Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170
Uông Trữ Hạ lảo đảo theo đà kéo, cơ thể chúi về chiếc bàn, trán đập vào cạnh màn hình máy tính đau nhói. Cô không muốn tranh cãi với với vị phụ huynh hung dữ này, chỉ muốn hất tay ra, nhưng bên kia dùng lực rất lớn khiến cô vừa bị thương vừa khó chịu.
“Cô làm gì vậy?” Uông Trữ Hạ bực bội xoa trán, ngẩng đầu không kiên nhẫn quát lớn. Không chỉ cô mà hai người phụ nữ trong phòng đều trợn trắng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đầu mũi chân chạm sàn, cơ thể đung đưa run rẩy, mặt tím ngắt vì ngạt thở, ngón tay trắng bệch cố gắng cậy mở bàn tay đang siết cổ họng mình, mẹ Hải Đăng không phát nổi tiếng nào.
Mục Anh Húc một tay ôm Mục Niệm, bé cúi đầu gục lên vai anh nhìn ra sau lưng, tay kia anh bóp chặt cổ mẹ Hải Đăng giơ lên cao, cơ bắp trên cánh tay căng chặt, gân xanh cuồn cuồn nhìn rất dữ tợn.
“Cô vừa đánh ai hả?”
“Bố Mục Niệm, đây là trường học, xin anh đừng đánh nhau…” Giáo viên kinh hãi bước đến muốn can ngăn nhưng bị ánh mắt giết người quét qua liền nhấc chân không nổi.
Khuôn mặt ác liệt ngoan độc của Mục Anh Húc dọa sợ giáo viên. Hai chân giáo viên run lẩy bẩy đứng không vững, khụy xuống sàn, cánh tay va phải Uông Trữ Hạ bên cạnh như chạm phải phao cứu mạng. Giáo viên mếu máo níu chặt áo cô cầu xin giúp đỡ. “Mẹ Mục Niệm, cô làm ơn khuyên chồng cô.”
Uông Trữ Hạ cũng bất ngờ trước hành vi cảnh cáo đầy bạo lực của Mục Anh Húc, cô vội đi đến, ngập ngừng nói.
“Niệm Nhi còn học ở đây, anh đừng làm vậy.” Thấy khuôn mặt mẹ Hải Đăng ngày càng tím tái, giọng cô lắp bắp. Mục Anh Húc quay sang nhìn cô chằm chằm, lực ở bàn tay không hề thuyên giảm.
Uông Trữ Hạ khẽ liếm môi, bản thân cô cũng bị áp lực khủng bố từ anh đè ép, sợ hãi vô thức nhen lên trong lòng. Đặt tay lên cổ tay anh, màu trắng mịn màng của da thịt và màu đồng chắc khỏe đặt cạnh nhau nhìn thật chói mắt, cô dịu giọng. “Buông ra đi!”
Như có phép màu, Mục Anh Húc buông tay, mẹ Hải Đăng ngã khụy xuống sàn, rũ rưỡi ho sù sụ. Không thèm bố thí ánh mắt nào cho cô ta, anh vội tóm lấy cổ tay Uông Trữ Hạ vừa áp vào tay anh.
“Đau không?” Ngón cái xoa nhẹ lên vết đỏ bên trên, giọng anh trầm ấm nhẹ nhàng.
Uông Trữ Hạ xấu hổ lắc đầu, rút tay về giấu sau lưng.
Mắt lóe lên tia mất mát, Mục Anh Húc giẫm chân lên tờ séc do ban nãy Uông Trữ Hạ ngã vào bàn mà rơi trên sàn nhà “Nếu cô còn ồn ào, chi phí thuốc men khỏi lấy?”
“Tưởng có tiền là lớn lối hả? Mấy đồng lẻ mà muốn bịt miệng người khác..” Mẹ Hải Đăng gạt nước mắt ứa ra vì đau, liếc nhìn tờ séc ngay dưới giày Mục Anh Húc. Con số không nhiều đến mức giọng nói lắp bắp vồn vã, ngón tay cố đẩy chân anh ra để cầm tấm séc. “Không, không, vậy đủ rồi, đủ rồi.”
Ném ánh mắt khinh thường vào người phụ nữ đang nhanh nhẹn cất tờ séc vào túi xách, Mục Anh Húc không có kiên nhẫn phí thời gian với thứ người hám tiền, một tay bế Mục Niệm, tay kia cầm cổ tay Uông Trữ Hạ thờ ơ rời đi.
Nhìn bóng lưng của Mục Anh Húc, giáo viên khôi phục tinh thần, thầm tự nhủ, lần sau phải cân nhắc kỹ càng khi mời phụ huynh học sinh đến trường.
