Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233
Cao Trữ Mộc sửng sốt trước câu hỏi.
Mục Anh Húc ác độc nói. “Những gì cô tự cho là đúng, đối với Khương Giang chính là thứ tàn nhẫn, chà đạp tình cảm của anh ta.”
“Tôi …” Cao Trữ Mộc muốn nói nhưng bị anh cướp lời.
“A Giang bao che một kẻ giả điên, hết lần này đến lần khác vì cô mà diễn vở kịch hai mặt. Đổi lại anh ta được gì?” Mục Anh Húc khịt mũi coi thường. “Tự dát vàng lên mặt, tự nghĩ bản thân là đúng, tất cả đều là suy nghĩ của riêng bản thân cô.”
Mục Anh Húc ngồi thẳng lưng, bàn tay lồng vào nhau trong tư thế nghiêm nghị khiến từng lời anh nói càng trở nên nặng nề. “Cao Trữ Mộc, cô chưa từng hỏi A Giang cảm thấy thế nào? Có suy nghĩ gì?”
Sắc mặt Cao Trữ Mộc ngày càng xấu, không phản bác lại được nửa lời.
Uông Trữ Hạ không đành lòng, vội ngăn cản Mục Anh Húc bằng ánh mắt.
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cao Trữ Mộc như nhìn một thứ xấu xí. “Đừng ảo tưởng bản thân cao cả.”
Mục Anh Húc xoay người đi vào phòng làm việc, không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ nữa.
Uông Trữ Hạ bối rối an ủi. “Húc thường nói chuyện khắc nghiệt, đừng để ý. Dù chị quyết định thế nào, chỉ cần không làm trái lương tâm, không đi ngược ham muốn của trái tim, thì đều không ai có quyền chê trách chị.”
Cao Trữ Mộc gạt nước mắt, cơ thể hơi lảo đảo đứng dậy. “Muộn rồi, chị không quấy rầy em nghỉ ngơi. Chị về đây.”
“Đợi đã!” Uông Trữ Hạ vội ngăn lại, chung quy cô không thể bỏ mặc một người xanh mét mặt mày cô độc một mình vào lúc này. “Bây giờ muộn rồi, chị đừng quay về khách sạn nữa.”
“Không sao, đổi vài chuyến xe là tới.” Cao Trữ Mộc vỗ vỗ bàn tay Uông Trữ Hạ, mỉm cười từ chối.
Uông Trữ Hạ lắc đầu, tự ý quyết định. “Ngày mai chị mang đồ đạc chuyển về Mục gia đi. Ít nhất sống ở đây có chị có em, xảy ra chuyện còn có nơi dựa vào.”
“Nhưng…”
“Không được cãi lời! Chị muốn em cứ phải lo lắng cho an toàn của chị hả?”
Lời nói của Uông Trữ Hạ khiến Cao Trữ Mộc cảm động. Hai mắt đỏ hoe ướt nước, ả ôm lấy Uông Trữ Hạ, giọng nói run rẩy vì xúc động vang lên bên tai cô.
“A Hạ, cảm ơn em! Chị nợ em quá nhiều..”
“Người một nhà, đừng nhắc lại quá khứ” Uông Trữ Hạ vỗ vỗ lưng Cao Trữ Mộc, không thấy ả cúi đầu gục trên vai cô, dùng tóc che đi mọi biểu cảm trên mặt.
Nhờ Quách quản gia sắp xếp phòng cho Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ quay về phòng ngủ, thấy Mục Anh Húc mặc áo choàng tắm ngồi tựa thành giường xem tài liệu.
Mục Anh Húc không dời mắt khỏi công việc, hờ hững hỏi khi nghe thấy tiếng bước chân. “Chắc chắn em giữ cô ta lại Mục gia, đúng không?”
Uông Trữ Hạ cẩn thận quan sát phản ứng của anh, cười lấy lòng. “Anh không giận chứ?”
