Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
Buổi tối, Lâm Mộng Như bước ra khỏi công ty, cô nhìn thấy thư ký Trần Hiên đứng ở cửa.
“Hôm nay nhiều việc quá nên mình gặp ảo giác?” Chớp mắt mấy lần xác định lại thật giả, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Mộng Như là chạy trốn.
Trần Hiên nhìn thấy Lâm Mộng Như xoay người lẩn tránh, hắn bước tới ngăn cản.
“Cô Lâm, cô sợ hãi không muốn gặp tôi?”
Lâm Mộng Như chửi thầm trong lòng, cười gượng, chậm rãi xoay người nhìn thư ký Trần Hiên, ánh mắt bình tĩnh.
“Anh hiểu lầm. Tôi đột nhiên nhớ ra để quên đồ trên phòng, muốn quay lại lấy.”
Thư ký Trần Hiên hiểu tính cách kiêu ngạo của cô, hắn tinh tế đổi chủ đề.
“Tôi muốn mời quản lý Lâm ăn tối, không biết mình có được vinh dự này không?”
Lâm Mộng Như từ chối không suy nghĩ.
“Xin lỗi, tôi không rảnh.”
Cô xoay người, muốn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt nóng bỏng của hắn ngay lập tức, từ sau lưng vang lên giọng nói nam tính.
“Nếu tôi nói tôi có thể giúp cô vượt qua chuyện rùm beng này?”
Chân dừng lại, Lâm Mộng Như quay người, nói với vẻ mặt không tin.
“Anh?”
“Cô có muốn thử không?”
Nụ cười tự tin của Trần Hiên khiến Lâm Mộng Như run lên, sau đấy đầu óc cô như bị úng nước, ngoan ngoãn đi theo hắn ra xe.
Cùng thời điểm, Mục Anh Húc tan làm về Mục gia. Uông Trữ Hạ đang ngồi trên số pha, vội đứng dậy bước đến lo lắng hỏi.
“Thế nào? Công ty Thụy Giai nói gì về Như Như?”
Mục Anh Húc biết cô sốt ruột nên trả lời không giấu giếm.
“Lâm Mộng Như bị đình chỉ công việc cho đến khi giải trừ được tin đồn. Phía nhà đầu tư do đã có gia đình, người nhà làm loạn, đẩy dư luận lên cao khiến rắc rối ngày càng lớn.”
“Việc này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Như Như, nếu cậu ấy bị đuổi việc, tương lai của một người đại diện sẽ có vết nhơ. Phải làm sao? Bộ phận công chúng của công ty Thụy Giai không có biện pháp gì sao?”
Mục Anh Húc nắm tay cô, nhẹ giọng anh ơi.
“Đừng lo lắng. Bộ phận quan hệ công chúng của Thụy Giai vì cứu nghệ sĩ, chắc chắn sẽ có biện pháp xoay chuyển tình thế. Nhưng… Anh cười thần bí, giọng nói có chút tinh quái kỳ quặc. Tuy nhiên, tôi nghĩ Trần Hiên chính là chìa khóa xóa bỏ nguy cơ này.” Uông Trữ Hạ khó hiểu nhìn anh làm nụ cười trên miệng Mục Anh Húc càng đậm hơn.
“Trần Hiên là loại người nằm bắt cơ hội rất nhanh.”
Trong nhà hàng, Lâm Mộng Như không có tâm trạng ăn cơm, nhìn Trần Hiên nhàn nhã ăn ở phía đối diện, cô sốt ruột thúc giục.
“Anh còn có tâm trạng ăn? Mau nói đi!”
“Ăn xong rồi nói. Não tôi thường chết máy khi bị đói”
Lâm Mộng Như không vừa ý nhưng vẫn bĩu môi, cầm đũa nghe lời.
Trần Hiên nhìn cô há to miệng ăn, cứ như những tin đồn kia cũng không ảnh hưởng quá lớn đến sinh hoạt của cô, miệng hắn vô thức nhảy ra lời nói trong lòng.
“Thật ra, tôi thấy cô khá dễ thương.”
Lâm Mộng Như suýt phun ngụm cơm trong miệng, cau mày bất mãn.
“Hôm nay anh ngã va đầu vào đâu à?” Thư ký Trần Hiên cười không nói lời nào, lắng lặng nhìn cô ăn xong.
