Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96: Đưa Em Đi Gặp Một Người
Ba người ra khỏi thang máy, Cố Cửu tự lái một chiếc xe thể thao màu xanh lam, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn lên một chiếc Maserati màu đen khác, Tiêu Ân vẫn là tài xế.
“Anh Hàn, chúng ta rốt cuộc là đi đâu vậy?” Kỷ Hi Nguyệt có chút mơ hồ.
“Ăn cơm.” Triệu Húc Hàn nói.
“….!” Kỷ Hi Nguyệt sực nhớ ra, đúng là bản thân còn chưa ăn cơm!
Tan làm là về nhà liền để sửa soạn, sau đó vội vàng đến đây, rồi lại được đại ma vương xoa bóp một hồi. Bây giờ mới phát hiện chưa ăn cơm tối.
“Không đói?” Triêu Húc Hàn thấy cô không trả lời thì nhàn nhạt hỏi lại.
“Đói, rất đói.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu, “Đi đân ăn cơm vậy?”
Cô biết Triệu Húc Hàn chưa bao giờ đi đến những nơi đông người để ăn cơm. Cho dù có đi thì chắc chắn cũng sẽ làm tốt các công tác bảo mật.
“Nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt.” Triệu Húc Hàn nói.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật: “Anh Hàn, anh đi nhà hàng của mình để ăn cơm sao?”
“Gặp một người.” Triệu Húc Hàn lại nhìn cô.
“Ai thế? Đừng nói là đám đàn ông Triệu gia các anh đấy nhé?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc. Cô với Triệu Húc Hàn mới thân thiết đây thôi, sao lại đi gặp người khác rồi?
Cô chỉ muốn an phận làm một người phóng viên, một người công dân bình thường. Đại ma vương cao cao tại thượng như thế lại mang cô đi gặp người khác, thật sự có tốt không?
Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn ra bên ngoài, lạnh lùng lên tiếng: “Đến rồi sẽ biết.”
Kỷ Hi Nguyệt ừ một tiếng rồi cũng im lặng nhìn phố xá bên ngoài cửa sổ.
Chiếc xe này chỉ có bên trong mới nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài không thể nhìn vào trong. Nhìn dòng người vội vã qua lại, lòng Kỷ Hi Nguyệt cũng yên tĩnh đi không ít.
Chẳng có gì phải sợ. Cô tốt với đại ma vương, anh cũng sẽ đối xử tốt lại với cô.
Nhân phẩm của Triệu Húc Hàn kiếp trước cô đã được kiểm chứng toàn bộ, anh đáng là người mà cô tin tưởng.
Nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt là một chuỗi nhà hàng cao cấp trực thuộc tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, không biết là trên toàn quốc hay các quốc gia lớn trên toàn thế giới có chi nhánh không, nhưng ở Cảng Thành đó là một nhà hàng cao cấp quen thuộc với người dân.
Như Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, bọn họ rất nhanh đã đến chỗ đậu xe, nơi mà không bao giờ thiếu bãi đậu xe và thang máy chuyên dụng.
Cố Cửu cũng đã đến nơi. Cả bốn người cùng xuống xe và đi thẳng lên phòng bao sang trọng trên tầng năm.
Kỷ Hi Nguyệt có chút căng thẳng, không biết là gặp ai. Thời điểm cách cửa nguy nga sang trọng được kéo ra, cô nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Triệu Vân Sâm! Người đàn ông mà kiếp trước cô yêu đến chết đi sống lại.
Là cháu trai của Triệu Húc Hàn, thiếu gia nhà giàu bằng tuổi với Kỷ Hi Nguyệt.
Lúc này trên khuôn mặt của Triệu Vân Sâm như mây đen che phủ. Bên cạnh anh ta là một người vệ sĩ mà cô cũng gặp thường xuyên, tên là An Hoa.
Kỷ Hi Nguyệt nhớ, vì để theo đuổi Triệu Vân Sâm mà cô còn mua chuộc cả An Hoa. Chỉ có điều An Hoa cũng phớt lờ cô giống như Tiêu Ân.
Dáng vẻ lạnh nhạt không khác gì khuôn mặt đáng ghét của Vô Cốt.
Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã hiểu, những vệ sĩ bên cạnh người nhà họ Triệu đều là do nhà họ đào tạo ra, bọn họ có đặc điểm chung là thờ ơ và lạnh nhạt, cho nên cô cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Triệu Vân Sâm thấy cửa mở ra thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy chú Ba với dáng vẻ giống như Diêm Vương bước vào, anh ta theo bản năng sợ hãi lập tức đứng lên.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Vân Sâm, lúc này trên khuôn mặt điển trai của Triệu Vân Sâm có nhiều vết xanh tím, khóe miệng cũng lốn đốm mấy vết bầm. Có thể thấy rằng trước đó Triệu Húc Hàn đã ra tay với anh ta, và đánh rất mạnh tay.
