Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Tào Anh Kiệt vẫn nhìn cô, nói: "Cô không cần như vậy. . . . . ."
"Dù sao cũng sẽ không có chuyện gì, tại sao tôi phải lo lắng? Sau này tôi đi, các cô gái ở nhà hàng này đều là của anh rồi ! Nhưng anh không cần quá đắc ý, mọi người đều lén nói không thích anh! ! Bởi vì dáng dấp của anh rất giống phụ nữ! !" Trần Mạn Hồng nhắc túi xách màu trắng đeo trên vai, thẳng thừng nói.
"Này! Không nên như vậy!" Tào Anh Kiệt nhìn Trần Mạn Hồng cũng có chút buồn bực nói: " không biết hôm nay tôi có kết quả sẽ như thế nào?"
"Anh thì có kết quả gì? Anh sẽ không có kết quả gì cả! ! Kết quả lớn nhất của anh chính là trở lại chỗ ông chủ của anh, sau này không cần ở chỗ nơi này chịu đựng cơn tức giận của Tổng Giám đốc! Hơn nữa, anh cũng phải trở về, ngâm mình ở nơi này, không thể không làm cho người ta lo lắng a! Cho dù anh xảy ra ra chuyện gì, anh cũng sẽ có tương lai đầy hứa hẹn. . . . . . Không giống như chúng tôi. . . . . ." Trần Mạn Hồng xoay người, nhìn chiếc yêu thích xe trước mặt, cô đã trải qua mối tình đầu cho nên cảm thấy đàn ông không đáng tin, cô dự định cả đời này dựa vào chiếc xe, thế nhưng tháng trước mới mua xe, mỗi tháng tốn gần 8.000 đồng, nếu mình không đi làm, người chưa ăn cơm không cần gấp gáp, chiếc xe yêu quý của mình làm thế nào? Nó phải uống xăng dầu a. . . . . .
Nghĩ tới đây, cô có chút tiếc nuối vươn tay khẽ vuốt ve chiếc xe yêu quý của mình.
"Ồ!" Lúc này, Tào Ngọc Tinh bước ra từ chiếc Mercedes của mình, đóng cửa xe, vẻ mặt nở nụ cười hả hê nhìn bộ dáng tiếc nuối của Trần Mạn Hồng, nói: "Không nên nhìn chiếc xe yêu quý của mình như vậy, không đủ khả năng sao, bán đi."
Gương mặt của Trần Mạn Hồng lạnh lẽo, hôm nay cô không có hơi sức cũng không muốn gây gổ, chỉ xách theo túi xách, bước nhanh đi ra bãi đậu xe, đi lên lối đi dành cho nhân viên, nhìn nhiều loại hoa vô cùng rực rỡ xung quanh, hít thở một chút không khí mới mẻ.
Tào Anh Kiệt vội vàng đi theo có chút lo lắng nhìn cô.
Trần Mạn Hồng nói thẳng: "Cút xa một chút!"
"Ha ha ha!" Tào Ngọc Tinh đi tới, cười nói: "Các người định làm gì? Hay đang chiến tranh nội bộ? Tùy tiện kiếm một người trêu chọc hay tự mình kết thúc?"
Tào Anh Kiệt quay đầu nhìn Tào Ngọc Tinh, không hài lòng nói: "Quản lý Trần của chúng tôi nhiều lắm là tự mình phát tiết. Lúc cô gặp phải chuyện gì, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa bao giờ bỏ đá xuống giếng."
"Đó là bởi vì cô ấy không có tiến bộ!" Tào Ngọc Tinh càng nói càng buồn cười, cười xong, còn muốn vượt qua Trần Mạn Hồng đi về phía trước, không ngờ đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy Nhã Tuệ và một cô gái nhỏ cũng có chút căng thẳng đi về phía bảng thông báo của nhân viên khách sạn, ở nơi này đã tụ tập không ít nhân viên, chỉ vào bảng thông báo, bàn luận xôn xao.
Cô liền a một tiếng, cười nói: "Xem ra mọi người rất đầy đủ, chờ đợi quyết định sao
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cùng Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh bốn người nhìn nhau, cũng im lặng không lên tiếng, cùng nhau đi tới bảng thông báo.
