Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Bảy giờ bốn mươi lăm phút tối, Đường Thiên Miểu đã đến sảnh nơi tổ chức buổi đấu giá.
Cô mặc đồ không khác lúc bình thường là bao, nhưng gương mặt quá xinh đẹp của cô vẫn thu hút vô số ánh nhìn.
Hắc Kê cúi thấp đầu thì thầm vào tai cô: “Bà chủ, chỗ này có ít nhất ba mươi lăm con sói đói đang mê mẩn sắc đẹp của chị.”
Đường Thiên Miểu không quan tâm lắm, cô nhìn về phía mấy người đàn ông đang đi tới và nói: “Tôi đi vào nhà vệ sinh đây, cậu qua đối phó đi.”
“Ơ? Bà chủ…”
Còn chưa dứt lời, cô gái đã đi ra ngoài.
Vừa quay đầu, Hắc Kê đã đối mặt với những người đàn ông đó.
“Cậu Lục, lâu lắm không gặp, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Một ông chủ cười rồi giơ tay ra.
Hắc Kê cười rồi đưa tay ra bắt.
Đối phương vội vàng nói: “Đúng rồi, cô gái vừa đứng cùng cậu là ai vậy? Cậu Lục thật có phúc khi có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy.”
Hắc Kê chỉ cười nhạt mà không nói gì, nhưng thật ra là không biết nên nói gì.
Cậu ta đã quá quen với việc bị bà chủ lấy ra làm bia đỡ đạn.
Nắm vững nguyên tắc càng nói nhiều càng sai nên cậu ta không nói lời nào, đối phương nói gì thì cậu cũng chỉ cười một cái rồi gật đầu.
Cảnh tượng này tình cờ bị hai người Phong Huyền nhìn thấy.
Thật ra thì hai người này bước vào sau Đường Thiên Miểu nên vừa kịp lúc nhìn thấy cảnh này.
Trợ lý kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn.
Lúc đầu anh ta còn tưởng chỉ là hiểu lầm, nhưng không ngờ Đường Thiên Miểu thật sự đã có bạn trai.
Anh ta lén lút nhìn sắc mặt của cậu chủ, quả nhiên là vẫn rất bình thản.
Ánh mắt bí ẩn, thâm thúy luôn khiến người khác không đoán được anh đang nghĩ gì.
Sau vài giây, anh ta rời tầm mắt sang chỗ khác rồi đi tới chào hỏi các ông chủ khác.
Trợ lý đẩy kính lên, phản ứng này của cậu chủ không quá ngoài dự liệu.
Dù sao, trong lòng cậu chủ của anh ta, ngoại trừ công việc thì vẫn chỉ có công việc, vốn dĩ chẳng quan tâm chuyện riêng của người khác.
Tối nay anh ta đến tham gia buổi đấu giá là vì có thông báo rằng Bạch Mật mang một chai nước hoa độc nhất vô nhị tới đấu giá.
Cậu chủ của anh ta muốn tìm Bạch Mật thông qua chuyện này.
*
Đường Thiên Miểu đi ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó lên sân thượng hóng gió để giết thời gian và lặng lẽ chờ buổi đấu giá bắt đầu.
Vừa mới bước ra, bên tai chợt truyền đến một giọng nữ chói tai.
“Chị họ?”
Cô khẽ nghiêng đầu qua nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Lâm Văn Vũ xách chiếc váy rộng thùng thình lên, bước nhanh tới rồi trợn mắt nhìn Đường Thiên Miểu: “Đúng là chị rồi!”
Như thể phát hiện ra chuyện gì đó không phù hợp, cô ta quay đầu hô lên: “Mẹ, bố, chị họ này.”
Đường Thiên Miểu không định để ý đến cô ta, bèn đi đến trước lan can thưởng thức cảnh đêm.
Hai vợ chồng Vân Như Ý đến gần, khi nhìn thấy rõ con gái thì vô cùng ngạc nhiên.
“Sao Miểu Miểu cũng tới đây?” Vân Như Ý nhìn chồng.
Vừa nhìn thấy Đường Thiên Miểu, sắc mặt Đường Dật chợt trở nên khó coi giống như ông ta đã từng.
Lúc này đây, vẻ mặt ông ta còn u ám hơn cả bình thường.
Lâm Văn Vũ cắn môi: “Bố, thật ra chiều nay con và mẹ nhìn thấy chị họ được một người đàn ông lạ mặt đón đi, tối hôm qua chị ấy không về nhà họ Phong, cũng không về nhà họ Đường, có lẽ chị ấy đã ở cùng với người khác.”
Cô ta nói xong lại mím môi, len lén quan sát vẻ mặt của bố dượng.
Thấy sắc mặt của ông ta tối sầm lại, khóe môi của cô ta khẽ nhếch lên.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới gần Đường Thiên Miểu và ghé sát vào cô nói gì đó.
Hai mắt Lâm Văn Vũ sáng lên: “Chính là người đàn ông đó!”
Vân Như Ý thở dài: “Xem ra Miểu Miểu được cậu ta dẫn tới đây, nếu không, sao một cô nhóc như con bé có thể tham gia một buổi đấu giá khó kiếm vé như này chứ.”
“Anh à, em rất lo cho Miểu Miểu, sau khi chị qua đời con bé càng ngày càng kì lạ, không nghe lời ai cả, tính cách ngông nghênh bảo thủ. Vậy cũng thôi đi, giờ nó còn qua lại với đàn ông, cứ tiếp tục như vậy thì con bé sẽ tự hủy hoại chính mình mất.”
Còn chưa dứt lời, sắc mặt của Đường Dật càng lúc càng tối sầm lại, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Đường Thiên Miểu mấy giây rồi lại liếc về phía hai mẹ con kia.
“Hai người không được bắt chuyện với nó, coi như không quen biết người này.”
Sau khi cảnh cáo xong, ông ta liền cất bước đi về phía khác nhưng không rời mắt khỏi Đường Thiên Miểu.
Hai mẹ con Vân Như Ý nhìn nhau một cái rồi bắt đầu nhạo báng Đường Thiên Miểu.
“Mẹ à, quả nhiên là bố không thích chị họ, cũng không thèm quan tâm đến chuyện của chị ấy.”
Vân Như Ý ngước mắt: “Cho nên mẹ mới bảo con phải thật cố gắng xuất sắc mọi mặt để bố hài lòng, biết đâu sau này bố sẽ để lại di sản cho con.”
Lâm Văn Vũ phấn khích nói: “Vậy lát nữa có thứ gì tốt con sẽ dùng tiền của mình để đấu giá, đưa về làm quà tặng cho bố, cũng để chị họ thấy được khoảng cách giữa con và chị ta là bao xa.”
Sau khi ba người rời đi, tầm mắt Đường Thiên Miểu mới từ từ hướng về phía bóng lưng họ, ánh mắt tràn ngập vẻ trào phúng.
*********************************
Bảy giờ bốn mươi lăm phút tối, Đường Thiên Miểu đã đến sảnh nơi tổ chức buổi đấu giá.
Cô mặc đồ không khác lúc bình thường là bao, nhưng gương mặt quá xinh đẹp của cô vẫn thu hút vô số ánh nhìn.
Hắc Kê cúi thấp đầu thì thầm vào tai cô: “Bà chủ, chỗ này có ít nhất ba mươi lăm con sói đói đang mê mẩn sắc đẹp của chị.”
Đường Thiên Miểu không quan tâm lắm, cô nhìn về phía mấy người đàn ông đang đi tới và nói: “Tôi đi vào nhà vệ sinh đây, cậu qua đối phó đi.”
“Ơ? Bà chủ…”
Còn chưa dứt lời, cô gái đã đi ra ngoài.
Vừa quay đầu, Hắc Kê đã đối mặt với những người đàn ông đó.
“Cậu Lục, lâu lắm không gặp, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Một ông chủ cười rồi giơ tay ra.
Hắc Kê cười rồi đưa tay ra bắt.
Đối phương vội vàng nói: “Đúng rồi, cô gái vừa đứng cùng cậu là ai vậy? Cậu Lục thật có phúc khi có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy.”
Hắc Kê chỉ cười nhạt mà không nói gì, nhưng thật ra là không biết nên nói gì.
Cậu ta đã quá quen với việc bị bà chủ lấy ra làm bia đỡ đạn.
Nắm vững nguyên tắc càng nói nhiều càng sai nên cậu ta không nói lời nào, đối phương nói gì thì cậu cũng chỉ cười một cái rồi gật đầu.
Cảnh tượng này tình cờ bị hai người Phong Huyền nhìn thấy.
Thật ra thì hai người này bước vào sau Đường Thiên Miểu nên vừa kịp lúc nhìn thấy cảnh này.
Trợ lý kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn.
Lúc đầu anh ta còn tưởng chỉ là hiểu lầm, nhưng không ngờ Đường Thiên Miểu thật sự đã có bạn trai.
Anh ta lén lút nhìn sắc mặt của cậu chủ, quả nhiên là vẫn rất bình thản.
Ánh mắt bí ẩn, thâm thúy luôn khiến người khác không đoán được anh đang nghĩ gì.
