Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Cơn mưa rào gột sạch sự náo nhiệt của thành phố Bắc Kinh. Mưa bụi cuốn cảnh đêm bay mất. Sấm chớp thi thoảng vang dội trong đêm khuya đã rửa sạch vẻ hào nhoáng của thành phố này, chỉ giữ lại dải ánh sáng lờ mờ của đèn đường. Đường Trường An vẫn tắc nghẽn giống một con rồng dài ngoằng như mọi khi. Đèn đuôi xe đỏ rực và ánh sáng của tia chớp lóe lên hòa lẫn vào nhau. Cảnh tượng ấy dưới thời tiết như thế này, trông vô cùng tráng lệ.
Phòng tâm lý Liêm Chúng ở tầng 19 Sanlitun SOHO trong khu văn phòng sầm uất; nằm cách một con đường, đối diện với khu Sanlitun Village và các quán bar; chiếm cứ được sự thuận tiện, thiên thời địa lợi với phong cách tiểu tư sản; là một phòng tâm lý có uy tín, hợp doanh với nước ngoài. Ngoài việc nhận những vụ án quan trọng, cơ quan còn phụ trách nghiên cứu hành vi tâm lý và nhiệm vụ thực nghiệm. Những nhà tâm lý học có thể được làm việc ở đây đều có học thuật và hoàn cảnh không thể xem thường. Một cơ quan cao cấp có sẵn thiên thời và địa lợi, nhân hòa đương nhiên sẽ không thể thiếu được.
Chín giờ rưỡi tối, cuộc sống về đêm ở Sanlitun bị cơn mưa rào ép đến mức phải im hơi lặng tiếng. Lớp trang trí dưới hàng loạt các biển hiệu quảng cáo không ngừng nhấp nháy rõ ràng đã không còn hấp dẫn. Nhân viên làm việc trong Liêm Chúng vẫn còn đang tăng ca, sự nhiệt tình trong công việc hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ, chỉ có điều vụ án này hơi hóc búa.
“Vương Bình đã từng phải trị liệu ở trung tâm của chúng ta hơn một năm trời vì mắc chứng trầm uất nghiêm trọng. Tháng trước đã nhận được thông báo bình phục. 10 giờ 59 phút tối qua đã bất ngờ ngã xuống lầu tử vong. Phía cảnh sát đã mở rộng điều tra đối với chồng của Vương Bình. Chồng của cô ta một mực khẳng định rằng vì Vương Bình mắc bệnh thần kinh nên đã nhảy lầu dẫn tới tử vong. Vì việc này, phía cảnh sát hy vọng chúng ta sẽ phối hợp điều tra.” Người đứng phía trước màn chiếu giới thiệu vụ án là bác sỹ tâm lý danh tiếng Hà Minh thuộc phòng tâm lý Liêm Chúng. Anh ta ăn mặc không chút cẩu thả, trong giọng nói tuy có chút tùy ý nhưng trên trán nổi bật một vẻ nghiêm nghị.
“Bây giờ tất cả mọi chứng cứ đều bất lợi đối với Liêm Chúng của chúng ta. Phía cảnh sát cũng nói rồi, hiện trường không có dấu vết giằng co. Khả năng Vương Bình tự sát là rất lớn. Rất rõ ràng, đến nay tất cả mũi nhọn đều chĩa vào đầu chúng ta.” Người vừa nói là Phương Bội Lôi, sở trường về trị liệu bằng thôi miên. Dung mạo xinh đẹp, thái độ có phần kích động, không lâu trước đây cô ta đã trở thành hội viên hội học thuật trị liệu thôi miên lâm sàng tại Hoa Kỳ.
Ngồi tại đây ngoài hai vị kể trên ra còn có bảy tám vị bác sỹ chuyên ngành trị liệu tâm lý, trong đó có một người là giám đốc phòng tâm lý Liêm Chúng, giáo sư tâm lý học nổi tiếng, Đinh Khải Bằng. Sau khi nghe những lời của Phương Bội Lôi, hàng lông mày ông nhíu chặt lại, tóc mai hai bên, dưới ánh chớp chiếu rọi ngoài cửa sổ, trông càng trắng xóa. Ông liếc nhìn đồng hồ, từ từ nói: “Chúng ta đợi bác sỹ Tố thêm một chút nữa, không chừng cô ấy sẽ có quan điểm khác.”
