Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-40
Chương 40: Anh Nuôi Em
Nhà máy của công ty con của Lục Hãn Kiêu nhập phải linh kiện không ăn khớp với nhau, vì việc này, Lục Hãn Kiêu trên dưới đả thông quan hệ, bận rộn mất bốn ngày mới hoàn toàn giải quyết xong.
Việc đầu tiên sau khi giải quyết xong chính là mở một cuộc họp phân tích sự cố.
Trong phòng họp, Lục Hãn Kiêu ngồi trên ghế da cúi đầu hút thuốc, ngọn lửa màu xanh trên tàn thuốc bụp một cái bị dập tắt. Lục Hãn Kiêu không nhanh không chậm hít sâu hai cái, liếc mắt nhìn đám người ở đây, "Nguyên một đám, cúi đầu thấp như vậy để làm gì?"
Trầm mặc hai giây, Lục Hãn Kiêu một chưởng đập xuống mặt bàn, "Ngẩng đầu lên cho ông đây!"
Tiếng đập này khiến mọi người nhảy dựng, Lục Hãn Kiêu ném hộp diêm xuống chính giữa bàn, "Đơn hàng hai trăm triệu, bốn triệu lợi nhuận, bàn giao công trình sau một tuần lễ, hợp đồng giấy trắng mực đen nếu bị cầm đi kiện, vậy tiền vi phạm hợp đồng là các người bỏ ra, hay là tôi bỏ?"
Cả phòng họp lặng ngắt như tờ.
Khóe mắt Lục Hãn Kiêu giật giật hai cái, là dấu hiệu anh đang tức giận.
"Linh kiện nhập khẩu từ lúc trên tàu đến lúc vào cảng, đến nơi mới mẹ nó nói là không khớp? Tôi nuôi các người để làm gì? Ăn không ngồi rồi hay là tạo dáng?"
Giọng Lục Hãn Kiêu càng lúc càng nghiêm túc, "Bộ phận kiểm toán, lúc ký hợp đồng vì sao không làm rõ trách nhiệm thuộc về ai? Bộ phận cung ứng và tiếp thị tại chỗ giám sát kiểm hàng, kiểm ở chỗ nào?!"
Người phụ trách đầu đầy mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ mở miệng, "Lục tổng, là sai sót của chúng tôi, tôi đồng ý chịu trách nhiệm."
"Yên tâm, không thiếu phần của anh." Lục Hãn Kiêu lạnh mắt lạnh lùng nói, nửa giây sau giao phó thư ký Đóa Tỷ, "Theo quy định của công ty, cứ nghiêm túc xử lý."
Đóa Tỷ vội vàng ghi nhớ, "Vâng, Lục tổng."
Ánh mắt Lục Hãn Kiêu ý bảo Đóa Tỷ phát tài liệu mới.
"Tôi đã cùng bên Ất thống nhất ý kiến, trước hết điều hàng từ phía nam, sau đó từ kho hàng gần cửa cảng nhất lấy hàng, nếu tiếp tục phạm sai lầm, một đám các người đem đầu đến gặp."
Sống lưng mọi người lạnh toát, nghe nói vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Hãn Kiêu dẫn đầu đứng dậy rời khỏi phòng họp, Đóa Tỷ theo sát, bưng một ly nước chanh tiến vào phòng làm việc.
Lục Hãn Kiêu đã mệt mỏi vài ngày, giờ phút này uể oải dựa vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Đóa Tỷ nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, hết lòng nhắc nhở: "Lục tổng, chú ý thân thể."
Lục Hãn Kiêu giữ nguyên động tác lúc đầu, nhàn nhạt đáp một tiếng, "Ừ."
Đóa Tỷ vừa định rời khỏi, đột nhiên dừng lại, cô nghĩ đến một sự kiện, xoay người nói: "Đúng rồi Lục tổng, hai ngày trước tôi nhìn thấy Chu Kiều ."
Vẻ mặt Lục Hãn Kiêu cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn vài phần, "Ở đâu?"
"Tiểu khu Hải Luân."
Tiểu khu này ở khu bên cạnh, vì gần trường học nên số người thuê phòng đặc biệt nhiều.
Đóa Tỷ miêu tả cảnh tượng ngày đó, "Tôi có một đứa em họ thuê phòng ở đó, ba phòng ngủ hai phòng làm việc, con bé muốn tìm một người thuê chung. Đúng lúc hôm đó họp gia đình, cơm nước xong tôi liền đưa con bé về nhà, nó nói có người đến xem phòng ở."
Ấn đường Lục Hãn Kiêu khẩn trương nhíu thành một đường hẹp.
Đóa Tỷ nói tới đây liền dừng, cũng không chắc chắn nói: "Cũng có thể Chu Kiều là đi ngang qua."
Lục Hãn Kiêu nghe xong đã ác liệt đứng dậy, cầm áo khoác vắt trên ghế đi ra ngoài.
——
Tại nhà.
"Kiều Kiều, dì ra ngoài mua một ít trứng gà." Dì Tề trước khi ra ngoài báo cho cô một tiếng, "Có muốn ăn trái cây gì không?"
Chu Kiều đang xem máy tính trong phòng ngủ, sau khi nghe được liền nói, "Không cần đâu ạ, trong tủ lạnh vẫn còn táo và chuối tiêu chưa ăn xong đấy."
"Được rồi, muốn ăn gì thì gọi điện thoại cho dì." Dì Tề nói xong cũng ra cửa.
Chu Kiều vừa nhìn màn hình vừa ghi chép, đem thông tin đã sàng lọc của một số nhà trọ ghi lại. Hai ngày trước phòng trọ ở chỗ Hải Luân kia, vị trí không tệ, chỉ là tiền thuê có chút đắt.
Chu Kiều định đi xem thêm hai nhà, nếu như không có chỗ nào thích hợp hơn, vậy đắt thì đắt đi.
Xem thêm hai trang, Chu Kiều đi vệ sinh. Ngồi trên bồn cầu cô còn tính toán tiền thuê, bình thường đều phải cọc một phần ba, tức là phải chuẩn bị khoảng mười nghìn đồng, Kim Tiểu Ngọc lần trước cho cô năm nghìn, cộng thêm trước kia còn một chút, chắc là vừa đủ.
Bạn cùng quê có quan hệ tốt hồi cấp hai tuần trước có nói cho cô biết một chút tin tức, đại chiến Kim Tiểu Ngọc và Chu Chính An ly hôn đã thành tin tức chấn động của địa phương.
Chu Kiều gọi điện thoại cho hai người mấy lần, nhưng đều báo số điện thoại không tồn tại.
