “Cô đã từng yêu chưa?”
Tô Cẩm khẽ nở nụ cười thẹn thùng nói: “Sao lại hỏi câu này?”
Diệp Phong nói: “Yêu một người, đến tột cùng là cảm thụ như thế nào?”
Chương 1889: Anh ấy cả đời này chỉ yêu một người
Tô Cẩm liền thoải mái chia sẻ về mối tình đầu của mình với Diệp Phong: “Tôi lúc trước từng thích một chàng trai và anh ta cũng rất thích tôi nhưng vì tuổi còn nhỏ nên bố mẹ hai bên không đồng ý cho chúng tôi đến với nhau, vậy nên tôi bị bố mẹ nhốt ở trong nhà. Trong khoảng thời gian đó tôi dường như cả ngày rửa mặt bằng nước mắt và thậm chí còn nghĩ đến cái chết…
Tô Cẩm giơ cổ tay của mình lên, ở nơi đó còn lưu lại một vết sẹo, Tô Cẩm nói: “Anh nhìn xem, tôi còn suýt chút nữa tự sát chỉ là khi vừa kề dao vào máu tươi liền lắm tức chảy ra tôi liền cảm thấy hối hận rồi, lúc đó tôi đột nhiên cảm thấy cái chết còn đáng sợ hơn cả thất tình. Sau ngày hôm đó thì bố mẹ tôi cũng thả tôi ra ngoài, tôi liền ngay lập tức chạy đến nhà của chàng trai đó nhưng lại nhìn thấy anh ta đang hôn người con gái khác. Lúc đó tôi cảm thấy thế giới của mình đã hoàn toàn sụp đổ. Tôi vừa khóc vừa chạy về nhà, giấu diếm bố mẹ trộm khóc nửa tháng trời rồi cuối cùng tôi hiểu rõ vì một tên cặn bã như thế mà đau buồn thật không đáng.”
Tô Cẩm nhún nhún vai nhìn Diệp Phong, dáng vẻ bình thản tựa như gió nhẹ thổi mây hờ hững trôi, như thể người trong câu chuyện đó không phải là cô ấy vậy: “Tình yêu của trẻ con rất trong sáng, yêu là yêu, không yêu là không yêu, thay đổi nhanh như gió lốc vậy”
Ánh mắt Diệp Phong ảm đạm: “Đó là cô thôi”
Diệp Phong sợ, sợ rằng bé An sẽ giống như bố mẹ của cô bé chỉ vì tiếp xúc thường xuyên mà nảy sinh ra tình cảm mà thôi.
Tô Cẩm xem thường nhìn Diệp Phong: “Bạn bè xung quanh tôi đối với tình cảm còn tùy ý hơn cả tôi nữa. Có người một chân đạp hai thuyền, có người yêu vì tiền, tôi chưa từng gặp qua loại tình yêu nào như trong sách nói gì mà hỏi thế gian tình là gì mà đôi lứa hẹn thề sống chết”
Diệp Phong nói: “Cô chưa từng gặp qua không có nghĩa là trên đời này không có, bố nuôi của tôi và vợ của anh ấy cả đời này chỉ yêu một người đến chết cũng không thay đổi”
Tô Cẩm trợn tròn mắt: “Chính là ngài Quân lần trước đến nhà chúng tôi thăm anh đó à?”
Diệp Phong gật đầu, Tô Cẩm không phục nói: “Ngài Quân là thái tử gia của Hà Nội và là một người tài giỏi, nếu đổi lại tôi là cô Linh Trang thì tôi cũng sẽ không thể nào thích người đàn ông khác được.”
Tô Cẩm ngừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Cô Linh Trang là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy, cô cũng rất có tri thức, hiểu lễ nghĩa, vô cùng dịu dàng và lương thiện. Ngài Quân cưng chiều một mình cô ấy cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Bọn họ không phải là phàm phu tục tử, chúng ta làm sao có thể sao sánh được với bọn họ cơ chứ?”
