Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-781
Chương 781: Nhị thiếu gia, tôi không phải loại người như vậy!
Cảnh Dật Thần đi vào tầng hầm, nhìn thấy một khối thi thể biến dạng nằm trên mặt đất, đã không còn thở nữa.
Anh vừa sợ lại vừa giận, ánh mắt giống như dao găm đâm vào người cdn: “Cậu giải thích cho tôi, đây là chuyện gì!”
Cảnh Dật Nhiên lười biếng nằm trên ghế da, nói thản nhiên: “Có gì mà giải thích, em lỡ tay đổ hơi nhiều nước sôi, da thịt ả lại mỏng manh, cho nên phỏng chết! Cho dù em không làm vậy thì ả cũng không sống được bao lâu, anh đánh nát nội tạng của ả, trừ khi trị liệu cho thật tốt, nếu không thì cũng chỉ sống được một tuần mà thôi.”
“Tôi kêu cậu lấy thuốc giải, không phải kêu cậu giết người!”
Trên mặt Cảnh Dật Thần toàn là khí lạnh.
Anh để Dương Mộc Yên sống, chính là muốn lấy thuốc giải!
Thượng Quan Ngưng vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say, ngay cả Mộc Vấn Sinh cũng cảm thấy rất khó giải quyết, nếu không có thuốc giải, không biết bọn họ còn phải ngủ bao lâu!
Anh không muốn Thượng Quan Ngưng ngủ như vậy, anh muốn Thượng Quan Ngưng có thể cười có thể nói!
“Em không có cố ý giết ả, lúc đầu chỉ lấy nước sôi hù ả thôi, ai biết ả lại yếu đuối như vậy chứ! Anh hỏi Tiểu La Tử đi, em mới đổ có hai ấm thôi, còn chưa kịp dùng tới ấm nước thứ ba thì ả đã tắt thở rồi, sau đó thì anh tới.”
Cảnh Dật Thần tức đến nỗi đau ngực, nhưng mà bây giờ nói gì cũng chậm rồi, Dương Mộc Yên đã chết!
Anh đã biết Cảnh Dật Nhiên không bao giờ làm người ta bớt lo mà!
Anh mới rời đi có nửa ngày, Dương Mộc Yên đã chết, Cảnh Dật Nhiên vội vàng giết ả đến cỡ nào!
Cảnh Dật Thần áp chế tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Nếu Dương Mộc Yên đã chết, vậy thủ hạ của ả đều giao cho cậu, người ở đây cũng giao cho cậu chỉ huy, không được để một người nào của tôi chết!”
Cảnh Dật Nhiên nghe thấy Cảnh Dật Thần nói như thế, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh Dật Thần có tức giận hay không, hắn vẫn nhận biết được, dù sao thì hai người cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn, hắn rất hiểu vị anh trai này của mình.
Nếu Cảnh Dật Thần để người ở đây, giao cho hắn làm chủ, vậyđã nói lên rằng anh không thật sự quan tâm chuyện của Dương Mộc Yên.
Chỉ sợ Cảnh Dật Thần cũng ước gì Dương Mộc Yên chết sớm một chút, trong lòng Cảnh Dật Thần cũng hiểu rõ, tỷ lệ Dương Mộc Yên đưa thuốc giải là rất nhỏ.
Cảnh Dật Thần rời khỏi tầng hầm, anh cũng đem thi thể Dương Mộc Yên theo -- Anh muốn cho pháp y khám nghiệm tử thi, bảo đảm người chết không phải là thế thân của Dương Mộc Yên, mà là chính ả.
Tuy rằng không lấy được thuốc giải, nhưng Dương Mộc Yên chết cũng giống như đã giải quyết được một chuyện lớn trong lòng Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Nhiên nói đúng, anh đánh nát nội tạng của Dương Mộc Yên, mặc dù hôm nay ả không chết, nhưng cũng không sống được mấy ngày.
Chết sớm và chết muộn, hình như cũng không có khác biệt quá lớn.
Anh đi đến lối ra, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói: “Anh.”
Cảnh Dật Thần dừng lại.
Anh quay đầu, liền nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên, không biết là đã đuổi theo từ bao giờ.
Hắn đứng ở chỗ tối, bóng tối che đi một nửa gương mặt hắn, nhìn không rõ ràng.
“Rất xin lỗi.”
Một nửa gương mặt của Cảnh Dật Thần được mặt trời chiếu sáng, anh thản nhiên nhìn Cảnh Dật Nhiên: “Cái gì?”
“Tất cả mọi chuyện. Em biết, người hại chết mẹ em, là Dương Mộc Yên, không phải là anh.”
Cảnh Dật Thần quay đầu, cả gương mặt đều được mặt trời chiếu sáng, cảm giác lạnh lùng trên người, giống như cũng bị mặt trời đuổi đi không ít.