Chắc là chiến thuật kiện cáo cần thay số điện thoại, Chu Kiều tự giễu cười cười, mất liên lạc với cha mẹ, đúng là trẻ em bị bỏ rơi.
Cô từ nhà vệ sinh đi ra, vừa đi vừa cúi đầu dùng khăn giấy lau khô tay, vào phòng ngủ mới ngẩng đầu, vừa ngẩng liền bị dọa lùi về phía sau ba bước.
Chỉ thấy Lục Hãn Kiêu đang thanh thản ngồi trước bàn, dùng chuột xem máy tính của cô.
Cái người này về lúc nào?
Không phải là còn chưa tan tầm sao!
Chu Kiều nuốt nước bọt, chột dạ lên tiếng trước: "Anh về rồi sao."
Lục Hãn Kiêu làm như không có việc gì, nghiêng đầu cười cười với cô, "Hôm nay về sớm chơi với em."
Ánh mắt Chu Kiều như có như không liếc nhìn máy tính,vừa đi tới vừa nói: "Việc ở công ty giải quyết thế nào? Thuận lợi chứ?"
Tay cô đặt trên màn hình máy tính xách tay, chuẩn bị đóng lại.
"Đang xem cái gì?" Lục Hãn Kiêu đè tay cô, thanh âm bình tĩnh nói: "Em mua đồ trên 58.com (*) sao?"
(*): 58.com (58 同城) 1 trang web mua bán bên Trung, có mua sắm, bất động sản, thuê nhà, tìm việc...
Chu Kiều theo bản năng gật đầu, "À, đúng vậy."
Lục Hãn Kiêu nắm tay cô, người cũng dời sang một bên, cùng cô mặt đối mặt.
Một người ngồi, một người đứng, Chu Kiều mặc dù ở trên cao nhìn xuống nhưng vẫn bị ánh mắt Lục Hãn Kiêu áp đảo hoàn toàn.
Anh cười, lại hỏi một lần nữa: "Mua đồ?"
Chu Kiều đã cảm thấy không thích hợp, vừa định mở miệng giải thích, Lục Hãn Kiêu đã "uỳnh" một cái đập con chuột lên bàn, "Em muốn mua quần áo giày túi gì thì nói với anh này! Dùng cái trang web rách này tìm làm cái gì!"
Chu Kiều bị hét đến toàn thân run lên, sắc mặt cũng khó coi, "Anh làm cái gì vậy?"
"Anh làm gì?" Lục Hãn Kiêu bày ra một gương mặt lạnh, "Em nói xem anh làm gì?"
Chu Kiều phản ứng lại, im lặng trầm mặt, xoay người muốn rời đi.
"Đứng lại." Lục Hãn Kiêu kéo lấy cổ tay cô, "Nói rõ ràng cho anh, mua đồ? Muốn mua cái gì? Bây giờ anh gọi cửa hàng đưa tới!"
"Anh bị bệnh thần kinh à." Chu Kiều càng vặn vẹo giãy giụa, anh siết càng chặt.
"Em muốn chuyển đi?" Trong tình cảm Lục Hãn Kiêu không phải là người có thể giấu giếm, mặt anh xanh mét, "Anh hỏi em có phải hay không?"
Chu Kiều chấm dứt chiến tranh, cô tỉnh táo lại, trầm mặc mấy giây sau đó thừa nhận, "Đúng vậy, em muốn ra ngoài ở."
"Vì sao?" Lục Hãn Kiêu ban đầu tức giận là vì cô không thẳng thắn, bây giờ cô đã chính miệng thừa nhận, anh cũng tỉnh táo lại một chút, hỏi: "Có phải mẹ anh tới tìm em?"
Chu Kiều phủ nhận, "Không phải."
Lục Hãn Kiêu nhìn thẳng vào mắt cô, không nhúc nhích. Chu Kiều mặc kệ anh, cũng không né tránh.
Anh hồi tưởng một phen, Từ Thần Quân tuần trước đã đi Pháp, tối qua còn gọi điện thoại vượt biển cho anh, thời gian không kịp, loại trừ khả năng này.
Khả năng bị loại trừ, lại càng làm cho người ta tức giận.
Lục Hãn Kiêu thực sự nghĩ không ra, "Vẫn đang ở tốt, tại sao phải dọn đi?"
Chu Kiều nói: "Lúc trước em đến đây là để thi nghiên cứu sinh. Hiện giờ thi đã xong, em..."
Lục Hãn Kiêu cắt đứt, "Nhưng mà anh với em chưa xong."
Lòng dạ cứng rắn của Chu Kiều bị đụng một cái, cô không biến sắc cúi đầu, giả vờ tỉnh táo trầm tư.
Lại sau đó, giọng giống như đọc bản kiểm điểm nói tiếp: "Anh đừng nóng giận, kỳ thật anh cẩn thận suy nghĩ một chút đi, em không có lí do ở trong nhà anh, cứ ở như vậy anh thấy thích hợp sao?"
Lục Hãn Kiêu không nghĩ nhiều mà đem tay khoác lên vai cô, "Sao lại không thích hợp? Em lo lắng người nhà anh biết chuyện hay sao? Anh đã sớm muốn mang em đi gặp mặt chính thức, trước kia là lo em bận thi cử, hiện giờ chỉ cần một câu của em, chúng ta lập tức đi."
Chu Kiều lập tức cự tuyệt, "Không cần."
Ánh mắt thật vất vả mới ấm lên một chút của Lục Hãn Kiêu lại lạnh xuống.
Chu Kiều chậm rãi nói, "Thành tích của em còn chưa có, nếu như thi đỗ, còn phải phỏng vấn, còn có rất nhiều việc. Hiện tại em không muốn phân tâm."
Trừ lý do này, cô còn có thể nói như thế nào?
Đêm hôm đó, bà nội Lục đêm đông giá rét tự mình đến cửa, vừa đưa canh gà vừa tận tình khuyên bảo. Chu Kiều không ngốc cũng không ngu, lời bà Lục rõ ràng rành mạch khắc một ý tứ: Để cô tự giải quyết.
Chu Kiều chẳng nhẽ lại nói với Lục Hãn Kiêu, bà nội anh đi tìm em, bà không thích em, muốn em chuyển ra ngoài?
Không nói đến sự coi trọng của Lục Hãn Kiêu trong với gia đình. Cứ coi như anh nguyện ý vì cô mà trở mặt—
Nhất định phải ép Lục Hãn Kiêu làm như ra lựa chọn như vậy sao?