Tất cả nhân viên nhìn thấy bọn họ tới, rối rít tránh ra một lối!
Bốn người Trần Mạn Hồng cũng trầm mặt đi lên trước, Tào Ngọc Tinh cũng hả hê tiến lên trước, cùng nhau đứng trước bảng thông báo!
Phía trên giấy trắng mực đen, ghi rõ ràng:
"Quản lý cấp ba Phòng ăn ngự tôn Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt bởi vì hôm qua sơ xuất để cho nhân viên Đường Khả Hinh tự tiện rời khỏi công việc, gây rối loạn trật tự sảnh tiệc, vì vậy phạt trừ tiền lương một tháng, từ chối tham dự cuộc thi thăng cấp quản lý tháng chín! Chờ sau nửa năm quan sát, sẽ tiếp tục làm lại!"
Mọi người sững sờ, Tào Ngọc Tinh tức giận kêu lên: "Nhẹ như vậy?"
Trên mặt của đám người Trần Mạn Hồng kéo ra nụ cười cứng ngắc, tiếp tục nhìn xuống phía dưới. . . . . .
"Trợ lý Phó Giám đốc nhà khách Đại Dương nhà hàng tây Lưu Nhã Tuệ, bởi vì hôm qua ở sảnh tiệc biểu hiện tốt, sau khi phòng giám sát và phòng điều tra theo dõi kết quả biểu hiện ở bữa tiệc, trợ lý Phó Giám đốc Lưu Nhã Tuệ, đối đãi với cấp dưới thân thiết, nghiêm túc, quan tâm, mức độ chuyên nghiệp vượt qua thử thách, phối hợp chặt chẽ với cấp dưới, rất được cấp dưới khen ngợi và yêu thích, vì vậy sớm vượt qua kì kiểm tra quản lý cấp ba, tháng chín năm nay tham gia cuộc thi thăng cấp! Nếu thành công thăng cấp sẽ điều động đi học tập nửa năm tại Học viện khách sạn Hoàng gia Anh, sau khi quay về nhận chức!"
"A . . . . . ." Ba cô gái đám người Trần Mạn Hồng đều khiếp sợ hưng phấn kêu to lên! !
Sắc mặt của Tào Ngọc Tinh tức giận đến xanh mét, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, từ trước tới nay đây là hình phạt nhẹ nhất khi xảy ra sự cố nghiêm trọng tại Khách sạn Á Châu ! ! Tại sao như vậy?
Khả Hinh buông lỏng tâm tình, xoay người nhìn vẻ mặt kích động của Nhã Tuệ, vui vẻ nghẹn ngào nói: "Nhã Tuệ! Yên tâm đi! Không có sao."
"Làm tôi sợ muốn chết! Tôi cho rằng tôi chết chắc!" Nhã Tuệ đột nhiên đi lên trước, đưa hai tay ôm bạn thân, vui vẻ đến nước mắt chảy xuống. . . . . ."Thật ra tối hôm qua tôi rất hồi hộp! Tôi sợ tôi mất công việc, tôi cũng sợ nếu tôi không có ở đây, cô làm sao đi làm?"
Đường Khả Hinh cũng kích động đưa hai tay bạn thân, vui vẻ nói: "Hiện tại không sao. Cô phải cố gắng lên. Tranh thủ vượt qua cuộc thi kiểm tra."
Nhã Tuệ nghe vậy vội vàng gật đầu, hưng phấn cười nói: "Tôi biết rồi. Tôi biết rồi! Cô cũng phải cố gắng lên! Rốt cuộc sau này chúng ta có thể cùng đi làm rồi. Mỗi ngày chúng ta cùng nhau đi làm! !"
"Cái quái gì thế này!" Tào Ngọc Tinh không hiểu ra sao, nhất định lần này Tổng Giám đốc bao che cho bọn người Trần Mạn Hồng! Xem như có thể không truy cứu tội của Đường Khả Hinh nhưng rõ ràng bọn họ rõ ràng không đếm xỉa đến quy định chế độ quản lý của khách sạn, lén lút tiếp nhận nhân viên, đây chính là một chuyện lớn mà?.
Trần Mạn Hồng có chút đắc ý xoay người, thoáng chốc trên mặt khôi phục lại dáng vẻ hăm hở của mình, nhìn Tào Ngọc Tinh nói: "Thế nào? Không hiểu nổi à? Cái này chứng minh một chuyện!"