Trong bãi đậu xe, Mục Anh Húc mở cửa sau đặt Mục Niệm vào, anh định đóng cửa, nhưng bị Uông Trữ Hạ chặn lại.
“Tôi sẽ ngồi với con. Hôm nay con cũng đủ sợ hãi rồi.” Dưới ánh mắt dò hỏi của anh, cô giải thích.
Anh nhìn vào trong xe, bắt gặp khuôn mặt tỉnh bơ đầy háo hức của con trai, tìm không ra tia sợ hãi liền nhắn mày. “Em tránh tôi?”
“Anh nghĩ nhiều.” Cô đẩy anh ra, cúi đầu chui vào trong, che giấu gò má ửng hồng.
Mục Anh Húc khó hiểu trước thái độ của cô, vòng lên ghế lái khởi động xe.
Từ ghế sau, vọng lên giọng nói nhẹ nhàng nhẫn nại của Uông Trữ Hạ. “Niệm Nhi, hôm nay bạn con sai trước nhưng con cũng không được đánh nhau với bạn nghe chưa?”
“Nhưng dì kia nói sai giống Hải Đăng, bố cũng ra tay đánh người mà, sao mẹ không mắng bố?” Mục Niệm bướng bỉnh thắc mắc.
“Bố con là người lớn, bố biết phân biệt đúng sai. Con không nên tị nạnh so bì với người lớn, đây là hai chuyện khác nhau.” Câu hỏi của Mục Niệm khó trả lời đến mức cô phân tích lung tung, càng nói càng lệch chủ đề.
“Vậy chờ con lớn là con có quyền đánh người nếu họ nói xấu con và nói xấu mẹ đúng không?” Mục Niệm quyết cắn không tha vấn đề này.
Mục Anh Húc qua gương chiếu hậu nhìn Uông Trữ Hạ bối rối chân tay giải thích cho con trai, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười. Trong lòng còn vương vấn câu nói bị mẹ bỏ rơi’, anh lạnh lùng cắt ngang đối thoại của hai người.
“Sau này có ai bắt nạt con, nói xấu con, con đấm thắng vào mặt nó cho bố. Con không cần để bản thân chịu thiệt thòi, biết không?”
Khóe miệng Uông Trữ Hạ giật giật, cô bất lực trước cách dạy con của anh, thì thào phản bác. “Anh đừng dạy hư trẻ con…”
Mục Niệm bám vào thành ghế, nhô người lên trước hồ hởi hỏi Mục Anh Húc. “Nếu cảnh sát bắt con vì đánh nhau thì sao?”
“Nhà mình có tiền! Yên tâm.” Mục Niệm hoan hô vỗ tay, Uông Trữ Hạ đỡ trán không nói nổi lời nào.
Mục Niệm vốn là đứa trẻ nhạy cảm hơn các bạn đồng trang lứa, nó nhìn thấy mẹ xụ mặt không vui liền đảo tròn mắt, sà vào lòng hôn hôn mặt cô, nịnh nọt. “Mẹ Hạ Hạ yêu dấu của con, hôm nay mẹ đừng rời đi được không? Con lâu rồi không được ngủ với mẹ. Niệm Nhi nhớ mẹ đến thắt ruột thắt gan.”
“Mẹ nói nhiều lần là không học cách nói chuyện trên tivi rồi mà…” Uông Trữ Hạ vỗ nhẹ vào mông bé, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh phụng phịu, đôi mắt bắt đầu ngấn nước đáng thương, cô không đành lòng từ chối. Lén lún nhìn về phía ghế lái, cô không biết trả lời thế nào.
“Tôi biết em chưa tìm được nhà, đang khách sạn rẻ tiền đúng không? Bạn tôi có một khách sạn gần đây, tối nay em và con ngủ lại đó đi. Đừng làm thằng bé đau lòng thêm nữa.” Mục Anh Húc hờ hững sắp xếp.
Uông Trữ Hạ giật mình, nghe Mục Niệm hỏi. “Bố ơi, mẹ không có nhà à? Bố đưa mẹ về nhà mình ngủ đi, nhốt mẹ lại, mẹ sẽ không chạy đi đâu được nữa. Nhà mình nhiều phòng thừa, mẹ không thèm ngủ với bố thì ngủ với con cũng được mà.”
“Mẹ chỉ có thể ngủ trong khách sạn với con được thôi, con đòi về Mục gia, mẹ sẽ bỏ đi đấy.” Mục Anh Húc dọa nạt Mục Niệm làm bé xị mặt chù ụ không vui. Về Mục gia mới bắt nhốt mẹ lại được chứ, bé không dám nói ra âm mưu trong đầu.
Cô rất lâu không được ở cạnh con, rất nhớ bé, và cũng hiểu lý do Mục Anh Húc sắp xếp cho cô ở khách sạn. Uông Trữ Hạ xoa đầu Mục Niệm.