Diệp Phong cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, thật ra anh ta cũng đã nhìn thấy rất nhiều nam nữ sỉ tình trên đời này nhưng ngoại trừ Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang ra thì anh ta thật sự chưa từng gặp qua tình yêu nào hoàn hảo như vậy cả.
Diệp Phong nghĩ: Có lẽ thời gian trôi qua lâu dần thì bé An cũng sẽ quên anh ta thôi vì dù sao thì tính tình của trẻ con cũng không đủ thành thục.
Nhưng anh ta không biết trong khoảng thời gian quên đi anh ta đó đối với bé An mà nói có lẽ sẽ là một khoảng thời gian rất dài và hơn nữa cũng sẽ sinh ra nỗi đau khổ và áp lực vô cùng lớn. Ít nhất thì cũng là chứng ăn uống quá độ khiến cho bé An vô cùng khổ sở, cân nặng của cô bé càng ngay càng tăng, vóc dáng nhỏ nhắn uyển chuyển ban đầu chỉ vỏn vẹn trong vòng hai tháng đã trở nên đây đà hơn, khuôn mặt trứng ngỗng cũng trở nên tròn hơn để lộ ra hai cằm khiến cho cô bé mất đi dáng vẻ xinh đẹp của một thiếu nữ.
Bởi vì thân hình dị thường của mình nên bé An cũng cảm thấy được những lời nói tệ nhất trên đời. Đôi khi ở bên ngoại một mình, bé An nghe thấy những bạn học khác đang chỉ trỏ bàn tán về cô bé: “Mau nhìn kìa, đó chính là em gái của Chiến Thanh Tùng đó, nghe nói là vì mắc phải một căn bệnh lạ nên chỉ trong hai tháng ngắn ngủi liền đột nhiên tăng mấy chục cân”
“Nếu như nó cứ béo như vậy có khi nào sẽ biến thành quái vật không? Trời ơi, nó trông thật xấu xí”
Bé An luôn là một đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương tôn trọng của mọi người nên lần này đột nhiên phải đối mặt với những lời phỉ báng ác ý từ người khác khiến cho cô bé trở nên vô cùng lo sợ.
Sau tiết tự học buổi tối, bé An lén trèo tường chạy ra khỏi khuôn viên trường, cho đến khi giáo viên đi kiểm tra giường thì phát hiện đã không thấy bé An đau nữa liền lập tức gọi điện cho nhà họ Chiến.
Chiến Hàn Quân nghe được tin tức này liền ra lệnh cho Quỷ Ảnh tìm kiếm bé An khắp toàn bộ thành phố. Linh Trang vô cùng lo lắng cho bé An, cô lái xe đi tìm cô bé khắp nơi, cuối cùng cô cũng tìm thấy bé An ở biệt thự Hải Thiên. Bé An trốn vào trong góc, tay không ngừng lau nước mắt.
Chương 1890: Xin hãy giấu con đi
Linh Trang thấy cân nặng của con gái mình tăng lên một cách chóng mặt, từ một con thiên nga xinh đẹp biến thành vịt con xấu xí, cô nhanh chóng đoán được hẳn là bảo bối Thanh An gặp chuyện gì phiền não rồi Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm Thanh An vào lòng.
“Mẹ? Cô bé ở trong lòng Linh Trang khóc nức nở: “Bọn họ đều cười nhạo con, nói con là quái vật. Con không muốn đi học.”
Linh Trang nghe mà không kìm được nước mắt.
Cô võ nhẹ lên lưng Thanh An, cả người cô bé không ngừng run rẩy. Linh Trang có thể cảm nhận được sự bất lực của con gái mình.
“Được rồi, nếu con không muốn thì không cần đi” Cô cảm thấy tuy rằng học hành rất quan trọng nhưng cũng không thể nào bằng việc bảo vệ tự tôn cho Thanh An được.
