Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1938
Chương 1938: Em không muốn làm phiền anh ấy
Trong đầu Chiến Quốc Việt liền nhớ tới trong phòng bé Tùng ở Điện Quân Tình treo đây những bức họa. Những bức họa đó đều ẩn chứa nỗi nhớ thương vô bờ bến.
Chiến Quốc Việt liếc mắt nhìn bé An, thỏa hiệp nói: “Vậy các em đi nhanh về nhanh”
“Được”
Bé Tùng dẫn theo bé An nhanh chóng rời khỏi phòng thuê.
Chỉ là chạy đi chưa được bao lâu, cậu bé đã đổ đầy mồ hôi trở lại, cầm theo một hộp anh đào chua do bố mẹ gửi đến, sau đó mới quay người rời đi.
Bốn mươi phút sau, bé Tùng và bé An đã xuất hiện ở dưới lầu căn nhà nơi Diệp Phong đang ở.
Khi bé Tùng nắm lấy tay của bé An đi lên lầu, bé An rất kháng cự. Cô bé khiêm tốn nói: “Bé Tùng, em ở chỗ này lén nhìn anh ấy là được rồi. Em không muốn làm phiền anh ấy”
Bé Tùng kéo tay của bé An, giơ hộp hoa quả trong tay lên nói: “Chúng ta tới đem hoa quả cho anh ta, không gặp anh ta làm sao được?”
Sau đó bé An mới hiểu được ý đồ bé Tùng mang hoa quả tới, như vậy bọn họ có thể quang minh chính đại đến thăm anh Diệp Phong rồi.
“Anh ba, anh nghĩ thật chu đáo” Bé An nói.
Bé Tùng nói: “Em nhớ kỹ, mọi thứ thế giới trong tay anh ba đều là của em. Sau này không cần động tí là tự sát.”
Bé An gật đầt.
Hai người cầm lấy hoa quả đi lên lầu, lúc đi ngang qua phòng của Quan Minh Vũ, Lâm Miên, Phong Mang, bởi vì bé An quá mập đi đường sẽ rung chuyển làm kinh động đến người ở bên trong.
Quan Minh Vũ, Phong Mang và Lâm Miên không hẹn mà cùng lúc mở cửa sổ ra, ló đầu ra ngoài.
Nhìn thấy bé Tùng và bé An mấy người họ đều rất kinh ngạc.
“Em biết rồi”
“Sao các cháu lại đến đây vậy?”
Bé An sắc mặt đỏ lên.
Bé Tùng linh hoạt nói: “Tụi cháu đến là để đưa anh đào cho anh Diệp Phong.
“Tại sao bọn chú không có?” Quan Minh Vũ cười trêu chọc nói.
Bọn họ trong lòng biết rất rõ, đây nhất định là bé An nhớ anh Diệp Phong mới nửa đêm chạy đến thăm Diệp Phong, mà hộp anh đào này chẳng qua chỉ là cái cớ thôi.
Bé Tùng nói: “Ai bảo các chú không có bạn gái chứ”
Quan Minh Vũ và Lâm Miên bọn họ đều ngẩn người.
Bé Tùng ra lệnh nói: “Đều đi vào hết cho cháu, đợi lát nữa bất luận xảy ra chuyện gì cũng đều không được ra ngoài xem náo nhiệt”
“Được” Quan Minh Vũ bọn họ đem đầu quay vào trong, đóng cửa sổ lại.
Bé Tùng lập tức nắm lấy tay của bé An đi đến căn phòng của Diệp Phong.
Gõ cửa.
Người mở cửa cho bọn họ là Tô Cẩm. Tô Cẩm mặc váy lụa có dây treo, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình tinh xảo, khiến bé An cảm thấy ghen tị.
“Anh Diệp Phong đâu?” Bé An lấy dũng khí hỏi.
Ánh mắt Tô Cẩm rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của bé Tùng, trong mắt hiện lên một nụ cười tự tin.
“Em là?”
“em là Chiến Thanh An” Bé An rất có lễ phép giới thiệu về bản thân.
Ánh mắt rơi xuống trên người bé An, thầm cân nhắc: Thì ra đây chính là bé An, chẳng trách anh Diệp Phong không thích cô bé? Dáng vẻ không phải là xấu bình thường.
“Vào trong đi” Tô Cẩm mở cửa ra.
Diệp Phòng đúng lúc từ phòng tắm bước ra, mặc áo ngủ màu đen. Tươi trẻ và đẹp trai.
Nhìn thấy bé An và bé Tùng, Diệp Phong liếc nhìn đồng hồ treo trên tường thấy thời gian đã qua mười một giờ nhất thời vẻ mặt anh tuấn đột nhiên trâm xuống.
“Muộn vậy rồi sao các em còn chạy ra ngoài? Cũng không chú ý an toàn!” Diệp Phong trách cứ nói.
Bé An đem hộp anh đào để trên bàn chà, thấp giọng nói: “Em chính là qua đây đưa hoa quả cho anh sẽ lập tức đi ngay”
Nói xong, bé An kéo bé Tùng đi tới cửa.
