Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 690
Sau đó Tô Thần khoát tay đẩy Lăng Mạt Mạt lên lầu.
Đợi đến lúc phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình Lý Tinh Thâm, anh mới nhạt nhạt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm phía cầu thang, cánh môi mấm chặt, dùng sức bóp mạnh ngòi bút trong tay.
Tô Thần mở cửa mang Lăng Mạt Mạt vào, thuận tay đóng cửa lại.
Lăng Mạt Mạt liếc mắt phòng bị Tô Thần, nhanh chóng lé ra.
Tô Thần thấy hành động của Lăng Mạt Mạt như vậy, không nhịn được cười.
Tô Thần anh mặc dù ăn chơi đàn điếm vẫn không phong lưu như Tần Thánh, nhưng nắm chắc một điều, không đói khát đến mức phụ nữ nào cũng ăn.
Huống chi là cô bé trước mặt này, lại là phụ nữ của Lý Tình thâm!
Nghĩ đến đó, Tô Thần chỉ dựa vào cửa nhún vai một cái nói với cô gái đứng từ xa: “Hai ta chỉ đóng giả là người yêu của nhau, em yên tâm, anh không làm gì em cả, em ngủ ở giường, anh ngủ trên sofa.”
Lăng Mạt Mạt lúng túng cắn cắn môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.
Tô Thần nhìn thấy Lăng Mạt Mạt bối rối, cũng tự nhiên chỉ chỉ phòng tắm: “Muộn rồi mau tắm rửa ngủ đi.”
Lăng Mạt Mạt bối rối gật gật đầu, đi thẳng vào phòng tắm, thuận tay đóng cửa lại.
Tô Thần vẫn dựa vào cửa như cũ nhìn ánh đèn trong phòng tắm sáng lên, sau đó tiếng nước chuyền ra, anh nhíu nhíu mày, giống như nghĩ ra điều gì, trong lúc bất chợt yên lặng không một tiếng động mở cửa phòng, đi xuống.
Hai tay nhét túi quần, Tô Thần lảo đảo đi xuống lầu, ngửi thấy mùi thuốc lá,nhíu nhíu mày nhì thấy Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm rất ít khi hút thuốc, trừ khi tâm tình của anh không được tốt.
Tô Thần đi thẳng đến trước mặt Lý Tình Thâm, rút một điếu thuốc, đốt, từ từ rít một hơi.
Lý Tình Thâm giương mắt, thấy Tô Thần, thuận miệng nói: “Không phải đi ngủ rồi sao?”
Mắt Tô Thần lóe ra ánh sáng ý vị không rõ ràng, giọng điệu ám muội: “Mạt Mạt đi tắm, tớ xuống lấy chai rượu đỏ.”
Tô Thần ngậm điếu thuốc đi đến bên tủ rượu, chọn một chai rượu pháp, thuận tay lấy hai chiếc ly chân cao, quơ quơ về phía Lý Tình Thâm: “tớ lên trước, đoán chừng cô ấy đã tắm xong, không nhìn thấy tớ.”
Lý Tình Thâm không nói gì, sắc mặt không thay đổi, chỉ là Tô Thần không chú ý khói thuốc ở giữa hai ngón tay có chút vặn vẹo.
Tâm tình Tô Thần cực tốt xoay người, gian kế đã thành bước chân lên lầu.
Lý Tình Thâm rũ vành mắt, đốt thêm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, tư vị cổ quái tan ra trong phổi, xen lẫn đau đớn càng thêm khó chịu.
Cô gái anh yêu cùng sống cùng phòng với người đàn ông khác, ở trước mặt anh.
Anh không biết trên thế giới này còn có gì khiến anh đau khổ hơn.
Anh càng không biết rốt cuộc đời còn muốn ngược đãi anh bao nhiêu lần mới bằng lòng ưu đãi anh một lần?
Lý Tình Thâm nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Tô Thần và Lăng Mạt Mạt ở cùng nhau cô và cậu ta làm chuyện này chuyện kia, anh lắc mạnh đầu một cái, mở mắt tâm phiền ý loạn, bất chợt đứng lên.