Chu Kiều nhịn xuống mà đưa ra một quyết định khó khăn, trước tiên cứ chuyển ra ngoài đã. Đồng thời lòng cô vẫn mang chút may mắn, chỉ là phải chuyển đi chứ không phải là chia tay.
Lục Hãn Kiêu bị lý do "thi còn chưa xong, không thể phân tâm" của cô chặn cho á khẩu không trả lời được.
Mới ở cùng một chỗ nên chưa muốn nóng lòng gặp cha mẹ, dự tính ban đầu của anh cũng là dựa vào điểm này mà suy nghĩ.
Tâm trạng khó chịu phức tạp cùng với việc không thể không đồng ý yêu cầu của cô, tất cả quấn trong lòng anh thành một đoàn rối tinh rồi mùa, quậy khiến anh khó chịu không tả nổi.
Lục Hãn Kiêu bực bội xoa loạn đầu tóc, sau đó đạp cái bàn một cước, "Không đi có được không! Chúng ta trước kia sống không phải vẫn tốt đẹp sao."
Chu Kiều lắc đầu.
Lục Hãn Kiêu gần như cầu xin, "Anh không ầm ĩ em không làm phiền em, về nhà động tác cũng sẽ nhẹ nhàng, không xem TV không nghe nhạc cũng không làm trò cười, như vậy cũng không được sao?"
Chu Kiều cảm giác mình sắp nhịn không được, cô ngẩng đầu lên, cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhõm, "Anh ngoan một chút, chuyển ra ngoài em vẫn là bạn gái của anh mà. Mà nếu thi đậu, em cũng muốn ở lại trường học."
Thanh âm Lục Hãn Kiêu buồn bực, "Thi đậu cũng có thể không ở trường học."
Chu Kiều thân mật nịnh nọt ôm thắt lưng anh, ngẩng đầu hôn bất chấp cằm anh đang đầy râu, làm nũng nói: "Định làm gì? Anh định kim ốc tàng kiều sao?"
Lục Hãn Kiêu mềm lòng vài phần, duỗi tay đáp lại cái ôm của cô, "Anh nuôi được em."
"Em biết." Chu Kiều không phủ nhận, nhìn anh nói: "Nhưng anh là một người đàn ông tốt như thế, em cũng muốn trở nên tốt hơn để đứng cạnh anh."
Hô hấp phập phồng kịch liệt của Lục Hãn Kiêu nhờ câu trấn an này của cô đã thả lỏng, không còn tệ lắm.
Anh đem đầu đặt trên bờ vai cô, "Em đây là dụ dỗ anh sao?"
Tay Chu Kiều khẽ vuốt phần gồ lên trên sống lưng anh, "Không phải là dụ dỗ anh, là cưng chiều anh."
Lục Hãn Kiêu cảm thấy chưa đủ, cố chấp: "Kết hôn em cũng phải cưng chiều anh!"
Chu Kiều đáp ứng, "Được."
"Vậy chúng ta bây giờ đi đăng ký."
"..."
"Em không chịu đi! Em gạt anh!"
Lục Hãn Kiêu cảm thấy vẫn khó chấp nhận, tìm lý do nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài.
"Anh tức giận, em xem thế nào rồi giải quyết đi!" Sau đó "rầm" một tiếng đóng cửa, trốn vào phòng ngủ.
Chu Kiều mơ màng đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa kiêu ngạo kia, hai má phồng lên.
Vị bạn trai này... có vẻ rất thiếu thốn cảm giác an toàn nhỉ.
——
Hai ngày kế tiếp, Lục Hãn Kiêu đơn phương chiến tranh lạnh. Chu Kiều nói chuyện với anh, anh nhướn mày hất cằm, "hừ" một cái rồi đi ra xa.
Chu Kiều gọi anh ăn cơm, anh lấy bông khoa trương ngoáy lỗ tai, làm như không nghe thấy.
Chu Kiều đành chủ động cầu hòa, chờ đến lúc dì Tề ra quảng trường nhảy múa, liền chạy vào phòng ngủ anh ôm ôm hôn hôn. Thời khắc này, Lục Hãn Kiêu dĩ nhiên sẽ không kháng cự, đợi cô hiến ân cần, ôm hết hôn hết, anh liền nhảy lên giường bày dáng chữ “đại”, nhắm mắt giả vờ ngáy ngủ.
Lục Hãn Kiêu mỗi ngày đều mặc niệm mười lần, "Không nói chuyện với em, tức chết em!"
Mà mỗi khi đêm xuống, sau khi Chu Kiều đã ngủ say, anh lại bỉ ổi đẩy cửa phòng ngủ, từ khe cửa rình xem Chu Kiều đã tức chết hay chưa.
Chưa tức chết, ngày thứ hai lại không ngừng cố gắng.
Hành động ngây thơ như thế, Chu Kiều nhìn vừa buồn cười, lòng lại chua xót.
Bệnh thiếu hụt cảm giác an toàn của Lục Hãn Kiêu nghiêm trọng như thế, dùng phương thức của bé trai mười sáu mười bảy tuổi để thu hút sự chú ý của cô. Chu Kiều hai ngày này cũng không nhàn rỗi, đi xem hai chỗ cho thuê phòng, trong đó có một phòng là một đôi trai gái ở, cô cũng không do dự nữa, cuối cùng quyết định thuê nhà ở tiểu khu Hải Luân kia.
Hôm đó tan làm, Lục Hãn Kiêu vừa vào cửa đã thấy Chu Kiều ngồi xổm trong phòng, trên đất là một rương hành lý đang mở rộng.
Cô đã bắt đầu thu dọn đồ đạc .
Giờ phút này, bi phẫn (*) từ lòng bàn chân anh như tên lửa phóng ra, bay thẳng lên đỉnh đầu.
(*) bi phẫn = bi ai + phẫn nộ.
Lục Hãn Kiêu ném chìa khóa xe, giày cũng không buồn đổi xông vào.
"Anh mấy ngày nay đang tức giận, em không nhìn ra sao?" Anh một nện đóng rương hành lý, quát: "Anh không để ý tới em, không cùng em nói chuyện, em không cảm giác được sao?!"
Dì Tề nghe thấy động tĩnh thình thịch chạy đến, "Sao lại thế này?"
Lục Hãn Kiêu tức giận, "Dì đi ra ngoài!"
Dì Tề bị anh hung dữ, túm lấy mái đầu lông quăn của mình "ôi ôi " chạy về phòng bếp.
Chu Kiều ánh mắt bình tĩnh, "Anh thả tay ra, em muốn bỏ quần áo vào."
Lục Hãn Kiêu kiên trì không buông, hung hãn cùng cô đối mặt.
Một giây.
Hai giây.
