Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba ngày sau chính biến.
Vịnh Đan rời khỏi Vĩnh Hưng cung - nơi Thành Vương đang tạm ở sau đại biến Thần Đô. Nàng áo ngoài màu ngà quy chuẩn cung nữ, để lộ trung y hồng nhạt có chút tươi tắn. Vừa đến giữa cầu gỗ bắc ngang Diêu Trì phân chia nơi ở phi tần và đại điện tiền triều, liền đụng phải Triệu Tử Đoạn. Vịnh Đan quy củ hành lễ, lùi lại một bước:
- Gặp qua Thiếu giám!
Triệu Tử Đoạn lười nhác ném viên đá trong tay thia lia xuống mặt nước, điềm nhiên hỏi:
- Điện hạ muốn tìm Thục Trinh Huyện chúa?
Vịnh Đan lắc đầu, đây không phải là tìm, mà là ép buộc Thục Trinh Huyện chúa tiến cung. Thành Vương tự mình viết hai đạo thánh chỉ, đều thiếu ấn tín. Một phong Hầu Phùng gia, tiểu thư nàng tiến cung. Một Phùng gia vì Phùng Tứ lão gia từng làm phó tướng Giang Châu - đất phong Thịnh Vương mà bị quy tội, toàn bộ Phùng gia nam sung nô nữ sung tì.
Vịnh Đan lại thi lễ, khẽ khàng nói:
- Thục Trinh Huyện chúa hoàng hoa khuê nữ, cửa trước không ra cửa sau không lại, có thể đi đâu được! Điện hạ muốn triệu kiến, nô tì liền xuất cung thông báo! Vốn dĩ không có gì là tìm hay không tìm!
Triệu Tử Đoạn nhếch môi, Thành Vương ẩn nhẫn như nước, nhưng nếu đã nổi giận thì khác gì hồng thủy. Thục Trinh Huyện chúa đường sống không cần đi cầu tử đạo, sợ rằng lần này nếu không phải thê thảm, chính là rất thê thảm.
- Vậy cô nương đi đi, điện hạ làm gì cũng không muốn đợi quá lâu đâu!
Vịnh Đan đoan trang lui ra ba bước, mỉm cười:
- Nô tì mạn phép!
Triệu Tử Đoạn ẩn ý nhìn theo, khôn ngoan thâm trầm như vậy, không khó để hiểu vì sao nàng ta có thể yên ổn sống trong Đông cung, hại Đại Hoàng tử nghiện cấm dược đến thần trí mê muội, gây hiềm khích cùng Tam Hoàng tử để rồi bị tống vào thiên lao.
- Thật uổng phí! Cung nữ mãi mãi cũng chỉ là cung nữ!
Băng lãnh giọng nói phía sau phát lên, bóng người cao ngạo che lấp mặt trời đầu xuân:
- Cung nữ còn có thể phong làm Đáp ứng!
Triệu Tử Đoạn một chân quỳ trên tuyết, khóe mắt cau lại:
- Chủ nhân!
Bạch y lướt ngang người hắn, hương thơm tinh túy từ thảo dược lãng đãng hòa với tuyết lạnh:
- Uyển Mân đoan trang xinh đẹp, được thừa ân cũng không có gì là lạ!
Thành Vương quay vào trong, Triệu Tử Đoạn bi ai nhìn theo, đây chính là hận, không chỉ hận tình cảm bản thân, Thành Vương còn đang hận cả số mệnh cô độc, không thể nhận được yêu thương. Nếu Thục Trinh Huyện chúa đem tâm mình dâng cho người khác, Thành Vương đã chẳng đau lòng đến vậy. Bước đến Thái Hòa điện, nhìn Cấm Thành chìm trong hoang tàn, đối với Thành Vương đã là một đả kích, lại phải tỏ ra điềm tĩnh khi nghe tin mỹ nhân quay lưng theo chân địch thủ, thì hiện tại, giấu trong ánh mắt băng lãnh kia là bao nhiêu bi phẫn, là bao nhiêu đau thương tích tụ.
Phùng phủ.
Gia Hỷ quỳ trong Từ đường, trước linh vị mẫu thân, mắt nàng nhắm nghiền, chuyên tâm rì rầm đọc kinh. Bên cạnh nàng, Ngũ gia thanh y thì thầm:
- Hỷ nhi biết Đại ca vì sao ra nông nổi này không?
