Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202
“Giả dối! Mày là đồ dối trá! Mày hiểu sao được cảm giác bị sỉ nhục trước mặt bao nhiêu người? Mày làm sao hiểu loại đau đớn này? Nếu không có mày, tao sẽ không phải chịu nhục nhã như hôm nay.”
Cao Trữ Mộc khản giọng hét lớn. Giờ phút này, ả không giữ lại bất cứ điều gì, nói ra mọi suy nghĩ vẫn ôm khư khư trong lòng.
“Người Mục Anh Húc yêu là tao, nếu không có mày xen vào phá hoại, anh ấy sẽ không vứt bỏ tao, không chèn ép Cao gia. Mày kết hôn với Mục Anh Húc, mày chiếm lấy vị trí đáng ra là của tao. Chính mày khiến tao mất đi người tạo yêu thương.”
Uông Trữ Hạ giật thót tim, vô thức nhìn về phía Mục Anh Húc. Chuyện kết hôn năm xưa, cô bị ép cưới thay chị gái, Mục Anh Húc không hề biết chuyện này.
Anh nhìn đáp lại cô, không lên tiếng. Nhìn hai người trao đổi ánh mắt tình tứ, Cao Trữ Mộc cười điên cuồng.
“Bây giờ mày còn khoe khoang tình cảm trước mặt tao, Uông Trữ Hạ, mày cố ý chọc giận tao, đúng không?”
“Là lời thật lòng của chị?” Lời nói vô lý của ả làm Uông trữ Hạ cau mày. Tình huống hiện tại, dù cô oán hận trong lòng, cũng âm thầm đè nén, thở ra một hơi dài.
“Được rồi, nếu chị bất mãn, chúng ta có thể từ từ giải quyết. Dù chị ghét bỏ tôi, nhưng còn Khương Giang thì sao? Hắn chăm sóc chị lâu như vậy, chị tự làm tổn thương bản thân, không sợ hắn buồn sao?”
“Khương Giang?” Cao Trữ Mộc chế nhạo.
“Mày không trả lời được, không có giải đáp hợp lý cho tình huống, nên lợi dụng người khác để lảng tránh? Nếu không phải vì mày, Cao gia sẽ không phá sản, bố tao sẽ không chết, tao vẫn là con gái Cao gia được người khác cưng chiều. Vì mày nên Mục Anh Húc mới hãm hại Cao gia, mới phá nát gia đình tao.”
Uông Trữ Hạ cứng nhắc quay đầu nhìn Mục Anh Húc. Anh tiến lên một bước, lãnh đạm nhìn Cao Trữ Mộc.
“Đừng tỏ ra thanh cao! Cô càng nói càng sai. Kết quả hôm nay đều cho chính cô tự tay tạo nghiệt. Tôi đơn giản là bắt những người có ý xấu, có mưu đồ hãm hại Hạ Hạ phải trả giá. Tôi không yêu cô, Hạ Hạ không cướp tôi từ tay cô. Tôi không phải vật sở hữu của cô.”
“Không đúng! Sự thật không phải như thế.” Cao Trữ Mộc gầm lên, gió lộng khiến váy cưới bay phần phần, tóc xổ tung theo gió rối xù như ngọn lửa hung dữ đang thiêu đốt phía sau lưng ả.
“Ngay từ đầu là chúng ta yêu nhau, tình cảm đó bị xen ngang bởi Uông Trữ Hạ. Là cô ta, cô ta cản trở anh và em. Chúng ta yêu nhau, nếu kết hôn với người khác thì còn ý nghĩa gì?”
Nghe Cao Trữ Mộc đổ hết lỗi lên đầu Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc nhíu chặt mày, không muốn giữ thể diện cho Khương Giang, anh nói thẳng sự thật lâu nay không nhắc đến.
“Người tự lừa mình dối người là cô. Từ đầu đến cuối, người tôi yêu là Cao Trữ Tịch quá khứ, là Uông Trữ Hạ hiện tại. Cô và gia đình cô nói dối tôi, khiến tôi nghĩ rằng cô là cô bạn thủa nhỏ tôi kết bạn. Thực tế, cô mạo danh người khác, cô dùng thân phận người khác tiếp cận tôi. Tình cảm xuất phát từ lời nói dối, vĩnh viễn không phải thật tâm. Tôi chưa từng yêu cô!”
Những lời Mục Anh Húc đã chạm đến trái tim Uông Trữ Hạ, không phải cô là người thay thế cho Cao Trữ Mộc, cô chưa từng là thế thân của chị ta trong tim anh.