“Vị nữ tiến sỹ vừa mới về nước đó ư?” Trong nụ cười nhẹ nhàng của Phương Bội Lôi có chút cao ngạo: “Giám đốc Đinh! Vụ án của Vương Bình trước giờ đều do tôi và bác sỹ Hà theo đuổi. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay cả chúng tôi còn chưa tìm ra nguyên nhân. Cô bác sỹ Tố đó đến tình hình còn chưa hiểu rõ, cho dù có tới chẳng qua cũng chỉ là bảo sao biết vậy.”
Giám đốc há hốc mồm, vừa đang định mở lời giải thích thì một vị bác sỹ trị liệu bên cạnh cũng lên tiếng bênh vực: “Giám đốc! Chúng tôi thật sự không hiểu tại sao anh phải mời một tổ trưởng ở ngoài về? Cô Tố Diệp đó thông tin cá nhân thiếu hụt một cách trầm trọng, cô ta vuông hay tròn chúng tôi còn chưa nhìn thấy, cộng thêm việc cô ta mới chỉ có 28 tuổi, sao có nhiều kinh nghiệm như vậy được?”
Những người khác cũng bắt đầu bàn luận xôn xao.
Giám đốc Đinh Khải Bằng từ đầu tới cuối chỉ yên lặng nhìn họ, trong lòng sáng như gương. Tất cả các bác sỹ trị liệu ở đây có ai không muốn tranh giành chức tổ trưởng? Chính vì ông muốn đập vỡ sự cân bằng nên mới đặc biệt mời cán bộ cao cấp bên ngoài về. Đợi sau khi mấy người mồm năm miệng mười đó ngừng lại, ông giơ tay ra, làm động tác vỗ về tâm trạng của mọi người: “Kinh nghiệm lâm sàng của Tố Diệp có lẽ không được nhiều như các vị, nhưng quan điểm của cô ấy rất đặc biệt. Từ mấy năm trước tôi đã chú ý tới luận văn thạc sỹ của cô ấy, đích thực là một nhân tài hiếm có.”
Hà Minh chau mày: “Cho dù cô ấy có nhẫn nại thế nào đi nữa thì cũng chỉ là lý luận suông. Ví như đối với vụ án của Vương Bình, đến phía cảnh sát cũng bắt đầu nhận định rằng cô ta tự sát. Tất cả mọi người dường như đều khẳng định chắc chắn như vậy, toàn bộ đều đứng về một phía. Lẽ nào cô ấy còn có thể tìm ra được chứng cứ bất đồng sao? Tôi không tin…”
“Tất cả mọi người đều đứng về một phía chưa chắc lúc nào cũng là chuyện tốt. Ví dụ như khi bọn họ đều đứng cả về một bên thuyền.” Một giọng nói cắt ngang lập luận của Hà Minh, lưu loát dứt khoát, đến cả tiếng giày cao gót đi cùng cũng không hề tạo một chút cảm giác dây dưa. “Vương Bình không tự sát, nghi vấn nằm trên người chồng cô ta.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía cửa phòng họp - một cô gái trông rất chững chạc, lạnh lùng xinh đẹp, bộ quần áo công sở cắt ngắn một cách khéo léo dường như vẫn không thể che đi thân hình khêu gợi của cô, chiếc đầm dáng ngắn càng làm tôn lên tư thế hoàn hảo, đôi chân thon dài không một vết sẹo, rực rỡ như trăng sáng. Phía sau cô chính là khung cửa sổ sát sàn. Từng hạt mưa lộp độp đập lên cửa sổ chảy thành những vệt nước dài. Cô như người cá trong đêm mưa, đẹp đến mê người. Trong tay cô cầm một chiếc ô, có mấy lọn tóc xoăn dài bị nước mưa thấm ướt, nhưng chỉ càng tăng thêm mùi vị gợi cảm như một bông hoa anh túc.
Tất cả các đồng nghiệp nam đều nuốt nước bọt ừng ực.
Đinh Khải Bằng có phản ứng đầu tiên, vội vàng bước lên chào hỏi, trịnh trọng tuyên bố với mọi người:
“Vị này chính là bác sỹ Tố, Tố Diệp, tổ trưởng được mời tới phòng tâm lý Liêm Chúng.”
Lời nói vừa kết thúc, có người mở đầu vỗ tay trước, dần dần, tiếng vỗ tay càng lúc càng to.