Hốc mắt anh cứ như vậy đỏ lên.
Chu Kiều sửng sốt.
"Anh không muốn em đi." Lục Hãn Kiêu hức một tiếng, vừa như cầu xin lại như oán trách, "Em đi, sẽ không trở về."
Chu Kiều đau lòng ôm cổ anh, để đầu anh vùi vào ngực mình."Không đâu. Không về với anh, em còn có thể đi nơi nào?"
"Anh vừa già lại ầm ĩ còn ngây thơ, em đi ra ngoài sẽ nhận biết rất nhiều nam sinh đẹp mắt, lại biết gạt người." Chứng sầu lo của Lục Hãn Kiêu lại tái phát, "Em còn trẻ, anh thì không. Anh hai mươi chín năm mới gặp được một người thích. Nếu em đi, anh liền xuất gia làm hòa thượng!"
Chu Kiều nhẹ nhàng nở nụ cười, "Phật tổ chê anh quá ồn, sẽ không thu nhận anh đâu."
Lục Hãn Kiêu nằm sấp trong lòng cô yên tĩnh như gà con.
Tay Chu Kiều vuốt ve lưng anh không ngừng, một hồi lâu sau, cô nói: "Lục ca."
Trong lòng truyền đến thanh âm buồn bực, "Ừ."
"Cơm nước xong, anh có thể đưa em ra bờ sông dạo một chút không?"
——
Nửa giờ sau.
Lục Hãn Kiêu uể oải thay quần áo, Chu Kiều ở trong phòng ngủ chơi đùa một lúc, lại thu thập một cái bọc nhỏ xách ra.
Cô đứng ở cửa phòng ngủ, muốn nói lại thôi vài lần, cuối cùng vẫn đi lên trước, nhỏ giọng nói với Lục Hãn Kiêu: "Anh có muốn... mang một ít quần áo tắm rửa hay không?"
Nghe không rõ ràng, anh nghiêng đầu, "Hả?"
"Chính là, chờ sau khi tắm rửa sẽ dùng." Thanh âm Chu Kiều nhẹ hơn.
Mấy giây sau đó, chìa khóa trên tay Lục Hãn Kiêu rơi xuống. Anh xoay người, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.
Ánh mắt Chu Kiều không tiếng động đáp lại suy đoán của anh.
Là như vậy.
Lục Hãn Kiêu cường tráng trấn định, dè dặt lạnh lùng ra mệnh lệnh, "Em đi ra ngoài trước đã."
Người vừa đi, anh lập tức điên cuồng đấm ngực nhảy về phía trước, hai tay nắm thành quyền che miệng, kích động lăn lộn năm vòng. Cuối cùng anh nhảy lên giường, cưỡi lên gối điên cuồng hô "giá giá giá" (*)!
(*): tiếng thúc ngựa
Kêu xong, Lục Hãn Kiêu kéo tủ quần áo, mấy trăm cái quần lót anh cất kỹ mấy năm cuối cùng cũng có tác dụng.
Chữ T, loại lưới, dây buộc, còn có cả loại vải siêu mỏng. Lục Hãn Kiêu chọn đi chọn lại, cuối cùng, mặt đỏ tim đập cầm một cái quần lót màu trắng tinh vụng trộm nhét vào trong túi.
Bởi vì Baidu đã nói qua, mặc màu trắng... sẽ trông lớn hơn.
Trước khi ra khỏi cửa lại giấu mấy hộp áo mưa, Lục Hãn Kiêu điều chỉnh hô hấp, kéo cửa ra, khôi phục lại vẻ mặt cao quý lạnh lùng.
Thưởng cho khuôn mặt đã sớm chín mọng của Chu Kiều một chữ: "Đi."
Trên đường đi, hai người đồng loạt trầm mặc, chỉ có tốc độ xe càng lúc càng nhanh của Lục Hãn Kiêu biểu lộ rõ anh đang căng thẳng cùng với sốt ruột.
Chu Kiều đánh vỡ lúng túng, hỏi một vấn đề càng gây lúng túng hơn, "Có muốn… trước tiên lên Mỹ Đoàn (*) thuê một khách sạn?"
(*): Mỹ Đoàn = Meituan: 1 trang web về dịch vụ ăn uống, mua sắm, đặt phòng,...
Lửa giận của Lục Hãn Kiêu bốc lên, "Mỹ Đoàn? Em coi người đàn ông của em là cái gì!"
Chu Kiều biết điều ngậm miệng.
Lần trước cái khách sạn giá đặc biệt kia đối với anh tạo thành tổn thương tâm lý quá lớn, lần này, Lục Hãn Kiêu đã sớm gọi một cuộc điện thoại phân phó, phòng khách sạn năm sao đã được an bài thỏa đáng.
Chu Kiều gần như là bị Lục Hãn Kiêu lôi xuống xe.
"Chao ôi, anh chậm một chút, tay em bị anh túm đau."
Lục Hãn Kiêu quay đầu, cười đầy nguy hiểm nói: "Còn tiếp tục nhiều chuyện, ông đây ôm em đi lên."
Thang máy cho khách VIP đi tới tầng cao nhất.
Trong thang máy, Lục Hãn Kiêu đã nhịn không nổi, lên đến phòng môi Chu Kiều đã sưng cao 1cm.
"Trước, trước tiên phải tắm rửa." Cô hít sâu một hơi.
Lục Hãn Kiêu gật gật đầu, làm động tác xin mời.
Anh rất ngoan ngoãn, rất lịch sự nha.
Chu Kiều tắm xong đến lượt Lục Hãn Kiêu. Hai mươi phút sau—
Chu Kiều ngồi ở bên trên giường, đưa lưng về phía phòng tắm, bỗng cô phát hiện tất cả đèn trong phòng đều tắt, sau đó"tách" một tiếng, một ngọn đèn khác dịu dàng sáng lên.
Chu Kiều quay đầu lại.
Trong ánh sáng mông lung, dáng người của Lục Hãn Kiêu hoàn toàn dâng hiến cho đôi mắt cô.
Theo cơ bắp mạnh mẽ rõ ràng đi xuống, từng khối cơ bụng hiện lên rõ ràng, dáng người là kiểu vai rộng eo hẹp.
Ánh mắt Chu Kiều thuận đường đi xuống, đầu óc một mảnh ngây ngốc.
Lục Hãn Kiêu hít một hơi thật sâu, kiên định đi tới.
