Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1894-1903
Chương 1894: Anh không nói lời nào cũng không ai bảo anh câm đâu
“Lùi không được.”
“Vậy coi như chúng ta chỉ nói chơi thôi.”
Linh Trang nói.
Chiến Hàn Quân: ‘…
Một kế không được lặp lại hai lần.
Chiến Hàn Quân nhìn bụng của Anh Nguyệt, nói: “Ngày dự sinh của Anh Nguyệt cũng sắp đến rồi. Em đi tới đoàn phim có thể trở về được không?”
Linh Trang không nói gì, Nghiêm Mặc Hàn trực tiếp làm cho Chiến Hàn Quân oán giận trở lại.
“Xem như là tôi đã nhìn ra rồi, cậu chính là không muốn cho em gái tôi ra ngoài làm việc! Ích kỷ, cậu quá ích kỷ. Cậu làm cho Á Châu phát triển tốt như vậy, nhưng lại muốn nuôi nhốt em gái tôi, biến nó thành của riêng của cậu…”
Chiến Hàn Quân bất ngờ ấm ức trừng mắt Nghiêm Mặc Hàn: “Anh không nói lời nào cũng không ai bảo anh câm đâu.”
Anh Nguyệt cười haha: “Mặc Hàn, anh trai em không phải không nỡ để chị Linh Trang đi ra ngoài làm việc, mà không muốn cho chị Linh Trang đóng phim cùng với người đàn ông khác”
Anh Nguyệt an ủi Chiến Hàn Quân nói: “Anh trai, anh yên tâm đi. Chị Linh Trang lần đầu tiếp xúc với máy quay, nhân vật mà đạo diễn để cho chị ấy đóng chỉ là một nhân vật phụ. Không có bất cứ phân đoạn tình cảm nào cả”
Lúc này Chiến Hàn Quân mới yên tâm.
Nghiêm Mặc Hàn im lặng không nói gì: “Anh trai, cậu là xác ướp đào ra trong cố mộ à, giờ là thời đại nào rồi, tư tưởng còn bảo thủ như vậy?”
Chiến Hàn Quân trừng anh.
Linh Trang nói: “Anh đến đó, người khác sẽ biết anh là chỗ dựa của em. Đến lúc đó họ phải kính nể em, trong lúc em làm việc sẽ không thoải mái.”
Chiến Hàn Quân suy nghĩ một chút, Linh Trang đi ra ngoài làm việc vốn là đi giải sầu, nếu như bởi vì nguyên nhân là anh, làm cho công làm việc của cô không thoải mái, khi trở về Linh Trang lại làm loạn với anh. Đành cố hết sức nói: “Được rồi. Vậy em chú ý an toàn. Gặp phải chuyện gì nhất định phải báo cho anh”
“Ừm”
Linh Trang rất vui mừng lên xe Nghiêm Mặc Hàn.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy Linh Trang đã lâu không nở nụ cười, ngẫm lại đây vẫn là trải nghiệm đầu tiên trong đời của cô, chẳng trách cô sẽ coi trọng như vậy, vui vẻ như vậy.
Anh làm lỡ quá nhiều thời gian của cô, bắt đầu từ hồi đại học, anh đã chỉ phối cuộc sống của cô. Sau khi cô trưởng thành, lại lập tức sinh con cho anh. Sau đó cuộc sống của cô càng buộc chặt với cuộc đời của anh, ngẫm lại anh lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn với cô.
Đây cũng là lúc, nên trả lại tự do cho cô.
Chiến Hàn Quân nghĩ như vậy, thái độ chống cự đối với công việc của Linh Trang thành chống đỡ.
Linh Trang đi làm, anh ở tòa thành Ái Nguyệt cũng thấy cô đơn lẻ loi, dứt khoát cũng giống như Linh Trang, khôi phục thân phận người làm việc.
Chiến Hàn Quân cũng tới Á Châu đi làm.
Thành phố điện ảnh.
Anh Nguyệt vác bụng bầu dẫn Linh Trang tới, đi đến trước mặt đạo diễn giới thiệu.
“Đạo diễn Phùng, vị này chính là diễn viên mới tôi tìm cho ông”
Chương 1895: Cuộc đời của cô ấy đã dạy cho cô ấy diễn xuất
Đạo diễn nhìn Linh Trang, thân hình của cô mảnh khảnh như hoa phù dung trong nước, đẹp đến mức không nhiễm bụi trần. Ông ta nhìn đến trợn tròn mắt.
Thật lâu sau đạo diễn mới trêu chọc Anh Nguyệt: “Đây là nữ phụ mà cô tìm cho tôi sao!
Cho dù là giá trị nhan sắc hay khí chất thì nữ phụ như vậy cũng sẽ áp đảo gắt gao nữ chính”
Linh Trang thản nhiên cười nói: “Nếu đạo diễn cảm thấy tôi không thích hợp thì cũng không sao. Tôi sẽ tìm công việc khác.”
Đạo bị hấp dẫn bởi tính cách điềm đạm này của Linh Trang, nói: “Cô gái, cô tên là gì? Tôi nghĩ khuôn mặt của cô sinh ra là để làm diễn viên. Như vậy đi, cô đi thay quần áo và chuẩn bị cho buổi thử vai, sau đó tôi sẽ nói chuyện với nhà đầu tư, để cho cô làm nữ chính”
Linh Trang suy nghĩ một chút rồi nói: “Hàn Quân Linh”
Hàn Quân Linh, cái tên này có ý nghĩa là người trong lòng của Hàn Quân.
Anh Nguyệt trợn tròn mắt và giơ ngón tay cái về phía Linh Trang: “Nghệ danh này đặt rất tốt”
Linh Trang còn chưa kịp tiếp thu được đối với cái bánh bổng nhiên rơi vào tay mình.
Anh Nguyệt lại hào hứng lôi kéo tay của Linh Trang, kéo cô đến phòng thử đồ. Nói: “Chị Linh Trang, vận may của chị thật là tốt.
Còn nhớ trước đây em phải từ nhân nhỏ từng bước từng bước mới có thể nhận được vai chính. Còn chị thì chỉ dựa vào khuôn mặt là có thế trở thành nữ chính”
Linh Trang cười nói: “Không phải cái này còn chưa xác định sao? Hơn nữa, chị còn do dự về việc có nên thảo luận với anh trai của em về chuyện thay đối nhân vật này hay không?”
Anh Nguyệt lập tức xua tay: “Chị Linh Trang, chị tuyệt đối đừng nói cho anh trai em biết! Nếu như người anh trai cổ hủ kia của em mà biết chị làm nữ chính thì nói không chừng sẽ lên đến tận phim trường để khiêng chị về”
Linh Trang nghĩ nghĩ, cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa có xác định, tạm thời cũng không cần phải nói.
Đợi Linh Trang thay đồ xong thì liền đi đến nơi thử vai. Khi các diễn viên nhìn thấy cô ấy đang mặc trang phục của nữ chính thì bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Nữ chính không phải đã được quyết định trong nội bộ rồi sao? Sao cô ấy còn đến thử vai nữ chính?”
Đạo diễn giao cho Linh Trang một quyển kịch bản. Phân phó: “Hàn Quân Linh, cô chọn một đoạn rồi diễn đi”
Linh Trang lật kịch bản xem sơ qua một chút. Cuối cùng lựa chọn cảnh sinh ly tử biệt nổi tiếng của nam chính và nữ chính để diễn.
Sau khi đạo diễn hô một tiếng bắt đầu, Linh Trang lập tức hóa thân vào nhân vật.
Hốc mắt của cô trong phút chốc đã đỏ lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ lập tức bị bao phủ bởi một vẻ bi thương Đôi mắt đa tình kia bởi vì cực kỳ bi thương mà trở nên vô cùng thê lương. Thậm chí, thân thể đã bắt đầu run rẩy.
“Em không muốn phải rời xa anh, nếu anh muốn chết thì hãy mang em đi theo” Cô đọc lời thoại, giọng nói thật êm tai nhưng lại có chút khàn khàn.
Như thể cô chính là nhân vật trong vở kịch, cô có thể cảm nhận được thể giới nội tâm của nhân vật nữ chính.
Đạo diễn kinh ngạc đến ngây người, ông ta hỏi thăm Anh Nguyệt: “Người bạn này của cô đã học qua diễn xuất sao?”
Đôi mắt của Anh Nguyệt đỏ hoe, xúc động nói: “Không, cô ấy không có. Nhưng cuộc đời của cô ấy đã dạy cho cô ấy diễn xuất”
Đạo diễn rất kích động, như thể chính tay ông ta đã đào được một kho báo vậy.
“Tôi muốn cô ấy, tôi phải có cô ấy, Nữ chính này chính là cô ấy”
Sau khi màn diễn thử của Linh Trang kết thúc thì Anh Nguyệt liền đưa khăn giấy lên: “Chị Linh Trang. Chị diễn thật tốt”
Linh Trang lau nước mắt trên khóe mắt, có chút ngượng ngùng mà cười rộ lên: “Kịch bản này thật giống như là viết theo cuộc đời của chị”
Anh Nguyệt nói: “Chị Linh Trang, chị có năng lực đồng cảm rất mạnh, cái này sinh ra chính là chén cơm để kiếm ăn. Cố lên, nói không chừng tương lai sau này chị chính là ảnh hậu Oscar”
Linh Trang liếc cô ấy một cái: “Bớt lấy chị ra làm trò tiêu khiển đi”
Đối với diễn xuất, cô không có đặc biệt quan trọng. Chỉ làm cảm thấy trước mắt mình cần tìm một công việc, mà khi công việc này tìm đến thì Linh Trang thản nhiên nhận lời.
Nhưng mà từ tận đáy lòng của Linh Trang chưa từng hỏi qua tâm hồn của mình: “Mình thích làm cái này sao?”
Đạo diễn giao kịch bản cho Linh Trang, trịnh trọng dặn dò: “Cô trở về hãy cân nhắc cho thật kỹ về vai diễn nữ chính. Chuẩn bị bắt đầu bất cứ lúc nào”
“Vâng”
Khi Linh Trang cầm lấy kịch bản và vui mừng rời đi với Anh Nguyệt thì lại bị một vị đại minh tỉnh xinh đẹp ngăn lại Cô ta vô cùng cao, vóc dáng khoảng 1m75, đang bị một đám người vây quanh, khí chất của cô ta đặc biệt mạnh mẽ.
Chương 1896: Đừng dọa anh, anh sợ sắp tè rồi
“Nghe nói cô muốn làm nữ chính sao?”
Đại minh tỉnh kia nhìn Linh Trang một cách ngạo mạn Anh Nguyệt nhận ra cô ta, cô ta trong hai năm nay chỉ là ngôi sao nhỏ. Nghe nói phía sau có người có thế lực lớn chống lưng, cho.
nên dù hình tượng của cô ta không thích hợp làm nữ chính, nhà đầu tư vẫn để cô ta làm nữ chính như cũ.
Anh Nguyệt: “Hoa Ánh Tuyết đây là quyết định của đạo diễn, cô nếu cảm thấy không phục thì cứ đến tìm đạo diễn. Tránh ra”
Hoa Ánh Tuyết tức giận nhìn Anh Nguyệt, ánh mắt rơi xuống bụng của cô, trong mắt đưa ra vẻ không lành.
Linh Trang nhận ra được điều bất ổn, lập šn trước mặt Anh Nguyệt, dịu dàng trí nữ chính này cô thích như vậy thì cứ nhận lấy đi. Tôi không muốn giành giật với cô”
Hoa Ánh Tuyết cười khẩy: “Xem như cô còn có hiểu chuyện”
Cô ta vươn cánh tay, ra lệnh: “ÐĐem kịch bản đưa cho tôi.”
Linh Trang đem kịch bản đưa cho cô ta, lại bị Anh Nguyệt giật lại. Anh Nguyệt cả giận nói: “Chị Linh Trang, chị có biết bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán để được làm nữ chính không.
Mà chị rõ ràng là có cơ hội, vì sao phải tặng lại cho người khác? Em không đồng ý”
Linh Trang cũng thực sự bất đắc dĩ.
Hoa Ánh Tuyết bỗng nhiên đi tới, va chạm vào Anh Nguyệt. Anh Nguyệt trước khi ngã xuống chỉ có thể ôm bụng bảo vệ, sau đó thì ngã xuống đất.
Linh Trang thấy vậy, sắc mặt trắng bệt.
Trong cổ họng như phát ra tiếng gọi: “Mặc Hàn…”
Mặc Hàn ngồi ở trong xe, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Linh Trang, lập tức nhảy xuống xe, như hỏa tốc mà chạy đến “Anh Nguyệt” Mặc Hàn nhìn thấy Anh Nguyệt té ngã trên mặt đất, ngay tức khắc sợ đến mức hồn bay phách lạc. “Em cảm thấy như thế nào rồi?”
Linh Trang nói: “Mau đưa em ấy đến bệnh viện Á Châu đi”
Mặc Hàn ôm lấy Anh Nguyệt chạy về trong xe.
Linh Trang phẫn nộ vươn tay đánh cho Hoa Ánh Tuyết một bạt tay. Vẫn còn tức giận mà cảnh cáo: “Loại tâm địa bất chính giống như cô, căn bản không xứng đáng làm nữ chính, tôi chắc chắn muốn nó rồi”
Hoa Ánh Tuyết tức giận đến mức giậm chân: “Cô nằm mơ giữa ban ngày à”
Linh Trang vội vã đến bệnh viện với Anh Nguyệt, còn để lại cho Hoa Ánh Tuyết một câu: “Chút nữa tôi sẽ quay lại tìm cô tính sổ”
Sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Mặc Hàn và Linh Trang đưa Anh Nguyệt đến bệnh viện Á Châu, sau khi bác sĩ kiểm tra cho Anh Nguyệt lập tức dặn dò: “Sản phụ tử cung đã mở, đứa bé sẽ nhanh ra đời, mau chóng đưa đến phòng sinh”
Cứ như vậy, Anh Nguyệt được y tá khoa sản đưa vào phòng sinh Mặc Hàn cứ thế chờ đợi ở ngoài phòng sinh.
Linh Trang hỏi anh ta: “Anh có muốn vào chung với em ấy không?”
Mặc Hàn hồi hộp, mồ hôi như mưa đổ xuống. Hoang mang lo sợ nhìn Linh Trang: “Em nói xem anh đi vào là tốt, hay vẫn ở ngoài này sẽ tốt hơn”
Linh Trang nói: “Hãy vào đi, Anh Nguyệt cần anh”
Mặc Hàn liền đi vào phòng sinh.
Chỉ mới đi vào, anh ta liền nhì trường hợp ngượng đến đỏ mặt ngoài.
