Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Anh đùa à!
Tịnh Kỳ liền đỡ bà cụ lên xe, thắt dây an toàn và lái xe đến bệnh viện gần đó. Cô gái đó đỡ bà cụ xuống nhưng bà cụ có vẻ đã quá mệt, Tịnh Kỳ liền nói:
- Để cháu cõng bà
- Không sao...
- Bà có vẻ mệt mỏi quá rồi, cháu khoẻ lắm không vấn đề gì đâu
Tịnh Kỳ liền nhắm lấy tay bà đưa lên cổ rồi hai tay Tịnh Kỳ ôm lấy chân bà cụ:
- Bà giữ chắc nha!
Tịnh Kỳ liền cõng bà cụ bước vào bệnh viện, liền thấy một bác sĩ cô nhanh chân chạy lại:
- Bác sĩ, bác sĩ! Bà cụ này, đau ngực, chóng mặt, khó thở, mất thăng bằng có thể là bị tăng huyết áp.
- Theo tôi- Bác sĩ nói
Một lát sau, bà cụ và Tịnh Kỳ ngồi ngoài phòng khám:
- Cảm ơn cháu nha!- Bà cụ ấm áp nắm lấy tay Tịnh Kỳ
- Ai thấy cũng sẽ như cháu thôi. Chắc bà cháu chúng ta có duyên- Tịnh Kỳ cười híp mắt
- Cháu có bạn trai chưa?
- Cháu chưa. Lẽ nào bà có cháu trai đẹp trai muốn giới thiệu cho con hả?
Bà cụ cười ra tiếng rất thích câu nói của cô nhóc nhỏ trước mặt này:
- Ha ha ha. Cháu đoán đúng rồi.
- Nhà bà ở đâu cháu đưa bà về?
Reng reng reng. Điện thoại Tịnh Kỳ lại reo lên:
- Tiêu rồi, quên mất tiêu anh ta đang chờ.
Tịnh Kỳ bắt máy, đầu dây bên kia liền nói
- Em có sao không? Em vẫn ổn chứ? Anh đang trên đường đến- Giọng Trạch Hải hối hả
- Từ từ, tôi không sao hết anh không cần đến đâu. Sao anh biết tôi ở đâu?
- Điện thoại của tôi kết nối với định vị của xe. Tôi và Vũ Đình gần đến rồi. Em không có gì, thì sao lại vào bệnh viện?
- Tôi thấy một bà cụ trên đường có vẻ không ổn nên đưa vào bệnh viện- Tịnh Kỳ nhìn qua bà
- Em ở đó đi tôi tới liền
Tịnh Kỳ tắt máy, bà lão nói:
- Sếp con sao? Con bận thì về trước đi ta gọi người nhà đến là được rồi
- Đúng là sếp con nhưng mà bà vẫn chưa khoẻ hẳn con không thể bỏ bà lại chờ một mình được. Sao bà lại kéo vali đi một mình giữa trưa thế này?
- Bà đi du lịch mới về, nhớ là ngoài này có chỗ bán đùi gà rán ngon lắm nên mới ra đây mua nhưng mà tìm hoài không thấy.
- Quán gà rán ở đây thì chắc là chỗ gần đèn giao đúng không bà?
- Đúng rồi, đúng rồi bà thích ăn ở đó lắm!
- Bà nên hạn chế đồ ăn dầu mỡ và chất béo đi không tốt cho cơ thể đâu. Mà chỗ đó cũng là quán con thích giờ thì người ta đổi chỗ bán rồi, cũng không quá xa chỗ cũ.
- Bà lâu lâu mới ăn thôi. Con cho bà địa chỉ đi, chút bà kêu cháu nó đến mua.
- Không được, không được sức khỏe bà không tốt. Chờ cháu bà đến con phải nói cho người ta biết tình hình của bà.
Bà cụ chỉ vào mũi của Tịnh Kỳ:
- Con bé này, bà hiểu bản thân mình mà, không sao đâu! Con không cho bà địa chỉ thì bà cũng tìm được thôi!
- Hết cách với bà luôn, để con chỉ cho mà nhìn bà cũng thật sự rất khoẻ khoắn, còn nhìn đẹp lão nữa, chắc sẽ không vấn đề gì lớn.
