Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 190
Lăng Mạt Mạt làm theo sự phân phó của đạo diễn, tư thế cô đẹp đẽ theo lực đẩy của miếng gỗ, hướng đến chỗ cao nhất nhảy lên tạo thành một vòng cung, rồi sau đó mỉm cười mở mắt, phía dưới độ cao trống không, làm đại não Lăng Mạt Mạt trong nháy mắt trở nên trống rỗng, sợ hãi từ trái tim lan trà ra, giống như là thật lâu trước kia.
Khi đó, cô vừa học năm thứ đại học, đã trở thành bạn gái của Lục Niệm Ca.
Khi đó, quan hệ cùng Giản Thần Hi tốt đẹp làm mọi người phải hâm mộ, hai cô bé, trẻ tuổi xinh đẹp, đi đến chỗ nào, cũng dính với nhau.
Khi đó, Lục Niệm Ca ở công ty giải trí âm nhạc ES còn chưa có được vị trí thanh tra, công việc đặc biệt bận rộn, đi sớm về tối, một tuần có thể gặp mặt Lăng Mạt Mạt một lần, đã là chuyện cực kì may mắn rồi, phần lớn đều thông qua điện thoại để bày tỏ nhớ nhung.
Khi đó, Giản Thần Hi cũng đã ăn mặc cực kì yêu mị, thứ sáu thứ bảy hàng đêm, thích lưu luyến ở các quán bar khác nhau, ngồi ở trên đài cao ca hát, Lăng Mạt Mạt còn cười gọi cô là”Nữ vương quán bar” .
Sự kiện kia là xảy ra trong quán bar “Dạ sắc”.
Quán bar “Dạ Sắc” là quán bar giới quý tộc thường xuyên đến, bên trong trang hoàng cực kỳ xa hoa, ngay cả sân khấu, cũng trêu trên không chung, cao chừng bảy tám thước.
Giản Thần Hi ngồi ở phía trên ca hát, cô cảm thấy cô ấy lên sân khấu là đúng, tiếng hát cũng tốt, hát bài “Vương Phi Hồ Điệp”, âm thanh dịu dàng xoay chuyển, ngược lại làm cho cả quán bar tăng lên một loại mỹ cảm.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở trong góc, nghe người chung quanh không ngừng tán dương Giản Thần Hi, đáy lòng Lăng Mạt Mạt cũng bởi vì Giản Thần Hi là chị em tốt của mình, cảm thấy đặc biệt kiêu ngạo.
Nhưng mà, sau đó, liền xảy ra một tình tiết đặc biệt cẩu huyết, buổi tối hôm đó Giản Thần Hi cùng một cô gái khác thay phiên ca hát, không biết vì sao cô bé kia cùng Giản Thần Hi gây gỗ dẫn đến xung đột, hai người ở trên sân khấu liền cãi nhau.
Lúc ấy mọi người ở trong quán bar ngẩng đầu lên, chế giễu, micro đặt ở nơi nào, cô bé kia chỉ vào Giản Thần Hi, liền nói lời châm chọc: “Ăn mặc thành bộ dạng này, lại không biết xấu hổ đến “Dạ Sắc” ca hát, không có cái gì là hàng hiệu, sợ người khác không biết cô ti tiện sao!”
Mặc dù Lăng Mạt Mạ không phải là người trượng nghĩa, nhưng Giản Thần Hi và Lăng Mạt Mạt là chị em tốt, nghe nói như thế, tự nhiên tức giận, chính mình còn không nỡ khi dễ bạn tốt của mình, như thế nào lại để người khác khi dễ chứ?
Cho nên, Lăng Mạt Mạt không nói hai lời, liền chạy đến sân khấu.
Lúc ấy cô không cao bằng Giản Thần Hi, nhưng lại cố tình đem Giản Thần Hi kép về phía sau, che ở sau lưng mình, nâng lên cằm nhỏ, đặc biệt kiêu ngạo nhìn cô gái kia: “Cô lớn lên như vậy, còn không biết xấu hổ mà ra khỏi cửa? Nói về sự ti tiện, ai có thể hơn được cô, cho dù cả thế giới này khủng hoảng tài chính thì cô cũng không đứng dậy nổi!”
Lăng Mạt Mạt trả lời tốt, âm điệu không rõ không nhạt, xuyên qua micro, liền truyền khắp cả quán bar, chọc cho tất cả mọi người ở đây “phốc” cười, rối rít vỗ tay cho Lăng Mạt Mạt, trầm trồ khen ngợi!
Cô gái kia ở trong đây được nuông chiều quen rồi, hiện tại người phía dưới hô lên một cái, nhất định là rất mất mặt, tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, cực kỳ tức giận đưa tay đánh Lăng Mạt Mạt.
