Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Có phải người bình thường không?
Editor + Beta: Vi
"Chị Nguyệt, chị thật rộng lượng." Liễu Đông nhìn đôi mắt dưới lớp kính đen của cô, trong lòng thầm kinh ngạc vì sự độ lượng này.
Càng làm việc chung, cậu càng thấy Vương Nguyệt này thật ra rất hiểu chuyện và chững chạc, đặc biệt là cô rất hiền, mặc dù có mắng chửi Cố Du Du thế nào, nhưng vẫn sẽ giúp chị ta.
Kỷ Hi Nguyệt cười cười không nói gì, trong phòng cũng có rất nhiều người bàn luận về chuyện này.
"Đúng rồi, chuyện châu báu Việt Phong kết thúc thế nào rồi? Kết quả ra sao?" Kỷ Hi Nguyệt vừa dọn dẹp đồ vừa hỏi.
"Xong rồi, trong 24h có hơn 500 nghìn lượt truy cập, không tính là lớn, nhưng cũng không kém cỏi chút nào, sau này không cần báo cáo nữa."
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, Liễu Đông lại nói tiếp: "Ngô Phương Chu nói vụ án kia sẽ ưu tiên thông báo cho chị trước, chị Nguyệt, quan hệ của chị với anh ta là gì thế?"
"Hả?" Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn cậu, "Quan hệ gì, đương nhiên là bạn rồi, Ngô Phương Chu là một cảnh sát tốt, sau này chúng ta còn gặp anh ta nhiều, có lẽ anh ta thấy tôi đăng tin xác thực, khách quan, không qua loa đại khái."
Liễu Đông nhướn mày, sau đó cười nói: "Chị Nguyệt, tôi xem những bài đăng trước của chị, viết rất khá đấy, tôi phải học tập chị nhiều."
"Tôi cũng là tiền bối của cậu mà, à đúng rồi, túi của Trương Cầm vẫn chưa có tung tích ư?" Kỷ Hi Nguyệt cau mày, cô đã hứa sẽ giúp chị Trương tìm lại túi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được, thật có lỗi với chị ấy.
"Vẫn chưa, hai tên trộm hoàn toàn biến mất, chỉ là hôm qua Ngô Phương Chu có bảo hôm nay anh ta sẽ đến gặp Trương Cầm, lấy chút thông tin chiếc túi cho đội trinh sát, chắc sẽ có dấu vết, chị Nguyệt, cái này có cần theo dõi không?" Liễu Đông không bắt được ý chính.
Kỷ Hi Nguyệt thầm giật mình, xem ra chuyện này khá lớn, tập đoàn Kỷ Hải của cha chắc chắn sẽ bị kéo xuống nước, chỉ là sớm ngày bắt được Tần Hạo, cho mọi người thấy bộ mặt thật của hắn ta, cũng rất đáng giá.
"Không cần, nhưng phải nắm được tiến triển của vụ việc, dù sao đây cũng là một vụ án, một bài đăng không tốt cũng có thể kéo đến họa sát thân, an toàn là quan trọng nhất, nhưng chúng ta cũng không thể không quan tâm, tiến triển vẫn phải báo, nhưng không cần đến tận nơi, thỉnh thoảng đến cũng được."
Kỷ Hi Nguyệt không theo dõi đương nhiên là vì cẩn thận.
Một là sợ cha Kỷ lo lắng, hai là sợ Đại ma vương lo lắng, ba là sợ đăng tin nhiều sẽ làm lộ chuyện của tập đoàn Kỷ Hải, cô không muốn cha phải khổ cực đi dọn dẹp mấy loại chuyện này.
Lần trước cảnh sát bắt cha lấy lời khai về vụ án giết người ở công ty, cho nên cô không muốn cha nhớ lại những chuyện không hay của quá khứ.
Nhưng cô sẽ tự xem trọng, bởi vì cô sẽ không bỏ qua cho Tần Hạo, coi như đời này hắn không đẩy cô ngã chết, nhưng đó là thù của cô từ đời trước.
Buổi trưa, Trần Manh Manh hẹn Kỷ Hi Nguyệt đi uống coffee.
Trần Manh Manh khó tin nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt đang bước vào, hồi lâu sau mới thốt lên: "Tiểu Nguyệt, sao... sao cậu lại tự biến mình trở nên xấu xí thế này?"
Đây quả thực là lần đầu Trần Manh Manh thấy bộ dạng sau khi hóa trang của cô, nhìn muốn chọc mù mắt, rõ ràng cô là một đại mỹ nhân, lại còn tự ngược đãi mình như vậy.
Mái tóc dài quyến rũ đâu rồi, sao cô lại tàn nhẫn đội tóc giả ngắn vào?
Còn cái kính đen này là cái quỷ gì? Kính đồ cổ à?
Còn tàn nhang lấm tấm trên mặt cô nữa? Môi cũng trắng bệch?