“Anh lại đi ra làm cái gì?” Linh Trang hỏi anh ta.
thấy lại chạy ra Khuôn mặt Mặc Hàn giờ so với mông khi còn đỏ hơn: “Anh thấy không tiện”
Linh Trang không khách khí vừa đánh vừa nói: “Vợ anh đang vượt cạn, như vượt ải cửa môn quan. Anh còn ở đó ngại? Anh đi vào trong cho em…”
Mặc Hàn muốn xác định mà hỏi lại: “Sinh con thực sự rất nguy hiếm sao?”
Linh Trang gật đầu: “Đương nhiên rồi”
Mặc Hàn như bị dọa càng thêm bồn chồn lo sợ.
“Đừng doạ anh mà, anh sợ đến sắp tè ra quần rồi”
“Em thu hoạch được về khoản này của anh rồi. Mau đi vào đi”
Linh Trang đem đẩy mạnh Mặc Hàn vào phòng sinh.
Chương 1897: Nỗi đau xé thịt
Không lâu sau, Chiến Hàn Quân vừa mới nhận được tin tức thì đã vội vã đến bệnh viện Á Châu. Khi nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang lo lắng chờ đợi ở trước cửa phòng sinh, Chiến Hàn Quân lập tức chạy như bay tới.
“Linh Trang”
Khi Nghiêm Linh Trang nhìn thấy anh, khuôn mặt lo lắng của cô lập tức thay đổi sang vẻ áy náy và tự trách. “Anh Hàn Quân, tất cả đều là lỗi của em, em không nên để Anh Nguyệt đi công tác cùng với em…”
Đôi tay của Chiến Hàn Quân nắm lấy khuôn mặt gầy gò của Nghiêm Linh Trang, anh nhẹ nhàng an ủi nói: “Linh Trang, em đừng tự trách mình. Ngày sinh dự kiến của Anh Nguyệt vốn chính là mấy ngày nay, em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nghiêm Linh Trang gật đầu.
Trong phòng sinh, Nghiêm Mặc Hàn nhìn khuôn mặt của Chiến Anh Nguyệt đang nhăn lại vì đau đớn. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Chiến Anh Nguyệt xấu xí như vậy, nhưng lúc này anh ta không hề có một chút ghét bỏ Chiến Anh Nguyệt mà ngược lại, anh ta cảm thấy Chiến Anh Nguyệt lúc này là người yêu anh ta nhất và cũng khiến cho anh ta cảm thấy xúc động nhất.
Anh ta nắm chặt lấy tay của Chiến Anh Nguyệt và trên trán anh ta đang đổ đầy những giọt mồ hôi hột lớn gần bằng hạt đậu, giống như chính anh †a mới là người đang sinh con và cũng giống như nỗi đau xé thịt vì sinh nở của Chiến Anh Nguyệt có thể được truyền sang cho anh ta vậy.
Nghiêm Mặc Hàn trở nên cực kỳ căng thẳng. Từ khi sinh ra cho đến nay, anh ta chưa bao giờ khẩn trưởng đến như vậy: “Anh Nguyệt, nếu em đau quá thì cứ cần anh đi”
Những cơn đau bụng sinh không diễn ra liên tục mà có một khoảng thời gian giữa hai cơn đau, cho nên Chiến Anh Nguyệt vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo của mình. Cô ấy nói trêu đùa với anh ta vài câu: “Em cũng không phải là…một chú chó con. Em cắn anh làm…A a a a…Nghiêm Mặc Hàn, mẹ nó đau quá, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ sinh con cho anh nữa”
“Được, được, không sinh nữa. Về sau không bao giờ sinh con nữa”
Vốn dĩ Chiến Anh Nguyệt đã chuẩn bị đầy đủ cho việc sinh nở và điều cô ấy mong muốn chính là được sinh nở không đau đớn ở dưới nước, nhưng bởi vì Hoa Ánh Tuyết va chạm vào cô ấy nên đã lập tức phá vỡ mọi kế hoạch tốt đẹp trước đó của cô ấy.
Cũng may là không xảy ra chuyện nguy hiểm gì, sau bốn tiếng đồng hồ trải qua đau đớn, Chiến Anh Nguyệt đã sinh thành công được một bé trai. Mẹ và con đều bình an Khi bác sĩ bế đứa bé đi ra, Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân ngay lập tức đón lấy nó.
“Tổng giám đốc, đó là một bé trai. Mẹ và con đều bình an” Bác sĩ cười nói.
Nghiêm Linh Trang thở phào nhẹ nhõm.
Mọi thứ trong giây phút này thật giống như được thay da đổi thịt bởi vì sự xuất hiện của đứa bé quý giá đang tỏa ra ánh sáng của sức sống mạnh mẽ này.
Nghiêm Linh Trang bế đứa trẻ đi đến một cách cẩn thận.
Lúc này, dáng vẻ của Nghiêm Mặc Hàn nhếch nhác không chịu được và anh ta đang lảo đảo đi ra ngoài.
Ảnh mắt của Chiến Hàn Quân rơi vào trên đôi chân đang run rẩy của Nghiêm Mặc Hàn, sau đó anh kinh ngạc hỏi: “Cũng không phải là anh sinh con. Anh đã làm cái gì mà lại trở thành như thế này vậy?”
Nhìn dáng vẻ bây giờ của Nghiêm Mặc Hàn mà thấy kinh ngạc, anh ta nói với Chiến Hàn Quân: “Anh trai à, cậu nên cảm thấy may mản vì không phải là Linh Trang nhà cậu sinh con. Nếu hôm nay cậu là tôi thì cậu nhất định sẽ đập tan cái bệnh viện Á Châu này. Tôi nói cho cậu biết, cảm giác này thật sự là quá kích thích và khẩn trương, khiến cho lòng người chấn động”
Sau đó Nghiêm Mặc Hàn liền diễn tả lại cảnh đỡ đẻ và cảnh Chiến Anh Nguyệt sinh con. Lúc thì anh ta la hét đến mức chấn động cả đất trời, lúc thì lại là giọng nói lo lẳng của bác sĩ đỡ đẻ…Nhiều âm thanh khác nhau được tái hiện một cách sống động khiến anh †a giống như một kẻ bị bệnh tâm thần phân liệt.
Chiến Hàn Quân đã thật sự bị sốc trước màn trình diễn của anh ta. Anh lập tức tưởng tượng ra cảnh Nghiêm Linh Trang sinh con.
Lúc đó, cô không có bác sĩ đỡ đẻ và cũng không có anh ở bên cạnh, chỉ có một mình cô hét lên đầy tuyệt vọng và cô đơn. Trái tim của Chiến Hàn Quân lại trở nên vô cùng đau đớn.
Nghiêm Linh Trang thích đứa bé đến mức ôm nó mãi và không muốn buông tay.
Lúc này, Nghiêm Mặc Hàn mới tỉnh táo lại rồi vội vàng chạy đến xem đứa con của mình “Con trai của tôi thật đẹp trai”
“Rõ ràng là rất xấu xí” Nghiêm Linh Trang nói.
Nghiêm Mặc Hàn phản bác: “Rõ ràng là đứa bé rất đẹp trai. Vừa rồi, các bác sĩ ở bên trong đều đã nói rằng đứa bé này là đứa bé đẹp nhất mà họ từng thấy”
Nghiêm Linh Trang buột miệng nói: “Đó là bởi vì họ chưa từng nhìn thấy Quốc Việt và Thanh Tùng nhà em. Nếu họ mà thấy thì họ chắc chẳn sẽ không nói ra những điều như vậy”
Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt của anh trở nên rất nghiêm túc rồi tò mò hỏi Nghiêm Linh Trang: “Thế… Quốc Việt và Thanh Tùng đẹp hơn gấp mấy lần so với con trai của anh vậy!
Chương 1898: Em mà đi thì anh phải làm sao bây giờ
Nghiêm Linh Trang nói: “Đôi mắt của chúng to hơn con trai của anh, cái mũi của chúng cao hơn con trai của anh, và khuôn mặt của chúng nhỏ hơn…”
Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Mặc Hàn và Nghiêm Linh Trang đang bận rộn trao đổi về khuôn mặt của mấy đứa bé sơ sinh, trong lòng anh càng cảm thấy mất mát.
Nghiêm Linh Trang giống như cảm nhận được sự mất mát của Chiến Hàn Quân, cô ôm đứa bé đi đến và đưa cho anh: “Chồng à, anh ôm đứa bé một cái đi.”
Chiến Hàn Quân không có hứng thú nói: “Để cho Nghiêm Mặc Hàn ôm đi”
Nghiêm Mặc Hàn đưa tay ra, nhưng khi Nghiêm Linh Trang đưa đứa bé cho anh ta thì anh ta lại nhanh chóng thu tay lại. Vẻ mặt như quả mướp đăng nói: ‘Anh, anh…Anh không ôm được. Linh Trang, em ôm thay anh đi, đứa bé vừa nhỏ vừa đáng yêu như vậy, anh không biết phải ôm nó thế nào?”
Chiến Hàn Quân đứng dậy, nhét đứa bé vào trong lòng của Nghiêm Mặc Hàn và nói: “Đây là con trai của anh. Anh phải học cách bế được nó. Anh Nguyệt sẽ phải ở cữ trong một tháng, còn Linh Trang nhà tôi không có sức khỏe tốt cho nên họ sẽ không giúp anh bế đứa bé được. Anh không bế thì ai bế nó bây giờ? “
Nghiêm Mặc Hàn giống như đang bị đưa đi hành hình. Anh ta cứ đứng im tại chỗ rồi cầu xin Chiến Hàn Quân với vẻ tội nghiệp: “Ngài Quân, đừng mà. Tôi công nhận là bình thường tôi không đối xử tốt với cậu, nhưng mà cậu cũng không nên trả thù tôi vào lúc này chứ. Tôi cầu xin cậu, cậu giúp tôi bế đứa bé đi, nhanh lên, đứa bé sắp rơi xuống rồi. Trời ơi, sao đầu của nó lại mềm như thế này chứ…”
Chiến Hàn Quân chế nhạo nói: “Anh muốn tôi bế đứa bé cho anh sao? Được thôi, gọi một tiếng anh trai cho tôi nghe đi.”
Nghiêm Mặc Hàn không có khí phách nói: “Anh trai, ông lớn, tổ tiên…
Nghiêm Linh Trang im lặng mà nhìn hai người đàn ông ngây thơ này.
Chiến Hàn Quân đón lấy đứa bé. Nghiêm Mặc Hàn vậy mà lại phát hiện ra đôi tay của anh ta đang cứng như sắt.
“Đứa bé tên là gì?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra Chiến Hàn Quân tức giận nhìn anh ta: “Thời gian trước đó anh đều làm cái gì vậy!
Không phải là loại chuyện này cần được nghĩ trước sao?”
Nghiêm Mặc Hàn oan ức nói: “Tôi có nghĩ mà nhưng tôi đã suy nghĩ lâu mà vẫn không nghĩ ra. Tôi cũng không phải là một học sinh giỏi như cậu, không phải chỉ ni nhiên nghĩ ra một cái là thì hay luôn rồi. Tôi đã nghĩ đến một trăm một nghìn cái nhưng mà Anh Nguyệt không hài lòng. “
Chiến Hàn Quân buột miệng nói: “Vậy gọi là Anh Hàn đi”
Nghiêm Mặc Hàn nói: ‘Tại sao tôi lại không nghĩ ra cái này chứ? Được rồi, đứa bé sẽ được gọi là Anh Hàn.”
Nửa giờ sau, Chiến Anh Nguyệt bị đẩy trở về phòng VIP.
Tiếp theo, mọi thứ lập tức trở nên bận rộn hơn.
Đứa bé cần phải được tắm và bú sữa mẹ.
Nhưng tất cả đồ dùng thiết yếu trong sinh hoạt hàng ngày mà Chiến Anh Nguyệt đã chuẩn bị cho đứa bé đều để ở nhà.
Khi đối mặt với những chuyện nhỏ nhặt này, Nghiêm Mặc Hàn thật sự đúng là bó tay bất lực.
Có rất nhiều chuyện đều đổ lên đầu của Nghiêm Linh Trang khiến cô bận đến mức quay như chong chóng và hoàn toàn không thể dừng lại được Chiến Hàn Quân cảm thấy đau lòng Nghiêm Linh Trang cho nên anh dứt khoát gọi điện cho Quan Minh Vũ: “Cậu lập tức tìm cho tôi bốn người trông trẻ đến đây”
‘Vào buổi chiều, khi bốn người trông trẻ đến, Nghiêm Linh Trang mới được giải thoát.
Nhưng khi Chiến Hàn Quân chuẩn bị đưa Nghiêm Linh Trang về nhà nghỉ ngơi thì Nghiêm Mặc Hàn đã ngăn cản: “Anh trai à, cậu có thể yên tâm mà mời người trông trẻ đến đây sao? Nhỡ họ ngược đãi con trai của tôi thì sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Cho nên anh phải cảnh giác và theo dõi bọn họ mọi lúc mọi nơi”
Nghiêm Mặc Hàn nắm lấy tay Nghiêm Linh Trang và đau khổ cầu xin nói: “Em gái à, em đừng đi. Em mà đi thì anh không biết phải làm gì bây giờ?”
Nghiêm Linh Trang đành phải ở lại.
Chiến Hàn Quân tức giận đến mức gào lên phân nộ: “Nghiêm Mặc Hàn, nếu Anh Nguyệt có chuyện gì thì đi tìm bác sĩ và nếu đứa bé có chuyện gì thì tìm người trông trẻ. Nghiêm Linh Trang ở lại đây không có tác dụng gì cả”
Chương 1899: Chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết
Nghiêm Mặc Hàn quỳ xuống trước mặt Chiến Hàn Quân: “Anh cả, em cầu xin anh, anh thương xót em, anh để Linh Trang ở lại đến giúp đỡ em vài ngày đi.”
Nghiêm Mặc Hàn thực sự cũng không cần Linh Trang phải làm gì, anh chỉ cảm thấy có em gái mình ở đây, anh giống như được uống một liều thuốc an thần vậy. Linh Trang kéo Nghiêm Mặc Hàn đứng dậy nói: “Được rồi, em không đi nữa. Anh mau đứng dậy đi.”
Chiến Hàn Quân đen mặt quay sang mắng Nghiêm Mặc Hàn: “Đồ vô dụng”
Rất nhanh, Chiến Hàn Quân liền thay đổi hoàn toàn quyết định.
Bởi vì bữa ăn của Anh Nguyệt rất phong phú và bố dưỡng. Quan trọng hơn là, số lượng bữa ăn trong tháng ở cữ của Anh Nguyệt đặc biệt nhiều Linh Trang nhàn rỗi, buồn chán nên cùng Anh Nguyệt ăn uống. Sau vài ngày, mặt Linh Trang ửng hồng, da mặt cũng có chút thịt rồi.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy sự thay đổi của Linh Trang, tâm trạng của anh thay đổi trở nên đặc biệt vui vẻ. Đối với đứa nhóc Anh Hàn này, trong tiềm thức anh cảm thấy có thể có duyên phận cùng với Linh Trang, anh đối với Anh Hàn đặc biệt yêu thích.