Bà lão nựng má Tịnh Kỳ:
- Khéo ăn khéo nói mà. Con nói rồi thì phải chỉ bà đó. Đúng rồi, chỗ con làm tốt không để bà giới thiệu cho một công việc
- Chỗ con làm rất tốt, chỉ là ông chủ có hơi khó khăn, khó ở, tính khí thì không hiểu nổi, con gái xung quanh thì khỏi bàn nhưng đôi khi cũng tốt nói chung cũng ổn.
- Lời lẽ nói về ông chủ thì khó chịu mà ta cảm thấy con không phải ghét bỏ người ta mà có phần hảo cảm nữa đúng không?
Tịnh Kỳ ngượng ngùng quay mặt chỗ khác:
- Con... con... làm gì có
Reng reng reng. Điện thoại lại vang lên, Tịnh Kỳ liền nhắc máy:
- Tôi đến rồi, em đang ở đâu tôi qua- Giọng Trạch Hải
- À để tôi ra cổng
Tịnh Kỳ nhìn qua bà cụ:
- Bà khoẻ hơn chưa? Để cháu đưa bà ra ngoài
- Bà vẫn luôn khoẻ mà!
- Dạ, được rồi.
Tịnh Kỳ đỡ bà cụ ra tới sảnh chính thì thấy Trạch Hải cùng Vũ Đình đang đứng kế nhau. Trạch Hải nhanh chóng đi lại:
- Sao này tôi điện thì em phải bắt máy liền. Em có biết tôi điện em bao nhiêu rồi không, tôi không muốn có lần sau
- Được rồi, được rồi chủ tịch đáng quý, tôi hiểu rồi, để tôi chờ người nhà bà đến rồi chúng ta đi.
Trạch Hải nhìn xuống bà lão, liền nắm lấy hai tay bà:
- Bà! Là bà sao, bà có sao không? Sao bà lại ở đây?
Tịnh Kỳ mở to mắt nhìn, bà lão liền kéo tay Trạch Hải ra:
- Bỏ tay ra đi.
- Cháu của bà chính là Ngụy Trạch Hải- Tịnh Kỳ ngạc nhiên
- Bà không có đứa cháu vô tâm này.
Vũ Đình tiếp lời:
- Phu nhân cố chủ tịch, không phải như bà nghĩ đâu. Anh ấy rất lo cho bà đó.
- Vũ Đình cũng đến thì tốt rồi. Con đưa bà về đi- Phu nhân cố chủ tịch liền đi lại gần Vũ Đình
- Vậy em đưa bà về- Vũ Đình cùng bà rời đi
Tịnh Kỳ gương mặt trầm tư, phụ huynh cũng rất thích Vũ Đình, Trạch Hải đẩy nhẹ Tịnh Kỳ:
- Em sao đó?
- Không gì
Tịnh Kỳ cũng bỏ đi, Trạch Hải thì theo sau. Tịnh Kỳ bước ra tới xe thì Trạch Hải nói:
- Tôi lái
Tịnh Kỳ liền quăng chìa khoá qua cho Trạch Hải vào ghế sau ngồi, Trạch Hải liền nói:
- Lên ghế phụ ngồi
- Tôi không dám
- Nhanh
Tịnh Kỳ bị khí thế của Trạch Hải chèn ép buộc phải lên ghế phụ ngồi. Xe bắt đầu lăn bánh, cô gái nhỏ chỉ đưa mắt ra cửa, gương mặt nặng trĩu, Trần Tịnh Kỳ, chuyện quan trọng nhất bây giờ là kiếm tiền, kiếm đủ 1 tỉ. Cha mẹ, con sẽ không làm hai người thất vọng, Trạch Hải bỗng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ:
- Tôi đã làm xong hợp đồng với em
- Không ai như các người làm được một ngày mới kí hợp đồng, thực tập thì không phải nhân viên lại càng không
- Em là người đặc biệt.
Trong chiếc xe của Nhược Vũ Đình, bà lão tươi cười rạng rỡ:
- Cả con cũng thấy, thế mà hai đứa nhỏ đó không nhìn ra.