“Em là nữ chủ nhân biệt thự này, cho ai ở hay đi đều là quyền của em.” Mục Anh Húc không hoan nghênh Cao Trữ Mộc nhưng anh tôn trọng quyết định của cô.
Đặt tài liệu lên mặt tủ đầu giường, anh đưa tay về phía cô, đợi các ngón tay đan vào nhau ấm áp, anh mới dịu giọng nói.
“Tôi cảm thấy bất an trong lòng, nên em càng phải cẩn thận hơn. Dù em tin tưởng cô ta, nhưng hiện tại em không chỉ một thân một mình, làm bất cứ việc gì đều phải giữ an toàn cho bản thân đầu tiên, nhớ chưa?”
Uông Trữ Hạ cảm thấy Mục Anh Húc quá phóng đại, lo lắng không cần thiết, nhưng tấm lòng của anh là chân thật. Cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu phối hợp.
Mục Anh Húc hài lòng trước vẻ nhu thuận của cô, ôm cơ thể mềm mại vào lòng, anh bắt đầu tranh thủ lợi nhuận.
“Vì để đền bù cho cảm giác bất an, em cần phải an ủi linh hồn tôi.”
Bắt gặp ánh mắt ham muốn đầy dục vọng mỗi khi anh động tình, Uông Trữ Hạ sững người hai giây, rồi bật cười khanh khách.
Tiếng cười của cô trong trẻo ngân vang như tiếng chuông gió đi vào lòng người, gãi lên trái tim người nghe một cảm giác tê dại.
Đôi tay khỏe khoắn của anh nhấc bổng cô đặt lên đùi, Uông Trữ Hạ dạng hai chân ngồi mặt đối mặt với anh. Trong tư thế này, tầm nhìn của cô trùng ánh mắt sâu thẳm.
Cánh tay nhỏ nhắn đặt lên vai anh lấy điểm tựa, Uông Trữ Hạ chủ động đến gần, dùng lưỡi vẽ theo viền môi Mục Anh Húc. Cô khẽ khàng cọ vòng một mềm mại vào người anh mời gọi, thích thú nghe tiếng thở dốc nặng nề của anh thoát khỏi kẽ môi.
“Ưm..” Tiếng rên rỉ nhỏ xíu cùng lúc nụ hôn ngày càng sâu, Uông Trữ Hạ không ngừng đòi hỏi quấn quýt lấy lưỡi Mục Anh Húc, trêu đùa khoang miệng như đứa trẻ khát nước.
Mục Anh Húc thẳng lưng ngồi trên giường, tay đặt hờ hững ở chiếc eo xinh, không nặng không nhẹ vuốt ve cổ vũ cô.
Uông Trữ Hạ dứt khỏi môi anh kéo theo sợi chỉ bạc óng ánh, mắt cô mông lung nhìn anh mang theo khao khát của một nàng mèo cái. Cô dùng môi mơn trớn khuôn mặt điển trai của Mục Anh Húc, di chuyển dần về phía dái tai, dùng lưỡi ve vãn từng tấc da thịt khiến người đàn ông đang ôm cô thoáng khựng lại.
Cô hài lòng, rên rỉ gọi tên anh thật ướt át. “Húc…”
Như công tắc được bật mở, chưa đến hai phút, Mục Anh Húc quen tay cởi chiếc quần vướng víu trên người cô, ném xuống đất. Cười ác ý nhìn cặp đùi thon dài trắng muốt của cô đặt trên phần đùi màu mật ong khỏe khoắn của mình.
Uông Trữ Hạ vẫn trong tư thế ngồi dạng chân, mặt đối mặt với Mục Anh Húc, phần áo trên nghiêm chỉnh không cởi, thân dưới hoàn toàn trống trơn.