Gia Hỷ đạm mạc gật đầu, trâm ngọc trên đầu liền rung rinh xao động, hàng mi nàng không mở, môi đỏ chỉ hé hờ:
- Chất nữ rõ, phụ thân biết được chất nữ đi cùng Thịnh Vương!
- Không phải cùng, mà là thông đồng, giúp đỡ Thịnh Vương trốn thoát! Giữa biến loạn thế này, muốn diệt môn hoàn toàn đơn giản, hành động của Hỷ nhi...
Gia Hỷ mở mắt, dập đầu xuống đất ba lạy, Bối Lan đưa hương đến, nàng thong thả đứng dậy dùng hương vái thêm ba vái, lại đưa tì nữ dâng lên. Cuối cùng mới lui ra ngoài sân.
- Chất nữ hiểu rõ, nên hiện tại, đang đứng đây!
Phụ thân ốm nặng, hiện tại đã liệt giường, một người sống trong quan trường mấy mươi năm, leo đến được Nhị phẩm, lại làm Thượng thư một bộ, biến chuyển theo thế cục vô cùng khôn ngoan, khi Thịnh Vương thịnh thế chưa từng đắc tội, khi Thành Vương khải hoàn lại ra tay trợ giúp. Một người lươn lẹo như thế, cuối cùng bị chính nữ nhi mình đả kích, chính là thất vọng khôn cùng.
Ngũ gia thở dài:
- Hỷ nhi không sợ? Thành Vương với Hỷ nhi dù có đậm tình thế nào, thì chuyện vừa rồi cũng cắt đứt tất cả rồi! Hỷ nhi còn muốn trông mong gì?
Gia Hỷ chậm rãi theo đường mòn mà đi, nàng nhàn nhạt cười, nụ cười gượng ép mười phần:
- Chất nữ không hi vọng gì cả, nhưng nếu chất nữ thật sự cùng Thịnh Vương ra đi, mấy mươi tính mạng trong Phùng gia sẽ thế nào! Chất nữ ở lại, Thành Vương có thể lưu lại chút tình, suy nghĩ nghiêm túc, mà giơ cao đánh khẽ...
Sau nhành mai nở đỏ rực, Đạm Ngọc gấp gáp:
- Tiểu thư, trong cung phái người đến!
Ngũ gia khựng bước chân lại, cuối cùng thì cũng không tránh khỏi. Gia Hỷ nhìn hắn, lại thấy khóe mắt hắn ửng hồng, nàng mỉm cười trấn an thi lễ rời đi.
Vịnh Đan đứng trong đại sảnh, nơi này nàng đã rời đi mấy năm, bây giờ ngắm nhìn không tránh khỏi bồi hồi. Vẫn lọ sứ trắng có nhành mai đỏ, vẫn châu sa thả sau bạch lăng trướng, trên kệ kê Diệu Độc tì bà. Rèm châu có chút lanh canh lay động, Vịnh Đan theo phản xạ liền quay người lại hành lễ:
- Nô tì gặp qua Huyện chúa!
Gia Hỷ bước lên tháp, sau lưng Vịnh Đan còn có hai cung nữ nữa, chứng tỏ thân phận nàng ta bây giờ đã thay đổi, chí ít cũng cao hơn ngày trước, nàng dịu dàng đưa tay:
- Không cần đa lễ!
Vịnh Đan nhìn quanh phòng, Gia Hỷ gật đầu cho tất cả lui ra, lúc này, Vịnh Đan mới dám đem hai đạo thánh chỉ đưa lên:
- Điện hạ nói người chọn một!
Gia Hỷ đạm mạc đọc qua lần lượt, khóe miệng tuy cười, nhưng hạnh mâu đã đỏ hồng, lệ nóng rơi xuống, trượt dài trên thánh chỉ:
- Điện hạ thật biết trêu chọc, nếu đã như vậy, ta đành phải thuận theo!
Vịnh Đan nâng tay đưa Gia Hỷ đến trước gương đồng:
- Nô tì giúp người chải tóc trang điểm!
Vịnh Đan nhìn biểu tình chủ nhân lạnh lẽo như nước hồ đông, lòng đau như cắt, nàng lau đi nước mắt, an ủi:
- Tiểu thư, phận nữ nhi sinh ra phải học cách chấp nhận! Người tiến cung, đã là may mắn hơn ngàn vạn nữ nhân khác trên đời!
