Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
7147.
Hướng Vãn cầm lấy bộ quần áo từ tay Chu Diểu, nhìn một lượt, đáy mắt lóe lên một mớ hỗn độn, nhưng cũng không nói gì cả. Cô để bộ quần áo chỗ chiếc gối, đi ra ngoài gọi điện thoại, rồi lười nhác đi ngủ.
Mỗi buổi sáng sớm, Hướng Vãn còn đang ngủ, liền bị đánh thức bởi một giọng nói nghe tới mức chói tai ---
“Đến giờ mà vẫn còn ngủ, lợn hay sao? Mau mở cửa ra !”
“Bảo mấy người mở cửa có nghe thấy không hả, ++, hai con chó cái kia!”
Hướng Vãn chau mày lại, Chu Diểu cũng bị đánh thức dậy, khuôn mặt chán nản nói: “Cô cứ nằm đó đi, để tôi đi mở cửa.”
“Thật là phiền quá đi!” Chu Diểu lẩm bẩm một câu, quay người lại, cầm chiếc cốc che lấy mặt.
Hướng Vãn đi mở cửa ra, nhìn thấy Lâm Điềm Điềm mặc một chiếc váy liền thân đang đứng ở cửa, bên ngoài còn khoác chiếc áo khoác màu đỏ đô lỏng lẻo, trên cổ vẫn còn vết son môi xanh xanh tím tím.
“Nhìn gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi móc mắt cô ra đó …” Lâm Điềm Điềm lớn giọng mắng, nhưng dưới ánh mắt của Hướng Vãn đang nhìn, lại nuốt ngay câu định nói tiếp vào trong bụng.
Hướng Vãn nhẹ nhàng mở miệng nói, “Đừng trách tôi không nhắc nhở cô trước, sau này còn nói thêm một câu bậy bạ nào trước mặt tôi nữa, một từ bậy bạ nào nữa thôi, tôi sẽ khiến cho cô sau này không còn mở miệng ra được nữa.”
“Cô dám sao!” Lâm Điềm Điềm dương mặt lên, mũi hếch lên.
Hướng Vãn mím môi lại, đáy mắt lại không có chút tươi cười nào, “Cô có thể thử coi sao.”
Nói xong, bèn đi về chỗ giường của mình.
Sắc mặt Lâm Điềm Điềm từ trắng biến thành xanh, từ xanh lại chuyển sang đỏ, sau cùng trút tức giận lên cánh cửa dùng lực đóng sầm cửa lại, miệng lầm bầm chửi đồ thần kinh.
Hướng Vãn coi như không nghe thấy gì, lấy quần áo chuẩn bị đi thay, nhưng lại nghĩ lại, lại đặt quần áo xuống.
Bộ quần áo này, chắc hôm nay cô không dùng tới.Tính tính thời gian, lúc này chắc sẽ có người gọi điện thoại cho cô, hoặc là tới tận cửa tìm cô rồi.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, cửa liền bị đẩy ra.
“Vừa mới sáng sớm ra, ai mà tức giận ghê vậy? Cách tận xa cũng nghe thấy tiếng sập cửa.” Mộng Lan tươi cười bước vào, ngay cả chiếc váy đơn giản nhất cũng bị cô mặc thành những đường cong trước sau rõ ràng, đầy đam mê và quyến rũ.
“Em cũng không muốn lớn tiếng như vậy đâu ạ.” Lâm Điềm Điềm bĩu bĩu môi, nói thì nói với Mộng Lan, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Hướng Vãn, “Chỉ là có người làm việc quá đáng quá, mới sáng sớm đã hành em ở ngoài cửa đứng cả nửa tiếng đồng hồ, ai mà không tức giận được chứ?”
Hướng Vãn mặc kệ cô ta bịa chuyện, cũng không phản bác lại gì cả.
“Tiểu Lâm à, đừng có coi ai cũng là kẻ ngốc.” Mộng Lan kéo tay Lâm Điềm Điềm, đôi mày khẽ chau lại, dường như hiểu biết hơn một chút, “Nếu không thì, sớm muộn cũng chịu thiệt đó.”
Lâm Điềm Điềm lại bĩu bĩu môi, không lên tiếng nữa, chỉ là lườm Hướng Vãn, tức giận trở về giường của mình.
“Hôm nay cô không phải đi làm, Hạ tổng khoảng nửa giờ nữa sẽ tới, cô mau mau đi chuẩn bị một chút, đến lúc đó thì nghe theo sự sắp xếp của Hạ tổng.” Mộng Lan dùng ngón trỏ đập nhẹ nhẹ lên vai Hướng Vãn, cười hiền từ, sau đó mở cửa bước ra.