Bảo bối Thanh An vội nói : “Nhưng bố sẽ không đồng ý”
Cô an ủi đáp: “Mẹ sẽ đi nói chuyện này”
Nhưng cô bé vẫn rầu rĩ khóc: “Mẹ ơi, con không muốn như thế này. Nhưng con không thể khống chế ham muốn ăn uống của mình.
Nếu con không ăn thì con sẽ rất bứt rứt. Vô cũng khó chịu.”
Đôi mắt xinh đẹp của Linh Trang không khỏi đỏ lên, rơm rớm nước mắt. Cô là mẹ của Thanh An, là người bảo vệ của con gái. Bây giờ con của cô bị tổn thương, Linh Trang chỉ ước mình có thể bất chấp tất cả mà bao bọc Thanh An.
“Thanh An, nếu… nếu mẹ anh Diệp Phong về cho con. Con có thể vui vẻ trở lại được không?” Linh Trang cảm thấy con gái mình bị bệnh thì dù cho có bị mang tiếng là ích kỷ hay nhắn tâm đều được, cô chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho Thanh An.
Đến mức có thể không quan tâm người vô tội là Tô Cẩm.
Tuy nhiên cô bé lại quyết liệt lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ ơi, xin mẹ đừng nói chuyện này cho anh Diệp Phong. Con không muốn anh ấy thấy bộ dạng xấu xí của mình chút nào.”
Linh Trang có chút bất lực. “Con yêu, vậy con muốn mẹ làm giúp con làm gì không? Có chuyện gì có thể khiến con dễ chịu hơn không?”
Thanh An liền nói: “Giấu con đi, con cầu xin mẹ. Con không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy diện mạo bây giờ của mình”
Linh Trang ôm chặt cô bé: “Được”
Cô sắp xếp thuê cho Thanh An một căn phòng, cô bé vội nói với Linh Trang: “Mẹ ơi, mẹ mau trở về nhà đi. Đừng để bố lo lắng”
Linh Trang nghẹn ngào đáp: “Không, mẹ muốn ở lại cùng con.”
Thanh An lắc đầu: “Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng cho con. Con sẽ không sao đâu. Mẹ yên tâm, con sẽ giữ liên lạc với mẹ”
Cô vẫn cố chấp: “Không, mẹ không thể bỏ mặc con như vậy được.”
Cô bé an ủi mẹ mình: “Nếu mẹ không yên tâm để con ở đây một mình thì có thể bảo chú Minh Vũ, anh Lâm Miên hoặc anh Phong Mang, tóm lại chỉ cần không phải anh Diệp Phong là được. Mẹ có thể nhờ bọn họ tới trông con cũng được.
Linh Trang suy nghĩ một lúc, trong đầu lập tức nhớ đến vẻ mặt cương nghị cùng chính trực của Lâm Miên.
Vì vậy, cô đã gọi cho Lâm Miên “Lâm Miên, cậu lập tức tới tầng 2 tòa số 5, biệt thự Hải Thiên. Đừng nói với anh Quân. Bí mật tới đây thôi.”
Lâm Miên nghe thấy giọng nói vô cùng sốt ruột của Linh Trang cùng căn dặn vô cùng kỳ quái của cô không nhịn được liền liếc về phía Chiến Hàn Quân.
Anh như cảm nhận được có chuyện gì đó không bình thường liền tra hỏi: “Ai gọi vậy?”
Lâm Miên liền lộ ra vẻ mặt khó xử.
Chương 1891: Cuộc tình cân sức
Chiến Hàn Quân lập tức đoán được đáp án: “Điện thoại của bà chủ sao?”
Lâm Miên gật đầu khó xử và nói: “Chủ tịch, bà chủ bảo tôi nói với ngài”
Chiến Hàn Quân hơi ngạc nhiên, Linh Trang xảy ra chuyện thà chia sẻ với Lâm Miên cũng không chịu nói với anh sao? Điều này khiến trong lòng anh cảm thấy rất nặng nề.