Giản Thần Hi đứng ở phía sau, thấy rõ, vươn tay, liền ngăn cản tay cô gái kia.
Cô gái đó có một mình, tự nhiên không đấu lại hai người, cho nên dưới cơn nóng giận, liền lấy điện thoại ra gọi người tới.
Khi đó, cô vừa học năm thứ đại học, đã trở thành bạn gái của Lục Niệm Ca.
Khi đó, quan hệ cùng Giản Thần Hi tốt đẹp làm mọi người phải hâm mộ, hai cô bé, trẻ tuổi xinh đẹp, đi đến chỗ nào, cũng dính với nhau.
Khi đó, Lục Niệm Ca ở công ty giải trí âm nhạc ES còn chưa có được vị trí thanh tra, công việc đặc biệt bận rộn, đi sớm về tối, một tuần có thể gặp mặt Lăng Mạt Mạt một lần, đã là chuyện cực kì may mắn rồi, phần lớn đều thông qua điện thoại để bày tỏ nhớ nhung.
Khi đó, Giản Thần Hi cũng đã ăn mặc cực kì yêu mị, thứ sáu thứ bảy hàng đêm, thích lưu luyến ở các quán bar khác nhau, ngồi ở trên đài cao ca hát, Lăng Mạt Mạt còn cười gọi cô là”Nữ vương quán bar” .
Sự kiện kia là xảy ra trong quán bar “Dạ sắc”.
Quán bar “Dạ Sắc” là quán bar giới quý tộc thường xuyên đến, bên trong trang hoàng cực kỳ xa hoa, ngay cả sân khấu, cũng trêu trên không chung, cao chừng bảy tám thước.
Giản Thần Hi ngồi ở phía trên ca hát, cô cảm thấy cô ấy lên sân khấu là đúng, tiếng hát cũng tốt, hát bài “Vương Phi Hồ Điệp”, âm thanh dịu dàng xoay chuyển, ngược lại làm cho cả quán bar tăng lên một loại mỹ cảm.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở trong góc, nghe người chung quanh không ngừng tán dương Giản Thần Hi, đáy lòng Lăng Mạt Mạt cũng bởi vì Giản Thần Hi là chị em tốt của mình, cảm thấy đặc biệt kiêu ngạo.
Nhưng mà, sau đó, liền xảy ra một tình tiết đặc biệt cẩu huyết, buổi tối hôm đó Giản Thần Hi cùng một cô gái khác thay phiên ca hát, không biết vì sao cô bé kia cùng Giản Thần Hi gây gỗ dẫn đến xung đột, hai người ở trên sân khấu liền cãi nhau.
Lúc ấy mọi người ở trong quán bar ngẩng đầu lên, chế giễu, micro đặt ở nơi nào, cô bé kia chỉ vào Giản Thần Hi, liền nói lời châm chọc: “Ăn mặc thành bộ dạng này, lại không biết xấu hổ đến “Dạ Sắc” ca hát, không có cái gì là hàng hiệu, sợ người khác không biết cô ti tiện sao!”
Mặc dù Lăng Mạt Mạ không phải là người trượng nghĩa, nhưng Giản Thần Hi và Lăng Mạt Mạt là chị em tốt, nghe nói như thế, tự nhiên tức giận, chính mình còn không nỡ khi dễ bạn tốt của mình, như thế nào lại để người khác khi dễ chứ?
Cho nên, Lăng Mạt Mạt không nói hai lời, liền chạy đến sân khấu.
Lúc ấy cô không cao bằng Giản Thần Hi, nhưng lại cố tình đem Giản Thần Hi kép về phía sau, che ở sau lưng mình, nâng lên cằm nhỏ, đặc biệt kiêu ngạo nhìn cô gái kia: “Cô lớn lên như vậy, còn không biết xấu hổ mà ra khỏi cửa? Nói về sự ti tiện, ai có thể hơn được cô, cho dù cả thế giới này khủng hoảng tài chính thì cô cũng không đứng dậy nổi!”
Lăng Mạt Mạt trả lời tốt, âm điệu không rõ không nhạt, xuyên qua micro, liền truyền khắp cả quán bar, chọc cho tất cả mọi người ở đây “phốc” cười, rối rít vỗ tay cho Lăng Mạt Mạt, trầm trồ khen ngợi!
Cô gái kia ở trong đây được nuông chiều quen rồi, hiện tại người phía dưới hô lên một cái, nhất định là rất mất mặt, tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, cực kỳ tức giận đưa tay đánh Lăng Mạt Mạt.
Giản Thần Hi đứng ở phía sau, thấy rõ, vươn tay, liền ngăn cản tay cô gái kia.
Cô gái đó có một mình, tự nhiên không đấu lại hai người, cho nên dưới cơn nóng giận, liền lấy điện thoại ra gọi người tới.