Thân nhiệt người mang thai thường cao hơn bình thường, cơ thể Uông Trữ Hạ ngày càng nóng hơn dưới từng cái vuốt ve. Lòng bàn tay nóng ran của Mục Anh Húc vần vò vòng ba căng tròn, rồi vò nắn phần đùi trong non mịn.
Mọi thế bào trên cơ thể cô được anh khiêu khích đến run rẩy tê dại, Uông Trữ Hạ với hơi thở đứt quãng, nỉ non cầu xin.
“Em muốn…”
Mục Anh Húc không trả lời, anh luồn tay ra sau gáy cô, kéo cô đến gần, hôn sâu vào đôi môi ướt át. Uông Trữ Hạ khó chịu vì bị kéo dài thời gian, cô vặn vẹo cơ thể, khóe mắt ứa nước vì ấm ức.
Tiếng cười trầm khàn thoát khỏi cổ họng anh, tông nam trầm quyến rũ đẩy cô xuống địa ngục. “Tôi muốn em chủ động.”
Uông Trữ Hạ dùng ánh mắt ướt át nhìn anh, rèm mi chớp nhẹ khiến hạt nước mắt ứa ra rất quyến rũ.
Mục Anh Húc đỡ hông cô thật vững khi cô ôm lấy anh. Cơ thể hai người hòa quyền vào nhau, tiếng rên thỏa mãn cùng ánh mắt yêu thương nhìn nhau chăm chú.
Sáng sớm hôm sau, Mục anh Húc hôn lên trán Uông Trữ Hạ vẫn say ngủ, rồi đến công ty.
Vừa bước vào cửa tòa nhà Mục thị, từ lễ tân đến các cấp dưới trên đường anh gặp, tuy cung kính cúi chào nhưng không khí xung quanh rất căng thẳng. Mọi người đều nhìn Mục Anh Húc với sắc mặt thận trọng, cứ như sợ anh bùng nổ quát tháo bất cứ lúc nào.
Mục Anh Húc linh cảm có điều chẳng lành. Thời điểm khi ra khỏi thang máy, nhìn thấy vẻ khẩn trương của thư ký Trần Hiên như đã đứng đợi sẵn từ trước, anh rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Có chuyện gì xảy ra? Tại sao tôi thấy mọi người xung quanh đều khác thường?”
“Mục tổng, anh chưa đọc tin tức mới nhất trên internet?” Thư ký Trần Hiên đi nhanh theo anh vào văn phòng chủ tịch, lấy điện thoại di động, đưa tin tức trên mạng cho anh xem.
“Bạn gái Mục Anh Húc lén lút hẹn hò với đàn ông lạ.”
“Diễn viên Lộ Thanh Phong xen vào chuyện tình cảm của người khác?”
“Lộ Thanh Phong thanh minh anh ta và Uông Trữ Hạ chỉ là bạn bè.”
Bị ba tiêu đề nổi bật đập thẳng vào mặt, sắc mặt Mục Anh húc trầm xuống, mắt ưng lóe lên hung ác.
“Ngày hôm qua tôi cho Trần Trương đi theo Uông Trữ Hạ để bảo vệ an toàn cho em ấy. Quản lý quán trà đó là người quen của tôi, đã báo tin Hạ Hạ bị một người đàn ông quấn lấy làm phiền, tôi lập tức ra lệnh Trần Trương đến đón và đưa em ấy đến công ty. Không nghĩ đến người đó là Lộ Thanh Phong.”
“Trần Trương cũng kể lại việc này với tôi. Cậu ta nói có nhìn thấy Lâm Mộng Như rời đi trước.” Trần Hiên tiếp tục phân tích.
“Đây đều là bẫy rập. Lộ Thanh Phong thông qua A Như để cố tình tiếp xúc gần với Uông Trữ Hạ. Cô ấy là bạn gái anh, điều này hầu như mọi người đều biết. Lộ Thanh Phong muốn nhiều người biết đến bản thân thông qua tin đồn này. Nổi tai tiếng cũng là một loại lăng xê.”
