Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2142: Nghi ngờ
Chương 2142: Nghi ngờ
Chiến Hàn Quân lại lâm vào do dự.
Trêи đường đi đến Thiên Lũng, có vô vàn nguy hiểm, không biết rằng cô Tuyết Giải Tiên này là địch hay là bạn, chỉ dựa vào biểu hiện trước mắt để đưa ra kết luận, thì quá độc đoán rồi.
Không chỉ Chiến Hàn Quân nghĩ như vậy.
Ngay cả người có tính cách đa nghỉ thận trọng như Dư Nhân cũng nghĩ đến vấn đề này.
Bảo bối Thanh An dường như nhìn ra được băn khoăn của bọn họ, buồn bã thở dài một hơi.
Cô loạng choạng đi đến trước mặt của Chiến Hàn Quân, nói: “Ngài yên tâm, tôi không phải đồng bọn của Độc Bà Bà này. Xin anh nhất định phải tin tưởng tôi, trêи đời này, chỉ có tôi mới có thể cứu được bọn họ”
Chiến Hàn Quân cẩn thận hỏi: “Cô Tuyết Giải Tiên, có thể nói cho tôi biết cô làm thế nào để cứu bọn họ không?”
Bảo bối Thanh An vừa định mở miệng, thì thấy Độc Bà Bà dựng tai lên tiến đến gần.
Bảo bối Thanh An nói: “Anh đợi tôi một chút”
Cô đi đến trước mặt của Độc Bà Bà, lấy ngân châm ra đâm vào huyệt vị nào đó trêи người bà ta, trong nháy mắt Độc Bà Bà liền ngất đi.
Bác gái của Độc Bà Bà kêu lên: “Bà làm gì bà của tôi vậy?”
Bảo bối Thanh An nói: “Y thuật của nhà chúng tôi là kỹ thuật bí mật, không thể truyền ra ngoài. Cho nên khiến cho ngũ quan của các cô tạm thời ngừng hoạt động”
Nói xong bảo bối Thanh An lại làm cho cô gái kia ngất đi.
Chiến Hàn Quân nhìn về phía bảo bối Thanh An, vô cùng ngạc nhiên bởi kỹ thuật châm cứu thần kỳ của cô, trong lòng lại càng nghỉ ngờ thân phận của bảo bối Thanh An.
“Nhìn thế nào thì cô Tuyết Giải Tiên cũng không giống như một thầy thuốc chân đất nhỉ?” Chiến Hàn Quân thăm dò nói.
Bảo bối Thanh An nói: “Thưa ngài, anh hùng chớ hỏi xuất xứ. Con của ngài đã trúng phải cổ độc, nếu không kịp khống chế độc này, tai họa về sau sẽ không lường được. Mà tôi sẵn lòng cứu bọn họ, thì anh cứ liều một phen đi”
Dư Nhân lại nói: “Vậy thì không cần. Sau khi chúng tôi đi vào Thiên Lũng, chỉ cần tìm được ngài Bác Danh, thì độc này cũng có thể giải”
Bảo bối Thanh An nói: “Ngài Bác Danh đã quy tiên rồi. Tại sao cậu vân không tin chứ?”
Dư Nhân nói: “Ngài Bác Danh đã nhiều lần lâm vào nguy kịch, lần này tôi tin rằng bà ấy cũng có thể thoát chết”
Bảo bối Thanh An cũng hy vọng ân sư không chết, nhưng chính mắt cô nhìn thấy ngài Bác Danh và ông cụ đã bị nổ chết, chuyện đau lòng này đã là điều chắc chắn rồi.
