Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Bạch Tế nóng sốt không ngừng kêu hừ hừ, hai tay nắm chặt lấy Hoắc Tranh, như sợ đối phương chạy trốn.
Y nhắm hai mắt, dính sát vào người Hoắc Tranh, mùa hè thường mặc quần áo mỏng, hơi nóng cách lớp vải dường như truyền khắp toàn thân Hoắc Tranh.
“Ư ư.....”
Thanh âm nhỏ vụn rơi vào tai Hoắc Tranh, tràn ngập yếu ớt cùng dụ hoặc, chóp mũi ngửi được mùi hương nhàn nhạt phiêu tán trong không khí, còn có chút vị ngọt phảng phất thấm vào yết hầu. Hoắc Tranh cổ họng khô nóng, thật mạnh nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Bị Bạch Tế ôm quá chặt, chân tay hắn vô pháp nhúc nhích, sống lưng cứng ngắc ngồi tại mép giường.
Còn Bạch Tế phấn khởi không thôi, một lúc sau cảm thấy không còn nóng, mới buông Hoắc Tranh lăn ra giường ngủ say, dường như mơ thấy mộng đẹp, khóe miệng cong lên mỉm cười, hai má hồng nhuận lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.
Hoắc Tranh nghiêng đầu qua, ánh mắt phức tạp nhìn y.
Là một nam nhân trưởng thành, Hoắc Tranh đối với hành vi của Bạch Tế vừa rồi rất rõ ràng. Bất quá, tình cảnh này hiểu rõ là một chuyện, bị y không kiềm chế được cọ lên người, trong lòng tự nhiên cảm thấy phức tạp khó nói.
Hắn hiếm khi chú ý việc này, cực kỳ khắc chế, là một nam nhân bình thường nhưng lại sống đến thanh tâm quả dục.
Hắn đối mặt với cửa sổ yên lặng một lúc, lại cầm lấy khăn nềm giúp Bạch Tế lau mồ hôi.
Y ngủ ngon lành, đệm chăn bị xốc lên, lộ ra ngón chân mượt mà trắng nõn, tuy người vẫn đổ mồ hôi, nhưng đã không còn nóng nữa. Lau xong, Hoắc Tranh lại lấy nước ấm đút cho y, chậm rãi thấm ướt môi y, trong lúc Bạch Tế ngủ ổn thỏa đút xong chén nước.
Tờ mờ sáng, thôn xóm thắp lên vài ánh nến. Hoắc Tranh thức suốt đêm trông chừng Bạch Tế, đợi y hoàn toàn hết sốt, xem như bình yên vô sự vượt qua một đêm.
Hoắc Tranh bình tĩnh nhìn Bạch Tế một lát, mới khẽ khẽ đi ra ngoài.
Bạch Tế ngủ ngon một đêm, sau khi tỉnh lại tròng mắt chuyển động quanh phòng vài vòng, không nhìn thấy Hoắc Tranh.
Dưới giường có một đôi giày, y nhanh chóng xỏ vào chạy ra ngoài. Ngoài cửa sổ gió nhẹ lất phất, mấy tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, lúc Bạch Tế thức giấc, cũng không còn sớm lắm.
Y chạy ra sân, thấy tiền viện không người, liền hướng hậu viện tìm kiếm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hoắc Tranh.
“Tranh Tranh!”
Hoắc Tranh buông dao trong tay, hắn rửa sạch tay đem thức ăn đang giữ ấm lấy ra, kêu y lại cùng ăn.
Ban đêm Bạch Tế chỉ uống nước, bụng sớm đã trống trơn. Chờ không nổi muốn ăn cơm, đồ ăn còn nóng, chỉ chốc lát sau cả người đổ đầy mồ hôi, thêm đêm qua nằm trong ổ chăn, thân mình y dính dính khó chịu, liên tục cào loạn trên lưng.
Hoắc Tranh chú ý tới, liền nói: “Ngươi mệt mỏi một đêm, ta đi nấu chút nước ấm cho ngươi tắm gội.”
“Được.” Bạch Tế thân mình không thoải mái, đặc biệt là dưới thân, cũng không biết đêm qua đã đổ bao nhiêu mồ hôi, giống như có cái gì dính dính trên người, thật khó chịu.
Phòng tắm Hoắc gia đã dựng nhiều năm trước, nền đất ẩm ướt, không tiện đặt thùng gỗ. Bởi vậy mấy ngày trước Hoắc Tranh đã sửa lại một chút, mở rộng thêm, đủ để đặt thêm hai cái thùng gỗ.
Nước nấu xong, Bạch Tế xách theo quần áo được Hoắc Tranh cho mượn cùng với một cái ghế gỗ nhỏ vào phòng tắm. Hơi nóng bốc lên hương gỗ nhàn nhạt, y ngâm mình trong nước thoải mái hừ hừ. Bỗng nhiên, lỗ tai nghe được tiếng động, vừa quay đầu lại, ánh mắt Bạch Tế tràn đầy hoảng sợ.
Hoắc Tranh ở hậu viện làm việc bị tiếng gọi kinh động đến, nhanh chóng chạy đến phòng tắm, trước mắt lóe lên, một bóng trắng cứ thế nhảy vào trong người hắn.
Hoắc Tranh đỡ lấy người trong ngực, bàn tay hắn thô ráp, chạp vào một mảnh da thịt thực mềm thực ấm, lòng bàn tay vừa chạm vào liền không muốn buông ra.
Từ nhỏ đến giờ lần đầu tiên hắn chạm tới thứ mềm mại tinh tế như vậy, chỉ là nhẹ nắm một lần, trong chớp mắt trái tim đột nhiên run rẩy.
Vật nhỏ trắng bóng co rúm lại, Hoắc Tranh cúi đầu nhìn xuống, vật nhỏ trong lòng ngực không phải ai khác, đúng là Bạch Tế lẽ ra nên ở trong phòng tắm.
Sắc mặt y kinh hoảng, tay chân cùng đôi môi ướt át run run, dùng sức dụi vào lồng ngực Hoắc Tranh. Trên người Hoắc Tranh có hơi thở làm người an tâm, Bạch Tế ô ô kêu sợ hãi, dứt khoát dùng hết tay chân, bám chặt lên người đối phương.
Hoắc Tranh phòng bị không kịp, Bạch Tế thân thể nhẹ nhàn, dễ dàng ôm sát cổ hắn bám lên, tay chân câu chặt chẽ, hức hức khóc.
Bạch Tế tuy là nam tử, nhưng thân mình so với người bình thường càng thêm tinh tế, da thịt trắng nõn, ngâm qua nước ấm lại nhàn nhạt ửng hồng. Hoắc Tranh cúi đầu, thậm chí có thể nhìn rõ ràng cần cổ Bạch Tế còn đọng vài giọt nước, khí vị cũng không giống với nam nhân khác mà mang theo một tia hương thơm ngọt ngào.
Đều là nam nhân, lại có cách biệt một trời.
Bạch Tế liều mạng dụi vào lồng ngực Hoắc Tranh, bị đối phương kiên định đẩy ra. Y cảm thấy uất ức, chỉ thấy Hoắc Tranh thần sắc nghiêm túc, quy củ nhìn không khí.
“Tranh Tranh?”
Hầu kết Hoắc Tranh hơi động, “Xảy ra chuyện gì, như thế nào lại hoang mang hoảng sợ chạy ra?”
“Ách...” Bạch Tế vội nắm chặt cánh tay Hoắc Tranh, “Bên trong có rắn!”
Y sợ rắn, vừa rồi đang tắm, không biết tại sao dưới mái nhà thò ra một cái đầu rắn, toàn thân nó đen bóng, cái lưỡi đỏ như máu không ngừng phun ra, làm y sợ tới mức hồn phi phách tán, hoảng loạn từ bên trong chạy ra, nào còn nhớ mình vẫn chưa mặc quần áo.
Hoắc Tranh mắt vẫn nhìn phía trước, “Ngươi đi về phòng tìm quần áo mặc vào, ta đi phòng tắm nhìn xem.”
“A...a.....” Bạch Tế một bên giữ tay Hoắc Tranh, tinh thần bất định, trong miệng lải nhải không ngừng, “Rắn sẽ cắn người, rất đáng sợ đó.” Y không yên tâm để Hoắc Tranh đi vào.
Hoắc Tranh đưa lưng về phía Bạch Tế, trầm giọng “Không cần lo lắng, ngươi mới hết sốt, trước mặc quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh.”
Nói xong liền rời đi, trong phòng Bạch Tế có hai bộ quần áo Hoắc Tranh mặc lúc nhỏ. Y vội vàng phủ lên, ba bước cũng thành hai nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hoắc Tranh tìm xung quanh phòng tắm, quay đầu lại thấy Bạch Tế quần áo không chỉnh tề đã chạy ra, giày cũng không mang.
“Tranh Tranh, rắn đi rồi sao?”
Y cẩn thận hỏi Hoắc Tranh, do chạy quá gấp, tóc đen buông xuống hỗn độn, quần áo cũng không cột lại đàng hoàng.
Hoắc Tranh giúp Bạch Tế sửa sửa tóc, cúi đầu nhìn y để bàn chân trần trụi, vạt áo nửa hở nửa che, mày rậm hơi nhíu, “Vì sao không mặc quần áo chỉnh tề đã chạy ra?”
