Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2027
Chương 2027: Hậu duệ của nhà họ Đơn
“Lế nào bà Vân không phải là công cụ ông nội hai mời đến để đối phó với cháu hay sao?” Chiến Quốc Việt âm trầm hỏi.
Chiến Đình Lê oan ức nói: “Quốc Việt, sao cháu có thể chất vấn ông như thế? Ông có thể thề với trời rằng ông thực sự không biết thân phận thực sự của Thúy Vân. Nếu ta biết bà ấy có rất nhiều bí mật không thể tiết lộ như vậy, ông cũng không dám đưa bà ấy về biệt thự Ngọc Bích rồi!”
Chiến Quốc Việt nói: “Có thể nói cho tôi biết hai người đã gặp nhau như thế nào không?”
Chiến Đình Lê nói: “Mười chín năm trước, bà ấy đến công ty ông ứng tuyển làm thư ký. Ông thấy bà ấy không chỉ xinh đẹp mà còn làm việc cũng rất nhanh nhẹn, nên ông đã để bà ấy làm trợ lý riêng. Ở chung với nhau lâu này cũng dần nảy sinh tình cảm, ông đã nuôi bà ấy ở ngoài. Mãi cho đến khi cháu trở thành chủ nhân của nhà họ Chiến, thông báo rằng những người phụ nữ bên ngoài có thể trở về biệt thự Ngọc Bích, nên bà ấy mới đến sống ở sân sau Yến Tuân”
Chiến Đình Lê dẫn Chiến Quốc Việt đến sân sau Yến Tuân.
Bà Vân không rõ tăm hơi, nhưng hậu viên của bà vô cùng náo nhiệt.
Những người phụ nữ ở sân trước Yến Tuân đều đến sân sau tham gia náo nhiệt, Chiến Quốc Việt vừa đi vào liền nghe thấy mấy người phụ nữ đang tâm tình ưu tư ở đâu đó nói: “Bà ‘Vân mất tích hay là gặp nguy hiểm đều khó mà nói được.
Chúng ta là những người phụ nữ bên ngoài, bước vào biệt thự Ngọc Bích cũng giống như bước đi trên lớp băng mỏng”
Khi Chiến Đình Lê đi qua, những người phụ nữ đó đang bưồn bã lau nước mắt, vây quanh Chiến Đình Lê nũng nịu nói: “Ông chủ, ông phải đi tìm bà Vân”
€ó vẻ cảm tình của những người phụ nữ bên ngoài này vô cùng sâu sắc.
Chiến Đình Lê an ủi bọn họ, nói: “Đừng lo lắng, Thúy Vân sẽ không có chuyện gì đâu. Nhà họ Chiến chúng ta sẽ không để bà ấy một mình”
Chiến Quốc Việt không nhìn thấy nữ chủ nhân của Yến Tuân- bà vợ thứ hai của Chiến Đình Lê, liền thuận miệng hỏi: “Bà nội hai đâu?”
Khuôn mặt của Chiến Đình Lê và những người phụ nữ khác đều trở nên ảm đạm.
Chiến Đình Lê lạnh lùng nói: “Hừ, bà nội hai của cháu lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận những chị em bên ngoài này của mình. Đương nhiên sẽ không chịu nhân nhượng với các bà ấy Chiến Quốc Việt lại hỏi Chiến Đình Lê nói: “Ai biết chứ?”
Chiến Đình Lê coi người vợ đầu của mình như không, Chiến Quốc Việt liền khinh thường ông ta tận đáy lòng.
Chiến Quốc Việt đi đến phòng của bà Vân.
Chiến Đình Lê cũng vào theo.
Bà Vân mất tích, mà những thứ kỳ lạ của bà tất nhiên cũng bốc hơi một cách khó hiểu.
Chiến Quốc Việt bồn chồn không thôi: “Với số lượng rắn độc khổng lồ đó, bà Vân không thể chuyển chúng đi đúng không?
Chiến Quốc Việt lục soát phòng trên lầu một lượt, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Cuối cùng Chiến Quốc Việt quay lại hỏi Chiến Đình Lê: “Có tầng hầm không?”