Bảo bối Thanh An không thể để cho bọn họ gửi gắm hy vọng vào ảo.
tưởng hư ảo, cuối cùng chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: “Nếu mọi người đã không bảng lòng tin tưởng tôi, vậy thì chúng ta tạm biệt nhau ở đây đi. Đúng lúc tôi và cháu của tôi cũng đi Thiên Lũng, chúng tôi sẽ đi ở phía sau mọi người. Nếu mọi người ở phía trước đột nhiên xảy ra chuyện gì, nhớ quay lại tìm tôi”
Dư Nhân cảm thấy chỉ cần bảo bối Thanh An không đi theo bọn họ, thì không có cơ hội hạ độc: “Đây đúng là cách vẹn cả đôi đường”
Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt của bảo bối Thanh An, nói: “Chúng tôi cũng sẽ không bỏ rơi cô, nếu như cô có yêu cầu gì, cũng có thể nhờ chúng tôi giúp đỡ”
Bảo bối Thanh An gật đầu cười: “Ngài suy nghĩ thật chu đáo”
Trước khi xuất phát, Thanh Hòa quay lại rồi.
Bảo bối Thanh An vội vàng làm hai gói thuốc đưa cho Chiến Hàn Quân, nói: “Nhớ để cho bọn họ nuốt vào trong vòng hai mươi tư giờ, nếu không bệnh của bọn họ sẽ trở nên khó kiểm soát”
Chiến Hàn Quân nhận lấy gói thuốc: “Cảm ơn”
Bảo bối Thanh An cười nói: “Không cần cảm ơn”
Cứ thế hai nhóm người một trước một sau mà xuất phát.
Từ đầu đến cuối Chiến Hàn Quân bọn họ vẫn giữ khoảng cách mấy trăm mét với Bảo bối Thanh An.
Thanh Hòa vô cùng tức giận: “Bọn họ làm sao vậy? Chúng ta đã cứu bọn họ, mà bọn họ còn đề phòng chúng ta ư?”
Bảo bối Thanh An đau lòng nói: “Bọn họ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Bà hiểu cho bọn họ”
Chiến Hàn Quân cũng không phải người ăn cháo đá bát, thỉnh thoảng anh sẽ quay đầu lại xem bảo bối Thanh An bọn họ đã đi đến đâu rồi, có khó khăn gì hay không, thỉnh thoảng sẽ đưa thức ăn thức uống cho bọn họ.
Bảo bối Thanh An cảm thấy bố ngoài lạnh trong nóng.
Chiến Hàn Quân lại lâm vào do dự.
Trêи đường đi đến Thiên Lũng, có vô vàn nguy hiểm, không biết rằng cô Tuyết Giải Tiên này là địch hay là bạn, chỉ dựa vào biểu hiện trước mắt để đưa ra kết luận, thì quá độc đoán rồi.
Không chỉ Chiến Hàn Quân nghĩ như vậy.
Ngay cả người có tính cách đa nghỉ thận trọng như Dư Nhân cũng nghĩ đến vấn đề này.
Bảo bối Thanh An dường như nhìn ra được băn khoăn của bọn họ, buồn bã thở dài một hơi.
Cô loạng choạng đi đến trước mặt của Chiến Hàn Quân, nói: “Ngài yên tâm, tôi không phải đồng bọn của Độc Bà Bà này. Xin anh nhất định phải tin tưởng tôi, trêи đời này, chỉ có tôi mới có thể cứu được bọn họ”
Chiến Hàn Quân cẩn thận hỏi: “Cô Tuyết Giải Tiên, có thể nói cho tôi biết cô làm thế nào để cứu bọn họ không?”
Bảo bối Thanh An vừa định mở miệng, thì thấy Độc Bà Bà dựng tai lên tiến đến gần.
Bảo bối Thanh An nói: “Anh đợi tôi một chút”
Cô đi đến trước mặt của Độc Bà Bà, lấy ngân châm ra đâm vào huyệt vị nào đó trêи người bà ta, trong nháy mắt Độc Bà Bà liền ngất đi.
Bác gái của Độc Bà Bà kêu lên: “Bà làm gì bà của tôi vậy?”
Bảo bối Thanh An nói: “Y thuật của nhà chúng tôi là kỹ thuật bí mật, không thể truyền ra ngoài. Cho nên khiến cho ngũ quan của các cô tạm thời ngừng hoạt động”
Nói xong bảo bối Thanh An lại làm cho cô gái kia ngất đi.
