Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Sau khi tránh khỏi Chử Thiếu Kiệt, Bạch Tế vẫn như cũ bất an. Y run run bả vài làm Hoắc Tranh cho rằng y lạnh, bèn dang tay ôm y, lòng bàn tay kiểm tra độ dày quần áo, xem y có mặt đầy đủ hay không.
“Tranh Tranh, hôm nay ngươi còn muốn đấu lôi đài sao?”
Hai người đứng sau hành lang một tiểu đình viện, xung quanh hành lang là hoa cỏ xanh um, như thế ôm trong chốc lát cũng không cần lo lắng bị phát hiện.
Hoắc Tranh cúi đầu hôn hôn trán Bạch Tế, “Không cần.”
Cùng Chử Thiếu Kiệt đánh một trận, làm hơn phân nửa võ sinh ở Hưng Võ Viện đối hắn đều tin phục.
Trận lôi đài hôm nay tới thật đúng lúc, nhóm võ sinh tính tình cứng đầu, nếu Chử Thiếu Kiệt là người đầu tiên bị đánh bại chỉ sợ càng kích thích ý chiến đấu của bọn họ. Ngược lại, nếu kéo dài thời gian, dù Hoắc Tranh có khỏe mạnh cỡ nào cũng khó tránh khỏi bị thương.
Mà hắn không sớm không muộn đánh bại Chử Thiếu Kiệt đã làm nhiều võ sinh khâm phục, cũng uy hiếp tới mấy võ sinh khác. Hoắc Tranh làm võ giáo trước tiên đã thu được tâm không ít người.
“Khiến ngươi lo lắng rồi, Tiểu Bạch.”
Bạch Tế ủy khuất dụi đầu lên vai Hoắc Tranh, còn không đúng sao, y mỗi ngày đều thừa dịp thư quán nghỉ ngơi đều lặng lẽ sang nhìn xem. Bây giờ nghe Hoắc Tranh nói không cần đánh nữa, y muốn vỗ tay vui mừng nhưng cả người đều bị ôm lấy, lưng dựa vào tường, nhìn về phía Hoắc Tranh chỉ thấy mờ ảo.
Bạch Tế rưng rưng lẩm bẩm nói muốn hôn, Hoắc Tranh nén cười nâng cằm y lên, cúi đầu hôn xuống.
Bọn họ ở trong góc trao đổi một cái hôn, lưu giữ hơi thở đối phương. Sau đó Bạch Tế thỏa mãn rời đi, yên lặng ra khỏi võ viện, lúc đi cũng không quên cảm ơn hảo đại ca gác cổng.
Phương Tử Trần mấy ngày nay sau giờ ngọ đều không thấy Bạch Tế, lúc này cư nhiên tóm được y ngoài cửa, chính mắt thấy y từ Hưng Võ Viện lén lút chạy ra, đau đầu mà gọi y “Bạch Tế!”
“Ngươi gọi ta làm gì?” Bạch Tế đi tới bên cạnh.
“Ngươi tại sao từ Hưng Võ Viện chạy ra?” Tay Phương Tử Trần vỗ lên người y, “Bọn họ có đánh ngươi không?”
Bạch Tế chớp mắt lắc đầu, “Ta đi qua xem Tranh Tranh.” Môi y ướt át sưng đỏ, vừa nhìn liền biết mới làm chuyện gì.
Một khi hảo bằng hữu yêu thích nam phong, Phương Tử Trần cũng hiểu rõ, hắn chỉ vào miệng Bạch Tế bảo y lau khô vệt nước, “Ngươi lá gan thật lớn, vạn nhất để người phát hiện liền phiền toái.”
“Không sợ, Tranh Tranh là võ giáo trong viện.”
Phương Tử Trần không biết nên khóc hay nên cười, hai cái viện khắc nhau như nước với lửa, nếu để người khác biết bọn họn là một đôi, còn không biết sẽ nghĩ đến thế nào.
Sẵn đến việc này, hắn nói: “Ngươi nhanh đi vào thôi, phu tử có chuyện muốn nói.”