Trần Mạn Hồng chỉ vào bảng thông báo, đắc ý nhìn Tào Ngọc Tinh cười nói: "Ánh mắt Tổng Giám đốc rất sáng! ! Biết chúng tôi đều là nhân tài, sẽ không vì một hai chuyện nhỏ mà gạt bỏ công lao trước đây. Ông trời ở nơi xa cũng có thể cảm nhận được năng lực và chân thành của chúng tôi, không giống như vài người, làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy cũng chỉ có lòng dạ nhỏ nhen! Hừ! Vận số của chị đây chưa hết, Quản lý Tào phải cẩn thận a! Đừng để cho tôi đắc thế một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ nhớ rõ cô xúc phạm tôi ngày hôm nay!"
Tào Ngọc Tinh tức giận muốn nổ phổi nhìn Trần Mạn Hồng, vừa muốn tiến lên một bước tranh cãi với cô, không ngờ sau lưng có tiếng nói ngọt ngào vang lên: "Tôi chờ cô đã lâu. . . . . ."
Mấy người đồng thời xoay người nhìn thấy Đông Anh mặc đồng phục phòng thư kí khách sạn màu trắng, đeo bảng tên màu vàng của khách sạn, chải mái tóc thanh nhã, hơi mỉm cười cùng với ba người phụ tá đi tới trước bảng thông báo, cử chỉ nhanh nhẹn.
Mọi người nhìn thấy thư ký của Tổng Giám đốc đi tới, rối rít tránh ra một lối, bọn người Trần Mạn Hồng cũng có chút ngạc nhiên nhìn Đông Anh. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn thấy Đông Anh, có chút kinh ngạc cười nói: "Làm sao cô biết tôi sẽ tới đây trước. . . . . ."
Đông Anh mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, khéo léo nói: "Một người quan tâm bạn bè và có tình nghĩa sâu nặng, làm sao có thể không cùng cô ấy vượt qua lúc như vậy? Đã từng một lần ở trong cơn mưa, cô ấy cũng không từ bỏ cô."
Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng nhìn nhau một cái, cảm động cười một tiếng.
Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh cười nói: "Đi thôi. Tôi dẫn cô đi làm thủ tục nhận việc."
Trần Mạn Hồng có chút giật mình nhìn Đông Anh nói: "Thư kí Lưu. . . . . . Cô tự mình đưa cô ấy đi làm thủ tục?"
Đông Anh mỉm cười nói: "Đúng vậy! Tôi tự mình đưa cô ấy đến bộ phận nhân sự ký hợp đồng, sau đó đến phòng đồng phục may đo đồng phục theo yêu cầu, làm bảng tên, rồi đến bộ phận rượu tiếp nhận công việc mới!"
"Công việc mới?" Mọi người dùng cùng nhau ngạc nhiên kêu lên.
Đường Khả Hinh cũng có chút tò mò nhìn Đông Anh, hỏi: "Cô nói công việc mới của tôi là . . . . ."
Đông Anh nhìn Trần Mạn Hồng cười tiếp tục giải thích: "Bắt đầu từ hôm nay, cô phụ trách tất cả công việc khu vực rượu đỏ phòng ăn ngự tôn!"
"À?" Đường Khả Hinh cùng tất cả mọi người có chút giật mình nhìn Đông Anh.
"Thư kí Lưu. . . . . ." Trần Mạn Hồng có chút không hiểu cười nói: "Ý của cô là bắt đầu từ hôm nay, Khả Hinh phụ trách khu mua rượu, chọn món và nhiệm vụ kiểm kê?"
"Đúng vậy! Hi vọng. . . . . ." Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nói: "Hi vọng tương lai. . . . . . Cô có thể cùng rượu đỏ chung đụng vui vẻ. . . . . ."
Đường Khả Hinh đột nhiên trở nên kích động nhìn Đông Anh. . . . . .
"Đi thôi! Đi theo tôi . . . . . Tôi tự mình dẫn cô đi làm thủ tục. . . . . ." Đông Anh dẫn Đường Khả Hinh bước đi.
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng xoay người nhìn Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ khẽ mỉm cười nhìn cô, gật gật đầu nói: "Đi đi."
