Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90: Tôi Sẽ Không Xin Tha
“Được rồi được rồi. Anh là người trung thành.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, sau đó trong đầu nổi lên ý tưởng gian manh nói: “Tiêu Ân, sau này có thể tôi sẽ trở thành chủ mẫu quản lý các anh. Anh quả thực không định tạo dựng mối quan hệ với tôi trước sao?”
Tiêu Ân xuýt chút nữa đụng vào chiếc xe đang chạy đằng trước, dở khóc dở cười nói: “Kỷ tiểu thư, tôi thật sự không biết. Cậu chủ làm việc chưa bao giờ nói với những người cấp dưới như chúng tôi. Chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.”
“Được rồi. Tạm thời tin tưởng anh. Đúng rồi, Vô Cốt đâu? Không phải có hai người vệ sĩ sao?” Kỷ Hi Nguyệt đổi chủ đề.
Tiêu Ân nhất thời im lặng. Bầu không khí trong xe dường như có chút cứng nhắc.
“Sao thế?” Kỷ Hi Nguyệt nhạy bén cảm thấy Tiêu Ân có vấn đề.
Tiêu Ân lúc này mới đáp lại: “Vô Cốt bị cậu chủ đuổi về nhà cổ rồi.”
“Hả? Là sao?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.
“Tức là sau này Vô Cốt không có tư cách ở bên cạnh cậu chủ nữa.” Tiêu Ân dường như rất đau lòng, “Kỷ tiểu thư, Vô Cốt vì để được ở bên cạnh cậu chủ mà cô ấy đã tận tâm tận lực hơn bất cứ ai. Nhưng cậu chủ chỉ vì một câu nói của cô mà đã đuổi cô ấy đi, chuyện này không phải là quá bất công với cô ấy sao?”
Giọng điệu của Tiêu Ân có chút tức giận, tuy rằng không dễ nhận ra, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã thay đổi tính tình, không còn là một cô gái ngu ngốc như kiếp trước nữa.
“Tiêu Ân, hình như anh cũng có hiểu lầm sâu sắc với tôi thì phải.” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh nói: “Thú thật mà nói, tôi không có bất cứ ý kiến gì với Vô Cốt, nhưng cô ta rõ ràng là ghanh tị với tôi. Với tư cách là cấp dưới, cô ta đem lòng thương nhớ chủ nhân của mình tôi có thể hiểu. Nhưng cô ta lấy việc công trả thù thù riêng là có ý gì?”
“Tiêu Ân, chẳng lẽ anh nghi ngờ đánh giá của cậu chủ? Nếu cô ta thật sự không làm gì sai, anh nghĩ với tính cách của cậu chủ nhà anh có thể vì tôi mà xử oan một cấp dưới nhiều năm như Vô Cốt sao?” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.
“Kỷ tiểu thư, sao cô biết Vô Cốt thích cậu chủ?” Tiêu Ân kinh ngạc.
“Tiêu Ân, tôi cũng là phụ nữ. Khi phụ nữ đã thích một người đàn ông thì ánh mắt không thể che giấu được. Vô Cốt biểu hiện quá rõ ràng. Hơn nữa chỉ có đố kỵ mới thay đổi bộ mặt của người phụ nữ. Ánh mắt cô ta nhìn tôi quả thực chỉ muốn giết chết tôi ngay lập tức. Tiêu Ân, có lẽ anh cũng nhận ra đúng không? Đừng nói với tôi là anh không nhìn thấy.” Kỷ Hi Nguyệt hỏi ngược lại.
Tiêu Ân im lặng một lúc mới thở dài đáp: “Dù sao Vô Cốt cũng đã theo cậu chủ nhiều năm. Thích cậu chủ cũng là chuyện bình thường.”
“Ha, quan điểm của anh tôi thật sự không thích. Cô ta thích cậu chủ của anh là tự do của cô ta, lẽ nào còn muốn ép buộc cậu chủ của anh cũng thích cô ta? Rồi vì vậy mà biến tôi thành người phụ nữ ti tiện? Tiêu Ân, không ngờ logic của anh là như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường anh ta một cách vô tình.
“Không, tôi không phải là có ý này. Tôi chỉ cảm thấy hình phạt đối với Vô Cốt có chút nghiêm trọng thôi.”
“Đó là bởi vì cô ta là tiểu sư muội của anh. Nếu tôi là tiểu sư muội của anh, có lẽ anh sẽ không nghĩ thế đâu. Song tôi có thể thông cảm. Nhưng Tiêu Ân, tôi sẽ không cầu xin tha thứ cho cô ta. Anh nghĩ tôi sẽ giữ một tình địch ở bên cạnh mình sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Nhưng, cô đâu có thích cậu chủ.” Tiêu Ân im lặng hồi lâu mới thốt ra câu này.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời sửng sốt. Ai cũng biết người cô thích là Triệu Vân Sâm, còn Triệu Húc Hàn là người cướp cô lại, cho nên đương nhiên là cô sẽ không thích.