Tố Diệp yên lặng nhìn bốn xung quanh, rồi lại đưa mắt về bức ảnh được chiếu trên màn hình, đi thẳng tới trước bàn hội nghị, thẳng thừng giơ tay tắt máy chiếu đi. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Tôi nhận được điện thoại của giáo sư Đinh, sở dĩ vội vàng tới chỉ là muốn nói rõ vài điểm sau đây.” Giọng nói của cô mát lạnh nhưng có độ trầm bổng, giống như cơn mưa ngoài cửa sổ: “Đầu tiên, Vương Bình đã hồi phục. Trên đường trở về nước, tôi đã đọc hết tất cả các tài liệu lưu ở đây, bao gồm cả tài liệu của cô ấy. Vào lần cuối cùng cô ấy tiếp nhận trị liệu tâm lý, có đề cập tới tất cả những giấc mơ của mình. Chúng đều rất trong sáng và tự tại. Từ nội dung những giấc mơ đó, hoàn toàn có thể thấy cô ấy đã phục hồi tư duy lôgíc bình thường, không còn thể hiện trạng thái bị những uất ức quấy nhiễu. Thứ hai, tôi khuyên các vị nên chú ý tới hành vi tâm lý của chồng Vương Bình. Anh ta quanh năm ở bên người bệnh, tâm lý liệu có phải đã hình thành sự rối loạn rất lớn không? Không có bất kỳ dấu vết giằng co nào, tôi cũng có thể hiểu rằng Vương Bình khi đối mặt với chồng mình dường như không hề nghĩ tới chuyện phản kháng, khả năng Vương Bình bị anh ta giết cũng rất lớn; cuối cùng…”
Tốc độ nói của cô rất nhanh, tư duy lôgíc lại vô cùng chặt chẽ. Khi nói tới đây, cô hơi ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn về phía Phương Bội Lôi và Hà Minh một cách chính xác, trong thanh âm lạnh nhạt có thêm một chút nghiêm nghị: “Nếu thật sự là Vương Bình tự sát, tôi khuyên hai vị có thể nghỉ hưu sớm được rồi. Đến cả việc Vương Bình đã thật sự khỏe lại hay chưa cũng còn nghi ngờ, vậy thì đương nhiên tôi cũng sẽ nghi ngờ sự chuyên nghiệp của hai vị bác sỹ đây.”
Hà Minh vô cùng xấu hổ. Phương Bội Lôi cũng đỏ ửng mặt mày, bỗng nhiên đứng dậy. Cô ta đang định tranh luận lại thì Đinh Khải Bằng đã chặn đứng: “Bác sỹ Tố! Cô nghi ngờ chồng của Vương Bình có vấn đề về tâm lý?”
“Đây là báo cáo đánh giá tâm lý mà chồng của Vương Bình đã làm khi được thăng chức. Khi nào các vị xem xong, tốt nhất là nên giao lại cho phía cảnh sát. Vương Bình tự sát hay bị anh ta giết hại, điều này phải do cảnh sát quyết định. Điều duy nhất tôi có thể khẳng định là chồng của Vương Bình mắc bệnh tâm lý.” Tố Diệp rút một bản báo cáo từ trong túi xách ra, đặt lên bàn họp. Từ lúc bắt đầu tới khi bản báo cáo được đặt lên bàn, gần như cô nói liền một hơi, quyết đoán và lão luyện.
Những người còn lại thì hít sâu. Bọn họ đều không thể ngờ một người chỉ “nhảy dù” như cô lại tốn nhiều công sức như vậy. Đến cả Phương Bội Lôi cũng sững sờ, nửa ngày mới cầm lấy bản báo cáo và ngồi xuống.
Đinh Khải Bằng dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt xuất hiện nhiều nụ cười hơn, rõ ràng đã ung dung thoải mái hơn nhiều. Ông thật sự đã không nhìn lầm người, đang định khen vài câu không ngờ Tố Diệp đã nói trước: “Giáo sư Đinh! Một tuần sau mới là ngày tôi nhậm chức. Hôm nay coi như tôi tăng ca tạm thời. Còn nữa, vì vẫn chưa chính thức làm việc ở đây, nên xe của tôi đành phải đỗ ở khu để xe dưới tầng hầm, hơn nữa tôi còn phải tự bỏ tiền.” Liền sau đó, cô rút một mảnh giấy ở bên cạnh, lướt nhanh một dãy số lên trên, đút vào tay ông ta: “Đây là tài khoản ngân hàng của tôi, lương tăng ca cộng thêm phí gửi xe, ngày mai ông hãy gửi cả vào tài khoản này.”
“Hả?” E là cả đời Đinh Khải Bằng cũng chưa từng trải qua chuyện nào như vậy.