"Chu Kiều." Anh gọi tên cô, sau đó giọng nói thay đổi, dùng ngữ điệu nịnh nọt lại nũng nịu giới thiệu:
"Anh đây là mặc... quần lót hình viên đạn nha..."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Nhà máy của công ty con của Lục Hãn Kiêu nhập phải linh kiện không ăn khớp với nhau, vì việc này, Lục Hãn Kiêu trên dưới đả thông quan hệ, bận rộn mất bốn ngày mới hoàn toàn giải quyết xong.
Việc đầu tiên sau khi giải quyết xong chính là mở một cuộc họp phân tích sự cố.
Trong phòng họp, Lục Hãn Kiêu ngồi trên ghế da cúi đầu hút thuốc, ngọn lửa màu xanh trên tàn thuốc bụp một cái bị dập tắt. Lục Hãn Kiêu không nhanh không chậm hít sâu hai cái, liếc mắt nhìn đám người ở đây, "Nguyên một đám, cúi đầu thấp như vậy để làm gì?"
Trầm mặc hai giây, Lục Hãn Kiêu một chưởng đập xuống mặt bàn, "Ngẩng đầu lên cho ông đây!"
Tiếng đập này khiến mọi người nhảy dựng, Lục Hãn Kiêu ném hộp diêm xuống chính giữa bàn, "Đơn hàng hai trăm triệu, bốn triệu lợi nhuận, bàn giao công trình sau một tuần lễ, hợp đồng giấy trắng mực đen nếu bị cầm đi kiện, vậy tiền vi phạm hợp đồng là các người bỏ ra, hay là tôi bỏ?"
Cả phòng họp lặng ngắt như tờ.
Khóe mắt Lục Hãn Kiêu giật giật hai cái, là dấu hiệu anh đang tức giận.
"Linh kiện nhập khẩu từ lúc trên tàu đến lúc vào cảng, đến nơi mới mẹ nó nói là không khớp? Tôi nuôi các người để làm gì? Ăn không ngồi rồi hay là tạo dáng?"
Giọng Lục Hãn Kiêu càng lúc càng nghiêm túc, "Bộ phận kiểm toán, lúc ký hợp đồng vì sao không làm rõ trách nhiệm thuộc về ai? Bộ phận cung ứng và tiếp thị tại chỗ giám sát kiểm hàng, kiểm ở chỗ nào?!"
Người phụ trách đầu đầy mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ mở miệng, "Lục tổng, là sai sót của chúng tôi, tôi đồng ý chịu trách nhiệm."
"Yên tâm, không thiếu phần của anh." Lục Hãn Kiêu lạnh mắt lạnh lùng nói, nửa giây sau giao phó thư ký Đóa Tỷ, "Theo quy định của công ty, cứ nghiêm túc xử lý."
Đóa Tỷ vội vàng ghi nhớ, "Vâng, Lục tổng."
Ánh mắt Lục Hãn Kiêu ý bảo Đóa Tỷ phát tài liệu mới.
"Tôi đã cùng bên Ất thống nhất ý kiến, trước hết điều hàng từ phía nam, sau đó từ kho hàng gần cửa cảng nhất lấy hàng, nếu tiếp tục phạm sai lầm, một đám các người đem đầu đến gặp."
Sống lưng mọi người lạnh toát, nghe nói vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Hãn Kiêu dẫn đầu đứng dậy rời khỏi phòng họp, Đóa Tỷ theo sát, bưng một ly nước chanh tiến vào phòng làm việc.
Lục Hãn Kiêu đã mệt mỏi vài ngày, giờ phút này uể oải dựa vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Đóa Tỷ nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, hết lòng nhắc nhở: "Lục tổng, chú ý thân thể."
Lục Hãn Kiêu giữ nguyên động tác lúc đầu, nhàn nhạt đáp một tiếng, "Ừ."
Đóa Tỷ vừa định rời khỏi, đột nhiên dừng lại, cô nghĩ đến một sự kiện, xoay người nói: "Đúng rồi Lục tổng, hai ngày trước tôi nhìn thấy Chu Kiều ."
Vẻ mặt Lục Hãn Kiêu cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn vài phần, "Ở đâu?"
"Tiểu khu Hải Luân."
Tiểu khu này ở khu bên cạnh, vì gần trường học nên số người thuê phòng đặc biệt nhiều.
Đóa Tỷ miêu tả cảnh tượng ngày đó, "Tôi có một đứa em họ thuê phòng ở đó, ba phòng ngủ hai phòng làm việc, con bé muốn tìm một người thuê chung. Đúng lúc hôm đó họp gia đình, cơm nước xong tôi liền đưa con bé về nhà, nó nói có người đến xem phòng ở."
Ấn đường Lục Hãn Kiêu khẩn trương nhíu thành một đường hẹp.
Đóa Tỷ nói tới đây liền dừng, cũng không chắc chắn nói: "Cũng có thể Chu Kiều là đi ngang qua."
Lục Hãn Kiêu nghe xong đã ác liệt đứng dậy, cầm áo khoác vắt trên ghế đi ra ngoài.
——
Tại nhà.
"Kiều Kiều, dì ra ngoài mua một ít trứng gà." Dì Tề trước khi ra ngoài báo cho cô một tiếng, "Có muốn ăn trái cây gì không?"
Chu Kiều đang xem máy tính trong phòng ngủ, sau khi nghe được liền nói, "Không cần đâu ạ, trong tủ lạnh vẫn còn táo và chuối tiêu chưa ăn xong đấy."
"Được rồi, muốn ăn gì thì gọi điện thoại cho dì." Dì Tề nói xong cũng ra cửa.
Chu Kiều vừa nhìn màn hình vừa ghi chép, đem thông tin đã sàng lọc của một số nhà trọ ghi lại. Hai ngày trước phòng trọ ở chỗ Hải Luân kia, vị trí không tệ, chỉ là tiền thuê có chút đắt.
Chu Kiều định đi xem thêm hai nhà, nếu như không có chỗ nào thích hợp hơn, vậy đắt thì đắt đi.
Xem thêm hai trang, Chu Kiều đi vệ sinh. Ngồi trên bồn cầu cô còn tính toán tiền thuê, bình thường đều phải cọc một phần ba, tức là phải chuẩn bị khoảng mười nghìn đồng, Kim Tiểu Ngọc lần trước cho cô năm nghìn, cộng thêm trước kia còn một chút, chắc là vừa đủ.
Bạn cùng quê có quan hệ tốt hồi cấp hai tuần trước có nói cho cô biết một chút tin tức, đại chiến Kim Tiểu Ngọc và Chu Chính An ly hôn đã thành tin tức chấn động của địa phương.
Chu Kiều gọi điện thoại cho hai người mấy lần, nhưng đều báo số điện thoại không tồn tại.