Nhìn Mục Anh Húc muốn nói tiếp những lời khắc nghiệt, cô vội vàng cắt ngang.
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cô sợ Cao Trữ Mộc bị kích thích sẽ làm ra hành vi ngu ngốc.
Không muốn cô khó xử, Mục Anh Húc ngoan ngoãn im lặng, vô thức bước lên trước người cô để bảo vệ.
Hành vi theo bản năng của anh làm Cao Trữ Mộc thấy châm chọc, khóe miệng nhếch lên cười chua chát.
“Mục Anh Húc, em không xứng đáng để yêu anh? Trong lòng anh, không có chỗ nào cho em, đúng không?”
“Còn anh thì sao? “Khương Giang rốt cuộc nói lên tiếng lòng. Giọng khẽ run, mắt ngập đau thương, hắn nhìn Cao Trữ Mộc như muốn nuốt cô vào cơ thể.
“Tình cảm anh dành cho em gấp nhiều lần A Húc, trong lòng em không có nổi một góc nhỏ cho anh? Những gì anh trả giá, những gì anh làm, đều không chạm đến tim em hả Mộc Mộc?”
“Em.” Cao Trữ Mộc nói không lên lời. Ả biết tình cảm của hắn, nhưng ả không ép được con tim yêu một người mình không yêu.
Khuôn mặt lạnh lùng xa cách của Mục Anh Húc và gương mặt đau khổ lo lắng yêu thương của Khương Giang, trái ngược đến mức tim ả thắt lại đau đớn. Lời nói duy nhất thoát hỏi cuống họng của Cao Trữ Mộc chỉ là.
“Thật xin lỗi!”
Lời xin lỗi yếu ớt nhu nhược khiến hắn không có nổi nửa phần an ủi trong lòng, ngược lại càng thêm đau. Hắn bặm môi lợi dụng tình hình.
“Nếu em thấy có lỗi với anh, vậy cho chúng ta một cơ hội và bắt đầu lại từ đầu, được không Mộc Mộc?”
Cao Trữ Mộc cười trong hai hàng nước mắt, ả lắc đầu, lùi về phía sau từng bước. Như thước phim quay chậm, ả xoay người điên cuồng chạy lên vài bước, tung cơ thể lên cao rồi nhắm mắt buông xuôi.
Tuy gò đá không cao, nhưng sóng rất lớn ập đến từng đợt, cơ thể Cao Trữ Mộc chìm trong biển nước, không còn thấy tăm hơi.
Tận mắt chứng kiến Cao Trữ Mộc nhảy xuống biển, Uông Trữ Hạ chịu kích thích đến mức suýt ngất.
Sau hai giây sững người, bất chất sự ngăn cản của Mục Anh Húc, Khương Giang liều mạng chạy đến nơi Cao Trữ Mộc đã biến mất, lao xuống không suy nghĩ.
Tình cảnh này như thôi miên hai người còn đứng chết trân trên gò đá.
Do kịp thời, Cao Trữ Mộc may mắn được Khương Giang tìm thấy. Mọi người nhanh chóng đưa ả hoàn toàn chìm vào hôn mê đến bệnh viện gần đó cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Uông Trữ Hạ thất thần ngồi trên ghế, ánh mắt mờ mịt, đặc quánh trong đầu là nhiều nghi vấn chưa có lời giải đáp.
Cô rõ ràng rất phẫn nộ với Cao Trữ Mộc, nhưng nghĩ đến ả chết, trái tim cô trở nên trỗng rống như thiếu một thứ gì đó. Cô không muốn Cao Trữ Mộc chết, bất kể ả đã làm gì với cô. Thứ cô muốn là chịu hình phạt trước pháp luật công bằng, chứ không phải trốn tránh.
Khương Giang ngồi liệt trên mặt đất, cả người khủng hoảng, thần kinh căng thắng, mơ hồ lẩm bẩm: “Em ấy sẽ không sao, em ấy sẽ không sao ..”
Hai tiếng sau, cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ vừa bước ra, Khương Giang đã nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, sốt sắng hỏi.
“Bác sĩ, em ấy thế nào?” Bác sĩ nặng nề lắc đầu.
“Não thiếu dưỡng khí quá lâu, máu cung cấp cho não không đủ. Bệnh nhân có thể tỉnh lại hay không đều tùy thuộc vào ý chí của cô ấy. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Tin tức gây chấn động cả ba người trên hành lang.