“Niệm Nhi tối nay sẽ ở trong khách sạn với mẹ chứ?
“Dạ, được ạ.” Bé đồng ý không suy nghĩ. Với Mục Niệm, chỉ cần được ở bên cạnh mẹ, bé ngủ đâu cũng không quan trọng.
Mục Anh Húc đưa hai người đến khách sạn, sau khi mở cửa phòng, Mục Niệm tò mò đi thăm từng phòng, đây là một chuỗi phòng nối kề nhau trong cùng tầng.
Mục Anh Húc giải thích với Uông Trữ Hạ ở phòng khách. “Tôi không muốn đưa em về Mục gia vì em vừa thôi việc ở tập đoàn Thánh Hâm, dọn khỏi căn nhà đứng tên anh ta, nếu em ngủ lại Mục gia, sẽ có nhiều tin đồn không tốt ảnh hưởng danh dự của em. Tôi không muốn mang đến cho em những phiền phức không cần thiết.”
“Anh không nói, tôi cũng hiểu được chuyện này.” Cô biết Mục Anh Húc tuy tính cách tàn ác khốc liệt nhưng anh luôn xem xét mọi việc thấu đáo, cô rất vừa lòng với sự sắp xếp của anh.
Mục Anh Húc gợi chuyện, không muốn rời đi sớm. “Em đang tìm việc làm?”
Uông Trữ Hã nheo mắt nhìn anh, không đáp.
Anh gãi gãi mũi, phân trần. “Cấp dưới báo cáo địa điểm quán cà phê kia cho tôi, bên trong có cả thông tin này.” Sợ cô lo lắng nên anh gấp gáp an ủi. “Em đừng vội chuyện tìm việc làm. Tìm được việc phù hợp cũng là cái duyên. Em cứ thoải mái tự mình trải nghiệm, khi nào mệt mỏi có thể tìm tôi, tôi sẽ cho người giúp em sắp xếp công việc tốt phù hợp chuyên ngành.”
Nhiệt tình giúp đỡ của Mục Anh Húc chỉ nhận được nụ cười lịch sự của Uông Trữ Hạ. Cô và anh không phải người thân, không bạn bè, anh đơn giản là bố của con trai cô, cuộc sống của cô không cần anh xen vào.
Uông Trữ Hạ từ chối. “Cảm ơn lòng tốt của anh. Tôi vẫn tự nhủ không cần dựa vào ai cũng có thể sống, nhưng những người bên cạnh luôn vô tình hoặc cố ý đưa tay tương trợ. Điều này chỉ khiến tôi ỷ lại ngày càng yếu đuối. Anh không cần lo nghĩ chuyện của tôi. Tôi có thể tự mình giải quyết.”
“Tôi hiểu. Nếu một ngày nào đó, em cần, tôi luôn sẵn lòng.” Anh không ép buộc hay thuyết phục, chỉ tranh thủ buông lời tán tỉnh.
Mục Anh Húc nói xong liền rời khỏi khách sạn, để lại cô và Mục Niệm tự chăm sóc nhau.
Uông Trữ Hạ đi quanh tìm Mục Niệm, phát hiện bé nằm úp sấp trên giường ngáy khò khò. Cô nằm nghiêng bên cạnh, chọc chọc đôi môi chúm chím đáng yêu, trong đầu cô văng vẳng câu nói của Mục Niệm.
“Bạn đó nói con không có mẹ, con là đứa trẻ bị mẹ vứt bỏ…”
Đây là hậu quả cho những quyết định ngu ngốc lâu nay của cô. Nếu cô không để lại Mục Niệm, bé sẽ không bị nói là đứa bé bị mẹ bỏ rơi, nếu cô làm tròn trách nghiệm và nghĩa vụ ở bên con suốt năm tháng trẻ thơ, thì khi nghe bạn nói khích, Mục Niệm cũng không phản ứng lớn như vậy.
Nhẹ nhàng lướt ngón tay trên má Mục Niệm, Uông Trữ Hạ đau khổ thì thầm. “Niệm Nhi, mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi… tất cả đều là lỗi của mẹ. sau này mẹ nhất định bù đắp cho con.”
Lời xin lỗi lặp lại nhiều lần, ngày càng nhỏ, cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ trong sự ăn năn tội lỗi.
Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con vẫn chưa ngủ dậy, cửa phòng bị đập rầm rầm. Uông Trữ Hạ chống chọi cơn buồn ngủ, thất thểu ra mở cửa.
“Hứa Cao Lãng?” Bất ngờ khiến Uông Trữ Hạ tỉnh ngủ kêu lên. Cô đinh ninh hắn không tìm được địa chỉ này, sự thật trái ngược làm cô khá hoảng sợ.