Chắc là chiến thuật kiện cáo cần thay số điện thoại, Chu Kiều tự giễu cười cười, mất liên lạc với cha mẹ, đúng là trẻ em bị bỏ rơi.
Cô từ nhà vệ sinh đi ra, vừa đi vừa cúi đầu dùng khăn giấy lau khô tay, vào phòng ngủ mới ngẩng đầu, vừa ngẩng liền bị dọa lùi về phía sau ba bước.
Chỉ thấy Lục Hãn Kiêu đang thanh thản ngồi trước bàn, dùng chuột xem máy tính của cô.
Cái người này về lúc nào?
Không phải là còn chưa tan tầm sao!
Chu Kiều nuốt nước bọt, chột dạ lên tiếng trước: "Anh về rồi sao."
Lục Hãn Kiêu làm như không có việc gì, nghiêng đầu cười cười với cô, "Hôm nay về sớm chơi với em."
Ánh mắt Chu Kiều như có như không liếc nhìn máy tính,vừa đi tới vừa nói: "Việc ở công ty giải quyết thế nào? Thuận lợi chứ?"
Tay cô đặt trên màn hình máy tính xách tay, chuẩn bị đóng lại.
"Đang xem cái gì?" Lục Hãn Kiêu đè tay cô, thanh âm bình tĩnh nói: "Em mua đồ trên 58.com (*) sao?"
(*): 58.com (58 同城) 1 trang web mua bán bên Trung, có mua sắm, bất động sản, thuê nhà, tìm việc...
Chu Kiều theo bản năng gật đầu, "À, đúng vậy."
Lục Hãn Kiêu nắm tay cô, người cũng dời sang một bên, cùng cô mặt đối mặt.
Một người ngồi, một người đứng, Chu Kiều mặc dù ở trên cao nhìn xuống nhưng vẫn bị ánh mắt Lục Hãn Kiêu áp đảo hoàn toàn.
Anh cười, lại hỏi một lần nữa: "Mua đồ?"
Chu Kiều đã cảm thấy không thích hợp, vừa định mở miệng giải thích, Lục Hãn Kiêu đã "uỳnh" một cái đập con chuột lên bàn, "Em muốn mua quần áo giày túi gì thì nói với anh này! Dùng cái trang web rách này tìm làm cái gì!"
Chu Kiều bị hét đến toàn thân run lên, sắc mặt cũng khó coi, "Anh làm cái gì vậy?"
"Anh làm gì?" Lục Hãn Kiêu bày ra một gương mặt lạnh, "Em nói xem anh làm gì?"
Chu Kiều phản ứng lại, im lặng trầm mặt, xoay người muốn rời đi.
"Đứng lại." Lục Hãn Kiêu kéo lấy cổ tay cô, "Nói rõ ràng cho anh, mua đồ? Muốn mua cái gì? Bây giờ anh gọi cửa hàng đưa tới!"
"Anh bị bệnh thần kinh à." Chu Kiều càng vặn vẹo giãy giụa, anh siết càng chặt.
"Em muốn chuyển đi?" Trong tình cảm Lục Hãn Kiêu không phải là người có thể giấu giếm, mặt anh xanh mét, "Anh hỏi em có phải hay không?"
Chu Kiều chấm dứt chiến tranh, cô tỉnh táo lại, trầm mặc mấy giây sau đó thừa nhận, "Đúng vậy, em muốn ra ngoài ở."
"Vì sao?" Lục Hãn Kiêu ban đầu tức giận là vì cô không thẳng thắn, bây giờ cô đã chính miệng thừa nhận, anh cũng tỉnh táo lại một chút, hỏi: "Có phải mẹ anh tới tìm em?"
Chu Kiều phủ nhận, "Không phải."
Lục Hãn Kiêu nhìn thẳng vào mắt cô, không nhúc nhích. Chu Kiều mặc kệ anh, cũng không né tránh.
Anh hồi tưởng một phen, Từ Thần Quân tuần trước đã đi Pháp, tối qua còn gọi điện thoại vượt biển cho anh, thời gian không kịp, loại trừ khả năng này.
Khả năng bị loại trừ, lại càng làm cho người ta tức giận.
Lục Hãn Kiêu thực sự nghĩ không ra, "Vẫn đang ở tốt, tại sao phải dọn đi?"
Chu Kiều nói: "Lúc trước em đến đây là để thi nghiên cứu sinh. Hiện giờ thi đã xong, em..."
Lục Hãn Kiêu cắt đứt, "Nhưng mà anh với em chưa xong."
Lòng dạ cứng rắn của Chu Kiều bị đụng một cái, cô không biến sắc cúi đầu, giả vờ tỉnh táo trầm tư.
Lại sau đó, giọng giống như đọc bản kiểm điểm nói tiếp: "Anh đừng nóng giận, kỳ thật anh cẩn thận suy nghĩ một chút đi, em không có lí do ở trong nhà anh, cứ ở như vậy anh thấy thích hợp sao?"
Lục Hãn Kiêu không nghĩ nhiều mà đem tay khoác lên vai cô, "Sao lại không thích hợp? Em lo lắng người nhà anh biết chuyện hay sao? Anh đã sớm muốn mang em đi gặp mặt chính thức, trước kia là lo em bận thi cử, hiện giờ chỉ cần một câu của em, chúng ta lập tức đi."
Chu Kiều lập tức cự tuyệt, "Không cần."
Ánh mắt thật vất vả mới ấm lên một chút của Lục Hãn Kiêu lại lạnh xuống.
Chu Kiều chậm rãi nói, "Thành tích của em còn chưa có, nếu như thi đỗ, còn phải phỏng vấn, còn có rất nhiều việc. Hiện tại em không muốn phân tâm."
Trừ lý do này, cô còn có thể nói như thế nào?
Đêm hôm đó, bà nội Lục đêm đông giá rét tự mình đến cửa, vừa đưa canh gà vừa tận tình khuyên bảo. Chu Kiều không ngốc cũng không ngu, lời bà Lục rõ ràng rành mạch khắc một ý tứ: Để cô tự giải quyết.
Chu Kiều chẳng nhẽ lại nói với Lục Hãn Kiêu, bà nội anh đi tìm em, bà không thích em, muốn em chuyển ra ngoài?
Không nói đến sự coi trọng của Lục Hãn Kiêu trong với gia đình. Cứ coi như anh nguyện ý vì cô mà trở mặt—
Nhất định phải ép Lục Hãn Kiêu làm như ra lựa chọn như vậy sao?
Chu Kiều nhịn xuống mà đưa ra một quyết định khó khăn, trước tiên cứ chuyển ra ngoài đã. Đồng thời lòng cô vẫn mang chút may mắn, chỉ là phải chuyển đi chứ không phải là chia tay.