“Nếu hắn vì muốn được nổi tiếng, tại sao phải lên tiếng phủ nhận tin đồn?” Mục Anh Húc không bận tâm đến giới giải trí, cũng không rõ về chuyện diễn viên ca sĩ luôn lợi dụng người khác để xào nhiệt độ.
“Tất nhiên phải thanh minh làm sáng tỏ rồi. Nếu anh ta không giải thích rõ ràng, sẽ bị dư luận phán xét là kẻ thứ ba. Nghệ sĩ có thể nổi lên từ nhiều scandal nhưng đều có giới hạn, nếu quá cường điệu phóng đại, ngược lại thành tự hủy hoại bản thân.”
Thư ký Trần Hiên mỉm cười nhìn người đàn ông có khuôn mặt khắc nghiệt độc đoán trước mặt, thành thật nói. “Cũng không ai dám đụng đến ngài Mục của chúng ta.”
Mục Anh Húc không để ý đến giọng điệu cố tình của hắn, thản nhiên nói. “Tiếp tục.”
“Đây cũng là lý do ngay sau khi tin tức được tung ra, Lộ Thanh Phong nhanh chóng phủ nhận tin đồn, nói rằng hắn và Uông Trữ Hạ chỉ là bạn bè.”
“Anh chắc chắn hắn là người tung ảnh và tin đồn này? Có thể là paparazzi hoặc fan tình cờ chụp được?”
Trần Hiên lắc đầu khẳng định. “Không thể sai được. Bộ phận quan hệ của Mục thị không phải ngồi không. Hắn sợ chúng tôi đưa ra phản ứng bất lợi, nên ngay khi ảnh chụp lộ ra, hắn lập tức xuất hiện tuyên bố phủ nhận như đã chuẩn bị. Nếu không biết trước thì làm sao có thể nhanh hơn chúng tôi được?”
Mục Anh Húc không phải người bị người khác tính kế mà không đáp trả.
Giọng anh lạnh lẽo ra lệnh. “Chuyện này giao anh xử lý. Thẳng thay cho hắn bài học. Không cần suy xét hậu quả.”
“Được.” Trân Hiên gật đầu, rời đi. Từ rất lâu hắn đã muốn dạy cho Lộ Thanh Phong một bài học, hiện tại có cơ hội công khai dùng việc công trả thù tư, Trần Hiên quyết xuất toàn lực.
“Lộ Thanh Phong, nếu có trách thì hãy tự trách bản thân ngu ngốc.”
Cùng lúc đó, tại công ty giải trí Thụy Giai, giám đốc bộ phận quảng cáo nhìn thấy tin tức, biết người bị lăng xê với Lộ Thanh Phong là bạn gái của Mục Anh Húc, sắc mặt xanh mét sợ hãi. Hắn lập tức lao đến đội tuyên truyên không ngừng mắng chửi.
“Các cô cậu làm ăn kiểu gì vậy hả?
Sao có thể dùng phương pháp này lăng xê nghệ sĩ? Các cô cậu có biết cô gái trong ảnh là ai không hả? Có biết người đứng sau lưng cô ấy chỉ dùng một ngón tay cũng đủ bóp chết các người không?”
Nhân viên trong đội tuyền truyền đều vội vàng giải thích.
“Giám đốc, ngài cần phải tin chúng tôi. Chúng tôi không đăng tải tin tức này.
“Đúng vậy, dù chúng tôi ngu ngốc đến đâu, cũng không thể sử dụng phương pháp này để quảng cáo.”
“Chúng tôi biết năng lực của ngài Mục, làm sau dám vuốt râu hùm…”
“Đây là ảnh tự fan của Lộ Thanh Phong đăng…”
Mọi lời phủ nhận và thanh minh của bộ phận quảng cáo và tuyên truyên đều đã muộn. Hiện tại những gì họ có thể làm là nhanh chóng dìm những tin tức này xuống càng sớm càng tốt.
