Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Hoắc Tranh một tay ôm y, cũng không biết tại sao, giữ đêm mưa lạnh, giống như có một đám lửa thiêu đốt trong lòng, từ đầu đến chân hắn nổi lên một cổ hơi nóng.
Đóng cửa lại, ngăn cách mưa gió rét lạnh ngoài phòng.
Đèn dầu đặt trước tấm bình phong, được phủ lên chụp đèn, trong phòng tối đen nhìn không rõ.
Hoắc Tranh cúi đầu, chỉ thấy một đôi mắt hạnh to tròn nhấp nháy, làm trong lòng hắn rung động.
“Tranh Tranh.”
Bạch Tế ôm gối đầu nhìn xung quanh, trèo lên trên giường, hai chân được Hoắc Tranh cầm trong tay xoa ấm. Lòng bàn tay thô ráp qua lại ở gan bàn chân kiều nộn, y ngã vào đầu giường bật cười, tóc đen tán loạn trên gối Hoắc Tranh, chỉ chốc lát sau, khóe mắt đọng một tầng nước, mũi nhỏ hít khí liên tục.
Ánh mắt Hoắc Tranh khẽ biến, đem chân y xoa ấm lên xong, kéo chăn đắp y kín mít, nghiêm nghị: “Nhắm mắt lại, ngủ.”
“Ừm...”
Bạch Tế nhắm mắt lại, hàng mi dài run run.
Bên cạnh ấm áp, sau khi Hoắc Tranh nằm xuống, y lặng lẽ nhích lại gần, tới khi cánh tay hai người dán sát mới dừng lại động tác nhỏ.
Hơi thở nhẹ nhàn phà vào lỗ tai, Bạch Tế hé hé mắt, ngược sáng làm y nhìn không rõ khuôn mặt Hoắc Tranh, y nửa nhấp môi mình, mơ hồ chỉ miêu tả được sống mũi cao thẳng, mặt mày anh đĩnh.
Ánh lửa lung lay một chút, tâm Bạch Tế cũng rung động theo. Y từ trong chăn nhóm người lên, đầu ngón tay liền đụng tới cánh môi hơi mỏng, Hoắc Tranh đột nhiên mở mắt.
“Tiểu Bạch, vì sao còn không ngủ?”
Bạch Tế có thể cảm nhận được hơi thở phun ở đầu ngón tay trở nên nóng rực, ngứa ngứa trêu chọc, ngón tay y run lên lùi lại, duỗi tay qua chộp lấy chăn che lên đầu.
Hoắc Tranh rũ mắt, bị Bạch Tế không ngừng cọ đầu vào trước ngực, một lúc sau, y chậm rãi xốc chăn lên, lộ ra một đôi tai cụp lông xù trắng muốt.
“Tranh Tranh...” Bạch Tế nhấp má lúm đồng tiền, ánh mắt nóng bỏng, “Ngươi xoa xoa lỗ tai cho ta được hông?”
Y nghiên tai đưa đến trước mắt Hoắc Tranh, ngoan vô cùng, hai bên má hồng hồng, lỗ tai xù giống như cũng ửng hồng theo.
Bạch Tế đợi một lát không thấy Hoắc Tranh động thủ, nóng vội, “Ta, lỗ tai ta ngứa, ngươi giúp ta xoa một chút.”
Hoắc Tranh xoa nhẹ, lông nhung ấm ấm trong lòng bàn tay, hắn vỗ về chơi đùa tai cụp, một tay khác yên lặng chuyển qua eo Bạch Tế, đem người ôm đến trên mình.
“Còn khó chịu không?”
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, mặt Bạch Tế càng thêm hồng, hồng nhạt tràn ngập thành đỏ ửng hai má, mũi nhỏ phát ra tiếng hừ hừ mềm mại.
Tóc dài phủ lên bả vai rớt xuống cạnh mặt Hoắc Tranh, Bạch Tế chưa từng có thói quen đem đầu tóc cắt ngắn. Tóc dài như thác nước chứa một cổ mùi hương ngọt thanh, cùng hương vị trên người Bạch Tế giống nhau. Xung quanh Hoắc Tranh bị hơi thở Bạch Tế chiếm cứ, hắn hô hấp hỗn loạn vội nín thở, ngay trước mắt là hầu kết Bạch Tế hơi hơi động cùng cổ nhỏ trắng nõn.
"Ưmn....” Bạch Tế chợt phát ra tiếng than ngọt mị, Hoắc Tranh dừng tay, không biết từ khi nào Bạch Tế ngẩn mặt nhìn hắn, đôi mắt hạnh trong suốt, ngây ngô xinh đẹp mà không tự biết.