Chiến Đình Lê nói một cách kỳ quái: “Trước kia thì không có, nhưng biệt thự Ngọc Bích này là do mẹ cháu trùng tu và xây dựng, hiện tại có hay không thì ông cũng không bi Chiến Quốc Việt gửi tin nhắn cho mẹ mình: “Mẹ, con muốn một bản vẽ thiết kế của trang viên Yến Tuân”
“Hiện tại bà nội hai đang ở đâu?”
Nghiêm Linh Trang đáp: “Con chờ chút”
Nghiêm Linh Trang đã truy xuất tập tin xây dựng lại biệt thự Ngọc Bích từ máy tính trong phòng đọc. Tìm bản vẽ của trang viên Yến Tuân rồi gửi ảnh màn hình cho Chiến Quốc Việt.
Sau khi Chiến Quốc Việt nghiên cứu qua bản vẽ, cậu phát hiện ra rằng biệt thự Ngọc Bích được xây dựng có một tầng hầm. Lối vào rất khuất, hai người cùng men theo theo lối vào đi vào tầng hầm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bà Vân đã đi rất vội vã, †ầng hầm hỗn loạn và còn lưu lại rất nhiều dấu vết.
Đặc biệt là những quả trứng rắn, được để dày đặc trong đống cỏ khô. Cũng có một số rắn con đã nở nhưng không có ai chăm sóc, rất nhiều rắn con sơ sinh đã chết.
Chiến Đình Lê sợ tới mức hét toáng lên: “A, những thứ này là gì”
Chiến Quốc Việt nói: “Bà Vân là một bác sĩ, bà ta có thể thụ tỉnh trứng rắn nhân tạo, cũng có thể điều khiển rắn độc để hại người”
Chiến Đình Lê nuốt nước bọt: “Bà… bà ấy… rốt cuộc là ai?”
Chiến Quốc Việt nói: “Đơn Thúy Vân. Hậu duệ của nhà họ Đơn”
Chiến Đình Lê kinh hãi nói: “Hả hả”
“Lế nào bà Vân không phải là công cụ ông nội hai mời đến để đối phó với cháu hay sao?” Chiến Quốc Việt âm trầm hỏi.
Chiến Đình Lê oan ức nói: “Quốc Việt, sao cháu có thể chất vấn ông như thế? Ông có thể thề với trời rằng ông thực sự không biết thân phận thực sự của Thúy Vân. Nếu ta biết bà ấy có rất nhiều bí mật không thể tiết lộ như vậy, ông cũng không dám đưa bà ấy về biệt thự Ngọc Bích rồi!”
Chiến Quốc Việt nói: “Có thể nói cho tôi biết hai người đã gặp nhau như thế nào không?”
Chiến Đình Lê nói: “Mười chín năm trước, bà ấy đến công ty ông ứng tuyển làm thư ký. Ông thấy bà ấy không chỉ xinh đẹp mà còn làm việc cũng rất nhanh nhẹn, nên ông đã để bà ấy làm trợ lý riêng. Ở chung với nhau lâu này cũng dần nảy sinh tình cảm, ông đã nuôi bà ấy ở ngoài. Mãi cho đến khi cháu trở thành chủ nhân của nhà họ Chiến, thông báo rằng những người phụ nữ bên ngoài có thể trở về biệt thự Ngọc Bích, nên bà ấy mới đến sống ở sân sau Yến Tuân”
Chiến Đình Lê dẫn Chiến Quốc Việt đến sân sau Yến Tuân.
Bà Vân không rõ tăm hơi, nhưng hậu viên của bà vô cùng náo nhiệt.
Những người phụ nữ ở sân trước Yến Tuân đều đến sân sau tham gia náo nhiệt, Chiến Quốc Việt vừa đi vào liền nghe thấy mấy người phụ nữ đang tâm tình ưu tư ở đâu đó nói: “Bà ‘Vân mất tích hay là gặp nguy hiểm đều khó mà nói được.