Hứa Cao Lãng coi như không thấy vẻ mặt bất an của cô, thái độ rất tự nhiên. “Em còn chưa dậy sao? Tôi mang đồ ăn sáng cho em.”
Hứa Cao Lãng thản nhiên bước vào phòng, đặt bữa sáng đã mua lên bàn trà giữa phòng khách, giục Uông Trữ Hạ. “Em vẫn ở đó làm gì? Mau đi đánh răng rồi ăn cho nóng.”
Uông Trữ Hạ nhìn ra ngoài hành lang với vẻ chột dạ, cô sợ Mục Anh Húc qua đây sớm, sẽ rất khó xử. Đóng cửa rồi quay lại, đã thấy Hứa Cao Lãng ngồi trên ghế như chủ nhân thực thụ. Đồ toàn toàn món cô thích nhưng Uông Trữ Hạ không có cảm giác thèm ăn. Cô thận trọng hỏi. “Sao anh biết tôi sống ở đây?”
“Tôi điều tra.” Hứa Cao Lãng bâng quơ nói, nụ cười tự nhiên.“Tôi biết Mục Anh Húc thuê phòng này cho em. Chiều hôm qua hai người đã ở cùng nhau. Hình như tình cảm hai người rất tốt, không căm hét hay hận thù gì nhỉ?”
Cơ thể cô cứng đờ, đứng yên bất động bên cạnh bàn, giọng nói cao hơn bình thường. “Chiều hôm qua tôi cùng anh ta đến trường mầm non nơi Mục Niệm học, bé đánh nhau với bạn, tôi lo lắng nên đi cùng. Không phải như những gì anh nghĩ đâu…”
“Em cho rằng tôi nghĩ gì?” Hắn cười vui vẻ, nháy mắt với cô. “Em nhạy cảm quá không? Đâu phải cứ đàn ông thuê khách sạn cho phụ nữ là có quan hệ, đúng không?”
Cô không rõ thái độ của hắn là gì khi đặt câu hỏi dễ gây hiểu lầm, nên cắn môi im lặng. Đúng lúc này Mục Niệm dụi mắt ngái ngủ đi ra ngoài, bé giật mình ngơ ngác nhìn người đột ngột xuất hiện.
Chớp chớp mắt, Mục Niệm chạy đến ôm chân Uông Trữ Hạ, lắc lắc tay cô. “Sao mẹ cho chú đáng ghét vào đây? Chú ấy bắt mẹ đi làm phải không?”
Uông Trữ Hạ luống cuống khi bị gọi mẹ, ngồi xổm xuống dỗ dành bé. “Niệm Nhi đi đánh răng rồi ra ăn sáng được không? Mẹ có chuyện muốn nói với chú.”
Mục Niệm gật đầu, vừa đi vừa quay đầu cảnh giác, cuối cùng chạy vọt vào phòng ngủ.
Uông Trữ Hạ nhìn thẳng Hứa Cao Lãng, thú nhận. “Xin lỗi, tôi đã nói dối anh.
Mục Niệm là con của tôi, vợ cũ trong truyền thuyết của Mục Anh Húc chính là tôi.
Cô chờ đợi hắn tức giận trách mắng, nhưng phản ứng của Hứa Cao Lãng rất bình tĩnh. “Tôi đã biết từ lâu rồi. Tôi chỉ muốn nghe chính miệng em nói ra.”
“Anh… biết hết? Anh biết chuyện này khi nào?”
“Ngay hôm trong nhà hàng tên nhóc kia gọi em là mẹ, tôi đã đặc biệt điều tra.
Tôi biết em là mẹ ruột đứa bé.”
“Vậy thì tại sao anh không vạch trần tôi?”
“Em giấu giếm chắc chắn có lý do riêng. Tôi tôn trọng em. Tôi muốn khi nào em sẵn sàng chia sẻ quá khứ với tôi đều xuất phát từ tự nguyện. Em hiểu rõ, tôi không bao giờ ép buộc em làm điều không thích.”
“Cảm ơn… và xin lỗi. Tôi không nên nói dối anh, việc tôi nhất quyết nghỉ việc ở Thánh Hâm và dọn ra khỏi nhà anh mà không lời từ biệt, là tôi không đúng…”
Ánh mắt bao dung cùng nụ cười dịu dàng của Hứa Cao Lãng làm cô nghẹn lời.
Cảm giác ấm áp quen thuộc giống một người nào đó bất chợt xâm lấn trái tim cô.
Uông Trữ Hạ lén lút bấm bốn đầu ngón tay vào lòng bàn tay để tỉnh táo hơn.