Bạch Tế thanh âm mềm mại như than thở, “Tranh Tranh, thực thoải mái.”
Y liếm liếm môi khô khốc, yết hầu phát khô, lẳng lặng mà nhìn Hoắc Tranh, giống như sủng vật được chủ nhân chiều hư, không hề tiết chế làm nũng, “Tranh Tranh, miệng ta cũng ngứa.”
Cả người Hoắc Tranh cứng đờ, “.....”
Hắn ám chỉ nói: “Miệng ngứa không xoa được đâu.”
Bạch Tế còn chưa trả lời, ngón tay Hoắc Tranh đã dừng ở khóe môi y nhẹ nhàng cọ, lại nói: “Miệng ngứa chỉ có thể hôn một chút, muốn hôn hay không?”
“Hôn, ưm...”
Đầu lưỡi nóng bỏng câu lấy lưỡi nhỏ mềm mại dùng sức mút vào, Hoắc Tranh nắm chặt cổ mảnh khảnh của Bạch Tế, đem y để trên mình hôn lấy.
Thở dốc hỗn loạn nặng nề, tiếng than nhẹ trong miệng Bạch Tế tràn ra đều bị Hoắc Tranh nuốt lấy, hai người ôm hôn, cánh tay Hoắc Tranh phát lực, tư thế đảo ngược, Bạch Tế đầu tóc hỗn độn nằm trên giường, đôi tay ôm chặt cổ Hoắc Tranh, phát ra tiếng kêu nhỏ bé yết ớt.
Bàn tay nóng bỏng chậm rãi tiến vào xiêm y Bạch Tế, chạm đến da thịt tinh tế mềm mại, nhiệt độ càng cao, năm ngón tay lướt trên người y vuốt ve.
Cả người Bạch Tế mềm nhũng, y như biến thành một vũng nước dưới người Hoắc Tranh, cảm nhận được lòng bàn tay mang theo vết chai sờ tới sờ lui sau lưng, y ngứa đến vặn vẹo vòng eo muốn trốn, lập tức liền bị Hoắc Tranh gắt gao ôm chặt.
Trong miệng y tràn ra một tiếng ngâm khẽ, bàn tay Hoắc Tranh từ sau lưng y dọc theo vòng eo chuyển đến trên bụng nhỏ, thân mình Bạch Tế run rẩy, hắn mới chuyển tay lên trên, yêu thích không buôn tay vuốt ve.
Nam nhân âu yếm người, dường như trời sinh liền có được bản lĩnh. Da thịt ấm áp dưới tay, khi hắn mút mạnh đầu lưỡi nhỏ, ngón tay cũng chạm vào một viên mềm nộn.
Hoắc Tranh hơi hơi mở mắt, mặt Bạch Tế đỏ ửng, mồ hôi li ti từ chóp mũi thấm ra, hồn nhiên mà dụ hoặc tâm ma của hắn.
Hai ngón tay bỗng nhiên đem viên nhũ tiêm non mềm kẹp lấy, Bạch Tế rên rỉ, đầu v* nửa cứng rắn nằm trong lòng bàn tay thô ráp, câu dẫn người.
Hai mắt Hoắc Tranh dần dần tràn ngập sương mù, hắn dùng ngón tay xoa xoa nhũ tiêm, lực đạo khi nhẹ khi nặng, đầu lưỡi lửa nóng dắt ra từng sợi chỉ bạc, dừng ở cằm bóng loáng cùng cổ. Hắn cúi đầu, đầu lưỡi dọc theo mật ngọt liếm xuống, mút cắn cổ nhỏ Bạch Tế, hôn ra từng đóa hoa màu đỏ.
Bạch Tế thở dốc liên tục, quần áo sớm tản ra, lộ ra cổ vai cùng ngực tuyệt đẹp, y bỗng nhiên bị Hoắc Tranh bế lên, khóa ngồi trên người hắn, một cỗ nóng bỏng cách vải vóc để ở dưới mông, y khẽ giật giật mông, thực dễ dàng làm dục vọng Hoắc Tranh bùng lên.
“Tranh, Tranh Tranh, đó là cái gì.....ah....”
Hoắc Tranh buông y ra, đáy mắt đỏ sậm, “Ngươi muốn nhìn sao.”
Cùng thời khắc Bạch Tế gật đầu, Hoắc Tranh thô lỗ kéo ra đai lưng, giữa rừng rậm màu đen là cự vật thô to đứng thẳng, đỉnh đầu toát ra một chút dịch trong suốt, để ở giữa kẽ mông Bạch Tế, chỉ hận không thể đỉnh xuyên.
