Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Chử Thiếu Kiệt vừa mới nói cái gì?
Bạch Tế trong chốc lát còn chưa bĩnh tĩnh lại được, y nhìn Chử Thiếu Kiệt đang chạy trên sân, nghi ngờ lời hắn nói có thật hay không.
Đội ngũ đá cầu bên Chử Thiếu Kiệt thực sự quá lợi hại, năm người tỷ thí cùng mười một người nhưng tốc độ của võ sinh dễ đàng đem nhóm văn sinh xoay vòng vòng. Sau khi cướp được cầu thì lại cố ý thả ra để đối phương tiếp tục đoạt, bọn họ thể trạng cường tráng chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào đã dễ như trở bàn tay đoạt lại được cầu, cứ như vậy thả rồi đoạt.
Trận đá cầu này đối với bọn họ là quá nhẹ nhàng, Chử Thiếu Kiệt quay đầu làm mặt quỷ với Bạch Tế, theo khẩu hình miệng có thể đoán được hắn đều kêu y là thỏ con.
Yến Tuyết Sùng bị những người khác đụng cho lảo đảo, thấy Chử Thiếu Kiệt cùng Bạch Tế trước mặt mọi người mắt đi mày lại, mắng thầm một tiếng không biết xấu hổ, cố ý tới gần Chử Thiếu Kiệt, ý đồ muốn xô ngã hắn.
Trong quá trình thi đấu không thể tránh khỏi đụng chạm, hai bên âm thầm đánh giá nhau, chỉ là họ không biểu hiện quá mức kịch liệt, Chử Thiếu Kiệt dư quang đảo qua, đem động tác nhỏ của Yến Tuyết Sùng thu vào mắt, gian xảo cười cười.
Cùng đồng đội thương lượng qua, lúc võ sinh cố ý phạm lỗi đều đem cầu đá đến Yến Tuyết Sùng, Chử Thiếu Kiệt mượn thời cơ này chạy đến ngăn trước người đánh vào đầu vai hắn, làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Yến Tuyết Sùng ôm bả vai té ngã trên đất, Chử Thiếu Kiệt đối hắn cười cười, Yến Tuyết Sùng thực sự sợ hắn, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn quỷ, giận đến nghiến răng nghiến lợi mà không giám nói gì.
Một trận đá cầu này Hoằng Dương Quán thắng một quả.
Chử Thiếu Kiệt ngồi xuống bên cạnh Bạch Tế, quạt gió, “Báo thù cho ngươi đó, vui không?”
Bạch Tế lặng lẽ dịch mông ra chỗ khác, quay đầu tìm kiếm Hoắc Tranh.
“Đừng tìm đại ca ngươi, Thạch võ giáo tìm hắn có việc rồi, trong chốc lát không tới đây đâu.”
Y vẫn cúi đầu không nói tiếng nào, Chử Thiếu Kiệt chỉ tay về hướng phía trước, “Ngươi xem trời đều sắp tối, ta dẫn ngươi đi ăn cơm được không?”
Bạch Tế chẳng cần suy nghĩ, “Không đi!”
“Ai! Ngươi không cần phải bày ra sắc mặt thà chết không đi này, ta thật bi thương a, không phải ngươi là con thỏ sao, như thế nào không ngoan đâu.”
Ánh mắt y tràn ngập cảnh giác, mặt nhỏ nhăn lại, tùy lúc có thể phản khán.
Chử Thiếu Kiệt vui vẻ, nhân lúc không có ai tới gần Bạch Tế, “Trong lòng ngươi rõ ràng ta vừa nói gì đi?”
Hắn giơ tay, ngón trỏ cùng ngón giữa sờ sờ trên đầu Bạch Tế, vẽ ra hình dáng tai thỏ, ánh mắt chắc chắc.
Chử Thiếu Kiệt thong thả mở miệng, dụ dỗ y mắc câu, “Chẳng lẽ ngươi không muốn rõ ràng, tại sao ta lại biết ngươi là con thỏ?”
Hắn cho rằng Bạch Tế nhất định sẽ đi cùng mình, không nghĩ đến Hoắc Tranh đã xử lý xong việc, người còn chưa đến gần đã lên tiếng gọi Bạch Tế.
Khuôn mặt nhỏ của y trắng bệch, nghe được thanh âm Hoắc Tranh giống như liều thuốc an thần, y chật vật đứng dậy chạy đi. Chử Thiếu Kiệt đúng lúc nói một câu: “Sẽ không sợ ta đem lỗ tai ngươi biến ra ngoài đi?”
Sợ, như thế nào có thể không sợ.
