Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
Kiều Khải Dương nghe được như vậy trong lòng liền cảm thấy nhứt nhói.
Chỉ
Khóe mắt cụp lại, anh nở ra nụ cười lạnh, ngang nhiên xông qua, thấp giọng hỏi: "Em cảm thấy, anh ta tốt hơn anh chỗ nào? Lan Khê, so về tuổi tác, bối cảnh gia Đình chúng ta cũng không khác nhau mấy, nếu nói yêu em, em cảm thấy, anh ta có chỗ nào tốt hơn anh hà?”
Việc anh ta có thể làm, có gì mà anh không thể không làm được? “Chỉ” sao?
Lan Khê bị đau nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm:”Anh đã có bạn gái rồi.”
“Anh chia tay rồi.”
“Vậy, có phải trước đó anh đã nói với anh ấy việc tôi sinh non phải không? Anh muốn để cho anh ấy vì chuyện đó mà không quan tâm đến tôi?” Hai mắt của cô sắc bén mang theo khí lạnh, quay đầu lại, “Kiều Khải Dương, anh không đủ chính trực, việc này có được tính không?”
Kiều Khải Dương cứng họng.
Ánh mắt đầy phức tạp, đưa mắt nhìn cô hồi lâu, cho đến khi cô một lần nữa xoay lưng về phía anh mà ngủ, Kiều Khải Dương mới dần dần định thần lại, trong lồng ngực tràn đầy cảm xúc gọi là “May mắn.”
Lòng tràn ngập chua xót, anh nên cảm thấy thật may vì cô còn chừa cho anh một con đường sống, nó thật đáng giá.
Nằm đợi một hồi, Kiều Khải Dương mới vươn cảnh tay tới nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu nhẹ nhàng đặt môi lên mái tóc mềm mại của cô, khàn giọng nói: “Anh sẽ thay đổi.”
Có phải chỉ cần anh sửa đổi, sau này sẽ có đủ tư cách để tranh giành với anh ta không?
Kiều Khải Dương quyết tâm, anh nhất định sẽ chờ được đến lúc ấy.
Chờ đến lúc bọn họ nhận ra được rằng bọn họ không hề có tương lai, trái tim anh có thể vì cô mà mở ra lần nữa.
Có người đi ngang qua chỗ bọn họ liền dừng lại, đỏ mặt nhẹ nhàng túm lấy cánh tay của anh ta: “Tiên sinh, phiền ngài gài lại dây an toàn có được không?”
Trên máy bay, thật sự không phải nơi để anh ta có thể nói chuyện yêu đương.
Cách đó ba ghế, Nhan Mục Nhiễm khéo léo lấy gương ra nhìn lại mình, trên trán vẫn còn tia u sầu, hiện tại cũng đã tan đi bớt, cô nhìn chằm chằm hai người ở phía sau, quả nhiên đúng như cô dự đoán, bọn họ lại quấn lấy nhau nữa, trong bụng bình tĩnh, “bộp” một cái khép hộp trang điểm lại.
Lúc này, chuyến đi cũng vừa khởi hành.
***
Sau khi đến Los Angeles, Nhan Mục Nhiễm hầu như không hề nghỉ ngơi, ngồi trên xe của công ty đi thẳng đến hiện trường.
Mệt mỏi quá, cả người đều cảm thấy không thoải mái, nhưng Lan Khê vẫn kiên trì đi cùng với cô ta, Nhan Mục Nhiễm nhìn cô bằng ánh mắt lạnh bạc, cô cũng lạnh lùng mà đáp trả lại.
Kiểu Khải Dương theo ở phía sau cô, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Nhan Mục Nhiễm, một bên ôm lấy hông Lan Khê, nói thật nhỏ: “Em cẩn thận một chút.”
Mặc dù tinh thần anh cũng không được tốt cho lắm, nhưng giờ phút này cho dù có dùng hết 12 nghìn phần tinh thần anh cũng phải coi chừng cô.
Bây giờ là ban đêm, bọn họ cũng chỉ có thể đến bệnh viện thăm người bị thương.
