Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-749
Chương 749: Càng giải thích càng loạn (2)
Vốn dĩ Triệu An An còn tưởng rằng chỉ cần mình kiên nhẫn giải thích với Bùi Thư Hoa, bà sẽ hiểu rõ cô và Trịnh Kinh không có gì cả.
Nhưng hiện tại, dù cô nói như thế nào, Bùi Thư Hoa đều không chịu hiểu!
Bùi Thư Hoa cực kì nhiệt tình lôi kéo Triệu An An đi vào trong, sau đó ngồi trên sô pha phòng khách, bắt đầu hỏi han.
Mới đầu còn là một trưởng bối nói chuyện phiếm với tiểu bối bình thường, kết quả càng về sau bà lại càng coi cô như một đứa con dâu!
“An An, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dì, năm nay cháu hai mươi tám tuổi.”
“Ừ, vậy còn tốt, nếu năm nay kết hôn, sang năm hai mươi chín có thể sinh con luôn, cũng không cần gấp gáp, chỉ cần sinh con trước ba mươi tuổi là tốt rồi! Phụ nữ ba mươi tuổi, sức khỏe sẽ giảm sút rất nhiều, đến lúc đó sinh con cũng không tốt! Không có việc gì a, dì nhất định sẽ không giục cháu, cứ từ từ là được.”
Trời ạ!
Đang nói chuyện gì đây!
Cái gì gọi là “Không cần gấp gáp”?
May mắn cô và Trịnh Kinh không có chuyện gì, nếu thật sự phải gả cho Trịnh Kinh, chẳng phải là vừa kết hôn liền lập tức sinh con sao, không thể làm chuyện gì khác?
Cũng tốt, hiện tại cha mẹ đều là như vậy, hy vọng có cháu trai và cháu gái của mình, Trịnh Kinh là con trai duy nhất của Trịnh gia, khẳng định phải gánh vác trọng trách nối dõi tông đường!
Trong lòng Triệu An An cũng đổ mồ hôi thay cho Trịnh Kinh.
Mang thai sinh con là việc của Trịnh Luân, không liên quan gì đến Triệu An An.
“Dì à, quan hệ của cháu và Trịnh Kinh không giống như ngài nghĩ đâu, bọn cháu chỉ bạn thân, là anh em tốt! Hắn không thích cháu, ngài đừng nghe hắn nói bừa!”
Triệu An An đầu đầy mồ hôi, đang tìm mọi cách giải thích với Bùi Thư Hoa, thiếu chút nữa nói luôn cả bệnh của mình ra, nhưng cô lại sợ Bùi Thư Hoa không tin, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Bùi Thư Hoa lại không hề vui vẻ, lạnh mặt nói: “An An, cháu cảm thấy Trịnh gia quá nghèo, A Kinh là cảnh sát hình sự, không xứng với thiên kim đại tiểu thư như cháu?”
Má ơi, tội danh này thật nặng a!
Triệu An An nhanh chóng lắc đầu: “Không đúng không đúng, dì đừng hiểu lầm, cháu tuyệt đối không có ý đó! Trịnh Kinh là cảnh sát hình sự, đây là một việc đáng để kiểu ngạo!”
Bùi Thư Hoa lập tức vui vẻ lại, lôi kéo tay Triệu An An, từ ái nói: “Dì biết dì biết, An An là một cô gái tốt, vừa rồi là dì cố ý kích cháu. Cháu là người như thế nào chẳng nhẽ dì không biết?”
Triệu An An bởi vì Trịnh Luân nên đã tới Trịnh gia vô số lần, ấn tượng của Bùi Thư Hoa đối với cô cũng không tồi, bởi vì Trịnh Luân không có mấy người bạn, nếu không phải thật sự đối tốt với con bé, con bé sẽ không tùy tiện đưa người về nhà làm khách.
Tuy tính cách của Triệu An An hơi có chút lỗ mãng, nhưng cô rộng rãi hào phóng lại không có tâm địa gian xảo, về sau nếu kết hôn với Trịnh Kinh, cô có thể ở chung rất tốt với Trịnh Luân.
Đến nỗi gia thế và công việc của Triệu An An, Bùi Thư Hoa đều thấy không quan trọng, kể cả gia đình Triệu An An bình thường, công việc cũng bình thường, bà cũng sẽ vui vẻ tiếp thu.
Bà chỉ cần con dâu của bà là một người tốt là đủ rồi.
Triệu An An lúc này đứng ngồi không yên, cô căn bản không thể nói chuyện tiếp với Bùi Thư Ha, trong chốc lát lại nói ra cái gì cho tốt nhỡ chọc giận bà thì phải làm sao bây giờ!
