Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1209: Cho tôi ăn chút gì đi
Úy Mẫn Nhi sửng sốt rồi lập tức nói: “Được! Anh hỏi đi! Chỉ cần cho em chết thoải mái, em có thể trả lời anh mọi thứ!”
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với anh.
Triệu Húc Hàn nhấc cả người Úy Mẫn Nhi lên, trực tiếp xách tới trên ghế, để cô ta ngồi có thể thoải mái chút.
“Em, em có thể ăn chút gì không?” Bụng Úy Mẫn Nhi đột nhiên reo lên.
“Mấy thứ đó không phải hả?” Triệu Húc Hàn nhìn về phía chén cho chó.
“Anh Húc Hàn, anh thương em với, mấy thứ đó không phải để cho người ăn.” Nước mắt nước mũi của Úy Mẫn Nhi lại tiếp tục chảy ra.
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Em đi lấy vài thứ cho cô ta ăn.” Nói xong cô đã đi rồi.
Úy Mẫn Nhi thấy Kỷ Hi Nguyệt vừa đi, dùng ánh mắt si ngốc nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Húc Hàn, thực xin lỗi, em biết sai rồi, thật sự. Nhưng em thật sự quá ghen ghét, em yêu anh như vậy, anh lại chỉ yêu Kỷ Hi Nguyệt, thật không công bằng với em gì cả.”
“Không công bằng? Vậy cái gì là công bằng, cô yêu tôi, thì tôi phải nhất định yêu cô?” Triệu Húc Hàn cười lạnh: “Uổng công cô còn là sinh viên đứng đầu Yale, chút EQ này thật sự làm người rất hoài nghi! Tình yêu thật sự là lưỡng tình tương duyệt, ái mộ lẫn nhau chứ không phải mạnh mẽ đoạt lấy như cô, tàn nhẫn độc ác, không chiếm được thì phải hủy diệt tất cả. Cô hẳn nên học tâm lý học, bởi vì tư tưởng của cô đã vặn vẹo.”
Úy Mẫn Nhi im lặng, nức nở càng dữ hơn.
“Bây giờ tôi hỏi cô, có phải mẹ cô giết mẹ tôi không!” Giọng Triệu Húc Hàn nháy mắt đã hóa thành băng đao.
Úy Mẫn Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, ngưng khóc thút thít, mà là cực kì hoảng sợ nhìn Triệu Húc Hàn.
“Anh, anh sao có thể nghĩ vậy?” Úy Mẫn Nhi bắt đầu cà lăm, ánh mắt cũng theo đó lập loè.
“Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.” Triệu Húc Hàn lạnh băng nói: “Tôi tra xét nhiều năm rồi, cô thật sự cho rằng tôi không có chút manh mối nào à?”
Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt đã trở lại, trong tay bưng một cái mâm, bên trên có một chén cháo thịt và một ly sữa bò nóng.
Cô trực tiếp đi đến cạnh Úy Mẫn Nhi, tay Úy Mẫn Nhi bị phỏng, Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể đút cô.
Úy Mẫn Nhi quả thực ăn ngấu nghiến, xem ra đã thật sự đói lả.
Chờ khi ăn hết toàn bộ, trên mặt cô ta cũng có chút huyết khí, Kỷ Hi Nguyệt lấy mâm ra.
Úy Mẫn Nhi nhìn cô, không nói gì, mà ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Húc Hàn một thân lạnh băng như cũ.
“Anh Húc Hàn, nếu anh biết nhiều như vậy, vì sao còn muốn hỏi em.” Úy Mẫn Nhi cười trào phúng.
“Ta chỉ là cần bằng chứng, cô có thể không nói, nhưng vậy thì để Thiết Quý Hoành tiếp đón cô thật tốt. Tiểu Nguyệt, chúng ta đi thôi.” Nói xong anh xoay người bỏ đi.
Tức khắc vẻ mặt Úy Mẫn Nhi tái nhợt, vội kêu lên: “Anh Húc Hàn, anh đừng đi, em nói, em nói là được chứ gì?”
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lại xoay người đi tới.
Úy Mẫn Nhi lại bắt đầu khóc thút thít, nói: “Anh nói không sai. Cái chết của mẹ anh quả thật có liên quan đến mẹ em.”
Kỷ Hi Nguyệt kinh hãi trong lòng, cô biết có thể Triệu Húc Hàn muốn hỏi chuyện này, nhưng không nghĩ tới Úy Mẫn Nhi bán đứng cả mẹ cô ta. Cô ta cũng người sắp chết, sao lại không có chút cốt khí nào, bán đứng mẹ mình.
Cô có thể nhìn ra quan hệ giữa Úy Mẫn Nhi và mẹ cô ta – Thiết Thiên Hoa rất không tệ, nếu cô thì cô tuyệt đối sẽ không bán đứng mẹ mình, nhưng Úy Mẫn Nhi lại vì được chết thoải mái mà bán đứng mẹ cô ta.
Người phụ nữ này thật sự chả có chút chỗ đáng khen nào.
“Nói cụ thể đi. Mẹ cô lên kế hoạch giết mẹ tôi ra sao, giết thế nào?” Khí tức cả người Triệu Húc Hàn làm cho cả trong phòng giảm xuống vài độ, ngay cả Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm giác được khí lạnh.