Nghiêm Mặc Hàn một người mới chậm chững trên con đương làm bố, sự ỷ lại của anh ấy vào Linh Trang không còn mạnh mẽ như: ngày đầu. Thậm chí, Nghiêm Mặc Hàn còn chủ động đề nghị để Linh Trang về nhà nghỉ ngơi.
Chiến Hàn Quân nói: “Ở đây rất tốt. Để cô ấy ở lại đây với Ánh Nguyệt”
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy khó hiểu. Cuối cùng rút ra kết luận đau lòng: “Anh cả, kiếp trước cậu có thù với tôi không? Khi tôii muốn Linh Trang thì cậu muốn đưa em ấy đi. Giờ tôi trả cô ấy lại cho cậu, còn cậu để cô ấy ở lại. Cậu như vậy là có ý gì thế? “
Linh Trang cười nói:” Em không đi đâu Ngày nào em cũng theo Anh Nguyệt đi ăn các bữa ăn trong tháng ở cữ, ăn rất thơm ngon còn rất tốt cho sức khỏe nữa”
Nghiêm Mặc Hàn ngay lập tức hiểu ra ý định của Chiến Hàn Quân.
“Chết tiệt, hóa ra là cậu nghĩ vậy à”
Nhưng mà những ngày tươi đẹp của Linh Trang cũng nhanh chóng qua đi Vào ngày hôm đó, đạo diễn gọi cho cô ấy và nói rằng đã giành được vai diễn nữ chính hai cho cô ấy. Để cô ấy nhanh chóng đến để quay phim càng sớm càng tốt.
Linh Trang nghe nói là diễn vai nữ phụ, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm.
Cô vốn là một người yếu đuối, không biết tranh giành hay giành giật. Nhưng mà Hoa Ánh Tuyết đó khinh người quá đáng, cô ta làm hại Anh Nguyệt sinh non, riêng khoản này cô nhất định phải giải quyết với cô ta.
Linh Trang sẽ không bao giờ cho phép những người không xứng với phẩm hạnh làm bậy trước mặt mình.
Vì vậy thái độ của Linh Trang rất cứng rắn yêu cầu đạo diễn: “Đạo diễn, tôi chỉ đóng vai nữ chính”
Đạo diễn rất khó khăn: “Cô Quân Linh, cô là người mới, có thể giành được vai nữ phụ cho cô đã là rất tốt rồi. Vai nữ chính đã được định sẵn là Hoa Ánh Tuyết rồi, chuyện này không thể thay đổi được.”
Linh Trang từ trước tới giờ chưa bao giờ dùng tới gia thế khổng lồ của chính mình.
Nhưng mà lần này, cô không những dùng mà còn dùng theo cách của riêng mình. Cái cô Hoa Ánh Tuyết ấy ÿ lại vào sự ưu ái của nhà sản xuất, muốn làm gì thì làm. Vậy thì cô sẽ để cho cô ta cũng nếm thử mùi vị bị nhà sản xuất ức hiếp.
Linh Trang nói: “Đạo diễn, ngài đừng lo lắng. Chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết”
Sau đó cúp điện thoại.
Đạo diễn nhìn điện thoại sững sờ.
Vị người mới này dựa vào cái gì mà lại cứng rắn như vậy?
Linh Trang cầm điện thoại, đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân.
“Anh Quân” Giọng nói thật nhẹ nhàng, ngọt ngào đến mức chảy nước miếng.
Chiến Hàn Quân rõ ràng đang chăm chú nhìn vào điện thoại di động của mình, bởi vì giọng nói mềm mại của Linh Trang gọi “Anh Quân”, lập tức ngẩng đầu lên.
“Có việc gì ư?”
Linh Trang duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, sau đó tinh nghịch siết chặt tay áo anh, nũng nịu nói: “Em muốn nhờ chỗ dựa”
Chiến Hàn Quân đã nhiều năm không nhìn thấy một mặt mềm yếu như vậy của Linh Trang. Cô làm nũng làm cho gió cũng lay động nước cũng mỉm cười, thế giới xung quanh dường như biến thành một màu hồng.
Chiến Hàn Quân kéo cô vào lòng và nhẹ nhàng chạm vào sau đầu cô. “Anh Quân cho em dựa, nói đi, ai làm khó cục cưng nhà chúng ta rồi?”
Linh Trang cắn môi. Một cảm giác xấu hổ tràn ngập trong mắt cô. “Em bị một cô gái tóc vàng bắt nạt”
Khuôn mặt điển trai của Chiến Hàn Quân ngay lập tức bị bao phủ bởi một tầng sương tuyết. Tức giận ném chiếc điện thoại trên tay xuống bàn
Chương 1900: Đây là ngọn gió đông nào, thổi vị đại thần này tới đây
“Là ai?” Anh nghiến răng hỏi.
Anh Nguyệt lập tức đứng lên gắn giọng nói: “Chính là một tiểu hoa nhỏ trong đoàn làm phim Năm Tháng Như Hoa. Cô ta tên là Hoa Ánh Tuyết, cũng không biết là nhà sản xuất nào nâng cô ta lên. Lớn lên thì vừa cao vừa thô, căn bản không phù hợp với hình tượng nữ chính, lại được cho vai diễn nữ chính. “
Chiến Hàn Quân ban đầu thờ ơ với các cuộc chiến của phụ nữ. Nhưng mà sự tình lại dính đến Nghiêm Mặc Hàn, vậy thì không giống nhau.
Chiến Hàn Quân cẩn thận hỏi: “Tại sao cô ta lại bắt nạt em?”
“Bởi vì em đã giật vai nữ chính của cô ta.”
Linh Trang lẩm bẩm.
Linh Trang thấy Chiến Hàn Quân hồi lâu không trả lời, ôm mặt làm nũng: “Anh Quân, anh giúp em với, em muốn diễn vai nữ chính”
Chiến Hàn Quân cưng chiều nhìn cô: “Chỉ như vậy thôi?”
Linh Trang đắc chí nói: “Em trở thành nữ: chính, cô ta liền không thể làm, em làm cho cô ta tức chết luôn”
Chiến Hàn Quân xoa xoa mặt cô: “Nhìn em chẳng chẳng có tiền đồ gì. Em chính là muốn thay đổi vai nữ chính của Ảnh Thị thôi, anh Quân còn không thể thỏa mãn em ư?”
Linh Trang cảm thấy mình đã làm một chuyện xấu, xấu hổ cười.
“Có chỗ dựa thật tốt”
Anh Nguyệt hậm hực nói: “Cái này quá rẻ cho cô ta rồi”
Linh Trang an ủi Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, em cũng đừng đáng giận. Đợi đến lúc đó cô sắp xếp cho cô ta vai nữ phụ tâm độc, lòng dạ hiểm ác, bản sắc của cô ta sau khi diễn, hình tượng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều trong mắt công chúng.
Anh Nguyệt tức giận trước lòng tốt của Linh Trang, nhìn Chiến Hàn Quân không nói nên lời: “Anh cả, sao anh có thể dạy Linh Trang mềm yếu như vậy dễ bị bắt nạt. Đúng là chó mèo cũng có thể bắt nạt được chị ấy”
Linh Trang: “…”
Chiến Hàn Quân cũng bất lực thở dài một hơi.
“Đúng vậy, Linh Trang, anh Quân cho em mượn tám cái chân để em đi ngang trong Thủ đô. Em chính là đi ngang như thế này ư?”
Linh Trang chui vào vòng tay của Chiến Hàn Quân vui mừng.
“Cho nên anh phải bảo vệ em cả đời.”
Chiến Hàn Quân cưng chiều nói: “Được thôi”
Chiến Hàn Quân đứng dậy nói: “Anh đi đây. Anh đi làm chỗ dựa cho bảo bối nhà chúng ta. “
Linh Trang bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha hat”
Anh Nguyệt ở phía sau thêm mắm dặm muối nói: “Anh cả, anh nhất định phải dạy dỗ cái cô Hoa Ánh Tuyết ấy thật nặng. Anh giết gà dọa khỉ thì sau này mới không ai dám làm mưa làm gió cưỡi lên đầu chị Linh Trang. “
Linh Trang:”…
Tòa nhà Ảnh Thị.
Chiến Hàn Quân người đầy lạnh lùng như muốn giết người đi đến văn phòng của Chiến Hàn Lâm.
Đối với việc anh cả đột nhiên lái xe đến, Chiến Hàn Lâm cảm thấy rất vinh dự.
“Đây là ngọn gió đông nào, thổi vị đại thần này tới đây?” Chiến Hàn Lâm nhanh chóng đứng dậy nhường ghế, Chiến Hàn Quân cũng không khách khí, ngồi thẳng vào ghế trong văn phòng.
Chương 1901: Người phụ nữ của cậu bắt nạt người phụ nữ của tôi
“Chị dâu của cậu ở trên địa bàn của cậu, bị người khác bắt nạt đấy, cái chuyện này cậu có biết không hả?” Chiến Hàn Quân nhéo nhéo đầu lông mày mà hỏi.
Sắc mặt của Chiến Hàn Lâm chốc lát tái mét như tờ giấy trắng.
Chị dâu chính là miếng thịt mềm yếu ở trong tim của anh cả, nếu như chị dâu ở trên địa bàn của anh ta mà bị người khác bắt nạt thì thật là thảm rồi, sự tức giận đầy thù hạn của vị anh cả kia mà không đem địa bàn của anh ta thiêu cháy sạch không còn một ngọn cỏ mới là lạ ấy.
Chỉ là, Chiến Hàn Lâm cũng không có hồ đồ. Anh ta mỗi ngày đều ngồi trấn thủ canh giữ ở thành Ảnh Thị của anh ta mà, đối với những sự việc bắt nạt to to nhỏ nhỏ như này mà xảy ra ở bên trong của thành Ảnh Thị thì anh ta đều nằm rõ như lòng bàn tay. Nhưng mà anh ta chưa từng nghe nói đến việc Nghiêm Linh Trang bị bắt nạt ở đại bàn của anh ta mà.
Chiến Hàn Lâm nhìn về phía gương mặt băng sơn tuấn tú của Chiến Hàn Quân, lại cảm thấy cái loại người cả ngày bận trăm công nghìn việc như anh cả thì không thể nào có.
khả năng không có việc gì mà đến tìm anh ta gây phiền phức được. Vì vậy chỉ biết run run rẩy rẩy mà lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho trọ lí của anh ta: “Bảo Trung, chị dâu của tôi Nghiêm Linh Trang ở thành Ảnh Thị của chúng ta rồi bị người khác bắt nạt. Cậu con mẹ nó lại chăm sóc cho người thân của tôi kiểu đấy á hả?”
Người ở bên kia càng bị dọa sợ tới mức run như cầy sấy: “Cậu Lâm à, cô Linh Trang chưa từng đi qua thành Ảnh Thị mà?”
Chiến Hàn Nghiêm hồ nghỉ mà nhìn về phía Chiến Hàn Quân: “Anh cả à, cầu xin anh đấy, đừng có tiếc chữ như vàng như thế. Anh hãy bằng cách nào đó mà nhắc nhở cho em một chút đi, đến cuối cùng thì là ai đã bắt nạt chị ấy vậy? Nếu không em đây chính là mò kim đáy bể, biết đi đâu mà tìm người để tính sổ cơ chứ?”
Chiến Hàn Quân vẫy vẫy tay về phía của anh ta, Chiến Hàn Lâm đem cái mặt như: thước đi lên. Chiến Hàn Quân liền đồn sức mà đánh vào mặt anh ta, phẫn nộ mà nói: “Nghe nói cậu gần đây đang u mê một cô tiểu hoa đỉnh lưu đúng không?”
Anh ở trên đường đi tới thành Ảnh Thị, liền đem hậu đài của Hoa Ánh Tuyết đem đi tra cho rõ rõ ràng ràng. Không tra thì không biết, tra rồi thì bị giật mình đến nhảy cả lên. Hóa ra hậu đài của Hoa Ánh Tuyết chính là cái thắng em họ của anh Quân Hàn Lâm.
Chiến Hàn Lâm nuốt nuốt một ngụm nước bọt: “Anh cả à, anh anh…hóa ra anh lại quan tâm đời sống cá nhân của em trai đến như thế cơ à?”
Sau đó dương dương tự đắc mà đi khoe khoang: “Cô ấy tên là Hoa Ánh Tuyết, vóc người cao gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng là tỉnh xảo. nói chuyện cũng rất ỏn ẻn, anh nói xem trước đây em cũng không có từng động tâm với bất kì một người phụ nữ nào cả, nhưng mà vừa nhìn thấy cô ấy là em đã cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo rồi”
Chiến Hàn Quân đẩy anh ta ra, mặt sa sầm mà nói: “Sao tôi lại nghe nói được là một người phụ nữ hung hãn cao lớn thô kệch nhỉ?
Nhưng mà ấy, đây cũng đâu phải là phù hợp với tỉnh thẩm mĩ của cậu đâu.”
Chiến Hàn Lâm trước đây thích được lăn lộn với đàn ông, thế nên hôm nay thật không dễ dàng gì mà mới chỉnh lại thẳng được, không ngờ rằng đối phương vậy mà lại là một người phụ nữ hung hãn như vậy.
Chiến Hàn Lâm cười nói: “Nếu như so sánh với những người phụ nữ chân yếu tay mềm như chị dâu mà nói, thì cô ấy quả thật có chút cường tráng. Nhưng mà anh cả à, sao anh đột nhiên lại quan tâm đến đời sống riêng tư của em như thế cơ chứ?”
Chiến Hàn Quân mặt lạnh mà nói: “ không có rảnh mà quan tâm đến cậu , là đến để điều tra một chút, người phụ nữ của cậu đã bắt nạt người phụ nữ của tôi rồi. Nói đi, cái khoản nợ này phải thanh toán như thế nào đây?”
Chiến Hàn Lâm cả kinh mà trợn mắt há mồm.
“Anh cả à, đây là điều không thể nào có được không?” Cảm nhận được toàn thân của Chiến Hàn Quân đang phát ra khí tức băng hàn lạnh giá, Chiến Hàn Lâm ngã ngồi ra trên mặt ghế.
Chiến Hàn Quân nói: “Chị dâu của cậu chính miệng nói ra hình dáng, thì có thể là giả hả?”
Chiến Hàn Lâm dường như nghĩ đến một điều gì đó, lại vội vội vàng vàng mà rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại cho bên phía Hoa Ánh Tuyết.
“Alo Hàn Lâm à” Giọng nói nũng nũng nịu nịu của Hoa Ánh Tuyết truyền đến.
Chiến Hàn Quân chấn động mà nổi đây da gà trên d: lóa ra cậu thích cái loại khẩu vị như thế này” Đối với ánh mắt của Chiến Hàn Lâm, Chiến Hàn Quân khinh bỉ đến cực điểm.