Sự chín chắn của Hứa Cao Lãng làm cô cảm động nhưng lần bị vây đánh giết kia, cô vẫn không thể quên. Cả cô và hắn đều hiểu, tình bạn giữa hai người không cách nào quay lại như ban đầu.
“Cô làm gì vậy?” Uông Trữ Hạ bực bội xoa trán, ngẩng đầu không kiên nhẫn quát lớn. Không chỉ cô mà hai người phụ nữ trong phòng đều trợn trắng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đầu mũi chân chạm sàn, cơ thể đung đưa run rẩy, mặt tím ngắt vì ngạt thở, ngón tay trắng bệch cố gắng cậy mở bàn tay đang siết cổ họng mình, mẹ Hải Đăng không phát nổi tiếng nào.
Mục Anh Húc một tay ôm Mục Niệm, bé cúi đầu gục lên vai anh nhìn ra sau lưng, tay kia anh bóp chặt cổ mẹ Hải Đăng giơ lên cao, cơ bắp trên cánh tay căng chặt, gân xanh cuồn cuồn nhìn rất dữ tợn.
“Cô vừa đánh ai hả?”
“Bố Mục Niệm, đây là trường học, xin anh đừng đánh nhau…” Giáo viên kinh hãi bước đến muốn can ngăn nhưng bị ánh mắt giết người quét qua liền nhấc chân không nổi.
Khuôn mặt ác liệt ngoan độc của Mục Anh Húc dọa sợ giáo viên. Hai chân giáo viên run lẩy bẩy đứng không vững, khụy xuống sàn, cánh tay va phải Uông Trữ Hạ bên cạnh như chạm phải phao cứu mạng. Giáo viên mếu máo níu chặt áo cô cầu xin giúp đỡ. “Mẹ Mục Niệm, cô làm ơn khuyên chồng cô.”
Uông Trữ Hạ cũng bất ngờ trước hành vi cảnh cáo đầy bạo lực của Mục Anh Húc, cô vội đi đến, ngập ngừng nói.
“Niệm Nhi còn học ở đây, anh đừng làm vậy.” Thấy khuôn mặt mẹ Hải Đăng ngày càng tím tái, giọng cô lắp bắp. Mục Anh Húc quay sang nhìn cô chằm chằm, lực ở bàn tay không hề thuyên giảm.
Uông Trữ Hạ khẽ liếm môi, bản thân cô cũng bị áp lực khủng bố từ anh đè ép, sợ hãi vô thức nhen lên trong lòng. Đặt tay lên cổ tay anh, màu trắng mịn màng của da thịt và màu đồng chắc khỏe đặt cạnh nhau nhìn thật chói mắt, cô dịu giọng. “Buông ra đi!”
Như có phép màu, Mục Anh Húc buông tay, mẹ Hải Đăng ngã khụy xuống sàn, rũ rưỡi ho sù sụ. Không thèm bố thí ánh mắt nào cho cô ta, anh vội tóm lấy cổ tay Uông Trữ Hạ vừa áp vào tay anh.
“Đau không?” Ngón cái xoa nhẹ lên vết đỏ bên trên, giọng anh trầm ấm nhẹ nhàng.
Uông Trữ Hạ xấu hổ lắc đầu, rút tay về giấu sau lưng.
Mắt lóe lên tia mất mát, Mục Anh Húc giẫm chân lên tờ séc do ban nãy Uông Trữ Hạ ngã vào bàn mà rơi trên sàn nhà “Nếu cô còn ồn ào, chi phí thuốc men khỏi lấy?”
“Tưởng có tiền là lớn lối hả? Mấy đồng lẻ mà muốn bịt miệng người khác..” Mẹ Hải Đăng gạt nước mắt ứa ra vì đau, liếc nhìn tờ séc ngay dưới giày Mục Anh Húc. Con số không nhiều đến mức giọng nói lắp bắp vồn vã, ngón tay cố đẩy chân anh ra để cầm tấm séc. “Không, không, vậy đủ rồi, đủ rồi.”
Ném ánh mắt khinh thường vào người phụ nữ đang nhanh nhẹn cất tờ séc vào túi xách, Mục Anh Húc không có kiên nhẫn phí thời gian với thứ người hám tiền, một tay bế Mục Niệm, tay kia cầm cổ tay Uông Trữ Hạ thờ ơ rời đi.
Nhìn bóng lưng của Mục Anh Húc, giáo viên khôi phục tinh thần, thầm tự nhủ, lần sau phải cân nhắc kỹ càng khi mời phụ huynh học sinh đến trường.
Trong bãi đậu xe, Mục Anh Húc mở cửa sau đặt Mục Niệm vào, anh định đóng cửa, nhưng bị Uông Trữ Hạ chặn lại.
