Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Hôm sau, cổ Hoắc Tranh quả nhiên đỏ một mảng, để ý một chút liền không khó đoán được nguyên nhân gây ra dấu vết, nói muỗi đốt nghe có vẻ hoang đường quá.
Bạch Tế ghé vào gối đầu cười tủm tỉm mà nhìn vết đỏ trên cổ Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh đi qua, hai tay xuyên dưới nách Bạch Tế ôm y lên, mặc lên từng cái xiêm y, hắn gõ gõ trán Bạch Tế, “Bướng bỉnh.”
Bạch Tế hừ hừ trong mũi, ngẩn đầu để lộ cổ mảnh khảnh trước mặt Hoắc Tranh, dưới da thịt trắng mịn mơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh nhạt, ẩn ẩn một mùi thơm ngọt.
“Tranh Tranh cũng cắn ta đi.”
Đầu ngón tay dừng ở cổ y cọ xát, Hoắc Tranh siết tay đem Bạch Tế ôm vào trong ngực, môi mỏng hôn lên dọc theo mạch máu, động tác mềm nhẹ không lưu lại chút dấu vết.
Bạch Tế nhìn vào gương đồng tả hữu xem xét, đuôi lông mày mang theo chút bất mãn, lẩm bẩm, “Tranh Tranh đều không cho ta dấu hồng.”
Dáng vẻ này của y trong mắt Hoắc Tranh thực sự đáng yêu vô cùng, vừa chải vuốt tóc dài cho y vừa nói: “Đem dấu vết này đi ra ngoài, người khác sẽ có ác ý với ngươi.”
Vừa nghe, Bạch Tế đột nhiên khẩn trương, “Kia dấu vết trên cổ Tranh Tranh làm sao bây giờ?”
Hoắc Tranh da không trắng nhưng do ngày hôm qua Bạch Tế cắn đến nhiệt tình, không riêng gì vết đỏ còn gặm ra một vòng dấu răng. Hắn vuốt ve dấu răng trên cổ, đối với Bạch Tế an ủi một phen, kỳ thật chính mình cũng có chút đau đầu.
Phản ứng của Hoắc Tranh trong mắt Bạch Tế chính là cam chịu, y trong lòng hổ thẹn, duỗi tay kéo Hoắc Tranh, hàng mi dài rung rẩy tiếp tục lộ ra cái cổ, “Tranh Tranh, ngươi vẫn nên cắn ta đi.”
Y mới không muốn để Hoắc Tranh chịu đựng một mình, làm chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt.
Cổ trắng nõn đụng phải môi Hoắc Tranh, Bạch Tế hết thảy mà nói là tràn ngập dụ hoắc đối với hắn, cái cổ mới vừa rồi vần còn lưu lại vệt ướt, hắn men theo dấu vết hôn mút vành tai y, ngậm lấy thịt mềm gặm cắn.
Bạch Tế nén cười tránh đi, lỗ tai và đuôi của y đều mẫn cảm cực kỳ, mắt hạnh đen bóng ngập nước, Hoắc Tranh xốc lên vạt áo y, làm lộ ra dấu hôn trên bả vai không lâu trước đây, đỏ hồng như hoa đào.
Ánh mắt hai người giằng co một chỗ, nụ cười Bạch Tế từ từ cứng lại.
Lỗ tai y bị mút đến nóng lên, xấu hổ liền chui vào lòng ngực Hoắc Tranh không cho nhìn.
Hoắc Tranh ôm y bất động, Bạch Tế đột nhiên ngẩn đầu khát vọng nhìn đối phương, y lặng lẽ dịch dịch mông, nói nhỏ: “Tranh Tranh, ta muốn”
Đã nhiều ngày Hoắc Tranh đều bận rộn ở Hưng Võ Viện, Bạch Tế không dám quấy hắn, có đôi khi nổi lên xúc động liền trộm ở bên ngoài hứng gió lạnh một lát. Đêm qua y vốn muốn làm nhưng trên người Hoắc Tranh còn có thương nên y đành nhịn xuống.
<Edit đang phân vân xem có nên thêm tag dụ thụ không ))))>
Giờ phút này Hoắc Tranh nhẹ nhàng trêu chọc, hơi thở nam tính thấm vào phổi y làm cả người đều nóng lên.
Y nhắm mắt, hai bên má đỏ ửng một màu, “Tranh Tranh, muốn ngươi sờ sờ ta.” Đai lưng với vừa buộc lên không lâu liền sột soạt cởi bỏ, bàn tay to của Hoắc Tranh thong thả tham nhập vào vạt áo y.
“Ưm... Tranh Tranh...”