Do chưa quen với cuộc sống ở Los Angeles, nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Ở bên trong bệnh viện, hai tai tràn đầy những câu nói bằng tiếng anh, Lan Khê phải định thần một hồi mới thích ứng được với việc này, chung quanh có rất nhiều nhân viên của Digland York, hơn phân nửa là người Mỹ, bọn nọ nhanh hcongs bỏ qua sự hiện hữu của cô. Kiều Khải Dương mặt lạnh để cho cô ở ngoài chờ, dù cô có vào cũng không biết làm gì, sau một lúc lâu mới đi ra ngoài cùng với Nhan Mục Nhiễm.
“Bây giờ cũng muộn rồi, cũng không còn nhiều thời gian nữa, nên ngày mai chúng ta sẽ quay lại giải quyết việc này sau, tối nay cứ về khách sạn trước, cô lấy giấy chứng nhận đi, tôi sẽ nhờ người dẫn cô đi.” Kiểu Khải Dương vừa đi vừa dặn dò.
Lan Khê ngớ ngẩn, đưa mắt nhìn vào trong phòng bệnh: “Người đó có bị thương nặng không?”
Kiều Khải Dương liếc nhìn cô một cái, mím môi lại không nói lời nào, hồi lâu sau mới nói: “Nặng, nhưng không phải do em gây ra.”
Trong lòng Lan Khê căng thẳng.
Cô theo bản năng vuốt ve cái điện thoại màu đen ở trong tay, lo sợ bất an.
Kiều Khải Dương dừng một chút, một hồi lâu sau mới lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho cô: “Em có muốn gọi điện thoại để anh ta yên tâm không? Điện thoại của anh còn pin, em cầm đi.”
Lan Khê khẽ giật mình.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại của Kiều Khải Dương nhưng lại không dám nhận, lắc đầu một cái đứng dậy tới chỗ hộ sĩ đang trực ban nói vài câu tiếng anh, nhưng lại phát hiện không thể thực hiện cuộc gọi Quốc tế được.
Kiều Khải Dương mím môi cười lạnh, cơ thể to lớn dựa vào tường.
Bộ dạng hứng thú nhìn cô gặp nạn.
“Chúng ta đi thôi, về khách sạn nào, Khách sạn nhất định có thể gọi được.” Lan Khê nhẹ nhàng hít một hơi, đi tới nói.
Ánh mắt Kiều Khải Dương vẫn sắc bén, lạnh lạnh như trước.
Anh cảm thấy sức chịu đựng của mình thật sự quá lớn, nếu không, đổi lại trước kia nếu có người phụ nữ nào cự tuyệt mình rõ ràng như vậy, Kiều Khải Dương sẽ không thể nghe không hiểu, cũng sẽ không mặt dày mà bám dính như vậy.
Nhưng lại không cách nào thoát khỏi tình yêu được.
Tình yêu là thứ duy nhất có thể làm cho con người ta cam tâm tình nguyện bị coi thường.
Trong khách sạn, lan Khê nhanh chóng về phòng để gọi điện thoại cho Mộ Yến Thần.
—— Bây giờ ở Manchester là mấy giờ nhỉ?
Tự nhiên cô ngẩn ra, che ống nghe lại, sợ mình gọi đến không đúng lúc, nhưng điện thoại lại đột nhiên được kết nối.
"Alo?" Một giọng nói nhàn nhạt, trầm tĩnh truyền đến.
Trong lòng Lan Khê tự nhiên cảm thấy ấm áp, không biết nên mở miệng như thế nào, rồi lại đột ngột nói: "Mộ Yến Thần, là em."
"Em là ai?" Giọng nói phía bên kia có chút lười biếng, chậm rãi hỏi.
Gần như ngay lúc đó, Lan Khê hiểu được ý trong câu nói của anh. Anh trêu chọc cô, trong nháy mắt mặt cô liền đỏ: ". . . . . . Em là bạn gái của anh."
"Cái gì?" Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, mị hoặc bốn phía, "Em nói cái gì anh không nghe rõ, nói lại lần nữa đi."
Mặt Lan Khê đỏ lên như muốn vỡ tung ra, dịu dàng quở nhẹ: "Mộ Yến Thần!"
Không cần nhìn, cô cũng biết ở đầu bên kia khóe miệng của anh đang cong lên, chác chắn cảnh đó sẽ làm cho chúng sinh điên đảo mà.
"Sao không gọi anh là anh trai? Anh sẽ biết ngay đó là em." Mộ Yến Thần chậm rãi nói.