Mục Anh Húc ác độc nói. “Những gì cô tự cho là đúng, đối với Khương Giang chính là thứ tàn nhẫn, chà đạp tình cảm của anh ta.”
“Tôi …” Cao Trữ Mộc muốn nói nhưng bị anh cướp lời.
“A Giang bao che một kẻ giả điên, hết lần này đến lần khác vì cô mà diễn vở kịch hai mặt. Đổi lại anh ta được gì?” Mục Anh Húc khịt mũi coi thường. “Tự dát vàng lên mặt, tự nghĩ bản thân là đúng, tất cả đều là suy nghĩ của riêng bản thân cô.”
Mục Anh Húc ngồi thẳng lưng, bàn tay lồng vào nhau trong tư thế nghiêm nghị khiến từng lời anh nói càng trở nên nặng nề. “Cao Trữ Mộc, cô chưa từng hỏi A Giang cảm thấy thế nào? Có suy nghĩ gì?”
Sắc mặt Cao Trữ Mộc ngày càng xấu, không phản bác lại được nửa lời.
Uông Trữ Hạ không đành lòng, vội ngăn cản Mục Anh Húc bằng ánh mắt.
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cao Trữ Mộc như nhìn một thứ xấu xí. “Đừng ảo tưởng bản thân cao cả.”
Mục Anh Húc xoay người đi vào phòng làm việc, không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ nữa.
Uông Trữ Hạ bối rối an ủi. “Húc thường nói chuyện khắc nghiệt, đừng để ý. Dù chị quyết định thế nào, chỉ cần không làm trái lương tâm, không đi ngược ham muốn của trái tim, thì đều không ai có quyền chê trách chị.”
Cao Trữ Mộc gạt nước mắt, cơ thể hơi lảo đảo đứng dậy. “Muộn rồi, chị không quấy rầy em nghỉ ngơi. Chị về đây.”
“Đợi đã!” Uông Trữ Hạ vội ngăn lại, chung quy cô không thể bỏ mặc một người xanh mét mặt mày cô độc một mình vào lúc này. “Bây giờ muộn rồi, chị đừng quay về khách sạn nữa.”
“Không sao, đổi vài chuyến xe là tới.” Cao Trữ Mộc vỗ vỗ bàn tay Uông Trữ Hạ, mỉm cười từ chối.
Uông Trữ Hạ lắc đầu, tự ý quyết định. “Ngày mai chị mang đồ đạc chuyển về Mục gia đi. Ít nhất sống ở đây có chị có em, xảy ra chuyện còn có nơi dựa vào.”
“Nhưng…”
“Không được cãi lời! Chị muốn em cứ phải lo lắng cho an toàn của chị hả?”
Lời nói của Uông Trữ Hạ khiến Cao Trữ Mộc cảm động. Hai mắt đỏ hoe ướt nước, ả ôm lấy Uông Trữ Hạ, giọng nói run rẩy vì xúc động vang lên bên tai cô.
“A Hạ, cảm ơn em! Chị nợ em quá nhiều..”
“Người một nhà, đừng nhắc lại quá khứ” Uông Trữ Hạ vỗ vỗ lưng Cao Trữ Mộc, không thấy ả cúi đầu gục trên vai cô, dùng tóc che đi mọi biểu cảm trên mặt.
Nhờ Quách quản gia sắp xếp phòng cho Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ quay về phòng ngủ, thấy Mục Anh Húc mặc áo choàng tắm ngồi tựa thành giường xem tài liệu.
Mục Anh Húc không dời mắt khỏi công việc, hờ hững hỏi khi nghe thấy tiếng bước chân. “Chắc chắn em giữ cô ta lại Mục gia, đúng không?”
Uông Trữ Hạ cẩn thận quan sát phản ứng của anh, cười lấy lòng. “Anh không giận chứ?”