Chiến Hàn Quân nhìn về phía bảo bối Thanh An, vô cùng ngạc nhiên bởi kỹ thuật châm cứu thần kỳ của cô, trong lòng lại càng nghỉ ngờ thân phận của bảo bối Thanh An.
“Nhìn thế nào thì cô Tuyết Giải Tiên cũng không giống như một thầy thuốc chân đất nhỉ?” Chiến Hàn Quân thăm dò nói.
Bảo bối Thanh An nói: “Thưa ngài, anh hùng chớ hỏi xuất xứ. Con của ngài đã trúng phải cổ độc, nếu không kịp khống chế độc này, tai họa về sau sẽ không lường được. Mà tôi sẵn lòng cứu bọn họ, thì anh cứ liều một phen đi”
Dư Nhân lại nói: “Vậy thì không cần. Sau khi chúng tôi đi vào Thiên Lũng, chỉ cần tìm được ngài Bác Danh, thì độc này cũng có thể giải”
Bảo bối Thanh An nói: “Ngài Bác Danh đã quy tiên rồi. Tại sao cậu vân không tin chứ?”
Dư Nhân nói: “Ngài Bác Danh đã nhiều lần lâm vào nguy kịch, lần này tôi tin rằng bà ấy cũng có thể thoát chết”
Bảo bối Thanh An cũng hy vọng ân sư không chết, nhưng chính mắt cô nhìn thấy ngài Bác Danh và ông cụ đã bị nổ chết, chuyện đau lòng này đã là điều chắc chắn rồi.
Bảo bối Thanh An không thể để cho bọn họ gửi gắm hy vọng vào ảo.
tưởng hư ảo, cuối cùng chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: “Nếu mọi người đã không bảng lòng tin tưởng tôi, vậy thì chúng ta tạm biệt nhau ở đây đi. Đúng lúc tôi và cháu của tôi cũng đi Thiên Lũng, chúng tôi sẽ đi ở phía sau mọi người. Nếu mọi người ở phía trước đột nhiên xảy ra chuyện gì, nhớ quay lại tìm tôi”
Dư Nhân cảm thấy chỉ cần bảo bối Thanh An không đi theo bọn họ, thì không có cơ hội hạ độc: “Đây đúng là cách vẹn cả đôi đường”
Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt của bảo bối Thanh An, nói: “Chúng tôi cũng sẽ không bỏ rơi cô, nếu như cô có yêu cầu gì, cũng có thể nhờ chúng tôi giúp đỡ”
Bảo bối Thanh An gật đầu cười: “Ngài suy nghĩ thật chu đáo”
Trước khi xuất phát, Thanh Hòa quay lại rồi.
Bảo bối Thanh An vội vàng làm hai gói thuốc đưa cho Chiến Hàn Quân, nói: “Nhớ để cho bọn họ nuốt vào trong vòng hai mươi tư giờ, nếu không bệnh của bọn họ sẽ trở nên khó kiểm soát”
Chiến Hàn Quân nhận lấy gói thuốc: “Cảm ơn”
Bảo bối Thanh An cười nói: “Không cần cảm ơn”
Cứ thế hai nhóm người một trước một sau mà xuất phát.
Từ đầu đến cuối Chiến Hàn Quân bọn họ vẫn giữ khoảng cách mấy trăm mét với Bảo bối Thanh An.
Thanh Hòa vô cùng tức giận: “Bọn họ làm sao vậy? Chúng ta đã cứu bọn họ, mà bọn họ còn đề phòng chúng ta ư?”
Bảo bối Thanh An đau lòng nói: “Bọn họ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Bà hiểu cho bọn họ”
Chiến Hàn Quân cũng không phải người ăn cháo đá bát, thỉnh thoảng anh sẽ quay đầu lại xem bảo bối Thanh An bọn họ đã đi đến đâu rồi, có khó khăn gì hay không, thỉnh thoảng sẽ đưa thức ăn thức uống cho bọn họ.
Bảo bối Thanh An cảm thấy bố ngoài lạnh trong nóng.