Hoắc Tranh hơi ôm y, khẽ chạm phía sau lưng, “Tay làm sao lạnh như vậy?” Ánh mắt không vui chuyển sang Chử Thiếu Kiệt, “Nơi này là khu vực của văn sinh, cấm võ sinh đi vào.”
Khi Hoắc Tranh đi tới thấy Chử Thiếu Kiệt gần gũi dựa vào Bạch Tế, Chử Thiếu Kiệt người này nhìn như không đứng đắn, có dã tâm, hơn nữa đối với Bạch Tế tựa hồ có mục đích khác.
“Hoắc võ giáo.”
Chử Thiếu Kiệt phủi cỏ trên quần áo, “Ta vốn không biết được mấy chữ, muốn cùng y học hỏi một ít thi từ ca phú.”
Hoắc Tranh lạnh mặt, “Ngoài kia vẫn còn mười một văn sinh.” Không cần làm phiền Bạch Tế.
Chử Thiếu Kiệt hắc hắc cười, “Ta chỉ biết Bạch Tế, hơn nữa văn võ hai viện không thân thuộc, ánh mắt bọn họ đều có thể đem ta xẻo chết.”
Hắn có ý muốn kéo gần quan hệ với Hoắc Tranh, “Hoắc võ giáo, Bạch Tế là đệ đệ ngươi đi? Ta nghe y gọi ngươi đại ca, mới vừa rồi ta nói chuyện cùng y một lát liền biết y làm người cùng ngươi giống nhau, thật tốt!”
Khóe mắt Hoắc Tranh kiềm chế run rẩy.
“Tiểu Bạch hôm nay mệt mỏi, ta dẫn hắn trở về nghỉ ngơi, ngày sau nếu có việc thì có thể tìm ta, Tiểu Bạch việc học nặng nề không cần tùy ý quấy rầy y.”
Trước mặt người ngoài, Hoắc Tranh không thể quá thân mật với Bạch Tế, hai người nhanh chân sóng vai rời đi. Xe ngựa ở hậu viện, Hoắc Tranh theo Bạch Tế trèo lên xe, kéo tay y đặt lên đầu gối, “Đến tột cùng có chuyện gì xảy ra.”
Bạch Tế thấp thỏm nói: “Chử Thiếu Kiệt biết ta là yêu quái...”
Hết chương 62
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bạch Tế trong chốc lát còn chưa bĩnh tĩnh lại được, y nhìn Chử Thiếu Kiệt đang chạy trên sân, nghi ngờ lời hắn nói có thật hay không.
Đội ngũ đá cầu bên Chử Thiếu Kiệt thực sự quá lợi hại, năm người tỷ thí cùng mười một người nhưng tốc độ của võ sinh dễ đàng đem nhóm văn sinh xoay vòng vòng. Sau khi cướp được cầu thì lại cố ý thả ra để đối phương tiếp tục đoạt, bọn họ thể trạng cường tráng chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào đã dễ như trở bàn tay đoạt lại được cầu, cứ như vậy thả rồi đoạt.
Trận đá cầu này đối với bọn họ là quá nhẹ nhàng, Chử Thiếu Kiệt quay đầu làm mặt quỷ với Bạch Tế, theo khẩu hình miệng có thể đoán được hắn đều kêu y là thỏ con.
Yến Tuyết Sùng bị những người khác đụng cho lảo đảo, thấy Chử Thiếu Kiệt cùng Bạch Tế trước mặt mọi người mắt đi mày lại, mắng thầm một tiếng không biết xấu hổ, cố ý tới gần Chử Thiếu Kiệt, ý đồ muốn xô ngã hắn.
Trong quá trình thi đấu không thể tránh khỏi đụng chạm, hai bên âm thầm đánh giá nhau, chỉ là họ không biểu hiện quá mức kịch liệt, Chử Thiếu Kiệt dư quang đảo qua, đem động tác nhỏ của Yến Tuyết Sùng thu vào mắt, gian xảo cười cười.
Cùng đồng đội thương lượng qua, lúc võ sinh cố ý phạm lỗi đều đem cầu đá đến Yến Tuyết Sùng, Chử Thiếu Kiệt mượn thời cơ này chạy đến ngăn trước người đánh vào đầu vai hắn, làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Yến Tuyết Sùng ôm bả vai té ngã trên đất, Chử Thiếu Kiệt đối hắn cười cười, Yến Tuyết Sùng thực sự sợ hắn, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn quỷ, giận đến nghiến răng nghiến lợi mà không giám nói gì.
Một trận đá cầu này Hoằng Dương Quán thắng một quả.
