Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Hôn Sự
Vân Tịnh không dẫn Lâm Thiên đến cửa nhà Trần Sâm, nói vài câu với mẹ Trần liền đi về, dáng vẻ rất gấp gáp.
Bà khoác một chiếc áo khoác nâu ngang đầu gối, trên cổ choàng một chiếc khăn nâu thì lái xe về hướng trung tâm thành phố. Vân Tịnh mới mua chiếc ô tô này vài tháng, bởi vì chạy chưa quen nên bà rất ít khi lái ra ngoài trừ khi việc gấp không đợi taxi được.
Vân Tịnh lái gần nửa tiếng, xe đổ trước một công ty, tập đoàn Cao Thị, nơi này được coi là tập đoàn ngang tài ngang sức với Cố Thị, nếu ngang tài ngang sức sẽ là kẻ thù một sống một còn nhưng riêng Cố Thị và Cao Thị, chủ tịch hai tập đoàn rất thân thiết nếu nói thân như anh em chung nhà cũng có thể.
Lão chủ tịch Cố Thị là bạn thân của Cao Thị, hai người từng là bạn học chung trường quân đội ở Anh, Cao Thị xuất thân từ đời này sang đời khác là quân nhân còn Cố Thị là nơi có rất nhiều nhân tài, thạc sĩ, nhà khoa học, chủ tịch bệnh viện hay là giáo sư.
Những người từ Cố Gia đều là những kẻ có tài không nổi tiếng trong nước thì là ngoài nước, còn vì sao lão chủ tịch Cố lại học trường quân nhân là vì hứng thú nhất thời, ông không biết vào trong đó sẽ cực như vậy, thức ăn cũng là thứ ăn có thể nuốt, còn muốn thức ăn trang trí đẹp mắt thì chỉ có thể đợi học xong về nhà mà ăn thôi.
Sáng năm giờ chuông tập hợp đã kêu vang từ ký túc xá này sang ký túc xá khác, thứ ám ảnh Cố Hàn nhất chính là tiếng chuông này.
Vân Tịnh bước vào Cao Thị, bởi vì bà gấp gáp mà tông thẳng vào Cao Khánh cũng là người đều hành trên dưới trong ngoài của Cao Thị.
Bà bị đau đến lảo đảo về sau vài bước mà xoa trán.
- Tôi xin lỗi, bởi vì gấp quá tôi không để ý.
Vân Tịnh đợi một lúc vẫn không nghe người lên tiếng liền ngẩn đầu lên nhìn.
Người đàn ông phía trước khuôn mặt rất nghiêm nghị đều là dáng vẻ của một quân nhân nên có, vài sợi tóc bạc càng làm mái tóc được vuốt ngược ra phía sau càng dễ nhìn, khuôn mặt đường nét rõ ràng, môi mỏng nếu đem so với diễn viên Bạch Kỳ đang nổi gần đây cũng không kém cạnh gì.
[ Bạch Kỳ: là diễn viên ngoài ba mươi, ý chỉ như diễn viên là vì diễn viên ai cũng chăm sóc da tốt nhìn không ra tuổi thật.]
Cao Khánh nhìn người phụ nữ trước mặt, sắc mặt có chút vui mừng lại hơi do dự.
Vân Tịnh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nhưng trong lòng lại rất kích động.
- Chủ tịch Cao, chúng ta nói chuyện một chút được không?
Cao Khánh không cần nghĩ liền đáp ứng.
- Được được, chúng ta lên rồi nói.
Ông nhìn thư ký phía sau thì hất càm, ý bảo người đi trước.
Hai người, người trước người sau mà đi vào thang máy.
Cao Khánh lúc này mới lên tiếng.
- Chuyện gì tôi làm được đều sẽ đáp ứng cho em.
Ông rất muốn hỏi nhiều điều, muốn hỏi mấy năm qua bà sống như thế nào, muốn hỏi tại sao năm đó lại bỏ ông mà đi mất.
Nhưng cuối cùng lại không có can đảm để hỏi, là Cao Khánh sợ, sợ câu trả lời không như ông nghĩ, sợ Vân Tịnh nói không còn tình cảm nên lúc đó muốn rời đi. Năm đó Cao Khánh tìm bà khắp nơi.
Quê Vân Tịnh ông cũng tìm, những người quen biết đều hỏi qua một tin tức nhỏ cũng không muốn bỏ qua.
Nếu còn sống tại sao lại biến mất không có vết tích như vậy, trừ khi chết, Cao Khánh nghĩ bà chết liền lập một bàn thờ cho riêng Vân Tịnh.
Hiện tại được gặp người, thật tốt.