“Em là nữ chủ nhân biệt thự này, cho ai ở hay đi đều là quyền của em.” Mục Anh Húc không hoan nghênh Cao Trữ Mộc nhưng anh tôn trọng quyết định của cô.
Đặt tài liệu lên mặt tủ đầu giường, anh đưa tay về phía cô, đợi các ngón tay đan vào nhau ấm áp, anh mới dịu giọng nói.
“Tôi cảm thấy bất an trong lòng, nên em càng phải cẩn thận hơn. Dù em tin tưởng cô ta, nhưng hiện tại em không chỉ một thân một mình, làm bất cứ việc gì đều phải giữ an toàn cho bản thân đầu tiên, nhớ chưa?”
Uông Trữ Hạ cảm thấy Mục Anh Húc quá phóng đại, lo lắng không cần thiết, nhưng tấm lòng của anh là chân thật. Cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu phối hợp.
Mục Anh Húc hài lòng trước vẻ nhu thuận của cô, ôm cơ thể mềm mại vào lòng, anh bắt đầu tranh thủ lợi nhuận.
“Vì để đền bù cho cảm giác bất an, em cần phải an ủi linh hồn tôi.”
Bắt gặp ánh mắt ham muốn đầy dục vọng mỗi khi anh động tình, Uông Trữ Hạ sững người hai giây, rồi bật cười khanh khách.
Tiếng cười của cô trong trẻo ngân vang như tiếng chuông gió đi vào lòng người, gãi lên trái tim người nghe một cảm giác tê dại.
Đôi tay khỏe khoắn của anh nhấc bổng cô đặt lên đùi, Uông Trữ Hạ dạng hai chân ngồi mặt đối mặt với anh. Trong tư thế này, tầm nhìn của cô trùng ánh mắt sâu thẳm.
Cánh tay nhỏ nhắn đặt lên vai anh lấy điểm tựa, Uông Trữ Hạ chủ động đến gần, dùng lưỡi vẽ theo viền môi Mục Anh Húc. Cô khẽ khàng cọ vòng một mềm mại vào người anh mời gọi, thích thú nghe tiếng thở dốc nặng nề của anh thoát khỏi kẽ môi.
“Ưm..” Tiếng rên rỉ nhỏ xíu cùng lúc nụ hôn ngày càng sâu, Uông Trữ Hạ không ngừng đòi hỏi quấn quýt lấy lưỡi Mục Anh Húc, trêu đùa khoang miệng như đứa trẻ khát nước.
Mục Anh Húc thẳng lưng ngồi trên giường, tay đặt hờ hững ở chiếc eo xinh, không nặng không nhẹ vuốt ve cổ vũ cô.
Uông Trữ Hạ dứt khỏi môi anh kéo theo sợi chỉ bạc óng ánh, mắt cô mông lung nhìn anh mang theo khao khát của một nàng mèo cái. Cô dùng môi mơn trớn khuôn mặt điển trai của Mục Anh Húc, di chuyển dần về phía dái tai, dùng lưỡi ve vãn từng tấc da thịt khiến người đàn ông đang ôm cô thoáng khựng lại.
Cô hài lòng, rên rỉ gọi tên anh thật ướt át. “Húc…”
Như công tắc được bật mở, chưa đến hai phút, Mục Anh Húc quen tay cởi chiếc quần vướng víu trên người cô, ném xuống đất. Cười ác ý nhìn cặp đùi thon dài trắng muốt của cô đặt trên phần đùi màu mật ong khỏe khoắn của mình.
Uông Trữ Hạ vẫn trong tư thế ngồi dạng chân, mặt đối mặt với Mục Anh Húc, phần áo trên nghiêm chỉnh không cởi, thân dưới hoàn toàn trống trơn.
Thân nhiệt người mang thai thường cao hơn bình thường, cơ thể Uông Trữ Hạ ngày càng nóng hơn dưới từng cái vuốt ve. Lòng bàn tay nóng ran của Mục Anh Húc vần vò vòng ba căng tròn, rồi vò nắn phần đùi trong non mịn.