Bạch Tế trố mắt, “Này, này...”
Hoắc Tranh ám muội nói: “Tiểu Bạch, ngươi cũng có.”
Mơ mơ màng màng, Bạch Tế bị lột sạch quần áo, tiểu chít chít nửa cứng rắn bị Hoắc Tranh nắm chặt trong tay, nhất thời ngạnh lên thẳng tắp, y khó chịu mà kêu Tranh Tranh, Tranh Tranh.
Thân thể trắng nõn mảnh khảnh ngồi trước người Hoắc Tranh, một tay hắn vòng ra phía sau ôm chặt eo Bạch Tế, một tay đem hai căn dương cụ nắm bên nhau cọ xát, dịch trong suốt chảy ra dính đầy lòng bàn tay, đùi trong Bạch Tế ướt một mảng. Hơi thở nóng cháy chui vào trong tai, trên lưng tuyết trắng bị mút ra tảng lớn hồng mai.
Một tiếng rên rỉ như mèo kêu, chất lỏng trắng đục tiết ra trong tay Hoắc Tranh, có một chút dính trên mặt đất, dâm mĩ vô cùng.
.......
Ánh nến mãnh liệt đong đưa, Hoắc Tranh mặc quần áo đứng dậy, xuyên qua bóng đêm đến nhà bếp nấu nước ấm đem về phòng cho Bạch Tế rửa sạch.
Bạch Tế cuộn mình trong chăn, đuôi lông mày mang vẻ lười biếng, giống như mèo con được ăn no, nhưng y vốn là con thỏ.
Lỗ tai xù còn lộ ra ngoài, để mặc Hoắc Tranh sờ sờ, hắn ngồi xổm xuống, dùng khăn thấm nước lau người cho Bạch Tế.
Sắc dục giữa mày Hoắc Tranh rút đi, hiện lên vài phần nhu tình.
“Tranh Tranh, mới vừa rồi là làm cái gì?”
Bạch Tế còn thẹn thùng, thân mình hồng như tôm luộc. Bất kể người hay động vật đều biết mắc cỡ a, y biết chỗ kia không thể tùy tiện để cho người ta nhìn đến, nhưng Hoắc Tranh không chỉ nhìn, còn.....
Hoắc Tranh vừa lau khô giúp Bạch Tế, “Đó là chuyện thân mật nhất con người làm với nhau, giống như chỉ có ta cùng ngươi mới có thể làm như vậy.”
“Thân mật nhất?”
Hoắc Tranh ngồi xổm trước mép giường nhìn thẳng Bạch Tế, ánh mắt thâm thúy, “Tiểu Bạch, thích ta sao?”
Bạch Tế dùng sức gật đầu, “Thích!” lại hỏi: “Tranh Tranh cũng thích ta sao?”
Hắn hôn ấn đường Bạch Tế, nắm lỗ tai xù nhéo một chút, lại thân thân hai lỗ tai, “Đương nhiên thích, rất thích.”
Thích người này, hận không thể chiếm lấy y, đem y làm huyết mạch dung nhập vào cơ thể, bởi vì thích nên cực lực khắc chế xúc động trong lòng.
Gió đông gào thét thổi qua, đem tới một cơn mưa nhỏ, giọt nước xuyên thành từng hạt châu trong suốt chảy từ dưới mái hiên xuống, rơi trên phiến đá xanh, thanh âm tí tách.
Bạch Tế thay một thân áo xanh biếc, chân mang giày mềm, được Hoắc Tranh đội cho một cái mũ nhung thêu hoa văn, tóc dài cột lên một nửa, buông xuống đến eo, thiếu niên anh tiếu đáng yêu, giờ phút này vụng về mà nâng nâng tay, một bước khó đi.
Hoắc Tranh vòng tay dưới nách y bế lên ước lượng, khi nói chuyện trong miệng toát ra hơi sương màu trắng, hỏi y: “Có lạnh không?”
Bạch Tế lắc đầu, hắn lại nói: “Lát nửa ra ngoài đi tìm cái vị Trường Trinh tiên sinh kia.”
Xe ngựa chờ ở ngoài đại viện, hai người dùng xong cơm sáng, Bạch Tế dỗ dành Hắc Trân Châu xong, mới cầm theo dù giấy ra cửa.
Cả tòa đại viện đều lót đá xanh phủ kín, nước mưa trên phiến đá chảy xuống, đọng thành mấy vũng nước.
