Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Lâm Yêu Yêu ở Trung Quốc xa xôi sau khi biết cô đã yêu vốn dĩ rất vui mừng, nhưng vừa nghe tin này cũng đờ người. Quãng thời gian đó Tố Diệp cứ ngỡ mình sẽ chết, ít nhất thì mỗi ngày cô sống đều cảm thấy không còn cảm xúc. Cô cứ nghĩ mãi, nếu lúc đó cô có thể thuyết phục Tưởng Bân ở lại Kathmandu đợi mọi người, rất có thể anh ấy sẽ không xảy ra tai nạn. Cô và anh ấy có thể hít thở bầu không khí trong lành dưới vòm trời thủ đô Kathmandu, cho dù chỉ là ngồi bên vệ đường phơi nắng một cách vô vị; Hoặc có thể nếu cô biết đường kiểm tra kỹ dụng cụ của anh, biết đâu sẽ phát hiện ra chiếc móc khóa đáng chết đó có vấn đề. Cô tự trách mình ghê gớm, cảm thấy sầu não vô cùng.
Chỉ có Đinh Tư Thừa ở bên cô. Anh ấy cũng nghe được chuyện này, mặc dù anh ấy chưa từng gặp Tưởng Bân, nhưng trong câu chữ dường như cũng thầm cầu mong Tưởng Bân còn sống. Dù sao Đinh Tư Thừa cũng là một chuyên gia tâm lý, thế nên có anh ấy bên cạnh cô dần dần cũng bước ra khỏi nỗi ám ảnh.
Người với người tiếp xúc lâu rồi cũng có tình cảm. Cô đối với Đinh Tư Thừa luôn tồn tại một cảm giác khó có thể nói rõ. Nhưng vì chuyện của Tưởng Bân, Tố Diệp liền cảm thấy mình giống một ngôi sao chổi. Bắt đầu từ ngày hôm đó cô không muốn nói chuyện yêu đương nữa, không muốn hại thêm một ai nữa.
Nhưng hôm nay Niên Bách Ngạn lại nhất quyết muốn cào lại vết thương của sáu năm trước. Có lẽ vết sẹo đã liền da từ lâu rồi, nhưng xé lớp vảy ra vẫn cảm nhận được nỗi đau một cách rõ ràng.
Niên Bách Ngạn! Người đàn ông này, tàn nhẫn đến nỗi khiến ta giận sôi máu!
Ánh đèn trong nhà hàng rọi vào mắt cô, sâu thẳm nơi đáy mắt còn đọng những vệt sáng vụn vặt, vừa như ánh sáng lại vừa giống nước mắt. Cô đứng đó, bờ vai nhỏ bé khẽ run lên. Cô nhìn anh bằng ánh mắt quật cường, đến chiếc cằm nhọn cũng lộ rõ một vẻ ngang bướng, nhưng nét mặt lại bi thương đến vậy. Dáng vẻ của cô khiến trái tim Niên Bách Ngạn nhói lên. Anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô, không kìm lòng được đưa tay về phía gương mặt cô.
“Anh định làm gì?” Tố Diệp như chim sợ cành cong, cả người đột ngột lùi về sau.
Tay anh dừng lại giữa không trung, sau khi thẫn thờ trong giây lát anh khó xử lắc đầu, cánh tay sau khi hạ xuống đã đổi phương hướng, đặt lên bả vai cô, thấp giọng nói: “Không phải tôi muốn điều tra chuyện riêng tư của cô, chỉ mong rằng cô có thể ở lại bên cạnh tôi.” Vẻ sợ hãi vừa lướt qua gương mặt cô khiến anh bừng tỉnh, anh vừa định làm gì? Đến bản thân anh cũng không biết vừa rồi rốt cuộc mình có ý gì, là muốn ôm cô vào lòng, vỗ về nỗi đau của cô sao?
Một câu nói đầy chân thành, nghe lại có chút mờ ám, nhưng Tố Diệp hiểu rõ ý của anh, dù gì cô cũng là người làm trong ngành tâm lý. Giờ phút này cô vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, chỉ có điều bẩm sinh cô đã thù dai, thế nên thái độ của Niên Bách Ngạn chẳng khiến cô thoải mái hơn được là bao.
“Nói như vậy, hoa nhài là do anh tặng?”
Niên Bách Ngạn hơi nhíu mày, thu tay về rất nhanh, rồi giọng nói trở về vẻ thờ ơ cố hữu: “Xem ra, những người theo đuổi bác sỹ Tố không ít.”
Nghe giọng điệu này của anh, hoa nhài rõ ràng không phải do anh tặng. Tố Diệp thầm suy nghĩ, không tài nào nghĩ ra còn ai có thể tặng hoa nhài cho cô. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Niên Bách Ngạn, ngữ khí giống như đang báo thù: “Điều này đủ để chứng minh, những người muốn giữ tôi lại bên cạnh cũng không chỉ có mình anh Niên, xin phép!” Nói xong, cô với lấy túi xách, quay đầu bước đi.
“Ba ngày.” Sau lưng vang lên giọng nói đều đều của Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp một lần nữa dừng bước, quay đầu nhìn anh: “Tôi không thể không phục kiểu làm ăn của anh Niên. Đầu tiên thì ra đòn liên hoàn để đánh bại ý chí chiến đấu của đối thủ, sau đó lại ra vẻ cảm thông, bây giờ là trò gì đây? Tuyệt chiêu ra mệnh lệnh ép buộc?”