Ngày thường lúc cô tới Trịnh gia, Bùi Thư Hoa đồi với cô rất tốt, chưa bao giờ so đo tính cách tùy tiện của cô, mối quan hệ bây giờ lại lúng túng như vậy, làm Triệu An An cảm thấy rất áy náy.
Hiện tại Bùi Thư Hoa đã nghiễm nhiên coi cô là con dâu, cử chỉ yêu thương quý mền này cũng không phải là giả vờ.
“Cái kia…… Dì, cháu muốn biết Trịnh Kinh đã nói giữa bọn cháu là loại quan hệ gì?”
Triệu An An nhịn không được hỏi.
Cô sắp bị Trịnh Kinh hại chết!
Vừa nói đến đây Bùi Thư Hoa lại vui vẻ, một mặt gọt táo cho Triệu An An, một mặt cười nói: “Ai nha, hôm qua nó trở về nói với dì, nói cháu rất thích có, còn đặc biệt gọi nó là “Anh Kinh”, cháu đã vì nó mà từ chối lời cầu hôn của Mộc Thanh!”
“Cái gì?!”
Triệu An An thiếu chút nữa bị sặc nước miếng chết!
Trịnh Kinh có biết xấu hổ hay không!
Gọi hắn là “Anh Kinh” không phải để diễn kịch sao?! Không phải để làm Lý Phi Đao hết hy vọng sao?
Cô vì cái gì mà cự tuyệt lời cầu hôn của Mộc Thanh, người hiểu rõ nhất là Trịnh Kinh! Tại sao lại trở thành là vì Trịnh Kinh nên làm vậy!
Triệu An An cảm thấy mình tức giận đến sắp nổ phổi!
Mệt cho cô trước kia còn cảm thấy Trịnh Kinh là một người tốt!
Hóa ra hắn mới là người vô lại nhất!
Nếu thật sự hắn nói với Bùi Thư Hoa như vậy, cũng không trách được tại sao tự nhiên bà lại coi cô mà con dâu đối xử nhiệt tình như vậy!
Vậy phải làm sao bây giờ, Bùi Thư Hoa đang vui vẻ như vậy, còn không biết Trịnh Luân đau lòng khổ sở đến mức nào! Lần trước Trịnh Kinh cùng Chu Nhược Đồng còn chưa đến mức này, Trịnh Luân cũng đã khổ sở không chịu được, hiện tại nghe được việc cô và Trịnh Kinh muốn kết hôn, chẳng phải là tim vỡ tan nát sao!
Lúc cô mới tới còn gấp không chờ nổi muốn đi lên giải thích rõ ràng với Trinh Luân, nhưng lúc này cô lại không dám đi lên lầu!
Cô cảm thấy mình không có mặt mũi nào để đi gặp Trịnh Luân.
Nhưng không thể không đi lên a, cô phải giải thích với Trịnh Luân một chút mới được! Đã xảy ra việc này, nếu cô còn trốn tránh không gặp Trịnh Luân, sự việc sẽ càng hỏng bét.
Một người là anh trai mình, một người lại là bạn thận, kết quả bạn thân cướp anh trai muốn làm chị dâu của mình, chuyện này đừng nói Trịnh Luân chịu không nổi, dù là cũng sẽ sụp đổ mất!
Trong thực tế việc bị bạn thân đào góc tường thật sự rất nhiều vì vậy nên đều đề phòng bạn thân như phòng cháy phòng trộm a!
Nhưng người khác có thể làm ra loại chuyện thọc gậy bánh xe này, kể cả có đánh chết Triệu An An thì cô cũng tuyệt đối không làm việc này!
“Cái kia…… Dì, ngài trước nghỉ ngơi một lát, cháu lên lầu tìm Luân Luân. Cô ấy có hay không…… Không thoải mái?”
Vốn dĩ Triệu An An muốn hỏi cô ấy có khóc hay không, nhưng lại thấy không thỏa đáng lắm, giống như cô mong ngóng người ta khóc vậy.
Bùi Thư Hoa thở dài, lắc đầu nói: “Có thể là có chút không thoải mái đi, buối sáng hôm nay còn chưa ăn bứa sáng, cháu lên xem con bé đi! Dì là mẹ những cũng khuyên con bé không được, có một số việc con bé phải tập quen dần.”
Bà có suy nghĩ riêng nên chỉ nói qua loa mịt mờ, bởi vì thật sự bà không thể nói con trai và con gái mình có quan hệ không chính đáng.
Trước nay bà chỉ cho rằng, giữa hai người chỉ là tình cảm anh em mà thôi, kể cả có chút thân mật thì cũng chỉ vì tình cảm đặc biệt tốt một chút.
Bà là một người mẹ, yêu thương lo lắng cho con cái tận sâu trong lòng, một lòng suy nghĩ cho bọn họ, cực kì sợ hãi hai người vì lầm đường lạc lối mà huỷ hoại cả đời mình!