Khương Giang phải bám tay vào tường mới đứng vững, tuyệt vọng nhìn Cao Trữ Mộc bị y tá đẩy ra, nước mắt đồng thời rơi xuống. Hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút máu của Cao Trữ Mộc, thì thầm như tự an ủi chính mình.
“Em không thể bỏ đi vô trách trách nhiệm như vậy. Anh đã trả giá rất nhiều vì em, em phải trả lại cho anh.” Mục Anh Húc hiểu tâm trạng Khương Giang. Cảm giác của hắn giống anh vào ngày cách đây hơn năm năm, Uông Trữ Hạ bị ô tô đâm, cơ thể đẩy lên cao, cảm giác tim bị xé nát, toàn bộ máu trong cơ thể bị rút cạn, anh rất hiểu.
Mục Anh Húc vỗ vai Khương Giang, an ủi.
“Anh thật lòng thật dạ, cô ta sẽ không từ bỏ anh đâu.”
Đi khỏi viện, Uông Trữ Hạ luôn trong trạng thái mê man, khiến Mục Anh Húc lo lắng.
“Em không sao chứ? Em sợ hãi sao?”
Bộ dạng cô lúc này, giống như sợ hãi đến mức ngu ngốc.
Uông Trữ Hạ thở dài thật khẽ, lời nói đầy ẩn ý.
“Cuối cùng em cũng hiểu cuộc sống mong manh như thế nào. Em chưa từng nghĩ Cao Trữ Mộc lại lựa chọn tiêu cực đến vậy. Chỉ một trong tích tắc, người từng nói chuyện với mình, người từng căm hận ghét bỏ mình, biến mất trước mắt… thật đáng sợ”
“Có lẽ đó là số phận.” Mục Anh Húc nói.
Hai người trầm mặc nhìn về con đường phía trước.
Thay vì lái xe về nhà, Uông Trữ Hạ lại được đưa đến một nơi.
“Xuống xe.”
Nhìn khung cảnh xa lạ, cô ngạc nhiên hỏi anh.
“Đây là đâu? Sao anh lại dẫn em tới đây?”
“Xuống xe, em sẽ biết.” Vẻ mặt Mục Anh Húc thần bí, cô không đoán ra âm mưu trong đầu anh, đành ngoan ngoãn vâng lời.
Uông Trữ Hạ đẩy cửa xe, nhìn sườn núi vắng vẻ, cau mày hỏi.
“Anh định làm gì? Muốn đưa em đi ngắm cảnh trên núi sao?”
“Ừ. Hôm nay tâm trạng em bất ổn.
Tôi biết em sợ nên đặc biệt đưa em đến đây thư giãn.”
“Thư giãn?” Cô đảo mắt nhìn xung quanh, nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Sườn núi trần trụi có gì để thư giãn.
Anh trêu em hả?”
Anh đi vòng qua xe, dắt tay cô đến mép vách đá, lúc này cô mới thấy cảnh vật bên dưới, cô không khỏi kinh ngạc che miệng.
Tràn ngập mắt Uông Trữ Hạ là mảng lớn màu tím ngát, khiến tròng mắt đen mở lớn sáng ngời.
“Đây là cánh đồng hoa oải hương.
Tôi biết em thích loài hoa này. Cả biển hoa màu tím này đều dành tặng em, hy vọng Ha Hạ của tôi luôn mỉm cười vui ve.
Bất ngờ này khiến cô nhất thời quên đi nhiều chuyện không vui, cô vui vẻ hỏi.
“Anh chuẩn bị cái này từ khi nào vậy?
Chúng thật sự đẹp. Trông được cả biển hoa màu tím đều tăm tắp nở rộ không phải chuyện một sớm một chiều.”
“Những bông hoa này đều được vận chuyển từ nơi khác đến, thời điểm bắt đầu là cây giống, cũng mất một thời gian để chăm sóc vun trồng. Em không cần bận tâm, chỉ cần em hài lòng trước bất ngờ này là được.”
Mắt Uông Trữ Hạ cong lên cười hạnh phúc, lòng thâm biết ơn sự quan tâm của anh dành cho tâm trạng của cô.
Mục Anh Húc nắm tay cô, đề nghị.
“Tôi đưa em xuống xem”
Hai người tay trong tay đi dạo trên cánh đồng hoa oải hương, màu tím rực rỡ, màu tím của sự thủy chung son sắt, khiến tâm hồn dễ chịu.
“Mục Anh Húc.’ Uông Trữ Hạ đột ngột dừng lại, nhìn anh chăm chú, rồi nhoẻn cười nói.