Vân Tịnh không đợi được vào trong đã hỏi.
- Cố Phong thằng nhóc ấy hiện tại đã kế nhiệm tập đoàn Cố Thị nhỉ?
Cao Khánh cũng không thấy bà hỏi câu này thì có gì lạ, mà thành thành thật thật trả lời.
- Là Cố Hàn có vợ toàn bộ thời gian đều muốn giành cho vợ nên trách nhiệm công ty đều đẩy sang Cố Phong.
Bà không vội, hít một hơi thì hỏi tiếp.
- Vậy thằng nhóc Cố Phong đã có hôn ước hay chưa? Lúc trước chẳng phải có rất nhiều gia tộc muốn kết hôn ước từ bé với Cố Gia hay sao, đã chọn được ai chưa?
Hai người đi đến văn phòng chủ tịch, ông đẩy cửa cho Vân Tịnh đi vào.
- Hôn ước? Không có, nhưng gia đình thằng nhóc Cố Phong đang chuẩn bị cho hôn sự của nó.
Vân Tịnh: " Hôn sự."
Cao Khánh gật đầu, rót cho bà ly trà liền đưa đến trước mặt.
- Đúng vậy, là hôn sự của Cố Phong nhưng tôi lại không biết là ai, chuyện em muốn hỏi là chuyện của Cố Phong?
Ông nói vậy cũng không phải nói dối, chẳng phải trên báo đưa tin là vậy hay sao? Bình thường Cao Khánh không tin những tin tức trên đó nhưng tin này đã có gần cả tuần nhưng vẫn chưa thấy bên Cố Gia có động tĩnh gì, cũng không thấy tức giận muốn gỡ bài đó xuống.
Như vậy không phải sắp có hôn sự thì là gì?
Vân Tịnh tất nhiên không đến chỉ để hỏi chuyện này, Cố Phong sắp có vợ, không phải để ý con gái bà là tốt rồi, chỉ trách bà quá đa nghi đi.
Vân Tịnh nhìn Cao Khánh, đưa tay nhận lấy trà của ông đưa.
- Chuyện Cố Phong là tôi nhất thời tò mò, hôm nay tôi tới đây là muốn giải quyết chuyện mười năm trước của chúng ta, tôi hiện tại đã có hai đứa con tôi không muốn chuyện quá khứ chưa xử lý xong sau này sẽ bị vô tình hay cố ý khơi màu lại.
Bà khoác một chiếc áo khoác nâu ngang đầu gối, trên cổ choàng một chiếc khăn nâu thì lái xe về hướng trung tâm thành phố. Vân Tịnh mới mua chiếc ô tô này vài tháng, bởi vì chạy chưa quen nên bà rất ít khi lái ra ngoài trừ khi việc gấp không đợi taxi được.
Vân Tịnh lái gần nửa tiếng, xe đổ trước một công ty, tập đoàn Cao Thị, nơi này được coi là tập đoàn ngang tài ngang sức với Cố Thị, nếu ngang tài ngang sức sẽ là kẻ thù một sống một còn nhưng riêng Cố Thị và Cao Thị, chủ tịch hai tập đoàn rất thân thiết nếu nói thân như anh em chung nhà cũng có thể.
Lão chủ tịch Cố Thị là bạn thân của Cao Thị, hai người từng là bạn học chung trường quân đội ở Anh, Cao Thị xuất thân từ đời này sang đời khác là quân nhân còn Cố Thị là nơi có rất nhiều nhân tài, thạc sĩ, nhà khoa học, chủ tịch bệnh viện hay là giáo sư.
Những người từ Cố Gia đều là những kẻ có tài không nổi tiếng trong nước thì là ngoài nước, còn vì sao lão chủ tịch Cố lại học trường quân nhân là vì hứng thú nhất thời, ông không biết vào trong đó sẽ cực như vậy, thức ăn cũng là thứ ăn có thể nuốt, còn muốn thức ăn trang trí đẹp mắt thì chỉ có thể đợi học xong về nhà mà ăn thôi.
Sáng năm giờ chuông tập hợp đã kêu vang từ ký túc xá này sang ký túc xá khác, thứ ám ảnh Cố Hàn nhất chính là tiếng chuông này.
Vân Tịnh bước vào Cao Thị, bởi vì bà gấp gáp mà tông thẳng vào Cao Khánh cũng là người đều hành trên dưới trong ngoài của Cao Thị.
Bà bị đau đến lảo đảo về sau vài bước mà xoa trán.
- Tôi xin lỗi, bởi vì gấp quá tôi không để ý.
