-
Chương 130
"Mẹ nó, đồ chó má, tao thấy mày rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!" Mẫn Thụy kéo một cánh tay Lý Tiểu Ngư, người bên cạnh cũng kéo cánh tay còn lại.
Lý Tiểu Ngư căn bản không phải đối thủ của bọn họ, giãy giụa vài cái, nói: "Mẫn Thụy, nếu để thầy chủ nhiệm biết chuyện hôm nay, cậu biết hậu quả không?"
"Vậy thì sao? Tao không dạy dỗ cho đến khi mày sợ, tao không phải họ Mẫn!"
Hai người xách Lý Tiểu Ngư đến bờ ruộng, liếc mắt nhìn xung quanh, không có ai, trống rỗng, sắc trời cũng càng lúc tối, lộ ra sự tuyệt vọng.
Mẫn Thụy ném Lý Tiểu Ngư xuống một cái hố, bên trong nước chảy, khi ném xuống, lập tức làm Lý Tiểu Ngư bị dính bùn và nước.
May mà thời tiết còn ấm áp, nhưng lại là chạng vạng, Lý Tiểu Ngư chỉ mặc áo ngắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo, bùn dưới chân rất trơn, căn bản không thể đứng dậy.
Cái hố này rất sâu, ban đầu là một dòng sông nhỏ, nhưng bởi vì thời tiết nóng bức, đáy hố toàn bùn.
"Bây giờ không có ai tới đây đâu, tao khuyên mày nhận sai, tao sẽ tha cho mày." Mẫn Thụy ôm ngực, nhìn Lý Tiểu Ngư chật vật phía dưới, cười hả giận.
Lý Tiểu Ngư không nói gì, lau bùn trên mặt, bùn dính vào mắt có hơi đau, nghe tiếng cười nhạo bên trên, nội tâm thờ ơ, không sợ hãi hay dao động.
Đợi nửa ngày cũng không thấy cô sợ hãi, Mẫn Thụy không còn kiên nhẫn, đá đá bùn dưới chân, nói: "Lý Tiểu Ngư, mày không sợ chết đúng không?"
"Được rồi! Tao...... A!" Mẫn Thụy còn chưa kịp nói xong, cả người đã bị ép xuống đất, cổ bị bóp chặt, sức lực của người kia vô cùng lớn, thiếu dưỡng khí làm hai chân gã đá lung tung, hai mắt trắng dã.
Mấy nam sinh bên cạnh gã thấy thế phục hồi tinh thần lại, vội vàng kéo người đang bóp cổ Mẫn Thụy ra.
Người nọ không biết là nam hay là nữ, tóc dài che đi khuôn mặt, cổ họng gầm nhẹ như như sói như hổ, nhưng bọn họ làm cách nào cũng không kéo được người nọ ra, giống như một cục sắt, dính vào Mẫn Thụy.
Thấy Mẫn Thụy thiếu dưỡng khí sắp chết, mấy người kia đấm đá vào trên người người nọ cũng không làm được gì, tư thế kia chính là muốn bóp chết Mẫn Thụy.
Người nọ bóp cổ Mẫn Thụy, dùng sức ném ra, cơ thể bị vứt ra một khoảng xa, đôi mắt tối tăm liếc mấy người kia, há miệng thở dốc, liếm khóe miệng.
Sao lại có thể động tới đồ ăn của hắn, ăn bọn họ, ăn hết.
Mấy người kia bị cặp mắt kia nhìn thẳng, giống như bị dã thú theo dõi, thân thể run rẩy, té ngã lộn nhào kéo Mẫn Thụy chạy.
Lý Tiểu Ngư đang trong hố cũng không nhìn thấy, cô đang cố gắng bò dậy, thật vất vả bò ra, vài sợ tóc chạm vào cổ, ngứa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
"Là cậu" Lý Tiểu Ngư vốn tưởng rằng mình sẽ không thể gặp lại hắn.
Hắn phát ra vài tiếng hừ hừ, đôi mắt xám lướt qua gương mặt dính đầy bùn của cô, nhíu nhíu mày, nâng tay lên lau bùn trên mặt cô.
Đồ ăn của hắn bị bẩn.
Lý Tiểu Ngư cảm thấy trên mặt bị thô lỗ chà lau, có hơi đau, muốn lùi về phía sau, cánh tay lại bị hắn cầm, không cho cô rời đi.
