Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1975
Chương 1975: Bọn họ ngàn vạn lần không nên làm hại anh Quân của tôi
Dư Nhân tức giận trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân n: “Vậy tại sao anh không làm con rể nhà họ Nghiêm?” Chiến Hàn Quân nắm lấy tay Linh Trang, vỗ võ lưng Linh Trang, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì tập đoàn nhà họ Chiến chúng tôi cần kiếm thêm tiền, tôi muốn cố gắng kiếm tiền chăm lo cho Linh Trang nhà mình Linh Trang đỏ mặt: “Em không thể tiêu nhiều tiền như vậy đâu. “
Chiến Hàn Quân nói: “Nhưng anh Quân muốn cho em những gì tốt nhất.”
Dư Nhân nói không nên lời: “Đợi đợi chút đã, mấy người tới đây là để thể hiện tình yêu của mình à. Ở đây không được chào đón mấy người, đi nhanh lên đi”
Dư Thiên An và ông cụ Niên đều nhìn Dư Nhân vô cùng bất mãn: “Chúng tôi hoan nghênh” Hai người cùng đồng thanh.
Dư Nhân nhắc nhở bọn họ: “Anh ta đến đây để ra lệnh đuổi khách đi”
Ông cụ Niên cân nhắc và nói: “Chiến à, cháu để chúng tôi rời khỏi nhà họ Chiến lúc này có phải sợ nhà họ Chiến đấu tranh nội bộ làm tổn thương chúng ta không?”
Chiến Hàn Quân im lặng.
Ông cụ Niên mèo khen mèo dài đuôi nói: “Haha, ông là người từng trải qua sóng gió lớn. Trong mắt của ông, nội bộ nhà họ Chiến là đồ chơi cho trẻ con. Ông mới không sợ ấy.
Chiến à, lòng tốt của cháu là ngoài lề rồi. Ông quyết định ở lại và cùng cháu đối mặt với những mạo hiểm chưa từng biết. “
Chiến Hàn Quân cẩn thận nói: “Cháu đã nói, họ của ông là họ Dư. Sống ở nhà họ Chiến là không thích hợp”
Ông cụ Niên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân ủ rũ, nét mặt không hề chậm lại. Trong lòng có chút nghi hoặc.
Có lẽ nào là ông đã đoán sai không.
Dư Nhân còn trẻ nóng tính, cảm thấy Chiến Hàn Quân quá thô lỗ. Anh ta tức giận nói: “Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ chuyển đi ngay bây giờ”
“Được rồi” Chiến Hàn Quân nói.
Dư Sinh lúng túng, như thể ông ấy có điều gì đó muốn nói, nhưng ông ấy vẫn liếc nhìn bà Dư một cách thận trọng.
Bà Dư tức giận nói: ‘Làm sao, vẫn nghĩ về người tình cũ của mình à?”
Dư Sinh ngượng nghịu cười, thấy sắc mặt bà Dư càng ngày càng xấu, ông vội xin lỗi: “Bà chủ đừng tức giận, tôi không có ý làm hòa với bà ấy. Tôi chỉ nghĩ Tú Hòa và Chu Mã là người của trại nhà họ Dư, nếu như chúng ta đi rồi, giữ họ lại trong nhà họ Chiến cũng không thích hợp, phải không?”
Bà Dư tức giận nói: “Ở lại nhà họ Chiến? Anh coi bọn họ như khách của nhà họ Chiến? Bọn họ là tù nhân phạm tội bị giam trong nhà họ Chiến.
Bà Dư vô cùng tức giận khi nghĩ đến việc Dư Sinh vẫn không chiuj ra với Tú Hòa và Chu Mã. “Nếu như anh không định trừng phạt họ, hãy để họ nhận hình phạt mà họ đáng phải chịu, Dư Sinh, tôi và anh chưa xong đâu. Hừm” Bà Dư khịt mũi và bỏ đi một cách tức giận.
Dư Sinh liếc nhìn Dư Thiên An, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
Dư Thiên An nói: “Tú Hòa là em gái tốt của tôi, Chu Mã là con gái của thầy giáo tôi. Theo lý thuyết tôi nên cầu xin mọi người tha thứ cho bọn họ. Nhưng họ lại thiết kế kế hoạch để làm hại Hàn Quân, tôi … tôi sẽ không cầu xin cho họ. “
Dư Sinh bối rối nhìn Chiến Hàn Quân: “Chiến à, cháu đại nhân đại lượng tha thứ cho họ đi?”
Chiến Hàn Quân vẻ mặt bình tĩnh, mặt lạnh như băng. Chỉ cần nghĩ đến Chu Mã và Tú Hòa là người đã khiến Linh Trang bị bệnh nặng, lòng anh như có hàng vạn con kiến cắn xé tim anh. Đau đến mức chỉ muốn rút gân của bọn họ.
Dư Sinh lại đưa mắt nhìn Linh Trang: “Linh Trang, tấm lòng cháu rộng lượng tốt bụng, cháu cũng biết răng Chu Mã bị tình yêu làm mờ con mắt, nên cô ấy mới mất lý trí và phạm phải sai lầm lớn như vậy”
Linh Trang thở dài: “Bọn họ ngàn vạn lần không nên làm hại anh Quân của tôi.”