Hoắc Tranh nhận lấy dù, Bạch Tế được hắn ôm lấy, che chở ngồi trên xe ngựa.
Hai người đến khách điếm Phúc Duyệt lớn nhất ở Vũ Thành, nơi này người người lui tới đông đúc, là nơi tìm hiểu tin tức rất tốt. Bạch Tế ở trong thùng xe yên lặng chờ đợi, Hoắc Tranh vào khách điếm, móc ra chút tiền, hỏi tiểu nhị chút tin tức về Trường Trinh tiên sinh.
Tiểu nhị nhận tiền, mặt mày hớn hở, “Trường Trinh tiên sinh đang ở Vũ Thành, kia chính là nhân vật có tiếng tăm, mặc dù ta chưa gặp qua, nhưng danh tiếng y rất vang dội.
Hoắc Tranh hỏi: “Y ở đâu?”
Tiểu nhị đáp: “Ngươi đến Hoằng Dương Quán xem, chắc có thể tìm được y.”
“Hoằng Dương Quán?” Hoắc Tranh âm thầm suy nghĩ, tựa hồ như hắn từng nghe qua tên này, không nghĩ quá nhiều, hắn hỏi tiểu nhị phương hướng Hoằng Dương Quán, lại mua thêm hai phần bánh, để Bạch Tế ăn trên đường.
Mưa bụi mông lung, Hoắc Tranh dừng xe ngựa bên đường, dò hỏi người đi đường, đánh xe ngựa trong mưa, tìm được cửa lớn Hoằng Dương Quán.
Trước cửa là hai con sư tử đá thật lớn, uy nghi trang nghiêm. Cột trụ sơn son, bảng hiệu gỗ mun viết lên ba chữ Hoằng Dương Quán hồn hậu tiêu sái, nét chữ viền vàng, tuy không có thêm bất kì hoa văn trang trí nào nhưng vô hình mang theo khí phách.
Đối diện Hoằng Dương Quán là Hưng Võ đại viện, nghe qua có vẻ là võ quán. Trong lòng Hoắc Tranh có chút suy nghĩ, Bạch Tế nhảy xuống xe ngựa, hai người cùng nhau đi vào, phía trong truyền đến tiếng nói trong trẻo lanh lảnh.
Người quét tước trong sân nhìn bọn họ tiến vào, bước nhanh đến ngăn lại, từ trên xuống dưới nhìn kỹ hai người, lông mày nhăn lại, “Các ngươi là người phương nào? Tại sao lại vào đây?”
Hoắc Tranh nói: “Chúng ta tới tìm Trường Trinh tiên sinh, y có ở trong quán không?”
“Các ngươi tìm phu tử?” Người nọ nói: “Phu tử đang dạy học, các ngươi muốn gặp ngài phải chờ một canh giờ nữa.”
Hoắc Tranh nhẹ gật đầu, dắt tay áo Bạch Tế, “Vậy quấy rầy, có thể chỉ cho hai chúng ta một chỗ ngồi chờ.”
Hắn cử chỉ khách khí, thư sinh mặt trắng nhìn xem hai người không giống kẻ phiền toái, liền dẫn đường cho hai người, xuyên qua hành lang gấp khúc đến hậu viện, mở ra một gian sương phòng, “Các ngươi ở chỗ này chờ, chốc lát phu tử dạy học xong ta sẽ truyền lời cho các ngươi.”
Thư sinh mặt trắng lại nói: “Các ngươi không được chạy loạn, phu tử không thích có người lạ đi lung tung trong quán.”
Hoắc Tranh đồng ý, đợi thư sinh mặt trắng rời đi, Bạch Tế đột nhiên cười ra tiếng, nhấc ngón tay Hoắc Tranh lên, “Tranh Tranh, hắn thật trắng, giống như, giống như cục bột vậy.”
Hoắc Tranh mặt mày dâng lên ý cười, bàn tay vuốt trán Bạch Tế một cái, “Ngươi cũng thực trắng, bất quá không giống cục bột.”
Bạch Tế xoa xoa gương mặt, “Ta đương nhiên không giống cục bột, ta là thỏ trắng.” Y nhìn ra cửa sổ quan sát xung quanh, hậu viện có vài bụi trúc, tầm mắt xuyên qua rừng trúc xanh nhỏ, không thấy bóng dáng thư sinh mặt trắng kia.
Y thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng nói: “Tranh Tranh, ta nói xấu sau lưng hắn có phải hư lắm không?”
Hoắc Tranh dắt tay Bạch Tế để y ngồi xuống, giúp y chỉnh lại tóc bị gió thổi loạn, mới bình thản nói: “Tiểu Bạch vui vẻ là được.”
