Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1972
Chương 1972: Tình yêu khiến con người sống chết có nhau
Ngày hôm sau.
Sau khi trải qua một trận mưa lớn như lễ rửa tội, tất cả những bông hoa chỉ vừa mới nở trong biệt thự Ngọc Bích đều đã bị cuốn trôi.
Tiếng ồn ào của nhị phòng và tam phòng đêm hôm qua cuối cùng cũng lắng xuống.
Ở tòa thành Ái Nguyệt.
Nghiêm Linh Trang đang làm bữa sáng. Khi nhìn thấy Lạc Thanh An, cô lập tức đi lên chào đón cô bé.
Cô nhét mấy hộp thức ăn vào tay của Lạc Thanh An rồi nói: “Tối hôm qua, anh trai Diệp Phong của con đã đứng gác cả một đêm nên sợ rằng anh ta đã rất đói và lạnh rồi. Con mau đưa cho bọn họ một ít bữa sáng ấm áp và nóng hổi đi”
Trong lòng Lạc Thanh An cảm thấy ngọt ngào vì cô bé lại có cơ hội được gần gũi và nhìn thấy mặt Diệp Phong rồi.
Tuy nhiên, Chiến Quốc Việt lại bỗng nhiên đi tới và lấy hộp thức ăn trên tay của Lạc Thanh An. Cậu nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Để con đi đưa cho”
Nghiêm Linh Trang và Lạc Thanh An đều sững sờ.
Chiến Quốc Việt vỗ trán Lạc Thanh An một cái: “Ngày hôm qua, đêm hôm khuya khoắt em đi đưa ô, còn bây giờ lại đi đưa đồ ăn. Người khác mà nhìn thấy em làm như vậy thì sẽ nghĩ như thế nào?”
Lạc Thanh An xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng: “Làm sao mà anh biết được vậy ạ?”
Chiến Quốc Việt nói: “Anh nhìn thấy”
Nghiêm Linh Trang vẫn đang sững sờ mà đứng im tại chỗ.
Hình như trận mưa hôm qua đã bắt đầu vào nửa đêm. Bởi vì đang ngủ say cho nên cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng mưa rơi. Vậy mà Lạc Thanh An nửa đêm vẫn còn chưa ngủ ….
Chẳng lẽ Diệp Phong đã quấy rầy giấc mơ đẹp của con bé khiến cho con bé không thể đi vào giấc ngủ ư?
Tình cảm của Lạc Thanh An đối với Diệp Phong quá sâu đậm, khiến cho Nghiêm Linh Trang cảm thấy vô cùng lo lắng.
Chiến Quốc Việt cầm hộp thức ăn và rời đi.
Lạc Thanh An lúng túng lè lưỡi với mẹ mình: “Mẹ ơi, con có phải rất vô dụng không ạ? Con đã quyết tâm muốn quên anh ấy đi, nhưng đồng thời lại không thể kìm được mà muốn gần gũi với anh ấy. Con đã làm chuyện ngu ngốc rồi đúng không ạ?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Thanh An à, đâu có dễ dàng quên đi một người như vậy chứ?”
Lạc Thanh An thở dài một cách nặng nề, sau đó nói với vẻ nghiêm túc: “Con nhất định sẽ làm được. Mẹ ơi, mẹ tin tưởng con nhé.”
“Ừ” Thật ra Nghiêm Linh Trang đang suy nghĩ rằng Lạc Thanh An có cần thiết phải vất vả như vậy để quên đi Diệp Phong không?
Lúc ăn sáng, tâm trạng của Nghiêm Linh Trang rất buồn bực, hơn nữa còn đang mang thai khiến cô thật sự không có cảm giác thèm ăn. Sau một lúc ăn vài ngụm một cách miễn cưỡng, cô lập tức đi vào phòng ngủ.
Khi Chiến Hàn Quân về nhà, anh nhìn thấy chỗ đồ ăn thừa giống như chưa từng ăn của Nghiêm Linh Trang.
“Mẹ con đang ở đâu vậy?”
“Mẹ nói mẹ không đói bụng” Lạc Thanh Tùng nói một cách chán nản.
Chiến Hàn Quân không quan tâm đến ăn cơm mà vội vàng lên tầng.
Khi đẩy ra cửa phòng ngủ, anh nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang ngồi trên giường với vẻ mặt đờ đẫn.