Vốn dĩ Triệu An An còn tưởng rằng chỉ cần mình kiên nhẫn giải thích với Bùi Thư Hoa, bà sẽ hiểu rõ cô và Trịnh Kinh không có gì cả.
Nhưng hiện tại, dù cô nói như thế nào, Bùi Thư Hoa đều không chịu hiểu!
Bùi Thư Hoa cực kì nhiệt tình lôi kéo Triệu An An đi vào trong, sau đó ngồi trên sô pha phòng khách, bắt đầu hỏi han.
Mới đầu còn là một trưởng bối nói chuyện phiếm với tiểu bối bình thường, kết quả càng về sau bà lại càng coi cô như một đứa con dâu!
“An An, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dì, năm nay cháu hai mươi tám tuổi.”
“Ừ, vậy còn tốt, nếu năm nay kết hôn, sang năm hai mươi chín có thể sinh con luôn, cũng không cần gấp gáp, chỉ cần sinh con trước ba mươi tuổi là tốt rồi! Phụ nữ ba mươi tuổi, sức khỏe sẽ giảm sút rất nhiều, đến lúc đó sinh con cũng không tốt! Không có việc gì a, dì nhất định sẽ không giục cháu, cứ từ từ là được.”
Trời ạ!
Đang nói chuyện gì đây!
Cái gì gọi là “Không cần gấp gáp”?
May mắn cô và Trịnh Kinh không có chuyện gì, nếu thật sự phải gả cho Trịnh Kinh, chẳng phải là vừa kết hôn liền lập tức sinh con sao, không thể làm chuyện gì khác?
Cũng tốt, hiện tại cha mẹ đều là như vậy, hy vọng có cháu trai và cháu gái của mình, Trịnh Kinh là con trai duy nhất của Trịnh gia, khẳng định phải gánh vác trọng trách nối dõi tông đường!
Trong lòng Triệu An An cũng đổ mồ hôi thay cho Trịnh Kinh.
Mang thai sinh con là việc của Trịnh Luân, không liên quan gì đến Triệu An An.
“Dì à, quan hệ của cháu và Trịnh Kinh không giống như ngài nghĩ đâu, bọn cháu chỉ bạn thân, là anh em tốt! Hắn không thích cháu, ngài đừng nghe hắn nói bừa!”
Triệu An An đầu đầy mồ hôi, đang tìm mọi cách giải thích với Bùi Thư Hoa, thiếu chút nữa nói luôn cả bệnh của mình ra, nhưng cô lại sợ Bùi Thư Hoa không tin, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Bùi Thư Hoa lại không hề vui vẻ, lạnh mặt nói: “An An, cháu cảm thấy Trịnh gia quá nghèo, A Kinh là cảnh sát hình sự, không xứng với thiên kim đại tiểu thư như cháu?”
Má ơi, tội danh này thật nặng a!
Triệu An An nhanh chóng lắc đầu: “Không đúng không đúng, dì đừng hiểu lầm, cháu tuyệt đối không có ý đó! Trịnh Kinh là cảnh sát hình sự, đây là một việc đáng để kiểu ngạo!”
Bùi Thư Hoa lập tức vui vẻ lại, lôi kéo tay Triệu An An, từ ái nói: “Dì biết dì biết, An An là một cô gái tốt, vừa rồi là dì cố ý kích cháu. Cháu là người như thế nào chẳng nhẽ dì không biết?”
Triệu An An bởi vì Trịnh Luân nên đã tới Trịnh gia vô số lần, ấn tượng của Bùi Thư Hoa đối với cô cũng không tồi, bởi vì Trịnh Luân không có mấy người bạn, nếu không phải thật sự đối tốt với con bé, con bé sẽ không tùy tiện đưa người về nhà làm khách.
Tuy tính cách của Triệu An An hơi có chút lỗ mãng, nhưng cô rộng rãi hào phóng lại không có tâm địa gian xảo, về sau nếu kết hôn với Trịnh Kinh, cô có thể ở chung rất tốt với Trịnh Luân.
Đến nỗi gia thế và công việc của Triệu An An, Bùi Thư Hoa đều thấy không quan trọng, kể cả gia đình Triệu An An bình thường, công việc cũng bình thường, bà cũng sẽ vui vẻ tiếp thu.
Bà chỉ cần con dâu của bà là một người tốt là đủ rồi.
Triệu An An lúc này đứng ngồi không yên, cô căn bản không thể nói chuyện tiếp với Bùi Thư Ha, trong chốc lát lại nói ra cái gì cho tốt nhỡ chọc giận bà thì phải làm sao bây giờ!
Ngày thường lúc cô tới Trịnh gia, Bùi Thư Hoa đồi với cô rất tốt, chưa bao giờ so đo tính cách tùy tiện của cô, mối quan hệ bây giờ lại lúng túng như vậy, làm Triệu An An cảm thấy rất áy náy.