Hết chương 36
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Đóng cửa lại, ngăn cách mưa gió rét lạnh ngoài phòng.
Đèn dầu đặt trước tấm bình phong, được phủ lên chụp đèn, trong phòng tối đen nhìn không rõ.
Hoắc Tranh cúi đầu, chỉ thấy một đôi mắt hạnh to tròn nhấp nháy, làm trong lòng hắn rung động.
“Tranh Tranh.”
Bạch Tế ôm gối đầu nhìn xung quanh, trèo lên trên giường, hai chân được Hoắc Tranh cầm trong tay xoa ấm. Lòng bàn tay thô ráp qua lại ở gan bàn chân kiều nộn, y ngã vào đầu giường bật cười, tóc đen tán loạn trên gối Hoắc Tranh, chỉ chốc lát sau, khóe mắt đọng một tầng nước, mũi nhỏ hít khí liên tục.
Ánh mắt Hoắc Tranh khẽ biến, đem chân y xoa ấm lên xong, kéo chăn đắp y kín mít, nghiêm nghị: “Nhắm mắt lại, ngủ.”
“Ừm...”
Bạch Tế nhắm mắt lại, hàng mi dài run run.
Bên cạnh ấm áp, sau khi Hoắc Tranh nằm xuống, y lặng lẽ nhích lại gần, tới khi cánh tay hai người dán sát mới dừng lại động tác nhỏ.
Hơi thở nhẹ nhàn phà vào lỗ tai, Bạch Tế hé hé mắt, ngược sáng làm y nhìn không rõ khuôn mặt Hoắc Tranh, y nửa nhấp môi mình, mơ hồ chỉ miêu tả được sống mũi cao thẳng, mặt mày anh đĩnh.
Ánh lửa lung lay một chút, tâm Bạch Tế cũng rung động theo. Y từ trong chăn nhóm người lên, đầu ngón tay liền đụng tới cánh môi hơi mỏng, Hoắc Tranh đột nhiên mở mắt.
“Tiểu Bạch, vì sao còn không ngủ?”
Bạch Tế có thể cảm nhận được hơi thở phun ở đầu ngón tay trở nên nóng rực, ngứa ngứa trêu chọc, ngón tay y run lên lùi lại, duỗi tay qua chộp lấy chăn che lên đầu.
Hoắc Tranh rũ mắt, bị Bạch Tế không ngừng cọ đầu vào trước ngực, một lúc sau, y chậm rãi xốc chăn lên, lộ ra một đôi tai cụp lông xù trắng muốt.
“Tranh Tranh...” Bạch Tế nhấp má lúm đồng tiền, ánh mắt nóng bỏng, “Ngươi xoa xoa lỗ tai cho ta được hông?”
Y nghiên tai đưa đến trước mắt Hoắc Tranh, ngoan vô cùng, hai bên má hồng hồng, lỗ tai xù giống như cũng ửng hồng theo.
Bạch Tế đợi một lát không thấy Hoắc Tranh động thủ, nóng vội, “Ta, lỗ tai ta ngứa, ngươi giúp ta xoa một chút.”
Hoắc Tranh xoa nhẹ, lông nhung ấm ấm trong lòng bàn tay, hắn vỗ về chơi đùa tai cụp, một tay khác yên lặng chuyển qua eo Bạch Tế, đem người ôm đến trên mình.
“Còn khó chịu không?”
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, mặt Bạch Tế càng thêm hồng, hồng nhạt tràn ngập thành đỏ ửng hai má, mũi nhỏ phát ra tiếng hừ hừ mềm mại.
Tóc dài phủ lên bả vai rớt xuống cạnh mặt Hoắc Tranh, Bạch Tế chưa từng có thói quen đem đầu tóc cắt ngắn. Tóc dài như thác nước chứa một cổ mùi hương ngọt thanh, cùng hương vị trên người Bạch Tế giống nhau. Xung quanh Hoắc Tranh bị hơi thở Bạch Tế chiếm cứ, hắn hô hấp hỗn loạn vội nín thở, ngay trước mắt là hầu kết Bạch Tế hơi hơi động cùng cổ nhỏ trắng nõn.
"Ưmn....” Bạch Tế chợt phát ra tiếng than ngọt mị, Hoắc Tranh dừng tay, không biết từ khi nào Bạch Tế ngẩn mặt nhìn hắn, đôi mắt hạnh trong suốt, ngây ngô xinh đẹp mà không tự biết.
Bạch Tế thanh âm mềm mại như than thở, “Tranh Tranh, thực thoải mái.”