Chiến Hàn Quân bước vào, kéo một chiếc ghế ra và ngồi trước mặt Nghiêm Linh Trang. Anh đặt bàn tay nhỏ bé của cô vào trong lòng bàn tay ấm áp của mình và hỏi: “Em ăn sáng.
không được ngon miệng sao?”
Nghiêm Linh Trang tựa đầu lên vai anh, ôm lấy cổ anh và yếu ớt nói: “Anh Hàn Quân, tối hôm qua Thanh An đi đưa ô cho Diệp Phong. Chuyện này khiến trong lòng em cảm thấy rất rối bời. Em cứ nghĩ răng con bé đã hoàn toàn quên được Diệp Phong. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì em sợ rằng con bé chỉ đang cố tình giả vờ không quan tâm đến Diệp Phong để khiến chúng ta không cảm thấy lo lắng mà thôi”
Trong lòng Chiến Hàn Quân đột nhiên cảm thấy không yên tâm.
Diệp Phong chỉ là đứng gác ở cửa mà đã làm cho Lạc Thanh An hưng phấn đến mức không ngủ được. Nỗi ám ảnh của con bé này với Diệp Phong sâu đậm không kém một chút nào so với nỗi ám ảnh của Nghiêm Linh Trang đối với anh hồi đó.
Cho nên không có gì ngạc nhiên khi Nghiêm Linh Trang sốt ruột đến nỗi ăn không cảm thấy ngon.
Chiến Hàn Quân võ lưng Nghiêm Linh Trang một cách dịu dàng. Mặc dù trong lòng anh cũng đang rối bời nhưng lúc này, anh biết mình cần phải tỉnh táo lại và là trụ cột tinh thần để cho Nghiêm Linh Trang dựa vào.
“Linh Trang, em đừng lo lắng nữa”
“Anh nói em làm sao có để không sốt ruột được cơ chứ?
Anh cũng biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.
Thanh An đang phải ép buộc bản thân làm điều mà con bé không thích cho nên em sợ con bé sẽ làm tổn thương chính mình. Điều này giống hư câu nói: Tình yêu khiến con người sống chết có nhau”
Ngày hôm sau.
Sau khi trải qua một trận mưa lớn như lễ rửa tội, tất cả những bông hoa chỉ vừa mới nở trong biệt thự Ngọc Bích đều đã bị cuốn trôi.
Tiếng ồn ào của nhị phòng và tam phòng đêm hôm qua cuối cùng cũng lắng xuống.
Ở tòa thành Ái Nguyệt.
Nghiêm Linh Trang đang làm bữa sáng. Khi nhìn thấy Lạc Thanh An, cô lập tức đi lên chào đón cô bé.
Cô nhét mấy hộp thức ăn vào tay của Lạc Thanh An rồi nói: “Tối hôm qua, anh trai Diệp Phong của con đã đứng gác cả một đêm nên sợ rằng anh ta đã rất đói và lạnh rồi. Con mau đưa cho bọn họ một ít bữa sáng ấm áp và nóng hổi đi”
Trong lòng Lạc Thanh An cảm thấy ngọt ngào vì cô bé lại có cơ hội được gần gũi và nhìn thấy mặt Diệp Phong rồi.
Tuy nhiên, Chiến Quốc Việt lại bỗng nhiên đi tới và lấy hộp thức ăn trên tay của Lạc Thanh An. Cậu nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Để con đi đưa cho”
Nghiêm Linh Trang và Lạc Thanh An đều sững sờ.
Chiến Quốc Việt vỗ trán Lạc Thanh An một cái: “Ngày hôm qua, đêm hôm khuya khoắt em đi đưa ô, còn bây giờ lại đi đưa đồ ăn. Người khác mà nhìn thấy em làm như vậy thì sẽ nghĩ như thế nào?”
Lạc Thanh An xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng: “Làm sao mà anh biết được vậy ạ?”
Chiến Quốc Việt nói: “Anh nhìn thấy”
Nghiêm Linh Trang vẫn đang sững sờ mà đứng im tại chỗ.
Hình như trận mưa hôm qua đã bắt đầu vào nửa đêm. Bởi vì đang ngủ say cho nên cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng mưa rơi. Vậy mà Lạc Thanh An nửa đêm vẫn còn chưa ngủ ….