“Tôi sẽ ngồi với con. Hôm nay con cũng đủ sợ hãi rồi.” Dưới ánh mắt dò hỏi của anh, cô giải thích.
Anh nhìn vào trong xe, bắt gặp khuôn mặt tỉnh bơ đầy háo hức của con trai, tìm không ra tia sợ hãi liền nhắn mày. “Em tránh tôi?”
“Anh nghĩ nhiều.” Cô đẩy anh ra, cúi đầu chui vào trong, che giấu gò má ửng hồng.
Mục Anh Húc khó hiểu trước thái độ của cô, vòng lên ghế lái khởi động xe.
Từ ghế sau, vọng lên giọng nói nhẹ nhàng nhẫn nại của Uông Trữ Hạ. “Niệm Nhi, hôm nay bạn con sai trước nhưng con cũng không được đánh nhau với bạn nghe chưa?”
“Nhưng dì kia nói sai giống Hải Đăng, bố cũng ra tay đánh người mà, sao mẹ không mắng bố?” Mục Niệm bướng bỉnh thắc mắc.
“Bố con là người lớn, bố biết phân biệt đúng sai. Con không nên tị nạnh so bì với người lớn, đây là hai chuyện khác nhau.” Câu hỏi của Mục Niệm khó trả lời đến mức cô phân tích lung tung, càng nói càng lệch chủ đề.
“Vậy chờ con lớn là con có quyền đánh người nếu họ nói xấu con và nói xấu mẹ đúng không?” Mục Niệm quyết cắn không tha vấn đề này.
Mục Anh Húc qua gương chiếu hậu nhìn Uông Trữ Hạ bối rối chân tay giải thích cho con trai, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười. Trong lòng còn vương vấn câu nói bị mẹ bỏ rơi’, anh lạnh lùng cắt ngang đối thoại của hai người.
“Sau này có ai bắt nạt con, nói xấu con, con đấm thắng vào mặt nó cho bố. Con không cần để bản thân chịu thiệt thòi, biết không?”
Khóe miệng Uông Trữ Hạ giật giật, cô bất lực trước cách dạy con của anh, thì thào phản bác. “Anh đừng dạy hư trẻ con…”
Mục Niệm bám vào thành ghế, nhô người lên trước hồ hởi hỏi Mục Anh Húc. “Nếu cảnh sát bắt con vì đánh nhau thì sao?”
“Nhà mình có tiền! Yên tâm.” Mục Niệm hoan hô vỗ tay, Uông Trữ Hạ đỡ trán không nói nổi lời nào.
Mục Niệm vốn là đứa trẻ nhạy cảm hơn các bạn đồng trang lứa, nó nhìn thấy mẹ xụ mặt không vui liền đảo tròn mắt, sà vào lòng hôn hôn mặt cô, nịnh nọt. “Mẹ Hạ Hạ yêu dấu của con, hôm nay mẹ đừng rời đi được không? Con lâu rồi không được ngủ với mẹ. Niệm Nhi nhớ mẹ đến thắt ruột thắt gan.”
“Mẹ nói nhiều lần là không học cách nói chuyện trên tivi rồi mà…” Uông Trữ Hạ vỗ nhẹ vào mông bé, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh phụng phịu, đôi mắt bắt đầu ngấn nước đáng thương, cô không đành lòng từ chối. Lén lún nhìn về phía ghế lái, cô không biết trả lời thế nào.
“Tôi biết em chưa tìm được nhà, đang khách sạn rẻ tiền đúng không? Bạn tôi có một khách sạn gần đây, tối nay em và con ngủ lại đó đi. Đừng làm thằng bé đau lòng thêm nữa.” Mục Anh Húc hờ hững sắp xếp.
Uông Trữ Hạ giật mình, nghe Mục Niệm hỏi. “Bố ơi, mẹ không có nhà à? Bố đưa mẹ về nhà mình ngủ đi, nhốt mẹ lại, mẹ sẽ không chạy đi đâu được nữa. Nhà mình nhiều phòng thừa, mẹ không thèm ngủ với bố thì ngủ với con cũng được mà.”
“Mẹ chỉ có thể ngủ trong khách sạn với con được thôi, con đòi về Mục gia, mẹ sẽ bỏ đi đấy.” Mục Anh Húc dọa nạt Mục Niệm làm bé xị mặt chù ụ không vui. Về Mục gia mới bắt nhốt mẹ lại được chứ, bé không dám nói ra âm mưu trong đầu.
Cô rất lâu không được ở cạnh con, rất nhớ bé, và cũng hiểu lý do Mục Anh Húc sắp xếp cho cô ở khách sạn. Uông Trữ Hạ xoa đầu Mục Niệm.
“Niệm Nhi tối nay sẽ ở trong khách sạn với mẹ chứ?