Muốn nổi bật hơn người bình thường à?
"Chị Nguyệt, chị thật rộng lượng." Liễu Đông nhìn đôi mắt dưới lớp kính đen của cô, trong lòng thầm kinh ngạc vì sự độ lượng này.
Càng làm việc chung, cậu càng thấy Vương Nguyệt này thật ra rất hiểu chuyện và chững chạc, đặc biệt là cô rất hiền, mặc dù có mắng chửi Cố Du Du thế nào, nhưng vẫn sẽ giúp chị ta.
Kỷ Hi Nguyệt cười cười không nói gì, trong phòng cũng có rất nhiều người bàn luận về chuyện này.
"Đúng rồi, chuyện châu báu Việt Phong kết thúc thế nào rồi? Kết quả ra sao?" Kỷ Hi Nguyệt vừa dọn dẹp đồ vừa hỏi.
"Xong rồi, trong 24h có hơn 500 nghìn lượt truy cập, không tính là lớn, nhưng cũng không kém cỏi chút nào, sau này không cần báo cáo nữa."
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, Liễu Đông lại nói tiếp: "Ngô Phương Chu nói vụ án kia sẽ ưu tiên thông báo cho chị trước, chị Nguyệt, quan hệ của chị với anh ta là gì thế?"
"Hả?" Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn cậu, "Quan hệ gì, đương nhiên là bạn rồi, Ngô Phương Chu là một cảnh sát tốt, sau này chúng ta còn gặp anh ta nhiều, có lẽ anh ta thấy tôi đăng tin xác thực, khách quan, không qua loa đại khái."
Liễu Đông nhướn mày, sau đó cười nói: "Chị Nguyệt, tôi xem những bài đăng trước của chị, viết rất khá đấy, tôi phải học tập chị nhiều."
"Tôi cũng là tiền bối của cậu mà, à đúng rồi, túi của Trương Cầm vẫn chưa có tung tích ư?" Kỷ Hi Nguyệt cau mày, cô đã hứa sẽ giúp chị Trương tìm lại túi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được, thật có lỗi với chị ấy.
"Vẫn chưa, hai tên trộm hoàn toàn biến mất, chỉ là hôm qua Ngô Phương Chu có bảo hôm nay anh ta sẽ đến gặp Trương Cầm, lấy chút thông tin chiếc túi cho đội trinh sát, chắc sẽ có dấu vết, chị Nguyệt, cái này có cần theo dõi không?" Liễu Đông không bắt được ý chính.
Kỷ Hi Nguyệt thầm giật mình, xem ra chuyện này khá lớn, tập đoàn Kỷ Hải của cha chắc chắn sẽ bị kéo xuống nước, chỉ là sớm ngày bắt được Tần Hạo, cho mọi người thấy bộ mặt thật của hắn ta, cũng rất đáng giá.
"Không cần, nhưng phải nắm được tiến triển của vụ việc, dù sao đây cũng là một vụ án, một bài đăng không tốt cũng có thể kéo đến họa sát thân, an toàn là quan trọng nhất, nhưng chúng ta cũng không thể không quan tâm, tiến triển vẫn phải báo, nhưng không cần đến tận nơi, thỉnh thoảng đến cũng được."
Kỷ Hi Nguyệt không theo dõi đương nhiên là vì cẩn thận.
Một là sợ cha Kỷ lo lắng, hai là sợ Đại ma vương lo lắng, ba là sợ đăng tin nhiều sẽ làm lộ chuyện của tập đoàn Kỷ Hải, cô không muốn cha phải khổ cực đi dọn dẹp mấy loại chuyện này.
Lần trước cảnh sát bắt cha lấy lời khai về vụ án giết người ở công ty, cho nên cô không muốn cha nhớ lại những chuyện không hay của quá khứ.
Nhưng cô sẽ tự xem trọng, bởi vì cô sẽ không bỏ qua cho Tần Hạo, coi như đời này hắn không đẩy cô ngã chết, nhưng đó là thù của cô từ đời trước.
Buổi trưa, Trần Manh Manh hẹn Kỷ Hi Nguyệt đi uống coffee.
Trần Manh Manh khó tin nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt đang bước vào, hồi lâu sau mới thốt lên: "Tiểu Nguyệt, sao... sao cậu lại tự biến mình trở nên xấu xí thế này?"
Đây quả thực là lần đầu Trần Manh Manh thấy bộ dạng sau khi hóa trang của cô, nhìn muốn chọc mù mắt, rõ ràng cô là một đại mỹ nhân, lại còn tự ngược đãi mình như vậy.
Mái tóc dài quyến rũ đâu rồi, sao cô lại tàn nhẫn đội tóc giả ngắn vào?
Còn cái kính đen này là cái quỷ gì? Kính đồ cổ à?
Còn tàn nhang lấm tấm trên mặt cô nữa? Môi cũng trắng bệch?
Muốn nổi bật hơn người bình thường à?