Sau bữa ăn, Lâm Mộng như không nhịn được nữa, bồn chồn thúc giục.
“Anh có kế hoạch gì?”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện xảy ra đêm qua.”
Câu trả lời không khớp nội dung câu hỏi, mặt cô đỏ bừng, dùng tức giận để che giấu xấu hổ, “Trần Hiên! Tôi không đến đây để nói chuyện này với anh.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, mặt cô càng lúc càng nóng, giọng hạ thấp xuống cảnh cáo.
“Không có chuyện gì xảy ra đêm qua. Tôi không cần anh chịu trách nhiện. Tôi cấm anh nhắc lại chuyện này.”
“Chuyện xảy ra đêm qua chính là thứ có thể giải trừ nguy cơ của cô cùng danh tiếng nghệ sĩ dưới tay cô.”
“Anh có ý gì?” Lâm Mộng Như nhìn con cáo già trước mặt đầy đề phòng.
Thư ký Trần Hiên nhìn cô như một đồ ngốc chính hiệu.
“Người vào khách sạn với cô trong ảnh là tôi, tôi là bạn trai cô. Nhà đầu tư chỉ là đối tác trong công việc.”
Lời ít ý nhiều của Trần Hiên đánh tỉnh Lâm Mộng Như, bộ não xoay chuyển suy nghĩ, cô hiểu rắc rối sẽ được giải trừ. Nhưng…
Lâm Mộng Như nghi ngờ nhìn chòng chọc Trần Hiên, săm soi nét mặt xem hắn có nói dối hay không.
“Tại sao anh muốn giúp tôi? Động cơ của anh là gì?”
Thư ký Trần Hiên không giấu giếm, thẳng thắn nói ra quan điểm.
“Dù cô nghĩ thế nào, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
“Anh câm miệng cho tôi!”
Lâm Mộng Như dù muốn hay không, cũng không thể để danh tiếng của Lộ Thanh Phong bị hủy hoại. Ngay hôm sau, Trần Hiên chủ động thừa nhận mình là người đàn ông đã thuê phòng khách sạn, đồng thời hắn tiết lộ quan hệ yêu đương hiện tại với Lâm Mộng Như.
Tin tức truyền thông nhanh chóng đưa ra thông tin Trần Hiên là thư ký trưởng của Mục thị, khá xứng đôi với quản lý số một của công ty giải trí. Chung quy, những người có thể theo Mục Anh Húc sẽ không quá tệ.
Uông Trữ Hạ sau khi nghe tin tức, thở phào nhẹ nhõm, cô quay sang căn nhắn Mục Anh Húc.
“Vì sao anh không nói sớm cho em chuyện này?”
Anh phản bác.
“Chuyện đã giải quyết xong, tại sao tôi phải nói ra để em lo nghĩ?”
Một câu nói đơn giản đủ làm ấm lòng Uống Trữ Hạ. Mục Anh Húc luôn âm thầm làm rất nhiều điều cho cô, nhưng ít khi để cô biết.
Nhìn khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc của cô, Mục Anh Húc cố dời mắt khỏi đôi môi màu hồng xinh đẹp, anh nói ra chuyện quan trọng khác.
“Mẹ đã kể với bố về em sau khi quay về nước X.
Hai người hy vọng chúng ta qua đấy chơi vài ngày. Bố muốn gặp cháu nội.”
“Chú… ừm, bố, sức khỏe của bố gần đây thế nào?” Uông Trữ Hạ không có quá nhiều ấn tượng về người bố chồng này.
“ổn định hơn mấy năm trước.
Chúng ta sang đó chơi, sức khỏe của bố sẽ tốt hơn.”
Nghe lời nói ám chỉ của anh, cô không có lý do để từ chối, gật đầu đồng ý.
“Được rồi, để em xếp lịch làm việc.”
Lịch trình công việc được sắp xếp ổn thỏa, nhưng một ngày trước khi bay ra nước ngoài, Mục thị gặp nguy lớn.
Mục Anh Húc có đấu thầu một mảnh đất nhưng bị công ty khác đưa ra giá cao hơn vào phút cuối. Mọi nguồn vốn đều đồn vào dự án này, các kế hoạch sau khi lấy được mảnh đất đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ triển khai, giờ đều chững lại.
