Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Edit: Mina
Bởi vì thói quen, nếu không có quá nhiều tiết học, Cừ Chiêu sẽ không ngủ lại phòng ký túc xá qua đêm. Hắn thuê một căn phòng gần đại học C, diện tích không lớn, đủ cho một người ở.
Tuế Hòa ngủ không quá yên tĩnh, treo trên người hắn giống như gấu Koala hiếu động.
Cừ Chiêu mặt không đổi sắc đặt cô lên giường, cầm khăn lông ướt lau mặt cho cô, cô còn không vui, vặn cổ xoay mặt, bất chấp mọi kẽ hở để tránh thoát.
"Đừng nhúc nhích. "Cừ Chiêu giữ cằm Tuế Hòa, động tác lau mặt không dám dùng sức. Da Tuế Hòa mỏng, hơi tăng lực chà nhẹ sẽ ửng hồng ngay, hắn vẫn luôn biết.
Tuế Hòa say rượu mặt đỏ rực, còn xinh đẹp hơn cả mặt trời chiều mọi người chụp hai ngày trước. Cừ Chiêu hạ tầm mắt, dừng lại trước ngực cô một giây, rồi lại dời ánh mắt đi.
Đồ ấu trĩ.
Lau mặt xong, Cừ Chiêu đứng dậy định rời đi, chợt quay đầu lại, niết mặt cô, "Ấu trĩ."
"Aazz...đau!" Tuế Hòa vỗ tay hắn.
"Còn biết đau?" Cừ Chiêu không vui.
Tuy hắn nói muốn kéo Tuế Hòa xuống vực sâu cùng mình, nhưng loại chuyện giậu đổ bìm leo (1) bỉ ổi này hắn mới khinh thường làm. Nhưng không có nghĩa người khác sẽ không.
(1) Giậu đổ bìm leo: Ám chỉ khi ai đó gặp khó khăn, hoạn nạn thì kẻ khác lợi dụng, lấn át nhằm hại thêm hoặc kiếm chác một chút gì đó. ( Nguồn: sachhayonline)
Nếu hôm nay hắn không đi quán bar, vậy thì có phải Tuế Hòa cũng sẽ đi theo tên đàn ông lạ mặt nào đó về nhà không?
Con mồi hắn nhìn trúng sao có thể để cho người khác vấy bẩn? Nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.
Cừ Chiêu nặng tay hơn, "Cậu cần chút dạy bảo."
Quá đau. Tuế Hòa thần chí không tỉnh táo, thừa dịp bất ngờ đột kích cắn cổ tay Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi, "Buông ra."
Tuế Hòa giống như con thú nhỏ bị chọc giận, gắt gao không buông, mãi đến khi đầu lưỡi vô tình liếm hàm răng, cô nếm được vị máu tươi mới ngẩn người nhả ra.
Cô liếm môi một lần, đôi mắt ngây thơ lộ vẻ hung dữ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ăn miếng trả miếng."
Cô không hề biết vẻ mặt của mình bây giờ có bao nhiêu mê hoặc người khác.
Đôi mắt hồng hồng ngập nước, hai gò má ửng đỏ lan đến chóp mũi, trên môi cô còn vương chút máu, là của hắn.
Vết cắn hai hàng răng trên cổ tay rất sâu, có mấy chỗ lõm xuống bị rách da, nhưng Cừ Chiêu không thấy đau.
Đôi con ngươi âm trầm của hắn dừng lại trên gương mặt Tuế Hòa, đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mại như tơ lụa, làm hắn nhịn không được sờ soạng một phen, "Cậu nhất định muốn câu dẫn tôi đúng không?"
Mặt Tuế Hòa bị hắn bóp, phồng mồm nói không rõ, "Ưm, răng ăn răng! A!"
Không biết trong lòng suy nghĩ gì, Cừ Chiêu hôn môi cô ngấu nghiến.
Lưỡi chọc vào răng, Tuế Hòa không thoải mái, vẫn quyết không chịu thả lỏng khớp hàm, cô uốn éo cơ thể, lại dùng đầu gối ngăn Cừ Chiêu gần gũi, ngay cả đôi tay cũng dùng sức chống đỡ.
"Ba!"