“Sợ ngươi bị rắn cắn nha.” Bạch Tế đương nhiên nói, thân mật lại gần Hoắc Tranh, “Chúng ta hai người hợp lại, rắn liền sợ chúng ta.”
Đạo lí người đông thế mạnh Bạch Tế hiểu được, động vật cũng thường kết thành đàn, tránh cho bị dã thú to lớn hơn khi dễ.
Hoắc Tranh “.......”
Người sống trong thôn, đặc biệt là làm việc đồng án nhiều năm, gặp được rắn trùng nhiều vô kể, đa số đều biết chút bản lĩnh bắt rắn. Hoắc Tranh cũng không ngoại lệ, hắn định nói cho Bạch Tế biết chính mình cũng không sợ rắn, nhưng thấy Bạch Tế một bộ dáng khẩn trương lo lắng cho mình, trong đầu nóng lên, ma xui quỉ khiến liền im lặng.
Hắn dò hỏi Bạch Tế còn muốn tiếp tục tắm hay không, Bạch Tế trong lòng sợ hãi chưa tan, lắc lắc đầu, “Không tắm nữa, không tắm nữa.”
Hoắc Tranh tưởng Bạch Tế sợ rắn là có bóng ma tâm lí, liền nói: “Ta lau dọn phòng tắm một lần, sẽ không còn rắn nữa.”
Bạch Tế vẫn là lắc đầu, “Không tắm không tắm.”
Hoắc Tranh bất đắc dĩ, không thể miễn cưỡng y, tầm mắt đi xuống vô tình nhìn đến chút chỗ không nên nhìn, lồng ngực Bạch Tế trắng nõn nổi bật lên hạt châu hồng nhạt. Hoắc Tranh khụ một tiếng, hơi nghiêng thân mình, ám chỉ y, “Tiểu Bạch, trước mặc quần áo lại cho đúng.”
Rõ ràng đều là nam nhân, lại làm Hoắc Tranh không dám nhìn nhiều y một cái.
Bạch Tế chầm chậm cột lại nút thắt, giấu đi thiếu niên độc hữu xuân sắc.
Hoắc Tranh dắt người trở về phòng, phát hiện giày hắn chuẩn bị cho Bạch Tế căn bản số đo không thích hợp, y mang vào chân, giống như đang đạp lên hai cái thuyền nhỏ, tư thế đi đường vừa quỷ dị vừa buồn cười.
Trước mắt tìm không tìm được giày thích hợp cho y, Hoắc Tranh đành đem giày nữ lúc trước mua lấy ra, chắp vá làm lại mấy ngày.
“Qua hai ngày ta lại mua cho ngươi mấy bộ quần áo nam nhân, hiện tại chỉ có thể tạm thời ủy khuất ngươi.”
“Hông ủy khuất.”
Bạch Tế cười tủm tỉm mà tiếp nhận giày nữ mang vào, quần áo Hoắc Tranh mặc lên người y trông rộng thùng thình, hai ống tay áo được Hoắc Tranh xắn lên. Quần áo tuy đã buộc lại đàng hoàng, nhưng cổ áo rộng lại che không được bao nhiêu, lộ ra da thịt tinh tế. Lúc y khom người xắn ống quần, ngực trắng nõn toàn bộ cấp cho Hoắc Tranh nhìn sạch sẽ.
“.......” Hắn yên lặng dời đi tầm mắt, tự hứa nhất định phải mua đồ khác cho Bạch Tế mới có thể yên tâm.
Bạch Tế hết bệnh không lâu, Hoắc Tranh không yên tâm để y một mình trông nhà, liền dắt y cùng ra ngoài.
Hậu viện đã được dọn sạch dùng để nuôi gà, gà con được Hoắc Tranh mua về, nhỏ nhắn chưa bằng một bàn tay, lông xù xù một màu vàng, tiếng kêu chiếp chiếp rất là đáng yêu.
Gà con mua về được thả vào chuồng, một đám nho nhỏ tụ lại thành một cục lông, Bạch Tế nhìn đến đàn gà, tức khắc liền không muốn rời đi nữa.
Chưa đến nửa ngày, khi Hoắc Tranh ở ngoài sân sửa chữa vườn rau, Bạch Tế đem theo ghế gỗ nhỏ ghé vào ngoài chuồng bắt chước tiếng gà con kêu. Khi Hoắc Tranh chẻ củi xong mang đến nhà bếp, y vẫn còn ở cạnh chuồng giúp bọn gà con vuốt lông mao. Khi Hoắc Tranh đến trong thôn tìm Lý sư phó mua chút quần áo nam hài trở về, y vẫn giữ nguyên tư thế nhìn vào chuồng gà, ánh mắt lộ ra si mê.
Hoắc Tranh ẩn ẩn nhíu mày, không thể không nói: “Tiểu Bạch.”
Xế chiều, Hoắc Tranh đứng cách Bạch Tế không xa, y vẫn không phát hiện hắn đã tới gần.
“Tiểu Bạch.”
Tiếng gọi trầm thấp theo gió lọt vào tai, Bạch Tế đột nhiên giật mình, đem tâm hồn đang thả trôi dắt trở về.
Ráng chiều phủ lên hậu viện một màu vàng nhẹ nhàn, làm gò má Bạch Tế một trận nóng lên.
Y bước từng bước nhỏ tới gần Hoắc Tranh, đầu cúi thấp như muốn vùi vào áo, nhỏ giọng đáp lại, “Tranh Tranh...”, trong lòng chột dạ, mình thật là hư nha, thế nhưng ở ngoài chuồng gà cả ngày.
Hoắc Tranh thật là có chút đau đầu, trong lòng ảo não, Bạch Tế mới khỏi bệnh, không nên ra ngoài trời quá lâu.
“Ngươi nên vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Hắn rốt cuộc là không đành lòng trách cứ Bạch Tế, trong mắt hắn Bạch Tế nhìn giống như gà con lông xù mềm mại nho nhỏ, đáng yêu đến mức chẳng thể nào nói nặng y nửa lời. Ngữ khí hắn ôn hòa, “Ta đi nhờ người may cho ngươi mấy bộ quần áo, đợi lát nữa thử xem.”
Dắt Bạch Tế vào nhà, Hoắc Tranh phải đến nhà bếp chuẩn bị cơm chiều.
Cũng giống như lúc trước, hắn chân trước bước đi, Bạch Tế liền đi sát sau lưng. Y rời đi mấy ngày, tâm trí thành thục một chút, y biết Hoắc Tranh duy trì Hoắc gia không dễ dàng, mà chính mình cái gì cũng không biết, một mặt chỉ dựa vào hắn chăm sóc mình.
Bạch Tế đau lòng Hoắc Tranh, thấy hắn nấu cơm trong bếp, liền nghĩ muốn giúp hắn rửa rau sạch sẽ.
Hoắc Tranh liên tục quay lại nhìn, thấy đôi tay non mịn ngâm trong nước, cuối cùng phải mở miệng, “Nghe lời, về phòng nghỉ ngơi, việc để ta làm.”
“Tranh Tranh, ta muốn giúp ngươi.”
Động tác Bạch Tế không ngừng, cẩn thận nhặt sạch sâu, rửa sạch sẽ lại tỉ mỉ xếp đều rau vào rổ.
“Ta muốn giúp ngươi.” Y không muốn liên lụy Hoắc Tranh, cái gì làm được y sẽ giúp, y cũng có thể chiếu cố Hoắc Tranh.
“Tranh Tranh.” Bạch Tế ngẩn đầu, đôi mắt trong suốt ẩn ẩn nước, so với ánh đèn trong phòng còn muốn sáng ngời, đối với Hoắc Tranh hứa hẹn, “Ta sẽ chiếu cố ngươi, ta và ngươi đều sinh bệnh, ngươi làm một việc ta làm một việc, chúng ta sống cùng nhau nha.” Nói xong lại khổ sở lẩm bẩm, “Ngươi đừng đuổi ta ra ngoài.”
Bạch Tế hiểu chuyện, biết săn sóc người. Hoắc Tranh nghe y nói một hơi, chỉ cười nhẹ, không cần phải nhiều lời nữa, y đối tốt với hắn, hắn sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Cúi đầu nhìn tiểu nam hài, Hoắc Tranh nhịn không được đưa tay nhẹ nhàn véo hai má thịt của Bạch Tế, thật là mềm đến lòng muốn tan chảy.
Sau khi ăn xong, Hoắc Tranh đem toàn bộ gà con thả ra ngoài sân, một đàn gà con chạy xung quanh Bạch Tế. Y lấy ghế gỗ nhỏ ngồi ở giữa đàn gà, lòng bàn tay nâng lên một con, trên đùi một con, bả vai, đến trên đầu cũng có, Bạch Tế giúp chúng nó vuốt lông, mỉm cười vui vẻ, khuôn mặt nhỏ ửng hồng.
Trời gần tối, hình ảnh Bạch Tế chơi đùa cùng đám gà con làm Hoắc Tranh xem đến buồn cười, hắn vào nhà lấy ra hai ngọn đèn dầu thắp lên, lại treo thêm đèn lồng dưới tàng cây, ánh nến như sao, chiếu sáng hơn phân nửa sân viện.
