Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
Chương 24: Đường ca ca
Phương Dự nhìn thấy Đường Nhiễm Mặc cùng Mạt Lị bộ dáng thân mật như vậy, trong lòng hỏa khí dâng trào, lại bị Đường Nhiễm Mặc kêu mình như vậy, hắn trực tiếp đưa tay đem Mạt Lị kéo về sát bên mình, "Cách xa hắn một chút!"
"Đau!"
Động tác đột ngột vậy làm đụng tới chân bị thương của Mạt Lị, cô theo bản năng kêu lên một tiếng.
Đường Nhiễm Mặc vừa nghe cô kêu đau, căn bản là nhịn không nổi, liền một bước dài đi lên, mở tay Phương Dự mà bắt lấy tay Mạt Lị, dùng một quyền đẩy Phương Dự, xoay người dùng tay kia đập vào bụng hắn, bị Phương Dự phản ứng cực nhanh trốn thóat, nhưng tốt xấu Phương Dự cũng lùi lại một bước.
"Oa." Mạt Lị dựa vào tường phát ra một tiếng tán thưởng, trước mặt thấy cảnh này là lần đầu tiên cô nhìn, không nghĩ tới cả hai người kia đều là người biết võ nha, cô thiếu chút nữa quên đau muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đường Nhiễm Mặc đi đến bên người Mạt Lị, khẩn trương hỏi: "Mắt cá chân như thế nào, có phải lại bị trật hay không? Chúng ta lại đi tìm Lý Phi nhìn xem."
Nói rồi hắn liền định bế cô lên
"Không có việc gì, không có việc gì, không đau." Mạt Lị vội nói, nhìn nắm tay sau lưng Đường Nhiễm Mặc, lại kinh hô, "Thúc thúc cẩn thận!"
Nắm tay sau lưng muốn chạm vào mặt Đường Nhiễm Mặc bị hắn duỗi tay nhẹ nhàng tiếp được, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Phương Dự đang tức muốn hộc máu, ngữ khí không hề gợn sóng nói: "Nếu cậu lại làm Mạt Lị bị thương, tôi sẽ giết cậu."
Tiếp theo hắn hung hăng mà vung tay Phương Dự ra.
Phương Dự lui ra sau nửa bước, đầu óc có chút phát ngốc, hắn đng bị Đường Nhiễm Mặc uy hiếp phải không? Còn bị uy hiếp nặng như vậy? Cmn ngoại trừ hắn uy hiếp người khác, giờ lại có người dám uy hiếp hắn?
"Đường Nhiễm Mặc! Cậu tính toán với cọng hành nào vậy!? Dám như thế cùng tiểu gia nói chuyện!?"
"Tôi không giống Phương thiếu, xem tất cả mọi người là hành tỏi, tướng từ tâm sinh ra, đúng là ngườivà đại não giống nhau, thật đơn giản, bên trong cũng chỉ là cọng hành"
Mạt Lị bật cười.
Phương Dự càng tức, vừa định mắng một câu nha đầu chết tiệt kia khuỷu tay quẹo ra ngoài*, nhưng vừa nhìn tới thấy sắc mặt Mạt Lị tái nhợt, lại nóng nảy hỏi, "Mặt cháu sao lại trắng bệch ra kia? Có phải Đường Nhiễm Mặc cái u ác tính này khi dễ cháu?!"
* Ý là lo lắng, hướng về người ngoài chứ không hướng về người nhà.
"Không có." Mạt Lị lắc đầu, "Là tại vừa rồi cảm thấy rất đau..."
Khuôn mặt nhỏ của cô rõ ràng không được hồng hào như lần trước gặp mặt.
"Đường Nhiễm Mặc, có phải cậu ngược đãi Mạt Lị không? Tuy rằng Mạt Lị không quan hệ với cậu, nhưng hành động ngược đãi con nít như vậy thật quá vô nhân tính!"
Ai nha, Phương Dự giàu tinh thần trượng nghĩa như vậy, nếu lúc này người ngoài nhìn vào không chừng kinh ngạc tới rớt hàm.
Đường Nhiễm Mặc mắt lộ ra khinh thường, "Cậu bị mất trí sao? Là ai đả thương tới cô ấy nhìn mà không biết?"
"Cậu!"
Mạt Lị nhảy lò cò một chân từ phía sau Đường Nhiễm Mặc làm hắn kinh hãi, vội kéo tay cô để cô dựa vào người mình.
Phương Dự lại muốn nổi trận lôi đình, Mạt Lị vội la lên: "Cháu đang bị thương ở chân, là thúc thúc đưa cháu tới bệnh viện làm kiểm tra, cháu không có bị thúc thúc ngược đãi, cậu..."
"Ai là cậu của cháu?" Phương Dự theo bản năng nói xong, liền nhớ lại chính là hắn vừa lôi kéo Mạt Lị, làm chân cô bị đau hơn, trong lòng ngại ngùng nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn tỏ là đúng lý hợp tình, khí thế kiêu ngạo.