Mông đột nhiên bị vỗ, Tuế Hòa sững sờ, dây thần kinh hơi buông lỏng, lưỡi Cừ Chiêu nhân cơ hội chen vào hàm răng.
Tuế Hòa bị cướp đoạt hô hấp, năng lực tự hỏi đều vỡ thành bụi phấn.
Trong nháy mắt cô cạn kiệt sức lực.
Hóa ra hôn môi không buồn nôn.
Nước bọt hai người dây dưa, Cừ Chiêu hít thở trở nên khó khăn, bàn tay cũng bắt đầu không yên phận.
Năm ngón tay hắn nắm vào lại mở ra, vuốt ve bờ mông co giãn có quy luật, đầu gối Tuế Hòa cũng theo đó mềm ra.
Cừ Chiêu càng ăn càng nghiện, càng xoa bóp càng kích động, hắn nghe thấy máu trong người hắn đang sôi sùng sục.
"Ăn sạch cô ấy, ăn sạch cô ấy, ăn sạch cô ấy..."
Cừ Chiêu để tâm nghĩ, không phải hắn bị mê hoặc, mà là cô ấy ăn quá ngon.
Đầu óc Tuế Hòa dần mơ hồ, cho là mình đang ăn kem ly vị chanh tươi, lại cảm giác mình biến thành bông vải mặc cho người ta nắn bóp tròn dẹt.
Không biết sao kem ly tan chảy quá nhanh, vị ngọt còn đọng lại trong cổ họng, thật muốn ăn thêm lần nữa. Tuế Hòa đẩy kem ly đi, kem ly cũng thuận thế trượt xuống một đường dọc theo cổ cô, rất ẩm ướt, rất dính. Cô muốn nói khó chịu, trong miệng lại phát ra tiếng rên rỉ khiến cho người ta suy nghĩ miên man bất định.
"A..."
Cừ Chiêu cảm nhận hạ thân căng chặt, tự chủ gắng gượng cả buổi tối ngày càng trở nên khẩn trương. Hắn lần theo bờ mông lên đến sau lưng, ngón tay như rắn như không đợi nổi muốn bao lấy hai khối căng tròn trong áo ngực.
Đè lên, một bàn tay hắn có thể nắm giữ toàn bộ.
Rốt cuộc Tuế Hòa còn bao nhiêu ngạc nhiên có thể cho hắn đây? Mỗi một lần đều khiến cho hắn động tâm lại si mê...
Chờ một chút, hắn đang suy nghĩ gì đây?
Loại ý nghĩ xa lạ này làm Cừ Chiêu bỗng nhiên thu lại bàn tay đang mở.
Đứng dậy từ trên người Tuế Hòa, vật nóng giữa hai chân trướng nóng phát đau, Cừ Chiêu vẫn không đổi sắc mặt, trong miệng hắn còn sót lại hương thơm ngọt ngào khiến cho lý trí rối bời.
Tuế Hòa nằm trước mặt hắn, quần bị hắn cởi khóa, vòng eo mảnh khảnh tinh tế, áo T – shirt bị đẩy lên cao che lấp xương quai xanh, khe rãnh ngực sâu ngăn cách hai ngọn núi trắng nõn... Nhưng điều làm Cừ Chiêu phiền lòng không phải cái này, mà là gương mặt Tuế Hòa trong sáng lại tản mát kiều mị quyến rũ.
Hắn chưa từng thấy Tuế Hòa như vậy, giống hồ ly tinh, khiến cho bức tường thành hắn xây nhiều năm bỗng nứt vôi rơi xuống, xuất hiện kẽ hở.
Đúng lúc này, Tuế Hòa đột nhiên nhìn hắn, khuôn mặt yêu kiều bỗng cười dịu dàng, cô vẫy tay nói: "Cừ Chiêu, cậu đứng làm gì thế? Đến đây đi."
Ầm một tiếng vang rền, bức tường thành sụp đổ.
Cừ Chiêu máy móc lại phủ lên người Tuế Hòa.
Tuế Hòa cười duyên hỏi: "Lại hôn cái nữa, được không?"
Cô nóng muốn chết, rất muốn ăn kem ly.
Cơ thể Cừ Chiêu cứng đờ dần dần thả lỏng, hắn cọ cọ bên tai cô.
"Là do cậu câu dẫn tôi, không được hối hận."