Lan Khê nhẹ nhàng gõ lên đầu giường, thở phào nhẹ nhõm nói: "Bây giờ em đang ở Los Angeles."
Mộ Yến Thần dừng một chút, một hồi lâu sau mới đổi điện thoại sang tay khác, nói thật nhỏ: "Công việc?"
"Dạ."
"Nhớ anh hả?"
". . . . . . Dạ." Lan Khê đỏ mặt thừa nhận.
Mộ Yến Thần nở ra nụ cười nhẹ, ánh mắt lạnh lùng chứa đựng ý cười: "Nhớ tự chăm sóc mình cho thật tốt, có vấn đề gì thì gọi cho anh, nếu em ở lại đây lâu, tối mai anh sẽ bay qua đó tìm em."
Trong lòng Lan Khê căng thẳng: "Đừng, thời gian làm việc của anh đã đủ nhiều rồi, đừng mất thời gian cho em nữa. Chắc khoảng hai ngày nữa là em đi rồi, dĩ nhiên, nếu như tất cả đều thuận lợi."
"Có thể gặp chuyện không thuận lợi sao?" Anh nhàn nhạt hỏi.
"Em cũng không biết nữa. . . . . ." Cô ngửa đầu nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng nói, "Cấp dưới của anh chưa báo cáo cho anh sao?"
"Báo cáo cái gì?"
". . . . . ." Mặt Lan Khê nóng lên, đột nhiên cảm thấy mình không nên không phân công tư như vậy, hạng mục ở đây là do Nhan Mục Nhiễm toàn quyền phụ trách, cô không nên đâm thọc như vậy, "Không có sao, bọn em có thể tự giải quyết tốt việc này."
Hai mắt Mộ Yến Thần khẽ nheo lại, chỉ chú ý hai chữ trong câu nói của cô, "Bọn em" .
"Lan Khê." Anh nhẹ giọng gọi cô.
Tiếng gọi dịu dàng đó như thấm vào tận xương của cô, một hồi lâu sau cô mới nhẹ giọng đáp lại: ". . . . . . Dạ?"
"Ngoan ngoãn chờ anh, anh sẽ về nhanh thôi ." Môi mỏng của anh dán vào ống nghe, dịu dàng nói.
Trong lòng Lan Khê tràn đầy ấm áp, "Ừm" một tiếng mới cúp điện thoại.
Ở phía bên kia, Mộ Yến Thần vẫn còn ngồi đó một hồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn đồng hồ, lúc lâu sau, anh mới cầm điện thoại lên gọi, tâm mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Mỏi mệt kéo tới, Lan Khê kéo cơ thể mệt mỏi đi tắm, lúc từ trong phòng tắm đi ra vừa lúc nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, hai chân ướt nhẹp của cô đạp lêm trên thảm, không ngờ là Kiều Khải Dương gọi tới: "Đã ngủ chưa?"
Lan Khê nhìn nhìn điện thoại, cau mày lại: "Kiều Khải Dương sao anh không gọi bằng điện thoại nội bộ trong khách sạn? Tôi hận anh, đừng có xem như đây là chuyến đi du lịch nước ngoài có được hay không?"
Kiều Khải Dương cười giọng điệu côn đồ, "Đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon."
Nói xong anh cũng nhanh chóng cúp điện thoại trước.
Lan Khê hơi cáu, ném điện thoại lên giường, âm thầm nói một câu ở trong lòng: bệnh thần kinh.
***
Nhưng sáng sớm hôm sau, khi đến tổng bộ của DiglandY¬ork báo cáo về hạng mục bờ biển, đã đem sự bình tĩnh suốt đêm qua của Lan Khê đánh vỡ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch nhưng vẫn cố nhìn vào báo cáo, nữa khép lại văn kiện: "Cái này không thể nào."
Nhan Mục Nhiễm đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện liền nhíu mày lại, ngước mặt lên nói: "Cái gì không thể nào?"