Mạt Lị chớp chớp mắt, nhìn về phía Đường Nhiễm Mặc xin giúp đỡ, "Vậy cháu phải kêu anh ấy là gì?"
Hắn không nhịn được một phen sờ soạng mặt cô, bóng loáng non mềm thật giống trong tưởng
tượng, tâm tình hắn thật không tồi, "Tất cả mọi người đều kêu hắn là Phương thiếu, hoặc cháu kêu hắn là cặn bã cũng đúng."
"Vậy......" Mạt Lị quay đầu lại nhìn Phương Dự, "Phương thiếu?"
Cô không kêu cặn bã, làm Đường Nhiễm Mặc rất thất vọng.
Phương Dự giờ phút này thật muốn xông lên đánh Đường Nhiễm Mặc một trận, Phương thiếu so sánh với cậu, đương nhiên cậu nghe thân cận hơn, gần gũi hơn.
Phương Dự biểu tình càng không cao hứng, Mạt Lị càng không biết kêu hắn như thế nào là tốt, cô suy nghĩ, lại lần nữa không xác định mở miệng, "Vậy tôi... gọi ca ca?"
Phương Dự: "......"
"Khụ khụ......" Đường Nhiễm Mặc nắm tay để lên môi khụ khụ vài tiếng, che dấu tiếng cười muốn phát ra.
Mạt Lị kêu Phương Dự là anh, mà hắn là thúc thúc của Mạt Lị, như thế không tự giác Phương Dự liền so với hắn là thân phận thấp hơn, nếu cần thiết hắn sẽ nhắc nhở Phương Dự "kính lão đắc thọ."
Không nghĩ tới Mạt Lị lại lần nữa ngẩng ngẩng đầu, "Thúc thúc thực vui vẻ sao? Vậy... Đường ca ca~"
Tay Đường Nhiễm Mặc để trên eo cô đột nhiên run lên, cúi đầu nhìn gương mặt thiếu nữ tươi cười, giọng nói ngọt ngào còn quanh quẩn bên tai, thật lâu không tiêu tan, hắn xoa xoa gương mặt thiếu nữ, trong mắt có vẻ chờ mong, thấp giọng nói: "Kêu lại một tiếng ca ca cho tôi nghe."
Sắc mặt Mạt Lị bắt đầu nóng lên, vì lẽ gì nghe Đường Nhiễm Mặc nói thế, cô liền cảm thấy ý tứ biến đổi đi đâu.
Phương Dự bị bỏ qua mộtbên, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí thật không thích hợp.
Phương Dự nhìn thấy Đường Nhiễm Mặc cùng Mạt Lị bộ dáng thân mật như vậy, trong lòng hỏa khí dâng trào, lại bị Đường Nhiễm Mặc kêu mình như vậy, hắn trực tiếp đưa tay đem Mạt Lị kéo về sát bên mình, "Cách xa hắn một chút!"
"Đau!"
Động tác đột ngột vậy làm đụng tới chân bị thương của Mạt Lị, cô theo bản năng kêu lên một tiếng.
Đường Nhiễm Mặc vừa nghe cô kêu đau, căn bản là nhịn không nổi, liền một bước dài đi lên, mở tay Phương Dự mà bắt lấy tay Mạt Lị, dùng một quyền đẩy Phương Dự, xoay người dùng tay kia đập vào bụng hắn, bị Phương Dự phản ứng cực nhanh trốn thóat, nhưng tốt xấu Phương Dự cũng lùi lại một bước.
"Oa." Mạt Lị dựa vào tường phát ra một tiếng tán thưởng, trước mặt thấy cảnh này là lần đầu tiên cô nhìn, không nghĩ tới cả hai người kia đều là người biết võ nha, cô thiếu chút nữa quên đau muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đường Nhiễm Mặc đi đến bên người Mạt Lị, khẩn trương hỏi: "Mắt cá chân như thế nào, có phải lại bị trật hay không? Chúng ta lại đi tìm Lý Phi nhìn xem."
Nói rồi hắn liền định bế cô lên
"Không có việc gì, không có việc gì, không đau." Mạt Lị vội nói, nhìn nắm tay sau lưng Đường Nhiễm Mặc, lại kinh hô, "Thúc thúc cẩn thận!"
Nắm tay sau lưng muốn chạm vào mặt Đường Nhiễm Mặc bị hắn duỗi tay nhẹ nhàng tiếp được, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Phương Dự đang tức muốn hộc máu, ngữ khí không hề gợn sóng nói: "Nếu cậu lại làm Mạt Lị bị thương, tôi sẽ giết cậu."
Tiếp theo hắn hung hăng mà vung tay Phương Dự ra.
Phương Dự lui ra sau nửa bước, đầu óc có chút phát ngốc, hắn đng bị Đường Nhiễm Mặc uy hiếp phải không? Còn bị uy hiếp nặng như vậy? Cmn ngoại trừ hắn uy hiếp người khác, giờ lại có người dám uy hiếp hắn?