Chiến Hàn Lâm khẩn trương mà chất vấn Hoa Ánh Tuyết: “Anh hỏi em nhé, mấy ngày trước em nói có người muốn cướp tài nguyên của em à, cái người đó họ tên là cái gì?”
Nhắc đến cái chuyện này, Hoa Ánh Tuyết lại tức giận bất bình mà nói: “Chính là cái người diễn viên mới có họ Hàn ấy. Cô ta rất là khoa trương, cô ta nói mấy lời ngông cuồng với em ấy, nói rằng vị trí nữ chính đã định sẵn cho cô ta rồi. Cô ta thế mà cũng không đi nghe ngóng xem, em có anh bảo vệ cơ mà, ở cái Hà Nội này còn có ai có thể cho với thế lực to lớn của nhà họ Chiến nữa chứ?”
Chiến Hàn Lâm hồ nghi mà nhìn về phía của Chiến Hàn Quân: “Anh cả à, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi. Người mà Ánh Tuyết bắt nạt là một cô gái họ Hàn cơ, không phải là chị dâu đâu.
Trên mặt của Chiến Hàn Quân cũng nổi lên một vòng hoang mang Nhưng mà Linh Trang tuyệt đối sẽ không nói dối mà.
“Hàn gì cơ?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Chương 1902: Đụng ai không dụng lại đụng trúng cái họng súng nhà chị dâu
Chiến Hàn Lâm lại hỏi Hoa Ánh Tuyết: “Hàn gì cơ?”
Hoa Ánh Tuyết nghĩ một chút, nói: “Hình như là tên Hàn Quân Linh, ăn mặc vô cùng bình thường luôn ấy. Vừa nhìn đã biết không phải là người có chỗ dựa rồi”
Chiến Hàn Lâm ngay lập tức hóa đá.
“Hàn Quân Linh”
“Trái tim của Hàn Quân ấy hả?”
Cái tên như này chỉ có cái loại não đang yêu đương như của Nghiêm Linh Trang thì mới có thể nghĩ ra được thôi.
Chiến Hàn Quân nghe được cái tên này, đuôi lông mày và đáy mặt đều nhiễm một tầng ý cười, xem ra đã ấm áp lên nhiều rồi Chiến Hàn Lâm sinh không thể yêu mà lên án mạnh mẽ Hoa Ánh Tuyết: “Em đã gây họa rồi, em gây ra họa lớn mất rồi”
Hoa Ánh Tuyết ngay lập tức rơi từ trên trời mây cao ngạo xuống đến vực sâu ở đáy tận cùng của thung lũng, lắp ba lắp bäp mà hỏi “Hàn Lâm à, ở cái Hà Nội này, ai còn có thể so với hậu đài như anh còn cứng hơn nữa hả?”
Chiến Hàn Lâm hướng về phía chiếc điện thoại mà gào rít lên: “Đương nhiên là cái hậu đài của anh rồi!”
Nói xong liền cúp luôn điện thoại, giống như một con chó nhỏ mà vẫy vẫy đuôi để lấy lòng chủ: “Anh cả à, anh cũng biết đó, em lớn đến tầm tuổi này rồi, thật sự chưa từng dụng tâm với bất cứ một cô gái nào hết, anh cứ nhìn lên mặt mũi của đi, tha cho Ánh Tuyết một lần này thôi có được không?”
Chiến Hàn Quân mặt lạnh như băng mà trừng mắt về phía Chiến Hàn Lâm, lạnh giọng nói: “Linh Trang nhà tôi cũng lớn đến ngần này tuổi rồi, thì đây mới là lần đầu tiên cô ấy cáo trạng với tôi đấy”
Chiến Hàn Lâm đã biết dược chuyện tình như thế này sẽ có chút phiền phức mà. Cụp đầu xuống mà cầu xin tha thứ: “Anh cả à, chị dâu muốn trừng phạt Ánh Tuyết như thế nào vậy?”
Chiến Hàn Quân hời hời hợt hợt mà nói: “Để cho Hoa Ánh Tuyết nhường lại cái vị trí nữ chính đó đi. Cho Hoa Ánh Tuyết sắp xếp một lần nữa cái vai nữ xấu xa”
Chiến Hàn Lâm vui vẻ vô cùng mà nói: “Chỉ đơn giản như vậy thôi hả?”
Chiến Hàn Quân ưu nhã mà sờ sờ lên chóp mũi, nói: “Đó chỉ là yêu cầu của cô ấy thôi. Chứ không phải là yêu cầu của tôi”
Nụ cười của Chiến Hàn Lâm lập tức ngưng đọng lại. Lại cầm mặt mũi đi mà cầu khẩn, nói: “Anh cả à, vậy anh muốn như thế nào?”
Chiến Hàn Quân nói: ‘Chị dâu của cậu là người năm quyền của nhà họ Chiến, là gia chủ của nhà họ Dư, cũng là tống giám đốc của Á Châu của tôi. Cậu cảm thấy với thân phận như vậy của cô ấy, bị người khác bắt nạt, không vui vẻ rồi, thì cái phí tổn thất tinh thần này phải bồi thường bao nhiêu chứ??”
Chiến Hàn Lâm không biết nên khóc hay nên cười: “Anh cả, em để tất cả những khoản tiền mà mấy năm gần đây Hoa Ánh Tuyết kiếm được đều bồi thường hết cho chị dâu. Có được không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Chỉ như thế thôi hả?”
Chiến Hàn Lâm sắp khóc đến nơi rồi.
“Vậy anh còn muốn như thế nào nữa?”
“Người phụ nữ có vị trí nhưng lại không có đức như vậy, nhà họ Chiến nên phong sát thôi” Ánh mắt của Chiến Hàn Quân trở nên vô cùng lăng lệ ác liệt, tiếng nói cũng có mũi nhọn.
Anh ngồi thẳng người lên, ánh mắt chim ưng rơi xuống khuôn mặt do dự thiếu quyết đoán của Chiến Hàn Lâm. Nói: “Hàn Lâm à, cậu nên biết rằng, tôi đã không phải là người nắm quyền của nhà họ Chiến nữa rồi. Những đứa con ngoài giá thú ở ba bên ngoài mặt của nhà các cậu ấy, mỗi người mỗi người đều đang nhìn chăm chăm vào cậu, nhưng chỉ cần là cậu có chút điểm sai lầm thôi, ngã xuống khỏi cương vị, tôi dám khẳng định rằng bọn họ sẽ đem cậu gặm đến xương cốt cũng chả còn nữa. Mà Quốc Việt của nhà tôi, thằng bé vẫn chưa hẳn là muốn quản đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia của nhà các cậu. Cậu tìm một người phụ nữ không thể làm cậu bớt lo được như thế, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị phế thôi”
Chiến Hàn Lâm nói: “Anh cả, em biết là anh muốn tốt cho em thôi. Được rồi, em sẽ nghe lời của anh”
Chiến Hàn Quân đứng dậy, ánh mắt tĩnh mịch khóa trên cái gương mặt vẫn còn đang xoắn xuýt do dự của Chiến Hàn Lâm. Sau đó lắc lắc đầu, phất tay áo rời đi.
Bởi vì để cho chị dâu giao đãi hợp tình hợp lí, Chiến Hàn Lâm đã gọi Hoa Ánh Tuyết đi đến trước mặt. Chỉ tiếc là luyện sắt không thành thép mà buông lời của trách cô ta: “Ánh Tuyết em nói xem sao em lại xui xẻo như thế này cơ chứ? Ở cái Hà Nội lớn như thế này, em bắt nạt ai lại không được, mà hết lần này tới lần khác lại đụng vào họng súng ở bên cạnh chị dâu của anh cơ chứ”
Chương 1903: Cùng nhau đối diễn
Hoa Ánh Tuyết sắc mặt trắng như tuyết, giờ phút này còn không ngừng hy vọng Chiến Hàn Lâm nhìn lại tình cảm của bọn họ mà bảo vệ anh ta: “Hàn Lâm, nhất định anh phải giúp em. Chỉ cần anh ra sức bảo vệ em, anh anh cũng không thể vì một người đàn bà mà cạch mặt với anh đúng chứ?”
Chiến Hàn Lâm nói: “Em à, nếu như người em đắc tội là những người khác anh nói mấy câu lời giúp đỡ cũng được đi. Nhưng người mà em đắc tội là anh trai của em anh là thái tử gia Thủ đô Chiến Hàn Quân. Xưa nay người mà anh cả của anh cưng chiều nhất chính là chị dâu. Đừng nói đến người em ruột này mà ngay cả mẹ ruột của anh ta mà đắc tội với chị dâu đều phải gặp kết quả rất thảm”
Trong nháy mắt sắc mặt của Hoa Ánh Tuyết trắng bệch như tờ giấy..”Chẳng lẽ người mà em đắc tội là cái vị thái tử gia đó sao?”
Chiến Hàn Lâm gật đầu một cái.
Hoa Ánh Tuyết lập tức khóc không thành tiếng: “Là anh nói, chỉ cần có anh ở bên cạnh che chở cho em, thì ở trong Thủ đô này em liền có thể muốn làm gì thì làm sao. Nhưng mà em còn chưa ra oai được bao lâu đã bị giao cho chị dâu anh xử lý rồi. Hu hu hu.”
Khóc xong một trận mới nhớ tới một vấn đề nghiêm túc vì thế liền mở mắt ra dò hỏi: “Vậy thái tử gia chuẩn bị làm sao trừng phạt em đây?”
Chiến Hàn Lâm nói: “Chị dâu của anh muốn em nhả vai nữ chính ra”
Hoa Ánh Tuyết lau nước mắt, phá thế mỉm cười: “Chỉ là cái này?”
Sắc mặt của Chiến Hàn Lâm cũng không dễ coi, chậm rãi nhằm mắt lại nói: “Có thể anh ấy không muốn tha cho em dễ dàng như vậy. Anh ấy muốn phong sát em. Còn muốn em phải tán gia bại sản.”
Hoa Ánh Tuyết thần sắc đại biến: “Anh ta thật là ác”
Chiến Hàn Lâm nói: “Em cũng mù mắt rồi sao, chị dâu anh là một người phụ nữ xinh đẹp hoạt bát như vậy. Cho dù có ăn mặc giản dị thì khí chất cũng cực kỳ cao quý. Em đắc tội chị ấy còn chưa nói em còn hại em gái Anh Nguyệt của anh sinh non.
Chị dâu anh nói đức tính của em không xứng đáng đứng ở vị trí này, anh cả anh nói chị dâu anh lớn đến như: vậy mà đây là lần đầu tiên chị ấy tố cáo ai đó trước mặt anh ấy. Anh ấy sẽ không để cho chị dâu của anh thất vọng đâu”
Dừng lại một chút, lại nói: “Ánh Tuyết, chuyện này không có khả năng cứu vớt được nữa rồi. Trước tiên em cứ lui ra khỏi vòng nghệ sĩ đi đã.”
“Ừ” Hoa Ánh Tuyết tuyệt vọng nói.
Ba ngày sau.
Linh Trang lại xuất hiện trong tổ kịch bản một lần nữa, đạo diễn dùng giọng đi: linh hót nói cho cô: “Cô Hàn, Ánh Tuyết đã đồng ý đổi vai nữ chính thứ nhất cho cô. Thời gian sau này cô có thể diễn chung với nam chính thật tốt. Tôi đã nói với cô, chỉ cần cô khỏe thì có thể bắt đầu diễn. Tranh thủ thời gian để nổi tiếng”
Linh Trang cũng không để bụng hay không, có điều trước giờ cô là người làm việc gì cũng nghiêm túc. Nếu đã nhận công việc này, thì phải có trách nhiệm với tổ kịch bản. Cho nên cô bắt đầu bước vào vòng thời gian khẩn trương quay chụp.
Ngày đầu tiên vào trong tổ kịch bản cô đã gặp được diễn viên Trường Xuân Hòa người đóng vai nam chính. Nghe nói diễn viên này là một người vô cùng hot.
Chỉ nhận những vai diễn sống động trên màn hình lớn. đây là lần đầu tiên cậu ấy nhận một kịch bản phim truyền hình Các diễn viên nhỏ trong đoàn kịch đều rất sùng bái anh ta.
Linh Trang nghe theo đạo diễn lời tìm tới anh ta cùng nhau đối diện một lúc.
Nam diễn viên kia nghe nói Linh Trang là một người mới, bắt đầu đùa bỡn bài xích nói: “Cô chỉ là một người mới mà thôi. Có thể diễn xuất cùng với tôi đã là diễm phúc của cô. Muốn đối diễn với tôi thì miễn đi. Hình như tôi cũng không có quá nhiều thời gian để đi chỉ bảo cho người mới..”
Linh Trang nghe nói như vậy thì lập tức nổi giận trực tiếp đẩy cửa phòng hóa trang ra bước tới trước mặt anh ta nói phải trái với anh ta “Tôi biết thời gian của anh rất quý báu nhưng mà thời gian của tôi cũng rất quý báu. Trong nhà tôi còn có một cô con gái bị bênh vì thế tôi cần phải ráng quay hình cho xong sớm để về bên cạnh đứa nhỏ. Nếu thời gian của mọi người cũng quý giá như vậy thì chúng ta sớm nắm chất thời gian diễn một lần cho xong cũng sớm kết thúc công việc này một chút”
Trường Xuân Hòa dò xét cô một chút cất giọng khinh bạc nói: “Eo, dáng dấp thật xinh đẹp nha. Không biết còn tưởng cô dựa vào quy tắc ngầm để đi lên đó”
Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn Linh Trang lúc trằng luc xanh Bỗng nhiên nàng nghiêng người về phía trước khí thế hung hăng nói: “Biết vì sao nữ chính ban đầu của vai này bị đổi không?”
Trường Xuân Hòa hồ nghĩ nhìn Linh Trang: “Cô có người chống lưng phía sau?”
Linh Trang nói: “Cho nên, nếu như anh dám lấy chuyện công làm chuyện tư thì tôi cũng có thể đổi người như vậy”
Trường Xuân Hòa nữa tin nữa ngờ nhìn cô cười nói: “Đầu năm nay ai mà lại không có hậu đài đứng sau lưng?”
Linh Trang cả giận nói: “Tôi không phải đến đây để so người chống lưng với anh. Chúng ta đang làm việc mời anh nghiêm túc một chút’“
Trường Xuân Hòa nói: “Được. Muốn đối diễn với tôi cũng được vai diễn của tôi đã không thành vấn đề. Vai diễn kia của cô cô cứ diễn trước cho tôi xem một chút đi”
Linh Trang cố nén kích động muốn đập chết người này.
Bởi vì là người mới nên Linh Trang sợ bản thân sẽ kéo chân sau của cả đoán vì thế Liền vô cùng khiêm tốn mà bắt đầu biểu diễn.
Cô hít sâu một hơi liền quỳ xuống trước mặt nam diễn viên, một giây sau liền nhập vai bắt đầu diễn.