Trước mắt đong đưa, khóe mắt Lý Tiểu Ngư xẹt qua một vệt đỏ, ở trên cổ hắn, rất dài rất dài đi xuống cổ áo, Lý Tiểu Ngư vươn tay, muốn chạm vào vệt đỏ đó, lại bị hắn né tránh.
Sự đề phòng và cảnh giác trong mắt hắn hóa thành một tia lạnh lẽo, chợt lóe lướt qua.
"Cậu có đau không?" Cái vệt đỏ kia thoạt nhìn rất dữ tợn, vừa nhìn là biết mới có, giống bị thứ đó cào, hắn lại làm như không sao.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua vệt đỏ, lắc đầu, rống rống đáp lại.
Lý Tiểu Ngư thu hồi ánh mắt nhìn nhìn xung quanh, một người cũng không có, những người đó đi đâu? Chẳng lẽ bị hắn đuổi đi? Không thể nào, hắn yếu đuối mong manh như vậy làm sao có thể đuổi bọn họ đi, chẳng lẽ là Mẫn Thụy thấy có người đến nên chạy đi?
Không nghĩ nhiều, Lý Tiểu Ngư bỗng nhiên nói với hắn: "Nhà cậu ở đâu?"
Hắn không nói gì, đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Tiểu Ngư.
"Cậu về nhà tôi được không? Vết thương của cậu không xử lý sẽ nhiễm trùng." Lý Tiểu Ngư vươn tay.
Hắn nhìn bàn tay cô chăm chú một lúc lâu, mắt xám tối tăm, nâng bàn tay dơ bẩn lên, cẩn thận đặt lên bàn tay cô.
Đồ ăn đang mời hắn ăn sao?
Bàn tay vừa chạm vào đã thu lại.
Không được, cô còn quá nhỏ, còn chưa đủ hắn nhét kẽ răng.
Phụng thiên thừa vận, Quàng Thượng chiếu viết: Điền vào chỗ trống
"Không phải anh cũng ghét con bé Lý Tiểu Ngư sao? Em đang giúp anh."
"Một nữ sinh, mẹ nó mày còn có mặt mũi bắt nạt người ta, không phải tao đã nói với mày rồi sao? Đừng có..."
Lý Tiểu Ngư căn bản không phải đối thủ của bọn họ, giãy giụa vài cái, nói: "Mẫn Thụy, nếu để thầy chủ nhiệm biết chuyện hôm nay, cậu biết hậu quả không?"
"Vậy thì sao? Tao không dạy dỗ cho đến khi mày sợ, tao không phải họ Mẫn!"
Hai người xách Lý Tiểu Ngư đến bờ ruộng, liếc mắt nhìn xung quanh, không có ai, trống rỗng, sắc trời cũng càng lúc tối, lộ ra sự tuyệt vọng.
Mẫn Thụy ném Lý Tiểu Ngư xuống một cái hố, bên trong nước chảy, khi ném xuống, lập tức làm Lý Tiểu Ngư bị dính bùn và nước.
May mà thời tiết còn ấm áp, nhưng lại là chạng vạng, Lý Tiểu Ngư chỉ mặc áo ngắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo, bùn dưới chân rất trơn, căn bản không thể đứng dậy.
Cái hố này rất sâu, ban đầu là một dòng sông nhỏ, nhưng bởi vì thời tiết nóng bức, đáy hố toàn bùn.
"Bây giờ không có ai tới đây đâu, tao khuyên mày nhận sai, tao sẽ tha cho mày." Mẫn Thụy ôm ngực, nhìn Lý Tiểu Ngư chật vật phía dưới, cười hả giận.
Lý Tiểu Ngư không nói gì, lau bùn trên mặt, bùn dính vào mắt có hơi đau, nghe tiếng cười nhạo bên trên, nội tâm thờ ơ, không sợ hãi hay dao động.
Đợi nửa ngày cũng không thấy cô sợ hãi, Mẫn Thụy không còn kiên nhẫn, đá đá bùn dưới chân, nói: "Lý Tiểu Ngư, mày không sợ chết đúng không?"
"Được rồi! Tao...... A!" Mẫn Thụy còn chưa kịp nói xong, cả người đã bị ép xuống đất, cổ bị bóp chặt, sức lực của người kia vô cùng lớn, thiếu dưỡng khí làm hai chân gã đá lung tung, hai mắt trắng dã.