“Dạ, được ạ.” Bé đồng ý không suy nghĩ. Với Mục Niệm, chỉ cần được ở bên cạnh mẹ, bé ngủ đâu cũng không quan trọng.
Mục Anh Húc đưa hai người đến khách sạn, sau khi mở cửa phòng, Mục Niệm tò mò đi thăm từng phòng, đây là một chuỗi phòng nối kề nhau trong cùng tầng.
Mục Anh Húc giải thích với Uông Trữ Hạ ở phòng khách. “Tôi không muốn đưa em về Mục gia vì em vừa thôi việc ở tập đoàn Thánh Hâm, dọn khỏi căn nhà đứng tên anh ta, nếu em ngủ lại Mục gia, sẽ có nhiều tin đồn không tốt ảnh hưởng danh dự của em. Tôi không muốn mang đến cho em những phiền phức không cần thiết.”
“Anh không nói, tôi cũng hiểu được chuyện này.” Cô biết Mục Anh Húc tuy tính cách tàn ác khốc liệt nhưng anh luôn xem xét mọi việc thấu đáo, cô rất vừa lòng với sự sắp xếp của anh.
Mục Anh Húc gợi chuyện, không muốn rời đi sớm. “Em đang tìm việc làm?”
Uông Trữ Hã nheo mắt nhìn anh, không đáp.
Anh gãi gãi mũi, phân trần. “Cấp dưới báo cáo địa điểm quán cà phê kia cho tôi, bên trong có cả thông tin này.” Sợ cô lo lắng nên anh gấp gáp an ủi. “Em đừng vội chuyện tìm việc làm. Tìm được việc phù hợp cũng là cái duyên. Em cứ thoải mái tự mình trải nghiệm, khi nào mệt mỏi có thể tìm tôi, tôi sẽ cho người giúp em sắp xếp công việc tốt phù hợp chuyên ngành.”
Nhiệt tình giúp đỡ của Mục Anh Húc chỉ nhận được nụ cười lịch sự của Uông Trữ Hạ. Cô và anh không phải người thân, không bạn bè, anh đơn giản là bố của con trai cô, cuộc sống của cô không cần anh xen vào.
Uông Trữ Hạ từ chối. “Cảm ơn lòng tốt của anh. Tôi vẫn tự nhủ không cần dựa vào ai cũng có thể sống, nhưng những người bên cạnh luôn vô tình hoặc cố ý đưa tay tương trợ. Điều này chỉ khiến tôi ỷ lại ngày càng yếu đuối. Anh không cần lo nghĩ chuyện của tôi. Tôi có thể tự mình giải quyết.”
“Tôi hiểu. Nếu một ngày nào đó, em cần, tôi luôn sẵn lòng.” Anh không ép buộc hay thuyết phục, chỉ tranh thủ buông lời tán tỉnh.
Mục Anh Húc nói xong liền rời khỏi khách sạn, để lại cô và Mục Niệm tự chăm sóc nhau.
Uông Trữ Hạ đi quanh tìm Mục Niệm, phát hiện bé nằm úp sấp trên giường ngáy khò khò. Cô nằm nghiêng bên cạnh, chọc chọc đôi môi chúm chím đáng yêu, trong đầu cô văng vẳng câu nói của Mục Niệm.
“Bạn đó nói con không có mẹ, con là đứa trẻ bị mẹ vứt bỏ…”
Đây là hậu quả cho những quyết định ngu ngốc lâu nay của cô. Nếu cô không để lại Mục Niệm, bé sẽ không bị nói là đứa bé bị mẹ bỏ rơi, nếu cô làm tròn trách nghiệm và nghĩa vụ ở bên con suốt năm tháng trẻ thơ, thì khi nghe bạn nói khích, Mục Niệm cũng không phản ứng lớn như vậy.
Nhẹ nhàng lướt ngón tay trên má Mục Niệm, Uông Trữ Hạ đau khổ thì thầm. “Niệm Nhi, mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi… tất cả đều là lỗi của mẹ. sau này mẹ nhất định bù đắp cho con.”
Lời xin lỗi lặp lại nhiều lần, ngày càng nhỏ, cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ trong sự ăn năn tội lỗi.
Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con vẫn chưa ngủ dậy, cửa phòng bị đập rầm rầm. Uông Trữ Hạ chống chọi cơn buồn ngủ, thất thểu ra mở cửa.
“Hứa Cao Lãng?” Bất ngờ khiến Uông Trữ Hạ tỉnh ngủ kêu lên. Cô đinh ninh hắn không tìm được địa chỉ này, sự thật trái ngược làm cô khá hoảng sợ.
Hứa Cao Lãng coi như không thấy vẻ mặt bất an của cô, thái độ rất tự nhiên. “Em còn chưa dậy sao? Tôi mang đồ ăn sáng cho em.”