Gia Hỷ ngậm giấy hồng, cánh môi dần đỏ lên như huyết mai trong vườn, nàng thêm trâm lên tóc, mắt mơ hồ hơi nước:
- Họ nghĩ ta có thể có rất nhiều lựa chọn, cuối cùng lại chọn cách khổ sở trần ai nhất! Thật ra...ta chưa từng có lựa chọn nào cả!
Gia Hỷ lau nước mắt, nàng yêu hắn, còn chưa bao giờ nhận ra bản thân đã yêu hắn, hắn tuyệt tình, xảo trá, vô lương, bất nhân, ngoan độc. Nhưng nàng cuối cùng không thể bàng quan nhìn hắn tử trận, lại bất chấp tính mạng vì hắn. Đó không phải là lựa chọn. Cũng như nàng vì huyết mạch Lữ gia mà cứu Sở Hồng Vi cùng đứa nhỏ. Sở Hồng Vi đã năm lần bảy lượt cầu cứu nàng, nàng không thể làm ngơ. Nàng ra tay với Hiên Liên Tử Tâm cùng Phùng Gia Hảo vì danh dự Thành Vương. Hoặc là thân nhân hoặc là ân nhân hoặc là tình yêu...
Gia Hỷ bật khóc, đột ngột nắm lấy chủy thủ:
- Bạch Thực Thần nói đúng, nhân tình của ta, hại cả thiên hạ!
Vịnh Đan không ngăn kịp, chủy thủ đã cắm sâu vào lồng ngực Gia Hỷ, máu như thác đổ trào xuống ướt đẫm bạch y, ướt tay nàng, khóe môi Gia Hỷ cũng vương máu tươi. Vịnh Đan thất thanh:
- Người đâu...người đâu...
Cung nữ vội vàng qua loa cầm máu, ôm nàng lên xe ngựa. Máu dây trên tuyết trắng, lẫn với cánh mai đỏ không thể nào phân biệt được. Xa mã gấp rút đến Tân Hoàng thành.
Vịnh Đan quỳ bên giường, Gia Hỷ nằm ở đó, khí lạnh ùa vào thê lương tột độ. Tịch Đình hiên này trống vắng đến âm u, nơi đây bị bỏ hoang nhiều năm, ngoài cỏ dại cũng chỉ là cỏ dại, không hương không sắc. Nơi này, chủ nhân nàng tiến cung ngụ lại, có phải quá thiệt thòi. Vịnh Đan siết chặt tay, nhìn mũi giày thêu song long vờn mây ngự trên ghế chủ vị kia, đánh bạo:
- Điện hạ, đầu xuất tiết trời rất lạnh, nơi này trống trải, Huyện chúa đang bị thương, sợ rằng chịu đựng không nổi!
Hoàn Nhan Viên Hạo bạc môi hờ hững cười:
- Khói lửa Cấm thành nàng còn có thể vượt qua vì hắn, một nhát dao này, có gì là chịu không nổi?
Vịnh Đan im lặng, đến thở cũng chẳng dám, tiểu thư nàng, đã khiến điện hạ thất vọng đến nhường nào. Hoàn Nhan Viên Hạo mở cửa sổ, gió càng thêm rét hoang hoải thổi vào nhà trống, nhanh tay đóng lại, đột ngột phân phó:
- Đem rượu đến đây! Rượu nóng!
Bếp than nhanh chóng đặt giữa nhà, vò rượu nun trên lửa hồng tỏa ra khí ấm dễ chịu. Vịnh Đan hồng hồng nét mặt, thật tốt quá, miễn là có than sưởi, tiểu thư sẽ đỡ đau hơn rất nhiều.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn biểu tình Vịnh Đan, khẽ cười, nhấp từng ly rượu một, lòng hắn như nhỏ máu, muốn nàng tiến cung, nàng lại chọn cách này tiến cung! Nàng thật sự muốn thử thách kiên nhẫn hắn!
Cửa hé mở, Đức Công công cung kính giọng điệu vọng vào:
- Điện hạ, Quý phi nương nương mời người đến.
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, choàng áo lông, bỏ lại một câu:
- Hằng ngày sắc thuốc, đem siêu thuốc đến cạnh giường!