“À, còn nữa. Con người tôi không có thói quen làm thêm giờ.” Tố Diệp đi ra tới cửa mới sực nhớ ra điểm này, quay lại bổ sung thêm một câu với Đinh Khải Bằng. Đằng sau cô là ánh đèn xuyên qua màn mưa bụi, soi rọi vẻ đẹp như thật như giả.
Đến tận khi tiếng giày cao gót hoàn toàn biến mất, không biết ai đã thốt ra một câu: Đẹp thật, cá tính quá đi…
Lúc Tố Diệp đi xuống tầng một, cơn mưa ngoài trời càng lớn hơn. Tiếng sấm dữ dội cùng với những hoa văn hình nước vỡ tan trên nền gạch hoa, giống như một trận hủy diệt với khí thế hào hùng của Thượng đế. Lại một tia chớp lóe lên, soi sáng vào màn hình tinh thể lỏng ở tầng một, 24 tiếng đồng hồ không ngừng phát các loại tin tức. Không thể tránh khỏi, Tố Diệp nhìn theo tia sáng ấy, thấy rõ nội dung chiếu trên bản tin.
Vẫn là tin tức có liên quan tới việc tập đoàn Tinh Thạch lên sàn.
Tiếng của bản tin rất nhỏ, hoặc có lẽ đã bị tiếng sấm ầm ầm vang dội ngoài kia che lấp mất. Tố Diệp đứng rất lâu trước màn hình tivi, cho tới khi nghe thấy dòng tin “Niên Bách Ngạn, tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch”, hàng lông mày của cô bỗng nhíu chặt.
Trước đây cô chỉ quan tâm tới tập đoàn Tinh Thạch mà không chú ý tới cái tên Niên Bách Ngạn này. Anh ta rốt cuộc có lai lịch thế nào? Tập đoàn Tinh Thạch lên sàn thành công liệu có liên quan tới người này không?
Tâm trạng của Tố Diệp rất hỗn loạn, sốt ruột muộn phiền. Không biết là vì tập đoàn Tinh Thạch, hay vì cái tên Niên Bách Ngạn xa lạ này, hay có lẽ chỉ vì đêm nay mưa quá lớn, khiến cô thêm phiền nhiễu?
Hít sâu một hơi, một mùi ẩm mốc của mưa xông thẳng vào lồng ngực cô, làm cô sặc sụa, ho khan mấy tiếng. Sau khi cố gắng cầm chặt chiếc ô, cô quay người đi ra khỏi tòa nhà văn phòng. Qua làn nước, cô thấy chiếc xe Jeep màu đỏ rực của mình được nước mưa gột rửa lại càng sạch sẽ hơn, giống như một ngọn lửa rực cháy đang chống chọi tới cùng với cơn mưa như thác đổ.
Tố Diệp chỉ mải đi về phía chiếc xe của mình, hoàn toàn không để ý tới một chiếc xe công vụ đang đỗ cách đó không xa, một màu đen u tối, tựa như đã hòa làm một với cơn mưa đêm nay.
Sau khi chiếc xe đỗ lại, cửa xe được mở ra. Người tài xế xuống xe trước, giương một chiếc ô màu đen ra, kính cẩn mở cửa sau. Đầu tiên là một đôi chân thẳng tắp trong chiếc quần Âu màu đen thò ra, sau đó là một bóng hình cao lớn rắn rỏi của người đàn ông xuất hiện, dáng hình mạnh mẽ che giấu dưới lớp áo khoác mỏng mùa xuân, phẳng phiu mà tôn quý. Chiếc ô màu đen che đi gương mặt anh, nhưng mơ hồ vẫn nhìn thấy chiếc cằm vuông vức.
“Giờ còn có cô gái đi loại xe này sao, kiểu xe Jeep này không còn thấy nhiều nữa.” Đôi mắt sắc sảo của người tài xế nhìn về phía chiếc xe Jeep màu đỏ gần đó, bất chợt cảm thán một câu.
Người đàn ông cũng nhìn theo. Cần gạt nước cùng một tia chớp sáng lóe lên khiến tấm kính chắn gió càng sáng rõ hơn. Gương mặt đẹp tuyệt trần của cô gái ngồi trong xe đập vào mắt anh một cách rõ nét.
Mưa lộp bộp rơi xuống chiếc ô, phát ra những thanh âm cảm động lòng người, rả rích như đang thôi miên.
Anh đứng dưới tán ô, hơi nheo mắt lại, đôi mắt sâu hun hút từ đầu tới cuối cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt cô gái ấy, không hề rời đi.