Anh vội vàng hủy chuyến bay, nhưng thiệt hại phía sau còn nghiêm trọng hơn. Đồng loạt nhiều đối tác vốn hợp tác với Mục thị lâu nay, và vài hợp đồng tưởng chừng sẽ ký kết được đều bị tập đoàn Thánh Hâm chiếm đoạt cùng lúc. Rõ ràng Thánh Hâm có chuẩn bị từ trước, cùng ra tay giáng đòn mạnh vào Mục thị.
Tin tức không tốt về Mục thị nổi lên, cổ phiếu sụt giảm, Mục thị chính thức đứng trước nguy cơ lớn.
Trong khi Mục Anh Húc cùng các quản lý cấp cao kiên trì duy trì công ty thì Quách Thẩm Ngạn lại thuyết phục anh thỏa hiệp, bán một số cổ phần đứng tên Mục Anh Húc của công ty để cứu tập đoàn trong giai đoạn khó khăn này.
“A Húc, tình hình của công ty thực sự không chịu nổi những đòn liên tiếp.
Tài chính và thực lực của Thánh Hâm rất mạnh, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của họ. Lùi một bước, ổn định rồi chúng ta sẽ….
“Vậy nếu tôi không bán cổ phần của mình thì sao?” Mục Anh Húc mỉm cười, như thể anh mong đợi Quách Thẩm Ngạn nói câu này từ lâu.
“Tôi e rằng tập đoàn Thánh Hâm sẽ còn nhiều chiêu trò phía sau” Lời nói rất bình thường, nhưng ẩn ý đe dọa, đủ để chứng miinh lập trường và thái độ của Quách Thẩm Ngạn.
Mục Anh Húc ngả lưng vào ghế da cao cấp, khoanh tay nheo mắt quan sát Quách Thẩm Ngạn, khiến hắn lạnh sống lưng.
“Làm gì nhìn tôi đáng sợ vậy? Bộ tôi nói sai?” Hắn chột dạ hỏi.
Giọng Mục Anh Húc điềm tĩnh đầy xa cách, lời nói mang theo trào phúng sắc bén.
“Tôi chỉ đang quan sát loại người ăn cây táo, rào cây sung. Cậu lo sợ cái gì?”
Sắc mặt Quách Thẩm Ngạn xạm đen.
“Cậu có ý gì? Cậu đang xúc phạm TÔI.
“Hôm nay nhiều việc quá nên mình gặp ảo giác?” Chớp mắt mấy lần xác định lại thật giả, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Mộng Như là chạy trốn.
Trần Hiên nhìn thấy Lâm Mộng Như xoay người lẩn tránh, hắn bước tới ngăn cản.
“Cô Lâm, cô sợ hãi không muốn gặp tôi?”
Lâm Mộng Như chửi thầm trong lòng, cười gượng, chậm rãi xoay người nhìn thư ký Trần Hiên, ánh mắt bình tĩnh.
“Anh hiểu lầm. Tôi đột nhiên nhớ ra để quên đồ trên phòng, muốn quay lại lấy.”
Thư ký Trần Hiên hiểu tính cách kiêu ngạo của cô, hắn tinh tế đổi chủ đề.
“Tôi muốn mời quản lý Lâm ăn tối, không biết mình có được vinh dự này không?”
Lâm Mộng Như từ chối không suy nghĩ.
“Xin lỗi, tôi không rảnh.”
Cô xoay người, muốn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt nóng bỏng của hắn ngay lập tức, từ sau lưng vang lên giọng nói nam tính.
“Nếu tôi nói tôi có thể giúp cô vượt qua chuyện rùm beng này?”
Chân dừng lại, Lâm Mộng Như quay người, nói với vẻ mặt không tin.
“Anh?”
“Cô có muốn thử không?”
Nụ cười tự tin của Trần Hiên khiến Lâm Mộng Như run lên, sau đấy đầu óc cô như bị úng nước, ngoan ngoãn đi theo hắn ra xe.
Cùng thời điểm, Mục Anh Húc tan làm về Mục gia. Uông Trữ Hạ đang ngồi trên số pha, vội đứng dậy bước đến lo lắng hỏi.
“Thế nào? Công ty Thụy Giai nói gì về Như Như?”
Mục Anh Húc biết cô sốt ruột nên trả lời không giấu giếm.
“Lâm Mộng Như bị đình chỉ công việc cho đến khi giải trừ được tin đồn. Phía nhà đầu tư do đã có gia đình, người nhà làm loạn, đẩy dư luận lên cao khiến rắc rối ngày càng lớn.”