Hoắc Tranh một tay ôm Bạch Tế, tay kia đẩy ra quần áo y xoa nắn mông thịt mềm mại, sờ đến một mảng ẩm ướt.
“Ướt!”
Bạch Tế ân ân đáp lại hắn, vô thức kẹp chặt mông, huyệt khẩu chảy ra càng nhiều dịch thủy.
Lòng bàn tay ở ngoài tiểu huyệt đảo quanh, làm Bạch Tế cong người ôm chặt Hoắc Tranh. Hắn cắm một ngón tay vào nhục huyệt, đưa tới thành ruột gắt gao hút chặt, dâm dịch thấm ướt ngón tay, Hoắc Tranh trừu động đồng thời cắm thêm một ngón tay.
Hắn xốc lên vạt áo Bạch Tế, chậm rãi mút nhũ tiêm đã đứng thẳng lên.
“Tranh Tranh, thoải mái... ư... ư...”
Ngón tay vẫn cắm rút trong tiểu huyệt Bạch Tế, hắn bế y cùng ngồi lên nghế, một tay cởi bỏ đai lưng phóng xuất ra côn th*t cứng rắn.
côn th*t cọ xát mông Bạch Tế, Hoắc Tranh hơi nâng y lên đồng thời rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt, mắt hắn cũng đỏ lên, “Ta cắm vào.”
Nói đoạn, côn th*t lớn chậm rãi xâm nhập vào huyệt nội, đợi đến khi vào hết, Hoắc Tranh đối mặt ôm chặc Bạch Tế dùng sức, trừu sáp càng lúc càng sâu.
“Thoải mái không?”
Khi hắn thao lộng tiểu huyệt, thịt mềm đỏ tươi cũng bị kéo ra, d*m thủy chảy ra làm nơi giao hợp ướt đẫm, tiểu huyệt bị lông thô cứng cọ vào đến phát đau. Hai chân Bạch Tế chỉ có thể quắp lấy thắt lưng Hoắc Tranh, eo nhỏ theo đối phương trừu động mà lắc lư.
“Thoải mái...ư... Tranh Tranh, Tranh Tranh vào...ưm...”
Hoắc Tranh bế y lên trở về phòng, lấy gối đầu chèn dưới eo nâng cao mông y lên, hông cường tráng không ngừng đỉnh nhập cự căn vào huyệt mềm, tắc đến tràn đầy làm Bạch Tế run rẩy liên tục, miệng kêu rên không ngừng.
Tiểu Bạch Bạch chịu không nổi đùa bỡn mà bắn trong tay đối phương, Bạch Tế mềm nhũn nằm trong lòng ngực Hoắc Tranh, giữa hai chân y một mảnh hỗn độn, tiểu huyệt mấp máy co rút.
Hoắc Tranh một phát lật người Bạch Tế lại, “Làm thêm một lần, xong lại đưa ngươi đến học đường.”
Sáng sớm tham hoan làm Bạch Tế đến muộn. Y nhũn chân đứng ngoài cửa làm trò ăn năn một hồi phu tử mới cho vào.
Vị trí của y ngồi ở giữa lớp, ngay phía trước Phương Tử Trần.
Phương Tử Trần ném cho y tờ giấy hỏi y vì sao đến trễ, Bạch Tế không thể nào trả lời đành qua loa nói chính mình thân thể không khỏe, hôm nay dậy muộn một chút.
Động tác nhỏ của hai người phu tử xem trong mắt, đối bọn họ trừng mắt một cái cùng gọi Phương Tử Trần đứng dậy trả lời vấn đề. Bạch Tế thấy vậy vội vàng thu hồi tiểu tâm tư, chuyên chú nghe giảng.
Lúc kết thúc giờ học, phu tử không vội rời đi mà tuyên bố một tin tức cho nhóm môn sinh.
Mỗi năm khi mùa xuân ấm hơn, các học quán trong Vũ Thành đều hợp lại tổ chức hội đá cầu, năm nay thư quán bọn họ khi rút thăm lại trúng phải Hưng Võ Viện, võ viện bên kia đều là một đám cường tráng, dù cho ai là đối thủ cũng không dễ dàng vượt qua.
Phu tử vừa dứt lời, môn sinh trong nội đường sôi nổi chụm đầu ghé tai, năm rồi có không ít môn sinh tham dự, năm nay biết được đối thủ là Hưng Võ Viện liền có không ít người mở miệng xin rút lui.
Phu tử ngăn lại mấy môn sinh, “Hội đá cầu là đại sự của thư quán, bất luận thắng thua đều phải đi, nếu đã như vậy, không bằng liền rút thăm định đoạt. Trong thư quán có bốn nội đường, mỗi đường đều rút thăm chọn ra người dự thi, vậy còn ai thắc mắc gì nữa không?”