Ban đêm gió thổi mát mẻ, hắn về phòng lấy áo ngoài của mình, phủ thêm cho Bạch Tế.
Cùng lúc đó, hắn đột nhiên ý thức được, chính mình chưa từng để bụng đến người nào như thế, mặc dù lúc trước ngộ nhận Bạch Tế thành tẩu tử nhưng trong lòng vẫn còn đề phòng, vậy mà bây giờ cái gì cũng không cần suy nghĩ, cam tâm tình nguyện đối tốt với y.
Vui đùa ầm ĩ xong, Bạch Tế đem từng con gà con trên người mình thả xuống mặt đất, lùa chúng nó vào chuồng. Xong việc chạy đến nắm lấy vạt áo Hoắc Tranh, “Chúng ta về phòng đi.”
Trong phòng có ít bộ y phục mới, may bằng vải cát màu nhạt, là Hoắc Tranh thuê người làm.
Hoắc Tranh bảo y mặc vào thử, Bạch Tế nghĩ cũng không thèm nghĩ, đối mặt hắn cởi bỏ quần áo trên người, đem quần áo mới mặc lên cho hắn xem.
Hoắc Tranh quên mất đầu óc y vốn đơn thuần, hắn đóng cửa sổ xong vừa quay đầu lại chính là một cảnh tượng tuyệt mỹ đập vào mắt, làm hắn không kịp nhìn đi chỗ khác. Ban ngày Bạch Tế nhảy vào trong lồng ngực còn có thể tránh, giờ phút này muốn tránh cũng không tránh kịp.
Bạch Tế nhìn qua có vẻ đơn bạc yếu ớt, nhưng xương cốt da thịt đều đặn, như bồ liễu đâm chồi ngày xuân, mỏng manh lại không mất đi sự dẻo dai, da trắng mịn như trân châu. Mỗi một cử động đều làm lòng người ngứa ngáy, vốn là ngây ngô như vậy, lại nơi chốn câu hồn người.
“Sắc dục, là gông xiềng thế gian, phàm phu mê luyến, không thể tự giải thoát.”*
*Một câu trong kinh phật.
Đúng là sắc muốn đập vào mắt.
Nam nhân bình thường ai mà không thích sắc đẹp, không nữ sắc cũng nam sắc, chỉ là nhìn xem sắc đẹp người nọ có lọt vào mắt họ được không thôi.
Hoắc Tranh sống thanh tâm quả dục hơn hai mươi năm, hắn vô dục vô cầu, nhưng giờ phút này, ngón tay đặt trên bệ cửa sổ hơi hơi run rẩy, trong lòng dâng lên rung động trước nay chưa từng có, so với lúc sáng Bạch Tế nhảy vào người, càng thêm dữ dội mạnh mẽ.
Hắn chỉ mới nhìn thấy thân thể Bạch Tế, dục niệm từ đâu chợt ào tới.
Bạch Tế vừa khỏi ‘bệnh’, tinh thần khôi phục như trước. Mặc dù thân thể Hoắc Tranh so với y cường tráng, theo lý mà nói không có gì đáng ngại, nhưng sự thật không phải như vậy.
Gần đây Hoắc Tranh trong lòng không yên, mới qua hai ngày ngắn ngủn, Bạch Tế không chỉ một lần phát hiện Hoắc Tranh nhìn vào khoảng không xuất thần.
Y lo lắng Hoắc Tranh thân mình bị bệnh, đứng sát vào cẩn thận quan sát, vươn bàn tay ấm áp mềm mại sờ sờ trán đối phương.
Hơi thở thơm ngọt nhè nhẹ từng đợt phả trên cổ làm Hoắc Tranh giật mình hoảng hốt, ý thức thu hồi, một tay chế trụ cổ tay y đem người kéo ra.
Bạch Tế thập phần lo lắng, “Tranh Tranh, ngươi không thoải mái sao?”
Hai người vẫn đứng gần nhau. Hoắc Tranh nhắm mắt, giọng nói khô khốc khàn khàn, lắc đầu nói: “Không cần lo lắng, ta rất khỏe.”
“Chính là, Tranh Tranh nhìn qua giống như không thoải mái.” Đôi mắt Bạch Tế đảo qua đảo lại trên người Hoắc Tranh, trong đầu nhất thời tìm không ra từ gì có thể miêu tả tình huống của người trước mắt, trong miệng ấp úng, nói chuyện câu được câu không.
Hoắc Tranh đối với Bạch Tế không thể chần chừ, liền nhanh tay kéo người đang dính trên mình ra, “Làm việc một ngày trên người đều là bụi bẩn, ta đi tắm rửa, ngươi nếu mệt mỏi liền nghỉ ngơi trước, trời cũng không còn sớm.”
Không đợi y đáp lại, Hoắc Tranh chờ không nổi mà bước ra khỏi phòng, bước chân từ trước đến nay luôn vững vàng giờ lại có chút hỗn độn, trong lòng hắn có quỷ chỉ mình hắn biết được, không dám cùng y ở chung phòng, sợ bí mật bị phát hiện.
Nước giếng lạnh lẽo không ngừng xối trên thân thể cường tráng, một cổ lửa nóng vô danh trong cơ thể kích động phun trào. Cánh tay rắn chắc hữu lực vung lên một quyền, thật mạnh đấm vào cột gỗ, mái nhà chấn động rung rung, mảnh vụn rào rạt rớt trên người Hoắc Tranh.
Thật lâu sau, hầu kết hắn hơi động, trầm trọng mà thở ra một hơi.
Hắn rối rắm, từ lúc chính mắt nhìn thấy thân thể Bạch Tế, đôi lúc không thể khống chế bản thân nhớ lại hình ảnh lúc đó.
Hắn không dám nghĩ, chính mình thế nhưng năm lần bảy lượt đều nghĩ tới thân thể nam nhân.
Hoắc Tranh nhắm mắt, bất quá vừa qua một cái chớp mắt, trong đầu bỗng chốc hiện lên một người da thịt non mịn, trắng nõn mềm ấm, trong chớp nhoáng, bụng dưới thế nhưng dâng lên phản ứng bất kham.
Hắn kinh ngạc cúi đầu, đối với việc này không dám tin tưởng, bàn tay lần nữa nắm lại dùng sức đấm lên cột nhà, vụn gỗ đâm vào lòng bàn tay xước da chảy máu cũng không thèm để ý, trên cổ nổi lên từng đường gân xanh, gương mặt căng thẳng phẫn nộ.
Bạch Tế đối với hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng ỷ lại, vậy mà chính mình lại...
Cảm giác tội lỗi như biến thành lồng giam trói buộc hắn, chính miệng hắn từng hứa qua, sẽ xem Bạch Tế như đệ đệ ruột mà đối đãi. Mà nay, hắn lại sinh ra suy nghĩ xấu xa như vậy.
Hoắc Tranh trầm mặc, dưới đáy lòng hung hăn cảnh tỉnh chính mình.
Hắn thống khổ vạn phần, chẳng lẽ là hắn chưa từng nếm qua tư vị nữ nhân nên bắt đầu nghĩ tới? Nhưng nếu như vậy, không thể lúc nào cũng nghĩ đến Bạch Tế, Bạch Tế cùng nữ nhân chẳng có chút liên quan nào.
Trong phòng tắm, Hoắc Tranh đem đôi tay dính máu rửa sạch, nhanh chóng đem đầu tóc cột lại. Trong viện đèn lồng chiếu sáng một đường, trong nhà ánh nến sáng choang, Bạch Tế ngã vào bên gối, khóe miệng tươi cười ngọt ngào.
Để quần áo mới lại bên gối, Bạch Tế luyến tiếc quần áo có dính chút hơi thở Hoắc Tranh, mỗi khi ban đêm đi ngủ, đều mặc ở trên người. Vạt áo rộng thùng thình, dễ dàng để Bạch Tế kéo lên che hết nửa khuôn mặt, thật giống như Hoắc Tranh đang ôm mình.
Động vật đối với khí vị phi thường mẫn cảm, có hơi thở lướt qua là chán ghét, cũng có cực kì thích.
Mà hương vị trên người Hoắc Tranh, làm y yêu thích nhất, từ trước đến nay, chưa từng mãnh liệt khát vọng một người như thế.
Nếu như có thể đem hơi thở Tranh Tranh độc chiếm cả đời thì tốt rồi, lại làm Tranh Tranh nhiễm hương vị của mình, hơi thở giao hòa lẫn nhau, giống như động vật nhỏ đánh dấu đối phương. Ý niệm chợt lóe qua, Bạch Tế vội vàng lấy tay che lại gương mặt đang nóng lên, một đầu vùi xuống gối thẹn thùng đỏ mặt, hai cái chân bên ngoài đạp loạn vào không khí, cổ họng phát ra tiếng cười khúc khích.
Y trong lòng nhộn nhạo, bỗng nhiên nghe có tiếng gõ cửa.
Giật mình một chút, Bạch Tế nhẹ nhàn vỗ vỗ mặt xong lại chạy đến mở cửa.
“Tranh Tranh.”
Y trong lòng trong lòng vui vẻ, ngẩn đầu lên đối diện với ánh mắt Hoắc Tranh.