"Tôi đang nói đến nguyên nhân xãy ra sự cố này!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê xanh mét, cô vừa vừa khiếp sợ lại vừa như không cam lòng, mở văn kiện ra xoay về phía chị ta, tay chỉ vào văn kiện, "Chỗ này —— tôi thừa nhận tôi muốn thiết kế như vậy, nhưng tôi cũng hiểu sự chuyên nghiệp của mình không đủ, nên tôi đã hỏi kỷ càng người quản lý hạng mục này rồi, là anh ta nói cho tôi biết làm như vậy cũng không có vấn đề gì nên tôi mới làm! Nhan tiểu thư, ngày đó lúc chúng ta nói chuyện cô cũng có xem qua cái này, vậy tại sao lúc đầu người của bộ phận kỹ thuật của cô lại đảm bảo với tôi, đến bây giờ lại đột nhiên lật lọng nói không hợp lý là thế nào?"
Nhan Mục Nhiễm nhẹ nhàng nhíu mày lại.
"Nhan tiểu thư. . . . . ." Người phụ trách sự cố lần này nhìn về phía chị ta, nói một câu bằng tiếng anh.
Đưa điện thoại tới, bấm một dãy số rồi đưa cho Lan Khê, ánh mắt của Nhan Mục Nhiễm bình tĩnh: "Tôi chỉ đi bên ngoài, ngày cũng chỉ đến xem tiến độ của các người mà thôi, còn cụ thể thì các người cứ tranh chấp bằng điện thoại đi, như thế nào?"
Hai mắt Lan Khê nhanh chóng rũ xuống, trái tim khẽ run, nhưng vẫn không chút do dự cầm lấy điện thoại.
Cuộc điện thoại được vài phút, thì có một phụ tá cầm một phần biên lai đi tới đưa cho Nhan Mục Nhiễm, sau khi Nhan Mục Nhiễm xem xong, chân mày chẵng những không giản ra mà còn cau lại chặt hơn nữa.
Hia mắt lạnh lùng của Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm Nhan Mục Nhiễm, sau đó thu hồi ánh mắt lại, cúi người vỗ nhè nhẹ vào lưng Lan Khê, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng nóng vội, nói chuyện cũng đừng gấp gáp, cứ từ từ đi."
Mặc dù nói như vậy , nhưng ngay cả anh cũng cảm thấy sống lưng mình lạnh cứng lại, giống như theo bản năng đánh hơi được mùi nguy hiểm vậy.
Chỉ
Khóe mắt cụp lại, anh nở ra nụ cười lạnh, ngang nhiên xông qua, thấp giọng hỏi: "Em cảm thấy, anh ta tốt hơn anh chỗ nào? Lan Khê, so về tuổi tác, bối cảnh gia Đình chúng ta cũng không khác nhau mấy, nếu nói yêu em, em cảm thấy, anh ta có chỗ nào tốt hơn anh hà?”
Việc anh ta có thể làm, có gì mà anh không thể không làm được? “Chỉ” sao?
Lan Khê bị đau nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm:”Anh đã có bạn gái rồi.”
“Anh chia tay rồi.”
“Vậy, có phải trước đó anh đã nói với anh ấy việc tôi sinh non phải không? Anh muốn để cho anh ấy vì chuyện đó mà không quan tâm đến tôi?” Hai mắt của cô sắc bén mang theo khí lạnh, quay đầu lại, “Kiều Khải Dương, anh không đủ chính trực, việc này có được tính không?”
Kiều Khải Dương cứng họng.
Ánh mắt đầy phức tạp, đưa mắt nhìn cô hồi lâu, cho đến khi cô một lần nữa xoay lưng về phía anh mà ngủ, Kiều Khải Dương mới dần dần định thần lại, trong lồng ngực tràn đầy cảm xúc gọi là “May mắn.”
Lòng tràn ngập chua xót, anh nên cảm thấy thật may vì cô còn chừa cho anh một con đường sống, nó thật đáng giá.
Nằm đợi một hồi, Kiều Khải Dương mới vươn cảnh tay tới nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu nhẹ nhàng đặt môi lên mái tóc mềm mại của cô, khàn giọng nói: “Anh sẽ thay đổi.”
Có phải chỉ cần anh sửa đổi, sau này sẽ có đủ tư cách để tranh giành với anh ta không?
Kiều Khải Dương quyết tâm, anh nhất định sẽ chờ được đến lúc ấy.
Chờ đến lúc bọn họ nhận ra được rằng bọn họ không hề có tương lai, trái tim anh có thể vì cô mà mở ra lần nữa.