Chẳng lẽ Diệp Phong đã quấy rầy giấc mơ đẹp của con bé khiến cho con bé không thể đi vào giấc ngủ ư?
Tình cảm của Lạc Thanh An đối với Diệp Phong quá sâu đậm, khiến cho Nghiêm Linh Trang cảm thấy vô cùng lo lắng.
Chiến Quốc Việt cầm hộp thức ăn và rời đi.
Lạc Thanh An lúng túng lè lưỡi với mẹ mình: “Mẹ ơi, con có phải rất vô dụng không ạ? Con đã quyết tâm muốn quên anh ấy đi, nhưng đồng thời lại không thể kìm được mà muốn gần gũi với anh ấy. Con đã làm chuyện ngu ngốc rồi đúng không ạ?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Thanh An à, đâu có dễ dàng quên đi một người như vậy chứ?”
Lạc Thanh An thở dài một cách nặng nề, sau đó nói với vẻ nghiêm túc: “Con nhất định sẽ làm được. Mẹ ơi, mẹ tin tưởng con nhé.”
“Ừ” Thật ra Nghiêm Linh Trang đang suy nghĩ rằng Lạc Thanh An có cần thiết phải vất vả như vậy để quên đi Diệp Phong không?
Lúc ăn sáng, tâm trạng của Nghiêm Linh Trang rất buồn bực, hơn nữa còn đang mang thai khiến cô thật sự không có cảm giác thèm ăn. Sau một lúc ăn vài ngụm một cách miễn cưỡng, cô lập tức đi vào phòng ngủ.
Khi Chiến Hàn Quân về nhà, anh nhìn thấy chỗ đồ ăn thừa giống như chưa từng ăn của Nghiêm Linh Trang.
“Mẹ con đang ở đâu vậy?”
“Mẹ nói mẹ không đói bụng” Lạc Thanh Tùng nói một cách chán nản.
Chiến Hàn Quân không quan tâm đến ăn cơm mà vội vàng lên tầng.
Khi đẩy ra cửa phòng ngủ, anh nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang ngồi trên giường với vẻ mặt đờ đẫn.
Chiến Hàn Quân bước vào, kéo một chiếc ghế ra và ngồi trước mặt Nghiêm Linh Trang. Anh đặt bàn tay nhỏ bé của cô vào trong lòng bàn tay ấm áp của mình và hỏi: “Em ăn sáng.
không được ngon miệng sao?”
Nghiêm Linh Trang tựa đầu lên vai anh, ôm lấy cổ anh và yếu ớt nói: “Anh Hàn Quân, tối hôm qua Thanh An đi đưa ô cho Diệp Phong. Chuyện này khiến trong lòng em cảm thấy rất rối bời. Em cứ nghĩ răng con bé đã hoàn toàn quên được Diệp Phong. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì em sợ rằng con bé chỉ đang cố tình giả vờ không quan tâm đến Diệp Phong để khiến chúng ta không cảm thấy lo lắng mà thôi”
Trong lòng Chiến Hàn Quân đột nhiên cảm thấy không yên tâm.
Diệp Phong chỉ là đứng gác ở cửa mà đã làm cho Lạc Thanh An hưng phấn đến mức không ngủ được. Nỗi ám ảnh của con bé này với Diệp Phong sâu đậm không kém một chút nào so với nỗi ám ảnh của Nghiêm Linh Trang đối với anh hồi đó.
Cho nên không có gì ngạc nhiên khi Nghiêm Linh Trang sốt ruột đến nỗi ăn không cảm thấy ngon.
Chiến Hàn Quân võ lưng Nghiêm Linh Trang một cách dịu dàng. Mặc dù trong lòng anh cũng đang rối bời nhưng lúc này, anh biết mình cần phải tỉnh táo lại và là trụ cột tinh thần để cho Nghiêm Linh Trang dựa vào.
“Linh Trang, em đừng lo lắng nữa”
“Anh nói em làm sao có để không sốt ruột được cơ chứ?
Anh cũng biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.
Thanh An đang phải ép buộc bản thân làm điều mà con bé không thích cho nên em sợ con bé sẽ làm tổn thương chính mình. Điều này giống hư câu nói: Tình yêu khiến con người sống chết có nhau”