————
Aiz.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
• 28/07/2018 •
Bởi vì thói quen, nếu không có quá nhiều tiết học, Cừ Chiêu sẽ không ngủ lại phòng ký túc xá qua đêm. Hắn thuê một căn phòng gần đại học C, diện tích không lớn, đủ cho một người ở.
Tuế Hòa ngủ không quá yên tĩnh, treo trên người hắn giống như gấu Koala hiếu động.
Cừ Chiêu mặt không đổi sắc đặt cô lên giường, cầm khăn lông ướt lau mặt cho cô, cô còn không vui, vặn cổ xoay mặt, bất chấp mọi kẽ hở để tránh thoát.
"Đừng nhúc nhích. "Cừ Chiêu giữ cằm Tuế Hòa, động tác lau mặt không dám dùng sức. Da Tuế Hòa mỏng, hơi tăng lực chà nhẹ sẽ ửng hồng ngay, hắn vẫn luôn biết.
Tuế Hòa say rượu mặt đỏ rực, còn xinh đẹp hơn cả mặt trời chiều mọi người chụp hai ngày trước. Cừ Chiêu hạ tầm mắt, dừng lại trước ngực cô một giây, rồi lại dời ánh mắt đi.
Đồ ấu trĩ.
Lau mặt xong, Cừ Chiêu đứng dậy định rời đi, chợt quay đầu lại, niết mặt cô, "Ấu trĩ."
"Aazz...đau!" Tuế Hòa vỗ tay hắn.
"Còn biết đau?" Cừ Chiêu không vui.
Tuy hắn nói muốn kéo Tuế Hòa xuống vực sâu cùng mình, nhưng loại chuyện giậu đổ bìm leo (1) bỉ ổi này hắn mới khinh thường làm. Nhưng không có nghĩa người khác sẽ không.
(1) Giậu đổ bìm leo: Ám chỉ khi ai đó gặp khó khăn, hoạn nạn thì kẻ khác lợi dụng, lấn át nhằm hại thêm hoặc kiếm chác một chút gì đó. ( Nguồn: sachhayonline)
Nếu hôm nay hắn không đi quán bar, vậy thì có phải Tuế Hòa cũng sẽ đi theo tên đàn ông lạ mặt nào đó về nhà không?
Con mồi hắn nhìn trúng sao có thể để cho người khác vấy bẩn? Nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.
Cừ Chiêu nặng tay hơn, "Cậu cần chút dạy bảo."
Quá đau. Tuế Hòa thần chí không tỉnh táo, thừa dịp bất ngờ đột kích cắn cổ tay Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi, "Buông ra."
Tuế Hòa giống như con thú nhỏ bị chọc giận, gắt gao không buông, mãi đến khi đầu lưỡi vô tình liếm hàm răng, cô nếm được vị máu tươi mới ngẩn người nhả ra.
Cô liếm môi một lần, đôi mắt ngây thơ lộ vẻ hung dữ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ăn miếng trả miếng."
Cô không hề biết vẻ mặt của mình bây giờ có bao nhiêu mê hoặc người khác.
Đôi mắt hồng hồng ngập nước, hai gò má ửng đỏ lan đến chóp mũi, trên môi cô còn vương chút máu, là của hắn.
Vết cắn hai hàng răng trên cổ tay rất sâu, có mấy chỗ lõm xuống bị rách da, nhưng Cừ Chiêu không thấy đau.
Đôi con ngươi âm trầm của hắn dừng lại trên gương mặt Tuế Hòa, đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mại như tơ lụa, làm hắn nhịn không được sờ soạng một phen, "Cậu nhất định muốn câu dẫn tôi đúng không?"
Mặt Tuế Hòa bị hắn bóp, phồng mồm nói không rõ, "Ưm, răng ăn răng! A!"
Không biết trong lòng suy nghĩ gì, Cừ Chiêu hôn môi cô ngấu nghiến.
Lưỡi chọc vào răng, Tuế Hòa không thoải mái, vẫn quyết không chịu thả lỏng khớp hàm, cô uốn éo cơ thể, lại dùng đầu gối ngăn Cừ Chiêu gần gũi, ngay cả đôi tay cũng dùng sức chống đỡ.
"Ba!"
Mông đột nhiên bị vỗ, Tuế Hòa sững sờ, dây thần kinh hơi buông lỏng, lưỡi Cừ Chiêu nhân cơ hội chen vào hàm răng.