Chúng ta là những người phụ nữ bên ngoài, bước vào biệt thự Ngọc Bích cũng giống như bước đi trên lớp băng mỏng”
Khi Chiến Đình Lê đi qua, những người phụ nữ đó đang bưồn bã lau nước mắt, vây quanh Chiến Đình Lê nũng nịu nói: “Ông chủ, ông phải đi tìm bà Vân”
€ó vẻ cảm tình của những người phụ nữ bên ngoài này vô cùng sâu sắc.
Chiến Đình Lê an ủi bọn họ, nói: “Đừng lo lắng, Thúy Vân sẽ không có chuyện gì đâu. Nhà họ Chiến chúng ta sẽ không để bà ấy một mình”
Chiến Quốc Việt không nhìn thấy nữ chủ nhân của Yến Tuân- bà vợ thứ hai của Chiến Đình Lê, liền thuận miệng hỏi: “Bà nội hai đâu?”
Khuôn mặt của Chiến Đình Lê và những người phụ nữ khác đều trở nên ảm đạm.
Chiến Đình Lê lạnh lùng nói: “Hừ, bà nội hai của cháu lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận những chị em bên ngoài này của mình. Đương nhiên sẽ không chịu nhân nhượng với các bà ấy Chiến Quốc Việt lại hỏi Chiến Đình Lê nói: “Ai biết chứ?”
Chiến Đình Lê coi người vợ đầu của mình như không, Chiến Quốc Việt liền khinh thường ông ta tận đáy lòng.
Chiến Quốc Việt đi đến phòng của bà Vân.
Chiến Đình Lê cũng vào theo.
Bà Vân mất tích, mà những thứ kỳ lạ của bà tất nhiên cũng bốc hơi một cách khó hiểu.
Chiến Quốc Việt bồn chồn không thôi: “Với số lượng rắn độc khổng lồ đó, bà Vân không thể chuyển chúng đi đúng không?
Chiến Quốc Việt lục soát phòng trên lầu một lượt, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Cuối cùng Chiến Quốc Việt quay lại hỏi Chiến Đình Lê: “Có tầng hầm không?”
Chiến Đình Lê nói một cách kỳ quái: “Trước kia thì không có, nhưng biệt thự Ngọc Bích này là do mẹ cháu trùng tu và xây dựng, hiện tại có hay không thì ông cũng không bi Chiến Quốc Việt gửi tin nhắn cho mẹ mình: “Mẹ, con muốn một bản vẽ thiết kế của trang viên Yến Tuân”
“Hiện tại bà nội hai đang ở đâu?”
Nghiêm Linh Trang đáp: “Con chờ chút”
Nghiêm Linh Trang đã truy xuất tập tin xây dựng lại biệt thự Ngọc Bích từ máy tính trong phòng đọc. Tìm bản vẽ của trang viên Yến Tuân rồi gửi ảnh màn hình cho Chiến Quốc Việt.
Sau khi Chiến Quốc Việt nghiên cứu qua bản vẽ, cậu phát hiện ra rằng biệt thự Ngọc Bích được xây dựng có một tầng hầm. Lối vào rất khuất, hai người cùng men theo theo lối vào đi vào tầng hầm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bà Vân đã đi rất vội vã, †ầng hầm hỗn loạn và còn lưu lại rất nhiều dấu vết.
Đặc biệt là những quả trứng rắn, được để dày đặc trong đống cỏ khô. Cũng có một số rắn con đã nở nhưng không có ai chăm sóc, rất nhiều rắn con sơ sinh đã chết.
Chiến Đình Lê sợ tới mức hét toáng lên: “A, những thứ này là gì”
Chiến Quốc Việt nói: “Bà Vân là một bác sĩ, bà ta có thể thụ tỉnh trứng rắn nhân tạo, cũng có thể điều khiển rắn độc để hại người”
Chiến Đình Lê nuốt nước bọt: “Bà… bà ấy… rốt cuộc là ai?”
Chiến Quốc Việt nói: “Đơn Thúy Vân. Hậu duệ của nhà họ Đơn”
Chiến Đình Lê kinh hãi nói: “Hả hả”