Tiêu Ân xuýt chút nữa đụng vào chiếc xe đang chạy đằng trước, dở khóc dở cười nói: “Kỷ tiểu thư, tôi thật sự không biết. Cậu chủ làm việc chưa bao giờ nói với những người cấp dưới như chúng tôi. Chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.”
“Được rồi. Tạm thời tin tưởng anh. Đúng rồi, Vô Cốt đâu? Không phải có hai người vệ sĩ sao?” Kỷ Hi Nguyệt đổi chủ đề.
Tiêu Ân nhất thời im lặng. Bầu không khí trong xe dường như có chút cứng nhắc.
“Sao thế?” Kỷ Hi Nguyệt nhạy bén cảm thấy Tiêu Ân có vấn đề.
Tiêu Ân lúc này mới đáp lại: “Vô Cốt bị cậu chủ đuổi về nhà cổ rồi.”
“Hả? Là sao?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.
“Tức là sau này Vô Cốt không có tư cách ở bên cạnh cậu chủ nữa.” Tiêu Ân dường như rất đau lòng, “Kỷ tiểu thư, Vô Cốt vì để được ở bên cạnh cậu chủ mà cô ấy đã tận tâm tận lực hơn bất cứ ai. Nhưng cậu chủ chỉ vì một câu nói của cô mà đã đuổi cô ấy đi, chuyện này không phải là quá bất công với cô ấy sao?”
Giọng điệu của Tiêu Ân có chút tức giận, tuy rằng không dễ nhận ra, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã thay đổi tính tình, không còn là một cô gái ngu ngốc như kiếp trước nữa.
“Tiêu Ân, hình như anh cũng có hiểu lầm sâu sắc với tôi thì phải.” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh nói: “Thú thật mà nói, tôi không có bất cứ ý kiến gì với Vô Cốt, nhưng cô ta rõ ràng là ghanh tị với tôi. Với tư cách là cấp dưới, cô ta đem lòng thương nhớ chủ nhân của mình tôi có thể hiểu. Nhưng cô ta lấy việc công trả thù thù riêng là có ý gì?”
“Tiêu Ân, chẳng lẽ anh nghi ngờ đánh giá của cậu chủ? Nếu cô ta thật sự không làm gì sai, anh nghĩ với tính cách của cậu chủ nhà anh có thể vì tôi mà xử oan một cấp dưới nhiều năm như Vô Cốt sao?” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.
“Kỷ tiểu thư, sao cô biết Vô Cốt thích cậu chủ?” Tiêu Ân kinh ngạc.
“Tiêu Ân, tôi cũng là phụ nữ. Khi phụ nữ đã thích một người đàn ông thì ánh mắt không thể che giấu được. Vô Cốt biểu hiện quá rõ ràng. Hơn nữa chỉ có đố kỵ mới thay đổi bộ mặt của người phụ nữ. Ánh mắt cô ta nhìn tôi quả thực chỉ muốn giết chết tôi ngay lập tức. Tiêu Ân, có lẽ anh cũng nhận ra đúng không? Đừng nói với tôi là anh không nhìn thấy.” Kỷ Hi Nguyệt hỏi ngược lại.
Tiêu Ân im lặng một lúc mới thở dài đáp: “Dù sao Vô Cốt cũng đã theo cậu chủ nhiều năm. Thích cậu chủ cũng là chuyện bình thường.”
“Ha, quan điểm của anh tôi thật sự không thích. Cô ta thích cậu chủ của anh là tự do của cô ta, lẽ nào còn muốn ép buộc cậu chủ của anh cũng thích cô ta? Rồi vì vậy mà biến tôi thành người phụ nữ ti tiện? Tiêu Ân, không ngờ logic của anh là như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường anh ta một cách vô tình.
“Không, tôi không phải là có ý này. Tôi chỉ cảm thấy hình phạt đối với Vô Cốt có chút nghiêm trọng thôi.”
“Đó là bởi vì cô ta là tiểu sư muội của anh. Nếu tôi là tiểu sư muội của anh, có lẽ anh sẽ không nghĩ thế đâu. Song tôi có thể thông cảm. Nhưng Tiêu Ân, tôi sẽ không cầu xin tha thứ cho cô ta. Anh nghĩ tôi sẽ giữ một tình địch ở bên cạnh mình sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Nhưng, cô đâu có thích cậu chủ.” Tiêu Ân im lặng hồi lâu mới thốt ra câu này.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời sửng sốt. Ai cũng biết người cô thích là Triệu Vân Sâm, còn Triệu Húc Hàn là người cướp cô lại, cho nên đương nhiên là cô sẽ không thích.