Hội đá cầu sắp tới, thư quán đã tuyển ra mười hai môn sinh, từ hôm nay phải tập luyện đá cầu. Hoằng Dương Quán sân không lớn, khó có thể thi triển tay chân. Năm ngoái bọn họ phải đến sân đá cầu lớn ở Vũ Thành luyện tập, năm nay chủ sân có việc hồi hương, trước mắt còn chưa trở về.
Quản sự nghỉ tới nghĩ lui cuối cùng âm thầm thương lượng với Trường Trinh tiên sinh, nhờ viện trưởng võ viện nhường ra một sân, tiên sinh vốn là ân sư của viện trưởng, vô luận võ sinh phản đối như thế nào việc này cũng không phải nói chơi.
Bọn môn sinh vừa nghe sau khóa học sẽ đến Hưng Võ Viện luyện tập, đầu đều muốn nổ tung, một đám la hét với tiên sinh thà chết cũng không đi, gào đến đau cả đầu. Trong tiếng hô to bỗng có một cánh tay trắng nõn chậm rãi giơ lên.
“Ta nguyện ý đến Hưng Võ Viện.” Bạch Tế nhỏ giọng.
Thực mau, môn sinh chuyển đối tượng vây công từ tiên sinh sang Bạch Tế, náo loạn nửa ngày không ngừng nghỉ, Trường Trinh tiên sinh lạnh mặt chỉ điểm giáo huấn từng người, bọn họ mới ngừng ồn ào, không đi cũng phải đi.
Sau khi lớp học kết thúc, Bạch Tế thay đồng phục đá cầu của thư quán, nhìn qua anh tuấn đáng yêu. Mười hai môn sinh tập hợp trong viện cùng phu tử đến Hưng Võ Viện.
Võ sinh nghe nói một đám gà con ở Hoằng Dương Quán sẽ sang đây nên đã sớm chờ, phía hai bên cửa lớn chen chút kích động, vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm.
Vì trấn áp đám võ sinh này, viện trưởng bảo Thạch võ giáo và Hoắc Tranh ra ngoài đón nhóm môn sinh, nếu không chỉ sợ bọn họ sẽ bị ăn tươi ngoài cửa.
Thạch võ giáo quay đầu lại rống to với đám võ sinh đang ngo ngoe rục rịch phía sau, “Các ngươi muốn tạo phản có phải không!? Ngậm miệng im lặng hết cho ta!”
Hết chương 60
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
“Tranh Tranh, hôm nay ngươi còn muốn đấu lôi đài sao?”
Hai người đứng sau hành lang một tiểu đình viện, xung quanh hành lang là hoa cỏ xanh um, như thế ôm trong chốc lát cũng không cần lo lắng bị phát hiện.
Hoắc Tranh cúi đầu hôn hôn trán Bạch Tế, “Không cần.”
Cùng Chử Thiếu Kiệt đánh một trận, làm hơn phân nửa võ sinh ở Hưng Võ Viện đối hắn đều tin phục.
Trận lôi đài hôm nay tới thật đúng lúc, nhóm võ sinh tính tình cứng đầu, nếu Chử Thiếu Kiệt là người đầu tiên bị đánh bại chỉ sợ càng kích thích ý chiến đấu của bọn họ. Ngược lại, nếu kéo dài thời gian, dù Hoắc Tranh có khỏe mạnh cỡ nào cũng khó tránh khỏi bị thương.
Mà hắn không sớm không muộn đánh bại Chử Thiếu Kiệt đã làm nhiều võ sinh khâm phục, cũng uy hiếp tới mấy võ sinh khác. Hoắc Tranh làm võ giáo trước tiên đã thu được tâm không ít người.
“Khiến ngươi lo lắng rồi, Tiểu Bạch.”
Bạch Tế ủy khuất dụi đầu lên vai Hoắc Tranh, còn không đúng sao, y mỗi ngày đều thừa dịp thư quán nghỉ ngơi đều lặng lẽ sang nhìn xem. Bây giờ nghe Hoắc Tranh nói không cần đánh nữa, y muốn vỗ tay vui mừng nhưng cả người đều bị ôm lấy, lưng dựa vào tường, nhìn về phía Hoắc Tranh chỉ thấy mờ ảo.
Bạch Tế rưng rưng lẩm bẩm nói muốn hôn, Hoắc Tranh nén cười nâng cằm y lên, cúi đầu hôn xuống.
