Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Không Hề Đề Phòng Cô
Cuối tuần của Triệu Húc Hàn vẫn rất bận rộn. Lúc nào Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy anh không đọc tài liệu thì cũng nghe điện thoại. Tiêu Ân và Vô Cốt thường xuyên được gọi tới.
Thỉnh thoảng cô thấy anh dựa vào sô pha mân mê trán, những lúc ấy cô nghĩ anh thực sự quá vất vả.
Nhưng cô biết, người đàn ông này là nhân vật chủ chốt của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị. Mọi việc của anh đều liên quan đến lợi ích của cả một gia tộc, cho nên anh hầu như không có thời gian cho riêng mình.
Nghĩ đến chuyện anh mệt như vậy mà kiếp trước còn lao tâm khổ trí vì chuyện của cô, cô cảm thấy mình đúng là người phụ nữ vô tâm vô phế.
Nếu lần đó anh không đột ngột xuất hiện, có lẽ cô đã bị người phụ nữ khác của Triệu Vân Sâm đánh cho ngốc luôn rồi.
Nếu anh không đột ngột xuất hiện, cô đêm hôm khuya khoắt say xỉn giữa đường đã bị người ta vứt xác từ lâu rồi.
Nếu anh không đột ngột xuất hiện, với tính khí Kỷ đại tiểu thư của cô không biết đã bị người ta đánh đập hay hãm hại bao nhiêu lần rồi.
Nếu anh không đột ngột xuất hiện, có lẽ cô đã bị tên khốn nạn Triệu Vân Sâm đó đạt được ý đồ xấu.
Từng chuyện bi thảm ở kiếp trước cứ lần lượt hiện lên trong đầu cô. Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Triệu Húc Hàn thì cảm thấy rất đau lòng.
“Anh Hàn, tôi giúp anh massage một chút nhé. Trông anh có vẻ rất mệt.”
Kỷ Hi Nguyệt muốn làm gì đó cho anh, vì thế cô chủ động đi vòng ra phía sau sô pha, duỗi tay xoa bóp vai cho Triệu Húc Hàn.
Vừa mới chạm vào cô đã cảm nhận được toàn thân Triệu Húc Hàn cứng đờ lại.
“Anh Hàn, anh thả lỏng một chút. Không sao đâu, đang ở trong nhà mà.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng vỗ về anh.
Triệu Húc Hàn không nói chuyện, nhưng thân thể đã bắt đầu thả lỏng, hai mắt từ từ nhắm lại.
“Anh Hàn, công việc tuy bận rộn nhưng anh cũng phải chú ý nghĩ ngơi hợp lý. Đừng để tuổi đang còn trẻ mà sức khỏe đã sa sút.” Kỷ Hi Nguyệt đứng ở phía sau dịu dàng nói.
Ấn đường Triệu Húc Hàn khẽ nhăn lại, trong miếng phát ra một tiếng ừm lười biếng.
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, cô không nói chuyện nữa, tập trung xoa bóp phần vai gáy cho anh.
Chưa tới một lúc sau, cô nghe thấy tiếng anh hít thở nhè nhẹ, ghé đầu đến xem thì mới phát hiện Triệu Húc Hàn đã ngủ quên!
Cô bất chợt đau lòng, người đàn ông này chắc mệt lắm rồi đây.
Thím Lý từ nhà bếp đi ra, vừa định nói chuyện thì thấy Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu lại, áp ngón tay lên môi khẽ xuỵt, ra hiệu im lặng.
Thím Lý mở to mắt, thấy cậu chủ thực sự đã ngủ, bà suýt chút nữa muốn rơi con người xuống đất.
Theo bọn họ biết, cậu chủ chưa bao giờ ngủ trước mặt người ngoài, cho dù đó là những người thân tín đi chăng nữa, nhưng bây giờ anh lại ngủ trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Điều này chứng tỏ cái gì? Anh tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt hơn bất cứ người nào? Anh không hề có sự đề phòng đối với Kỷ Hi Nguyệt?
Thím Lý thật sự không thể tin được, chuyện này mà để đám Tiêu Ân biết được chắc sẽ tủi thân cho mà xem.
Kỷ Hi Nguyệt massage hồi lâu thì có chút mỏi tay, cô định thả lỏng một tí rồi xoa bóp tiếp, ai ngờ vừa buông tay thì cơ thể Triệu Húc Hàn lại run lên, sau đó anh mở mắt ra.
Kỷ Hi Nguyệt giật nảy mình, cô mỉm cười nói: “Anh Hàn, anh ngủ tiếp đi, tôi lại giúp anh xoa bóp.”
Cô thực sự muốn đánh bản thân, sớm biết đã không buông tay ra, để cho anh nghĩ ngơi thêm một lúc.
Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn bất chợt lạnh đi, anh đột nhiên đứng dậy, dọa cho Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, sau đó lạnh lùng nói: “Không cần!” Nói xong thì sải bước lên lầu.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ tức giận của anh thì không hiểu đầu cua tai mèo gì. Chuyện gì vậy?