Vân Tịnh đợi một lúc vẫn không nghe người lên tiếng liền ngẩn đầu lên nhìn.
Người đàn ông phía trước khuôn mặt rất nghiêm nghị đều là dáng vẻ của một quân nhân nên có, vài sợi tóc bạc càng làm mái tóc được vuốt ngược ra phía sau càng dễ nhìn, khuôn mặt đường nét rõ ràng, môi mỏng nếu đem so với diễn viên Bạch Kỳ đang nổi gần đây cũng không kém cạnh gì.
[ Bạch Kỳ: là diễn viên ngoài ba mươi, ý chỉ như diễn viên là vì diễn viên ai cũng chăm sóc da tốt nhìn không ra tuổi thật.]
Cao Khánh nhìn người phụ nữ trước mặt, sắc mặt có chút vui mừng lại hơi do dự.
Vân Tịnh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nhưng trong lòng lại rất kích động.
- Chủ tịch Cao, chúng ta nói chuyện một chút được không?
Cao Khánh không cần nghĩ liền đáp ứng.
- Được được, chúng ta lên rồi nói.
Ông nhìn thư ký phía sau thì hất càm, ý bảo người đi trước.
Hai người, người trước người sau mà đi vào thang máy.
Cao Khánh lúc này mới lên tiếng.
- Chuyện gì tôi làm được đều sẽ đáp ứng cho em.
Ông rất muốn hỏi nhiều điều, muốn hỏi mấy năm qua bà sống như thế nào, muốn hỏi tại sao năm đó lại bỏ ông mà đi mất.
Nhưng cuối cùng lại không có can đảm để hỏi, là Cao Khánh sợ, sợ câu trả lời không như ông nghĩ, sợ Vân Tịnh nói không còn tình cảm nên lúc đó muốn rời đi. Năm đó Cao Khánh tìm bà khắp nơi.
Quê Vân Tịnh ông cũng tìm, những người quen biết đều hỏi qua một tin tức nhỏ cũng không muốn bỏ qua.
Nếu còn sống tại sao lại biến mất không có vết tích như vậy, trừ khi chết, Cao Khánh nghĩ bà chết liền lập một bàn thờ cho riêng Vân Tịnh.
Hiện tại được gặp người, thật tốt.
Vân Tịnh không đợi được vào trong đã hỏi.
- Cố Phong thằng nhóc ấy hiện tại đã kế nhiệm tập đoàn Cố Thị nhỉ?
Cao Khánh cũng không thấy bà hỏi câu này thì có gì lạ, mà thành thành thật thật trả lời.
- Là Cố Hàn có vợ toàn bộ thời gian đều muốn giành cho vợ nên trách nhiệm công ty đều đẩy sang Cố Phong.
Bà không vội, hít một hơi thì hỏi tiếp.
- Vậy thằng nhóc Cố Phong đã có hôn ước hay chưa? Lúc trước chẳng phải có rất nhiều gia tộc muốn kết hôn ước từ bé với Cố Gia hay sao, đã chọn được ai chưa?
Hai người đi đến văn phòng chủ tịch, ông đẩy cửa cho Vân Tịnh đi vào.
- Hôn ước? Không có, nhưng gia đình thằng nhóc Cố Phong đang chuẩn bị cho hôn sự của nó.
Vân Tịnh: " Hôn sự."
Cao Khánh gật đầu, rót cho bà ly trà liền đưa đến trước mặt.
- Đúng vậy, là hôn sự của Cố Phong nhưng tôi lại không biết là ai, chuyện em muốn hỏi là chuyện của Cố Phong?
Ông nói vậy cũng không phải nói dối, chẳng phải trên báo đưa tin là vậy hay sao? Bình thường Cao Khánh không tin những tin tức trên đó nhưng tin này đã có gần cả tuần nhưng vẫn chưa thấy bên Cố Gia có động tĩnh gì, cũng không thấy tức giận muốn gỡ bài đó xuống.
Như vậy không phải sắp có hôn sự thì là gì?
Vân Tịnh tất nhiên không đến chỉ để hỏi chuyện này, Cố Phong sắp có vợ, không phải để ý con gái bà là tốt rồi, chỉ trách bà quá đa nghi đi.
Vân Tịnh nhìn Cao Khánh, đưa tay nhận lấy trà của ông đưa.
- Chuyện Cố Phong là tôi nhất thời tò mò, hôm nay tôi tới đây là muốn giải quyết chuyện mười năm trước của chúng ta, tôi hiện tại đã có hai đứa con tôi không muốn chuyện quá khứ chưa xử lý xong sau này sẽ bị vô tình hay cố ý khơi màu lại.