“Em yêu anh!”
Một nụ hôn in trên môi Mục Anh Húc.
Cao Trữ Mộc khản giọng hét lớn. Giờ phút này, ả không giữ lại bất cứ điều gì, nói ra mọi suy nghĩ vẫn ôm khư khư trong lòng.
“Người Mục Anh Húc yêu là tao, nếu không có mày xen vào phá hoại, anh ấy sẽ không vứt bỏ tao, không chèn ép Cao gia. Mày kết hôn với Mục Anh Húc, mày chiếm lấy vị trí đáng ra là của tao. Chính mày khiến tao mất đi người tạo yêu thương.”
Uông Trữ Hạ giật thót tim, vô thức nhìn về phía Mục Anh Húc. Chuyện kết hôn năm xưa, cô bị ép cưới thay chị gái, Mục Anh Húc không hề biết chuyện này.
Anh nhìn đáp lại cô, không lên tiếng. Nhìn hai người trao đổi ánh mắt tình tứ, Cao Trữ Mộc cười điên cuồng.
“Bây giờ mày còn khoe khoang tình cảm trước mặt tao, Uông Trữ Hạ, mày cố ý chọc giận tao, đúng không?”
“Là lời thật lòng của chị?” Lời nói vô lý của ả làm Uông trữ Hạ cau mày. Tình huống hiện tại, dù cô oán hận trong lòng, cũng âm thầm đè nén, thở ra một hơi dài.
“Được rồi, nếu chị bất mãn, chúng ta có thể từ từ giải quyết. Dù chị ghét bỏ tôi, nhưng còn Khương Giang thì sao? Hắn chăm sóc chị lâu như vậy, chị tự làm tổn thương bản thân, không sợ hắn buồn sao?”
“Khương Giang?” Cao Trữ Mộc chế nhạo.
“Mày không trả lời được, không có giải đáp hợp lý cho tình huống, nên lợi dụng người khác để lảng tránh? Nếu không phải vì mày, Cao gia sẽ không phá sản, bố tao sẽ không chết, tao vẫn là con gái Cao gia được người khác cưng chiều. Vì mày nên Mục Anh Húc mới hãm hại Cao gia, mới phá nát gia đình tao.”
Uông Trữ Hạ cứng nhắc quay đầu nhìn Mục Anh Húc. Anh tiến lên một bước, lãnh đạm nhìn Cao Trữ Mộc.
“Đừng tỏ ra thanh cao! Cô càng nói càng sai. Kết quả hôm nay đều cho chính cô tự tay tạo nghiệt. Tôi đơn giản là bắt những người có ý xấu, có mưu đồ hãm hại Hạ Hạ phải trả giá. Tôi không yêu cô, Hạ Hạ không cướp tôi từ tay cô. Tôi không phải vật sở hữu của cô.”
“Không đúng! Sự thật không phải như thế.” Cao Trữ Mộc gầm lên, gió lộng khiến váy cưới bay phần phần, tóc xổ tung theo gió rối xù như ngọn lửa hung dữ đang thiêu đốt phía sau lưng ả.
“Ngay từ đầu là chúng ta yêu nhau, tình cảm đó bị xen ngang bởi Uông Trữ Hạ. Là cô ta, cô ta cản trở anh và em. Chúng ta yêu nhau, nếu kết hôn với người khác thì còn ý nghĩa gì?”
Nghe Cao Trữ Mộc đổ hết lỗi lên đầu Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc nhíu chặt mày, không muốn giữ thể diện cho Khương Giang, anh nói thẳng sự thật lâu nay không nhắc đến.
“Người tự lừa mình dối người là cô. Từ đầu đến cuối, người tôi yêu là Cao Trữ Tịch quá khứ, là Uông Trữ Hạ hiện tại. Cô và gia đình cô nói dối tôi, khiến tôi nghĩ rằng cô là cô bạn thủa nhỏ tôi kết bạn. Thực tế, cô mạo danh người khác, cô dùng thân phận người khác tiếp cận tôi. Tình cảm xuất phát từ lời nói dối, vĩnh viễn không phải thật tâm. Tôi chưa từng yêu cô!”
Những lời Mục Anh Húc đã chạm đến trái tim Uông Trữ Hạ, không phải cô là người thay thế cho Cao Trữ Mộc, cô chưa từng là thế thân của chị ta trong tim anh.
Nhìn Mục Anh Húc muốn nói tiếp những lời khắc nghiệt, cô vội vàng cắt ngang.