Mọi thế bào trên cơ thể cô được anh khiêu khích đến run rẩy tê dại, Uông Trữ Hạ với hơi thở đứt quãng, nỉ non cầu xin.
“Em muốn…”
Mục Anh Húc không trả lời, anh luồn tay ra sau gáy cô, kéo cô đến gần, hôn sâu vào đôi môi ướt át. Uông Trữ Hạ khó chịu vì bị kéo dài thời gian, cô vặn vẹo cơ thể, khóe mắt ứa nước vì ấm ức.
Tiếng cười trầm khàn thoát khỏi cổ họng anh, tông nam trầm quyến rũ đẩy cô xuống địa ngục. “Tôi muốn em chủ động.”
Uông Trữ Hạ dùng ánh mắt ướt át nhìn anh, rèm mi chớp nhẹ khiến hạt nước mắt ứa ra rất quyến rũ.
Mục Anh Húc đỡ hông cô thật vững khi cô ôm lấy anh. Cơ thể hai người hòa quyền vào nhau, tiếng rên thỏa mãn cùng ánh mắt yêu thương nhìn nhau chăm chú.
Sáng sớm hôm sau, Mục anh Húc hôn lên trán Uông Trữ Hạ vẫn say ngủ, rồi đến công ty.
Vừa bước vào cửa tòa nhà Mục thị, từ lễ tân đến các cấp dưới trên đường anh gặp, tuy cung kính cúi chào nhưng không khí xung quanh rất căng thẳng. Mọi người đều nhìn Mục Anh Húc với sắc mặt thận trọng, cứ như sợ anh bùng nổ quát tháo bất cứ lúc nào.
Mục Anh Húc linh cảm có điều chẳng lành. Thời điểm khi ra khỏi thang máy, nhìn thấy vẻ khẩn trương của thư ký Trần Hiên như đã đứng đợi sẵn từ trước, anh rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Có chuyện gì xảy ra? Tại sao tôi thấy mọi người xung quanh đều khác thường?”
“Mục tổng, anh chưa đọc tin tức mới nhất trên internet?” Thư ký Trần Hiên đi nhanh theo anh vào văn phòng chủ tịch, lấy điện thoại di động, đưa tin tức trên mạng cho anh xem.
“Bạn gái Mục Anh Húc lén lút hẹn hò với đàn ông lạ.”
“Diễn viên Lộ Thanh Phong xen vào chuyện tình cảm của người khác?”
“Lộ Thanh Phong thanh minh anh ta và Uông Trữ Hạ chỉ là bạn bè.”
Bị ba tiêu đề nổi bật đập thẳng vào mặt, sắc mặt Mục Anh húc trầm xuống, mắt ưng lóe lên hung ác.
“Ngày hôm qua tôi cho Trần Trương đi theo Uông Trữ Hạ để bảo vệ an toàn cho em ấy. Quản lý quán trà đó là người quen của tôi, đã báo tin Hạ Hạ bị một người đàn ông quấn lấy làm phiền, tôi lập tức ra lệnh Trần Trương đến đón và đưa em ấy đến công ty. Không nghĩ đến người đó là Lộ Thanh Phong.”
“Trần Trương cũng kể lại việc này với tôi. Cậu ta nói có nhìn thấy Lâm Mộng Như rời đi trước.” Trần Hiên tiếp tục phân tích.
“Đây đều là bẫy rập. Lộ Thanh Phong thông qua A Như để cố tình tiếp xúc gần với Uông Trữ Hạ. Cô ấy là bạn gái anh, điều này hầu như mọi người đều biết. Lộ Thanh Phong muốn nhiều người biết đến bản thân thông qua tin đồn này. Nổi tai tiếng cũng là một loại lăng xê.”