_________________
Trạch Hải đặt một bản hợp đồng trên bàn, Tịnh Kỳ cầm lên đọc, tỉ mỉ một lượt:
- Những đãi ngộ cho nhân viên rất tốt, lương rất cao tới 120 triệu một tháng, đúng thật là số lương ngất ngưởng đây là những thứ rất tốt. Còn các thứ nào là chủ tịch cần thì phải có mặt, điện phải bắt máy, nói năng phải dễ nghe, không được tự ý bỏ ra khỏi phòng, không được cãi lại chủ tịch,... nếu vi phạm trong số các đều trên sẽ bị trừ lương hay không có thưởng lẫn hưởng những đãi ngộ tùy theo mức độ vi phạm mà xử lí. Đây là những thứ gì mà anh đặt ra sao có phải rất kì quái không?
- Em có ý kiến sao?
- Về vấn đề khác tôi không nói tới, cái quan trọng là cần thì phải có mặt, không được cãi lại thì có phải là quá đáng không. Theo luật thì nếu học sinh vẫn còn học ở trường Phi Geo mà vì lịch học không đến làm việc tại các công ty, tập đoàn được thì sẽ không có bất kỳ hình thức xử phạt nếu vẫn hoàn thành tốt công việc của mình. Bắt tôi có mặt lúc anh cần thì làm sao được với lại phản biện thì chỉ là đưa ra lí lẽ của mình đâu phải anh lúc nào cũng sẽ đúng
- Tôi biết luật, vấn đề tôi nói là ngoài giờ học. Tôi luôn đúng, bây giờ em còn nói nữa thì phải bị phạt
Tịnh Kỳ đôi mắt hừng hực, mình vẫn đang lo số tiền tích góp còn thiếu rất nhiều nhưng với số lương này thì sẽ nhanh chóng đủ, những quy định này chắc chắn sẽ không làm khó được mình nhưng sao vẫn thấy bị anh ta lừa gì đó? Không sao phải cố lên:
- Những đều này chỉ được áp dụng vào công việc
- Đúng.
Tịnh Kỳ cầm bút lên ghi vào hợp đồng "Quy tắc chỉ được áp dụng trong khi làm việc" vừa ghi xong Tịnh Kỳ liền mở to mắt:
- Cái gì? Nếu hủy hợp đồng, nghỉ việc vô lí do hay lí do không chính đáng khi chưa hết thời hạn hợp đồng ba năm thì phải bồi thường hợp đồng năm tỉ. Anh đùa à!
- Để cháu cõng bà
- Không sao...
- Bà có vẻ mệt mỏi quá rồi, cháu khoẻ lắm không vấn đề gì đâu
Tịnh Kỳ liền nhắm lấy tay bà đưa lên cổ rồi hai tay Tịnh Kỳ ôm lấy chân bà cụ:
- Bà giữ chắc nha!
Tịnh Kỳ liền cõng bà cụ bước vào bệnh viện, liền thấy một bác sĩ cô nhanh chân chạy lại:
- Bác sĩ, bác sĩ! Bà cụ này, đau ngực, chóng mặt, khó thở, mất thăng bằng có thể là bị tăng huyết áp.
- Theo tôi- Bác sĩ nói
Một lát sau, bà cụ và Tịnh Kỳ ngồi ngoài phòng khám:
- Cảm ơn cháu nha!- Bà cụ ấm áp nắm lấy tay Tịnh Kỳ
- Ai thấy cũng sẽ như cháu thôi. Chắc bà cháu chúng ta có duyên- Tịnh Kỳ cười híp mắt
- Cháu có bạn trai chưa?
- Cháu chưa. Lẽ nào bà có cháu trai đẹp trai muốn giới thiệu cho con hả?
Bà cụ cười ra tiếng rất thích câu nói của cô nhóc nhỏ trước mặt này:
- Ha ha ha. Cháu đoán đúng rồi.
- Nhà bà ở đâu cháu đưa bà về?
Reng reng reng. Điện thoại Tịnh Kỳ lại reo lên:
- Tiêu rồi, quên mất tiêu anh ta đang chờ.
Tịnh Kỳ bắt máy, đầu dây bên kia liền nói
- Em có sao không? Em vẫn ổn chứ? Anh đang trên đường đến- Giọng Trạch Hải hối hả
- Từ từ, tôi không sao hết anh không cần đến đâu. Sao anh biết tôi ở đâu?