Lục Hãn Kiêu bị lý do "thi còn chưa xong, không thể phân tâm" của cô chặn cho á khẩu không trả lời được.
Mới ở cùng một chỗ nên chưa muốn nóng lòng gặp cha mẹ, dự tính ban đầu của anh cũng là dựa vào điểm này mà suy nghĩ.
Tâm trạng khó chịu phức tạp cùng với việc không thể không đồng ý yêu cầu của cô, tất cả quấn trong lòng anh thành một đoàn rối tinh rồi mùa, quậy khiến anh khó chịu không tả nổi.
Lục Hãn Kiêu bực bội xoa loạn đầu tóc, sau đó đạp cái bàn một cước, "Không đi có được không! Chúng ta trước kia sống không phải vẫn tốt đẹp sao."
Chu Kiều lắc đầu.
Lục Hãn Kiêu gần như cầu xin, "Anh không ầm ĩ em không làm phiền em, về nhà động tác cũng sẽ nhẹ nhàng, không xem TV không nghe nhạc cũng không làm trò cười, như vậy cũng không được sao?"
Chu Kiều cảm giác mình sắp nhịn không được, cô ngẩng đầu lên, cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhõm, "Anh ngoan một chút, chuyển ra ngoài em vẫn là bạn gái của anh mà. Mà nếu thi đậu, em cũng muốn ở lại trường học."
Thanh âm Lục Hãn Kiêu buồn bực, "Thi đậu cũng có thể không ở trường học."
Chu Kiều thân mật nịnh nọt ôm thắt lưng anh, ngẩng đầu hôn bất chấp cằm anh đang đầy râu, làm nũng nói: "Định làm gì? Anh định kim ốc tàng kiều sao?"
Lục Hãn Kiêu mềm lòng vài phần, duỗi tay đáp lại cái ôm của cô, "Anh nuôi được em."
"Em biết." Chu Kiều không phủ nhận, nhìn anh nói: "Nhưng anh là một người đàn ông tốt như thế, em cũng muốn trở nên tốt hơn để đứng cạnh anh."
Hô hấp phập phồng kịch liệt của Lục Hãn Kiêu nhờ câu trấn an này của cô đã thả lỏng, không còn tệ lắm.
Anh đem đầu đặt trên bờ vai cô, "Em đây là dụ dỗ anh sao?"
Tay Chu Kiều khẽ vuốt phần gồ lên trên sống lưng anh, "Không phải là dụ dỗ anh, là cưng chiều anh."
Lục Hãn Kiêu cảm thấy chưa đủ, cố chấp: "Kết hôn em cũng phải cưng chiều anh!"
Chu Kiều đáp ứng, "Được."
"Vậy chúng ta bây giờ đi đăng ký."
"..."
"Em không chịu đi! Em gạt anh!"
Lục Hãn Kiêu cảm thấy vẫn khó chấp nhận, tìm lý do nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài.
"Anh tức giận, em xem thế nào rồi giải quyết đi!" Sau đó "rầm" một tiếng đóng cửa, trốn vào phòng ngủ.
Chu Kiều mơ màng đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa kiêu ngạo kia, hai má phồng lên.
Vị bạn trai này... có vẻ rất thiếu thốn cảm giác an toàn nhỉ.
——
Hai ngày kế tiếp, Lục Hãn Kiêu đơn phương chiến tranh lạnh. Chu Kiều nói chuyện với anh, anh nhướn mày hất cằm, "hừ" một cái rồi đi ra xa.
Chu Kiều gọi anh ăn cơm, anh lấy bông khoa trương ngoáy lỗ tai, làm như không nghe thấy.
Chu Kiều đành chủ động cầu hòa, chờ đến lúc dì Tề ra quảng trường nhảy múa, liền chạy vào phòng ngủ anh ôm ôm hôn hôn. Thời khắc này, Lục Hãn Kiêu dĩ nhiên sẽ không kháng cự, đợi cô hiến ân cần, ôm hết hôn hết, anh liền nhảy lên giường bày dáng chữ “đại”, nhắm mắt giả vờ ngáy ngủ.
Lục Hãn Kiêu mỗi ngày đều mặc niệm mười lần, "Không nói chuyện với em, tức chết em!"
Mà mỗi khi đêm xuống, sau khi Chu Kiều đã ngủ say, anh lại bỉ ổi đẩy cửa phòng ngủ, từ khe cửa rình xem Chu Kiều đã tức chết hay chưa.
Chưa tức chết, ngày thứ hai lại không ngừng cố gắng.
Hành động ngây thơ như thế, Chu Kiều nhìn vừa buồn cười, lòng lại chua xót.
Bệnh thiếu hụt cảm giác an toàn của Lục Hãn Kiêu nghiêm trọng như thế, dùng phương thức của bé trai mười sáu mười bảy tuổi để thu hút sự chú ý của cô. Chu Kiều hai ngày này cũng không nhàn rỗi, đi xem hai chỗ cho thuê phòng, trong đó có một phòng là một đôi trai gái ở, cô cũng không do dự nữa, cuối cùng quyết định thuê nhà ở tiểu khu Hải Luân kia.
Hôm đó tan làm, Lục Hãn Kiêu vừa vào cửa đã thấy Chu Kiều ngồi xổm trong phòng, trên đất là một rương hành lý đang mở rộng.
Cô đã bắt đầu thu dọn đồ đạc .
Giờ phút này, bi phẫn (*) từ lòng bàn chân anh như tên lửa phóng ra, bay thẳng lên đỉnh đầu.
(*) bi phẫn = bi ai + phẫn nộ.
Lục Hãn Kiêu ném chìa khóa xe, giày cũng không buồn đổi xông vào.
"Anh mấy ngày nay đang tức giận, em không nhìn ra sao?" Anh một nện đóng rương hành lý, quát: "Anh không để ý tới em, không cùng em nói chuyện, em không cảm giác được sao?!"
Dì Tề nghe thấy động tĩnh thình thịch chạy đến, "Sao lại thế này?"
Lục Hãn Kiêu tức giận, "Dì đi ra ngoài!"
Dì Tề bị anh hung dữ, túm lấy mái đầu lông quăn của mình "ôi ôi " chạy về phòng bếp.
Chu Kiều ánh mắt bình tĩnh, "Anh thả tay ra, em muốn bỏ quần áo vào."
Lục Hãn Kiêu kiên trì không buông, hung hãn cùng cô đối mặt.
Một giây.
Hai giây.