“Cô ấy nói gì?” Anh tối sầm mặt lại và hỏi Lâm Miên mím chặt môi dường như muốn nói gì đó nhưng Chiến Hàn Quân lại đột nhiên xua xua tay: “Thôi được rồi, đi thôi”
Cuối cùng Lâm Miên vẫn lựa chọn nói ra sự thật: “Bà chủ bảo tôi đến lầu hai tòa nhà số năm biệt thự Hải Thiên”
Chiến Hàn Quân cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Anh đã có nhà ở biệt thự Hải Thiên rồi, tại sao Linh Trang lại thuê thêm căn nhà kế bên nữa chứ?
Cuối cùng Chiến Hàn Quân mang theo tâm trạng bồn chồn cùng Lâm Miên đi đến biệt thự Hải Thiên.
Lúc Lâm Miên đi vào thì Chiến Hàn Quân đã ngồi ở trong xe bực mình châm một điếu thuốc.
Linh Trang nhanh chóng bước ra và đi thẳng lên chiếc Rolls-Royce trước mặt, cô hùng hổ kéo cửa xe ra và ngồi vào hàng ghế Sau.
Chiến Hàn Quân ngồi ờ hàng ghế phía trước, khi nghe thấy tiếng đóng cửa xe rầm một tiếng thì linh hồn anh suýt chút nữa đã bị thổi bay đi Anh giật thót mình quay đầu quà và nhìn chăm chằm vào cô vợ đang rất tức giận của mình.
“Bảo bối Thanh An đang ở trong đó sao?”
Anh hỏi.
Linh Trang tức giận trừng mắt nhìn anh và ném cho anh cái bộ dạng lạnh như băng, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Chiến Hàn Quân nhanh chóng bước xuống xe và chen vào hàng ghế sau.
“Linh Trang, em đừng tức giận nữa, em thấy bực mình cứ trút hết lên người anh đi”
Anh hoảng loạn tiến sát bảo người Linh Trang.
“Linh Trang, hai người họ không thích hợp đâu” Chiến Hàn Quân nói bằng giọng khàn khàn.
Linh Trang nói: “Em mặc kệ họ có thích hợp hay không, em chỉ biết bảo bối Thanh An không có Diệp Phong sẽ cảm thấy không vui”
Linh Trang vùi đầu vào lòng Chiến Hàn Quân khóc rất thương tâm, trong lòng Chiến Hàn Quân cũng rất hoang mang, bảo bối Thanh An đang buông xuôi tất cả, Linh Trang thương con gái nhưng lúc này anh cần phải thật bình tĩnh và lý trí mới có thể an ủi tinh thần bất ổn của hai mẹ con họ được.
Anh xoa xoa đầu của Linh Trang và an ủi nhẹ nhàng: “Linh Trang, không có ai êm đềm ả cuộc đời, anh không hy vọng trong nh cảm, con gái của mình luôn luôn nằm ở thế yếu và phải ra sức lấy lòng đối phương.
Linh Trang: Linh Trang ngẩng đầu hương đôi mắt ngấn lệ nhìn Chiến Hàn Quân bằng vẻ tội nghiệp.
Chiến Hàn Quân dịu dàng lau khô nước mắt giúp cô: “Một cuộc tình cân sức là em yêu anh và anh cũng yêu em, anh sẽ không để cho em phải trở nên nhỏ bé như thế, để em phải bảo vệ cho sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của anh”
Chương 1892: Em đúng là cô gái ngốc
Linh Trang cũng hiểu đạo lý này. Nhưng Linh Trang không nguyên tắc hóa như Chiến Hàn Quân. Linh Trang yêu thích sự mơ mộng và tràn đầy khao khát.
“Nhỡ đâu một ngày nào đó, Diệp Phong yêu Thanh An của chúng ta thì sao?”