Bọn họ ở trong góc trao đổi một cái hôn, lưu giữ hơi thở đối phương. Sau đó Bạch Tế thỏa mãn rời đi, yên lặng ra khỏi võ viện, lúc đi cũng không quên cảm ơn hảo đại ca gác cổng.
Phương Tử Trần mấy ngày nay sau giờ ngọ đều không thấy Bạch Tế, lúc này cư nhiên tóm được y ngoài cửa, chính mắt thấy y từ Hưng Võ Viện lén lút chạy ra, đau đầu mà gọi y “Bạch Tế!”
“Ngươi gọi ta làm gì?” Bạch Tế đi tới bên cạnh.
“Ngươi tại sao từ Hưng Võ Viện chạy ra?” Tay Phương Tử Trần vỗ lên người y, “Bọn họ có đánh ngươi không?”
Bạch Tế chớp mắt lắc đầu, “Ta đi qua xem Tranh Tranh.” Môi y ướt át sưng đỏ, vừa nhìn liền biết mới làm chuyện gì.
Một khi hảo bằng hữu yêu thích nam phong, Phương Tử Trần cũng hiểu rõ, hắn chỉ vào miệng Bạch Tế bảo y lau khô vệt nước, “Ngươi lá gan thật lớn, vạn nhất để người phát hiện liền phiền toái.”
“Không sợ, Tranh Tranh là võ giáo trong viện.”
Phương Tử Trần không biết nên khóc hay nên cười, hai cái viện khắc nhau như nước với lửa, nếu để người khác biết bọn họn là một đôi, còn không biết sẽ nghĩ đến thế nào.
Sẵn đến việc này, hắn nói: “Ngươi nhanh đi vào thôi, phu tử có chuyện muốn nói.”
Hội đá cầu sắp tới, thư quán đã tuyển ra mười hai môn sinh, từ hôm nay phải tập luyện đá cầu. Hoằng Dương Quán sân không lớn, khó có thể thi triển tay chân. Năm ngoái bọn họ phải đến sân đá cầu lớn ở Vũ Thành luyện tập, năm nay chủ sân có việc hồi hương, trước mắt còn chưa trở về.
Quản sự nghỉ tới nghĩ lui cuối cùng âm thầm thương lượng với Trường Trinh tiên sinh, nhờ viện trưởng võ viện nhường ra một sân, tiên sinh vốn là ân sư của viện trưởng, vô luận võ sinh phản đối như thế nào việc này cũng không phải nói chơi.
Bọn môn sinh vừa nghe sau khóa học sẽ đến Hưng Võ Viện luyện tập, đầu đều muốn nổ tung, một đám la hét với tiên sinh thà chết cũng không đi, gào đến đau cả đầu. Trong tiếng hô to bỗng có một cánh tay trắng nõn chậm rãi giơ lên.
“Ta nguyện ý đến Hưng Võ Viện.” Bạch Tế nhỏ giọng.
Thực mau, môn sinh chuyển đối tượng vây công từ tiên sinh sang Bạch Tế, náo loạn nửa ngày không ngừng nghỉ, Trường Trinh tiên sinh lạnh mặt chỉ điểm giáo huấn từng người, bọn họ mới ngừng ồn ào, không đi cũng phải đi.
Sau khi lớp học kết thúc, Bạch Tế thay đồng phục đá cầu của thư quán, nhìn qua anh tuấn đáng yêu. Mười hai môn sinh tập hợp trong viện cùng phu tử đến Hưng Võ Viện.
Võ sinh nghe nói một đám gà con ở Hoằng Dương Quán sẽ sang đây nên đã sớm chờ, phía hai bên cửa lớn chen chút kích động, vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm.
Vì trấn áp đám võ sinh này, viện trưởng bảo Thạch võ giáo và Hoắc Tranh ra ngoài đón nhóm môn sinh, nếu không chỉ sợ bọn họ sẽ bị ăn tươi ngoài cửa.
Thạch võ giáo quay đầu lại rống to với đám võ sinh đang ngo ngoe rục rịch phía sau, “Các ngươi muốn tạo phản có phải không!? Ngậm miệng im lặng hết cho ta!”
Hết chương 60
<Edit: Thỏ Cụp Tai>