Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Chương 17
“Nguyệt Di….”
Anh cất giọng gọi nó tính chạy đuổi theo nhưng bị Hạ Uyên nhanh chân đi lại giữ tay anh ở lại
“Con bé nó chạy đi rồi, anh có đuổi theo cũng vô dụng nó sẽ không tin lời anh nói” Hạ Uyên vừa nói vừa ôm chặt tay anh
“Hạ Uyên? Đây là kế hoạch của em đúng không?” anh gạt tay Hạ Uyên ra nhìn hỏi
“Ùm…, là em cố tình cho Di biết đó, là em đã gọi Di đến” Hạ Uyên khoanh tay trước ngực giọng bình thản nói
“Em quá lắm rồi Hạ Uyên” anh cau mày nói
“Em làm vậy chỉ là muốn nối lại tình cảm của hai chúng ta thôi mà… Anh quay về lại bên cạnh em đi… Hai chúng ta vẫn còn tình cảm mà” giọng Hạ Uyên nhẹ lại nài nỉ anh
“Hạ Uyên em sai rồi…, anh không còn yêu em nữa cũng không còn bất cứ cảm giác gì với em, vừa nãy em cũng đã thử rồi đấy, nụ hôn đó anh không có chút cảm giác gì hết… Nếu còn yêu em nhất định anh sẽ cùng em đáp trả nụ hôn lại, nhưng anh không làm bởi vì anh đã hết yêu”
“Anh nói dối, nếu như không yêu em vậy tại sao còn đối xử tốt với em trong những ngày qua còn chấp nhận đưa em về nước ở cùng nhà với anh” Hạ Uyên rưng rưng lệ nói
“Bởi vì anh xem như bạn, xem em như em gái… Em nói muốn về thăm quê hương nên anh mới chấp nhận đưa em về nước cùng anh vì thấy em không có bạn bè thân nào ở đây nữa nên anh mới cho em ở cùng nhà nếu biết có chuyện ngày hôm nay xẩy ra thì anh sẽ không bao giờ làm vậy… Anh cũng không muốn có ngày anh gặp lại em ”
“Anh… Anh nói thật chứ?” nước mắt Hạ Uyên tuôn ra
“Hạ Uyên anh xin lỗi nếu có làm cho em hiểu lầm là anh vẫn còn tình cảm với em… Chúc em mai cất cánh an toàn giữ sức khỏe, chắc ngày mai anh không tiễn em được” anh nói xong bước đi
“Anh đừng đi… Em thật sự rất yêu anh mà” Hạ Uyên đi lại ôm chặt từ phía sau anh khóc lóc nói
“Anh xin lỗi… Anh phải đi tìm Nguyệt Di anh không muốn mất cô ấy, chuyện chúng ta đã là quá khứ rồi thì hãy để nó trôi đi” anh gở tay Hạ Uyên ra bước đi
“Phong…” Hạ Uyên ngồi sụp xuống sàn nhà khóc gọi tên anh
[…]
Nó đi ra khỏi khách sạn bắt taxi đi được nữa đường dài trên suốt quảng đường đi nói cứ luôn nhìn ra phía sau xe… Nước mắt luôn rơi
“Nói là hiểu lầm mà không chịu đuổi theo mình… Thầy đúng là đồ khốn mà lại lừa gạt em suốt thời gian qua, uổng công mình luôn tin tương… Nguyệt Di mày đúng là ngu” nó ngồi trong xe nước mắt rơi lả chả nói
“Cô gái muốn đi đâu?” ông tài xế hỏi
“Về nhà Nguyệt Gia của tôi..” nó lau nước mắt nói
[…]
Về đến nhà nó, cặp mắt nước đẫm nước mắt chạy vào…
“Ba, mẹ…” nó cất giọng gọi
Ba mẹ nó ngồi ở phòng khách nghe tiếng gọi liền đứng dậy đi ra cửa nhìn hình ảnh đứa con gái khóc sưng cả mắt khiến cho ba mẹ nó hoảng hốt lo lắng
“Di..? Con sao vậy” mẹ cô hỏi
Nó chạy lại ôm trầm lấy mẹ nó khóc càng lớn
“Sao thế bảo bối?” ba nó đưa tay xoa xoa tấm lưng nó hỏi
“Ba mẹ con muốn hủy hôn với thầy…” nó cất giọng chứa đầy nước mắt nói
“Hủy hôn…?” ba mẹ nó ngạc nhiên đồng thanh hỏi lại
“Ùm…” nó gật đầu lia lịa
“Thôi con vào nhà trước đi rồi có chuyện gì nói cho ba mẹ nghe” ba nó nói xong dẫn nó vào nhà
[…]
Đêm hôm đó nó vừa nói vừa khóc thảm thiết ba mẹ nó nghe xong có vẻ hơi bực tức… Nhưng cũng trấn an nó để nó đi lên lầu nghĩ ngơi
Sau khi nó đi lên lầu thì ba mẹ nó ngồi lại nói chuyện
“Bà xã có tin thằng Phong là người như vậy không?”