“Linh Trang, Diệp Phong là đứa trẻ được anh chăm sóc mà trưởng thành. Cậu ấy không mạnh mẽ như Lâm Miên, tính cách dễ bị chỉ phối. Diệp Phong nổi loạn từ bên trong, cậu ấy có lý tưởng và theo đuổi của mình, đặc biệt là đối với tình yêu, cậu ấy cũng có khao khát riêng của mình”
“Cậu ta từng yêu đương từ khi đại học, cậu †a mong mình có thể sớm yên bề gia thất xây dựng cơ nghiệp, tận hưởng hơi ấm gia đình…
Nhưng Thanh An, tuổi tác giữa hai đứa lại chênh lệch quá lớn, điều này khiến tình yêu của chúng xảy ra nhiều biến cố. Anh muốn bảo vệ con gái mình, nhưng anh cũng muốn ủng hộ ước mơ nhỏ bé đó của Diệp Phong”
Linh Trang ngừng khóc: “Vậy Thanh An của chúng ta phải làm sao đây?”
Chiến Hàn Quân nói: “Những việc Thanh An vấp phải chắc chản khiến chúng ta đau lòng, nhưng nó là con cái nhà họ Chiến, đứa nhỏ của nhà họ Chiến không có tư cách trở thành một bông hoa nhỏ trong nhà kính. Dưới sự tàn phá của phong ba bão táp, nó phải chọn cách héo rũ hoặc là vươn lên một cách kiêu hãnh, đây là sự lựa chọn mà con nó phải quyết định”
“Mà chúng ta, không thể là ô dù bảo vệ trên đầu con suốt đời, vậy thì hãy là mảnh đất dưới chân con, để con trở nên mạnh mẽ hơn”
Linh Trang hai tay bưng mặt khóc: “Anh là người bố xấu xa”
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, em phải tin tưởng con gái của chúng ta, con cũng giống như em vậy, mỏng manh mà kiên cường, nhất định có thể chống chọi với mọi khó khăn thử thách.”
Linh Trang thực sự hy vọng răng bánh xe thời gian có thế trôi nhanh hơn, nhanh hơn một chút nữa, để có thể chữa lành nỗi đau thất tình của Thanh An.
Lâm Miên hái rất nhiều bông tường vi trong vườn, kết chúng thành một vòng hoa tuyệt đẹp. Sau đó mang nó đi bộ lên tầng hai của tòa nhà thứ năm.
Anh ấy đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Thanh An đang cuộn mình trên sô pha. Chỉ mới hai mươi ngày không gặp, Lâm Miên đã thầm giật mình trước trọng lượng của Thanh An.
Thanh An có chút bối rối, hỏi anh: “Anh Lâm Miên, có phải em rất xấu không?”
Lâm Miên đeo vòng hoa lên đầu Thanh An, vô tư nói: “Không xấu”
Thanh An lắp bắp nói: “Anh đừng an ủi em”
Lâm Miên nói: “Vẻ đẹp của em luôn được lan tỏa ra từ trong ra ngoài. Tuy em là cô chủ của nhà họ Chiến, được nhiều người yêu chiều, nhưng trước giờ em chưa từng kiêu ngạo, cũng không cậy quyền cậy thế mà ức hiếp người khác”
Em thích động vật nhỏ, lại cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng của mọi người. Thanh An, em là cô gái tốt bụng nhất và xinh đẹp nhất trong số những cô gái mà anh Lâm Miên từng gặp”
Thanh An nước mắt lưng tròng: “Vậy thì tại sao anh Diệp Phong vẫn không thích em?”
Lâm Miên nói: “Ai nói chứ? Anh Diệp Phong đương nhiên là thích em. Cậu ấy nghe nói em bị bệnh, trong lòng cũng rất lo lắng, Chỉ là, sự yêu thích của Diệp Phong dành cho.
em không nhiều đến mức giống như cái gọi là thích của em”
“Nhưng đây không phải là do em không tốt, mà là vì tình yêu lý tưởng mà anh Diệp Phong theo đuổi không giống với của em”
Thanh An chăm chú lắng nghe giọng nói của Lâm Miên, giọng nói của Lâm Miên rất ôn nhu, giống như thần dược có thể chữa lành trái tim người khác. Tâm trạng đau buồn của Thanh An cũng dần dịu đi.