Mà Hoắc Tranh sắc mặt nhàn nhạt, tay trái xách theo một cái bô...
Trong viện có xây nhà xí, đèn lồng thắp sáng đêm, nhưng Bạch Tế ngại ngùng không muốn nửa đêm khuya ra nhà xí, mấy lần nghẹn đến hừng đông.
Cái bô là do hắn tự làm, biết y đặc biệt yêu thích thỏ, hắn nhớ trước đó vài ngày có con thỏ tai cụp lông trắng không biết từ đâu đến, liền tỉ mỉ khắc lên mặt trên hình con thỏ, tay nghề tinh xảo, giống như đúc. Khi Bạch Tế nhận được, hưng phấn đến hai tai hồng thấu, như hai mảnh huyết ngọc trong suốt.
“Tranh Tranh, ngươi thật tốt!”
Y ôm chặt cái bô không buông tay, quần áo lỏng lẻo xốc xếch, lộ ra hơn phân nửa ngực.
Ánh mắt Hoắc Tranh hơi trầm xuống, bất động thanh sắc dời đi tầm mắt, cố điều chỉnh giọng nói cho bình thường.
“Thời điểm không còn sớm, Tiểu Bạch, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừm.”
Bạch Tế ôm cái bô, nhảy nhót trở lại trong phòng.
Y đem cái bô đặt dưới ánh đèn nhìn kỹ, trên thân được bôi một lớp sơn, cảm xúc trơn nhẵn. Xoay xoay nửa vòng, bất ngờ phát hiện trên cái bô có khắc hình thỏ tai cụp lông xù, nhìn kỹ lại, cảm giác giống như đã từng gặp con thỏ này ở đâu rồi.
Bạch Tế đối với con thỏ khắc trên cái bô thắc mắc suy nghĩ một trận, bỗng chốc nhớ ra, hai tay vỗ vỗ lên đầu, đem hai cái tai cụp lộ ra. Y đến trước gương đồng, giơ cái bô lên, so sánh một chút liền cười không khép miệng, ngây ngốc lộ ra hai hàm răng tuyết trắng, hai lỗ tai xù phấn chấn lắc lắc.
Tranh Tranh khắc con thỏ, chính là mình sao!
Y càng thêm yêu quí cái bô như bảo bối, đem lên giường ôm vào trong ngực ngủ.
Khụ.... Tiểu Bạch, hình cưng được khắc lên cái bô đó, cái bô, CÁI BÔ, điều quan trọng phải nói ba lần =))))
Bạch Tế hưng phấn mãnh liệt khó nhịn, thân mình cuốn đệm chăn lăn qua lộn lại, ý cười không ngừng. Thật không nghĩ tới Tranh Tranh vẫn nhớ rõ ràng hình thỏ của y còn khắc lên đây, có phải Tranh Tranh thực thích y biến thành thỏ không ta?
Đột nhiên im lặng, Bạch Tế run lên. Y nghĩ nghĩ, Tranh Tranh vì sao khắc hình mình, chẳng lẽ Tranh Tranh đã nhìn ra mình chính là yêu quái?
Đủ loại suy nghĩ đảo loạn trong đầu, rối đến làm y không hề buồn ngủ. Lúc này ngoài cửa lại có một bóng người, Bạch Tế chăm chú nhìn lại, cảnh giác ôm chặt cái bô trong ngực, “Tranh Tranh, là ngươi sao?”
Bóng người chợt động, truyền đến thanh âm Hoắc Tranh, cách cánh cửa, nghe qua rất là nặng nề.
“Tiểu Bạch, vì sao còn chưa ngủ?”
Bạch Tế chạy xuống giường mở cửa, “Tranh Tranh, ta ngủ không được.”
Đôi mắt Hoắc Tranh dừng ở cái bô được y ôm vào trong ngực như bảo bối, khóe mắt giật giật, đau đầu không thôi, “Như thế nào nửa đêm còn ôm cái bô không bỏ?”
Bạch Tế nghe một đằng trả lời một nẻo, tròng mắt xoay chuyển, trong bóng đêm đột nhiên lóe sáng, “Tranh Tranh, ta có thể ngủ cùng ngươi sao? A, không đúng không đúng, không phải ngủ, chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện một chút xíu thôi, nha?”
Hoắc Tranh “.......”
Ánh trăng ngoài cửa sổ biến mất, hai người sóng vai chung gối nằm trên một cái giường, vai cùng chân để sát nhau, hô hấp phập phồng rơi vào trong tai cả hai.
Hoắc Tranh nhìn chằm chằm bóng đêm, xoang mũi hít vào một cổ hơi thở thơm ngọt, là hương vị trên người Bạch Tế. Hắn siết chặt nắm tay, lòng bàn tay đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Có lẽ là tim Bạch Tế đập, cũng có thể là tim hắn, không rõ ai đang khẩn trương, tim đập thình thịch phảng phất ngay sau đó sẽ nhảy lên cổ họng. Bạch Tế trở mình, vươn một cánh tay, lặng lẽ thăm dò lên eo Hoắc Tranh.
Làm cả người hắn cứng ngắc, hỏi: “Tại sao còn chưa ngủ?”
Y nhấp miệng cười trộm, nhân cơ hội này tới gần đối phương, cả ngươi cơ hồ nằm hẳn trong lòng Hoắc Tranh.
“Tranh Tranh, ngươi ôm ta một cái đi?” Bạch Tế nhỏ giọng thỉnh cầu, Hoắc Tranh do dự một lát mới vươn cánh tay, hơi nghiêng người ôm y, đầu ngón tay run rẩy.
Giọng nói Hoắc Tranh nghẹn trong cổ họng, “Như vậy được không?”
Y gối lên bả vai Hoắc Tranh, “Lại, lại ôm chặt thêm một xíu.”
Lực đạo dần dần tăng thêm, Bạch Tế cảm thấy mỹ mãn, từ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ mềm mại. Y hỏi đối phương, “Tranh Tranh, vì sao lúc trước ngươi không chịu ngủ cùng ta vậy?”
“Khi đó ta đem ngươi nhận sai thành tẩu tử, trước có bối phận, nếu ngươi thật là nữ nhân, ta nhất định không thể đối với ngươi như vậy, đó là bất khính cùng khinh bạc.”
Bạch Tế chớp chớp mắt “Vì sao ta là nữ nhân thì là khinh bạc?”
Hắn vỗ vỗ vai y, nói cho thỏ con biết về nam nữ khác biệt, đạo lí luân thường.
Tiếng nói trầm ấm dừng ở bên tai, Bạch Tế nghe cái hiểu cái không, nằm trong lồng ngực ấm áp bình yên đi vào giấc ngủ mũi phát ra tiếng thở nhè nhẹ.
Hoắc Tranh chờ y ngủ say, lặng lẽ đem cánh tay rút về, nhưng mới vừa động, Bạch Tế trong lúc ngủ mơ dường như cảm giác được, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, tay chân hướng vào lồng ngực hắn cuộn tròn lại.
Mềm ấm như vậy.
Hoắc Tranh nhắm mắt, cố gắng bỏ qua cảm giác người bên cạnh mang lại, càng muốn quên lại càng cảm nhận rõ hơn, tâm ma đè nén đang âm thầm trỗi dậy. Hắn khắc chế không được, khi thì ôm chặt y như hận không thể nhập người vào lòng mình, khi lại buông tay, gương mặt tràn ngập rối rắm cùng giãy giụa.
Gà gáy canh năm, Hoắc Tranh nghĩ muốn đến sân bình tĩnh hóng gió. Hắn nhẹ nhàn ngồi dậy, một bên Bạch Tế nằm gần sát, mặc dù cách một tấm chăn, hắn phát hiện có cái gì đặt trên giường.
Bạch Tế ngủ say không tỉnh, bụng dưới lại không tiếng động kêu gào, muốn đi tiểu.
Hoắc Tranh đứng ở mép giường, chần chờ một lát, cầm lấy cái bô bên cạnh, đem chăn y cuốn lên lộ ra một khe hở nhỏ.
Đặt bô ngay ngắn, sột sột soạt soạt, sờ đúng địa phương, bóng tối thực tốt giấu đi mảnh hồng trên mặt hắn.
Thẳng đến nước tiểu vững vàng rơi vào bô, Hoắc Tranh buông tay ra, hơi thở nghẹn trong lồng ngực, xách lên cái bô, giống như người mộng du đi ra khỏi phòng.
Chưa đến hừng đông, một thân hình cao lớn đứng lặng dưới đình viện, trời tối không nhìn rõ thần sắc hắn, duy nhất có hai bàn tay đang nắm chặt, chứng tỏ nội tâm hắn hỗn loạn cùng bàng hoàng.
Lòng bàn tay vẫn còn cảm giác mềm mại, Hoắc Tranh ngầm khó chịu, không tiếng động tức giận mắng chính mình.
Tâm ma trong lòng nảy sinh, một mặt hối hận ảo não, một mặt lại ngăn cản không được dụ hoặc, giống như giờ phút này, hắn không dám nghĩ, mới vừa rồi hắn thế nhưng giúp Bạch Tế đi tiểu.
Lòng bàn tay mở ra rồi nắm chặt, như sợ gió thổi bay mất cảm xúc mềm mại vừa rồi.