Chu Diểu trùm kín chăn thò mỗi cái đầu ra, mắt thăm dò, “Hướng Vãn, Hạ tổng quen với cô sao?”
Hướng Vãn ừ một tiếng, dưới ánh mắt sáng choang thăm dò của cô nhẹ nhàng nói: “Tôi đâm gẫy chân người con gái cậu ấy yêu thương, cậu ấy làm sao mà có thể không quen tôi được chứ?”
“Thế thì cô … cô hôm nay cẩn thận một chút, đừng đắc tội với ai.” Đáy mắt Chu Diểu không còn sáng lên nữa, cô mỉm cười, lại lấy chăn trùm kín lên hết cả qua đầu.
Hướng Vãn không có bộ quần áo nào khác, thay bộ hôm qua lên, hóa trang đơn giản một chút rồi ra ngoài.
Xe hơn một giờ sau mới tới, cô mở cửa xe ra đang định ngồi vào vị trí chỗ ghế lái phụ, Hạ Hàn Xuyên lại hằm hằm nhìn cô một cái, “Ngồi phía sau.”
“Được.” Hướng Vãn mím môi lại, căng thẳng quay người đi ra phía sau, ngồi xuống bên cạnh anh.
Ngồi gần với anh như vậy khiến cho cô rất không thoải má, mùi thuốc lá trên người anh dường như vô hình quấn lấy cô, khiến cô đến thở cũng cảm thấy áp lực.
Tay phải cô bám chặt lấy chỗ ngồi, từ từ ngồi dịch sang bên phía bên phải, ý định tạo khoảng cách xa hơn giữa hai người.
Đột ngột, một cánh tay nhỏ bé mạnh mẽ móc vào eo cô, cơ thể cô cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng gì, thì đã ngã vào vòng tay của người đàn ông ngồi bên cạnh.
“Sợ tôi như vậy, tại sao còn cố dùng hết mọi cách để được tới tham gia buổi tiệc sinh nhật mẹ tôi chứ hả?” Hạ Hàn Xuyên giữ chặt lấy cằm của cô, trong con ngươi mắt đen láy phản chiếu lại khuôn mặt tái nhợt của cô vì sợ hãi.
Trong lòng Hướng Vãn thấy căng thẳng, cúi mặt xuống không dám nhìn vào mắt anh, “Hai năm rồi không gặp bác gái, muốn gặp bác một chút.”
Mẹ cũng sẽ tới tham gia tiệc sinh nhật của bác gái, cô muốn gặp mẹ một chút, vì thế tối qua mới mặt dày gọi điện thoại cho bác gái.
Nhịp tim mạnh mẽ của anh đập vào bên tai, toàn thân cô cảm thấy khó chịu, tay trái cô nắm chặt lấy chỗ ngồi, muốn ngồi hẳn hoi lại.
Nhưng mà Hạ Hàn Xuyên đột nhiên lại đưa tay ấn lên vai cô, tay trái cô mềm ra, ngã thẳng xuống đùi anh.
“Hướng Vãn,” Hạ Hàn Xuyên khẽ quay người đè lên, ngón tay đè lên trên chiếc đùi chân phải bị tàn tật của cô, khẽ sờ, “Có phải bài học hai năm trước quá nhẹ không?” Vì thế cô mới to gan dám nói dối trước mặt anh như vậy?
Chỗ bị anh chạm vào dường như là bị con dao sắc bén soẹt qua, toàn thân Hướng Vãn nổi hết cả da gà lên, lông mi không ngừng run rẩy.
Trong lúc lơ đãng, chân phải cô lại bắt đầu đau trở lại.
“Cho cô thêm một cơ hội nữa.” Tay của Hạ Hàn Xuyên dừng lại trên đầu gối cô, vô tư đập xuống.
Lực không mạnh lắm, nhưng mỗi lần đập xuống đều khiến cho trái tim Hướng Vãn run rẩy. Ngón tay cô vô thức siết chặt lấy chỗ ngồi của mình, hoảng sợ và khó chịu, “Tôi muốn gặp mẹ tôi.”
Chỉ là muốn gặp mẹ thôi mà, sao lại phải thông qua tiệc sinh nhật của người khác chứ, cô chưa từng nghĩ, chuyện nực cười như thế lại rơi vào trúng người cô.
“A!” Hạ Hàn Xuyên khẽ cười một cái, giọng nói có chút khiêu khích, “Nên nói người nhà Hướng gia các người tuyệt tình à? Hay là nói các người nặng tình đây?”