Đợi đến lúc phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình Lý Tinh Thâm, anh mới nhạt nhạt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm phía cầu thang, cánh môi mấm chặt, dùng sức bóp mạnh ngòi bút trong tay.
Tô Thần mở cửa mang Lăng Mạt Mạt vào, thuận tay đóng cửa lại.
Lăng Mạt Mạt liếc mắt phòng bị Tô Thần, nhanh chóng lé ra.
Tô Thần thấy hành động của Lăng Mạt Mạt như vậy, không nhịn được cười.
Tô Thần anh mặc dù ăn chơi đàn điếm vẫn không phong lưu như Tần Thánh, nhưng nắm chắc một điều, không đói khát đến mức phụ nữ nào cũng ăn.
Huống chi là cô bé trước mặt này, lại là phụ nữ của Lý Tình thâm!
Nghĩ đến đó, Tô Thần chỉ dựa vào cửa nhún vai một cái nói với cô gái đứng từ xa: “Hai ta chỉ đóng giả là người yêu của nhau, em yên tâm, anh không làm gì em cả, em ngủ ở giường, anh ngủ trên sofa.”
Lăng Mạt Mạt lúng túng cắn cắn môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.
Tô Thần nhìn thấy Lăng Mạt Mạt bối rối, cũng tự nhiên chỉ chỉ phòng tắm: “Muộn rồi mau tắm rửa ngủ đi.”
Lăng Mạt Mạt bối rối gật gật đầu, đi thẳng vào phòng tắm, thuận tay đóng cửa lại.
Tô Thần vẫn dựa vào cửa như cũ nhìn ánh đèn trong phòng tắm sáng lên, sau đó tiếng nước chuyền ra, anh nhíu nhíu mày, giống như nghĩ ra điều gì, trong lúc bất chợt yên lặng không một tiếng động mở cửa phòng, đi xuống.
Hai tay nhét túi quần, Tô Thần lảo đảo đi xuống lầu, ngửi thấy mùi thuốc lá,nhíu nhíu mày nhì thấy Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm rất ít khi hút thuốc, trừ khi tâm tình của anh không được tốt.
Tô Thần đi thẳng đến trước mặt Lý Tình Thâm, rút một điếu thuốc, đốt, từ từ rít một hơi.
Lý Tình Thâm giương mắt, thấy Tô Thần, thuận miệng nói: “Không phải đi ngủ rồi sao?”
Mắt Tô Thần lóe ra ánh sáng ý vị không rõ ràng, giọng điệu ám muội: “Mạt Mạt đi tắm, tớ xuống lấy chai rượu đỏ.”
Tô Thần ngậm điếu thuốc đi đến bên tủ rượu, chọn một chai rượu pháp, thuận tay lấy hai chiếc ly chân cao, quơ quơ về phía Lý Tình Thâm: “tớ lên trước, đoán chừng cô ấy đã tắm xong, không nhìn thấy tớ.”
Lý Tình Thâm không nói gì, sắc mặt không thay đổi, chỉ là Tô Thần không chú ý khói thuốc ở giữa hai ngón tay có chút vặn vẹo.
Tâm tình Tô Thần cực tốt xoay người, gian kế đã thành bước chân lên lầu.
Lý Tình Thâm rũ vành mắt, đốt thêm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, tư vị cổ quái tan ra trong phổi, xen lẫn đau đớn càng thêm khó chịu.
Cô gái anh yêu cùng sống cùng phòng với người đàn ông khác, ở trước mặt anh.
Anh không biết trên thế giới này còn có gì khiến anh đau khổ hơn.
Anh càng không biết rốt cuộc đời còn muốn ngược đãi anh bao nhiêu lần mới bằng lòng ưu đãi anh một lần?
Lý Tình Thâm nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Tô Thần và Lăng Mạt Mạt ở cùng nhau cô và cậu ta làm chuyện này chuyện kia, anh lắc mạnh đầu một cái, mở mắt tâm phiền ý loạn, bất chợt đứng lên.