“Lùi không được.”
“Vậy coi như chúng ta chỉ nói chơi thôi.”
Linh Trang nói.
Chiến Hàn Quân: ‘…
Một kế không được lặp lại hai lần.
Chiến Hàn Quân nhìn bụng của Anh Nguyệt, nói: “Ngày dự sinh của Anh Nguyệt cũng sắp đến rồi. Em đi tới đoàn phim có thể trở về được không?”
Linh Trang không nói gì, Nghiêm Mặc Hàn trực tiếp làm cho Chiến Hàn Quân oán giận trở lại.
“Xem như là tôi đã nhìn ra rồi, cậu chính là không muốn cho em gái tôi ra ngoài làm việc! Ích kỷ, cậu quá ích kỷ. Cậu làm cho Á Châu phát triển tốt như vậy, nhưng lại muốn nuôi nhốt em gái tôi, biến nó thành của riêng của cậu…”
Chiến Hàn Quân bất ngờ ấm ức trừng mắt Nghiêm Mặc Hàn: “Anh không nói lời nào cũng không ai bảo anh câm đâu.”
Anh Nguyệt cười haha: “Mặc Hàn, anh trai em không phải không nỡ để chị Linh Trang đi ra ngoài làm việc, mà không muốn cho chị Linh Trang đóng phim cùng với người đàn ông khác”
Anh Nguyệt an ủi Chiến Hàn Quân nói: “Anh trai, anh yên tâm đi. Chị Linh Trang lần đầu tiếp xúc với máy quay, nhân vật mà đạo diễn để cho chị ấy đóng chỉ là một nhân vật phụ. Không có bất cứ phân đoạn tình cảm nào cả”
Lúc này Chiến Hàn Quân mới yên tâm.
Nghiêm Mặc Hàn im lặng không nói gì: “Anh trai, cậu là xác ướp đào ra trong cố mộ à, giờ là thời đại nào rồi, tư tưởng còn bảo thủ như vậy?”
Chiến Hàn Quân trừng anh.
Linh Trang nói: “Anh đến đó, người khác sẽ biết anh là chỗ dựa của em. Đến lúc đó họ phải kính nể em, trong lúc em làm việc sẽ không thoải mái.”
Chiến Hàn Quân suy nghĩ một chút, Linh Trang đi ra ngoài làm việc vốn là đi giải sầu, nếu như bởi vì nguyên nhân là anh, làm cho công làm việc của cô không thoải mái, khi trở về Linh Trang lại làm loạn với anh. Đành cố hết sức nói: “Được rồi. Vậy em chú ý an toàn. Gặp phải chuyện gì nhất định phải báo cho anh”
“Ừm”
Linh Trang rất vui mừng lên xe Nghiêm Mặc Hàn.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy Linh Trang đã lâu không nở nụ cười, ngẫm lại đây vẫn là trải nghiệm đầu tiên trong đời của cô, chẳng trách cô sẽ coi trọng như vậy, vui vẻ như vậy.
Anh làm lỡ quá nhiều thời gian của cô, bắt đầu từ hồi đại học, anh đã chỉ phối cuộc sống của cô. Sau khi cô trưởng thành, lại lập tức sinh con cho anh. Sau đó cuộc sống của cô càng buộc chặt với cuộc đời của anh, ngẫm lại anh lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn với cô.
Đây cũng là lúc, nên trả lại tự do cho cô.
Chiến Hàn Quân nghĩ như vậy, thái độ chống cự đối với công việc của Linh Trang thành chống đỡ.
Linh Trang đi làm, anh ở tòa thành Ái Nguyệt cũng thấy cô đơn lẻ loi, dứt khoát cũng giống như Linh Trang, khôi phục thân phận người làm việc.
Chiến Hàn Quân cũng tới Á Châu đi làm.
Thành phố điện ảnh.
Anh Nguyệt vác bụng bầu dẫn Linh Trang tới, đi đến trước mặt đạo diễn giới thiệu.
“Đạo diễn Phùng, vị này chính là diễn viên mới tôi tìm cho ông”
Chương 1895: Cuộc đời của cô ấy đã dạy cho cô ấy diễn xuất
Đạo diễn nhìn Linh Trang, thân hình của cô mảnh khảnh như hoa phù dung trong nước, đẹp đến mức không nhiễm bụi trần. Ông ta nhìn đến trợn tròn mắt.
Thật lâu sau đạo diễn mới trêu chọc Anh Nguyệt: “Đây là nữ phụ mà cô tìm cho tôi sao!
Cho dù là giá trị nhan sắc hay khí chất thì nữ phụ như vậy cũng sẽ áp đảo gắt gao nữ chính”
Linh Trang thản nhiên cười nói: “Nếu đạo diễn cảm thấy tôi không thích hợp thì cũng không sao. Tôi sẽ tìm công việc khác.”
Đạo bị hấp dẫn bởi tính cách điềm đạm này của Linh Trang, nói: “Cô gái, cô tên là gì? Tôi nghĩ khuôn mặt của cô sinh ra là để làm diễn viên. Như vậy đi, cô đi thay quần áo và chuẩn bị cho buổi thử vai, sau đó tôi sẽ nói chuyện với nhà đầu tư, để cho cô làm nữ chính”
Linh Trang suy nghĩ một chút rồi nói: “Hàn Quân Linh”
Hàn Quân Linh, cái tên này có ý nghĩa là người trong lòng của Hàn Quân.
Anh Nguyệt trợn tròn mắt và giơ ngón tay cái về phía Linh Trang: “Nghệ danh này đặt rất tốt”
Linh Trang còn chưa kịp tiếp thu được đối với cái bánh bổng nhiên rơi vào tay mình.
Anh Nguyệt lại hào hứng lôi kéo tay của Linh Trang, kéo cô đến phòng thử đồ. Nói: “Chị Linh Trang, vận may của chị thật là tốt.
Còn nhớ trước đây em phải từ nhân nhỏ từng bước từng bước mới có thể nhận được vai chính. Còn chị thì chỉ dựa vào khuôn mặt là có thế trở thành nữ chính”
Linh Trang cười nói: “Không phải cái này còn chưa xác định sao? Hơn nữa, chị còn do dự về việc có nên thảo luận với anh trai của em về chuyện thay đối nhân vật này hay không?”
Anh Nguyệt lập tức xua tay: “Chị Linh Trang, chị tuyệt đối đừng nói cho anh trai em biết! Nếu như người anh trai cổ hủ kia của em mà biết chị làm nữ chính thì nói không chừng sẽ lên đến tận phim trường để khiêng chị về”
Linh Trang nghĩ nghĩ, cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa có xác định, tạm thời cũng không cần phải nói.
Đợi Linh Trang thay đồ xong thì liền đi đến nơi thử vai. Khi các diễn viên nhìn thấy cô ấy đang mặc trang phục của nữ chính thì bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Nữ chính không phải đã được quyết định trong nội bộ rồi sao? Sao cô ấy còn đến thử vai nữ chính?”
Đạo diễn giao cho Linh Trang một quyển kịch bản. Phân phó: “Hàn Quân Linh, cô chọn một đoạn rồi diễn đi”
Linh Trang lật kịch bản xem sơ qua một chút. Cuối cùng lựa chọn cảnh sinh ly tử biệt nổi tiếng của nam chính và nữ chính để diễn.
Sau khi đạo diễn hô một tiếng bắt đầu, Linh Trang lập tức hóa thân vào nhân vật.
Hốc mắt của cô trong phút chốc đã đỏ lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ lập tức bị bao phủ bởi một vẻ bi thương Đôi mắt đa tình kia bởi vì cực kỳ bi thương mà trở nên vô cùng thê lương. Thậm chí, thân thể đã bắt đầu run rẩy.
“Em không muốn phải rời xa anh, nếu anh muốn chết thì hãy mang em đi theo” Cô đọc lời thoại, giọng nói thật êm tai nhưng lại có chút khàn khàn.
Như thể cô chính là nhân vật trong vở kịch, cô có thể cảm nhận được thể giới nội tâm của nhân vật nữ chính.
Đạo diễn kinh ngạc đến ngây người, ông ta hỏi thăm Anh Nguyệt: “Người bạn này của cô đã học qua diễn xuất sao?”
Đôi mắt của Anh Nguyệt đỏ hoe, xúc động nói: “Không, cô ấy không có. Nhưng cuộc đời của cô ấy đã dạy cho cô ấy diễn xuất”
Đạo diễn rất kích động, như thể chính tay ông ta đã đào được một kho báo vậy.
“Tôi muốn cô ấy, tôi phải có cô ấy, Nữ chính này chính là cô ấy”
Sau khi màn diễn thử của Linh Trang kết thúc thì Anh Nguyệt liền đưa khăn giấy lên: “Chị Linh Trang. Chị diễn thật tốt”
Linh Trang lau nước mắt trên khóe mắt, có chút ngượng ngùng mà cười rộ lên: “Kịch bản này thật giống như là viết theo cuộc đời của chị”
Anh Nguyệt nói: “Chị Linh Trang, chị có năng lực đồng cảm rất mạnh, cái này sinh ra chính là chén cơm để kiếm ăn. Cố lên, nói không chừng tương lai sau này chị chính là ảnh hậu Oscar”
Linh Trang liếc cô ấy một cái: “Bớt lấy chị ra làm trò tiêu khiển đi”
Đối với diễn xuất, cô không có đặc biệt quan trọng. Chỉ làm cảm thấy trước mắt mình cần tìm một công việc, mà khi công việc này tìm đến thì Linh Trang thản nhiên nhận lời.
Nhưng mà từ tận đáy lòng của Linh Trang chưa từng hỏi qua tâm hồn của mình: “Mình thích làm cái này sao?”
Đạo diễn giao kịch bản cho Linh Trang, trịnh trọng dặn dò: “Cô trở về hãy cân nhắc cho thật kỹ về vai diễn nữ chính. Chuẩn bị bắt đầu bất cứ lúc nào”
“Vâng”
Khi Linh Trang cầm lấy kịch bản và vui mừng rời đi với Anh Nguyệt thì lại bị một vị đại minh tỉnh xinh đẹp ngăn lại Cô ta vô cùng cao, vóc dáng khoảng 1m75, đang bị một đám người vây quanh, khí chất của cô ta đặc biệt mạnh mẽ.
Chương 1896: Đừng dọa anh, anh sợ sắp tè rồi
“Nghe nói cô muốn làm nữ chính sao?”
Đại minh tỉnh kia nhìn Linh Trang một cách ngạo mạn Anh Nguyệt nhận ra cô ta, cô ta trong hai năm nay chỉ là ngôi sao nhỏ. Nghe nói phía sau có người có thế lực lớn chống lưng, cho.
nên dù hình tượng của cô ta không thích hợp làm nữ chính, nhà đầu tư vẫn để cô ta làm nữ chính như cũ.
Anh Nguyệt: “Hoa Ánh Tuyết đây là quyết định của đạo diễn, cô nếu cảm thấy không phục thì cứ đến tìm đạo diễn. Tránh ra”
Hoa Ánh Tuyết tức giận nhìn Anh Nguyệt, ánh mắt rơi xuống bụng của cô, trong mắt đưa ra vẻ không lành.
Linh Trang nhận ra được điều bất ổn, lập šn trước mặt Anh Nguyệt, dịu dàng trí nữ chính này cô thích như vậy thì cứ nhận lấy đi. Tôi không muốn giành giật với cô”
Hoa Ánh Tuyết cười khẩy: “Xem như cô còn có hiểu chuyện”
Cô ta vươn cánh tay, ra lệnh: “ÐĐem kịch bản đưa cho tôi.”
Linh Trang đem kịch bản đưa cho cô ta, lại bị Anh Nguyệt giật lại. Anh Nguyệt cả giận nói: “Chị Linh Trang, chị có biết bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán để được làm nữ chính không.
Mà chị rõ ràng là có cơ hội, vì sao phải tặng lại cho người khác? Em không đồng ý”
Linh Trang cũng thực sự bất đắc dĩ.
Hoa Ánh Tuyết bỗng nhiên đi tới, va chạm vào Anh Nguyệt. Anh Nguyệt trước khi ngã xuống chỉ có thể ôm bụng bảo vệ, sau đó thì ngã xuống đất.
Linh Trang thấy vậy, sắc mặt trắng bệt.
Trong cổ họng như phát ra tiếng gọi: “Mặc Hàn…”
Mặc Hàn ngồi ở trong xe, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Linh Trang, lập tức nhảy xuống xe, như hỏa tốc mà chạy đến “Anh Nguyệt” Mặc Hàn nhìn thấy Anh Nguyệt té ngã trên mặt đất, ngay tức khắc sợ đến mức hồn bay phách lạc. “Em cảm thấy như thế nào rồi?”
Linh Trang nói: “Mau đưa em ấy đến bệnh viện Á Châu đi”
Mặc Hàn ôm lấy Anh Nguyệt chạy về trong xe.
Linh Trang phẫn nộ vươn tay đánh cho Hoa Ánh Tuyết một bạt tay. Vẫn còn tức giận mà cảnh cáo: “Loại tâm địa bất chính giống như cô, căn bản không xứng đáng làm nữ chính, tôi chắc chắn muốn nó rồi”
Hoa Ánh Tuyết tức giận đến mức giậm chân: “Cô nằm mơ giữa ban ngày à”
Linh Trang vội vã đến bệnh viện với Anh Nguyệt, còn để lại cho Hoa Ánh Tuyết một câu: “Chút nữa tôi sẽ quay lại tìm cô tính sổ”
Sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Mặc Hàn và Linh Trang đưa Anh Nguyệt đến bệnh viện Á Châu, sau khi bác sĩ kiểm tra cho Anh Nguyệt lập tức dặn dò: “Sản phụ tử cung đã mở, đứa bé sẽ nhanh ra đời, mau chóng đưa đến phòng sinh”
Cứ như vậy, Anh Nguyệt được y tá khoa sản đưa vào phòng sinh Mặc Hàn cứ thế chờ đợi ở ngoài phòng sinh.
Linh Trang hỏi anh ta: “Anh có muốn vào chung với em ấy không?”
Mặc Hàn hồi hộp, mồ hôi như mưa đổ xuống. Hoang mang lo sợ nhìn Linh Trang: “Em nói xem anh đi vào là tốt, hay vẫn ở ngoài này sẽ tốt hơn”
Linh Trang nói: “Hãy vào đi, Anh Nguyệt cần anh”
Mặc Hàn liền đi vào phòng sinh.
Chỉ mới đi vào, anh ta liền nhì trường hợp ngượng đến đỏ mặt ngoài.
“Anh lại đi ra làm cái gì?” Linh Trang hỏi anh ta.
thấy lại chạy ra Khuôn mặt Mặc Hàn giờ so với mông khi còn đỏ hơn: “Anh thấy không tiện”
Linh Trang không khách khí vừa đánh vừa nói: “Vợ anh đang vượt cạn, như vượt ải cửa môn quan. Anh còn ở đó ngại? Anh đi vào trong cho em…”
Mặc Hàn muốn xác định mà hỏi lại: “Sinh con thực sự rất nguy hiếm sao?”