Bờ môi Niên Bách Ngạn thấp thoáng một vẻ nghiêm nghị: “Làm ăn vốn dĩ luôn phải không ngừng cổ vũ để kẻ khác buông lỏng cảnh giác, còn mình lúc nào cũng phải trong tư thế cảnh giác cao độ. Tôi cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ. Ba ngày sau, tôi đợi cô ở phòng làm việc.” Thái độ của cô, khiến anh có một cảm giác buồn bực không rõ lý do.
Điệu bộ biết chắc mình sẽ thắng của anh khiến cô bất giác thấy chán ghét, cô chẳng thèm đáp lại dù là một chữ, kiên quyết bỏ đi.
Chỉ có Đinh Tư Thừa ở bên cô. Anh ấy cũng nghe được chuyện này, mặc dù anh ấy chưa từng gặp Tưởng Bân, nhưng trong câu chữ dường như cũng thầm cầu mong Tưởng Bân còn sống. Dù sao Đinh Tư Thừa cũng là một chuyên gia tâm lý, thế nên có anh ấy bên cạnh cô dần dần cũng bước ra khỏi nỗi ám ảnh.
Người với người tiếp xúc lâu rồi cũng có tình cảm. Cô đối với Đinh Tư Thừa luôn tồn tại một cảm giác khó có thể nói rõ. Nhưng vì chuyện của Tưởng Bân, Tố Diệp liền cảm thấy mình giống một ngôi sao chổi. Bắt đầu từ ngày hôm đó cô không muốn nói chuyện yêu đương nữa, không muốn hại thêm một ai nữa.
Nhưng hôm nay Niên Bách Ngạn lại nhất quyết muốn cào lại vết thương của sáu năm trước. Có lẽ vết sẹo đã liền da từ lâu rồi, nhưng xé lớp vảy ra vẫn cảm nhận được nỗi đau một cách rõ ràng.
Niên Bách Ngạn! Người đàn ông này, tàn nhẫn đến nỗi khiến ta giận sôi máu!
Ánh đèn trong nhà hàng rọi vào mắt cô, sâu thẳm nơi đáy mắt còn đọng những vệt sáng vụn vặt, vừa như ánh sáng lại vừa giống nước mắt. Cô đứng đó, bờ vai nhỏ bé khẽ run lên. Cô nhìn anh bằng ánh mắt quật cường, đến chiếc cằm nhọn cũng lộ rõ một vẻ ngang bướng, nhưng nét mặt lại bi thương đến vậy. Dáng vẻ của cô khiến trái tim Niên Bách Ngạn nhói lên. Anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô, không kìm lòng được đưa tay về phía gương mặt cô.
“Anh định làm gì?” Tố Diệp như chim sợ cành cong, cả người đột ngột lùi về sau.
Tay anh dừng lại giữa không trung, sau khi thẫn thờ trong giây lát anh khó xử lắc đầu, cánh tay sau khi hạ xuống đã đổi phương hướng, đặt lên bả vai cô, thấp giọng nói: “Không phải tôi muốn điều tra chuyện riêng tư của cô, chỉ mong rằng cô có thể ở lại bên cạnh tôi.” Vẻ sợ hãi vừa lướt qua gương mặt cô khiến anh bừng tỉnh, anh vừa định làm gì? Đến bản thân anh cũng không biết vừa rồi rốt cuộc mình có ý gì, là muốn ôm cô vào lòng, vỗ về nỗi đau của cô sao?
Một câu nói đầy chân thành, nghe lại có chút mờ ám, nhưng Tố Diệp hiểu rõ ý của anh, dù gì cô cũng là người làm trong ngành tâm lý. Giờ phút này cô vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, chỉ có điều bẩm sinh cô đã thù dai, thế nên thái độ của Niên Bách Ngạn chẳng khiến cô thoải mái hơn được là bao.
“Nói như vậy, hoa nhài là do anh tặng?”
Niên Bách Ngạn hơi nhíu mày, thu tay về rất nhanh, rồi giọng nói trở về vẻ thờ ơ cố hữu: “Xem ra, những người theo đuổi bác sỹ Tố không ít.”
Nghe giọng điệu này của anh, hoa nhài rõ ràng không phải do anh tặng. Tố Diệp thầm suy nghĩ, không tài nào nghĩ ra còn ai có thể tặng hoa nhài cho cô. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Niên Bách Ngạn, ngữ khí giống như đang báo thù: “Điều này đủ để chứng minh, những người muốn giữ tôi lại bên cạnh cũng không chỉ có mình anh Niên, xin phép!” Nói xong, cô với lấy túi xách, quay đầu bước đi.
“Ba ngày.” Sau lưng vang lên giọng nói đều đều của Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp một lần nữa dừng bước, quay đầu nhìn anh: “Tôi không thể không phục kiểu làm ăn của anh Niên. Đầu tiên thì ra đòn liên hoàn để đánh bại ý chí chiến đấu của đối thủ, sau đó lại ra vẻ cảm thông, bây giờ là trò gì đây? Tuyệt chiêu ra mệnh lệnh ép buộc?”
Bờ môi Niên Bách Ngạn thấp thoáng một vẻ nghiêm nghị: “Làm ăn vốn dĩ luôn phải không ngừng cổ vũ để kẻ khác buông lỏng cảnh giác, còn mình lúc nào cũng phải trong tư thế cảnh giác cao độ. Tôi cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ. Ba ngày sau, tôi đợi cô ở phòng làm việc.” Thái độ của cô, khiến anh có một cảm giác buồn bực không rõ lý do.
Điệu bộ biết chắc mình sẽ thắng của anh khiến cô bất giác thấy chán ghét, cô chẳng thèm đáp lại dù là một chữ, kiên quyết bỏ đi.