Ánh mắt của Hướng Vãn tràn đầy sự xấu hổ, cô muốn ngồi dậy, lại không tìm được điểm dựa, chỉ có thể bám víu vào đùi của anh. Nhưng mà cô lại không ngờ rằng, thật ra lại đè lên chỗ riêng tư của anh!
“Xin lỗi…” Mặt cô đột nhiên như cắt không còn giọt máu, toàn thân không ngừng run rẩy.
Tài xế nhìn từ gương chiếu hậu đúng lúc lại nhìn thấy cảnh này, hai chân vô thức lại khép chặt lại, toát mồ hôi lưng.
Hạ Hàn Xuyên sắc mặt vẫn luôn điềm tĩnh, có một lớp mồ hôi lạnh chảy trên trán anh, anh lạnh lùng nói: “Còn không mau buông tay ra?”
Hướng Vãn vội vàng buông tay ra, nắm chặt lấy đùi anh ngồi dậy, ngồi sát ra phía cửa.
Khi ở trong tù đã gặp không ít người, nhưng mà có lẽ bởi vì duyên cớ mà Hạ Hàn Xuyên dùng gậy đánh gôn đánh gẫy chân cô, cho nên người mà cô sợ nhất vẫn là anh.
“Dừng xe.” Sắc mặt Hạ Hàn Xuyên có chút gì đó không tự nhiên bừng đỏ lên, đáy mắt dồn lại.
Sau khi xe dừng lại, anh quay đầu nhìn phía Hướng Vãn, giọng nói lạnh tới thấu xương, “Xuống!”
“Bữa tiệc sinh nhật, tôi vẫn có thể đi chứ?” Hướng Vãn biết hiện giờ cô tốt nhất là biến đi, nhưng mà cô thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội được gặp mẹ này.
Mồ hôi trên trán Hạ Hàn Xuyên theo tự nhiên cứ thế chảy xuống, “Còn không xuống, thì cô không cần đi nữa!”
Chờ cô xuống xe xong, hai chân anh khép chặt lại, gang tay che hết chỗ bị thương lại, mỗi từ nói ra đều nói có vẻ vô cùng khó khăn, “Đi đến bệnh viện!”
Hướng Vãn cầm lấy bộ quần áo từ tay Chu Diểu, nhìn một lượt, đáy mắt lóe lên một mớ hỗn độn, nhưng cũng không nói gì cả. Cô để bộ quần áo chỗ chiếc gối, đi ra ngoài gọi điện thoại, rồi lười nhác đi ngủ.
Mỗi buổi sáng sớm, Hướng Vãn còn đang ngủ, liền bị đánh thức bởi một giọng nói nghe tới mức chói tai ---
“Đến giờ mà vẫn còn ngủ, lợn hay sao? Mau mở cửa ra !”
“Bảo mấy người mở cửa có nghe thấy không hả, ++, hai con chó cái kia!”
Hướng Vãn chau mày lại, Chu Diểu cũng bị đánh thức dậy, khuôn mặt chán nản nói: “Cô cứ nằm đó đi, để tôi đi mở cửa.”
“Thật là phiền quá đi!” Chu Diểu lẩm bẩm một câu, quay người lại, cầm chiếc cốc che lấy mặt.
Hướng Vãn đi mở cửa ra, nhìn thấy Lâm Điềm Điềm mặc một chiếc váy liền thân đang đứng ở cửa, bên ngoài còn khoác chiếc áo khoác màu đỏ đô lỏng lẻo, trên cổ vẫn còn vết son môi xanh xanh tím tím.
“Nhìn gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi móc mắt cô ra đó …” Lâm Điềm Điềm lớn giọng mắng, nhưng dưới ánh mắt của Hướng Vãn đang nhìn, lại nuốt ngay câu định nói tiếp vào trong bụng.
Hướng Vãn nhẹ nhàng mở miệng nói, “Đừng trách tôi không nhắc nhở cô trước, sau này còn nói thêm một câu bậy bạ nào trước mặt tôi nữa, một từ bậy bạ nào nữa thôi, tôi sẽ khiến cho cô sau này không còn mở miệng ra được nữa.”
“Cô dám sao!” Lâm Điềm Điềm dương mặt lên, mũi hếch lên.
Hướng Vãn mím môi lại, đáy mắt lại không có chút tươi cười nào, “Cô có thể thử coi sao.”
Nói xong, bèn đi về chỗ giường của mình.