Hứa Cao Lãng thản nhiên bước vào phòng, đặt bữa sáng đã mua lên bàn trà giữa phòng khách, giục Uông Trữ Hạ. “Em vẫn ở đó làm gì? Mau đi đánh răng rồi ăn cho nóng.”
Uông Trữ Hạ nhìn ra ngoài hành lang với vẻ chột dạ, cô sợ Mục Anh Húc qua đây sớm, sẽ rất khó xử. Đóng cửa rồi quay lại, đã thấy Hứa Cao Lãng ngồi trên ghế như chủ nhân thực thụ. Đồ toàn toàn món cô thích nhưng Uông Trữ Hạ không có cảm giác thèm ăn. Cô thận trọng hỏi. “Sao anh biết tôi sống ở đây?”
“Tôi điều tra.” Hứa Cao Lãng bâng quơ nói, nụ cười tự nhiên.“Tôi biết Mục Anh Húc thuê phòng này cho em. Chiều hôm qua hai người đã ở cùng nhau. Hình như tình cảm hai người rất tốt, không căm hét hay hận thù gì nhỉ?”
Cơ thể cô cứng đờ, đứng yên bất động bên cạnh bàn, giọng nói cao hơn bình thường. “Chiều hôm qua tôi cùng anh ta đến trường mầm non nơi Mục Niệm học, bé đánh nhau với bạn, tôi lo lắng nên đi cùng. Không phải như những gì anh nghĩ đâu…”
“Em cho rằng tôi nghĩ gì?” Hắn cười vui vẻ, nháy mắt với cô. “Em nhạy cảm quá không? Đâu phải cứ đàn ông thuê khách sạn cho phụ nữ là có quan hệ, đúng không?”
Cô không rõ thái độ của hắn là gì khi đặt câu hỏi dễ gây hiểu lầm, nên cắn môi im lặng. Đúng lúc này Mục Niệm dụi mắt ngái ngủ đi ra ngoài, bé giật mình ngơ ngác nhìn người đột ngột xuất hiện.
Chớp chớp mắt, Mục Niệm chạy đến ôm chân Uông Trữ Hạ, lắc lắc tay cô. “Sao mẹ cho chú đáng ghét vào đây? Chú ấy bắt mẹ đi làm phải không?”
Uông Trữ Hạ luống cuống khi bị gọi mẹ, ngồi xổm xuống dỗ dành bé. “Niệm Nhi đi đánh răng rồi ra ăn sáng được không? Mẹ có chuyện muốn nói với chú.”
Mục Niệm gật đầu, vừa đi vừa quay đầu cảnh giác, cuối cùng chạy vọt vào phòng ngủ.
Uông Trữ Hạ nhìn thẳng Hứa Cao Lãng, thú nhận. “Xin lỗi, tôi đã nói dối anh.
Mục Niệm là con của tôi, vợ cũ trong truyền thuyết của Mục Anh Húc chính là tôi.
Cô chờ đợi hắn tức giận trách mắng, nhưng phản ứng của Hứa Cao Lãng rất bình tĩnh. “Tôi đã biết từ lâu rồi. Tôi chỉ muốn nghe chính miệng em nói ra.”
“Anh… biết hết? Anh biết chuyện này khi nào?”
“Ngay hôm trong nhà hàng tên nhóc kia gọi em là mẹ, tôi đã đặc biệt điều tra.
Tôi biết em là mẹ ruột đứa bé.”
“Vậy thì tại sao anh không vạch trần tôi?”
“Em giấu giếm chắc chắn có lý do riêng. Tôi tôn trọng em. Tôi muốn khi nào em sẵn sàng chia sẻ quá khứ với tôi đều xuất phát từ tự nguyện. Em hiểu rõ, tôi không bao giờ ép buộc em làm điều không thích.”
“Cảm ơn… và xin lỗi. Tôi không nên nói dối anh, việc tôi nhất quyết nghỉ việc ở Thánh Hâm và dọn ra khỏi nhà anh mà không lời từ biệt, là tôi không đúng…”
Ánh mắt bao dung cùng nụ cười dịu dàng của Hứa Cao Lãng làm cô nghẹn lời.
Cảm giác ấm áp quen thuộc giống một người nào đó bất chợt xâm lấn trái tim cô.
Uông Trữ Hạ lén lút bấm bốn đầu ngón tay vào lòng bàn tay để tỉnh táo hơn.
Sự chín chắn của Hứa Cao Lãng làm cô cảm động nhưng lần bị vây đánh giết kia, cô vẫn không thể quên. Cả cô và hắn đều hiểu, tình bạn giữa hai người không cách nào quay lại như ban đầu.