“Tổng giám đốc Niên?” Người tài xế thấy anh nhìn chiếc xe Jeep không hề chớp mắt, thốt lên kinh ngạc.
Lúc này người đàn ông mới thu lại ánh nhìn, nói với nhịp điệu vừa phải: “Vào trong thôi!”
“Vâng, tổng giám đốc Niên!”
Phòng tâm lý Liêm Chúng ở tầng 19 Sanlitun SOHO trong khu văn phòng sầm uất; nằm cách một con đường, đối diện với khu Sanlitun Village và các quán bar; chiếm cứ được sự thuận tiện, thiên thời địa lợi với phong cách tiểu tư sản; là một phòng tâm lý có uy tín, hợp doanh với nước ngoài. Ngoài việc nhận những vụ án quan trọng, cơ quan còn phụ trách nghiên cứu hành vi tâm lý và nhiệm vụ thực nghiệm. Những nhà tâm lý học có thể được làm việc ở đây đều có học thuật và hoàn cảnh không thể xem thường. Một cơ quan cao cấp có sẵn thiên thời và địa lợi, nhân hòa đương nhiên sẽ không thể thiếu được.
Chín giờ rưỡi tối, cuộc sống về đêm ở Sanlitun bị cơn mưa rào ép đến mức phải im hơi lặng tiếng. Lớp trang trí dưới hàng loạt các biển hiệu quảng cáo không ngừng nhấp nháy rõ ràng đã không còn hấp dẫn. Nhân viên làm việc trong Liêm Chúng vẫn còn đang tăng ca, sự nhiệt tình trong công việc hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ, chỉ có điều vụ án này hơi hóc búa.
“Vương Bình đã từng phải trị liệu ở trung tâm của chúng ta hơn một năm trời vì mắc chứng trầm uất nghiêm trọng. Tháng trước đã nhận được thông báo bình phục. 10 giờ 59 phút tối qua đã bất ngờ ngã xuống lầu tử vong. Phía cảnh sát đã mở rộng điều tra đối với chồng của Vương Bình. Chồng của cô ta một mực khẳng định rằng vì Vương Bình mắc bệnh thần kinh nên đã nhảy lầu dẫn tới tử vong. Vì việc này, phía cảnh sát hy vọng chúng ta sẽ phối hợp điều tra.” Người đứng phía trước màn chiếu giới thiệu vụ án là bác sỹ tâm lý danh tiếng Hà Minh thuộc phòng tâm lý Liêm Chúng. Anh ta ăn mặc không chút cẩu thả, trong giọng nói tuy có chút tùy ý nhưng trên trán nổi bật một vẻ nghiêm nghị.
“Bây giờ tất cả mọi chứng cứ đều bất lợi đối với Liêm Chúng của chúng ta. Phía cảnh sát cũng nói rồi, hiện trường không có dấu vết giằng co. Khả năng Vương Bình tự sát là rất lớn. Rất rõ ràng, đến nay tất cả mũi nhọn đều chĩa vào đầu chúng ta.” Người vừa nói là Phương Bội Lôi, sở trường về trị liệu bằng thôi miên. Dung mạo xinh đẹp, thái độ có phần kích động, không lâu trước đây cô ta đã trở thành hội viên hội học thuật trị liệu thôi miên lâm sàng tại Hoa Kỳ.
Ngồi tại đây ngoài hai vị kể trên ra còn có bảy tám vị bác sỹ chuyên ngành trị liệu tâm lý, trong đó có một người là giám đốc phòng tâm lý Liêm Chúng, giáo sư tâm lý học nổi tiếng, Đinh Khải Bằng. Sau khi nghe những lời của Phương Bội Lôi, hàng lông mày ông nhíu chặt lại, tóc mai hai bên, dưới ánh chớp chiếu rọi ngoài cửa sổ, trông càng trắng xóa. Ông liếc nhìn đồng hồ, từ từ nói: “Chúng ta đợi bác sỹ Tố thêm một chút nữa, không chừng cô ấy sẽ có quan điểm khác.”
“Vị nữ tiến sỹ vừa mới về nước đó ư?” Trong nụ cười nhẹ nhàng của Phương Bội Lôi có chút cao ngạo: “Giám đốc Đinh! Vụ án của Vương Bình trước giờ đều do tôi và bác sỹ Hà theo đuổi. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay cả chúng tôi còn chưa tìm ra nguyên nhân. Cô bác sỹ Tố đó đến tình hình còn chưa hiểu rõ, cho dù có tới chẳng qua cũng chỉ là bảo sao biết vậy.”