“Em nghĩ chắc con gái mình hiểu lầm chuyện gì đó rồi… Hai gia đình quen biết cũng đã lâu tính cách của Phong em cũng hiểu nó sẽ không làm như vậy đâu”
“Anh cũng nghĩ vậy…! Không được anh phải gọi hỏi rõ mới được cứ như vậy tối nay anh sẽ mất ngủ quá…” vừa ngắt lời xong ba nó cầm chiếc điện thoại gọi cho anh
“Em cũng vậy… Anh mau gọi anh đi” mẹ nó hối thúc
“Anh đang gọi đây”
Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện ba mẹ nó an tâm đi ngủ… Còn nó thì vẫn khóc sướt mướt trong phòng anh gọi nó cũng không thèm nghe mà tắt luôn nguồn của điện thoại
[…]
Sáng hôm sau
“Bảo bối con mau lại ăn sáng đi” ba nó gọi
Nó vác khuôn mặt uể oải đôi mắt sưng húp bước lại bàn ăn
“Đêm qua vẫn khóc hả con?” mẹ nó hỏi
“Không ạ…” nó bỏ một miếng bánh mì nhỏ vào miệng lắc đầu nói
“Không sao mắt lại sưng to thế kia?”
“…” nó im lặng không nói gì
“Ba mẹ hỏi thật con quyết định muốn hủy hôn đúng không?”
“Dạ…” giọng nhẹ nói nước mắt tưởng chừng như sắp tuôn ra
“Thôi được rồi… Ba mẹ nghe theo ý con, để ba sẽ gặp bên đó nói chuyện lại”
“Con muốn đi du học…” nó ngước mặt lên nói
“Được rồi con chọn địa điểm du học đi ba sẽ liên hệ rồi sắp xếp cho con đi”
“Cảm ơn ba… Con ăn no rồi vậy con xin phép đi lên lầu nghĩ ngơi đây” nó nói xong đứng dậy khỏi bàn ăn bước đi
“Ăn ít vậy con…? Hay ăn thêm chút nữa đi” mẹ cô nói
“Dạ thôi… Con no rồi” nói xong nó đi thẳng lên lầu
Sau khi nó đi thì mẹ nó quay qua nhìn ba nó cất giọng nói
“Chúng ta không nói cho con biết liệu có nhẫn tâm quá không anh”
“Bà xã yên tâm thằng Phong sẽ có cách giải quyết… Nó đã bảo chúng giữ bí mật rồi thì tốt nhất nên làm theo…”
Hết phần17
“Nguyệt Di….”
Anh cất giọng gọi nó tính chạy đuổi theo nhưng bị Hạ Uyên nhanh chân đi lại giữ tay anh ở lại
“Con bé nó chạy đi rồi, anh có đuổi theo cũng vô dụng nó sẽ không tin lời anh nói” Hạ Uyên vừa nói vừa ôm chặt tay anh
“Hạ Uyên? Đây là kế hoạch của em đúng không?” anh gạt tay Hạ Uyên ra nhìn hỏi
“Ùm…, là em cố tình cho Di biết đó, là em đã gọi Di đến” Hạ Uyên khoanh tay trước ngực giọng bình thản nói
“Em quá lắm rồi Hạ Uyên” anh cau mày nói
“Em làm vậy chỉ là muốn nối lại tình cảm của hai chúng ta thôi mà… Anh quay về lại bên cạnh em đi… Hai chúng ta vẫn còn tình cảm mà” giọng Hạ Uyên nhẹ lại nài nỉ anh
“Hạ Uyên em sai rồi…, anh không còn yêu em nữa cũng không còn bất cứ cảm giác gì với em, vừa nãy em cũng đã thử rồi đấy, nụ hôn đó anh không có chút cảm giác gì hết… Nếu còn yêu em nhất định anh sẽ cùng em đáp trả nụ hôn lại, nhưng anh không làm bởi vì anh đã hết yêu”
“Anh nói dối, nếu như không yêu em vậy tại sao còn đối xử tốt với em trong những ngày qua còn chấp nhận đưa em về nước ở cùng nhà với anh” Hạ Uyên rưng rưng lệ nói
“Bởi vì anh xem như bạn, xem em như em gái… Em nói muốn về thăm quê hương nên anh mới chấp nhận đưa em về nước cùng anh vì thấy em không có bạn bè thân nào ở đây nữa nên anh mới cho em ở cùng nhà nếu biết có chuyện ngày hôm nay xẩy ra thì anh sẽ không bao giờ làm vậy… Anh cũng không muốn có ngày anh gặp lại em ”
“Anh… Anh nói thật chứ?” nước mắt Hạ Uyên tuôn ra
“Hạ Uyên anh xin lỗi nếu có làm cho em hiểu lầm là anh vẫn còn tình cảm với em… Chúc em mai cất cánh an toàn giữ sức khỏe, chắc ngày mai anh không tiễn em được” anh nói xong bước đi