Cô lại chọc ghẹo gì tên đại ma vương rồi? Tính khí này thật là âm u bất định.
Thỉnh thoảng cô thấy anh dựa vào sô pha mân mê trán, những lúc ấy cô nghĩ anh thực sự quá vất vả.
Nhưng cô biết, người đàn ông này là nhân vật chủ chốt của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị. Mọi việc của anh đều liên quan đến lợi ích của cả một gia tộc, cho nên anh hầu như không có thời gian cho riêng mình.
Nghĩ đến chuyện anh mệt như vậy mà kiếp trước còn lao tâm khổ trí vì chuyện của cô, cô cảm thấy mình đúng là người phụ nữ vô tâm vô phế.
Nếu lần đó anh không đột ngột xuất hiện, có lẽ cô đã bị người phụ nữ khác của Triệu Vân Sâm đánh cho ngốc luôn rồi.
Nếu anh không đột ngột xuất hiện, cô đêm hôm khuya khoắt say xỉn giữa đường đã bị người ta vứt xác từ lâu rồi.
Nếu anh không đột ngột xuất hiện, với tính khí Kỷ đại tiểu thư của cô không biết đã bị người ta đánh đập hay hãm hại bao nhiêu lần rồi.
Nếu anh không đột ngột xuất hiện, có lẽ cô đã bị tên khốn nạn Triệu Vân Sâm đó đạt được ý đồ xấu.
Từng chuyện bi thảm ở kiếp trước cứ lần lượt hiện lên trong đầu cô. Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Triệu Húc Hàn thì cảm thấy rất đau lòng.
“Anh Hàn, tôi giúp anh massage một chút nhé. Trông anh có vẻ rất mệt.”
Kỷ Hi Nguyệt muốn làm gì đó cho anh, vì thế cô chủ động đi vòng ra phía sau sô pha, duỗi tay xoa bóp vai cho Triệu Húc Hàn.
Vừa mới chạm vào cô đã cảm nhận được toàn thân Triệu Húc Hàn cứng đờ lại.
“Anh Hàn, anh thả lỏng một chút. Không sao đâu, đang ở trong nhà mà.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng vỗ về anh.
Triệu Húc Hàn không nói chuyện, nhưng thân thể đã bắt đầu thả lỏng, hai mắt từ từ nhắm lại.
“Anh Hàn, công việc tuy bận rộn nhưng anh cũng phải chú ý nghĩ ngơi hợp lý. Đừng để tuổi đang còn trẻ mà sức khỏe đã sa sút.” Kỷ Hi Nguyệt đứng ở phía sau dịu dàng nói.
Ấn đường Triệu Húc Hàn khẽ nhăn lại, trong miếng phát ra một tiếng ừm lười biếng.
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, cô không nói chuyện nữa, tập trung xoa bóp phần vai gáy cho anh.
Chưa tới một lúc sau, cô nghe thấy tiếng anh hít thở nhè nhẹ, ghé đầu đến xem thì mới phát hiện Triệu Húc Hàn đã ngủ quên!
Cô bất chợt đau lòng, người đàn ông này chắc mệt lắm rồi đây.
Thím Lý từ nhà bếp đi ra, vừa định nói chuyện thì thấy Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu lại, áp ngón tay lên môi khẽ xuỵt, ra hiệu im lặng.
Thím Lý mở to mắt, thấy cậu chủ thực sự đã ngủ, bà suýt chút nữa muốn rơi con người xuống đất.
Theo bọn họ biết, cậu chủ chưa bao giờ ngủ trước mặt người ngoài, cho dù đó là những người thân tín đi chăng nữa, nhưng bây giờ anh lại ngủ trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Điều này chứng tỏ cái gì? Anh tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt hơn bất cứ người nào? Anh không hề có sự đề phòng đối với Kỷ Hi Nguyệt?
Thím Lý thật sự không thể tin được, chuyện này mà để đám Tiêu Ân biết được chắc sẽ tủi thân cho mà xem.
Kỷ Hi Nguyệt massage hồi lâu thì có chút mỏi tay, cô định thả lỏng một tí rồi xoa bóp tiếp, ai ngờ vừa buông tay thì cơ thể Triệu Húc Hàn lại run lên, sau đó anh mở mắt ra.
Kỷ Hi Nguyệt giật nảy mình, cô mỉm cười nói: “Anh Hàn, anh ngủ tiếp đi, tôi lại giúp anh xoa bóp.”
Cô thực sự muốn đánh bản thân, sớm biết đã không buông tay ra, để cho anh nghĩ ngơi thêm một lúc.
Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn bất chợt lạnh đi, anh đột nhiên đứng dậy, dọa cho Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, sau đó lạnh lùng nói: “Không cần!” Nói xong thì sải bước lên lầu.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ tức giận của anh thì không hiểu đầu cua tai mèo gì. Chuyện gì vậy?
Cô lại chọc ghẹo gì tên đại ma vương rồi? Tính khí này thật là âm u bất định.