“Chị họ em? Chị họ em bị làm sao? Đầu óc chị ấy có vấn đề gì à?”
“Về mặt y học thì không có vấn đề gì. Nhưng tôi muốn xem xem trong đầu cô ấy rốt cuộc đang nghĩ gì. Tại sao tôi biểu hiện rõ ràng như vậy mà cô ấy vẫn không hiểu?”
“Vậy sếp nhìn ra cái gì rồi?”
“Sọ của chị họ cậu rất đẹp, hình dạng xương được lắm.”
“…”
Một câu chuyện tình yêu giữa vị bác sĩ tài ba cùng cô luật sư danh tiếng, hai người ở hai lĩnh vực khác nhau đã vậy tính cách cũng khác nhau.
Một Ôn Thiếu Khanh dịu dàng, tao nhã; khi khám bệnh thì ăn nói nhẹ nhàng, trên bàn mổ thì mạnh mẽ, oai phong. Anh chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có một cô gái nói với anh rằng cô sẽ tung hoành chiến đấu trong lĩnh vực của cô, bảo vệ anh chu toàn.
Một Tùng Dung điềm đạm, lão luyện, dựa vào ba tấc lưỡi gây dựng tiếng tăm trong giới luật sư. Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người đàn ông tên “Ôn Thiếu Khanh” khiến cô ngoài miệng thì á khẩu thế nhưng trong lòng lại nở hoa.
***
Ôn Thiếu Khanh: “Thông thường bệnh nhân sẽ trải qua năm giai đoạn tâm lý trong quá trình chấp nhận mình bị bệnh, giống như em không thể tiếp nhận việc em yêu anh!”
Tùng Dung đỏ bừng mặt: “Em không yêu anh!”.
“Giai đoạn thứ nhất là giai đoạn chối bỏ, em không chịu chấp nhận hiện thực!”
“Anh nói linh tinh!”.
“Giai đoạn thứ hai là giai đoạn căm phẫn.”
“Kệ anh nói sao thì nói. Em mệt rồi, về trước đây.”
“Trong trường hợp cá biệt, bệnh nhân sẽ có hiện tượng phản ứng bất ngờ với mục đích vùng vẫy vào phút chót.”
Tùng Dung tức giận: “Em không yêu anh.”
Ôn Thiếu Khanh chậm rãi nói: “Nơi có tình si, dẫu xa ngàn dặm ta vẫn cứ nhớ nhung. Tùng Dung, anh nói là anh thích em.”