Vịnh Đan mơ hồ suy nghĩ, chỉ biết dập đầu tiễn chân, mãi khi bóng người khuất xa, nàng mới nhận ra, Thành Vương sợ tiểu thư nàng chịu lạnh, lại không muốn hạ mình phân phó người đưa than bạc đến. Vịnh Đan mỉm cười, nhìn về hướng Thành Vương:
- Tạ ơn điện hạ! Tạ ơn điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Hạo che ô mỏng băng qua hoa viên, không nhanh không chậm tiến vào Khôn Điện. Năm xưa, nơi này quy chế dành cho chính cung Hoàng Hậu nghỉ hè, hiện tại mẫu phi hắn đường đường chính chính mỗi ngày đều ở. Đại sảnh, Tuyên Quý phi vẫn mặc lễ phục, tóc vấn mẫu đơn kế cài mười hai trâm vàng, đại trang nghiêm chỉnh, bà phất tay để hương thơm từ lò xông tản mát ra, nhìn Thành Vương đội tuyết đến, trong lòng lo lắng:
- Có lạnh? Sao lại không dùng kiệu?
Hoàn Nhan Viên Hạo trút bỏ áo ngoài, lắc đầu:
- Đường ngắn, nhi thần không muốn phiền phức!
Tuyên Quý phi tự mình pha trà, động tác thanh lệ thuần thục, môi đỏ nhàn nhạt:
- Vương gia uống thử?
Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu dâng lên nghi vấn, đột ngột thay đổi giọng điệu, chính là có chuyện không hài lòng. Tuyên Quý phi điềm nhiên như vô tình:
- Nghe nói Vương gia hạ lệnh để Thục Trinh Huyện chúa tiến cung?
Hoàn Nhan Viên Hạo đặt tách trà lên bàn, hơ hơ tay vào lửa ấm:
- Hiện tại đang ở Tịch Đình hiên!
Tuyên Quý phi không nhìn lên, tay cũng không ngừng lại, nhưng giọng nói vô cùng quyết tiệt:
- Vương gia còn muốn phong Hầu cho Phùng Thượng thư? Ngày trước Phùng phủ đã có một Phùng Gia Hảo bại hoại, nay Vương gia lại muốn nạp thêm một nữ nhi họ Phùng nữa?
- Phùng Thượng thư lập đại công trong trận yên hỏa Nam cương, không thể không thưởng! Còn chuyện Phùng Gia Hảo, không phải chính Thục Trinh Huyện chúa giúp mẫu phi phát hiện? Lại giúp mẫu phi trừ bỏ?
Lúc này, Tuyên Quý phi mới dừng động tác, liếc mắt để Hồng Tố nhanh chóng thu dọn trà cụ đi:
- Thục Trinh Huyện chúa kết cấu cùng Hoàn Nhan Viên Thuyết, lén lút đưa người bỏ trốn, Vương gia còn muốn để nàng ta tiến cung?
Hoàn Nhan Viên Hạo mày kiếm cau lại, mắt phượng ngạo ý cứng cỏi:
- Hoàn Nhan Viên Thuyếtnhi thần thông cáo thiên hạ đã chết trong loạn đao! Chuyện Thục Trinh Huyện chúa cấu kết là không hề có thật!
Tuyên Quý phi vịn tay Lục Tố đứng dậy, vòng qua lò hương:
- Lời Vương gia nói ra làmsaokhông đúng? Là bản cung nghĩ sai nói sai! Đã tiến cung ắt phải có danh phận, Vương gia muốn để Thục Trinh Huyện chúa là gì, Phu nhân hay Trắc phi?
Hoàn Nha Viên Hạo không đáp, nhìn mênh mông tuyết trắng bên ngoài, Diêu Trì mặt băng chưa tan, ngụ ý:
- Tân Hoàng thành mùa xuân không được ấm áp, phụ hoàng phải nhờ mẫu phi chăm sóc nhiều!
Tuyên Quý phi nhìn xuống bộ hộ giáp rực rỡ châu ngọc, quay người lại:
- Vương gia liệu xem, nên để lại gì, bỏ đi gì, Hoàng thượng cho dù các nhân thiên tướng, cũng không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Đông tuy lâu nhưng xuân lại chóng tàn!
Hoàn Nhan Viên Hạo ngả đầu ra sau, trà trên bàn đã lạnh tanh, ý của mẫu phi hắn hiểu rất rõ, phụ hoàng sẽ không sống qua hết mùa xuân. Bây giờ chính là lúc hắn phải thay đổi cả hậu cung lẫn tiền triều, trải đường cho ngày đăng cơ.
___________________
Hôm nay gặp được Bạch Thực Thần, các nàng có thấy giống không!!!!!