“Ừ.”
Anh đáp lại một tiếng, sau đó liền bước đi ra ngoài.
A Hổ và thủ hạ của Cảnh Dật Thần mang theo thi thể Dương Mộc Yên đi ra ngoài.
Vẫn phô trương như tước, khí thế vẫn bức người như trước.
Điều khác biệt duy nhất chính là, quan hệ giữa Cảnh Dật Nhiên và anh đã thay đổi.
Bọn họ hợp tác, mà không phải là đối thủ.
Khoé miệng Cảnh Dật Nhiên xuất hiện ý cười sáng lạn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, giống như muốn đoạt đi hồn phách ai đó.
Trái tim La Hạo đi bên cạnh Cảnh Dật Nhiên nhảy dựng, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vị nhị thiếu gia xinh đẹp đến nỗi nam nữ đều xấu hổ này.
Thật là kỳ quái, trước kia khi hắn nhìn người đàn ông khác thì đều không có cảm giác bối rối thế này! Vì sao khi nhìn Cảnh Dật Nhiên, tim lại đập mạnh như thế?
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ hắn yêu yêu nghiệt này rồi sao?
Rõ ràng hắn là thẳng nam!
La Hạo đang rối rắm trong đau đớn, đột nhiên một vai bị đè nặng, Cảnh Dật Nhiên ôm cổ hắn, cả người dựa vào người hắn!
Trái tim La Hạo dừng lại một nhịp, ngay cả hô hấp cũng tạm dừng!
“Nhị... Nhị thiếu gia, ngài có gì muốn phân phó sao?”
Cảnh Dật Nhiên không biết rối rắm kho chịu trong lòng La Hạo, hắn vỗ vai La Hạo, cười hì hì nói: “Tiểu La Tử, anh tôi đối xử tốt với tôi như vậy, cậu có ghen tỵ hay không?”
Cảnh Dật Thần đối xử tốt với hắn?
Cảnh Dật Nhiên nhìn sao mà ra thế!
Vừa rồi Cảnh Dật Thần lạnh lùng nói với Cảnh Dật Nhiên ba chữ mà thôi!
Hắn không hề ghen tị chút nào, ngược lại còn đồng tình với Cảnh Dật Nhiên!
La Hạo không nói chuyện, hắn thật sự không muốn đả kích mộng đẹp của Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên lại không cần hắn đáp lại, vuốt cằm nói: “Trời ơi, tôi giết Dương Mộc Yên như thế, anh tôi lại không mắng tôi, đúng là người anh trai tốt mà! Tôi đã chuẩn bị rất nhiều lời kịch rồi, kết quả tất cả đều vô dụng. Bởi vậy, ngược lại làm cho tôi ngại ngùng.”
Miệng hắn nói ngại ngùng, thế nhưng trên mặt lại không có chút ngại ngùng nào.
Cảnh Dật Nhiên kéo La Hạo đi một lát mới phát hiện thân thể La Hạo cứng ngắt!
Hắn vỗ cơ ngực rắn chắc của La Hạo, hỏi: “Tiểu La Tử, cậu sao vậy? Sao lại thẳng tắp như cương thi thế? Thả lỏng đi, tôi cũng đâu có ăn thịt cậu!”
Trước kia La Hạo bị người ta vỗ ngực, hắn không có phản ứng gì, lại càng không hiểu sai, đều là đàn ông, hắn không thể nào nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng mà hôm nay bị Cảnh Dật Nhiên vỗ ngực, hắn cảm thấy máu cả người đều chảy đến chỗ kia!
Cảnh Dật Nhiên vỗ cơ ngực La Hạo, phát hiện xúc cảm rất tốt, lập tức vỗ nhiều thêm hai cái, sau đó nói bằng giọng mập mờ: “Chậc chậc chậc, dáng người không tệ! Mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo ra lại có thịt, gương mặt cũng suất, sao giá trị nhan sắc của thuộc hạ anh tôi lại cao như vậy? Đến đến đến, cởi quần áo cho bản công tử nhìn một cái!”
La Hạo giật mình!
Hắn ôm ngực, lui về phía sau, hoảng sợ nói: “Nhị thiếu gia, tôi không phải loại người như vậy!”
Tuy rằng hắn có chút động lòng với Cảnh Dật Nhiên, nhưng mà không thể chấp nhiện việc nam nam như thế!
Chẳng phải Cảnh Dật Nhiên thích phụ nữ hay sao? Trước kia chưa từng nghe nói hắn thích đàn ông!
Chẳng lẽ gương mặt của hắn có thể giết chết toàn bộ nam nữ, sau đó liền ăn được cả nam lẫn nữ?
Trời ơi! Thật là đáng sợ!
Nhưng mà... Hắn có muốn đi theo Cảnh Dật Nhiên hay không?