Cô bé nghe thấy giọng nói của Tô Cẩm truyền đến: “Sao bé An lại mập lên vậy? Thật khó coi, sau này làm sao gả đi được đây:
Trong đầu Chiến Quốc Việt liền nhớ tới trong phòng bé Tùng ở Điện Quân Tình treo đây những bức họa. Những bức họa đó đều ẩn chứa nỗi nhớ thương vô bờ bến.
Chiến Quốc Việt liếc mắt nhìn bé An, thỏa hiệp nói: “Vậy các em đi nhanh về nhanh”
“Được”
Bé Tùng dẫn theo bé An nhanh chóng rời khỏi phòng thuê.
Chỉ là chạy đi chưa được bao lâu, cậu bé đã đổ đầy mồ hôi trở lại, cầm theo một hộp anh đào chua do bố mẹ gửi đến, sau đó mới quay người rời đi.
Bốn mươi phút sau, bé Tùng và bé An đã xuất hiện ở dưới lầu căn nhà nơi Diệp Phong đang ở.
Khi bé Tùng nắm lấy tay của bé An đi lên lầu, bé An rất kháng cự. Cô bé khiêm tốn nói: “Bé Tùng, em ở chỗ này lén nhìn anh ấy là được rồi. Em không muốn làm phiền anh ấy”
Bé Tùng kéo tay của bé An, giơ hộp hoa quả trong tay lên nói: “Chúng ta tới đem hoa quả cho anh ta, không gặp anh ta làm sao được?”
Sau đó bé An mới hiểu được ý đồ bé Tùng mang hoa quả tới, như vậy bọn họ có thể quang minh chính đại đến thăm anh Diệp Phong rồi.
“Anh ba, anh nghĩ thật chu đáo” Bé An nói.
Bé Tùng nói: “Em nhớ kỹ, mọi thứ thế giới trong tay anh ba đều là của em. Sau này không cần động tí là tự sát.”
Bé An gật đầt.
Hai người cầm lấy hoa quả đi lên lầu, lúc đi ngang qua phòng của Quan Minh Vũ, Lâm Miên, Phong Mang, bởi vì bé An quá mập đi đường sẽ rung chuyển làm kinh động đến người ở bên trong.
Quan Minh Vũ, Phong Mang và Lâm Miên không hẹn mà cùng lúc mở cửa sổ ra, ló đầu ra ngoài.
Nhìn thấy bé Tùng và bé An mấy người họ đều rất kinh ngạc.
“Em biết rồi”
“Sao các cháu lại đến đây vậy?”
Bé An sắc mặt đỏ lên.
Bé Tùng linh hoạt nói: “Tụi cháu đến là để đưa anh đào cho anh Diệp Phong.
“Tại sao bọn chú không có?” Quan Minh Vũ cười trêu chọc nói.
Bọn họ trong lòng biết rất rõ, đây nhất định là bé An nhớ anh Diệp Phong mới nửa đêm chạy đến thăm Diệp Phong, mà hộp anh đào này chẳng qua chỉ là cái cớ thôi.
Bé Tùng nói: “Ai bảo các chú không có bạn gái chứ”
Quan Minh Vũ và Lâm Miên bọn họ đều ngẩn người.
Bé Tùng ra lệnh nói: “Đều đi vào hết cho cháu, đợi lát nữa bất luận xảy ra chuyện gì cũng đều không được ra ngoài xem náo nhiệt”
“Được” Quan Minh Vũ bọn họ đem đầu quay vào trong, đóng cửa sổ lại.
Bé Tùng lập tức nắm lấy tay của bé An đi đến căn phòng của Diệp Phong.
Gõ cửa.
Người mở cửa cho bọn họ là Tô Cẩm. Tô Cẩm mặc váy lụa có dây treo, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình tinh xảo, khiến bé An cảm thấy ghen tị.
“Anh Diệp Phong đâu?” Bé An lấy dũng khí hỏi.
Ánh mắt Tô Cẩm rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của bé Tùng, trong mắt hiện lên một nụ cười tự tin.
“Em là?”
“em là Chiến Thanh An” Bé An rất có lễ phép giới thiệu về bản thân.
Ánh mắt rơi xuống trên người bé An, thầm cân nhắc: Thì ra đây chính là bé An, chẳng trách anh Diệp Phong không thích cô bé? Dáng vẻ không phải là xấu bình thường.
“Vào trong đi” Tô Cẩm mở cửa ra.
Diệp Phòng đúng lúc từ phòng tắm bước ra, mặc áo ngủ màu đen. Tươi trẻ và đẹp trai.
Nhìn thấy bé An và bé Tùng, Diệp Phong liếc nhìn đồng hồ treo trên tường thấy thời gian đã qua mười một giờ nhất thời vẻ mặt anh tuấn đột nhiên trâm xuống.
“Muộn vậy rồi sao các em còn chạy ra ngoài? Cũng không chú ý an toàn!” Diệp Phong trách cứ nói.
Bé An đem hộp anh đào để trên bàn chà, thấp giọng nói: “Em chính là qua đây đưa hoa quả cho anh sẽ lập tức đi ngay”
Nói xong, bé An kéo bé Tùng đi tới cửa.
Cô bé nghe thấy giọng nói của Tô Cẩm truyền đến: “Sao bé An lại mập lên vậy? Thật khó coi, sau này làm sao gả đi được đây: