Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Giọng điệu của câu nói này cũng thản nhiên và lạnh nhạt giống hệt như biểu cảm trên mặt chủ nhân nó. Tuy không phải cố ý mỉa mai hay châm chọc, nhưng chính vì như thế mới gây tổn thương sâu nhất.
Bởi vì đó là lời nói thật từ trong lòng anh, ý nghĩa lời nói thể hiện rõ trên mặt chữ, không hề có ý nào khác.
Kiều Thi Uyển thầm nghĩ “Thôi xong rồi”. Đang suy nghĩ làm thế nào để vãn hồi một chút hình tượng tốt đẹp cho đứa con trai độc miệng này, vừa quay đầu, thì đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ của Đường Thiên Miểu, như là không hề nghe thấy câu nói của Phong Huyền.
Không phải các cô gái nghe vậy thường sẽ khó chịu hoặc xấu hổ sao?
Bầu không khí chợt yên tĩnh đến quỷ dị, Kiều Thi Uyển vội vàng lên tiếng phá vỡ sự lúng túng này: “Thằng bé này thật là, toàn nói bậy thôi. Miểu Miểu, con đừng nghe nó, ngoại trừ công việc thì nó chẳng thèm quan tâm gì nữa. Đi thôi, dì Uyển dẫn con đi xem phòng.”
Đường Thiên Uyển khẽ gật đầu rồi nở một một nụ cười.
Lúc xoay người, cô hơi liếc qua thân hình cao lớn kia một chút, trong mắt lại ánh lên vẻ hứng thú.
Phong Xán nhìn theo bóng lưng cô gái mãi cho đến khi cô lên cầu thang. Cậu không nhịn được mà lắc tay anh trai nhà mình, “Anh à, anh thấy ánh mắt Đường Thiên Miểu nhìn anh vừa nãy chứ, hình như cậu ta đang cười nhạo anh, chắc là thấy anh chướng mắt đó.”
“Anh, anh nói gì đó đi. Chẳng lẽ lần đầu tiên bị con gái xem thường, anh không tức giận sao?”
Phong Huyền lạnh nhạt liếc cậu ta một cái: “Em rảnh lắm hả? Bài tập về nhà đã làm xong chưa?”
Phong Xán lập tức thay đổi vẻ mặt, cười đùa: “Anh, chuyện bài tập để lát nói sau, chúng ta nói đến chuyện mua xe trước…”
“Không nói.”
Anh lạnh lùng cắt ngang lời cậu rồi đi dọc theo con đường nhỏ tới tòa nhà bên cạnh.
Tòa nhà đó là phòng làm việc của Phong Huyền nên Phong Xán không đi theo mà tiếp tục quấn lấy bố đòi mua xe.
Phong Huyền vừa vào cổng tòa nhà thì đã có một người đàn ông trung niên đi ra tiếp đón, người đó khẽ cúi đầu chào hỏi, “Chào cậu hai.”
Người này là tài xế riêng của Phong Huyền, chú Vu, từ khi Phong Huyền lên tiểu học đã đi theo anh, chú giống như là quản gia thân cận của anh vậy.
Lúc chín giờ bốn mươi phút, Phong Huyền kết thúc một cuộc họp trực tuyến.
Chú Vu đưa trà nóng lên, cung kính nói: “Hôm nay cậu cả đến báo cáo với ông chủ, nói là đã định ra phương án sơ bộ của sản phẩm Vi Thi nên ông chủ rất vui.”
Phong Huyền đặt chén trà xuống, trên khuôn mặt đẹp trai vẫn không có chút cảm xúc nào: “Kệ anh ấy, còn cậu ba thì sao?”
“Cậu ba hiện đang ở nước Pháp, đang tất bật tìm nhà điều chế nước hoa.”
Nói xong, chú Vu thấy Phong Huyền không đáp lại bèn cẩn thận nhìn Phong Huyền. Lúc này, chú mới phát hiện thì ra anh đang nhìn chăm chú vào một dãy số trên điện thoại.
“Cậu hai, dãy số này là gì vậy?”
Phong Huyền đáp, “Số di động của trợ lý Bạch Mật.”
Chú Vu vui mừng nói: “Có sự trợ giúp của Bạch Mật, chắc chắn cậu sẽ thành công giành được Vi Thi.”
Phong Huyền nói, “Chú không thấy số điện thoại này rất quen sao?”
Chú Vu nghe vậy thì hơi khựng lại, cúi đầu nhĩn kỹ. Đột nhiên, sắc mặt chú trở nên cứng đờ.
“Đây không phải là số điện thoại của cô Thiên Miểu ông chủ đưa cho cậu tối hôm qua sao? Chẳng lẽ trợ lý của Bạch Mật chính là cô Thiên Miểu?”
Phong Huyền đặt điện thoại di động xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đêm nay tôi gặp cô ấy ở buổi đấu giá, cô ấy không hề tầm thường chút nào.”
Chú Vu nói: “Cô Thiên Miểu chính là con gái của Vân Hoan. Cho dù có nuôi con ở chùa Thịnh An mười mấy năm thì chắc hẳn Vân Hoan cũng sẽ không để con mình bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nếu vậy, chắc chắn mấy năm nay Vân Hoan đã giới thiệu các mối quan hệ của mình cho con gái. Mà Vân Hoan lại rất thích điều chế nước hoa nên sẽ thường xuyên tham gia các buổi tụ hội của những anh tài trong giới nước hoa. Nếu vậy thì rất có thể cô Thiên Miểu thật sự quen biết Bạch Mật.”
Phong Huyền ngước mắt lên, con ngươi đen thâm thúy đầy thâm trầm, “Chú biết nhiều quá nhỉ.”
Chú Vu cúi đầu cười, “Vân Hoan và ông chủ có quan hệ rất tốt, tôi từng làm ít việc giúp ông chủ nên mới biết được chút chuyện của bà ấy.” Chú Vu lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu hai này, thật ra, có một chuyện tôi vẫn chưa nói với cậu.”
“Chú cứ nói đi.”
Chú Vu từ tốn nói: “Sáu năm trước, trong khoảng thời gian cậu tĩnh dưỡng ở chùa Thịnh An, có một đứa bé ngày ngày đều đến đưa thuốc cho chúng ta. Đó là một bé gái rất xinh đẹp.”
Nói đến đây, Phong Huyền đã hiểu được ý của chú Vu.
Trong ánh mắt bình tĩnh như nước ấy hiện lên chút gợn sóng.
Dường như bên tai anh lại vọng tới giọng nói điềm tĩnh lạnh lùng của bé gái sáu năm trước, là âm thanh thú vị duy nhất xuất hiện trong khoảng thời gian buồn tẻ u ám đó.
“Chú chắc chắn là cô ấy sao?”
Chú Vu gật đầu: “Đúng vậy. Tôi sống đã mấy mươi thập niên rồi mới gặp được một người xinh đẹp như vậy. Tôi chắc chắn là không nhận nhầm, người đó đúng là cô Thiên Miểu.”
Lời nói này xuyên qua mọi chướng ngại, truyền thẳng đến phòng tắm của căn phòng bên cạnh.
Đường Thiên Miểu đang tắm thì chợt mở mắt ra, trong con ngươi xinh đẹp chợt hiện lên ý cười nghiền ngẫm.
*********************************
Giọng điệu của câu nói này cũng thản nhiên và lạnh nhạt giống hệt như biểu cảm trên mặt chủ nhân nó. Tuy không phải cố ý mỉa mai hay châm chọc, nhưng chính vì như thế mới gây tổn thương sâu nhất.
Bởi vì đó là lời nói thật từ trong lòng anh, ý nghĩa lời nói thể hiện rõ trên mặt chữ, không hề có ý nào khác.
Kiều Thi Uyển thầm nghĩ “Thôi xong rồi”. Đang suy nghĩ làm thế nào để vãn hồi một chút hình tượng tốt đẹp cho đứa con trai độc miệng này, vừa quay đầu, thì đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ của Đường Thiên Miểu, như là không hề nghe thấy câu nói của Phong Huyền.
Không phải các cô gái nghe vậy thường sẽ khó chịu hoặc xấu hổ sao?
Bầu không khí chợt yên tĩnh đến quỷ dị, Kiều Thi Uyển vội vàng lên tiếng phá vỡ sự lúng túng này: “Thằng bé này thật là, toàn nói bậy thôi. Miểu Miểu, con đừng nghe nó, ngoại trừ công việc thì nó chẳng thèm quan tâm gì nữa. Đi thôi, dì Uyển dẫn con đi xem phòng.”
Đường Thiên Uyển khẽ gật đầu rồi nở một một nụ cười.
Lúc xoay người, cô hơi liếc qua thân hình cao lớn kia một chút, trong mắt lại ánh lên vẻ hứng thú.
Phong Xán nhìn theo bóng lưng cô gái mãi cho đến khi cô lên cầu thang. Cậu không nhịn được mà lắc tay anh trai nhà mình, “Anh à, anh thấy ánh mắt Đường Thiên Miểu nhìn anh vừa nãy chứ, hình như cậu ta đang cười nhạo anh, chắc là thấy anh chướng mắt đó.”
“Anh, anh nói gì đó đi. Chẳng lẽ lần đầu tiên bị con gái xem thường, anh không tức giận sao?”
Phong Huyền lạnh nhạt liếc cậu ta một cái: “Em rảnh lắm hả? Bài tập về nhà đã làm xong chưa?”
Phong Xán lập tức thay đổi vẻ mặt, cười đùa: “Anh, chuyện bài tập để lát nói sau, chúng ta nói đến chuyện mua xe trước…”
“Không nói.”
Anh lạnh lùng cắt ngang lời cậu rồi đi dọc theo con đường nhỏ tới tòa nhà bên cạnh.
Tòa nhà đó là phòng làm việc của Phong Huyền nên Phong Xán không đi theo mà tiếp tục quấn lấy bố đòi mua xe.
Phong Huyền vừa vào cổng tòa nhà thì đã có một người đàn ông trung niên đi ra tiếp đón, người đó khẽ cúi đầu chào hỏi, “Chào cậu hai.”
Người này là tài xế riêng của Phong Huyền, chú Vu, từ khi Phong Huyền lên tiểu học đã đi theo anh, chú giống như là quản gia thân cận của anh vậy.
Lúc chín giờ bốn mươi phút, Phong Huyền kết thúc một cuộc họp trực tuyến.
Chú Vu đưa trà nóng lên, cung kính nói: “Hôm nay cậu cả đến báo cáo với ông chủ, nói là đã định ra phương án sơ bộ của sản phẩm Vi Thi nên ông chủ rất vui.”
Phong Huyền đặt chén trà xuống, trên khuôn mặt đẹp trai vẫn không có chút cảm xúc nào: “Kệ anh ấy, còn cậu ba thì sao?”
“Cậu ba hiện đang ở nước Pháp, đang tất bật tìm nhà điều chế nước hoa.”
Nói xong, chú Vu thấy Phong Huyền không đáp lại bèn cẩn thận nhìn Phong Huyền. Lúc này, chú mới phát hiện thì ra anh đang nhìn chăm chú vào một dãy số trên điện thoại.
“Cậu hai, dãy số này là gì vậy?”
Phong Huyền đáp, “Số di động của trợ lý Bạch Mật.”
Chú Vu vui mừng nói: “Có sự trợ giúp của Bạch Mật, chắc chắn cậu sẽ thành công giành được Vi Thi.”
Phong Huyền nói, “Chú không thấy số điện thoại này rất quen sao?”
Chú Vu nghe vậy thì hơi khựng lại, cúi đầu nhĩn kỹ. Đột nhiên, sắc mặt chú trở nên cứng đờ.
“Đây không phải là số điện thoại của cô Thiên Miểu ông chủ đưa cho cậu tối hôm qua sao? Chẳng lẽ trợ lý của Bạch Mật chính là cô Thiên Miểu?”
Phong Huyền đặt điện thoại di động xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đêm nay tôi gặp cô ấy ở buổi đấu giá, cô ấy không hề tầm thường chút nào.”
Chú Vu nói: “Cô Thiên Miểu chính là con gái của Vân Hoan. Cho dù có nuôi con ở chùa Thịnh An mười mấy năm thì chắc hẳn Vân Hoan cũng sẽ không để con mình bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nếu vậy, chắc chắn mấy năm nay Vân Hoan đã giới thiệu các mối quan hệ của mình cho con gái. Mà Vân Hoan lại rất thích điều chế nước hoa nên sẽ thường xuyên tham gia các buổi tụ hội của những anh tài trong giới nước hoa. Nếu vậy thì rất có thể cô Thiên Miểu thật sự quen biết Bạch Mật.”
Phong Huyền ngước mắt lên, con ngươi đen thâm thúy đầy thâm trầm, “Chú biết nhiều quá nhỉ.”
Chú Vu cúi đầu cười, “Vân Hoan và ông chủ có quan hệ rất tốt, tôi từng làm ít việc giúp ông chủ nên mới biết được chút chuyện của bà ấy.” Chú Vu lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu hai này, thật ra, có một chuyện tôi vẫn chưa nói với cậu.”
“Chú cứ nói đi.”
Chú Vu từ tốn nói: “Sáu năm trước, trong khoảng thời gian cậu tĩnh dưỡng ở chùa Thịnh An, có một đứa bé ngày ngày đều đến đưa thuốc cho chúng ta. Đó là một bé gái rất xinh đẹp.”
Nói đến đây, Phong Huyền đã hiểu được ý của chú Vu.
Trong ánh mắt bình tĩnh như nước ấy hiện lên chút gợn sóng.
Dường như bên tai anh lại vọng tới giọng nói điềm tĩnh lạnh lùng của bé gái sáu năm trước, là âm thanh thú vị duy nhất xuất hiện trong khoảng thời gian buồn tẻ u ám đó.
“Chú chắc chắn là cô ấy sao?”
Chú Vu gật đầu: “Đúng vậy. Tôi sống đã mấy mươi thập niên rồi mới gặp được một người xinh đẹp như vậy. Tôi chắc chắn là không nhận nhầm, người đó đúng là cô Thiên Miểu.”
Lời nói này xuyên qua mọi chướng ngại, truyền thẳng đến phòng tắm của căn phòng bên cạnh.
Đường Thiên Miểu đang tắm thì chợt mở mắt ra, trong con ngươi xinh đẹp chợt hiện lên ý cười nghiền ngẫm.