Sắc mặt Lâm Điềm Điềm từ trắng biến thành xanh, từ xanh lại chuyển sang đỏ, sau cùng trút tức giận lên cánh cửa dùng lực đóng sầm cửa lại, miệng lầm bầm chửi đồ thần kinh.
Hướng Vãn coi như không nghe thấy gì, lấy quần áo chuẩn bị đi thay, nhưng lại nghĩ lại, lại đặt quần áo xuống.
Bộ quần áo này, chắc hôm nay cô không dùng tới.Tính tính thời gian, lúc này chắc sẽ có người gọi điện thoại cho cô, hoặc là tới tận cửa tìm cô rồi.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, cửa liền bị đẩy ra.
“Vừa mới sáng sớm ra, ai mà tức giận ghê vậy? Cách tận xa cũng nghe thấy tiếng sập cửa.” Mộng Lan tươi cười bước vào, ngay cả chiếc váy đơn giản nhất cũng bị cô mặc thành những đường cong trước sau rõ ràng, đầy đam mê và quyến rũ.
“Em cũng không muốn lớn tiếng như vậy đâu ạ.” Lâm Điềm Điềm bĩu bĩu môi, nói thì nói với Mộng Lan, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Hướng Vãn, “Chỉ là có người làm việc quá đáng quá, mới sáng sớm đã hành em ở ngoài cửa đứng cả nửa tiếng đồng hồ, ai mà không tức giận được chứ?”
Hướng Vãn mặc kệ cô ta bịa chuyện, cũng không phản bác lại gì cả.
“Tiểu Lâm à, đừng có coi ai cũng là kẻ ngốc.” Mộng Lan kéo tay Lâm Điềm Điềm, đôi mày khẽ chau lại, dường như hiểu biết hơn một chút, “Nếu không thì, sớm muộn cũng chịu thiệt đó.”
Lâm Điềm Điềm lại bĩu bĩu môi, không lên tiếng nữa, chỉ là lườm Hướng Vãn, tức giận trở về giường của mình.
“Hôm nay cô không phải đi làm, Hạ tổng khoảng nửa giờ nữa sẽ tới, cô mau mau đi chuẩn bị một chút, đến lúc đó thì nghe theo sự sắp xếp của Hạ tổng.” Mộng Lan dùng ngón trỏ đập nhẹ nhẹ lên vai Hướng Vãn, cười hiền từ, sau đó mở cửa bước ra.
Chu Diểu trùm kín chăn thò mỗi cái đầu ra, mắt thăm dò, “Hướng Vãn, Hạ tổng quen với cô sao?”
Hướng Vãn ừ một tiếng, dưới ánh mắt sáng choang thăm dò của cô nhẹ nhàng nói: “Tôi đâm gẫy chân người con gái cậu ấy yêu thương, cậu ấy làm sao mà có thể không quen tôi được chứ?”
“Thế thì cô … cô hôm nay cẩn thận một chút, đừng đắc tội với ai.” Đáy mắt Chu Diểu không còn sáng lên nữa, cô mỉm cười, lại lấy chăn trùm kín lên hết cả qua đầu.
Hướng Vãn không có bộ quần áo nào khác, thay bộ hôm qua lên, hóa trang đơn giản một chút rồi ra ngoài.
Xe hơn một giờ sau mới tới, cô mở cửa xe ra đang định ngồi vào vị trí chỗ ghế lái phụ, Hạ Hàn Xuyên lại hằm hằm nhìn cô một cái, “Ngồi phía sau.”
“Được.” Hướng Vãn mím môi lại, căng thẳng quay người đi ra phía sau, ngồi xuống bên cạnh anh.
Ngồi gần với anh như vậy khiến cho cô rất không thoải má, mùi thuốc lá trên người anh dường như vô hình quấn lấy cô, khiến cô đến thở cũng cảm thấy áp lực.
Tay phải cô bám chặt lấy chỗ ngồi, từ từ ngồi dịch sang bên phía bên phải, ý định tạo khoảng cách xa hơn giữa hai người.
Đột ngột, một cánh tay nhỏ bé mạnh mẽ móc vào eo cô, cơ thể cô cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng gì, thì đã ngã vào vòng tay của người đàn ông ngồi bên cạnh.
“Sợ tôi như vậy, tại sao còn cố dùng hết mọi cách để được tới tham gia buổi tiệc sinh nhật mẹ tôi chứ hả?” Hạ Hàn Xuyên giữ chặt lấy cằm của cô, trong con ngươi mắt đen láy phản chiếu lại khuôn mặt tái nhợt của cô vì sợ hãi.