Sau vài giây, anh ta rời tầm mắt sang chỗ khác rồi đi tới chào hỏi các ông chủ khác.
Trợ lý đẩy kính lên, phản ứng này của cậu chủ không quá ngoài dự liệu.
Dù sao, trong lòng cậu chủ của anh ta, ngoại trừ công việc thì vẫn chỉ có công việc, vốn dĩ chẳng quan tâm chuyện riêng của người khác.
Tối nay anh ta đến tham gia buổi đấu giá là vì có thông báo rằng Bạch Mật mang một chai nước hoa độc nhất vô nhị tới đấu giá.
Cậu chủ của anh ta muốn tìm Bạch Mật thông qua chuyện này.
*
Đường Thiên Miểu đi ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó lên sân thượng hóng gió để giết thời gian và lặng lẽ chờ buổi đấu giá bắt đầu.
Vừa mới bước ra, bên tai chợt truyền đến một giọng nữ chói tai.
“Chị họ?”
Cô khẽ nghiêng đầu qua nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Lâm Văn Vũ xách chiếc váy rộng thùng thình lên, bước nhanh tới rồi trợn mắt nhìn Đường Thiên Miểu: “Đúng là chị rồi!”
Như thể phát hiện ra chuyện gì đó không phù hợp, cô ta quay đầu hô lên: “Mẹ, bố, chị họ này.”
Đường Thiên Miểu không định để ý đến cô ta, bèn đi đến trước lan can thưởng thức cảnh đêm.
Hai vợ chồng Vân Như Ý đến gần, khi nhìn thấy rõ con gái thì vô cùng ngạc nhiên.
“Sao Miểu Miểu cũng tới đây?” Vân Như Ý nhìn chồng.
Vừa nhìn thấy Đường Thiên Miểu, sắc mặt Đường Dật chợt trở nên khó coi giống như ông ta đã từng.
Lúc này đây, vẻ mặt ông ta còn u ám hơn cả bình thường.
Lâm Văn Vũ cắn môi: “Bố, thật ra chiều nay con và mẹ nhìn thấy chị họ được một người đàn ông lạ mặt đón đi, tối hôm qua chị ấy không về nhà họ Phong, cũng không về nhà họ Đường, có lẽ chị ấy đã ở cùng với người khác.”
Cô ta nói xong lại mím môi, len lén quan sát vẻ mặt của bố dượng.
Thấy sắc mặt của ông ta tối sầm lại, khóe môi của cô ta khẽ nhếch lên.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới gần Đường Thiên Miểu và ghé sát vào cô nói gì đó.
Hai mắt Lâm Văn Vũ sáng lên: “Chính là người đàn ông đó!”
Vân Như Ý thở dài: “Xem ra Miểu Miểu được cậu ta dẫn tới đây, nếu không, sao một cô nhóc như con bé có thể tham gia một buổi đấu giá khó kiếm vé như này chứ.”
“Anh à, em rất lo cho Miểu Miểu, sau khi chị qua đời con bé càng ngày càng kì lạ, không nghe lời ai cả, tính cách ngông nghênh bảo thủ. Vậy cũng thôi đi, giờ nó còn qua lại với đàn ông, cứ tiếp tục như vậy thì con bé sẽ tự hủy hoại chính mình mất.”
Còn chưa dứt lời, sắc mặt của Đường Dật càng lúc càng tối sầm lại, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Đường Thiên Miểu mấy giây rồi lại liếc về phía hai mẹ con kia.
“Hai người không được bắt chuyện với nó, coi như không quen biết người này.”
Sau khi cảnh cáo xong, ông ta liền cất bước đi về phía khác nhưng không rời mắt khỏi Đường Thiên Miểu.
Hai mẹ con Vân Như Ý nhìn nhau một cái rồi bắt đầu nhạo báng Đường Thiên Miểu.
“Mẹ à, quả nhiên là bố không thích chị họ, cũng không thèm quan tâm đến chuyện của chị ấy.”
Vân Như Ý ngước mắt: “Cho nên mẹ mới bảo con phải thật cố gắng xuất sắc mọi mặt để bố hài lòng, biết đâu sau này bố sẽ để lại di sản cho con.”
Lâm Văn Vũ phấn khích nói: “Vậy lát nữa có thứ gì tốt con sẽ dùng tiền của mình để đấu giá, đưa về làm quà tặng cho bố, cũng để chị họ thấy được khoảng cách giữa con và chị ta là bao xa.”
Sau khi ba người rời đi, tầm mắt Đường Thiên Miểu mới từ từ hướng về phía bóng lưng họ, ánh mắt tràn ngập vẻ trào phúng.