Y liếm liếm môi khô khốc, yết hầu phát khô, lẳng lặng mà nhìn Hoắc Tranh, giống như sủng vật được chủ nhân chiều hư, không hề tiết chế làm nũng, “Tranh Tranh, miệng ta cũng ngứa.”
Cả người Hoắc Tranh cứng đờ, “.....”
Hắn ám chỉ nói: “Miệng ngứa không xoa được đâu.”
Bạch Tế còn chưa trả lời, ngón tay Hoắc Tranh đã dừng ở khóe môi y nhẹ nhàng cọ, lại nói: “Miệng ngứa chỉ có thể hôn một chút, muốn hôn hay không?”
“Hôn, ưm...”
Đầu lưỡi nóng bỏng câu lấy lưỡi nhỏ mềm mại dùng sức mút vào, Hoắc Tranh nắm chặt cổ mảnh khảnh của Bạch Tế, đem y để trên mình hôn lấy.
Thở dốc hỗn loạn nặng nề, tiếng than nhẹ trong miệng Bạch Tế tràn ra đều bị Hoắc Tranh nuốt lấy, hai người ôm hôn, cánh tay Hoắc Tranh phát lực, tư thế đảo ngược, Bạch Tế đầu tóc hỗn độn nằm trên giường, đôi tay ôm chặt cổ Hoắc Tranh, phát ra tiếng kêu nhỏ bé yết ớt.
Bàn tay nóng bỏng chậm rãi tiến vào xiêm y Bạch Tế, chạm đến da thịt tinh tế mềm mại, nhiệt độ càng cao, năm ngón tay lướt trên người y vuốt ve.
Cả người Bạch Tế mềm nhũng, y như biến thành một vũng nước dưới người Hoắc Tranh, cảm nhận được lòng bàn tay mang theo vết chai sờ tới sờ lui sau lưng, y ngứa đến vặn vẹo vòng eo muốn trốn, lập tức liền bị Hoắc Tranh gắt gao ôm chặt.
Trong miệng y tràn ra một tiếng ngâm khẽ, bàn tay Hoắc Tranh từ sau lưng y dọc theo vòng eo chuyển đến trên bụng nhỏ, thân mình Bạch Tế run rẩy, hắn mới chuyển tay lên trên, yêu thích không buôn tay vuốt ve.
Nam nhân âu yếm người, dường như trời sinh liền có được bản lĩnh. Da thịt ấm áp dưới tay, khi hắn mút mạnh đầu lưỡi nhỏ, ngón tay cũng chạm vào một viên mềm nộn.
Hoắc Tranh hơi hơi mở mắt, mặt Bạch Tế đỏ ửng, mồ hôi li ti từ chóp mũi thấm ra, hồn nhiên mà dụ hoặc tâm ma của hắn.
Hai ngón tay bỗng nhiên đem viên nhũ tiêm non mềm kẹp lấy, Bạch Tế rên rỉ, đầu v* nửa cứng rắn nằm trong lòng bàn tay thô ráp, câu dẫn người.
Hai mắt Hoắc Tranh dần dần tràn ngập sương mù, hắn dùng ngón tay xoa xoa nhũ tiêm, lực đạo khi nhẹ khi nặng, đầu lưỡi lửa nóng dắt ra từng sợi chỉ bạc, dừng ở cằm bóng loáng cùng cổ. Hắn cúi đầu, đầu lưỡi dọc theo mật ngọt liếm xuống, mút cắn cổ nhỏ Bạch Tế, hôn ra từng đóa hoa màu đỏ.
Bạch Tế thở dốc liên tục, quần áo sớm tản ra, lộ ra cổ vai cùng ngực tuyệt đẹp, y bỗng nhiên bị Hoắc Tranh bế lên, khóa ngồi trên người hắn, một cỗ nóng bỏng cách vải vóc để ở dưới mông, y khẽ giật giật mông, thực dễ dàng làm dục vọng Hoắc Tranh bùng lên.
“Tranh, Tranh Tranh, đó là cái gì.....ah....”
Hoắc Tranh buông y ra, đáy mắt đỏ sậm, “Ngươi muốn nhìn sao.”
Cùng thời khắc Bạch Tế gật đầu, Hoắc Tranh thô lỗ kéo ra đai lưng, giữa rừng rậm màu đen là cự vật thô to đứng thẳng, đỉnh đầu toát ra một chút dịch trong suốt, để ở giữa kẽ mông Bạch Tế, chỉ hận không thể đỉnh xuyên.