“Việc này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Như Như, nếu cậu ấy bị đuổi việc, tương lai của một người đại diện sẽ có vết nhơ. Phải làm sao? Bộ phận công chúng của công ty Thụy Giai không có biện pháp gì sao?”
Mục Anh Húc nắm tay cô, nhẹ giọng anh ơi.
“Đừng lo lắng. Bộ phận quan hệ công chúng của Thụy Giai vì cứu nghệ sĩ, chắc chắn sẽ có biện pháp xoay chuyển tình thế. Nhưng… Anh cười thần bí, giọng nói có chút tinh quái kỳ quặc. Tuy nhiên, tôi nghĩ Trần Hiên chính là chìa khóa xóa bỏ nguy cơ này.” Uông Trữ Hạ khó hiểu nhìn anh làm nụ cười trên miệng Mục Anh Húc càng đậm hơn.
“Trần Hiên là loại người nằm bắt cơ hội rất nhanh.”
Trong nhà hàng, Lâm Mộng Như không có tâm trạng ăn cơm, nhìn Trần Hiên nhàn nhã ăn ở phía đối diện, cô sốt ruột thúc giục.
“Anh còn có tâm trạng ăn? Mau nói đi!”
“Ăn xong rồi nói. Não tôi thường chết máy khi bị đói”
Lâm Mộng Như không vừa ý nhưng vẫn bĩu môi, cầm đũa nghe lời.
Trần Hiên nhìn cô há to miệng ăn, cứ như những tin đồn kia cũng không ảnh hưởng quá lớn đến sinh hoạt của cô, miệng hắn vô thức nhảy ra lời nói trong lòng.
“Thật ra, tôi thấy cô khá dễ thương.”
Lâm Mộng Như suýt phun ngụm cơm trong miệng, cau mày bất mãn.
“Hôm nay anh ngã va đầu vào đâu à?” Thư ký Trần Hiên cười không nói lời nào, lắng lặng nhìn cô ăn xong.
Sau bữa ăn, Lâm Mộng như không nhịn được nữa, bồn chồn thúc giục.
“Anh có kế hoạch gì?”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện xảy ra đêm qua.”
Câu trả lời không khớp nội dung câu hỏi, mặt cô đỏ bừng, dùng tức giận để che giấu xấu hổ, “Trần Hiên! Tôi không đến đây để nói chuyện này với anh.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, mặt cô càng lúc càng nóng, giọng hạ thấp xuống cảnh cáo.
“Không có chuyện gì xảy ra đêm qua. Tôi không cần anh chịu trách nhiện. Tôi cấm anh nhắc lại chuyện này.”
“Chuyện xảy ra đêm qua chính là thứ có thể giải trừ nguy cơ của cô cùng danh tiếng nghệ sĩ dưới tay cô.”
“Anh có ý gì?” Lâm Mộng Như nhìn con cáo già trước mặt đầy đề phòng.
Thư ký Trần Hiên nhìn cô như một đồ ngốc chính hiệu.
“Người vào khách sạn với cô trong ảnh là tôi, tôi là bạn trai cô. Nhà đầu tư chỉ là đối tác trong công việc.”
Lời ít ý nhiều của Trần Hiên đánh tỉnh Lâm Mộng Như, bộ não xoay chuyển suy nghĩ, cô hiểu rắc rối sẽ được giải trừ. Nhưng…
Lâm Mộng Như nghi ngờ nhìn chòng chọc Trần Hiên, săm soi nét mặt xem hắn có nói dối hay không.
“Tại sao anh muốn giúp tôi? Động cơ của anh là gì?”
Thư ký Trần Hiên không giấu giếm, thẳng thắn nói ra quan điểm.
“Dù cô nghĩ thế nào, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
“Anh câm miệng cho tôi!”
Lâm Mộng Như dù muốn hay không, cũng không thể để danh tiếng của Lộ Thanh Phong bị hủy hoại. Ngay hôm sau, Trần Hiên chủ động thừa nhận mình là người đàn ông đã thuê phòng khách sạn, đồng thời hắn tiết lộ quan hệ yêu đương hiện tại với Lâm Mộng Như.