Hết chương 26
<Edit: Thỏ Cụp Tai >
Y nhắm hai mắt, dính sát vào người Hoắc Tranh, mùa hè thường mặc quần áo mỏng, hơi nóng cách lớp vải dường như truyền khắp toàn thân Hoắc Tranh.
“Ư ư.....”
Thanh âm nhỏ vụn rơi vào tai Hoắc Tranh, tràn ngập yếu ớt cùng dụ hoặc, chóp mũi ngửi được mùi hương nhàn nhạt phiêu tán trong không khí, còn có chút vị ngọt phảng phất thấm vào yết hầu. Hoắc Tranh cổ họng khô nóng, thật mạnh nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Bị Bạch Tế ôm quá chặt, chân tay hắn vô pháp nhúc nhích, sống lưng cứng ngắc ngồi tại mép giường.
Còn Bạch Tế phấn khởi không thôi, một lúc sau cảm thấy không còn nóng, mới buông Hoắc Tranh lăn ra giường ngủ say, dường như mơ thấy mộng đẹp, khóe miệng cong lên mỉm cười, hai má hồng nhuận lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.
Hoắc Tranh nghiêng đầu qua, ánh mắt phức tạp nhìn y.
Là một nam nhân trưởng thành, Hoắc Tranh đối với hành vi của Bạch Tế vừa rồi rất rõ ràng. Bất quá, tình cảnh này hiểu rõ là một chuyện, bị y không kiềm chế được cọ lên người, trong lòng tự nhiên cảm thấy phức tạp khó nói.
Hắn hiếm khi chú ý việc này, cực kỳ khắc chế, là một nam nhân bình thường nhưng lại sống đến thanh tâm quả dục.
Hắn đối mặt với cửa sổ yên lặng một lúc, lại cầm lấy khăn nềm giúp Bạch Tế lau mồ hôi.
Y ngủ ngon lành, đệm chăn bị xốc lên, lộ ra ngón chân mượt mà trắng nõn, tuy người vẫn đổ mồ hôi, nhưng đã không còn nóng nữa. Lau xong, Hoắc Tranh lại lấy nước ấm đút cho y, chậm rãi thấm ướt môi y, trong lúc Bạch Tế ngủ ổn thỏa đút xong chén nước.
Tờ mờ sáng, thôn xóm thắp lên vài ánh nến. Hoắc Tranh thức suốt đêm trông chừng Bạch Tế, đợi y hoàn toàn hết sốt, xem như bình yên vô sự vượt qua một đêm.
Hoắc Tranh bình tĩnh nhìn Bạch Tế một lát, mới khẽ khẽ đi ra ngoài.
Bạch Tế ngủ ngon một đêm, sau khi tỉnh lại tròng mắt chuyển động quanh phòng vài vòng, không nhìn thấy Hoắc Tranh.
Dưới giường có một đôi giày, y nhanh chóng xỏ vào chạy ra ngoài. Ngoài cửa sổ gió nhẹ lất phất, mấy tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, lúc Bạch Tế thức giấc, cũng không còn sớm lắm.
Y chạy ra sân, thấy tiền viện không người, liền hướng hậu viện tìm kiếm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hoắc Tranh.
“Tranh Tranh!”
Hoắc Tranh buông dao trong tay, hắn rửa sạch tay đem thức ăn đang giữ ấm lấy ra, kêu y lại cùng ăn.
Ban đêm Bạch Tế chỉ uống nước, bụng sớm đã trống trơn. Chờ không nổi muốn ăn cơm, đồ ăn còn nóng, chỉ chốc lát sau cả người đổ đầy mồ hôi, thêm đêm qua nằm trong ổ chăn, thân mình y dính dính khó chịu, liên tục cào loạn trên lưng.
Hoắc Tranh chú ý tới, liền nói: “Ngươi mệt mỏi một đêm, ta đi nấu chút nước ấm cho ngươi tắm gội.”
“Được.” Bạch Tế thân mình không thoải mái, đặc biệt là dưới thân, cũng không biết đêm qua đã đổ bao nhiêu mồ hôi, giống như có cái gì dính dính trên người, thật khó chịu.
Phòng tắm Hoắc gia đã dựng nhiều năm trước, nền đất ẩm ướt, không tiện đặt thùng gỗ. Bởi vậy mấy ngày trước Hoắc Tranh đã sửa lại một chút, mở rộng thêm, đủ để đặt thêm hai cái thùng gỗ.
Nước nấu xong, Bạch Tế xách theo quần áo được Hoắc Tranh cho mượn cùng với một cái ghế gỗ nhỏ vào phòng tắm. Hơi nóng bốc lên hương gỗ nhàn nhạt, y ngâm mình trong nước thoải mái hừ hừ. Bỗng nhiên, lỗ tai nghe được tiếng động, vừa quay đầu lại, ánh mắt Bạch Tế tràn đầy hoảng sợ.
Hoắc Tranh ở hậu viện làm việc bị tiếng gọi kinh động đến, nhanh chóng chạy đến phòng tắm, trước mắt lóe lên, một bóng trắng cứ thế nhảy vào trong người hắn.
Hoắc Tranh đỡ lấy người trong ngực, bàn tay hắn thô ráp, chạp vào một mảnh da thịt thực mềm thực ấm, lòng bàn tay vừa chạm vào liền không muốn buông ra.
Từ nhỏ đến giờ lần đầu tiên hắn chạm tới thứ mềm mại tinh tế như vậy, chỉ là nhẹ nắm một lần, trong chớp mắt trái tim đột nhiên run rẩy.
Vật nhỏ trắng bóng co rúm lại, Hoắc Tranh cúi đầu nhìn xuống, vật nhỏ trong lòng ngực không phải ai khác, đúng là Bạch Tế lẽ ra nên ở trong phòng tắm.
Sắc mặt y kinh hoảng, tay chân cùng đôi môi ướt át run run, dùng sức dụi vào lồng ngực Hoắc Tranh. Trên người Hoắc Tranh có hơi thở làm người an tâm, Bạch Tế ô ô kêu sợ hãi, dứt khoát dùng hết tay chân, bám chặt lên người đối phương.
Hoắc Tranh phòng bị không kịp, Bạch Tế thân thể nhẹ nhàn, dễ dàng ôm sát cổ hắn bám lên, tay chân câu chặt chẽ, hức hức khóc.
Bạch Tế tuy là nam tử, nhưng thân mình so với người bình thường càng thêm tinh tế, da thịt trắng nõn, ngâm qua nước ấm lại nhàn nhạt ửng hồng. Hoắc Tranh cúi đầu, thậm chí có thể nhìn rõ ràng cần cổ Bạch Tế còn đọng vài giọt nước, khí vị cũng không giống với nam nhân khác mà mang theo một tia hương thơm ngọt ngào.
Đều là nam nhân, lại có cách biệt một trời.
Bạch Tế liều mạng dụi vào lồng ngực Hoắc Tranh, bị đối phương kiên định đẩy ra. Y cảm thấy uất ức, chỉ thấy Hoắc Tranh thần sắc nghiêm túc, quy củ nhìn không khí.
“Tranh Tranh?”
Hầu kết Hoắc Tranh hơi động, “Xảy ra chuyện gì, như thế nào lại hoang mang hoảng sợ chạy ra?”
“Ách...” Bạch Tế vội nắm chặt cánh tay Hoắc Tranh, “Bên trong có rắn!”
Y sợ rắn, vừa rồi đang tắm, không biết tại sao dưới mái nhà thò ra một cái đầu rắn, toàn thân nó đen bóng, cái lưỡi đỏ như máu không ngừng phun ra, làm y sợ tới mức hồn phi phách tán, hoảng loạn từ bên trong chạy ra, nào còn nhớ mình vẫn chưa mặc quần áo.
Hoắc Tranh mắt vẫn nhìn phía trước, “Ngươi đi về phòng tìm quần áo mặc vào, ta đi phòng tắm nhìn xem.”
“A...a.....” Bạch Tế một bên giữ tay Hoắc Tranh, tinh thần bất định, trong miệng lải nhải không ngừng, “Rắn sẽ cắn người, rất đáng sợ đó.” Y không yên tâm để Hoắc Tranh đi vào.
Hoắc Tranh đưa lưng về phía Bạch Tế, trầm giọng “Không cần lo lắng, ngươi mới hết sốt, trước mặc quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh.”
Nói xong liền rời đi, trong phòng Bạch Tế có hai bộ quần áo Hoắc Tranh mặc lúc nhỏ. Y vội vàng phủ lên, ba bước cũng thành hai nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hoắc Tranh tìm xung quanh phòng tắm, quay đầu lại thấy Bạch Tế quần áo không chỉnh tề đã chạy ra, giày cũng không mang.
“Tranh Tranh, rắn đi rồi sao?”
Y cẩn thận hỏi Hoắc Tranh, do chạy quá gấp, tóc đen buông xuống hỗn độn, quần áo cũng không cột lại đàng hoàng.
Hoắc Tranh giúp Bạch Tế sửa sửa tóc, cúi đầu nhìn y để bàn chân trần trụi, vạt áo nửa hở nửa che, mày rậm hơi nhíu, “Vì sao không mặc quần áo chỉnh tề đã chạy ra?”