Tuế Hòa bị cướp đoạt hô hấp, năng lực tự hỏi đều vỡ thành bụi phấn.
Trong nháy mắt cô cạn kiệt sức lực.
Hóa ra hôn môi không buồn nôn.
Nước bọt hai người dây dưa, Cừ Chiêu hít thở trở nên khó khăn, bàn tay cũng bắt đầu không yên phận.
Năm ngón tay hắn nắm vào lại mở ra, vuốt ve bờ mông co giãn có quy luật, đầu gối Tuế Hòa cũng theo đó mềm ra.
Cừ Chiêu càng ăn càng nghiện, càng xoa bóp càng kích động, hắn nghe thấy máu trong người hắn đang sôi sùng sục.
"Ăn sạch cô ấy, ăn sạch cô ấy, ăn sạch cô ấy..."
Cừ Chiêu để tâm nghĩ, không phải hắn bị mê hoặc, mà là cô ấy ăn quá ngon.
Đầu óc Tuế Hòa dần mơ hồ, cho là mình đang ăn kem ly vị chanh tươi, lại cảm giác mình biến thành bông vải mặc cho người ta nắn bóp tròn dẹt.
Không biết sao kem ly tan chảy quá nhanh, vị ngọt còn đọng lại trong cổ họng, thật muốn ăn thêm lần nữa. Tuế Hòa đẩy kem ly đi, kem ly cũng thuận thế trượt xuống một đường dọc theo cổ cô, rất ẩm ướt, rất dính. Cô muốn nói khó chịu, trong miệng lại phát ra tiếng rên rỉ khiến cho người ta suy nghĩ miên man bất định.
"A..."
Cừ Chiêu cảm nhận hạ thân căng chặt, tự chủ gắng gượng cả buổi tối ngày càng trở nên khẩn trương. Hắn lần theo bờ mông lên đến sau lưng, ngón tay như rắn như không đợi nổi muốn bao lấy hai khối căng tròn trong áo ngực.
Đè lên, một bàn tay hắn có thể nắm giữ toàn bộ.
Rốt cuộc Tuế Hòa còn bao nhiêu ngạc nhiên có thể cho hắn đây? Mỗi một lần đều khiến cho hắn động tâm lại si mê...
Chờ một chút, hắn đang suy nghĩ gì đây?
Loại ý nghĩ xa lạ này làm Cừ Chiêu bỗng nhiên thu lại bàn tay đang mở.
Đứng dậy từ trên người Tuế Hòa, vật nóng giữa hai chân trướng nóng phát đau, Cừ Chiêu vẫn không đổi sắc mặt, trong miệng hắn còn sót lại hương thơm ngọt ngào khiến cho lý trí rối bời.
Tuế Hòa nằm trước mặt hắn, quần bị hắn cởi khóa, vòng eo mảnh khảnh tinh tế, áo T – shirt bị đẩy lên cao che lấp xương quai xanh, khe rãnh ngực sâu ngăn cách hai ngọn núi trắng nõn... Nhưng điều làm Cừ Chiêu phiền lòng không phải cái này, mà là gương mặt Tuế Hòa trong sáng lại tản mát kiều mị quyến rũ.
Hắn chưa từng thấy Tuế Hòa như vậy, giống hồ ly tinh, khiến cho bức tường thành hắn xây nhiều năm bỗng nứt vôi rơi xuống, xuất hiện kẽ hở.
Đúng lúc này, Tuế Hòa đột nhiên nhìn hắn, khuôn mặt yêu kiều bỗng cười dịu dàng, cô vẫy tay nói: "Cừ Chiêu, cậu đứng làm gì thế? Đến đây đi."
Ầm một tiếng vang rền, bức tường thành sụp đổ.
Cừ Chiêu máy móc lại phủ lên người Tuế Hòa.
Tuế Hòa cười duyên hỏi: "Lại hôn cái nữa, được không?"
Cô nóng muốn chết, rất muốn ăn kem ly.
Cơ thể Cừ Chiêu cứng đờ dần dần thả lỏng, hắn cọ cọ bên tai cô.
"Là do cậu câu dẫn tôi, không được hối hận."
————
Aiz.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
• 28/07/2018 •