Ba ngày sau chính biến.
Vịnh Đan rời khỏi Vĩnh Hưng cung - nơi Thành Vương đang tạm ở sau đại biến Thần Đô. Nàng áo ngoài màu ngà quy chuẩn cung nữ, để lộ trung y hồng nhạt có chút tươi tắn. Vừa đến giữa cầu gỗ bắc ngang Diêu Trì phân chia nơi ở phi tần và đại điện tiền triều, liền đụng phải Triệu Tử Đoạn. Vịnh Đan quy củ hành lễ, lùi lại một bước:
- Gặp qua Thiếu giám!
Triệu Tử Đoạn lười nhác ném viên đá trong tay thia lia xuống mặt nước, điềm nhiên hỏi:
- Điện hạ muốn tìm Thục Trinh Huyện chúa?
Vịnh Đan lắc đầu, đây không phải là tìm, mà là ép buộc Thục Trinh Huyện chúa tiến cung. Thành Vương tự mình viết hai đạo thánh chỉ, đều thiếu ấn tín. Một phong Hầu Phùng gia, tiểu thư nàng tiến cung. Một Phùng gia vì Phùng Tứ lão gia từng làm phó tướng Giang Châu - đất phong Thịnh Vương mà bị quy tội, toàn bộ Phùng gia nam sung nô nữ sung tì.
Vịnh Đan lại thi lễ, khẽ khàng nói:
- Thục Trinh Huyện chúa hoàng hoa khuê nữ, cửa trước không ra cửa sau không lại, có thể đi đâu được! Điện hạ muốn triệu kiến, nô tì liền xuất cung thông báo! Vốn dĩ không có gì là tìm hay không tìm!
Triệu Tử Đoạn nhếch môi, Thành Vương ẩn nhẫn như nước, nhưng nếu đã nổi giận thì khác gì hồng thủy. Thục Trinh Huyện chúa đường sống không cần đi cầu tử đạo, sợ rằng lần này nếu không phải thê thảm, chính là rất thê thảm.
- Vậy cô nương đi đi, điện hạ làm gì cũng không muốn đợi quá lâu đâu!
Vịnh Đan đoan trang lui ra ba bước, mỉm cười:
- Nô tì mạn phép!
Triệu Tử Đoạn ẩn ý nhìn theo, khôn ngoan thâm trầm như vậy, không khó để hiểu vì sao nàng ta có thể yên ổn sống trong Đông cung, hại Đại Hoàng tử nghiện cấm dược đến thần trí mê muội, gây hiềm khích cùng Tam Hoàng tử để rồi bị tống vào thiên lao.
- Thật uổng phí! Cung nữ mãi mãi cũng chỉ là cung nữ!
Băng lãnh giọng nói phía sau phát lên, bóng người cao ngạo che lấp mặt trời đầu xuân:
- Cung nữ còn có thể phong làm Đáp ứng!
Triệu Tử Đoạn một chân quỳ trên tuyết, khóe mắt cau lại:
- Chủ nhân!
Bạch y lướt ngang người hắn, hương thơm tinh túy từ thảo dược lãng đãng hòa với tuyết lạnh:
- Uyển Mân đoan trang xinh đẹp, được thừa ân cũng không có gì là lạ!
Thành Vương quay vào trong, Triệu Tử Đoạn bi ai nhìn theo, đây chính là hận, không chỉ hận tình cảm bản thân, Thành Vương còn đang hận cả số mệnh cô độc, không thể nhận được yêu thương. Nếu Thục Trinh Huyện chúa đem tâm mình dâng cho người khác, Thành Vương đã chẳng đau lòng đến vậy. Bước đến Thái Hòa điện, nhìn Cấm Thành chìm trong hoang tàn, đối với Thành Vương đã là một đả kích, lại phải tỏ ra điềm tĩnh khi nghe tin mỹ nhân quay lưng theo chân địch thủ, thì hiện tại, giấu trong ánh mắt băng lãnh kia là bao nhiêu bi phẫn, là bao nhiêu đau thương tích tụ.
Phùng phủ.
Gia Hỷ quỳ trong Từ đường, trước linh vị mẫu thân, mắt nàng nhắm nghiền, chuyên tâm rì rầm đọc kinh. Bên cạnh nàng, Ngũ gia thanh y thì thầm:
- Hỷ nhi biết Đại ca vì sao ra nông nổi này không?