Giám đốc há hốc mồm, vừa đang định mở lời giải thích thì một vị bác sỹ trị liệu bên cạnh cũng lên tiếng bênh vực: “Giám đốc! Chúng tôi thật sự không hiểu tại sao anh phải mời một tổ trưởng ở ngoài về? Cô Tố Diệp đó thông tin cá nhân thiếu hụt một cách trầm trọng, cô ta vuông hay tròn chúng tôi còn chưa nhìn thấy, cộng thêm việc cô ta mới chỉ có 28 tuổi, sao có nhiều kinh nghiệm như vậy được?”
Những người khác cũng bắt đầu bàn luận xôn xao.
Giám đốc Đinh Khải Bằng từ đầu tới cuối chỉ yên lặng nhìn họ, trong lòng sáng như gương. Tất cả các bác sỹ trị liệu ở đây có ai không muốn tranh giành chức tổ trưởng? Chính vì ông muốn đập vỡ sự cân bằng nên mới đặc biệt mời cán bộ cao cấp bên ngoài về. Đợi sau khi mấy người mồm năm miệng mười đó ngừng lại, ông giơ tay ra, làm động tác vỗ về tâm trạng của mọi người: “Kinh nghiệm lâm sàng của Tố Diệp có lẽ không được nhiều như các vị, nhưng quan điểm của cô ấy rất đặc biệt. Từ mấy năm trước tôi đã chú ý tới luận văn thạc sỹ của cô ấy, đích thực là một nhân tài hiếm có.”
Hà Minh chau mày: “Cho dù cô ấy có nhẫn nại thế nào đi nữa thì cũng chỉ là lý luận suông. Ví như đối với vụ án của Vương Bình, đến phía cảnh sát cũng bắt đầu nhận định rằng cô ta tự sát. Tất cả mọi người dường như đều khẳng định chắc chắn như vậy, toàn bộ đều đứng về một phía. Lẽ nào cô ấy còn có thể tìm ra được chứng cứ bất đồng sao? Tôi không tin…”
“Tất cả mọi người đều đứng về một phía chưa chắc lúc nào cũng là chuyện tốt. Ví dụ như khi bọn họ đều đứng cả về một bên thuyền.” Một giọng nói cắt ngang lập luận của Hà Minh, lưu loát dứt khoát, đến cả tiếng giày cao gót đi cùng cũng không hề tạo một chút cảm giác dây dưa. “Vương Bình không tự sát, nghi vấn nằm trên người chồng cô ta.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía cửa phòng họp - một cô gái trông rất chững chạc, lạnh lùng xinh đẹp, bộ quần áo công sở cắt ngắn một cách khéo léo dường như vẫn không thể che đi thân hình khêu gợi của cô, chiếc đầm dáng ngắn càng làm tôn lên tư thế hoàn hảo, đôi chân thon dài không một vết sẹo, rực rỡ như trăng sáng. Phía sau cô chính là khung cửa sổ sát sàn. Từng hạt mưa lộp độp đập lên cửa sổ chảy thành những vệt nước dài. Cô như người cá trong đêm mưa, đẹp đến mê người. Trong tay cô cầm một chiếc ô, có mấy lọn tóc xoăn dài bị nước mưa thấm ướt, nhưng chỉ càng tăng thêm mùi vị gợi cảm như một bông hoa anh túc.
Tất cả các đồng nghiệp nam đều nuốt nước bọt ừng ực.
Đinh Khải Bằng có phản ứng đầu tiên, vội vàng bước lên chào hỏi, trịnh trọng tuyên bố với mọi người:
“Vị này chính là bác sỹ Tố, Tố Diệp, tổ trưởng được mời tới phòng tâm lý Liêm Chúng.”
Lời nói vừa kết thúc, có người mở đầu vỗ tay trước, dần dần, tiếng vỗ tay càng lúc càng to.