Bạch Tế trố mắt, “Này, này...”
Hoắc Tranh ám muội nói: “Tiểu Bạch, ngươi cũng có.”
Mơ mơ màng màng, Bạch Tế bị lột sạch quần áo, tiểu chít chít nửa cứng rắn bị Hoắc Tranh nắm chặt trong tay, nhất thời ngạnh lên thẳng tắp, y khó chịu mà kêu Tranh Tranh, Tranh Tranh.
Thân thể trắng nõn mảnh khảnh ngồi trước người Hoắc Tranh, một tay hắn vòng ra phía sau ôm chặt eo Bạch Tế, một tay đem hai căn dương cụ nắm bên nhau cọ xát, dịch trong suốt chảy ra dính đầy lòng bàn tay, đùi trong Bạch Tế ướt một mảng. Hơi thở nóng cháy chui vào trong tai, trên lưng tuyết trắng bị mút ra tảng lớn hồng mai.
Một tiếng rên rỉ như mèo kêu, chất lỏng trắng đục tiết ra trong tay Hoắc Tranh, có một chút dính trên mặt đất, dâm mĩ vô cùng.
.......
Ánh nến mãnh liệt đong đưa, Hoắc Tranh mặc quần áo đứng dậy, xuyên qua bóng đêm đến nhà bếp nấu nước ấm đem về phòng cho Bạch Tế rửa sạch.
Bạch Tế cuộn mình trong chăn, đuôi lông mày mang vẻ lười biếng, giống như mèo con được ăn no, nhưng y vốn là con thỏ.
Lỗ tai xù còn lộ ra ngoài, để mặc Hoắc Tranh sờ sờ, hắn ngồi xổm xuống, dùng khăn thấm nước lau người cho Bạch Tế.
Sắc dục giữa mày Hoắc Tranh rút đi, hiện lên vài phần nhu tình.
“Tranh Tranh, mới vừa rồi là làm cái gì?”
Bạch Tế còn thẹn thùng, thân mình hồng như tôm luộc. Bất kể người hay động vật đều biết mắc cỡ a, y biết chỗ kia không thể tùy tiện để cho người ta nhìn đến, nhưng Hoắc Tranh không chỉ nhìn, còn.....
Hoắc Tranh vừa lau khô giúp Bạch Tế, “Đó là chuyện thân mật nhất con người làm với nhau, giống như chỉ có ta cùng ngươi mới có thể làm như vậy.”
“Thân mật nhất?”
Hoắc Tranh ngồi xổm trước mép giường nhìn thẳng Bạch Tế, ánh mắt thâm thúy, “Tiểu Bạch, thích ta sao?”
Bạch Tế dùng sức gật đầu, “Thích!” lại hỏi: “Tranh Tranh cũng thích ta sao?”
Hắn hôn ấn đường Bạch Tế, nắm lỗ tai xù nhéo một chút, lại thân thân hai lỗ tai, “Đương nhiên thích, rất thích.”
Thích người này, hận không thể chiếm lấy y, đem y làm huyết mạch dung nhập vào cơ thể, bởi vì thích nên cực lực khắc chế xúc động trong lòng.
Gió đông gào thét thổi qua, đem tới một cơn mưa nhỏ, giọt nước xuyên thành từng hạt châu trong suốt chảy từ dưới mái hiên xuống, rơi trên phiến đá xanh, thanh âm tí tách.
Bạch Tế thay một thân áo xanh biếc, chân mang giày mềm, được Hoắc Tranh đội cho một cái mũ nhung thêu hoa văn, tóc dài cột lên một nửa, buông xuống đến eo, thiếu niên anh tiếu đáng yêu, giờ phút này vụng về mà nâng nâng tay, một bước khó đi.
Hoắc Tranh vòng tay dưới nách y bế lên ước lượng, khi nói chuyện trong miệng toát ra hơi sương màu trắng, hỏi y: “Có lạnh không?”
Bạch Tế lắc đầu, hắn lại nói: “Lát nửa ra ngoài đi tìm cái vị Trường Trinh tiên sinh kia.”
Xe ngựa chờ ở ngoài đại viện, hai người dùng xong cơm sáng, Bạch Tế dỗ dành Hắc Trân Châu xong, mới cầm theo dù giấy ra cửa.
Cả tòa đại viện đều lót đá xanh phủ kín, nước mưa trên phiến đá chảy xuống, đọng thành mấy vũng nước.
Hoắc Tranh nhận lấy dù, Bạch Tế được hắn ôm lấy, che chở ngồi trên xe ngựa.