- Điện thoại của tôi kết nối với định vị của xe. Tôi và Vũ Đình gần đến rồi. Em không có gì, thì sao lại vào bệnh viện?
- Tôi thấy một bà cụ trên đường có vẻ không ổn nên đưa vào bệnh viện- Tịnh Kỳ nhìn qua bà
- Em ở đó đi tôi tới liền
Tịnh Kỳ tắt máy, bà lão nói:
- Sếp con sao? Con bận thì về trước đi ta gọi người nhà đến là được rồi
- Đúng là sếp con nhưng mà bà vẫn chưa khoẻ hẳn con không thể bỏ bà lại chờ một mình được. Sao bà lại kéo vali đi một mình giữa trưa thế này?
- Bà đi du lịch mới về, nhớ là ngoài này có chỗ bán đùi gà rán ngon lắm nên mới ra đây mua nhưng mà tìm hoài không thấy.
- Quán gà rán ở đây thì chắc là chỗ gần đèn giao đúng không bà?
- Đúng rồi, đúng rồi bà thích ăn ở đó lắm!
- Bà nên hạn chế đồ ăn dầu mỡ và chất béo đi không tốt cho cơ thể đâu. Mà chỗ đó cũng là quán con thích giờ thì người ta đổi chỗ bán rồi, cũng không quá xa chỗ cũ.
- Bà lâu lâu mới ăn thôi. Con cho bà địa chỉ đi, chút bà kêu cháu nó đến mua.
- Không được, không được sức khỏe bà không tốt. Chờ cháu bà đến con phải nói cho người ta biết tình hình của bà.
Bà cụ chỉ vào mũi của Tịnh Kỳ:
- Con bé này, bà hiểu bản thân mình mà, không sao đâu! Con không cho bà địa chỉ thì bà cũng tìm được thôi!
- Hết cách với bà luôn, để con chỉ cho mà nhìn bà cũng thật sự rất khoẻ khoắn, còn nhìn đẹp lão nữa, chắc sẽ không vấn đề gì lớn.
Bà lão nựng má Tịnh Kỳ:
- Khéo ăn khéo nói mà. Con nói rồi thì phải chỉ bà đó. Đúng rồi, chỗ con làm tốt không để bà giới thiệu cho một công việc
- Chỗ con làm rất tốt, chỉ là ông chủ có hơi khó khăn, khó ở, tính khí thì không hiểu nổi, con gái xung quanh thì khỏi bàn nhưng đôi khi cũng tốt nói chung cũng ổn.
- Lời lẽ nói về ông chủ thì khó chịu mà ta cảm thấy con không phải ghét bỏ người ta mà có phần hảo cảm nữa đúng không?
Tịnh Kỳ ngượng ngùng quay mặt chỗ khác:
- Con... con... làm gì có
Reng reng reng. Điện thoại lại vang lên, Tịnh Kỳ liền nhắc máy:
- Tôi đến rồi, em đang ở đâu tôi qua- Giọng Trạch Hải
- À để tôi ra cổng
Tịnh Kỳ nhìn qua bà cụ:
- Bà khoẻ hơn chưa? Để cháu đưa bà ra ngoài
- Bà vẫn luôn khoẻ mà!
- Dạ, được rồi.
Tịnh Kỳ đỡ bà cụ ra tới sảnh chính thì thấy Trạch Hải cùng Vũ Đình đang đứng kế nhau. Trạch Hải nhanh chóng đi lại:
- Sao này tôi điện thì em phải bắt máy liền. Em có biết tôi điện em bao nhiêu rồi không, tôi không muốn có lần sau
- Được rồi, được rồi chủ tịch đáng quý, tôi hiểu rồi, để tôi chờ người nhà bà đến rồi chúng ta đi.
Trạch Hải nhìn xuống bà lão, liền nắm lấy hai tay bà:
- Bà! Là bà sao, bà có sao không? Sao bà lại ở đây?
Tịnh Kỳ mở to mắt nhìn, bà lão liền kéo tay Trạch Hải ra:
- Bỏ tay ra đi.
- Cháu của bà chính là Ngụy Trạch Hải- Tịnh Kỳ ngạc nhiên
- Bà không có đứa cháu vô tâm này.
Vũ Đình tiếp lời:
- Phu nhân cố chủ tịch, không phải như bà nghĩ đâu. Anh ấy rất lo cho bà đó.