“Nếu hắn vì muốn được nổi tiếng, tại sao phải lên tiếng phủ nhận tin đồn?” Mục Anh Húc không bận tâm đến giới giải trí, cũng không rõ về chuyện diễn viên ca sĩ luôn lợi dụng người khác để xào nhiệt độ.
“Tất nhiên phải thanh minh làm sáng tỏ rồi. Nếu anh ta không giải thích rõ ràng, sẽ bị dư luận phán xét là kẻ thứ ba. Nghệ sĩ có thể nổi lên từ nhiều scandal nhưng đều có giới hạn, nếu quá cường điệu phóng đại, ngược lại thành tự hủy hoại bản thân.”
Thư ký Trần Hiên mỉm cười nhìn người đàn ông có khuôn mặt khắc nghiệt độc đoán trước mặt, thành thật nói. “Cũng không ai dám đụng đến ngài Mục của chúng ta.”
Mục Anh Húc không để ý đến giọng điệu cố tình của hắn, thản nhiên nói. “Tiếp tục.”
“Đây cũng là lý do ngay sau khi tin tức được tung ra, Lộ Thanh Phong nhanh chóng phủ nhận tin đồn, nói rằng hắn và Uông Trữ Hạ chỉ là bạn bè.”
“Anh chắc chắn hắn là người tung ảnh và tin đồn này? Có thể là paparazzi hoặc fan tình cờ chụp được?”
Trần Hiên lắc đầu khẳng định. “Không thể sai được. Bộ phận quan hệ của Mục thị không phải ngồi không. Hắn sợ chúng tôi đưa ra phản ứng bất lợi, nên ngay khi ảnh chụp lộ ra, hắn lập tức xuất hiện tuyên bố phủ nhận như đã chuẩn bị. Nếu không biết trước thì làm sao có thể nhanh hơn chúng tôi được?”
Mục Anh Húc không phải người bị người khác tính kế mà không đáp trả.
Giọng anh lạnh lẽo ra lệnh. “Chuyện này giao anh xử lý. Thẳng thay cho hắn bài học. Không cần suy xét hậu quả.”
“Được.” Trân Hiên gật đầu, rời đi. Từ rất lâu hắn đã muốn dạy cho Lộ Thanh Phong một bài học, hiện tại có cơ hội công khai dùng việc công trả thù tư, Trần Hiên quyết xuất toàn lực.
“Lộ Thanh Phong, nếu có trách thì hãy tự trách bản thân ngu ngốc.”
Cùng lúc đó, tại công ty giải trí Thụy Giai, giám đốc bộ phận quảng cáo nhìn thấy tin tức, biết người bị lăng xê với Lộ Thanh Phong là bạn gái của Mục Anh Húc, sắc mặt xanh mét sợ hãi. Hắn lập tức lao đến đội tuyên truyên không ngừng mắng chửi.
“Các cô cậu làm ăn kiểu gì vậy hả?
Sao có thể dùng phương pháp này lăng xê nghệ sĩ? Các cô cậu có biết cô gái trong ảnh là ai không hả? Có biết người đứng sau lưng cô ấy chỉ dùng một ngón tay cũng đủ bóp chết các người không?”
Nhân viên trong đội tuyền truyền đều vội vàng giải thích.
“Giám đốc, ngài cần phải tin chúng tôi. Chúng tôi không đăng tải tin tức này.
“Đúng vậy, dù chúng tôi ngu ngốc đến đâu, cũng không thể sử dụng phương pháp này để quảng cáo.”
“Chúng tôi biết năng lực của ngài Mục, làm sau dám vuốt râu hùm…”
“Đây là ảnh tự fan của Lộ Thanh Phong đăng…”
Mọi lời phủ nhận và thanh minh của bộ phận quảng cáo và tuyên truyên đều đã muộn. Hiện tại những gì họ có thể làm là nhanh chóng dìm những tin tức này xuống càng sớm càng tốt.