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với anh.
Triệu Húc Hàn nhấc cả người Úy Mẫn Nhi lên, trực tiếp xách tới trên ghế, để cô ta ngồi có thể thoải mái chút.
“Em, em có thể ăn chút gì không?” Bụng Úy Mẫn Nhi đột nhiên reo lên.
“Mấy thứ đó không phải hả?” Triệu Húc Hàn nhìn về phía chén cho chó.
“Anh Húc Hàn, anh thương em với, mấy thứ đó không phải để cho người ăn.” Nước mắt nước mũi của Úy Mẫn Nhi lại tiếp tục chảy ra.
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Em đi lấy vài thứ cho cô ta ăn.” Nói xong cô đã đi rồi.
Úy Mẫn Nhi thấy Kỷ Hi Nguyệt vừa đi, dùng ánh mắt si ngốc nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Húc Hàn, thực xin lỗi, em biết sai rồi, thật sự. Nhưng em thật sự quá ghen ghét, em yêu anh như vậy, anh lại chỉ yêu Kỷ Hi Nguyệt, thật không công bằng với em gì cả.”
“Không công bằng? Vậy cái gì là công bằng, cô yêu tôi, thì tôi phải nhất định yêu cô?” Triệu Húc Hàn cười lạnh: “Uổng công cô còn là sinh viên đứng đầu Yale, chút EQ này thật sự làm người rất hoài nghi! Tình yêu thật sự là lưỡng tình tương duyệt, ái mộ lẫn nhau chứ không phải mạnh mẽ đoạt lấy như cô, tàn nhẫn độc ác, không chiếm được thì phải hủy diệt tất cả. Cô hẳn nên học tâm lý học, bởi vì tư tưởng của cô đã vặn vẹo.”
Úy Mẫn Nhi im lặng, nức nở càng dữ hơn.
“Bây giờ tôi hỏi cô, có phải mẹ cô giết mẹ tôi không!” Giọng Triệu Húc Hàn nháy mắt đã hóa thành băng đao.
Úy Mẫn Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, ngưng khóc thút thít, mà là cực kì hoảng sợ nhìn Triệu Húc Hàn.
“Anh, anh sao có thể nghĩ vậy?” Úy Mẫn Nhi bắt đầu cà lăm, ánh mắt cũng theo đó lập loè.
“Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.” Triệu Húc Hàn lạnh băng nói: “Tôi tra xét nhiều năm rồi, cô thật sự cho rằng tôi không có chút manh mối nào à?”
Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt đã trở lại, trong tay bưng một cái mâm, bên trên có một chén cháo thịt và một ly sữa bò nóng.
Cô trực tiếp đi đến cạnh Úy Mẫn Nhi, tay Úy Mẫn Nhi bị phỏng, Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể đút cô.
Úy Mẫn Nhi quả thực ăn ngấu nghiến, xem ra đã thật sự đói lả.
Chờ khi ăn hết toàn bộ, trên mặt cô ta cũng có chút huyết khí, Kỷ Hi Nguyệt lấy mâm ra.
Úy Mẫn Nhi nhìn cô, không nói gì, mà ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Húc Hàn một thân lạnh băng như cũ.
“Anh Húc Hàn, nếu anh biết nhiều như vậy, vì sao còn muốn hỏi em.” Úy Mẫn Nhi cười trào phúng.
“Ta chỉ là cần bằng chứng, cô có thể không nói, nhưng vậy thì để Thiết Quý Hoành tiếp đón cô thật tốt. Tiểu Nguyệt, chúng ta đi thôi.” Nói xong anh xoay người bỏ đi.
Tức khắc vẻ mặt Úy Mẫn Nhi tái nhợt, vội kêu lên: “Anh Húc Hàn, anh đừng đi, em nói, em nói là được chứ gì?”
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lại xoay người đi tới.
Úy Mẫn Nhi lại bắt đầu khóc thút thít, nói: “Anh nói không sai. Cái chết của mẹ anh quả thật có liên quan đến mẹ em.”
Kỷ Hi Nguyệt kinh hãi trong lòng, cô biết có thể Triệu Húc Hàn muốn hỏi chuyện này, nhưng không nghĩ tới Úy Mẫn Nhi bán đứng cả mẹ cô ta. Cô ta cũng người sắp chết, sao lại không có chút cốt khí nào, bán đứng mẹ mình.
Cô có thể nhìn ra quan hệ giữa Úy Mẫn Nhi và mẹ cô ta – Thiết Thiên Hoa rất không tệ, nếu cô thì cô tuyệt đối sẽ không bán đứng mẹ mình, nhưng Úy Mẫn Nhi lại vì được chết thoải mái mà bán đứng mẹ cô ta.
Người phụ nữ này thật sự chả có chút chỗ đáng khen nào.
“Nói cụ thể đi. Mẹ cô lên kế hoạch giết mẹ tôi ra sao, giết thế nào?” Khí tức cả người Triệu Húc Hàn làm cho cả trong phòng giảm xuống vài độ, ngay cả Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm giác được khí lạnh.