“Anh Lâm Miên, cảm ơn anh đã không ghét bỏ em” Thanh An rưng rưng nói.
Lâm Miên hơi sững người “Em đúng là cô gái ngốc”
Chẳng qua, anh ấy chỉ mới nói với cô bé vài câu ân cần, Thanh An lại có thế cảm động như thế này. Cô bé dường như đã quên mất thân phận của mình, cô bé là cô chủ của nhà họ Chiến, bất cứ ai cũng muốn xu nịnh cô bé.
Thanh An nói: “Nếu người khác khen em, em chưa chắc đã tin. Nhưng nếu anh Lâm Miên khen em, em sẽ tin.”
Sự tin tưởng của Thanh An dành cho Lâm Miên là xuất phát từ trái tim. Bởi vì Lâm Miên đã nắm giữ một vị trí vô cùng thiêng liêng trong trái tim của ba đứa trẻ nhà họ Chiến.
Trong lòng chúng, nhân phẩm của Lâm Miên rất cao quý. Năm đó, Lâm Miên đã xả thân cứu Chiến Hàn Quân, sau đó nẵm viện một thời gian dài, dù bị chấn thương toàn thân nhưng Lâm Miên chưa bao giờ kêu ca than vấn, sau khi vết thương bình phục, Lâm Miên cũng không hề màn đến công trạng. Anh luôn sống dửng dưng như vậy, giống như nhàn vân dã hạc, không mưu cầu danh lợi, không theo đuổi vật chất.
Lâm Miên như vậy, thật khiến người khác có cảm giác vô cùng an toàn.
Chương 1893: Linh Trang đừng tức giận nữa
Bảo bối Thanh An nghỉ học ở nhà, Linh Trang sống một ngày như bằng một năm.
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang ủ rũ cả ngày trong lòng cũng vô cùng ngưng trọng.
Anh mong bảo bối Thanh An sớm ngày khỏe lại so với hơn ai hết. Nhưng bệnh của bảo bối Thanh An là tâm bệnh, tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược mà tâm bệnh của bảo bối Thanh An là Diệp Phong.
Chiến Hàn Quân tuyệt không đồng ý vì thiên vị con gái nhà mình mà bóp chết tình yêu của Diệp Phong Linh Trang ngồi trên ghế sô pha tức giận nhìn anh: “Cho dù anh không đồng ý chia rẽ Diệp Phong và Tô Cẩm thì ít nhất anh cũng có thể nói sự thực cho Diệp Phong biết bảo bối Thanh An vì anh ta mà sinh bệnh. Có lẽ Diệp Phong nhìn thấy tấm chân tình của bảo bối Thanh An, Diệp Phong bị đã động thì sao?”
Chiến Hàn Quân bất lực nói: “Linh Trang, bảo bối Thanh An nhà chúng ta không cần sự thương hại của Diệp Phong”
Linh Trang và Chiến Hàn Quân vì xử lý chuyện của bảo bối Thanh An mà khác biệt rất lớn. Linh Trang chỉ suy nghĩ bệnh tình của con, bất kể chuyện gì đối với bệnh tình có ích thì cô đều đồng ý đi thử.
Cô đã mất đi lý trí và đang trên đà suy sụp.
Nhưng Chiến Hàn Quân lại suy nghĩ rất sâu xa. Anh biết con đường trưởng thành của con không thể tránh khỏi mưa gió.
Giống như khi còn nhỏ anh và Anh Nguyệt vậy, bởi vì bị bóc cóc một lần kia.
Ông nội vì chuyện này đã đem Anh Nguyệt bảo vệ rất cẩn thận, Anh Nguyệt không thể ra ngoài, đi học có vô số vệ sĩ đưa đón, nhưng sau cùng cô ấy mất khả năng tự bảo vệ bị tên bắt cóc tàn nhẫn đánh trọng thương.