Hiện tại Bùi Thư Hoa đã nghiễm nhiên coi cô là con dâu, cử chỉ yêu thương quý mền này cũng không phải là giả vờ.
“Cái kia…… Dì, cháu muốn biết Trịnh Kinh đã nói giữa bọn cháu là loại quan hệ gì?”
Triệu An An nhịn không được hỏi.
Cô sắp bị Trịnh Kinh hại chết!
Vừa nói đến đây Bùi Thư Hoa lại vui vẻ, một mặt gọt táo cho Triệu An An, một mặt cười nói: “Ai nha, hôm qua nó trở về nói với dì, nói cháu rất thích có, còn đặc biệt gọi nó là “Anh Kinh”, cháu đã vì nó mà từ chối lời cầu hôn của Mộc Thanh!”
“Cái gì?!”
Triệu An An thiếu chút nữa bị sặc nước miếng chết!
Trịnh Kinh có biết xấu hổ hay không!
Gọi hắn là “Anh Kinh” không phải để diễn kịch sao?! Không phải để làm Lý Phi Đao hết hy vọng sao?
Cô vì cái gì mà cự tuyệt lời cầu hôn của Mộc Thanh, người hiểu rõ nhất là Trịnh Kinh! Tại sao lại trở thành là vì Trịnh Kinh nên làm vậy!
Triệu An An cảm thấy mình tức giận đến sắp nổ phổi!
Mệt cho cô trước kia còn cảm thấy Trịnh Kinh là một người tốt!
Hóa ra hắn mới là người vô lại nhất!
Nếu thật sự hắn nói với Bùi Thư Hoa như vậy, cũng không trách được tại sao tự nhiên bà lại coi cô mà con dâu đối xử nhiệt tình như vậy!
Vậy phải làm sao bây giờ, Bùi Thư Hoa đang vui vẻ như vậy, còn không biết Trịnh Luân đau lòng khổ sở đến mức nào! Lần trước Trịnh Kinh cùng Chu Nhược Đồng còn chưa đến mức này, Trịnh Luân cũng đã khổ sở không chịu được, hiện tại nghe được việc cô và Trịnh Kinh muốn kết hôn, chẳng phải là tim vỡ tan nát sao!
Lúc cô mới tới còn gấp không chờ nổi muốn đi lên giải thích rõ ràng với Trinh Luân, nhưng lúc này cô lại không dám đi lên lầu!
Cô cảm thấy mình không có mặt mũi nào để đi gặp Trịnh Luân.
Nhưng không thể không đi lên a, cô phải giải thích với Trịnh Luân một chút mới được! Đã xảy ra việc này, nếu cô còn trốn tránh không gặp Trịnh Luân, sự việc sẽ càng hỏng bét.
Một người là anh trai mình, một người lại là bạn thận, kết quả bạn thân cướp anh trai muốn làm chị dâu của mình, chuyện này đừng nói Trịnh Luân chịu không nổi, dù là cũng sẽ sụp đổ mất!
Trong thực tế việc bị bạn thân đào góc tường thật sự rất nhiều vì vậy nên đều đề phòng bạn thân như phòng cháy phòng trộm a!
Nhưng người khác có thể làm ra loại chuyện thọc gậy bánh xe này, kể cả có đánh chết Triệu An An thì cô cũng tuyệt đối không làm việc này!
“Cái kia…… Dì, ngài trước nghỉ ngơi một lát, cháu lên lầu tìm Luân Luân. Cô ấy có hay không…… Không thoải mái?”
Vốn dĩ Triệu An An muốn hỏi cô ấy có khóc hay không, nhưng lại thấy không thỏa đáng lắm, giống như cô mong ngóng người ta khóc vậy.
Bùi Thư Hoa thở dài, lắc đầu nói: “Có thể là có chút không thoải mái đi, buối sáng hôm nay còn chưa ăn bứa sáng, cháu lên xem con bé đi! Dì là mẹ những cũng khuyên con bé không được, có một số việc con bé phải tập quen dần.”
Bà có suy nghĩ riêng nên chỉ nói qua loa mịt mờ, bởi vì thật sự bà không thể nói con trai và con gái mình có quan hệ không chính đáng.
Trước nay bà chỉ cho rằng, giữa hai người chỉ là tình cảm anh em mà thôi, kể cả có chút thân mật thì cũng chỉ vì tình cảm đặc biệt tốt một chút.
Bà là một người mẹ, yêu thương lo lắng cho con cái tận sâu trong lòng, một lòng suy nghĩ cho bọn họ, cực kì sợ hãi hai người vì lầm đường lạc lối mà huỷ hoại cả đời mình!