“Anh đừng đi… Em thật sự rất yêu anh mà” Hạ Uyên đi lại ôm chặt từ phía sau anh khóc lóc nói
“Anh xin lỗi… Anh phải đi tìm Nguyệt Di anh không muốn mất cô ấy, chuyện chúng ta đã là quá khứ rồi thì hãy để nó trôi đi” anh gở tay Hạ Uyên ra bước đi
“Phong…” Hạ Uyên ngồi sụp xuống sàn nhà khóc gọi tên anh
[…]
Nó đi ra khỏi khách sạn bắt taxi đi được nữa đường dài trên suốt quảng đường đi nói cứ luôn nhìn ra phía sau xe… Nước mắt luôn rơi
“Nói là hiểu lầm mà không chịu đuổi theo mình… Thầy đúng là đồ khốn mà lại lừa gạt em suốt thời gian qua, uổng công mình luôn tin tương… Nguyệt Di mày đúng là ngu” nó ngồi trong xe nước mắt rơi lả chả nói
“Cô gái muốn đi đâu?” ông tài xế hỏi
“Về nhà Nguyệt Gia của tôi..” nó lau nước mắt nói
[…]
Về đến nhà nó, cặp mắt nước đẫm nước mắt chạy vào…
“Ba, mẹ…” nó cất giọng gọi
Ba mẹ nó ngồi ở phòng khách nghe tiếng gọi liền đứng dậy đi ra cửa nhìn hình ảnh đứa con gái khóc sưng cả mắt khiến cho ba mẹ nó hoảng hốt lo lắng
“Di..? Con sao vậy” mẹ cô hỏi
Nó chạy lại ôm trầm lấy mẹ nó khóc càng lớn
“Sao thế bảo bối?” ba nó đưa tay xoa xoa tấm lưng nó hỏi
“Ba mẹ con muốn hủy hôn với thầy…” nó cất giọng chứa đầy nước mắt nói
“Hủy hôn…?” ba mẹ nó ngạc nhiên đồng thanh hỏi lại
“Ùm…” nó gật đầu lia lịa
“Thôi con vào nhà trước đi rồi có chuyện gì nói cho ba mẹ nghe” ba nó nói xong dẫn nó vào nhà
[…]
Đêm hôm đó nó vừa nói vừa khóc thảm thiết ba mẹ nó nghe xong có vẻ hơi bực tức… Nhưng cũng trấn an nó để nó đi lên lầu nghĩ ngơi
Sau khi nó đi lên lầu thì ba mẹ nó ngồi lại nói chuyện
“Bà xã có tin thằng Phong là người như vậy không?”
“Em nghĩ chắc con gái mình hiểu lầm chuyện gì đó rồi… Hai gia đình quen biết cũng đã lâu tính cách của Phong em cũng hiểu nó sẽ không làm như vậy đâu”
“Anh cũng nghĩ vậy…! Không được anh phải gọi hỏi rõ mới được cứ như vậy tối nay anh sẽ mất ngủ quá…” vừa ngắt lời xong ba nó cầm chiếc điện thoại gọi cho anh
“Em cũng vậy… Anh mau gọi anh đi” mẹ nó hối thúc
“Anh đang gọi đây”
Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện ba mẹ nó an tâm đi ngủ… Còn nó thì vẫn khóc sướt mướt trong phòng anh gọi nó cũng không thèm nghe mà tắt luôn nguồn của điện thoại
[…]
Sáng hôm sau
“Bảo bối con mau lại ăn sáng đi” ba nó gọi
Nó vác khuôn mặt uể oải đôi mắt sưng húp bước lại bàn ăn
“Đêm qua vẫn khóc hả con?” mẹ nó hỏi
“Không ạ…” nó bỏ một miếng bánh mì nhỏ vào miệng lắc đầu nói
“Không sao mắt lại sưng to thế kia?”
“…” nó im lặng không nói gì
“Ba mẹ hỏi thật con quyết định muốn hủy hôn đúng không?”
“Dạ…” giọng nhẹ nói nước mắt tưởng chừng như sắp tuôn ra
“Thôi được rồi… Ba mẹ nghe theo ý con, để ba sẽ gặp bên đó nói chuyện lại”
“Con muốn đi du học…” nó ngước mặt lên nói
“Được rồi con chọn địa điểm du học đi ba sẽ liên hệ rồi sắp xếp cho con đi”
“Cảm ơn ba… Con ăn no rồi vậy con xin phép đi lên lầu nghĩ ngơi đây” nó nói xong đứng dậy khỏi bàn ăn bước đi
“Ăn ít vậy con…? Hay ăn thêm chút nữa đi” mẹ cô nói
“Dạ thôi… Con no rồi” nói xong nó đi thẳng lên lầu
Sau khi nó đi thì mẹ nó quay qua nhìn ba nó cất giọng nói
“Chúng ta không nói cho con biết liệu có nhẫn tâm quá không anh”
“Bà xã yên tâm thằng Phong sẽ có cách giải quyết… Nó đã bảo chúng giữ bí mật rồi thì tốt nhất nên làm theo…”
Hết phần17