Có người đi ngang qua chỗ bọn họ liền dừng lại, đỏ mặt nhẹ nhàng túm lấy cánh tay của anh ta: “Tiên sinh, phiền ngài gài lại dây an toàn có được không?”
Trên máy bay, thật sự không phải nơi để anh ta có thể nói chuyện yêu đương.
Cách đó ba ghế, Nhan Mục Nhiễm khéo léo lấy gương ra nhìn lại mình, trên trán vẫn còn tia u sầu, hiện tại cũng đã tan đi bớt, cô nhìn chằm chằm hai người ở phía sau, quả nhiên đúng như cô dự đoán, bọn họ lại quấn lấy nhau nữa, trong bụng bình tĩnh, “bộp” một cái khép hộp trang điểm lại.
Lúc này, chuyến đi cũng vừa khởi hành.
***
Sau khi đến Los Angeles, Nhan Mục Nhiễm hầu như không hề nghỉ ngơi, ngồi trên xe của công ty đi thẳng đến hiện trường.
Mệt mỏi quá, cả người đều cảm thấy không thoải mái, nhưng Lan Khê vẫn kiên trì đi cùng với cô ta, Nhan Mục Nhiễm nhìn cô bằng ánh mắt lạnh bạc, cô cũng lạnh lùng mà đáp trả lại.
Kiểu Khải Dương theo ở phía sau cô, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Nhan Mục Nhiễm, một bên ôm lấy hông Lan Khê, nói thật nhỏ: “Em cẩn thận một chút.”
Mặc dù tinh thần anh cũng không được tốt cho lắm, nhưng giờ phút này cho dù có dùng hết 12 nghìn phần tinh thần anh cũng phải coi chừng cô.
Bây giờ là ban đêm, bọn họ cũng chỉ có thể đến bệnh viện thăm người bị thương.
Do chưa quen với cuộc sống ở Los Angeles, nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Ở bên trong bệnh viện, hai tai tràn đầy những câu nói bằng tiếng anh, Lan Khê phải định thần một hồi mới thích ứng được với việc này, chung quanh có rất nhiều nhân viên của Digland York, hơn phân nửa là người Mỹ, bọn nọ nhanh hcongs bỏ qua sự hiện hữu của cô. Kiều Khải Dương mặt lạnh để cho cô ở ngoài chờ, dù cô có vào cũng không biết làm gì, sau một lúc lâu mới đi ra ngoài cùng với Nhan Mục Nhiễm.
“Bây giờ cũng muộn rồi, cũng không còn nhiều thời gian nữa, nên ngày mai chúng ta sẽ quay lại giải quyết việc này sau, tối nay cứ về khách sạn trước, cô lấy giấy chứng nhận đi, tôi sẽ nhờ người dẫn cô đi.” Kiểu Khải Dương vừa đi vừa dặn dò.
Lan Khê ngớ ngẩn, đưa mắt nhìn vào trong phòng bệnh: “Người đó có bị thương nặng không?”
Kiều Khải Dương liếc nhìn cô một cái, mím môi lại không nói lời nào, hồi lâu sau mới nói: “Nặng, nhưng không phải do em gây ra.”
Trong lòng Lan Khê căng thẳng.
Cô theo bản năng vuốt ve cái điện thoại màu đen ở trong tay, lo sợ bất an.
Kiều Khải Dương dừng một chút, một hồi lâu sau mới lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho cô: “Em có muốn gọi điện thoại để anh ta yên tâm không? Điện thoại của anh còn pin, em cầm đi.”
Lan Khê khẽ giật mình.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại của Kiều Khải Dương nhưng lại không dám nhận, lắc đầu một cái đứng dậy tới chỗ hộ sĩ đang trực ban nói vài câu tiếng anh, nhưng lại phát hiện không thể thực hiện cuộc gọi Quốc tế được.
Kiều Khải Dương mím môi cười lạnh, cơ thể to lớn dựa vào tường.
Bộ dạng hứng thú nhìn cô gặp nạn.
“Chúng ta đi thôi, về khách sạn nào, Khách sạn nhất định có thể gọi được.” Lan Khê nhẹ nhàng hít một hơi, đi tới nói.