“Sợ ngươi bị rắn cắn nha.” Bạch Tế đương nhiên nói, thân mật lại gần Hoắc Tranh, “Chúng ta hai người hợp lại, rắn liền sợ chúng ta.”
Đạo lí người đông thế mạnh Bạch Tế hiểu được, động vật cũng thường kết thành đàn, tránh cho bị dã thú to lớn hơn khi dễ.
Hoắc Tranh “.......”
Người sống trong thôn, đặc biệt là làm việc đồng án nhiều năm, gặp được rắn trùng nhiều vô kể, đa số đều biết chút bản lĩnh bắt rắn. Hoắc Tranh cũng không ngoại lệ, hắn định nói cho Bạch Tế biết chính mình cũng không sợ rắn, nhưng thấy Bạch Tế một bộ dáng khẩn trương lo lắng cho mình, trong đầu nóng lên, ma xui quỉ khiến liền im lặng.
Hắn dò hỏi Bạch Tế còn muốn tiếp tục tắm hay không, Bạch Tế trong lòng sợ hãi chưa tan, lắc lắc đầu, “Không tắm nữa, không tắm nữa.”
Hoắc Tranh tưởng Bạch Tế sợ rắn là có bóng ma tâm lí, liền nói: “Ta lau dọn phòng tắm một lần, sẽ không còn rắn nữa.”
Bạch Tế vẫn là lắc đầu, “Không tắm không tắm.”
Hoắc Tranh bất đắc dĩ, không thể miễn cưỡng y, tầm mắt đi xuống vô tình nhìn đến chút chỗ không nên nhìn, lồng ngực Bạch Tế trắng nõn nổi bật lên hạt châu hồng nhạt. Hoắc Tranh khụ một tiếng, hơi nghiêng thân mình, ám chỉ y, “Tiểu Bạch, trước mặc quần áo lại cho đúng.”
Rõ ràng đều là nam nhân, lại làm Hoắc Tranh không dám nhìn nhiều y một cái.
Bạch Tế chầm chậm cột lại nút thắt, giấu đi thiếu niên độc hữu xuân sắc.
Hoắc Tranh dắt người trở về phòng, phát hiện giày hắn chuẩn bị cho Bạch Tế căn bản số đo không thích hợp, y mang vào chân, giống như đang đạp lên hai cái thuyền nhỏ, tư thế đi đường vừa quỷ dị vừa buồn cười.
Trước mắt tìm không tìm được giày thích hợp cho y, Hoắc Tranh đành đem giày nữ lúc trước mua lấy ra, chắp vá làm lại mấy ngày.
“Qua hai ngày ta lại mua cho ngươi mấy bộ quần áo nam nhân, hiện tại chỉ có thể tạm thời ủy khuất ngươi.”
“Hông ủy khuất.”
Bạch Tế cười tủm tỉm mà tiếp nhận giày nữ mang vào, quần áo Hoắc Tranh mặc lên người y trông rộng thùng thình, hai ống tay áo được Hoắc Tranh xắn lên. Quần áo tuy đã buộc lại đàng hoàng, nhưng cổ áo rộng lại che không được bao nhiêu, lộ ra da thịt tinh tế. Lúc y khom người xắn ống quần, ngực trắng nõn toàn bộ cấp cho Hoắc Tranh nhìn sạch sẽ.
“.......” Hắn yên lặng dời đi tầm mắt, tự hứa nhất định phải mua đồ khác cho Bạch Tế mới có thể yên tâm.
Bạch Tế hết bệnh không lâu, Hoắc Tranh không yên tâm để y một mình trông nhà, liền dắt y cùng ra ngoài.
Hậu viện đã được dọn sạch dùng để nuôi gà, gà con được Hoắc Tranh mua về, nhỏ nhắn chưa bằng một bàn tay, lông xù xù một màu vàng, tiếng kêu chiếp chiếp rất là đáng yêu.
Gà con mua về được thả vào chuồng, một đám nho nhỏ tụ lại thành một cục lông, Bạch Tế nhìn đến đàn gà, tức khắc liền không muốn rời đi nữa.
Chưa đến nửa ngày, khi Hoắc Tranh ở ngoài sân sửa chữa vườn rau, Bạch Tế đem theo ghế gỗ nhỏ ghé vào ngoài chuồng bắt chước tiếng gà con kêu. Khi Hoắc Tranh chẻ củi xong mang đến nhà bếp, y vẫn còn ở cạnh chuồng giúp bọn gà con vuốt lông mao. Khi Hoắc Tranh đến trong thôn tìm Lý sư phó mua chút quần áo nam hài trở về, y vẫn giữ nguyên tư thế nhìn vào chuồng gà, ánh mắt lộ ra si mê.
Hoắc Tranh ẩn ẩn nhíu mày, không thể không nói: “Tiểu Bạch.”
Xế chiều, Hoắc Tranh đứng cách Bạch Tế không xa, y vẫn không phát hiện hắn đã tới gần.
“Tiểu Bạch.”
Tiếng gọi trầm thấp theo gió lọt vào tai, Bạch Tế đột nhiên giật mình, đem tâm hồn đang thả trôi dắt trở về.
Ráng chiều phủ lên hậu viện một màu vàng nhẹ nhàn, làm gò má Bạch Tế một trận nóng lên.
Y bước từng bước nhỏ tới gần Hoắc Tranh, đầu cúi thấp như muốn vùi vào áo, nhỏ giọng đáp lại, “Tranh Tranh...”, trong lòng chột dạ, mình thật là hư nha, thế nhưng ở ngoài chuồng gà cả ngày.
Hoắc Tranh thật là có chút đau đầu, trong lòng ảo não, Bạch Tế mới khỏi bệnh, không nên ra ngoài trời quá lâu.
“Ngươi nên vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Hắn rốt cuộc là không đành lòng trách cứ Bạch Tế, trong mắt hắn Bạch Tế nhìn giống như gà con lông xù mềm mại nho nhỏ, đáng yêu đến mức chẳng thể nào nói nặng y nửa lời. Ngữ khí hắn ôn hòa, “Ta đi nhờ người may cho ngươi mấy bộ quần áo, đợi lát nữa thử xem.”
Dắt Bạch Tế vào nhà, Hoắc Tranh phải đến nhà bếp chuẩn bị cơm chiều.
Cũng giống như lúc trước, hắn chân trước bước đi, Bạch Tế liền đi sát sau lưng. Y rời đi mấy ngày, tâm trí thành thục một chút, y biết Hoắc Tranh duy trì Hoắc gia không dễ dàng, mà chính mình cái gì cũng không biết, một mặt chỉ dựa vào hắn chăm sóc mình.
Bạch Tế đau lòng Hoắc Tranh, thấy hắn nấu cơm trong bếp, liền nghĩ muốn giúp hắn rửa rau sạch sẽ.
Hoắc Tranh liên tục quay lại nhìn, thấy đôi tay non mịn ngâm trong nước, cuối cùng phải mở miệng, “Nghe lời, về phòng nghỉ ngơi, việc để ta làm.”
“Tranh Tranh, ta muốn giúp ngươi.”
Động tác Bạch Tế không ngừng, cẩn thận nhặt sạch sâu, rửa sạch sẽ lại tỉ mỉ xếp đều rau vào rổ.
“Ta muốn giúp ngươi.” Y không muốn liên lụy Hoắc Tranh, cái gì làm được y sẽ giúp, y cũng có thể chiếu cố Hoắc Tranh.
“Tranh Tranh.” Bạch Tế ngẩn đầu, đôi mắt trong suốt ẩn ẩn nước, so với ánh đèn trong phòng còn muốn sáng ngời, đối với Hoắc Tranh hứa hẹn, “Ta sẽ chiếu cố ngươi, ta và ngươi đều sinh bệnh, ngươi làm một việc ta làm một việc, chúng ta sống cùng nhau nha.” Nói xong lại khổ sở lẩm bẩm, “Ngươi đừng đuổi ta ra ngoài.”
Bạch Tế hiểu chuyện, biết săn sóc người. Hoắc Tranh nghe y nói một hơi, chỉ cười nhẹ, không cần phải nhiều lời nữa, y đối tốt với hắn, hắn sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Cúi đầu nhìn tiểu nam hài, Hoắc Tranh nhịn không được đưa tay nhẹ nhàn véo hai má thịt của Bạch Tế, thật là mềm đến lòng muốn tan chảy.
Sau khi ăn xong, Hoắc Tranh đem toàn bộ gà con thả ra ngoài sân, một đàn gà con chạy xung quanh Bạch Tế. Y lấy ghế gỗ nhỏ ngồi ở giữa đàn gà, lòng bàn tay nâng lên một con, trên đùi một con, bả vai, đến trên đầu cũng có, Bạch Tế giúp chúng nó vuốt lông, mỉm cười vui vẻ, khuôn mặt nhỏ ửng hồng.
Trời gần tối, hình ảnh Bạch Tế chơi đùa cùng đám gà con làm Hoắc Tranh xem đến buồn cười, hắn vào nhà lấy ra hai ngọn đèn dầu thắp lên, lại treo thêm đèn lồng dưới tàng cây, ánh nến như sao, chiếu sáng hơn phân nửa sân viện.