Chử Thiếu Kiệt ngồi xuống bên cạnh Bạch Tế, quạt gió, “Báo thù cho ngươi đó, vui không?”
Bạch Tế lặng lẽ dịch mông ra chỗ khác, quay đầu tìm kiếm Hoắc Tranh.
“Đừng tìm đại ca ngươi, Thạch võ giáo tìm hắn có việc rồi, trong chốc lát không tới đây đâu.”
Y vẫn cúi đầu không nói tiếng nào, Chử Thiếu Kiệt chỉ tay về hướng phía trước, “Ngươi xem trời đều sắp tối, ta dẫn ngươi đi ăn cơm được không?”
Bạch Tế chẳng cần suy nghĩ, “Không đi!”
“Ai! Ngươi không cần phải bày ra sắc mặt thà chết không đi này, ta thật bi thương a, không phải ngươi là con thỏ sao, như thế nào không ngoan đâu.”
Ánh mắt y tràn ngập cảnh giác, mặt nhỏ nhăn lại, tùy lúc có thể phản khán.
Chử Thiếu Kiệt vui vẻ, nhân lúc không có ai tới gần Bạch Tế, “Trong lòng ngươi rõ ràng ta vừa nói gì đi?”
Hắn giơ tay, ngón trỏ cùng ngón giữa sờ sờ trên đầu Bạch Tế, vẽ ra hình dáng tai thỏ, ánh mắt chắc chắc.
Chử Thiếu Kiệt thong thả mở miệng, dụ dỗ y mắc câu, “Chẳng lẽ ngươi không muốn rõ ràng, tại sao ta lại biết ngươi là con thỏ?”
Hắn cho rằng Bạch Tế nhất định sẽ đi cùng mình, không nghĩ đến Hoắc Tranh đã xử lý xong việc, người còn chưa đến gần đã lên tiếng gọi Bạch Tế.
Khuôn mặt nhỏ của y trắng bệch, nghe được thanh âm Hoắc Tranh giống như liều thuốc an thần, y chật vật đứng dậy chạy đi. Chử Thiếu Kiệt đúng lúc nói một câu: “Sẽ không sợ ta đem lỗ tai ngươi biến ra ngoài đi?”
Sợ, như thế nào có thể không sợ.
Hoắc Tranh hơi ôm y, khẽ chạm phía sau lưng, “Tay làm sao lạnh như vậy?” Ánh mắt không vui chuyển sang Chử Thiếu Kiệt, “Nơi này là khu vực của văn sinh, cấm võ sinh đi vào.”
Khi Hoắc Tranh đi tới thấy Chử Thiếu Kiệt gần gũi dựa vào Bạch Tế, Chử Thiếu Kiệt người này nhìn như không đứng đắn, có dã tâm, hơn nữa đối với Bạch Tế tựa hồ có mục đích khác.
“Hoắc võ giáo.”
Chử Thiếu Kiệt phủi cỏ trên quần áo, “Ta vốn không biết được mấy chữ, muốn cùng y học hỏi một ít thi từ ca phú.”
Hoắc Tranh lạnh mặt, “Ngoài kia vẫn còn mười một văn sinh.” Không cần làm phiền Bạch Tế.
Chử Thiếu Kiệt hắc hắc cười, “Ta chỉ biết Bạch Tế, hơn nữa văn võ hai viện không thân thuộc, ánh mắt bọn họ đều có thể đem ta xẻo chết.”
Hắn có ý muốn kéo gần quan hệ với Hoắc Tranh, “Hoắc võ giáo, Bạch Tế là đệ đệ ngươi đi? Ta nghe y gọi ngươi đại ca, mới vừa rồi ta nói chuyện cùng y một lát liền biết y làm người cùng ngươi giống nhau, thật tốt!”
Khóe mắt Hoắc Tranh kiềm chế run rẩy.
“Tiểu Bạch hôm nay mệt mỏi, ta dẫn hắn trở về nghỉ ngơi, ngày sau nếu có việc thì có thể tìm ta, Tiểu Bạch việc học nặng nề không cần tùy ý quấy rầy y.”
Trước mặt người ngoài, Hoắc Tranh không thể quá thân mật với Bạch Tế, hai người nhanh chân sóng vai rời đi. Xe ngựa ở hậu viện, Hoắc Tranh theo Bạch Tế trèo lên xe, kéo tay y đặt lên đầu gối, “Đến tột cùng có chuyện gì xảy ra.”
Bạch Tế thấp thỏm nói: “Chử Thiếu Kiệt biết ta là yêu quái...”
Hết chương 62
<Edit: Thỏ Cụp Tai>