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cô sợ Cao Trữ Mộc bị kích thích sẽ làm ra hành vi ngu ngốc.
Không muốn cô khó xử, Mục Anh Húc ngoan ngoãn im lặng, vô thức bước lên trước người cô để bảo vệ.
Hành vi theo bản năng của anh làm Cao Trữ Mộc thấy châm chọc, khóe miệng nhếch lên cười chua chát.
“Mục Anh Húc, em không xứng đáng để yêu anh? Trong lòng anh, không có chỗ nào cho em, đúng không?”
“Còn anh thì sao? “Khương Giang rốt cuộc nói lên tiếng lòng. Giọng khẽ run, mắt ngập đau thương, hắn nhìn Cao Trữ Mộc như muốn nuốt cô vào cơ thể.
“Tình cảm anh dành cho em gấp nhiều lần A Húc, trong lòng em không có nổi một góc nhỏ cho anh? Những gì anh trả giá, những gì anh làm, đều không chạm đến tim em hả Mộc Mộc?”
“Em.” Cao Trữ Mộc nói không lên lời. Ả biết tình cảm của hắn, nhưng ả không ép được con tim yêu một người mình không yêu.
Khuôn mặt lạnh lùng xa cách của Mục Anh Húc và gương mặt đau khổ lo lắng yêu thương của Khương Giang, trái ngược đến mức tim ả thắt lại đau đớn. Lời nói duy nhất thoát hỏi cuống họng của Cao Trữ Mộc chỉ là.
“Thật xin lỗi!”
Lời xin lỗi yếu ớt nhu nhược khiến hắn không có nổi nửa phần an ủi trong lòng, ngược lại càng thêm đau. Hắn bặm môi lợi dụng tình hình.
“Nếu em thấy có lỗi với anh, vậy cho chúng ta một cơ hội và bắt đầu lại từ đầu, được không Mộc Mộc?”
Cao Trữ Mộc cười trong hai hàng nước mắt, ả lắc đầu, lùi về phía sau từng bước. Như thước phim quay chậm, ả xoay người điên cuồng chạy lên vài bước, tung cơ thể lên cao rồi nhắm mắt buông xuôi.
Tuy gò đá không cao, nhưng sóng rất lớn ập đến từng đợt, cơ thể Cao Trữ Mộc chìm trong biển nước, không còn thấy tăm hơi.
Tận mắt chứng kiến Cao Trữ Mộc nhảy xuống biển, Uông Trữ Hạ chịu kích thích đến mức suýt ngất.
Sau hai giây sững người, bất chất sự ngăn cản của Mục Anh Húc, Khương Giang liều mạng chạy đến nơi Cao Trữ Mộc đã biến mất, lao xuống không suy nghĩ.
Tình cảnh này như thôi miên hai người còn đứng chết trân trên gò đá.
Do kịp thời, Cao Trữ Mộc may mắn được Khương Giang tìm thấy. Mọi người nhanh chóng đưa ả hoàn toàn chìm vào hôn mê đến bệnh viện gần đó cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Uông Trữ Hạ thất thần ngồi trên ghế, ánh mắt mờ mịt, đặc quánh trong đầu là nhiều nghi vấn chưa có lời giải đáp.
Cô rõ ràng rất phẫn nộ với Cao Trữ Mộc, nhưng nghĩ đến ả chết, trái tim cô trở nên trỗng rống như thiếu một thứ gì đó. Cô không muốn Cao Trữ Mộc chết, bất kể ả đã làm gì với cô. Thứ cô muốn là chịu hình phạt trước pháp luật công bằng, chứ không phải trốn tránh.
Khương Giang ngồi liệt trên mặt đất, cả người khủng hoảng, thần kinh căng thắng, mơ hồ lẩm bẩm: “Em ấy sẽ không sao, em ấy sẽ không sao ..”
Hai tiếng sau, cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ vừa bước ra, Khương Giang đã nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, sốt sắng hỏi.
“Bác sĩ, em ấy thế nào?” Bác sĩ nặng nề lắc đầu.
“Não thiếu dưỡng khí quá lâu, máu cung cấp cho não không đủ. Bệnh nhân có thể tỉnh lại hay không đều tùy thuộc vào ý chí của cô ấy. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Tin tức gây chấn động cả ba người trên hành lang.
Khương Giang phải bám tay vào tường mới đứng vững, tuyệt vọng nhìn Cao Trữ Mộc bị y tá đẩy ra, nước mắt đồng thời rơi xuống. Hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút máu của Cao Trữ Mộc, thì thầm như tự an ủi chính mình.