“Anh Hàn, chúng ta rốt cuộc là đi đâu vậy?” Kỷ Hi Nguyệt có chút mơ hồ.
“Ăn cơm.” Triệu Húc Hàn nói.
“….!” Kỷ Hi Nguyệt sực nhớ ra, đúng là bản thân còn chưa ăn cơm!
Tan làm là về nhà liền để sửa soạn, sau đó vội vàng đến đây, rồi lại được đại ma vương xoa bóp một hồi. Bây giờ mới phát hiện chưa ăn cơm tối.
“Không đói?” Triêu Húc Hàn thấy cô không trả lời thì nhàn nhạt hỏi lại.
“Đói, rất đói.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu, “Đi đân ăn cơm vậy?”
Cô biết Triệu Húc Hàn chưa bao giờ đi đến những nơi đông người để ăn cơm. Cho dù có đi thì chắc chắn cũng sẽ làm tốt các công tác bảo mật.
“Nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt.” Triệu Húc Hàn nói.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật: “Anh Hàn, anh đi nhà hàng của mình để ăn cơm sao?”
“Gặp một người.” Triệu Húc Hàn lại nhìn cô.
“Ai thế? Đừng nói là đám đàn ông Triệu gia các anh đấy nhé?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc. Cô với Triệu Húc Hàn mới thân thiết đây thôi, sao lại đi gặp người khác rồi?
Cô chỉ muốn an phận làm một người phóng viên, một người công dân bình thường. Đại ma vương cao cao tại thượng như thế lại mang cô đi gặp người khác, thật sự có tốt không?
Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn ra bên ngoài, lạnh lùng lên tiếng: “Đến rồi sẽ biết.”
Kỷ Hi Nguyệt ừ một tiếng rồi cũng im lặng nhìn phố xá bên ngoài cửa sổ.
Chiếc xe này chỉ có bên trong mới nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài không thể nhìn vào trong. Nhìn dòng người vội vã qua lại, lòng Kỷ Hi Nguyệt cũng yên tĩnh đi không ít.
Chẳng có gì phải sợ. Cô tốt với đại ma vương, anh cũng sẽ đối xử tốt lại với cô.
Nhân phẩm của Triệu Húc Hàn kiếp trước cô đã được kiểm chứng toàn bộ, anh đáng là người mà cô tin tưởng.
Nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt là một chuỗi nhà hàng cao cấp trực thuộc tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, không biết là trên toàn quốc hay các quốc gia lớn trên toàn thế giới có chi nhánh không, nhưng ở Cảng Thành đó là một nhà hàng cao cấp quen thuộc với người dân.
Như Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, bọn họ rất nhanh đã đến chỗ đậu xe, nơi mà không bao giờ thiếu bãi đậu xe và thang máy chuyên dụng.
Cố Cửu cũng đã đến nơi. Cả bốn người cùng xuống xe và đi thẳng lên phòng bao sang trọng trên tầng năm.
Kỷ Hi Nguyệt có chút căng thẳng, không biết là gặp ai. Thời điểm cách cửa nguy nga sang trọng được kéo ra, cô nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Triệu Vân Sâm! Người đàn ông mà kiếp trước cô yêu đến chết đi sống lại.
Là cháu trai của Triệu Húc Hàn, thiếu gia nhà giàu bằng tuổi với Kỷ Hi Nguyệt.
Lúc này trên khuôn mặt của Triệu Vân Sâm như mây đen che phủ. Bên cạnh anh ta là một người vệ sĩ mà cô cũng gặp thường xuyên, tên là An Hoa.
Kỷ Hi Nguyệt nhớ, vì để theo đuổi Triệu Vân Sâm mà cô còn mua chuộc cả An Hoa. Chỉ có điều An Hoa cũng phớt lờ cô giống như Tiêu Ân.
Dáng vẻ lạnh nhạt không khác gì khuôn mặt đáng ghét của Vô Cốt.
Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã hiểu, những vệ sĩ bên cạnh người nhà họ Triệu đều là do nhà họ đào tạo ra, bọn họ có đặc điểm chung là thờ ơ và lạnh nhạt, cho nên cô cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Triệu Vân Sâm thấy cửa mở ra thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy chú Ba với dáng vẻ giống như Diêm Vương bước vào, anh ta theo bản năng sợ hãi lập tức đứng lên.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Vân Sâm, lúc này trên khuôn mặt điển trai của Triệu Vân Sâm có nhiều vết xanh tím, khóe miệng cũng lốn đốm mấy vết bầm. Có thể thấy rằng trước đó Triệu Húc Hàn đã ra tay với anh ta, và đánh rất mạnh tay.