Cảnh Dật Thần đi vào tầng hầm, nhìn thấy một khối thi thể biến dạng nằm trên mặt đất, đã không còn thở nữa.
Anh vừa sợ lại vừa giận, ánh mắt giống như dao găm đâm vào người cdn: “Cậu giải thích cho tôi, đây là chuyện gì!”
Cảnh Dật Nhiên lười biếng nằm trên ghế da, nói thản nhiên: “Có gì mà giải thích, em lỡ tay đổ hơi nhiều nước sôi, da thịt ả lại mỏng manh, cho nên phỏng chết! Cho dù em không làm vậy thì ả cũng không sống được bao lâu, anh đánh nát nội tạng của ả, trừ khi trị liệu cho thật tốt, nếu không thì cũng chỉ sống được một tuần mà thôi.”
“Tôi kêu cậu lấy thuốc giải, không phải kêu cậu giết người!”
Trên mặt Cảnh Dật Thần toàn là khí lạnh.
Anh để Dương Mộc Yên sống, chính là muốn lấy thuốc giải!
Thượng Quan Ngưng vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say, ngay cả Mộc Vấn Sinh cũng cảm thấy rất khó giải quyết, nếu không có thuốc giải, không biết bọn họ còn phải ngủ bao lâu!
Anh không muốn Thượng Quan Ngưng ngủ như vậy, anh muốn Thượng Quan Ngưng có thể cười có thể nói!
“Em không có cố ý giết ả, lúc đầu chỉ lấy nước sôi hù ả thôi, ai biết ả lại yếu đuối như vậy chứ! Anh hỏi Tiểu La Tử đi, em mới đổ có hai ấm thôi, còn chưa kịp dùng tới ấm nước thứ ba thì ả đã tắt thở rồi, sau đó thì anh tới.”
Cảnh Dật Thần tức đến nỗi đau ngực, nhưng mà bây giờ nói gì cũng chậm rồi, Dương Mộc Yên đã chết!
Anh đã biết Cảnh Dật Nhiên không bao giờ làm người ta bớt lo mà!
Anh mới rời đi có nửa ngày, Dương Mộc Yên đã chết, Cảnh Dật Nhiên vội vàng giết ả đến cỡ nào!
Cảnh Dật Thần áp chế tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Nếu Dương Mộc Yên đã chết, vậy thủ hạ của ả đều giao cho cậu, người ở đây cũng giao cho cậu chỉ huy, không được để một người nào của tôi chết!”
Cảnh Dật Nhiên nghe thấy Cảnh Dật Thần nói như thế, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh Dật Thần có tức giận hay không, hắn vẫn nhận biết được, dù sao thì hai người cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn, hắn rất hiểu vị anh trai này của mình.
Nếu Cảnh Dật Thần để người ở đây, giao cho hắn làm chủ, vậyđã nói lên rằng anh không thật sự quan tâm chuyện của Dương Mộc Yên.
Chỉ sợ Cảnh Dật Thần cũng ước gì Dương Mộc Yên chết sớm một chút, trong lòng Cảnh Dật Thần cũng hiểu rõ, tỷ lệ Dương Mộc Yên đưa thuốc giải là rất nhỏ.
Cảnh Dật Thần rời khỏi tầng hầm, anh cũng đem thi thể Dương Mộc Yên theo -- Anh muốn cho pháp y khám nghiệm tử thi, bảo đảm người chết không phải là thế thân của Dương Mộc Yên, mà là chính ả.
Tuy rằng không lấy được thuốc giải, nhưng Dương Mộc Yên chết cũng giống như đã giải quyết được một chuyện lớn trong lòng Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Nhiên nói đúng, anh đánh nát nội tạng của Dương Mộc Yên, mặc dù hôm nay ả không chết, nhưng cũng không sống được mấy ngày.
Chết sớm và chết muộn, hình như cũng không có khác biệt quá lớn.
Anh đi đến lối ra, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói: “Anh.”
Cảnh Dật Thần dừng lại.
Anh quay đầu, liền nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên, không biết là đã đuổi theo từ bao giờ.
Hắn đứng ở chỗ tối, bóng tối che đi một nửa gương mặt hắn, nhìn không rõ ràng.
“Rất xin lỗi.”
Một nửa gương mặt của Cảnh Dật Thần được mặt trời chiếu sáng, anh thản nhiên nhìn Cảnh Dật Nhiên: “Cái gì?”
“Tất cả mọi chuyện. Em biết, người hại chết mẹ em, là Dương Mộc Yên, không phải là anh.”
Cảnh Dật Thần quay đầu, cả gương mặt đều được mặt trời chiếu sáng, cảm giác lạnh lùng trên người, giống như cũng bị mặt trời đuổi đi không ít.