Hết chương 57
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bạch Tế ghé vào gối đầu cười tủm tỉm mà nhìn vết đỏ trên cổ Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh đi qua, hai tay xuyên dưới nách Bạch Tế ôm y lên, mặc lên từng cái xiêm y, hắn gõ gõ trán Bạch Tế, “Bướng bỉnh.”
Bạch Tế hừ hừ trong mũi, ngẩn đầu để lộ cổ mảnh khảnh trước mặt Hoắc Tranh, dưới da thịt trắng mịn mơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh nhạt, ẩn ẩn một mùi thơm ngọt.
“Tranh Tranh cũng cắn ta đi.”
Đầu ngón tay dừng ở cổ y cọ xát, Hoắc Tranh siết tay đem Bạch Tế ôm vào trong ngực, môi mỏng hôn lên dọc theo mạch máu, động tác mềm nhẹ không lưu lại chút dấu vết.
Bạch Tế nhìn vào gương đồng tả hữu xem xét, đuôi lông mày mang theo chút bất mãn, lẩm bẩm, “Tranh Tranh đều không cho ta dấu hồng.”
Dáng vẻ này của y trong mắt Hoắc Tranh thực sự đáng yêu vô cùng, vừa chải vuốt tóc dài cho y vừa nói: “Đem dấu vết này đi ra ngoài, người khác sẽ có ác ý với ngươi.”
Vừa nghe, Bạch Tế đột nhiên khẩn trương, “Kia dấu vết trên cổ Tranh Tranh làm sao bây giờ?”
Hoắc Tranh da không trắng nhưng do ngày hôm qua Bạch Tế cắn đến nhiệt tình, không riêng gì vết đỏ còn gặm ra một vòng dấu răng. Hắn vuốt ve dấu răng trên cổ, đối với Bạch Tế an ủi một phen, kỳ thật chính mình cũng có chút đau đầu.
Phản ứng của Hoắc Tranh trong mắt Bạch Tế chính là cam chịu, y trong lòng hổ thẹn, duỗi tay kéo Hoắc Tranh, hàng mi dài rung rẩy tiếp tục lộ ra cái cổ, “Tranh Tranh, ngươi vẫn nên cắn ta đi.”
Y mới không muốn để Hoắc Tranh chịu đựng một mình, làm chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt.
Cổ trắng nõn đụng phải môi Hoắc Tranh, Bạch Tế hết thảy mà nói là tràn ngập dụ hoắc đối với hắn, cái cổ mới vừa rồi vần còn lưu lại vệt ướt, hắn men theo dấu vết hôn mút vành tai y, ngậm lấy thịt mềm gặm cắn.
Bạch Tế nén cười tránh đi, lỗ tai và đuôi của y đều mẫn cảm cực kỳ, mắt hạnh đen bóng ngập nước, Hoắc Tranh xốc lên vạt áo y, làm lộ ra dấu hôn trên bả vai không lâu trước đây, đỏ hồng như hoa đào.
Ánh mắt hai người giằng co một chỗ, nụ cười Bạch Tế từ từ cứng lại.
Lỗ tai y bị mút đến nóng lên, xấu hổ liền chui vào lòng ngực Hoắc Tranh không cho nhìn.
Hoắc Tranh ôm y bất động, Bạch Tế đột nhiên ngẩn đầu khát vọng nhìn đối phương, y lặng lẽ dịch dịch mông, nói nhỏ: “Tranh Tranh, ta muốn”
Đã nhiều ngày Hoắc Tranh đều bận rộn ở Hưng Võ Viện, Bạch Tế không dám quấy hắn, có đôi khi nổi lên xúc động liền trộm ở bên ngoài hứng gió lạnh một lát. Đêm qua y vốn muốn làm nhưng trên người Hoắc Tranh còn có thương nên y đành nhịn xuống.
<Edit đang phân vân xem có nên thêm tag dụ thụ không
Giờ phút này Hoắc Tranh nhẹ nhàng trêu chọc, hơi thở nam tính thấm vào phổi y làm cả người đều nóng lên.
Y nhắm mắt, hai bên má đỏ ửng một màu, “Tranh Tranh, muốn ngươi sờ sờ ta.” Đai lưng với vừa buộc lên không lâu liền sột soạt cởi bỏ, bàn tay to của Hoắc Tranh thong thả tham nhập vào vạt áo y.
“Ưm... Tranh Tranh...”
Hoắc Tranh một tay ôm Bạch Tế, tay kia đẩy ra quần áo y xoa nắn mông thịt mềm mại, sờ đến một mảng ẩm ướt.