Ánh mắt Kiều Khải Dương vẫn sắc bén, lạnh lạnh như trước.
Anh cảm thấy sức chịu đựng của mình thật sự quá lớn, nếu không, đổi lại trước kia nếu có người phụ nữ nào cự tuyệt mình rõ ràng như vậy, Kiều Khải Dương sẽ không thể nghe không hiểu, cũng sẽ không mặt dày mà bám dính như vậy.
Nhưng lại không cách nào thoát khỏi tình yêu được.
Tình yêu là thứ duy nhất có thể làm cho con người ta cam tâm tình nguyện bị coi thường.
Trong khách sạn, lan Khê nhanh chóng về phòng để gọi điện thoại cho Mộ Yến Thần.
—— Bây giờ ở Manchester là mấy giờ nhỉ?
Tự nhiên cô ngẩn ra, che ống nghe lại, sợ mình gọi đến không đúng lúc, nhưng điện thoại lại đột nhiên được kết nối.
"Alo?" Một giọng nói nhàn nhạt, trầm tĩnh truyền đến.
Trong lòng Lan Khê tự nhiên cảm thấy ấm áp, không biết nên mở miệng như thế nào, rồi lại đột ngột nói: "Mộ Yến Thần, là em."
"Em là ai?" Giọng nói phía bên kia có chút lười biếng, chậm rãi hỏi.
Gần như ngay lúc đó, Lan Khê hiểu được ý trong câu nói của anh. Anh trêu chọc cô, trong nháy mắt mặt cô liền đỏ: ". . . . . . Em là bạn gái của anh."
"Cái gì?" Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, mị hoặc bốn phía, "Em nói cái gì anh không nghe rõ, nói lại lần nữa đi."
Mặt Lan Khê đỏ lên như muốn vỡ tung ra, dịu dàng quở nhẹ: "Mộ Yến Thần!"
Không cần nhìn, cô cũng biết ở đầu bên kia khóe miệng của anh đang cong lên, chác chắn cảnh đó sẽ làm cho chúng sinh điên đảo mà.
"Sao không gọi anh là anh trai? Anh sẽ biết ngay đó là em." Mộ Yến Thần chậm rãi nói.
Lan Khê nhẹ nhàng gõ lên đầu giường, thở phào nhẹ nhõm nói: "Bây giờ em đang ở Los Angeles."
Mộ Yến Thần dừng một chút, một hồi lâu sau mới đổi điện thoại sang tay khác, nói thật nhỏ: "Công việc?"
"Dạ."
"Nhớ anh hả?"
". . . . . . Dạ." Lan Khê đỏ mặt thừa nhận.
Mộ Yến Thần nở ra nụ cười nhẹ, ánh mắt lạnh lùng chứa đựng ý cười: "Nhớ tự chăm sóc mình cho thật tốt, có vấn đề gì thì gọi cho anh, nếu em ở lại đây lâu, tối mai anh sẽ bay qua đó tìm em."
Trong lòng Lan Khê căng thẳng: "Đừng, thời gian làm việc của anh đã đủ nhiều rồi, đừng mất thời gian cho em nữa. Chắc khoảng hai ngày nữa là em đi rồi, dĩ nhiên, nếu như tất cả đều thuận lợi."
"Có thể gặp chuyện không thuận lợi sao?" Anh nhàn nhạt hỏi.
"Em cũng không biết nữa. . . . . ." Cô ngửa đầu nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng nói, "Cấp dưới của anh chưa báo cáo cho anh sao?"
"Báo cáo cái gì?"
". . . . . ." Mặt Lan Khê nóng lên, đột nhiên cảm thấy mình không nên không phân công tư như vậy, hạng mục ở đây là do Nhan Mục Nhiễm toàn quyền phụ trách, cô không nên đâm thọc như vậy, "Không có sao, bọn em có thể tự giải quyết tốt việc này."
Hai mắt Mộ Yến Thần khẽ nheo lại, chỉ chú ý hai chữ trong câu nói của cô, "Bọn em" .
"Lan Khê." Anh nhẹ giọng gọi cô.
Tiếng gọi dịu dàng đó như thấm vào tận xương của cô, một hồi lâu sau cô mới nhẹ giọng đáp lại: ". . . . . . Dạ?"