“Em không thể bỏ đi vô trách trách nhiệm như vậy. Anh đã trả giá rất nhiều vì em, em phải trả lại cho anh.” Mục Anh Húc hiểu tâm trạng Khương Giang. Cảm giác của hắn giống anh vào ngày cách đây hơn năm năm, Uông Trữ Hạ bị ô tô đâm, cơ thể đẩy lên cao, cảm giác tim bị xé nát, toàn bộ máu trong cơ thể bị rút cạn, anh rất hiểu.
Mục Anh Húc vỗ vai Khương Giang, an ủi.
“Anh thật lòng thật dạ, cô ta sẽ không từ bỏ anh đâu.”
Đi khỏi viện, Uông Trữ Hạ luôn trong trạng thái mê man, khiến Mục Anh Húc lo lắng.
“Em không sao chứ? Em sợ hãi sao?”
Bộ dạng cô lúc này, giống như sợ hãi đến mức ngu ngốc.
Uông Trữ Hạ thở dài thật khẽ, lời nói đầy ẩn ý.
“Cuối cùng em cũng hiểu cuộc sống mong manh như thế nào. Em chưa từng nghĩ Cao Trữ Mộc lại lựa chọn tiêu cực đến vậy. Chỉ một trong tích tắc, người từng nói chuyện với mình, người từng căm hận ghét bỏ mình, biến mất trước mắt… thật đáng sợ”
“Có lẽ đó là số phận.” Mục Anh Húc nói.
Hai người trầm mặc nhìn về con đường phía trước.
Thay vì lái xe về nhà, Uông Trữ Hạ lại được đưa đến một nơi.
“Xuống xe.”
Nhìn khung cảnh xa lạ, cô ngạc nhiên hỏi anh.
“Đây là đâu? Sao anh lại dẫn em tới đây?”
“Xuống xe, em sẽ biết.” Vẻ mặt Mục Anh Húc thần bí, cô không đoán ra âm mưu trong đầu anh, đành ngoan ngoãn vâng lời.
Uông Trữ Hạ đẩy cửa xe, nhìn sườn núi vắng vẻ, cau mày hỏi.
“Anh định làm gì? Muốn đưa em đi ngắm cảnh trên núi sao?”
“Ừ. Hôm nay tâm trạng em bất ổn.
Tôi biết em sợ nên đặc biệt đưa em đến đây thư giãn.”
“Thư giãn?” Cô đảo mắt nhìn xung quanh, nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Sườn núi trần trụi có gì để thư giãn.
Anh trêu em hả?”
Anh đi vòng qua xe, dắt tay cô đến mép vách đá, lúc này cô mới thấy cảnh vật bên dưới, cô không khỏi kinh ngạc che miệng.
Tràn ngập mắt Uông Trữ Hạ là mảng lớn màu tím ngát, khiến tròng mắt đen mở lớn sáng ngời.
“Đây là cánh đồng hoa oải hương.
Tôi biết em thích loài hoa này. Cả biển hoa màu tím này đều dành tặng em, hy vọng Ha Hạ của tôi luôn mỉm cười vui ve.
Bất ngờ này khiến cô nhất thời quên đi nhiều chuyện không vui, cô vui vẻ hỏi.
“Anh chuẩn bị cái này từ khi nào vậy?
Chúng thật sự đẹp. Trông được cả biển hoa màu tím đều tăm tắp nở rộ không phải chuyện một sớm một chiều.”
“Những bông hoa này đều được vận chuyển từ nơi khác đến, thời điểm bắt đầu là cây giống, cũng mất một thời gian để chăm sóc vun trồng. Em không cần bận tâm, chỉ cần em hài lòng trước bất ngờ này là được.”
Mắt Uông Trữ Hạ cong lên cười hạnh phúc, lòng thâm biết ơn sự quan tâm của anh dành cho tâm trạng của cô.
Mục Anh Húc nắm tay cô, đề nghị.
“Tôi đưa em xuống xem”
Hai người tay trong tay đi dạo trên cánh đồng hoa oải hương, màu tím rực rỡ, màu tím của sự thủy chung son sắt, khiến tâm hồn dễ chịu.
“Mục Anh Húc.’ Uông Trữ Hạ đột ngột dừng lại, nhìn anh chăm chú, rồi nhoẻn cười nói.
“Em yêu anh!”
Một nụ hôn in trên môi Mục Anh Húc.