Mấy nam sinh bên cạnh gã thấy thế phục hồi tinh thần lại, vội vàng kéo người đang bóp cổ Mẫn Thụy ra.
Người nọ không biết là nam hay là nữ, tóc dài che đi khuôn mặt, cổ họng gầm nhẹ như như sói như hổ, nhưng bọn họ làm cách nào cũng không kéo được người nọ ra, giống như một cục sắt, dính vào Mẫn Thụy.
Thấy Mẫn Thụy thiếu dưỡng khí sắp chết, mấy người kia đấm đá vào trên người người nọ cũng không làm được gì, tư thế kia chính là muốn bóp chết Mẫn Thụy.
Người nọ bóp cổ Mẫn Thụy, dùng sức ném ra, cơ thể bị vứt ra một khoảng xa, đôi mắt tối tăm liếc mấy người kia, há miệng thở dốc, liếm khóe miệng.
Sao lại có thể động tới đồ ăn của hắn, ăn bọn họ, ăn hết.
Mấy người kia bị cặp mắt kia nhìn thẳng, giống như bị dã thú theo dõi, thân thể run rẩy, té ngã lộn nhào kéo Mẫn Thụy chạy.
Lý Tiểu Ngư đang trong hố cũng không nhìn thấy, cô đang cố gắng bò dậy, thật vất vả bò ra, vài sợ tóc chạm vào cổ, ngứa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
"Là cậu" Lý Tiểu Ngư vốn tưởng rằng mình sẽ không thể gặp lại hắn.
Hắn phát ra vài tiếng hừ hừ, đôi mắt xám lướt qua gương mặt dính đầy bùn của cô, nhíu nhíu mày, nâng tay lên lau bùn trên mặt cô.
Đồ ăn của hắn bị bẩn.
Lý Tiểu Ngư cảm thấy trên mặt bị thô lỗ chà lau, có hơi đau, muốn lùi về phía sau, cánh tay lại bị hắn cầm, không cho cô rời đi.
Trước mắt đong đưa, khóe mắt Lý Tiểu Ngư xẹt qua một vệt đỏ, ở trên cổ hắn, rất dài rất dài đi xuống cổ áo, Lý Tiểu Ngư vươn tay, muốn chạm vào vệt đỏ đó, lại bị hắn né tránh.
Sự đề phòng và cảnh giác trong mắt hắn hóa thành một tia lạnh lẽo, chợt lóe lướt qua.
"Cậu có đau không?" Cái vệt đỏ kia thoạt nhìn rất dữ tợn, vừa nhìn là biết mới có, giống bị thứ đó cào, hắn lại làm như không sao.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua vệt đỏ, lắc đầu, rống rống đáp lại.
Lý Tiểu Ngư thu hồi ánh mắt nhìn nhìn xung quanh, một người cũng không có, những người đó đi đâu? Chẳng lẽ bị hắn đuổi đi? Không thể nào, hắn yếu đuối mong manh như vậy làm sao có thể đuổi bọn họ đi, chẳng lẽ là Mẫn Thụy thấy có người đến nên chạy đi?
Không nghĩ nhiều, Lý Tiểu Ngư bỗng nhiên nói với hắn: "Nhà cậu ở đâu?"
Hắn không nói gì, đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Tiểu Ngư.
"Cậu về nhà tôi được không? Vết thương của cậu không xử lý sẽ nhiễm trùng." Lý Tiểu Ngư vươn tay.
Hắn nhìn bàn tay cô chăm chú một lúc lâu, mắt xám tối tăm, nâng bàn tay dơ bẩn lên, cẩn thận đặt lên bàn tay cô.
Đồ ăn đang mời hắn ăn sao?
Bàn tay vừa chạm vào đã thu lại.
Không được, cô còn quá nhỏ, còn chưa đủ hắn nhét kẽ răng.
Phụng thiên thừa vận, Quàng Thượng chiếu viết: Điền vào chỗ trống
"Không phải anh cũng ghét con bé Lý Tiểu Ngư sao? Em đang giúp anh."
"Một nữ sinh, mẹ nó mày còn có mặt mũi bắt nạt người ta, không phải tao đã nói với mày rồi sao? Đừng có..."