"Ngoan ngoãn chờ anh, anh sẽ về nhanh thôi ." Môi mỏng của anh dán vào ống nghe, dịu dàng nói.
Trong lòng Lan Khê tràn đầy ấm áp, "Ừm" một tiếng mới cúp điện thoại.
Ở phía bên kia, Mộ Yến Thần vẫn còn ngồi đó một hồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn đồng hồ, lúc lâu sau, anh mới cầm điện thoại lên gọi, tâm mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Mỏi mệt kéo tới, Lan Khê kéo cơ thể mệt mỏi đi tắm, lúc từ trong phòng tắm đi ra vừa lúc nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, hai chân ướt nhẹp của cô đạp lêm trên thảm, không ngờ là Kiều Khải Dương gọi tới: "Đã ngủ chưa?"
Lan Khê nhìn nhìn điện thoại, cau mày lại: "Kiều Khải Dương sao anh không gọi bằng điện thoại nội bộ trong khách sạn? Tôi hận anh, đừng có xem như đây là chuyến đi du lịch nước ngoài có được hay không?"
Kiều Khải Dương cười giọng điệu côn đồ, "Đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon."
Nói xong anh cũng nhanh chóng cúp điện thoại trước.
Lan Khê hơi cáu, ném điện thoại lên giường, âm thầm nói một câu ở trong lòng: bệnh thần kinh.
***
Nhưng sáng sớm hôm sau, khi đến tổng bộ của DiglandY¬ork báo cáo về hạng mục bờ biển, đã đem sự bình tĩnh suốt đêm qua của Lan Khê đánh vỡ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch nhưng vẫn cố nhìn vào báo cáo, nữa khép lại văn kiện: "Cái này không thể nào."
Nhan Mục Nhiễm đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện liền nhíu mày lại, ngước mặt lên nói: "Cái gì không thể nào?"
"Tôi đang nói đến nguyên nhân xãy ra sự cố này!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê xanh mét, cô vừa vừa khiếp sợ lại vừa như không cam lòng, mở văn kiện ra xoay về phía chị ta, tay chỉ vào văn kiện, "Chỗ này —— tôi thừa nhận tôi muốn thiết kế như vậy, nhưng tôi cũng hiểu sự chuyên nghiệp của mình không đủ, nên tôi đã hỏi kỷ càng người quản lý hạng mục này rồi, là anh ta nói cho tôi biết làm như vậy cũng không có vấn đề gì nên tôi mới làm! Nhan tiểu thư, ngày đó lúc chúng ta nói chuyện cô cũng có xem qua cái này, vậy tại sao lúc đầu người của bộ phận kỹ thuật của cô lại đảm bảo với tôi, đến bây giờ lại đột nhiên lật lọng nói không hợp lý là thế nào?"
Nhan Mục Nhiễm nhẹ nhàng nhíu mày lại.
"Nhan tiểu thư. . . . . ." Người phụ trách sự cố lần này nhìn về phía chị ta, nói một câu bằng tiếng anh.
Đưa điện thoại tới, bấm một dãy số rồi đưa cho Lan Khê, ánh mắt của Nhan Mục Nhiễm bình tĩnh: "Tôi chỉ đi bên ngoài, ngày cũng chỉ đến xem tiến độ của các người mà thôi, còn cụ thể thì các người cứ tranh chấp bằng điện thoại đi, như thế nào?"
Hai mắt Lan Khê nhanh chóng rũ xuống, trái tim khẽ run, nhưng vẫn không chút do dự cầm lấy điện thoại.
Cuộc điện thoại được vài phút, thì có một phụ tá cầm một phần biên lai đi tới đưa cho Nhan Mục Nhiễm, sau khi Nhan Mục Nhiễm xem xong, chân mày chẵng những không giản ra mà còn cau lại chặt hơn nữa.
Hia mắt lạnh lùng của Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm Nhan Mục Nhiễm, sau đó thu hồi ánh mắt lại, cúi người vỗ nhè nhẹ vào lưng Lan Khê, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng nóng vội, nói chuyện cũng đừng gấp gáp, cứ từ từ đi."
Mặc dù nói như vậy , nhưng ngay cả anh cũng cảm thấy sống lưng mình lạnh cứng lại, giống như theo bản năng đánh hơi được mùi nguy hiểm vậy.