Linh Trang gật đầu: “Đương nhiên rồi”
Mặc Hàn như bị dọa càng thêm bồn chồn lo sợ.
“Đừng doạ anh mà, anh sợ đến sắp tè ra quần rồi”
“Em thu hoạch được về khoản này của anh rồi. Mau đi vào đi”
Linh Trang đem đẩy mạnh Mặc Hàn vào phòng sinh.
Chương 1897: Nỗi đau xé thịt
Không lâu sau, Chiến Hàn Quân vừa mới nhận được tin tức thì đã vội vã đến bệnh viện Á Châu. Khi nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang lo lắng chờ đợi ở trước cửa phòng sinh, Chiến Hàn Quân lập tức chạy như bay tới.
“Linh Trang”
Khi Nghiêm Linh Trang nhìn thấy anh, khuôn mặt lo lắng của cô lập tức thay đổi sang vẻ áy náy và tự trách. “Anh Hàn Quân, tất cả đều là lỗi của em, em không nên để Anh Nguyệt đi công tác cùng với em…”
Đôi tay của Chiến Hàn Quân nắm lấy khuôn mặt gầy gò của Nghiêm Linh Trang, anh nhẹ nhàng an ủi nói: “Linh Trang, em đừng tự trách mình. Ngày sinh dự kiến của Anh Nguyệt vốn chính là mấy ngày nay, em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nghiêm Linh Trang gật đầu.
Trong phòng sinh, Nghiêm Mặc Hàn nhìn khuôn mặt của Chiến Anh Nguyệt đang nhăn lại vì đau đớn. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Chiến Anh Nguyệt xấu xí như vậy, nhưng lúc này anh ta không hề có một chút ghét bỏ Chiến Anh Nguyệt mà ngược lại, anh ta cảm thấy Chiến Anh Nguyệt lúc này là người yêu anh ta nhất và cũng khiến cho anh ta cảm thấy xúc động nhất.
Anh ta nắm chặt lấy tay của Chiến Anh Nguyệt và trên trán anh ta đang đổ đầy những giọt mồ hôi hột lớn gần bằng hạt đậu, giống như chính anh †a mới là người đang sinh con và cũng giống như nỗi đau xé thịt vì sinh nở của Chiến Anh Nguyệt có thể được truyền sang cho anh ta vậy.
Nghiêm Mặc Hàn trở nên cực kỳ căng thẳng. Từ khi sinh ra cho đến nay, anh ta chưa bao giờ khẩn trưởng đến như vậy: “Anh Nguyệt, nếu em đau quá thì cứ cần anh đi”
Những cơn đau bụng sinh không diễn ra liên tục mà có một khoảng thời gian giữa hai cơn đau, cho nên Chiến Anh Nguyệt vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo của mình. Cô ấy nói trêu đùa với anh ta vài câu: “Em cũng không phải là…một chú chó con. Em cắn anh làm…A a a a…Nghiêm Mặc Hàn, mẹ nó đau quá, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ sinh con cho anh nữa”
“Được, được, không sinh nữa. Về sau không bao giờ sinh con nữa”
Vốn dĩ Chiến Anh Nguyệt đã chuẩn bị đầy đủ cho việc sinh nở và điều cô ấy mong muốn chính là được sinh nở không đau đớn ở dưới nước, nhưng bởi vì Hoa Ánh Tuyết va chạm vào cô ấy nên đã lập tức phá vỡ mọi kế hoạch tốt đẹp trước đó của cô ấy.
Cũng may là không xảy ra chuyện nguy hiểm gì, sau bốn tiếng đồng hồ trải qua đau đớn, Chiến Anh Nguyệt đã sinh thành công được một bé trai. Mẹ và con đều bình an Khi bác sĩ bế đứa bé đi ra, Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân ngay lập tức đón lấy nó.
“Tổng giám đốc, đó là một bé trai. Mẹ và con đều bình an” Bác sĩ cười nói.
Nghiêm Linh Trang thở phào nhẹ nhõm.
Mọi thứ trong giây phút này thật giống như được thay da đổi thịt bởi vì sự xuất hiện của đứa bé quý giá đang tỏa ra ánh sáng của sức sống mạnh mẽ này.
Nghiêm Linh Trang bế đứa trẻ đi đến một cách cẩn thận.
Lúc này, dáng vẻ của Nghiêm Mặc Hàn nhếch nhác không chịu được và anh ta đang lảo đảo đi ra ngoài.
Ảnh mắt của Chiến Hàn Quân rơi vào trên đôi chân đang run rẩy của Nghiêm Mặc Hàn, sau đó anh kinh ngạc hỏi: “Cũng không phải là anh sinh con. Anh đã làm cái gì mà lại trở thành như thế này vậy?”
Nhìn dáng vẻ bây giờ của Nghiêm Mặc Hàn mà thấy kinh ngạc, anh ta nói với Chiến Hàn Quân: “Anh trai à, cậu nên cảm thấy may mản vì không phải là Linh Trang nhà cậu sinh con. Nếu hôm nay cậu là tôi thì cậu nhất định sẽ đập tan cái bệnh viện Á Châu này. Tôi nói cho cậu biết, cảm giác này thật sự là quá kích thích và khẩn trương, khiến cho lòng người chấn động”
Sau đó Nghiêm Mặc Hàn liền diễn tả lại cảnh đỡ đẻ và cảnh Chiến Anh Nguyệt sinh con. Lúc thì anh ta la hét đến mức chấn động cả đất trời, lúc thì lại là giọng nói lo lẳng của bác sĩ đỡ đẻ…Nhiều âm thanh khác nhau được tái hiện một cách sống động khiến anh †a giống như một kẻ bị bệnh tâm thần phân liệt.
Chiến Hàn Quân đã thật sự bị sốc trước màn trình diễn của anh ta. Anh lập tức tưởng tượng ra cảnh Nghiêm Linh Trang sinh con.
Lúc đó, cô không có bác sĩ đỡ đẻ và cũng không có anh ở bên cạnh, chỉ có một mình cô hét lên đầy tuyệt vọng và cô đơn. Trái tim của Chiến Hàn Quân lại trở nên vô cùng đau đớn.
Nghiêm Linh Trang thích đứa bé đến mức ôm nó mãi và không muốn buông tay.
Lúc này, Nghiêm Mặc Hàn mới tỉnh táo lại rồi vội vàng chạy đến xem đứa con của mình “Con trai của tôi thật đẹp trai”
“Rõ ràng là rất xấu xí” Nghiêm Linh Trang nói.
Nghiêm Mặc Hàn phản bác: “Rõ ràng là đứa bé rất đẹp trai. Vừa rồi, các bác sĩ ở bên trong đều đã nói rằng đứa bé này là đứa bé đẹp nhất mà họ từng thấy”
Nghiêm Linh Trang buột miệng nói: “Đó là bởi vì họ chưa từng nhìn thấy Quốc Việt và Thanh Tùng nhà em. Nếu họ mà thấy thì họ chắc chẳn sẽ không nói ra những điều như vậy”
Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt của anh trở nên rất nghiêm túc rồi tò mò hỏi Nghiêm Linh Trang: “Thế… Quốc Việt và Thanh Tùng đẹp hơn gấp mấy lần so với con trai của anh vậy!
Chương 1898: Em mà đi thì anh phải làm sao bây giờ
Nghiêm Linh Trang nói: “Đôi mắt của chúng to hơn con trai của anh, cái mũi của chúng cao hơn con trai của anh, và khuôn mặt của chúng nhỏ hơn…”
Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Mặc Hàn và Nghiêm Linh Trang đang bận rộn trao đổi về khuôn mặt của mấy đứa bé sơ sinh, trong lòng anh càng cảm thấy mất mát.
Nghiêm Linh Trang giống như cảm nhận được sự mất mát của Chiến Hàn Quân, cô ôm đứa bé đi đến và đưa cho anh: “Chồng à, anh ôm đứa bé một cái đi.”
Chiến Hàn Quân không có hứng thú nói: “Để cho Nghiêm Mặc Hàn ôm đi”
Nghiêm Mặc Hàn đưa tay ra, nhưng khi Nghiêm Linh Trang đưa đứa bé cho anh ta thì anh ta lại nhanh chóng thu tay lại. Vẻ mặt như quả mướp đăng nói: ‘Anh, anh…Anh không ôm được. Linh Trang, em ôm thay anh đi, đứa bé vừa nhỏ vừa đáng yêu như vậy, anh không biết phải ôm nó thế nào?”
Chiến Hàn Quân đứng dậy, nhét đứa bé vào trong lòng của Nghiêm Mặc Hàn và nói: “Đây là con trai của anh. Anh phải học cách bế được nó. Anh Nguyệt sẽ phải ở cữ trong một tháng, còn Linh Trang nhà tôi không có sức khỏe tốt cho nên họ sẽ không giúp anh bế đứa bé được. Anh không bế thì ai bế nó bây giờ? “
Nghiêm Mặc Hàn giống như đang bị đưa đi hành hình. Anh ta cứ đứng im tại chỗ rồi cầu xin Chiến Hàn Quân với vẻ tội nghiệp: “Ngài Quân, đừng mà. Tôi công nhận là bình thường tôi không đối xử tốt với cậu, nhưng mà cậu cũng không nên trả thù tôi vào lúc này chứ. Tôi cầu xin cậu, cậu giúp tôi bế đứa bé đi, nhanh lên, đứa bé sắp rơi xuống rồi. Trời ơi, sao đầu của nó lại mềm như thế này chứ…”
Chiến Hàn Quân chế nhạo nói: “Anh muốn tôi bế đứa bé cho anh sao? Được thôi, gọi một tiếng anh trai cho tôi nghe đi.”
Nghiêm Mặc Hàn không có khí phách nói: “Anh trai, ông lớn, tổ tiên…
Nghiêm Linh Trang im lặng mà nhìn hai người đàn ông ngây thơ này.
Chiến Hàn Quân đón lấy đứa bé. Nghiêm Mặc Hàn vậy mà lại phát hiện ra đôi tay của anh ta đang cứng như sắt.
“Đứa bé tên là gì?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra Chiến Hàn Quân tức giận nhìn anh ta: “Thời gian trước đó anh đều làm cái gì vậy!
Không phải là loại chuyện này cần được nghĩ trước sao?”
Nghiêm Mặc Hàn oan ức nói: “Tôi có nghĩ mà nhưng tôi đã suy nghĩ lâu mà vẫn không nghĩ ra. Tôi cũng không phải là một học sinh giỏi như cậu, không phải chỉ ni nhiên nghĩ ra một cái là thì hay luôn rồi. Tôi đã nghĩ đến một trăm một nghìn cái nhưng mà Anh Nguyệt không hài lòng. “
Chiến Hàn Quân buột miệng nói: “Vậy gọi là Anh Hàn đi”
Nghiêm Mặc Hàn nói: ‘Tại sao tôi lại không nghĩ ra cái này chứ? Được rồi, đứa bé sẽ được gọi là Anh Hàn.”
Nửa giờ sau, Chiến Anh Nguyệt bị đẩy trở về phòng VIP.
Tiếp theo, mọi thứ lập tức trở nên bận rộn hơn.
Đứa bé cần phải được tắm và bú sữa mẹ.
Nhưng tất cả đồ dùng thiết yếu trong sinh hoạt hàng ngày mà Chiến Anh Nguyệt đã chuẩn bị cho đứa bé đều để ở nhà.
Khi đối mặt với những chuyện nhỏ nhặt này, Nghiêm Mặc Hàn thật sự đúng là bó tay bất lực.
Có rất nhiều chuyện đều đổ lên đầu của Nghiêm Linh Trang khiến cô bận đến mức quay như chong chóng và hoàn toàn không thể dừng lại được Chiến Hàn Quân cảm thấy đau lòng Nghiêm Linh Trang cho nên anh dứt khoát gọi điện cho Quan Minh Vũ: “Cậu lập tức tìm cho tôi bốn người trông trẻ đến đây”
‘Vào buổi chiều, khi bốn người trông trẻ đến, Nghiêm Linh Trang mới được giải thoát.
Nhưng khi Chiến Hàn Quân chuẩn bị đưa Nghiêm Linh Trang về nhà nghỉ ngơi thì Nghiêm Mặc Hàn đã ngăn cản: “Anh trai à, cậu có thể yên tâm mà mời người trông trẻ đến đây sao? Nhỡ họ ngược đãi con trai của tôi thì sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Cho nên anh phải cảnh giác và theo dõi bọn họ mọi lúc mọi nơi”
Nghiêm Mặc Hàn nắm lấy tay Nghiêm Linh Trang và đau khổ cầu xin nói: “Em gái à, em đừng đi. Em mà đi thì anh không biết phải làm gì bây giờ?”
Nghiêm Linh Trang đành phải ở lại.
Chiến Hàn Quân tức giận đến mức gào lên phân nộ: “Nghiêm Mặc Hàn, nếu Anh Nguyệt có chuyện gì thì đi tìm bác sĩ và nếu đứa bé có chuyện gì thì tìm người trông trẻ. Nghiêm Linh Trang ở lại đây không có tác dụng gì cả”
Chương 1899: Chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết
Nghiêm Mặc Hàn quỳ xuống trước mặt Chiến Hàn Quân: “Anh cả, em cầu xin anh, anh thương xót em, anh để Linh Trang ở lại đến giúp đỡ em vài ngày đi.”
Nghiêm Mặc Hàn thực sự cũng không cần Linh Trang phải làm gì, anh chỉ cảm thấy có em gái mình ở đây, anh giống như được uống một liều thuốc an thần vậy. Linh Trang kéo Nghiêm Mặc Hàn đứng dậy nói: “Được rồi, em không đi nữa. Anh mau đứng dậy đi.”
Chiến Hàn Quân đen mặt quay sang mắng Nghiêm Mặc Hàn: “Đồ vô dụng”
Rất nhanh, Chiến Hàn Quân liền thay đổi hoàn toàn quyết định.
Bởi vì bữa ăn của Anh Nguyệt rất phong phú và bố dưỡng. Quan trọng hơn là, số lượng bữa ăn trong tháng ở cữ của Anh Nguyệt đặc biệt nhiều Linh Trang nhàn rỗi, buồn chán nên cùng Anh Nguyệt ăn uống. Sau vài ngày, mặt Linh Trang ửng hồng, da mặt cũng có chút thịt rồi.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy sự thay đổi của Linh Trang, tâm trạng của anh thay đổi trở nên đặc biệt vui vẻ. Đối với đứa nhóc Anh Hàn này, trong tiềm thức anh cảm thấy có thể có duyên phận cùng với Linh Trang, anh đối với Anh Hàn đặc biệt yêu thích.