“Ừ.”
Anh đáp lại một tiếng, sau đó liền bước đi ra ngoài.
A Hổ và thủ hạ của Cảnh Dật Thần mang theo thi thể Dương Mộc Yên đi ra ngoài.
Vẫn phô trương như tước, khí thế vẫn bức người như trước.
Điều khác biệt duy nhất chính là, quan hệ giữa Cảnh Dật Nhiên và anh đã thay đổi.
Bọn họ hợp tác, mà không phải là đối thủ.
Khoé miệng Cảnh Dật Nhiên xuất hiện ý cười sáng lạn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, giống như muốn đoạt đi hồn phách ai đó.
Trái tim La Hạo đi bên cạnh Cảnh Dật Nhiên nhảy dựng, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vị nhị thiếu gia xinh đẹp đến nỗi nam nữ đều xấu hổ này.
Thật là kỳ quái, trước kia khi hắn nhìn người đàn ông khác thì đều không có cảm giác bối rối thế này! Vì sao khi nhìn Cảnh Dật Nhiên, tim lại đập mạnh như thế?
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ hắn yêu yêu nghiệt này rồi sao?
Rõ ràng hắn là thẳng nam!
La Hạo đang rối rắm trong đau đớn, đột nhiên một vai bị đè nặng, Cảnh Dật Nhiên ôm cổ hắn, cả người dựa vào người hắn!
Trái tim La Hạo dừng lại một nhịp, ngay cả hô hấp cũng tạm dừng!
“Nhị... Nhị thiếu gia, ngài có gì muốn phân phó sao?”
Cảnh Dật Nhiên không biết rối rắm kho chịu trong lòng La Hạo, hắn vỗ vai La Hạo, cười hì hì nói: “Tiểu La Tử, anh tôi đối xử tốt với tôi như vậy, cậu có ghen tỵ hay không?”
Cảnh Dật Thần đối xử tốt với hắn?
Cảnh Dật Nhiên nhìn sao mà ra thế!
Vừa rồi Cảnh Dật Thần lạnh lùng nói với Cảnh Dật Nhiên ba chữ mà thôi!
Hắn không hề ghen tị chút nào, ngược lại còn đồng tình với Cảnh Dật Nhiên!
La Hạo không nói chuyện, hắn thật sự không muốn đả kích mộng đẹp của Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên lại không cần hắn đáp lại, vuốt cằm nói: “Trời ơi, tôi giết Dương Mộc Yên như thế, anh tôi lại không mắng tôi, đúng là người anh trai tốt mà! Tôi đã chuẩn bị rất nhiều lời kịch rồi, kết quả tất cả đều vô dụng. Bởi vậy, ngược lại làm cho tôi ngại ngùng.”
Miệng hắn nói ngại ngùng, thế nhưng trên mặt lại không có chút ngại ngùng nào.
Cảnh Dật Nhiên kéo La Hạo đi một lát mới phát hiện thân thể La Hạo cứng ngắt!
Hắn vỗ cơ ngực rắn chắc của La Hạo, hỏi: “Tiểu La Tử, cậu sao vậy? Sao lại thẳng tắp như cương thi thế? Thả lỏng đi, tôi cũng đâu có ăn thịt cậu!”
Trước kia La Hạo bị người ta vỗ ngực, hắn không có phản ứng gì, lại càng không hiểu sai, đều là đàn ông, hắn không thể nào nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng mà hôm nay bị Cảnh Dật Nhiên vỗ ngực, hắn cảm thấy máu cả người đều chảy đến chỗ kia!
Cảnh Dật Nhiên vỗ cơ ngực La Hạo, phát hiện xúc cảm rất tốt, lập tức vỗ nhiều thêm hai cái, sau đó nói bằng giọng mập mờ: “Chậc chậc chậc, dáng người không tệ! Mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo ra lại có thịt, gương mặt cũng suất, sao giá trị nhan sắc của thuộc hạ anh tôi lại cao như vậy? Đến đến đến, cởi quần áo cho bản công tử nhìn một cái!”
La Hạo giật mình!
Hắn ôm ngực, lui về phía sau, hoảng sợ nói: “Nhị thiếu gia, tôi không phải loại người như vậy!”
Tuy rằng hắn có chút động lòng với Cảnh Dật Nhiên, nhưng mà không thể chấp nhiện việc nam nam như thế!
Chẳng phải Cảnh Dật Nhiên thích phụ nữ hay sao? Trước kia chưa từng nghe nói hắn thích đàn ông!
Chẳng lẽ gương mặt của hắn có thể giết chết toàn bộ nam nữ, sau đó liền ăn được cả nam lẫn nữ?
Trời ơi! Thật là đáng sợ!
Nhưng mà... Hắn có muốn đi theo Cảnh Dật Nhiên hay không?