Trong mắt Chiến Hàn Quân hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
Dư Nhân tức giận trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân n: “Vậy tại sao anh không làm con rể nhà họ Nghiêm?” Chiến Hàn Quân nắm lấy tay Linh Trang, vỗ võ lưng Linh Trang, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì tập đoàn nhà họ Chiến chúng tôi cần kiếm thêm tiền, tôi muốn cố gắng kiếm tiền chăm lo cho Linh Trang nhà mình Linh Trang đỏ mặt: “Em không thể tiêu nhiều tiền như vậy đâu. “
Chiến Hàn Quân nói: “Nhưng anh Quân muốn cho em những gì tốt nhất.”
Dư Nhân nói không nên lời: “Đợi đợi chút đã, mấy người tới đây là để thể hiện tình yêu của mình à. Ở đây không được chào đón mấy người, đi nhanh lên đi”
Dư Thiên An và ông cụ Niên đều nhìn Dư Nhân vô cùng bất mãn: “Chúng tôi hoan nghênh” Hai người cùng đồng thanh.
Dư Nhân nhắc nhở bọn họ: “Anh ta đến đây để ra lệnh đuổi khách đi”
Ông cụ Niên cân nhắc và nói: “Chiến à, cháu để chúng tôi rời khỏi nhà họ Chiến lúc này có phải sợ nhà họ Chiến đấu tranh nội bộ làm tổn thương chúng ta không?”
Chiến Hàn Quân im lặng.
Ông cụ Niên mèo khen mèo dài đuôi nói: “Haha, ông là người từng trải qua sóng gió lớn. Trong mắt của ông, nội bộ nhà họ Chiến là đồ chơi cho trẻ con. Ông mới không sợ ấy.
Chiến à, lòng tốt của cháu là ngoài lề rồi. Ông quyết định ở lại và cùng cháu đối mặt với những mạo hiểm chưa từng biết. “
Chiến Hàn Quân cẩn thận nói: “Cháu đã nói, họ của ông là họ Dư. Sống ở nhà họ Chiến là không thích hợp”
Ông cụ Niên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân ủ rũ, nét mặt không hề chậm lại. Trong lòng có chút nghi hoặc.
Có lẽ nào là ông đã đoán sai không.
Dư Nhân còn trẻ nóng tính, cảm thấy Chiến Hàn Quân quá thô lỗ. Anh ta tức giận nói: “Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ chuyển đi ngay bây giờ”
“Được rồi” Chiến Hàn Quân nói.
Dư Sinh lúng túng, như thể ông ấy có điều gì đó muốn nói, nhưng ông ấy vẫn liếc nhìn bà Dư một cách thận trọng.
Bà Dư tức giận nói: ‘Làm sao, vẫn nghĩ về người tình cũ của mình à?”
Dư Sinh ngượng nghịu cười, thấy sắc mặt bà Dư càng ngày càng xấu, ông vội xin lỗi: “Bà chủ đừng tức giận, tôi không có ý làm hòa với bà ấy. Tôi chỉ nghĩ Tú Hòa và Chu Mã là người của trại nhà họ Dư, nếu như chúng ta đi rồi, giữ họ lại trong nhà họ Chiến cũng không thích hợp, phải không?”
Bà Dư tức giận nói: “Ở lại nhà họ Chiến? Anh coi bọn họ như khách của nhà họ Chiến? Bọn họ là tù nhân phạm tội bị giam trong nhà họ Chiến.
Bà Dư vô cùng tức giận khi nghĩ đến việc Dư Sinh vẫn không chiuj ra với Tú Hòa và Chu Mã. “Nếu như anh không định trừng phạt họ, hãy để họ nhận hình phạt mà họ đáng phải chịu, Dư Sinh, tôi và anh chưa xong đâu. Hừm” Bà Dư khịt mũi và bỏ đi một cách tức giận.
Dư Sinh liếc nhìn Dư Thiên An, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
Dư Thiên An nói: “Tú Hòa là em gái tốt của tôi, Chu Mã là con gái của thầy giáo tôi. Theo lý thuyết tôi nên cầu xin mọi người tha thứ cho bọn họ. Nhưng họ lại thiết kế kế hoạch để làm hại Hàn Quân, tôi … tôi sẽ không cầu xin cho họ. “
Dư Sinh bối rối nhìn Chiến Hàn Quân: “Chiến à, cháu đại nhân đại lượng tha thứ cho họ đi?”
Chiến Hàn Quân vẻ mặt bình tĩnh, mặt lạnh như băng. Chỉ cần nghĩ đến Chu Mã và Tú Hòa là người đã khiến Linh Trang bị bệnh nặng, lòng anh như có hàng vạn con kiến cắn xé tim anh. Đau đến mức chỉ muốn rút gân của bọn họ.
Dư Sinh lại đưa mắt nhìn Linh Trang: “Linh Trang, tấm lòng cháu rộng lượng tốt bụng, cháu cũng biết răng Chu Mã bị tình yêu làm mờ con mắt, nên cô ấy mới mất lý trí và phạm phải sai lầm lớn như vậy”
Linh Trang thở dài: “Bọn họ ngàn vạn lần không nên làm hại anh Quân của tôi.”
Trong mắt Chiến Hàn Quân hiện lên một nụ cười hạnh phúc.