Tố Diệp yên lặng nhìn bốn xung quanh, rồi lại đưa mắt về bức ảnh được chiếu trên màn hình, đi thẳng tới trước bàn hội nghị, thẳng thừng giơ tay tắt máy chiếu đi. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Tôi nhận được điện thoại của giáo sư Đinh, sở dĩ vội vàng tới chỉ là muốn nói rõ vài điểm sau đây.” Giọng nói của cô mát lạnh nhưng có độ trầm bổng, giống như cơn mưa ngoài cửa sổ: “Đầu tiên, Vương Bình đã hồi phục. Trên đường trở về nước, tôi đã đọc hết tất cả các tài liệu lưu ở đây, bao gồm cả tài liệu của cô ấy. Vào lần cuối cùng cô ấy tiếp nhận trị liệu tâm lý, có đề cập tới tất cả những giấc mơ của mình. Chúng đều rất trong sáng và tự tại. Từ nội dung những giấc mơ đó, hoàn toàn có thể thấy cô ấy đã phục hồi tư duy lôgíc bình thường, không còn thể hiện trạng thái bị những uất ức quấy nhiễu. Thứ hai, tôi khuyên các vị nên chú ý tới hành vi tâm lý của chồng Vương Bình. Anh ta quanh năm ở bên người bệnh, tâm lý liệu có phải đã hình thành sự rối loạn rất lớn không? Không có bất kỳ dấu vết giằng co nào, tôi cũng có thể hiểu rằng Vương Bình khi đối mặt với chồng mình dường như không hề nghĩ tới chuyện phản kháng, khả năng Vương Bình bị anh ta giết cũng rất lớn; cuối cùng…”
Tốc độ nói của cô rất nhanh, tư duy lôgíc lại vô cùng chặt chẽ. Khi nói tới đây, cô hơi ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn về phía Phương Bội Lôi và Hà Minh một cách chính xác, trong thanh âm lạnh nhạt có thêm một chút nghiêm nghị: “Nếu thật sự là Vương Bình tự sát, tôi khuyên hai vị có thể nghỉ hưu sớm được rồi. Đến cả việc Vương Bình đã thật sự khỏe lại hay chưa cũng còn nghi ngờ, vậy thì đương nhiên tôi cũng sẽ nghi ngờ sự chuyên nghiệp của hai vị bác sỹ đây.”
Hà Minh vô cùng xấu hổ. Phương Bội Lôi cũng đỏ ửng mặt mày, bỗng nhiên đứng dậy. Cô ta đang định tranh luận lại thì Đinh Khải Bằng đã chặn đứng: “Bác sỹ Tố! Cô nghi ngờ chồng của Vương Bình có vấn đề về tâm lý?”
“Đây là báo cáo đánh giá tâm lý mà chồng của Vương Bình đã làm khi được thăng chức. Khi nào các vị xem xong, tốt nhất là nên giao lại cho phía cảnh sát. Vương Bình tự sát hay bị anh ta giết hại, điều này phải do cảnh sát quyết định. Điều duy nhất tôi có thể khẳng định là chồng của Vương Bình mắc bệnh tâm lý.” Tố Diệp rút một bản báo cáo từ trong túi xách ra, đặt lên bàn họp. Từ lúc bắt đầu tới khi bản báo cáo được đặt lên bàn, gần như cô nói liền một hơi, quyết đoán và lão luyện.
Những người còn lại thì hít sâu. Bọn họ đều không thể ngờ một người chỉ “nhảy dù” như cô lại tốn nhiều công sức như vậy. Đến cả Phương Bội Lôi cũng sững sờ, nửa ngày mới cầm lấy bản báo cáo và ngồi xuống.
Đinh Khải Bằng dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt xuất hiện nhiều nụ cười hơn, rõ ràng đã ung dung thoải mái hơn nhiều. Ông thật sự đã không nhìn lầm người, đang định khen vài câu không ngờ Tố Diệp đã nói trước: “Giáo sư Đinh! Một tuần sau mới là ngày tôi nhậm chức. Hôm nay coi như tôi tăng ca tạm thời. Còn nữa, vì vẫn chưa chính thức làm việc ở đây, nên xe của tôi đành phải đỗ ở khu để xe dưới tầng hầm, hơn nữa tôi còn phải tự bỏ tiền.” Liền sau đó, cô rút một mảnh giấy ở bên cạnh, lướt nhanh một dãy số lên trên, đút vào tay ông ta: “Đây là tài khoản ngân hàng của tôi, lương tăng ca cộng thêm phí gửi xe, ngày mai ông hãy gửi cả vào tài khoản này.”
“Hả?” E là cả đời Đinh Khải Bằng cũng chưa từng trải qua chuyện nào như vậy.
“À, còn nữa. Con người tôi không có thói quen làm thêm giờ.” Tố Diệp đi ra tới cửa mới sực nhớ ra điểm này, quay lại bổ sung thêm một câu với Đinh Khải Bằng. Đằng sau cô là ánh đèn xuyên qua màn mưa bụi, soi rọi vẻ đẹp như thật như giả.