Nghiêm Mặc Hàn một người mới chậm chững trên con đương làm bố, sự ỷ lại của anh ấy vào Linh Trang không còn mạnh mẽ như: ngày đầu. Thậm chí, Nghiêm Mặc Hàn còn chủ động đề nghị để Linh Trang về nhà nghỉ ngơi.
Chiến Hàn Quân nói: “Ở đây rất tốt. Để cô ấy ở lại đây với Ánh Nguyệt”
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy khó hiểu. Cuối cùng rút ra kết luận đau lòng: “Anh cả, kiếp trước cậu có thù với tôi không? Khi tôii muốn Linh Trang thì cậu muốn đưa em ấy đi. Giờ tôi trả cô ấy lại cho cậu, còn cậu để cô ấy ở lại. Cậu như vậy là có ý gì thế? “
Linh Trang cười nói:” Em không đi đâu Ngày nào em cũng theo Anh Nguyệt đi ăn các bữa ăn trong tháng ở cữ, ăn rất thơm ngon còn rất tốt cho sức khỏe nữa”
Nghiêm Mặc Hàn ngay lập tức hiểu ra ý định của Chiến Hàn Quân.
“Chết tiệt, hóa ra là cậu nghĩ vậy à”
Nhưng mà những ngày tươi đẹp của Linh Trang cũng nhanh chóng qua đi Vào ngày hôm đó, đạo diễn gọi cho cô ấy và nói rằng đã giành được vai diễn nữ chính hai cho cô ấy. Để cô ấy nhanh chóng đến để quay phim càng sớm càng tốt.
Linh Trang nghe nói là diễn vai nữ phụ, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm.
Cô vốn là một người yếu đuối, không biết tranh giành hay giành giật. Nhưng mà Hoa Ánh Tuyết đó khinh người quá đáng, cô ta làm hại Anh Nguyệt sinh non, riêng khoản này cô nhất định phải giải quyết với cô ta.
Linh Trang sẽ không bao giờ cho phép những người không xứng với phẩm hạnh làm bậy trước mặt mình.
Vì vậy thái độ của Linh Trang rất cứng rắn yêu cầu đạo diễn: “Đạo diễn, tôi chỉ đóng vai nữ chính”
Đạo diễn rất khó khăn: “Cô Quân Linh, cô là người mới, có thể giành được vai nữ phụ cho cô đã là rất tốt rồi. Vai nữ chính đã được định sẵn là Hoa Ánh Tuyết rồi, chuyện này không thể thay đổi được.”
Linh Trang từ trước tới giờ chưa bao giờ dùng tới gia thế khổng lồ của chính mình.
Nhưng mà lần này, cô không những dùng mà còn dùng theo cách của riêng mình. Cái cô Hoa Ánh Tuyết ấy ÿ lại vào sự ưu ái của nhà sản xuất, muốn làm gì thì làm. Vậy thì cô sẽ để cho cô ta cũng nếm thử mùi vị bị nhà sản xuất ức hiếp.
Linh Trang nói: “Đạo diễn, ngài đừng lo lắng. Chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết”
Sau đó cúp điện thoại.
Đạo diễn nhìn điện thoại sững sờ.
Vị người mới này dựa vào cái gì mà lại cứng rắn như vậy?
Linh Trang cầm điện thoại, đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân.
“Anh Quân” Giọng nói thật nhẹ nhàng, ngọt ngào đến mức chảy nước miếng.
Chiến Hàn Quân rõ ràng đang chăm chú nhìn vào điện thoại di động của mình, bởi vì giọng nói mềm mại của Linh Trang gọi “Anh Quân”, lập tức ngẩng đầu lên.
“Có việc gì ư?”
Linh Trang duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, sau đó tinh nghịch siết chặt tay áo anh, nũng nịu nói: “Em muốn nhờ chỗ dựa”
Chiến Hàn Quân đã nhiều năm không nhìn thấy một mặt mềm yếu như vậy của Linh Trang. Cô làm nũng làm cho gió cũng lay động nước cũng mỉm cười, thế giới xung quanh dường như biến thành một màu hồng.
Chiến Hàn Quân kéo cô vào lòng và nhẹ nhàng chạm vào sau đầu cô. “Anh Quân cho em dựa, nói đi, ai làm khó cục cưng nhà chúng ta rồi?”
Linh Trang cắn môi. Một cảm giác xấu hổ tràn ngập trong mắt cô. “Em bị một cô gái tóc vàng bắt nạt”
Khuôn mặt điển trai của Chiến Hàn Quân ngay lập tức bị bao phủ bởi một tầng sương tuyết. Tức giận ném chiếc điện thoại trên tay xuống bàn
Chương 1900: Đây là ngọn gió đông nào, thổi vị đại thần này tới đây
“Là ai?” Anh nghiến răng hỏi.
Anh Nguyệt lập tức đứng lên gắn giọng nói: “Chính là một tiểu hoa nhỏ trong đoàn làm phim Năm Tháng Như Hoa. Cô ta tên là Hoa Ánh Tuyết, cũng không biết là nhà sản xuất nào nâng cô ta lên. Lớn lên thì vừa cao vừa thô, căn bản không phù hợp với hình tượng nữ chính, lại được cho vai diễn nữ chính. “
Chiến Hàn Quân ban đầu thờ ơ với các cuộc chiến của phụ nữ. Nhưng mà sự tình lại dính đến Nghiêm Mặc Hàn, vậy thì không giống nhau.
Chiến Hàn Quân cẩn thận hỏi: “Tại sao cô ta lại bắt nạt em?”
“Bởi vì em đã giật vai nữ chính của cô ta.”
Linh Trang lẩm bẩm.
Linh Trang thấy Chiến Hàn Quân hồi lâu không trả lời, ôm mặt làm nũng: “Anh Quân, anh giúp em với, em muốn diễn vai nữ chính”
Chiến Hàn Quân cưng chiều nhìn cô: “Chỉ như vậy thôi?”
Linh Trang đắc chí nói: “Em trở thành nữ: chính, cô ta liền không thể làm, em làm cho cô ta tức chết luôn”
Chiến Hàn Quân xoa xoa mặt cô: “Nhìn em chẳng chẳng có tiền đồ gì. Em chính là muốn thay đổi vai nữ chính của Ảnh Thị thôi, anh Quân còn không thể thỏa mãn em ư?”
Linh Trang cảm thấy mình đã làm một chuyện xấu, xấu hổ cười.
“Có chỗ dựa thật tốt”
Anh Nguyệt hậm hực nói: “Cái này quá rẻ cho cô ta rồi”
Linh Trang an ủi Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, em cũng đừng đáng giận. Đợi đến lúc đó cô sắp xếp cho cô ta vai nữ phụ tâm độc, lòng dạ hiểm ác, bản sắc của cô ta sau khi diễn, hình tượng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều trong mắt công chúng.
Anh Nguyệt tức giận trước lòng tốt của Linh Trang, nhìn Chiến Hàn Quân không nói nên lời: “Anh cả, sao anh có thể dạy Linh Trang mềm yếu như vậy dễ bị bắt nạt. Đúng là chó mèo cũng có thể bắt nạt được chị ấy”
Linh Trang: “…”
Chiến Hàn Quân cũng bất lực thở dài một hơi.
“Đúng vậy, Linh Trang, anh Quân cho em mượn tám cái chân để em đi ngang trong Thủ đô. Em chính là đi ngang như thế này ư?”
Linh Trang chui vào vòng tay của Chiến Hàn Quân vui mừng.
“Cho nên anh phải bảo vệ em cả đời.”
Chiến Hàn Quân cưng chiều nói: “Được thôi”
Chiến Hàn Quân đứng dậy nói: “Anh đi đây. Anh đi làm chỗ dựa cho bảo bối nhà chúng ta. “
Linh Trang bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha hat”
Anh Nguyệt ở phía sau thêm mắm dặm muối nói: “Anh cả, anh nhất định phải dạy dỗ cái cô Hoa Ánh Tuyết ấy thật nặng. Anh giết gà dọa khỉ thì sau này mới không ai dám làm mưa làm gió cưỡi lên đầu chị Linh Trang. “
Linh Trang:”…
Tòa nhà Ảnh Thị.
Chiến Hàn Quân người đầy lạnh lùng như muốn giết người đi đến văn phòng của Chiến Hàn Lâm.
Đối với việc anh cả đột nhiên lái xe đến, Chiến Hàn Lâm cảm thấy rất vinh dự.
“Đây là ngọn gió đông nào, thổi vị đại thần này tới đây?” Chiến Hàn Lâm nhanh chóng đứng dậy nhường ghế, Chiến Hàn Quân cũng không khách khí, ngồi thẳng vào ghế trong văn phòng.
Chương 1901: Người phụ nữ của cậu bắt nạt người phụ nữ của tôi
“Chị dâu của cậu ở trên địa bàn của cậu, bị người khác bắt nạt đấy, cái chuyện này cậu có biết không hả?” Chiến Hàn Quân nhéo nhéo đầu lông mày mà hỏi.
Sắc mặt của Chiến Hàn Lâm chốc lát tái mét như tờ giấy trắng.
Chị dâu chính là miếng thịt mềm yếu ở trong tim của anh cả, nếu như chị dâu ở trên địa bàn của anh ta mà bị người khác bắt nạt thì thật là thảm rồi, sự tức giận đầy thù hạn của vị anh cả kia mà không đem địa bàn của anh ta thiêu cháy sạch không còn một ngọn cỏ mới là lạ ấy.
Chỉ là, Chiến Hàn Lâm cũng không có hồ đồ. Anh ta mỗi ngày đều ngồi trấn thủ canh giữ ở thành Ảnh Thị của anh ta mà, đối với những sự việc bắt nạt to to nhỏ nhỏ như này mà xảy ra ở bên trong của thành Ảnh Thị thì anh ta đều nằm rõ như lòng bàn tay. Nhưng mà anh ta chưa từng nghe nói đến việc Nghiêm Linh Trang bị bắt nạt ở đại bàn của anh ta mà.
Chiến Hàn Lâm nhìn về phía gương mặt băng sơn tuấn tú của Chiến Hàn Quân, lại cảm thấy cái loại người cả ngày bận trăm công nghìn việc như anh cả thì không thể nào có.
khả năng không có việc gì mà đến tìm anh ta gây phiền phức được. Vì vậy chỉ biết run run rẩy rẩy mà lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho trọ lí của anh ta: “Bảo Trung, chị dâu của tôi Nghiêm Linh Trang ở thành Ảnh Thị của chúng ta rồi bị người khác bắt nạt. Cậu con mẹ nó lại chăm sóc cho người thân của tôi kiểu đấy á hả?”
Người ở bên kia càng bị dọa sợ tới mức run như cầy sấy: “Cậu Lâm à, cô Linh Trang chưa từng đi qua thành Ảnh Thị mà?”
Chiến Hàn Nghiêm hồ nghỉ mà nhìn về phía Chiến Hàn Quân: “Anh cả à, cầu xin anh đấy, đừng có tiếc chữ như vàng như thế. Anh hãy bằng cách nào đó mà nhắc nhở cho em một chút đi, đến cuối cùng thì là ai đã bắt nạt chị ấy vậy? Nếu không em đây chính là mò kim đáy bể, biết đi đâu mà tìm người để tính sổ cơ chứ?”
Chiến Hàn Quân vẫy vẫy tay về phía của anh ta, Chiến Hàn Lâm đem cái mặt như: thước đi lên. Chiến Hàn Quân liền đồn sức mà đánh vào mặt anh ta, phẫn nộ mà nói: “Nghe nói cậu gần đây đang u mê một cô tiểu hoa đỉnh lưu đúng không?”
Anh ở trên đường đi tới thành Ảnh Thị, liền đem hậu đài của Hoa Ánh Tuyết đem đi tra cho rõ rõ ràng ràng. Không tra thì không biết, tra rồi thì bị giật mình đến nhảy cả lên. Hóa ra hậu đài của Hoa Ánh Tuyết chính là cái thắng em họ của anh Quân Hàn Lâm.
Chiến Hàn Lâm nuốt nuốt một ngụm nước bọt: “Anh cả à, anh anh…hóa ra anh lại quan tâm đời sống cá nhân của em trai đến như thế cơ à?”
Sau đó dương dương tự đắc mà đi khoe khoang: “Cô ấy tên là Hoa Ánh Tuyết, vóc người cao gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng là tỉnh xảo. nói chuyện cũng rất ỏn ẻn, anh nói xem trước đây em cũng không có từng động tâm với bất kì một người phụ nữ nào cả, nhưng mà vừa nhìn thấy cô ấy là em đã cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo rồi”
Chiến Hàn Quân đẩy anh ta ra, mặt sa sầm mà nói: “Sao tôi lại nghe nói được là một người phụ nữ hung hãn cao lớn thô kệch nhỉ?
Nhưng mà ấy, đây cũng đâu phải là phù hợp với tỉnh thẩm mĩ của cậu đâu.”
Chiến Hàn Lâm trước đây thích được lăn lộn với đàn ông, thế nên hôm nay thật không dễ dàng gì mà mới chỉnh lại thẳng được, không ngờ rằng đối phương vậy mà lại là một người phụ nữ hung hãn như vậy.
Chiến Hàn Lâm cười nói: “Nếu như so sánh với những người phụ nữ chân yếu tay mềm như chị dâu mà nói, thì cô ấy quả thật có chút cường tráng. Nhưng mà anh cả à, sao anh đột nhiên lại quan tâm đến đời sống riêng tư của em như thế cơ chứ?”
Chiến Hàn Quân mặt lạnh mà nói: “ không có rảnh mà quan tâm đến cậu , là đến để điều tra một chút, người phụ nữ của cậu đã bắt nạt người phụ nữ của tôi rồi. Nói đi, cái khoản nợ này phải thanh toán như thế nào đây?”
Chiến Hàn Lâm cả kinh mà trợn mắt há mồm.
“Anh cả à, đây là điều không thể nào có được không?” Cảm nhận được toàn thân của Chiến Hàn Quân đang phát ra khí tức băng hàn lạnh giá, Chiến Hàn Lâm ngã ngồi ra trên mặt ghế.
Chiến Hàn Quân nói: “Chị dâu của cậu chính miệng nói ra hình dáng, thì có thể là giả hả?”
Chiến Hàn Lâm dường như nghĩ đến một điều gì đó, lại vội vội vàng vàng mà rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại cho bên phía Hoa Ánh Tuyết.
“Alo Hàn Lâm à” Giọng nói nũng nũng nịu nịu của Hoa Ánh Tuyết truyền đến.
Chiến Hàn Quân chấn động mà nổi đây da gà trên d: lóa ra cậu thích cái loại khẩu vị như thế này” Đối với ánh mắt của Chiến Hàn Lâm, Chiến Hàn Quân khinh bỉ đến cực điểm.