Gia Hỷ đạm mạc gật đầu, trâm ngọc trên đầu liền rung rinh xao động, hàng mi nàng không mở, môi đỏ chỉ hé hờ:
- Chất nữ rõ, phụ thân biết được chất nữ đi cùng Thịnh Vương!
- Không phải cùng, mà là thông đồng, giúp đỡ Thịnh Vương trốn thoát! Giữa biến loạn thế này, muốn diệt môn hoàn toàn đơn giản, hành động của Hỷ nhi...
Gia Hỷ mở mắt, dập đầu xuống đất ba lạy, Bối Lan đưa hương đến, nàng thong thả đứng dậy dùng hương vái thêm ba vái, lại đưa tì nữ dâng lên. Cuối cùng mới lui ra ngoài sân.
- Chất nữ hiểu rõ, nên hiện tại, đang đứng đây!
Phụ thân ốm nặng, hiện tại đã liệt giường, một người sống trong quan trường mấy mươi năm, leo đến được Nhị phẩm, lại làm Thượng thư một bộ, biến chuyển theo thế cục vô cùng khôn ngoan, khi Thịnh Vương thịnh thế chưa từng đắc tội, khi Thành Vương khải hoàn lại ra tay trợ giúp. Một người lươn lẹo như thế, cuối cùng bị chính nữ nhi mình đả kích, chính là thất vọng khôn cùng.
Ngũ gia thở dài:
- Hỷ nhi không sợ? Thành Vương với Hỷ nhi dù có đậm tình thế nào, thì chuyện vừa rồi cũng cắt đứt tất cả rồi! Hỷ nhi còn muốn trông mong gì?
Gia Hỷ chậm rãi theo đường mòn mà đi, nàng nhàn nhạt cười, nụ cười gượng ép mười phần:
- Chất nữ không hi vọng gì cả, nhưng nếu chất nữ thật sự cùng Thịnh Vương ra đi, mấy mươi tính mạng trong Phùng gia sẽ thế nào! Chất nữ ở lại, Thành Vương có thể lưu lại chút tình, suy nghĩ nghiêm túc, mà giơ cao đánh khẽ...
Sau nhành mai nở đỏ rực, Đạm Ngọc gấp gáp:
- Tiểu thư, trong cung phái người đến!
Ngũ gia khựng bước chân lại, cuối cùng thì cũng không tránh khỏi. Gia Hỷ nhìn hắn, lại thấy khóe mắt hắn ửng hồng, nàng mỉm cười trấn an thi lễ rời đi.
Vịnh Đan đứng trong đại sảnh, nơi này nàng đã rời đi mấy năm, bây giờ ngắm nhìn không tránh khỏi bồi hồi. Vẫn lọ sứ trắng có nhành mai đỏ, vẫn châu sa thả sau bạch lăng trướng, trên kệ kê Diệu Độc tì bà. Rèm châu có chút lanh canh lay động, Vịnh Đan theo phản xạ liền quay người lại hành lễ:
- Nô tì gặp qua Huyện chúa!
Gia Hỷ bước lên tháp, sau lưng Vịnh Đan còn có hai cung nữ nữa, chứng tỏ thân phận nàng ta bây giờ đã thay đổi, chí ít cũng cao hơn ngày trước, nàng dịu dàng đưa tay:
- Không cần đa lễ!
Vịnh Đan nhìn quanh phòng, Gia Hỷ gật đầu cho tất cả lui ra, lúc này, Vịnh Đan mới dám đem hai đạo thánh chỉ đưa lên:
- Điện hạ nói người chọn một!
Gia Hỷ đạm mạc đọc qua lần lượt, khóe miệng tuy cười, nhưng hạnh mâu đã đỏ hồng, lệ nóng rơi xuống, trượt dài trên thánh chỉ:
- Điện hạ thật biết trêu chọc, nếu đã như vậy, ta đành phải thuận theo!
Vịnh Đan nâng tay đưa Gia Hỷ đến trước gương đồng:
- Nô tì giúp người chải tóc trang điểm!
Vịnh Đan nhìn biểu tình chủ nhân lạnh lẽo như nước hồ đông, lòng đau như cắt, nàng lau đi nước mắt, an ủi:
- Tiểu thư, phận nữ nhi sinh ra phải học cách chấp nhận! Người tiến cung, đã là may mắn hơn ngàn vạn nữ nhân khác trên đời!