Đến tận khi tiếng giày cao gót hoàn toàn biến mất, không biết ai đã thốt ra một câu: Đẹp thật, cá tính quá đi…
Lúc Tố Diệp đi xuống tầng một, cơn mưa ngoài trời càng lớn hơn. Tiếng sấm dữ dội cùng với những hoa văn hình nước vỡ tan trên nền gạch hoa, giống như một trận hủy diệt với khí thế hào hùng của Thượng đế. Lại một tia chớp lóe lên, soi sáng vào màn hình tinh thể lỏng ở tầng một, 24 tiếng đồng hồ không ngừng phát các loại tin tức. Không thể tránh khỏi, Tố Diệp nhìn theo tia sáng ấy, thấy rõ nội dung chiếu trên bản tin.
Vẫn là tin tức có liên quan tới việc tập đoàn Tinh Thạch lên sàn.
Tiếng của bản tin rất nhỏ, hoặc có lẽ đã bị tiếng sấm ầm ầm vang dội ngoài kia che lấp mất. Tố Diệp đứng rất lâu trước màn hình tivi, cho tới khi nghe thấy dòng tin “Niên Bách Ngạn, tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch”, hàng lông mày của cô bỗng nhíu chặt.
Trước đây cô chỉ quan tâm tới tập đoàn Tinh Thạch mà không chú ý tới cái tên Niên Bách Ngạn này. Anh ta rốt cuộc có lai lịch thế nào? Tập đoàn Tinh Thạch lên sàn thành công liệu có liên quan tới người này không?
Tâm trạng của Tố Diệp rất hỗn loạn, sốt ruột muộn phiền. Không biết là vì tập đoàn Tinh Thạch, hay vì cái tên Niên Bách Ngạn xa lạ này, hay có lẽ chỉ vì đêm nay mưa quá lớn, khiến cô thêm phiền nhiễu?
Hít sâu một hơi, một mùi ẩm mốc của mưa xông thẳng vào lồng ngực cô, làm cô sặc sụa, ho khan mấy tiếng. Sau khi cố gắng cầm chặt chiếc ô, cô quay người đi ra khỏi tòa nhà văn phòng. Qua làn nước, cô thấy chiếc xe Jeep màu đỏ rực của mình được nước mưa gột rửa lại càng sạch sẽ hơn, giống như một ngọn lửa rực cháy đang chống chọi tới cùng với cơn mưa như thác đổ.
Tố Diệp chỉ mải đi về phía chiếc xe của mình, hoàn toàn không để ý tới một chiếc xe công vụ đang đỗ cách đó không xa, một màu đen u tối, tựa như đã hòa làm một với cơn mưa đêm nay.
Sau khi chiếc xe đỗ lại, cửa xe được mở ra. Người tài xế xuống xe trước, giương một chiếc ô màu đen ra, kính cẩn mở cửa sau. Đầu tiên là một đôi chân thẳng tắp trong chiếc quần Âu màu đen thò ra, sau đó là một bóng hình cao lớn rắn rỏi của người đàn ông xuất hiện, dáng hình mạnh mẽ che giấu dưới lớp áo khoác mỏng mùa xuân, phẳng phiu mà tôn quý. Chiếc ô màu đen che đi gương mặt anh, nhưng mơ hồ vẫn nhìn thấy chiếc cằm vuông vức.
“Giờ còn có cô gái đi loại xe này sao, kiểu xe Jeep này không còn thấy nhiều nữa.” Đôi mắt sắc sảo của người tài xế nhìn về phía chiếc xe Jeep màu đỏ gần đó, bất chợt cảm thán một câu.
Người đàn ông cũng nhìn theo. Cần gạt nước cùng một tia chớp sáng lóe lên khiến tấm kính chắn gió càng sáng rõ hơn. Gương mặt đẹp tuyệt trần của cô gái ngồi trong xe đập vào mắt anh một cách rõ nét.
Mưa lộp bộp rơi xuống chiếc ô, phát ra những thanh âm cảm động lòng người, rả rích như đang thôi miên.
Anh đứng dưới tán ô, hơi nheo mắt lại, đôi mắt sâu hun hút từ đầu tới cuối cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt cô gái ấy, không hề rời đi.
“Tổng giám đốc Niên?” Người tài xế thấy anh nhìn chiếc xe Jeep không hề chớp mắt, thốt lên kinh ngạc.
Lúc này người đàn ông mới thu lại ánh nhìn, nói với nhịp điệu vừa phải: “Vào trong thôi!”
“Vâng, tổng giám đốc Niên!”