Hai người đến khách điếm Phúc Duyệt lớn nhất ở Vũ Thành, nơi này người người lui tới đông đúc, là nơi tìm hiểu tin tức rất tốt. Bạch Tế ở trong thùng xe yên lặng chờ đợi, Hoắc Tranh vào khách điếm, móc ra chút tiền, hỏi tiểu nhị chút tin tức về Trường Trinh tiên sinh.
Tiểu nhị nhận tiền, mặt mày hớn hở, “Trường Trinh tiên sinh đang ở Vũ Thành, kia chính là nhân vật có tiếng tăm, mặc dù ta chưa gặp qua, nhưng danh tiếng y rất vang dội.
Hoắc Tranh hỏi: “Y ở đâu?”
Tiểu nhị đáp: “Ngươi đến Hoằng Dương Quán xem, chắc có thể tìm được y.”
“Hoằng Dương Quán?” Hoắc Tranh âm thầm suy nghĩ, tựa hồ như hắn từng nghe qua tên này, không nghĩ quá nhiều, hắn hỏi tiểu nhị phương hướng Hoằng Dương Quán, lại mua thêm hai phần bánh, để Bạch Tế ăn trên đường.
Mưa bụi mông lung, Hoắc Tranh dừng xe ngựa bên đường, dò hỏi người đi đường, đánh xe ngựa trong mưa, tìm được cửa lớn Hoằng Dương Quán.
Trước cửa là hai con sư tử đá thật lớn, uy nghi trang nghiêm. Cột trụ sơn son, bảng hiệu gỗ mun viết lên ba chữ Hoằng Dương Quán hồn hậu tiêu sái, nét chữ viền vàng, tuy không có thêm bất kì hoa văn trang trí nào nhưng vô hình mang theo khí phách.
Đối diện Hoằng Dương Quán là Hưng Võ đại viện, nghe qua có vẻ là võ quán. Trong lòng Hoắc Tranh có chút suy nghĩ, Bạch Tế nhảy xuống xe ngựa, hai người cùng nhau đi vào, phía trong truyền đến tiếng nói trong trẻo lanh lảnh.
Người quét tước trong sân nhìn bọn họ tiến vào, bước nhanh đến ngăn lại, từ trên xuống dưới nhìn kỹ hai người, lông mày nhăn lại, “Các ngươi là người phương nào? Tại sao lại vào đây?”
Hoắc Tranh nói: “Chúng ta tới tìm Trường Trinh tiên sinh, y có ở trong quán không?”
“Các ngươi tìm phu tử?” Người nọ nói: “Phu tử đang dạy học, các ngươi muốn gặp ngài phải chờ một canh giờ nữa.”
Hoắc Tranh nhẹ gật đầu, dắt tay áo Bạch Tế, “Vậy quấy rầy, có thể chỉ cho hai chúng ta một chỗ ngồi chờ.”
Hắn cử chỉ khách khí, thư sinh mặt trắng nhìn xem hai người không giống kẻ phiền toái, liền dẫn đường cho hai người, xuyên qua hành lang gấp khúc đến hậu viện, mở ra một gian sương phòng, “Các ngươi ở chỗ này chờ, chốc lát phu tử dạy học xong ta sẽ truyền lời cho các ngươi.”
Thư sinh mặt trắng lại nói: “Các ngươi không được chạy loạn, phu tử không thích có người lạ đi lung tung trong quán.”
Hoắc Tranh đồng ý, đợi thư sinh mặt trắng rời đi, Bạch Tế đột nhiên cười ra tiếng, nhấc ngón tay Hoắc Tranh lên, “Tranh Tranh, hắn thật trắng, giống như, giống như cục bột vậy.”
Hoắc Tranh mặt mày dâng lên ý cười, bàn tay vuốt trán Bạch Tế một cái, “Ngươi cũng thực trắng, bất quá không giống cục bột.”
Bạch Tế xoa xoa gương mặt, “Ta đương nhiên không giống cục bột, ta là thỏ trắng.” Y nhìn ra cửa sổ quan sát xung quanh, hậu viện có vài bụi trúc, tầm mắt xuyên qua rừng trúc xanh nhỏ, không thấy bóng dáng thư sinh mặt trắng kia.
Y thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng nói: “Tranh Tranh, ta nói xấu sau lưng hắn có phải hư lắm không?”
Hoắc Tranh dắt tay Bạch Tế để y ngồi xuống, giúp y chỉnh lại tóc bị gió thổi loạn, mới bình thản nói: “Tiểu Bạch vui vẻ là được.”
Hết chương 36
<Edit: Thỏ Cụp Tai>