Gia Hỷ ngậm giấy hồng, cánh môi dần đỏ lên như huyết mai trong vườn, nàng thêm trâm lên tóc, mắt mơ hồ hơi nước:
- Họ nghĩ ta có thể có rất nhiều lựa chọn, cuối cùng lại chọn cách khổ sở trần ai nhất! Thật ra...ta chưa từng có lựa chọn nào cả!
Gia Hỷ lau nước mắt, nàng yêu hắn, còn chưa bao giờ nhận ra bản thân đã yêu hắn, hắn tuyệt tình, xảo trá, vô lương, bất nhân, ngoan độc. Nhưng nàng cuối cùng không thể bàng quan nhìn hắn tử trận, lại bất chấp tính mạng vì hắn. Đó không phải là lựa chọn. Cũng như nàng vì huyết mạch Lữ gia mà cứu Sở Hồng Vi cùng đứa nhỏ. Sở Hồng Vi đã năm lần bảy lượt cầu cứu nàng, nàng không thể làm ngơ. Nàng ra tay với Hiên Liên Tử Tâm cùng Phùng Gia Hảo vì danh dự Thành Vương. Hoặc là thân nhân hoặc là ân nhân hoặc là tình yêu...
Gia Hỷ bật khóc, đột ngột nắm lấy chủy thủ:
- Bạch Thực Thần nói đúng, nhân tình của ta, hại cả thiên hạ!
Vịnh Đan không ngăn kịp, chủy thủ đã cắm sâu vào lồng ngực Gia Hỷ, máu như thác đổ trào xuống ướt đẫm bạch y, ướt tay nàng, khóe môi Gia Hỷ cũng vương máu tươi. Vịnh Đan thất thanh:
- Người đâu...người đâu...
Cung nữ vội vàng qua loa cầm máu, ôm nàng lên xe ngựa. Máu dây trên tuyết trắng, lẫn với cánh mai đỏ không thể nào phân biệt được. Xa mã gấp rút đến Tân Hoàng thành.
Vịnh Đan quỳ bên giường, Gia Hỷ nằm ở đó, khí lạnh ùa vào thê lương tột độ. Tịch Đình hiên này trống vắng đến âm u, nơi đây bị bỏ hoang nhiều năm, ngoài cỏ dại cũng chỉ là cỏ dại, không hương không sắc. Nơi này, chủ nhân nàng tiến cung ngụ lại, có phải quá thiệt thòi. Vịnh Đan siết chặt tay, nhìn mũi giày thêu song long vờn mây ngự trên ghế chủ vị kia, đánh bạo:
- Điện hạ, đầu xuất tiết trời rất lạnh, nơi này trống trải, Huyện chúa đang bị thương, sợ rằng chịu đựng không nổi!
Hoàn Nhan Viên Hạo bạc môi hờ hững cười:
- Khói lửa Cấm thành nàng còn có thể vượt qua vì hắn, một nhát dao này, có gì là chịu không nổi?
Vịnh Đan im lặng, đến thở cũng chẳng dám, tiểu thư nàng, đã khiến điện hạ thất vọng đến nhường nào. Hoàn Nhan Viên Hạo mở cửa sổ, gió càng thêm rét hoang hoải thổi vào nhà trống, nhanh tay đóng lại, đột ngột phân phó:
- Đem rượu đến đây! Rượu nóng!
Bếp than nhanh chóng đặt giữa nhà, vò rượu nun trên lửa hồng tỏa ra khí ấm dễ chịu. Vịnh Đan hồng hồng nét mặt, thật tốt quá, miễn là có than sưởi, tiểu thư sẽ đỡ đau hơn rất nhiều.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn biểu tình Vịnh Đan, khẽ cười, nhấp từng ly rượu một, lòng hắn như nhỏ máu, muốn nàng tiến cung, nàng lại chọn cách này tiến cung! Nàng thật sự muốn thử thách kiên nhẫn hắn!
Cửa hé mở, Đức Công công cung kính giọng điệu vọng vào:
- Điện hạ, Quý phi nương nương mời người đến.
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, choàng áo lông, bỏ lại một câu:
- Hằng ngày sắc thuốc, đem siêu thuốc đến cạnh giường!