Trong lòng Hướng Vãn thấy căng thẳng, cúi mặt xuống không dám nhìn vào mắt anh, “Hai năm rồi không gặp bác gái, muốn gặp bác một chút.”
Mẹ cũng sẽ tới tham gia tiệc sinh nhật của bác gái, cô muốn gặp mẹ một chút, vì thế tối qua mới mặt dày gọi điện thoại cho bác gái.
Nhịp tim mạnh mẽ của anh đập vào bên tai, toàn thân cô cảm thấy khó chịu, tay trái cô nắm chặt lấy chỗ ngồi, muốn ngồi hẳn hoi lại.
Nhưng mà Hạ Hàn Xuyên đột nhiên lại đưa tay ấn lên vai cô, tay trái cô mềm ra, ngã thẳng xuống đùi anh.
“Hướng Vãn,” Hạ Hàn Xuyên khẽ quay người đè lên, ngón tay đè lên trên chiếc đùi chân phải bị tàn tật của cô, khẽ sờ, “Có phải bài học hai năm trước quá nhẹ không?” Vì thế cô mới to gan dám nói dối trước mặt anh như vậy?
Chỗ bị anh chạm vào dường như là bị con dao sắc bén soẹt qua, toàn thân Hướng Vãn nổi hết cả da gà lên, lông mi không ngừng run rẩy.
Trong lúc lơ đãng, chân phải cô lại bắt đầu đau trở lại.
“Cho cô thêm một cơ hội nữa.” Tay của Hạ Hàn Xuyên dừng lại trên đầu gối cô, vô tư đập xuống.
Lực không mạnh lắm, nhưng mỗi lần đập xuống đều khiến cho trái tim Hướng Vãn run rẩy. Ngón tay cô vô thức siết chặt lấy chỗ ngồi của mình, hoảng sợ và khó chịu, “Tôi muốn gặp mẹ tôi.”
Chỉ là muốn gặp mẹ thôi mà, sao lại phải thông qua tiệc sinh nhật của người khác chứ, cô chưa từng nghĩ, chuyện nực cười như thế lại rơi vào trúng người cô.
“A!” Hạ Hàn Xuyên khẽ cười một cái, giọng nói có chút khiêu khích, “Nên nói người nhà Hướng gia các người tuyệt tình à? Hay là nói các người nặng tình đây?”
Ánh mắt của Hướng Vãn tràn đầy sự xấu hổ, cô muốn ngồi dậy, lại không tìm được điểm dựa, chỉ có thể bám víu vào đùi của anh. Nhưng mà cô lại không ngờ rằng, thật ra lại đè lên chỗ riêng tư của anh!
“Xin lỗi…” Mặt cô đột nhiên như cắt không còn giọt máu, toàn thân không ngừng run rẩy.
Tài xế nhìn từ gương chiếu hậu đúng lúc lại nhìn thấy cảnh này, hai chân vô thức lại khép chặt lại, toát mồ hôi lưng.
Hạ Hàn Xuyên sắc mặt vẫn luôn điềm tĩnh, có một lớp mồ hôi lạnh chảy trên trán anh, anh lạnh lùng nói: “Còn không mau buông tay ra?”
Hướng Vãn vội vàng buông tay ra, nắm chặt lấy đùi anh ngồi dậy, ngồi sát ra phía cửa.
Khi ở trong tù đã gặp không ít người, nhưng mà có lẽ bởi vì duyên cớ mà Hạ Hàn Xuyên dùng gậy đánh gôn đánh gẫy chân cô, cho nên người mà cô sợ nhất vẫn là anh.
“Dừng xe.” Sắc mặt Hạ Hàn Xuyên có chút gì đó không tự nhiên bừng đỏ lên, đáy mắt dồn lại.
Sau khi xe dừng lại, anh quay đầu nhìn phía Hướng Vãn, giọng nói lạnh tới thấu xương, “Xuống!”
“Bữa tiệc sinh nhật, tôi vẫn có thể đi chứ?” Hướng Vãn biết hiện giờ cô tốt nhất là biến đi, nhưng mà cô thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội được gặp mẹ này.
Mồ hôi trên trán Hạ Hàn Xuyên theo tự nhiên cứ thế chảy xuống, “Còn không xuống, thì cô không cần đi nữa!”
Chờ cô xuống xe xong, hai chân anh khép chặt lại, gang tay che hết chỗ bị thương lại, mỗi từ nói ra đều nói có vẻ vô cùng khó khăn, “Đi đến bệnh viện!”