Ban đêm gió thổi mát mẻ, hắn về phòng lấy áo ngoài của mình, phủ thêm cho Bạch Tế.
Cùng lúc đó, hắn đột nhiên ý thức được, chính mình chưa từng để bụng đến người nào như thế, mặc dù lúc trước ngộ nhận Bạch Tế thành tẩu tử nhưng trong lòng vẫn còn đề phòng, vậy mà bây giờ cái gì cũng không cần suy nghĩ, cam tâm tình nguyện đối tốt với y.
Vui đùa ầm ĩ xong, Bạch Tế đem từng con gà con trên người mình thả xuống mặt đất, lùa chúng nó vào chuồng. Xong việc chạy đến nắm lấy vạt áo Hoắc Tranh, “Chúng ta về phòng đi.”
Trong phòng có ít bộ y phục mới, may bằng vải cát màu nhạt, là Hoắc Tranh thuê người làm.
Hoắc Tranh bảo y mặc vào thử, Bạch Tế nghĩ cũng không thèm nghĩ, đối mặt hắn cởi bỏ quần áo trên người, đem quần áo mới mặc lên cho hắn xem.
Hoắc Tranh quên mất đầu óc y vốn đơn thuần, hắn đóng cửa sổ xong vừa quay đầu lại chính là một cảnh tượng tuyệt mỹ đập vào mắt, làm hắn không kịp nhìn đi chỗ khác. Ban ngày Bạch Tế nhảy vào trong lồng ngực còn có thể tránh, giờ phút này muốn tránh cũng không tránh kịp.
Bạch Tế nhìn qua có vẻ đơn bạc yếu ớt, nhưng xương cốt da thịt đều đặn, như bồ liễu đâm chồi ngày xuân, mỏng manh lại không mất đi sự dẻo dai, da trắng mịn như trân châu. Mỗi một cử động đều làm lòng người ngứa ngáy, vốn là ngây ngô như vậy, lại nơi chốn câu hồn người.
“Sắc dục, là gông xiềng thế gian, phàm phu mê luyến, không thể tự giải thoát.”*
*Một câu trong kinh phật.
Đúng là sắc muốn đập vào mắt.
Nam nhân bình thường ai mà không thích sắc đẹp, không nữ sắc cũng nam sắc, chỉ là nhìn xem sắc đẹp người nọ có lọt vào mắt họ được không thôi.
Hoắc Tranh sống thanh tâm quả dục hơn hai mươi năm, hắn vô dục vô cầu, nhưng giờ phút này, ngón tay đặt trên bệ cửa sổ hơi hơi run rẩy, trong lòng dâng lên rung động trước nay chưa từng có, so với lúc sáng Bạch Tế nhảy vào người, càng thêm dữ dội mạnh mẽ.
Hắn chỉ mới nhìn thấy thân thể Bạch Tế, dục niệm từ đâu chợt ào tới.
Bạch Tế vừa khỏi ‘bệnh’, tinh thần khôi phục như trước. Mặc dù thân thể Hoắc Tranh so với y cường tráng, theo lý mà nói không có gì đáng ngại, nhưng sự thật không phải như vậy.
Gần đây Hoắc Tranh trong lòng không yên, mới qua hai ngày ngắn ngủn, Bạch Tế không chỉ một lần phát hiện Hoắc Tranh nhìn vào khoảng không xuất thần.
Y lo lắng Hoắc Tranh thân mình bị bệnh, đứng sát vào cẩn thận quan sát, vươn bàn tay ấm áp mềm mại sờ sờ trán đối phương.
Hơi thở thơm ngọt nhè nhẹ từng đợt phả trên cổ làm Hoắc Tranh giật mình hoảng hốt, ý thức thu hồi, một tay chế trụ cổ tay y đem người kéo ra.
Bạch Tế thập phần lo lắng, “Tranh Tranh, ngươi không thoải mái sao?”
Hai người vẫn đứng gần nhau. Hoắc Tranh nhắm mắt, giọng nói khô khốc khàn khàn, lắc đầu nói: “Không cần lo lắng, ta rất khỏe.”
“Chính là, Tranh Tranh nhìn qua giống như không thoải mái.” Đôi mắt Bạch Tế đảo qua đảo lại trên người Hoắc Tranh, trong đầu nhất thời tìm không ra từ gì có thể miêu tả tình huống của người trước mắt, trong miệng ấp úng, nói chuyện câu được câu không.
Hoắc Tranh đối với Bạch Tế không thể chần chừ, liền nhanh tay kéo người đang dính trên mình ra, “Làm việc một ngày trên người đều là bụi bẩn, ta đi tắm rửa, ngươi nếu mệt mỏi liền nghỉ ngơi trước, trời cũng không còn sớm.”
Không đợi y đáp lại, Hoắc Tranh chờ không nổi mà bước ra khỏi phòng, bước chân từ trước đến nay luôn vững vàng giờ lại có chút hỗn độn, trong lòng hắn có quỷ chỉ mình hắn biết được, không dám cùng y ở chung phòng, sợ bí mật bị phát hiện.
Nước giếng lạnh lẽo không ngừng xối trên thân thể cường tráng, một cổ lửa nóng vô danh trong cơ thể kích động phun trào. Cánh tay rắn chắc hữu lực vung lên một quyền, thật mạnh đấm vào cột gỗ, mái nhà chấn động rung rung, mảnh vụn rào rạt rớt trên người Hoắc Tranh.
Thật lâu sau, hầu kết hắn hơi động, trầm trọng mà thở ra một hơi.
Hắn rối rắm, từ lúc chính mắt nhìn thấy thân thể Bạch Tế, đôi lúc không thể khống chế bản thân nhớ lại hình ảnh lúc đó.
Hắn không dám nghĩ, chính mình thế nhưng năm lần bảy lượt đều nghĩ tới thân thể nam nhân.
Hoắc Tranh nhắm mắt, bất quá vừa qua một cái chớp mắt, trong đầu bỗng chốc hiện lên một người da thịt non mịn, trắng nõn mềm ấm, trong chớp nhoáng, bụng dưới thế nhưng dâng lên phản ứng bất kham.
Hắn kinh ngạc cúi đầu, đối với việc này không dám tin tưởng, bàn tay lần nữa nắm lại dùng sức đấm lên cột nhà, vụn gỗ đâm vào lòng bàn tay xước da chảy máu cũng không thèm để ý, trên cổ nổi lên từng đường gân xanh, gương mặt căng thẳng phẫn nộ.
Bạch Tế đối với hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng ỷ lại, vậy mà chính mình lại...
Cảm giác tội lỗi như biến thành lồng giam trói buộc hắn, chính miệng hắn từng hứa qua, sẽ xem Bạch Tế như đệ đệ ruột mà đối đãi. Mà nay, hắn lại sinh ra suy nghĩ xấu xa như vậy.
Hoắc Tranh trầm mặc, dưới đáy lòng hung hăn cảnh tỉnh chính mình.
Hắn thống khổ vạn phần, chẳng lẽ là hắn chưa từng nếm qua tư vị nữ nhân nên bắt đầu nghĩ tới? Nhưng nếu như vậy, không thể lúc nào cũng nghĩ đến Bạch Tế, Bạch Tế cùng nữ nhân chẳng có chút liên quan nào.
Trong phòng tắm, Hoắc Tranh đem đôi tay dính máu rửa sạch, nhanh chóng đem đầu tóc cột lại. Trong viện đèn lồng chiếu sáng một đường, trong nhà ánh nến sáng choang, Bạch Tế ngã vào bên gối, khóe miệng tươi cười ngọt ngào.
Để quần áo mới lại bên gối, Bạch Tế luyến tiếc quần áo có dính chút hơi thở Hoắc Tranh, mỗi khi ban đêm đi ngủ, đều mặc ở trên người. Vạt áo rộng thùng thình, dễ dàng để Bạch Tế kéo lên che hết nửa khuôn mặt, thật giống như Hoắc Tranh đang ôm mình.
Động vật đối với khí vị phi thường mẫn cảm, có hơi thở lướt qua là chán ghét, cũng có cực kì thích.
Mà hương vị trên người Hoắc Tranh, làm y yêu thích nhất, từ trước đến nay, chưa từng mãnh liệt khát vọng một người như thế.
Nếu như có thể đem hơi thở Tranh Tranh độc chiếm cả đời thì tốt rồi, lại làm Tranh Tranh nhiễm hương vị của mình, hơi thở giao hòa lẫn nhau, giống như động vật nhỏ đánh dấu đối phương. Ý niệm chợt lóe qua, Bạch Tế vội vàng lấy tay che lại gương mặt đang nóng lên, một đầu vùi xuống gối thẹn thùng đỏ mặt, hai cái chân bên ngoài đạp loạn vào không khí, cổ họng phát ra tiếng cười khúc khích.
Y trong lòng nhộn nhạo, bỗng nhiên nghe có tiếng gõ cửa.
Giật mình một chút, Bạch Tế nhẹ nhàn vỗ vỗ mặt xong lại chạy đến mở cửa.
“Tranh Tranh.”
Y trong lòng trong lòng vui vẻ, ngẩn đầu lên đối diện với ánh mắt Hoắc Tranh.
Mà Hoắc Tranh sắc mặt nhàn nhạt, tay trái xách theo một cái bô...