Vịnh Đan mơ hồ suy nghĩ, chỉ biết dập đầu tiễn chân, mãi khi bóng người khuất xa, nàng mới nhận ra, Thành Vương sợ tiểu thư nàng chịu lạnh, lại không muốn hạ mình phân phó người đưa than bạc đến. Vịnh Đan mỉm cười, nhìn về hướng Thành Vương:
- Tạ ơn điện hạ! Tạ ơn điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Hạo che ô mỏng băng qua hoa viên, không nhanh không chậm tiến vào Khôn Điện. Năm xưa, nơi này quy chế dành cho chính cung Hoàng Hậu nghỉ hè, hiện tại mẫu phi hắn đường đường chính chính mỗi ngày đều ở. Đại sảnh, Tuyên Quý phi vẫn mặc lễ phục, tóc vấn mẫu đơn kế cài mười hai trâm vàng, đại trang nghiêm chỉnh, bà phất tay để hương thơm từ lò xông tản mát ra, nhìn Thành Vương đội tuyết đến, trong lòng lo lắng:
- Có lạnh? Sao lại không dùng kiệu?
Hoàn Nhan Viên Hạo trút bỏ áo ngoài, lắc đầu:
- Đường ngắn, nhi thần không muốn phiền phức!
Tuyên Quý phi tự mình pha trà, động tác thanh lệ thuần thục, môi đỏ nhàn nhạt:
- Vương gia uống thử?
Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu dâng lên nghi vấn, đột ngột thay đổi giọng điệu, chính là có chuyện không hài lòng. Tuyên Quý phi điềm nhiên như vô tình:
- Nghe nói Vương gia hạ lệnh để Thục Trinh Huyện chúa tiến cung?
Hoàn Nhan Viên Hạo đặt tách trà lên bàn, hơ hơ tay vào lửa ấm:
- Hiện tại đang ở Tịch Đình hiên!
Tuyên Quý phi không nhìn lên, tay cũng không ngừng lại, nhưng giọng nói vô cùng quyết tiệt:
- Vương gia còn muốn phong Hầu cho Phùng Thượng thư? Ngày trước Phùng phủ đã có một Phùng Gia Hảo bại hoại, nay Vương gia lại muốn nạp thêm một nữ nhi họ Phùng nữa?
- Phùng Thượng thư lập đại công trong trận yên hỏa Nam cương, không thể không thưởng! Còn chuyện Phùng Gia Hảo, không phải chính Thục Trinh Huyện chúa giúp mẫu phi phát hiện? Lại giúp mẫu phi trừ bỏ?
Lúc này, Tuyên Quý phi mới dừng động tác, liếc mắt để Hồng Tố nhanh chóng thu dọn trà cụ đi:
- Thục Trinh Huyện chúa kết cấu cùng Hoàn Nhan Viên Thuyết, lén lút đưa người bỏ trốn, Vương gia còn muốn để nàng ta tiến cung?
Hoàn Nhan Viên Hạo mày kiếm cau lại, mắt phượng ngạo ý cứng cỏi:
- Hoàn Nhan Viên Thuyếtnhi thần thông cáo thiên hạ đã chết trong loạn đao! Chuyện Thục Trinh Huyện chúa cấu kết là không hề có thật!
Tuyên Quý phi vịn tay Lục Tố đứng dậy, vòng qua lò hương:
- Lời Vương gia nói ra làmsaokhông đúng? Là bản cung nghĩ sai nói sai! Đã tiến cung ắt phải có danh phận, Vương gia muốn để Thục Trinh Huyện chúa là gì, Phu nhân hay Trắc phi?
Hoàn Nha Viên Hạo không đáp, nhìn mênh mông tuyết trắng bên ngoài, Diêu Trì mặt băng chưa tan, ngụ ý:
- Tân Hoàng thành mùa xuân không được ấm áp, phụ hoàng phải nhờ mẫu phi chăm sóc nhiều!
Tuyên Quý phi nhìn xuống bộ hộ giáp rực rỡ châu ngọc, quay người lại:
- Vương gia liệu xem, nên để lại gì, bỏ đi gì, Hoàng thượng cho dù các nhân thiên tướng, cũng không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Đông tuy lâu nhưng xuân lại chóng tàn!
Hoàn Nhan Viên Hạo ngả đầu ra sau, trà trên bàn đã lạnh tanh, ý của mẫu phi hắn hiểu rất rõ, phụ hoàng sẽ không sống qua hết mùa xuân. Bây giờ chính là lúc hắn phải thay đổi cả hậu cung lẫn tiền triều, trải đường cho ngày đăng cơ.
___________________
Hôm nay gặp được Bạch Thực Thần, các nàng có thấy giống không!!!!!