Ngược lại, anh là con trai, anh chọn cách đối mặt với khó khăn. Anh cố gắng huấn luyện kỹ năng của mình và thích nghỉ với cuộc sống, cuối cùng anh trở thành cường giả thế giới Chiến Hàn Quân đến gần Linh Trang, Linh Trang quay đầu không để ý đến anh.
Hai ngày nay, bởi vì chuyện của bảo bối Thanh An mà vợ chồng hai người cả đời không cãi cũng đều cãi nhau rồi. Cả đời không có chiến tranh lạnh đều chiến rồi.
Mặc dù đa số đều là Linh Trang đơn phương tiến hành, nhưng trong lòng Chiến Hàn Quân rất khó chịu.
“Linh Trang đừng tức giận nữa” Chiến Hàn Quân dỗ nói.
“Chuyện của bảo bối Thanh An, anh sẽ xử lý tốt”
Linh Trang tức giận nhìn anh: “Anh làm sao xử lý? Anh chính là đợi tự mình cô bé bước ra khỏi? Nhưng lâu như vậy rồi, cô bé bước ra rồi sao? Nếu như mới bắt đầu khi cô bé mắc chứng cuồng ăn anh liền kêu Diệp Phong lại gặp cô bé, có lẽ cô bé sẽ không bị tự kỷ”
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn miệng hùng hồn của Linh Trang trong lòng đột nhiên nở nụ cười.
Linh Trang chán nản.
“Anh còn cười được?”
Chiến Hàn Quân đi tới ôm lấy eo của cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Linh Trang, nếu như em không vui thì em cứ đánh anh mắng anh.”
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, lúc này mới ý thức được cô đã đem những cảm xúc †ồi tệ đều trút hết lên trên người anh Cô nhào vào lòng anh bật khóc: “Xin lỗi, anh Quân. Em biết anh cũng rất bất lực, anh không có quyền ngăn cản sự lựa chọn của Diệp Phong. Nhưng mà em không biết phải làm sao?”
Chiến Hàn Quân thở dài thật mạnh.
Anh không lo lắng cho bảo bối Thanh An ngược lại là lo lắng cho Linh Trang. Trong lòng Linh Trang hiển nhiên còn nghiêm trọng hơn bảo bối Thanh An.
Để không trút những cảm xúc tiêu cực cho Chiến Hàn Quân, Linh Trang đã đưa ra một quyết định lớn.
“Chồng, em vẫn nên ra ngoài làm việc”
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn càng ngày của Linh Trang, tự hỏi thể chuyển lực chú ý lên trên công việc có thể chữa lành nỗi buồn của Linh Trang.
Liên gật đầu đồng ý.
Nhưng điều khiến Chiến Hàn Quân không ngờ tới là Chiến Anh Nguyệt nghe nói Linh Trang muốn đi làm, lập tức đem những đạo diễn trước đây của cô ấy giới thiệu cho Linh Trang, mà Linh Trang rất nhanh liền nhận được công việc: nữ chính một bộ phim đô thị hiện đại.
Hiểu biết của Chiến Hàn Quân đối với phim đô thị hiện đại chỉ dừng lại ở kiss và cảnh giường chiếu. Khiến anh đối với công việc của Linh Trang rất phản đối.
Vì vậy anh sử dụng thủ đoạn cả người của mình để quấy nhiễu công việc của Nghiêm Linh Trang “Linh Trang, đột nhiên anh nhớ ra chuyến đi tuần trăng mật của chúng ta còn chưa hoàn thành đâu? Khách sạn mà anh đặt sắp quá hạn rồi, hay là chúng ta đi du lịch trước đi?”
Bảo bối Thanh An bị bệnh, Linh Trang đâu có tâm tư đi chơi xa. Linh Trang nói: “Hủy bỏ đi”