"Đường Nhiễm Mặc! Cậu tính toán với cọng hành nào vậy!? Dám như thế cùng tiểu gia nói chuyện!?"
"Tôi không giống Phương thiếu, xem tất cả mọi người là hành tỏi, tướng từ tâm sinh ra, đúng là ngườivà đại não giống nhau, thật đơn giản, bên trong cũng chỉ là cọng hành"
Mạt Lị bật cười.
Phương Dự càng tức, vừa định mắng một câu nha đầu chết tiệt kia khuỷu tay quẹo ra ngoài*, nhưng vừa nhìn tới thấy sắc mặt Mạt Lị tái nhợt, lại nóng nảy hỏi, "Mặt cháu sao lại trắng bệch ra kia? Có phải Đường Nhiễm Mặc cái u ác tính này khi dễ cháu?!"
* Ý là lo lắng, hướng về người ngoài chứ không hướng về người nhà.
"Không có." Mạt Lị lắc đầu, "Là tại vừa rồi cảm thấy rất đau..."
Khuôn mặt nhỏ của cô rõ ràng không được hồng hào như lần trước gặp mặt.
"Đường Nhiễm Mặc, có phải cậu ngược đãi Mạt Lị không? Tuy rằng Mạt Lị không quan hệ với cậu, nhưng hành động ngược đãi con nít như vậy thật quá vô nhân tính!"
Ai nha, Phương Dự giàu tinh thần trượng nghĩa như vậy, nếu lúc này người ngoài nhìn vào không chừng kinh ngạc tới rớt hàm.
Đường Nhiễm Mặc mắt lộ ra khinh thường, "Cậu bị mất trí sao? Là ai đả thương tới cô ấy nhìn mà không biết?"
"Cậu!"
Mạt Lị nhảy lò cò một chân từ phía sau Đường Nhiễm Mặc làm hắn kinh hãi, vội kéo tay cô để cô dựa vào người mình.
Phương Dự lại muốn nổi trận lôi đình, Mạt Lị vội la lên: "Cháu đang bị thương ở chân, là thúc thúc đưa cháu tới bệnh viện làm kiểm tra, cháu không có bị thúc thúc ngược đãi, cậu..."
"Ai là cậu của cháu?" Phương Dự theo bản năng nói xong, liền nhớ lại chính là hắn vừa lôi kéo Mạt Lị, làm chân cô bị đau hơn, trong lòng ngại ngùng nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn tỏ là đúng lý hợp tình, khí thế kiêu ngạo.
Mạt Lị chớp chớp mắt, nhìn về phía Đường Nhiễm Mặc xin giúp đỡ, "Vậy cháu phải kêu anh ấy là gì?"
Hắn không nhịn được một phen sờ soạng mặt cô, bóng loáng non mềm thật giống trong tưởng
tượng, tâm tình hắn thật không tồi, "Tất cả mọi người đều kêu hắn là Phương thiếu, hoặc cháu kêu hắn là cặn bã cũng đúng."
"Vậy......" Mạt Lị quay đầu lại nhìn Phương Dự, "Phương thiếu?"
Cô không kêu cặn bã, làm Đường Nhiễm Mặc rất thất vọng.
Phương Dự giờ phút này thật muốn xông lên đánh Đường Nhiễm Mặc một trận, Phương thiếu so sánh với cậu, đương nhiên cậu nghe thân cận hơn, gần gũi hơn.
Phương Dự biểu tình càng không cao hứng, Mạt Lị càng không biết kêu hắn như thế nào là tốt, cô suy nghĩ, lại lần nữa không xác định mở miệng, "Vậy tôi... gọi ca ca?"
Phương Dự: "......"
"Khụ khụ......" Đường Nhiễm Mặc nắm tay để lên môi khụ khụ vài tiếng, che dấu tiếng cười muốn phát ra.
Mạt Lị kêu Phương Dự là anh, mà hắn là thúc thúc của Mạt Lị, như thế không tự giác Phương Dự liền so với hắn là thân phận thấp hơn, nếu cần thiết hắn sẽ nhắc nhở Phương Dự "kính lão đắc thọ."
Không nghĩ tới Mạt Lị lại lần nữa ngẩng ngẩng đầu, "Thúc thúc thực vui vẻ sao? Vậy... Đường ca ca~"
Tay Đường Nhiễm Mặc để trên eo cô đột nhiên run lên, cúi đầu nhìn gương mặt thiếu nữ tươi cười, giọng nói ngọt ngào còn quanh quẩn bên tai, thật lâu không tiêu tan, hắn xoa xoa gương mặt thiếu nữ, trong mắt có vẻ chờ mong, thấp giọng nói: "Kêu lại một tiếng ca ca cho tôi nghe."
Sắc mặt Mạt Lị bắt đầu nóng lên, vì lẽ gì nghe Đường Nhiễm Mặc nói thế, cô liền cảm thấy ý tứ biến đổi đi đâu.
Phương Dự bị bỏ qua mộtbên, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí thật không thích hợp.