Tin tức truyền thông nhanh chóng đưa ra thông tin Trần Hiên là thư ký trưởng của Mục thị, khá xứng đôi với quản lý số một của công ty giải trí. Chung quy, những người có thể theo Mục Anh Húc sẽ không quá tệ.
Uông Trữ Hạ sau khi nghe tin tức, thở phào nhẹ nhõm, cô quay sang căn nhắn Mục Anh Húc.
“Vì sao anh không nói sớm cho em chuyện này?”
Anh phản bác.
“Chuyện đã giải quyết xong, tại sao tôi phải nói ra để em lo nghĩ?”
Một câu nói đơn giản đủ làm ấm lòng Uống Trữ Hạ. Mục Anh Húc luôn âm thầm làm rất nhiều điều cho cô, nhưng ít khi để cô biết.
Nhìn khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc của cô, Mục Anh Húc cố dời mắt khỏi đôi môi màu hồng xinh đẹp, anh nói ra chuyện quan trọng khác.
“Mẹ đã kể với bố về em sau khi quay về nước X.
Hai người hy vọng chúng ta qua đấy chơi vài ngày. Bố muốn gặp cháu nội.”
“Chú… ừm, bố, sức khỏe của bố gần đây thế nào?” Uông Trữ Hạ không có quá nhiều ấn tượng về người bố chồng này.
“ổn định hơn mấy năm trước.
Chúng ta sang đó chơi, sức khỏe của bố sẽ tốt hơn.”
Nghe lời nói ám chỉ của anh, cô không có lý do để từ chối, gật đầu đồng ý.
“Được rồi, để em xếp lịch làm việc.”
Lịch trình công việc được sắp xếp ổn thỏa, nhưng một ngày trước khi bay ra nước ngoài, Mục thị gặp nguy lớn.
Mục Anh Húc có đấu thầu một mảnh đất nhưng bị công ty khác đưa ra giá cao hơn vào phút cuối. Mọi nguồn vốn đều đồn vào dự án này, các kế hoạch sau khi lấy được mảnh đất đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ triển khai, giờ đều chững lại.
Anh vội vàng hủy chuyến bay, nhưng thiệt hại phía sau còn nghiêm trọng hơn. Đồng loạt nhiều đối tác vốn hợp tác với Mục thị lâu nay, và vài hợp đồng tưởng chừng sẽ ký kết được đều bị tập đoàn Thánh Hâm chiếm đoạt cùng lúc. Rõ ràng Thánh Hâm có chuẩn bị từ trước, cùng ra tay giáng đòn mạnh vào Mục thị.
Tin tức không tốt về Mục thị nổi lên, cổ phiếu sụt giảm, Mục thị chính thức đứng trước nguy cơ lớn.
Trong khi Mục Anh Húc cùng các quản lý cấp cao kiên trì duy trì công ty thì Quách Thẩm Ngạn lại thuyết phục anh thỏa hiệp, bán một số cổ phần đứng tên Mục Anh Húc của công ty để cứu tập đoàn trong giai đoạn khó khăn này.
“A Húc, tình hình của công ty thực sự không chịu nổi những đòn liên tiếp.
Tài chính và thực lực của Thánh Hâm rất mạnh, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của họ. Lùi một bước, ổn định rồi chúng ta sẽ….
“Vậy nếu tôi không bán cổ phần của mình thì sao?” Mục Anh Húc mỉm cười, như thể anh mong đợi Quách Thẩm Ngạn nói câu này từ lâu.
“Tôi e rằng tập đoàn Thánh Hâm sẽ còn nhiều chiêu trò phía sau” Lời nói rất bình thường, nhưng ẩn ý đe dọa, đủ để chứng miinh lập trường và thái độ của Quách Thẩm Ngạn.
Mục Anh Húc ngả lưng vào ghế da cao cấp, khoanh tay nheo mắt quan sát Quách Thẩm Ngạn, khiến hắn lạnh sống lưng.
“Làm gì nhìn tôi đáng sợ vậy? Bộ tôi nói sai?” Hắn chột dạ hỏi.
Giọng Mục Anh Húc điềm tĩnh đầy xa cách, lời nói mang theo trào phúng sắc bén.
“Tôi chỉ đang quan sát loại người ăn cây táo, rào cây sung. Cậu lo sợ cái gì?”
Sắc mặt Quách Thẩm Ngạn xạm đen.
“Cậu có ý gì? Cậu đang xúc phạm TÔI.