Hốc mắt anh cứ như vậy đỏ lên.
Chu Kiều sửng sốt.
"Anh không muốn em đi." Lục Hãn Kiêu hức một tiếng, vừa như cầu xin lại như oán trách, "Em đi, sẽ không trở về."
Chu Kiều đau lòng ôm cổ anh, để đầu anh vùi vào ngực mình."Không đâu. Không về với anh, em còn có thể đi nơi nào?"
"Anh vừa già lại ầm ĩ còn ngây thơ, em đi ra ngoài sẽ nhận biết rất nhiều nam sinh đẹp mắt, lại biết gạt người." Chứng sầu lo của Lục Hãn Kiêu lại tái phát, "Em còn trẻ, anh thì không. Anh hai mươi chín năm mới gặp được một người thích. Nếu em đi, anh liền xuất gia làm hòa thượng!"
Chu Kiều nhẹ nhàng nở nụ cười, "Phật tổ chê anh quá ồn, sẽ không thu nhận anh đâu."
Lục Hãn Kiêu nằm sấp trong lòng cô yên tĩnh như gà con.
Tay Chu Kiều vuốt ve lưng anh không ngừng, một hồi lâu sau, cô nói: "Lục ca."
Trong lòng truyền đến thanh âm buồn bực, "Ừ."
"Cơm nước xong, anh có thể đưa em ra bờ sông dạo một chút không?"
——
Nửa giờ sau.
Lục Hãn Kiêu uể oải thay quần áo, Chu Kiều ở trong phòng ngủ chơi đùa một lúc, lại thu thập một cái bọc nhỏ xách ra.
Cô đứng ở cửa phòng ngủ, muốn nói lại thôi vài lần, cuối cùng vẫn đi lên trước, nhỏ giọng nói với Lục Hãn Kiêu: "Anh có muốn... mang một ít quần áo tắm rửa hay không?"
Nghe không rõ ràng, anh nghiêng đầu, "Hả?"
"Chính là, chờ sau khi tắm rửa sẽ dùng." Thanh âm Chu Kiều nhẹ hơn.
Mấy giây sau đó, chìa khóa trên tay Lục Hãn Kiêu rơi xuống. Anh xoay người, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.
Ánh mắt Chu Kiều không tiếng động đáp lại suy đoán của anh.
Là như vậy.
Lục Hãn Kiêu cường tráng trấn định, dè dặt lạnh lùng ra mệnh lệnh, "Em đi ra ngoài trước đã."
Người vừa đi, anh lập tức điên cuồng đấm ngực nhảy về phía trước, hai tay nắm thành quyền che miệng, kích động lăn lộn năm vòng. Cuối cùng anh nhảy lên giường, cưỡi lên gối điên cuồng hô "giá giá giá" (*)!
(*): tiếng thúc ngựa
Kêu xong, Lục Hãn Kiêu kéo tủ quần áo, mấy trăm cái quần lót anh cất kỹ mấy năm cuối cùng cũng có tác dụng.
Chữ T, loại lưới, dây buộc, còn có cả loại vải siêu mỏng. Lục Hãn Kiêu chọn đi chọn lại, cuối cùng, mặt đỏ tim đập cầm một cái quần lót màu trắng tinh vụng trộm nhét vào trong túi.
Bởi vì Baidu đã nói qua, mặc màu trắng... sẽ trông lớn hơn.
Trước khi ra khỏi cửa lại giấu mấy hộp áo mưa, Lục Hãn Kiêu điều chỉnh hô hấp, kéo cửa ra, khôi phục lại vẻ mặt cao quý lạnh lùng.
Thưởng cho khuôn mặt đã sớm chín mọng của Chu Kiều một chữ: "Đi."
Trên đường đi, hai người đồng loạt trầm mặc, chỉ có tốc độ xe càng lúc càng nhanh của Lục Hãn Kiêu biểu lộ rõ anh đang căng thẳng cùng với sốt ruột.
Chu Kiều đánh vỡ lúng túng, hỏi một vấn đề càng gây lúng túng hơn, "Có muốn… trước tiên lên Mỹ Đoàn (*) thuê một khách sạn?"
(*): Mỹ Đoàn = Meituan: 1 trang web về dịch vụ ăn uống, mua sắm, đặt phòng,...
Lửa giận của Lục Hãn Kiêu bốc lên, "Mỹ Đoàn? Em coi người đàn ông của em là cái gì!"
Chu Kiều biết điều ngậm miệng.
Lần trước cái khách sạn giá đặc biệt kia đối với anh tạo thành tổn thương tâm lý quá lớn, lần này, Lục Hãn Kiêu đã sớm gọi một cuộc điện thoại phân phó, phòng khách sạn năm sao đã được an bài thỏa đáng.
Chu Kiều gần như là bị Lục Hãn Kiêu lôi xuống xe.
"Chao ôi, anh chậm một chút, tay em bị anh túm đau."
Lục Hãn Kiêu quay đầu, cười đầy nguy hiểm nói: "Còn tiếp tục nhiều chuyện, ông đây ôm em đi lên."
Thang máy cho khách VIP đi tới tầng cao nhất.
Trong thang máy, Lục Hãn Kiêu đã nhịn không nổi, lên đến phòng môi Chu Kiều đã sưng cao 1cm.
"Trước, trước tiên phải tắm rửa." Cô hít sâu một hơi.
Lục Hãn Kiêu gật gật đầu, làm động tác xin mời.
Anh rất ngoan ngoãn, rất lịch sự nha.
Chu Kiều tắm xong đến lượt Lục Hãn Kiêu. Hai mươi phút sau—
Chu Kiều ngồi ở bên trên giường, đưa lưng về phía phòng tắm, bỗng cô phát hiện tất cả đèn trong phòng đều tắt, sau đó"tách" một tiếng, một ngọn đèn khác dịu dàng sáng lên.
Chu Kiều quay đầu lại.
Trong ánh sáng mông lung, dáng người của Lục Hãn Kiêu hoàn toàn dâng hiến cho đôi mắt cô.
Theo cơ bắp mạnh mẽ rõ ràng đi xuống, từng khối cơ bụng hiện lên rõ ràng, dáng người là kiểu vai rộng eo hẹp.
Ánh mắt Chu Kiều thuận đường đi xuống, đầu óc một mảnh ngây ngốc.
Lục Hãn Kiêu hít một hơi thật sâu, kiên định đi tới.
"Chu Kiều." Anh gọi tên cô, sau đó giọng nói thay đổi, dùng ngữ điệu nịnh nọt lại nũng nịu giới thiệu:
"Anh đây là mặc... quần lót hình viên đạn nha..."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com