Trong viện có xây nhà xí, đèn lồng thắp sáng đêm, nhưng Bạch Tế ngại ngùng không muốn nửa đêm khuya ra nhà xí, mấy lần nghẹn đến hừng đông.
Cái bô là do hắn tự làm, biết y đặc biệt yêu thích thỏ, hắn nhớ trước đó vài ngày có con thỏ tai cụp lông trắng không biết từ đâu đến, liền tỉ mỉ khắc lên mặt trên hình con thỏ, tay nghề tinh xảo, giống như đúc. Khi Bạch Tế nhận được, hưng phấn đến hai tai hồng thấu, như hai mảnh huyết ngọc trong suốt.
“Tranh Tranh, ngươi thật tốt!”
Y ôm chặt cái bô không buông tay, quần áo lỏng lẻo xốc xếch, lộ ra hơn phân nửa ngực.
Ánh mắt Hoắc Tranh hơi trầm xuống, bất động thanh sắc dời đi tầm mắt, cố điều chỉnh giọng nói cho bình thường.
“Thời điểm không còn sớm, Tiểu Bạch, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừm.”
Bạch Tế ôm cái bô, nhảy nhót trở lại trong phòng.
Y đem cái bô đặt dưới ánh đèn nhìn kỹ, trên thân được bôi một lớp sơn, cảm xúc trơn nhẵn. Xoay xoay nửa vòng, bất ngờ phát hiện trên cái bô có khắc hình thỏ tai cụp lông xù, nhìn kỹ lại, cảm giác giống như đã từng gặp con thỏ này ở đâu rồi.
Bạch Tế đối với con thỏ khắc trên cái bô thắc mắc suy nghĩ một trận, bỗng chốc nhớ ra, hai tay vỗ vỗ lên đầu, đem hai cái tai cụp lộ ra. Y đến trước gương đồng, giơ cái bô lên, so sánh một chút liền cười không khép miệng, ngây ngốc lộ ra hai hàm răng tuyết trắng, hai lỗ tai xù phấn chấn lắc lắc.
Tranh Tranh khắc con thỏ, chính là mình sao!
Y càng thêm yêu quí cái bô như bảo bối, đem lên giường ôm vào trong ngực ngủ.
Khụ.... Tiểu Bạch, hình cưng được khắc lên cái bô đó, cái bô, CÁI BÔ, điều quan trọng phải nói ba lần =))))
Bạch Tế hưng phấn mãnh liệt khó nhịn, thân mình cuốn đệm chăn lăn qua lộn lại, ý cười không ngừng. Thật không nghĩ tới Tranh Tranh vẫn nhớ rõ ràng hình thỏ của y còn khắc lên đây, có phải Tranh Tranh thực thích y biến thành thỏ không ta?
Đột nhiên im lặng, Bạch Tế run lên. Y nghĩ nghĩ, Tranh Tranh vì sao khắc hình mình, chẳng lẽ Tranh Tranh đã nhìn ra mình chính là yêu quái?
Đủ loại suy nghĩ đảo loạn trong đầu, rối đến làm y không hề buồn ngủ. Lúc này ngoài cửa lại có một bóng người, Bạch Tế chăm chú nhìn lại, cảnh giác ôm chặt cái bô trong ngực, “Tranh Tranh, là ngươi sao?”
Bóng người chợt động, truyền đến thanh âm Hoắc Tranh, cách cánh cửa, nghe qua rất là nặng nề.
“Tiểu Bạch, vì sao còn chưa ngủ?”
Bạch Tế chạy xuống giường mở cửa, “Tranh Tranh, ta ngủ không được.”
Đôi mắt Hoắc Tranh dừng ở cái bô được y ôm vào trong ngực như bảo bối, khóe mắt giật giật, đau đầu không thôi, “Như thế nào nửa đêm còn ôm cái bô không bỏ?”
Bạch Tế nghe một đằng trả lời một nẻo, tròng mắt xoay chuyển, trong bóng đêm đột nhiên lóe sáng, “Tranh Tranh, ta có thể ngủ cùng ngươi sao? A, không đúng không đúng, không phải ngủ, chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện một chút xíu thôi, nha?”
Hoắc Tranh “.......”
Ánh trăng ngoài cửa sổ biến mất, hai người sóng vai chung gối nằm trên một cái giường, vai cùng chân để sát nhau, hô hấp phập phồng rơi vào trong tai cả hai.
Hoắc Tranh nhìn chằm chằm bóng đêm, xoang mũi hít vào một cổ hơi thở thơm ngọt, là hương vị trên người Bạch Tế. Hắn siết chặt nắm tay, lòng bàn tay đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Có lẽ là tim Bạch Tế đập, cũng có thể là tim hắn, không rõ ai đang khẩn trương, tim đập thình thịch phảng phất ngay sau đó sẽ nhảy lên cổ họng. Bạch Tế trở mình, vươn một cánh tay, lặng lẽ thăm dò lên eo Hoắc Tranh.
Làm cả người hắn cứng ngắc, hỏi: “Tại sao còn chưa ngủ?”
Y nhấp miệng cười trộm, nhân cơ hội này tới gần đối phương, cả ngươi cơ hồ nằm hẳn trong lòng Hoắc Tranh.
“Tranh Tranh, ngươi ôm ta một cái đi?” Bạch Tế nhỏ giọng thỉnh cầu, Hoắc Tranh do dự một lát mới vươn cánh tay, hơi nghiêng người ôm y, đầu ngón tay run rẩy.
Giọng nói Hoắc Tranh nghẹn trong cổ họng, “Như vậy được không?”
Y gối lên bả vai Hoắc Tranh, “Lại, lại ôm chặt thêm một xíu.”
Lực đạo dần dần tăng thêm, Bạch Tế cảm thấy mỹ mãn, từ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ mềm mại. Y hỏi đối phương, “Tranh Tranh, vì sao lúc trước ngươi không chịu ngủ cùng ta vậy?”
“Khi đó ta đem ngươi nhận sai thành tẩu tử, trước có bối phận, nếu ngươi thật là nữ nhân, ta nhất định không thể đối với ngươi như vậy, đó là bất khính cùng khinh bạc.”
Bạch Tế chớp chớp mắt “Vì sao ta là nữ nhân thì là khinh bạc?”
Hắn vỗ vỗ vai y, nói cho thỏ con biết về nam nữ khác biệt, đạo lí luân thường.
Tiếng nói trầm ấm dừng ở bên tai, Bạch Tế nghe cái hiểu cái không, nằm trong lồng ngực ấm áp bình yên đi vào giấc ngủ mũi phát ra tiếng thở nhè nhẹ.
Hoắc Tranh chờ y ngủ say, lặng lẽ đem cánh tay rút về, nhưng mới vừa động, Bạch Tế trong lúc ngủ mơ dường như cảm giác được, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, tay chân hướng vào lồng ngực hắn cuộn tròn lại.
Mềm ấm như vậy.
Hoắc Tranh nhắm mắt, cố gắng bỏ qua cảm giác người bên cạnh mang lại, càng muốn quên lại càng cảm nhận rõ hơn, tâm ma đè nén đang âm thầm trỗi dậy. Hắn khắc chế không được, khi thì ôm chặt y như hận không thể nhập người vào lòng mình, khi lại buông tay, gương mặt tràn ngập rối rắm cùng giãy giụa.
Gà gáy canh năm, Hoắc Tranh nghĩ muốn đến sân bình tĩnh hóng gió. Hắn nhẹ nhàn ngồi dậy, một bên Bạch Tế nằm gần sát, mặc dù cách một tấm chăn, hắn phát hiện có cái gì đặt trên giường.
Bạch Tế ngủ say không tỉnh, bụng dưới lại không tiếng động kêu gào, muốn đi tiểu.
Hoắc Tranh đứng ở mép giường, chần chờ một lát, cầm lấy cái bô bên cạnh, đem chăn y cuốn lên lộ ra một khe hở nhỏ.
Đặt bô ngay ngắn, sột sột soạt soạt, sờ đúng địa phương, bóng tối thực tốt giấu đi mảnh hồng trên mặt hắn.
Thẳng đến nước tiểu vững vàng rơi vào bô, Hoắc Tranh buông tay ra, hơi thở nghẹn trong lồng ngực, xách lên cái bô, giống như người mộng du đi ra khỏi phòng.
Chưa đến hừng đông, một thân hình cao lớn đứng lặng dưới đình viện, trời tối không nhìn rõ thần sắc hắn, duy nhất có hai bàn tay đang nắm chặt, chứng tỏ nội tâm hắn hỗn loạn cùng bàng hoàng.
Lòng bàn tay vẫn còn cảm giác mềm mại, Hoắc Tranh ngầm khó chịu, không tiếng động tức giận mắng chính mình.
Tâm ma trong lòng nảy sinh, một mặt hối hận ảo não, một mặt lại ngăn cản không được dụ hoặc, giống như giờ phút này, hắn không dám nghĩ, mới vừa rồi hắn thế nhưng giúp Bạch Tế đi tiểu.
Lòng bàn tay mở ra rồi nắm chặt, như sợ gió thổi bay mất cảm xúc mềm mại vừa rồi.
Hết chương 26
<Edit: Thỏ Cụp Tai >