“Ướt!”
Bạch Tế ân ân đáp lại hắn, vô thức kẹp chặt mông, huyệt khẩu chảy ra càng nhiều dịch thủy.
Lòng bàn tay ở ngoài tiểu huyệt đảo quanh, làm Bạch Tế cong người ôm chặt Hoắc Tranh. Hắn cắm một ngón tay vào nhục huyệt, đưa tới thành ruột gắt gao hút chặt, dâm dịch thấm ướt ngón tay, Hoắc Tranh trừu động đồng thời cắm thêm một ngón tay.
Hắn xốc lên vạt áo Bạch Tế, chậm rãi mút nhũ tiêm đã đứng thẳng lên.
“Tranh Tranh, thoải mái... ư... ư...”
Ngón tay vẫn cắm rút trong tiểu huyệt Bạch Tế, hắn bế y cùng ngồi lên nghế, một tay cởi bỏ đai lưng phóng xuất ra côn th*t cứng rắn.
côn th*t cọ xát mông Bạch Tế, Hoắc Tranh hơi nâng y lên đồng thời rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt, mắt hắn cũng đỏ lên, “Ta cắm vào.”
Nói đoạn, côn th*t lớn chậm rãi xâm nhập vào huyệt nội, đợi đến khi vào hết, Hoắc Tranh đối mặt ôm chặc Bạch Tế dùng sức, trừu sáp càng lúc càng sâu.
“Thoải mái không?”
Khi hắn thao lộng tiểu huyệt, thịt mềm đỏ tươi cũng bị kéo ra, d*m thủy chảy ra làm nơi giao hợp ướt đẫm, tiểu huyệt bị lông thô cứng cọ vào đến phát đau. Hai chân Bạch Tế chỉ có thể quắp lấy thắt lưng Hoắc Tranh, eo nhỏ theo đối phương trừu động mà lắc lư.
“Thoải mái...ư... Tranh Tranh, Tranh Tranh vào...ưm...”
Hoắc Tranh bế y lên trở về phòng, lấy gối đầu chèn dưới eo nâng cao mông y lên, hông cường tráng không ngừng đỉnh nhập cự căn vào huyệt mềm, tắc đến tràn đầy làm Bạch Tế run rẩy liên tục, miệng kêu rên không ngừng.
Tiểu Bạch Bạch chịu không nổi đùa bỡn mà bắn trong tay đối phương, Bạch Tế mềm nhũn nằm trong lòng ngực Hoắc Tranh, giữa hai chân y một mảnh hỗn độn, tiểu huyệt mấp máy co rút.
Hoắc Tranh một phát lật người Bạch Tế lại, “Làm thêm một lần, xong lại đưa ngươi đến học đường.”
Sáng sớm tham hoan làm Bạch Tế đến muộn. Y nhũn chân đứng ngoài cửa làm trò ăn năn một hồi phu tử mới cho vào.
Vị trí của y ngồi ở giữa lớp, ngay phía trước Phương Tử Trần.
Phương Tử Trần ném cho y tờ giấy hỏi y vì sao đến trễ, Bạch Tế không thể nào trả lời đành qua loa nói chính mình thân thể không khỏe, hôm nay dậy muộn một chút.
Động tác nhỏ của hai người phu tử xem trong mắt, đối bọn họ trừng mắt một cái cùng gọi Phương Tử Trần đứng dậy trả lời vấn đề. Bạch Tế thấy vậy vội vàng thu hồi tiểu tâm tư, chuyên chú nghe giảng.
Lúc kết thúc giờ học, phu tử không vội rời đi mà tuyên bố một tin tức cho nhóm môn sinh.
Mỗi năm khi mùa xuân ấm hơn, các học quán trong Vũ Thành đều hợp lại tổ chức hội đá cầu, năm nay thư quán bọn họ khi rút thăm lại trúng phải Hưng Võ Viện, võ viện bên kia đều là một đám cường tráng, dù cho ai là đối thủ cũng không dễ dàng vượt qua.
Phu tử vừa dứt lời, môn sinh trong nội đường sôi nổi chụm đầu ghé tai, năm rồi có không ít môn sinh tham dự, năm nay biết được đối thủ là Hưng Võ Viện liền có không ít người mở miệng xin rút lui.
Phu tử ngăn lại mấy môn sinh, “Hội đá cầu là đại sự của thư quán, bất luận thắng thua đều phải đi, nếu đã như vậy, không bằng liền rút thăm định đoạt. Trong thư quán có bốn nội đường, mỗi đường đều rút thăm chọn ra người dự thi, vậy còn ai thắc mắc gì nữa không?”
Hết chương 57
<Edit: Thỏ Cụp Tai>