Chiến Hàn Lâm khẩn trương mà chất vấn Hoa Ánh Tuyết: “Anh hỏi em nhé, mấy ngày trước em nói có người muốn cướp tài nguyên của em à, cái người đó họ tên là cái gì?”
Nhắc đến cái chuyện này, Hoa Ánh Tuyết lại tức giận bất bình mà nói: “Chính là cái người diễn viên mới có họ Hàn ấy. Cô ta rất là khoa trương, cô ta nói mấy lời ngông cuồng với em ấy, nói rằng vị trí nữ chính đã định sẵn cho cô ta rồi. Cô ta thế mà cũng không đi nghe ngóng xem, em có anh bảo vệ cơ mà, ở cái Hà Nội này còn có ai có thể cho với thế lực to lớn của nhà họ Chiến nữa chứ?”
Chiến Hàn Lâm hồ nghi mà nhìn về phía của Chiến Hàn Quân: “Anh cả à, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi. Người mà Ánh Tuyết bắt nạt là một cô gái họ Hàn cơ, không phải là chị dâu đâu.
Trên mặt của Chiến Hàn Quân cũng nổi lên một vòng hoang mang Nhưng mà Linh Trang tuyệt đối sẽ không nói dối mà.
“Hàn gì cơ?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Chương 1902: Đụng ai không dụng lại đụng trúng cái họng súng nhà chị dâu
Chiến Hàn Lâm lại hỏi Hoa Ánh Tuyết: “Hàn gì cơ?”
Hoa Ánh Tuyết nghĩ một chút, nói: “Hình như là tên Hàn Quân Linh, ăn mặc vô cùng bình thường luôn ấy. Vừa nhìn đã biết không phải là người có chỗ dựa rồi”
Chiến Hàn Lâm ngay lập tức hóa đá.
“Hàn Quân Linh”
“Trái tim của Hàn Quân ấy hả?”
Cái tên như này chỉ có cái loại não đang yêu đương như của Nghiêm Linh Trang thì mới có thể nghĩ ra được thôi.
Chiến Hàn Quân nghe được cái tên này, đuôi lông mày và đáy mặt đều nhiễm một tầng ý cười, xem ra đã ấm áp lên nhiều rồi Chiến Hàn Lâm sinh không thể yêu mà lên án mạnh mẽ Hoa Ánh Tuyết: “Em đã gây họa rồi, em gây ra họa lớn mất rồi”
Hoa Ánh Tuyết ngay lập tức rơi từ trên trời mây cao ngạo xuống đến vực sâu ở đáy tận cùng của thung lũng, lắp ba lắp bäp mà hỏi “Hàn Lâm à, ở cái Hà Nội này, ai còn có thể so với hậu đài như anh còn cứng hơn nữa hả?”
Chiến Hàn Lâm hướng về phía chiếc điện thoại mà gào rít lên: “Đương nhiên là cái hậu đài của anh rồi!”
Nói xong liền cúp luôn điện thoại, giống như một con chó nhỏ mà vẫy vẫy đuôi để lấy lòng chủ: “Anh cả à, anh cũng biết đó, em lớn đến tầm tuổi này rồi, thật sự chưa từng dụng tâm với bất cứ một cô gái nào hết, anh cứ nhìn lên mặt mũi của đi, tha cho Ánh Tuyết một lần này thôi có được không?”
Chiến Hàn Quân mặt lạnh như băng mà trừng mắt về phía Chiến Hàn Lâm, lạnh giọng nói: “Linh Trang nhà tôi cũng lớn đến ngần này tuổi rồi, thì đây mới là lần đầu tiên cô ấy cáo trạng với tôi đấy”
Chiến Hàn Lâm đã biết dược chuyện tình như thế này sẽ có chút phiền phức mà. Cụp đầu xuống mà cầu xin tha thứ: “Anh cả à, chị dâu muốn trừng phạt Ánh Tuyết như thế nào vậy?”
Chiến Hàn Quân hời hời hợt hợt mà nói: “Để cho Hoa Ánh Tuyết nhường lại cái vị trí nữ chính đó đi. Cho Hoa Ánh Tuyết sắp xếp một lần nữa cái vai nữ xấu xa”
Chiến Hàn Lâm vui vẻ vô cùng mà nói: “Chỉ đơn giản như vậy thôi hả?”
Chiến Hàn Quân ưu nhã mà sờ sờ lên chóp mũi, nói: “Đó chỉ là yêu cầu của cô ấy thôi. Chứ không phải là yêu cầu của tôi”
Nụ cười của Chiến Hàn Lâm lập tức ngưng đọng lại. Lại cầm mặt mũi đi mà cầu khẩn, nói: “Anh cả à, vậy anh muốn như thế nào?”
Chiến Hàn Quân nói: ‘Chị dâu của cậu là người năm quyền của nhà họ Chiến, là gia chủ của nhà họ Dư, cũng là tống giám đốc của Á Châu của tôi. Cậu cảm thấy với thân phận như vậy của cô ấy, bị người khác bắt nạt, không vui vẻ rồi, thì cái phí tổn thất tinh thần này phải bồi thường bao nhiêu chứ??”
Chiến Hàn Lâm không biết nên khóc hay nên cười: “Anh cả, em để tất cả những khoản tiền mà mấy năm gần đây Hoa Ánh Tuyết kiếm được đều bồi thường hết cho chị dâu. Có được không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Chỉ như thế thôi hả?”
Chiến Hàn Lâm sắp khóc đến nơi rồi.
“Vậy anh còn muốn như thế nào nữa?”
“Người phụ nữ có vị trí nhưng lại không có đức như vậy, nhà họ Chiến nên phong sát thôi” Ánh mắt của Chiến Hàn Quân trở nên vô cùng lăng lệ ác liệt, tiếng nói cũng có mũi nhọn.
Anh ngồi thẳng người lên, ánh mắt chim ưng rơi xuống khuôn mặt do dự thiếu quyết đoán của Chiến Hàn Lâm. Nói: “Hàn Lâm à, cậu nên biết rằng, tôi đã không phải là người nắm quyền của nhà họ Chiến nữa rồi. Những đứa con ngoài giá thú ở ba bên ngoài mặt của nhà các cậu ấy, mỗi người mỗi người đều đang nhìn chăm chăm vào cậu, nhưng chỉ cần là cậu có chút điểm sai lầm thôi, ngã xuống khỏi cương vị, tôi dám khẳng định rằng bọn họ sẽ đem cậu gặm đến xương cốt cũng chả còn nữa. Mà Quốc Việt của nhà tôi, thằng bé vẫn chưa hẳn là muốn quản đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia của nhà các cậu. Cậu tìm một người phụ nữ không thể làm cậu bớt lo được như thế, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị phế thôi”
Chiến Hàn Lâm nói: “Anh cả, em biết là anh muốn tốt cho em thôi. Được rồi, em sẽ nghe lời của anh”
Chiến Hàn Quân đứng dậy, ánh mắt tĩnh mịch khóa trên cái gương mặt vẫn còn đang xoắn xuýt do dự của Chiến Hàn Lâm. Sau đó lắc lắc đầu, phất tay áo rời đi.
Bởi vì để cho chị dâu giao đãi hợp tình hợp lí, Chiến Hàn Lâm đã gọi Hoa Ánh Tuyết đi đến trước mặt. Chỉ tiếc là luyện sắt không thành thép mà buông lời của trách cô ta: “Ánh Tuyết em nói xem sao em lại xui xẻo như thế này cơ chứ? Ở cái Hà Nội lớn như thế này, em bắt nạt ai lại không được, mà hết lần này tới lần khác lại đụng vào họng súng ở bên cạnh chị dâu của anh cơ chứ”
Chương 1903: Cùng nhau đối diễn
Hoa Ánh Tuyết sắc mặt trắng như tuyết, giờ phút này còn không ngừng hy vọng Chiến Hàn Lâm nhìn lại tình cảm của bọn họ mà bảo vệ anh ta: “Hàn Lâm, nhất định anh phải giúp em. Chỉ cần anh ra sức bảo vệ em, anh anh cũng không thể vì một người đàn bà mà cạch mặt với anh đúng chứ?”
Chiến Hàn Lâm nói: “Em à, nếu như người em đắc tội là những người khác anh nói mấy câu lời giúp đỡ cũng được đi. Nhưng người mà em đắc tội là anh trai của em anh là thái tử gia Thủ đô Chiến Hàn Quân. Xưa nay người mà anh cả của anh cưng chiều nhất chính là chị dâu. Đừng nói đến người em ruột này mà ngay cả mẹ ruột của anh ta mà đắc tội với chị dâu đều phải gặp kết quả rất thảm”
Trong nháy mắt sắc mặt của Hoa Ánh Tuyết trắng bệch như tờ giấy..”Chẳng lẽ người mà em đắc tội là cái vị thái tử gia đó sao?”
Chiến Hàn Lâm gật đầu một cái.
Hoa Ánh Tuyết lập tức khóc không thành tiếng: “Là anh nói, chỉ cần có anh ở bên cạnh che chở cho em, thì ở trong Thủ đô này em liền có thể muốn làm gì thì làm sao. Nhưng mà em còn chưa ra oai được bao lâu đã bị giao cho chị dâu anh xử lý rồi. Hu hu hu.”
Khóc xong một trận mới nhớ tới một vấn đề nghiêm túc vì thế liền mở mắt ra dò hỏi: “Vậy thái tử gia chuẩn bị làm sao trừng phạt em đây?”
Chiến Hàn Lâm nói: “Chị dâu của anh muốn em nhả vai nữ chính ra”
Hoa Ánh Tuyết lau nước mắt, phá thế mỉm cười: “Chỉ là cái này?”
Sắc mặt của Chiến Hàn Lâm cũng không dễ coi, chậm rãi nhằm mắt lại nói: “Có thể anh ấy không muốn tha cho em dễ dàng như vậy. Anh ấy muốn phong sát em. Còn muốn em phải tán gia bại sản.”
Hoa Ánh Tuyết thần sắc đại biến: “Anh ta thật là ác”
Chiến Hàn Lâm nói: “Em cũng mù mắt rồi sao, chị dâu anh là một người phụ nữ xinh đẹp hoạt bát như vậy. Cho dù có ăn mặc giản dị thì khí chất cũng cực kỳ cao quý. Em đắc tội chị ấy còn chưa nói em còn hại em gái Anh Nguyệt của anh sinh non.
Chị dâu anh nói đức tính của em không xứng đáng đứng ở vị trí này, anh cả anh nói chị dâu anh lớn đến như: vậy mà đây là lần đầu tiên chị ấy tố cáo ai đó trước mặt anh ấy. Anh ấy sẽ không để cho chị dâu của anh thất vọng đâu”
Dừng lại một chút, lại nói: “Ánh Tuyết, chuyện này không có khả năng cứu vớt được nữa rồi. Trước tiên em cứ lui ra khỏi vòng nghệ sĩ đi đã.”
“Ừ” Hoa Ánh Tuyết tuyệt vọng nói.
Ba ngày sau.
Linh Trang lại xuất hiện trong tổ kịch bản một lần nữa, đạo diễn dùng giọng đi: linh hót nói cho cô: “Cô Hàn, Ánh Tuyết đã đồng ý đổi vai nữ chính thứ nhất cho cô. Thời gian sau này cô có thể diễn chung với nam chính thật tốt. Tôi đã nói với cô, chỉ cần cô khỏe thì có thể bắt đầu diễn. Tranh thủ thời gian để nổi tiếng”
Linh Trang cũng không để bụng hay không, có điều trước giờ cô là người làm việc gì cũng nghiêm túc. Nếu đã nhận công việc này, thì phải có trách nhiệm với tổ kịch bản. Cho nên cô bắt đầu bước vào vòng thời gian khẩn trương quay chụp.
Ngày đầu tiên vào trong tổ kịch bản cô đã gặp được diễn viên Trường Xuân Hòa người đóng vai nam chính. Nghe nói diễn viên này là một người vô cùng hot.
Chỉ nhận những vai diễn sống động trên màn hình lớn. đây là lần đầu tiên cậu ấy nhận một kịch bản phim truyền hình Các diễn viên nhỏ trong đoàn kịch đều rất sùng bái anh ta.
Linh Trang nghe theo đạo diễn lời tìm tới anh ta cùng nhau đối diện một lúc.
Nam diễn viên kia nghe nói Linh Trang là một người mới, bắt đầu đùa bỡn bài xích nói: “Cô chỉ là một người mới mà thôi. Có thể diễn xuất cùng với tôi đã là diễm phúc của cô. Muốn đối diễn với tôi thì miễn đi. Hình như tôi cũng không có quá nhiều thời gian để đi chỉ bảo cho người mới..”
Linh Trang nghe nói như vậy thì lập tức nổi giận trực tiếp đẩy cửa phòng hóa trang ra bước tới trước mặt anh ta nói phải trái với anh ta “Tôi biết thời gian của anh rất quý báu nhưng mà thời gian của tôi cũng rất quý báu. Trong nhà tôi còn có một cô con gái bị bênh vì thế tôi cần phải ráng quay hình cho xong sớm để về bên cạnh đứa nhỏ. Nếu thời gian của mọi người cũng quý giá như vậy thì chúng ta sớm nắm chất thời gian diễn một lần cho xong cũng sớm kết thúc công việc này một chút”
Trường Xuân Hòa dò xét cô một chút cất giọng khinh bạc nói: “Eo, dáng dấp thật xinh đẹp nha. Không biết còn tưởng cô dựa vào quy tắc ngầm để đi lên đó”
Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn Linh Trang lúc trằng luc xanh Bỗng nhiên nàng nghiêng người về phía trước khí thế hung hăng nói: “Biết vì sao nữ chính ban đầu của vai này bị đổi không?”
Trường Xuân Hòa hồ nghĩ nhìn Linh Trang: “Cô có người chống lưng phía sau?”
Linh Trang nói: “Cho nên, nếu như anh dám lấy chuyện công làm chuyện tư thì tôi cũng có thể đổi người như vậy”
Trường Xuân Hòa nữa tin nữa ngờ nhìn cô cười nói: “Đầu năm nay ai mà lại không có hậu đài đứng sau lưng?”
Linh Trang cả giận nói: “Tôi không phải đến đây để so người chống lưng với anh. Chúng ta đang làm việc mời anh nghiêm túc một chút’“
Trường Xuân Hòa nói: “Được. Muốn đối diễn với tôi cũng được vai diễn của tôi đã không thành vấn đề. Vai diễn kia của cô cô cứ diễn trước cho tôi xem một chút đi”
Linh Trang cố nén kích động muốn đập chết người này.
Bởi vì là người mới nên Linh Trang sợ bản thân sẽ kéo chân sau của cả đoán vì thế Liền vô cùng khiêm tốn mà bắt đầu biểu diễn.
Cô hít sâu một hơi liền quỳ xuống trước mặt nam diễn viên, một giây sau liền nhập vai bắt đầu diễn.