- Vũ Đình cũng đến thì tốt rồi. Con đưa bà về đi- Phu nhân cố chủ tịch liền đi lại gần Vũ Đình
- Vậy em đưa bà về- Vũ Đình cùng bà rời đi
Tịnh Kỳ gương mặt trầm tư, phụ huynh cũng rất thích Vũ Đình, Trạch Hải đẩy nhẹ Tịnh Kỳ:
- Em sao đó?
- Không gì
Tịnh Kỳ cũng bỏ đi, Trạch Hải thì theo sau. Tịnh Kỳ bước ra tới xe thì Trạch Hải nói:
- Tôi lái
Tịnh Kỳ liền quăng chìa khoá qua cho Trạch Hải vào ghế sau ngồi, Trạch Hải liền nói:
- Lên ghế phụ ngồi
- Tôi không dám
- Nhanh
Tịnh Kỳ bị khí thế của Trạch Hải chèn ép buộc phải lên ghế phụ ngồi. Xe bắt đầu lăn bánh, cô gái nhỏ chỉ đưa mắt ra cửa, gương mặt nặng trĩu, Trần Tịnh Kỳ, chuyện quan trọng nhất bây giờ là kiếm tiền, kiếm đủ 1 tỉ. Cha mẹ, con sẽ không làm hai người thất vọng, Trạch Hải bỗng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ:
- Tôi đã làm xong hợp đồng với em
- Không ai như các người làm được một ngày mới kí hợp đồng, thực tập thì không phải nhân viên lại càng không
- Em là người đặc biệt.
Trong chiếc xe của Nhược Vũ Đình, bà lão tươi cười rạng rỡ:
- Cả con cũng thấy, thế mà hai đứa nhỏ đó không nhìn ra.
_________________
Trạch Hải đặt một bản hợp đồng trên bàn, Tịnh Kỳ cầm lên đọc, tỉ mỉ một lượt:
- Những đãi ngộ cho nhân viên rất tốt, lương rất cao tới 120 triệu một tháng, đúng thật là số lương ngất ngưởng đây là những thứ rất tốt. Còn các thứ nào là chủ tịch cần thì phải có mặt, điện phải bắt máy, nói năng phải dễ nghe, không được tự ý bỏ ra khỏi phòng, không được cãi lại chủ tịch,... nếu vi phạm trong số các đều trên sẽ bị trừ lương hay không có thưởng lẫn hưởng những đãi ngộ tùy theo mức độ vi phạm mà xử lí. Đây là những thứ gì mà anh đặt ra sao có phải rất kì quái không?
- Em có ý kiến sao?
- Về vấn đề khác tôi không nói tới, cái quan trọng là cần thì phải có mặt, không được cãi lại thì có phải là quá đáng không. Theo luật thì nếu học sinh vẫn còn học ở trường Phi Geo mà vì lịch học không đến làm việc tại các công ty, tập đoàn được thì sẽ không có bất kỳ hình thức xử phạt nếu vẫn hoàn thành tốt công việc của mình. Bắt tôi có mặt lúc anh cần thì làm sao được với lại phản biện thì chỉ là đưa ra lí lẽ của mình đâu phải anh lúc nào cũng sẽ đúng
- Tôi biết luật, vấn đề tôi nói là ngoài giờ học. Tôi luôn đúng, bây giờ em còn nói nữa thì phải bị phạt
Tịnh Kỳ đôi mắt hừng hực, mình vẫn đang lo số tiền tích góp còn thiếu rất nhiều nhưng với số lương này thì sẽ nhanh chóng đủ, những quy định này chắc chắn sẽ không làm khó được mình nhưng sao vẫn thấy bị anh ta lừa gì đó? Không sao phải cố lên:
- Những đều này chỉ được áp dụng vào công việc
- Đúng.
Tịnh Kỳ cầm bút lên ghi vào hợp đồng "Quy tắc chỉ được áp dụng trong khi làm việc" vừa ghi xong Tịnh Kỳ liền mở to mắt:
- Cái gì? Nếu hủy hợp đồng, nghỉ việc vô lí do hay lí do không chính đáng khi chưa hết thời hạn hợp đồng ba năm thì phải bồi thường hợp đồng năm tỉ. Anh đùa à!