Đường Khả Hinh nhìn về phía bạn thân kích động biết ơn nở nụ cười, sau đó bước nhanh theo sát Đông Anh.
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, thậm chí là Tào Ngọc Tinh cũng rối rít tò mò nhìn theo Đường Khả Hinh, một cô gái gầy yếu như vậy đi theo Đông Anh ở phía trước có vẻ nhỏ bé như vậy, tại sao đường đường một thư ký của Tổng Giám đốc, bình thường cũng là một người ngày kiếm tỷ bạc, hôm nay tự mình đưa một nhân viên nho nhỏ của hầm rượu đi làm thủ tục nhận việc?
Tào Ngọc Tinh có chút nghi ngờ nhìn về phía Nhã Tuệ, suy nghĩ con bé đáng chết này không đơn giản a! Cô là Phó Giám đốc dự bị của bộ phận sảnh tiệc, bởi vì nhà khách Đại Dương tạm thời thiếu người mới đem cô qua, cô thăng cấp như vậy, không phải sẽ uy hiếp đến mình sao? Ánh mắt của Tào Ngọc Tinh chợt lóe lên lạnh lẽo!
Lúc này Nhã Tuệ không có chú ý đến Tào Ngọc Tinh, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Khả Hinh, cô cười vui vẻ.
Tòa nhà Hành chánh.
Bộ phận nhân sự lầu hai.
Đông Anh dẫn Đường Khả Hinh vừa mới đi vào cửa chính bộ phận nhân sự, liền nhìn thấy Phó Giám đốc nhân sự tạm thay chức vị quản lý nhanh chóng đi ra đón thư ký trong ánh mắt kinh ngạc đồng nghiệp, hết sức cung kính dẫn Đông Anh cùng Đường Khả Hinh đi vào phòng làm việc, đem hợp đồng chuẩn bị xong đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: "Cô ngồi xuống, từ từ xem bản hợp đồng, nhìn có chỗ nào cô không hài lòng hay không, chúng tôi sẽ giải thích."
"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh có chút căng thẳng vươn tay, cẩn thận nhận lấy bản hợp đồng, nhìn thấy kí hiệu của Khách sạn Á Châu giống như hai cánh buồm màu xanh nhạt, cô trở nên kích động, ánh mắt nhanh chóng nhìn chức vị công việc là phó trưởng kíp, bên trong nói rõ các công việc chủ yếu có liên quan đến chức vụ phó trưởng kíp ở khu vực hầm rượu, giờ làm việc, tình hình thưởng phạt, còn có mỗi tháng lương tạm thời là 4.000 đồng, phụ cấp tiền ăn mỗi tháng 2.000 đồng, trợ cấp ca đêm 1.000 đồng, trợ cấp tiền chỗ ở 1.000 đồng. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn tiền lương, cô có chút không dám tin tưởng ngẩng đầu lên nhìn Phó Giám đốc, thật sự kích động ngây ngốc nói: "Nhiều như vậy à?"
"Dù sao cũng sẽ không có chuyện gì, tại sao tôi phải lo lắng? Sau này tôi đi, các cô gái ở nhà hàng này đều là của anh rồi ! Nhưng anh không cần quá đắc ý, mọi người đều lén nói không thích anh! ! Bởi vì dáng dấp của anh rất giống phụ nữ! !" Trần Mạn Hồng nhắc túi xách màu trắng đeo trên vai, thẳng thừng nói.
"Này! Không nên như vậy!" Tào Anh Kiệt nhìn Trần Mạn Hồng cũng có chút buồn bực nói: " không biết hôm nay tôi có kết quả sẽ như thế nào?"
"Anh thì có kết quả gì? Anh sẽ không có kết quả gì cả! ! Kết quả lớn nhất của anh chính là trở lại chỗ ông chủ của anh, sau này không cần ở chỗ nơi này chịu đựng cơn tức giận của Tổng Giám đốc! Hơn nữa, anh cũng phải trở về, ngâm mình ở nơi này, không thể không làm cho người ta lo lắng a! Cho dù anh xảy ra ra chuyện gì, anh cũng sẽ có tương lai đầy hứa hẹn. . . . . . Không giống như chúng tôi. . . . . ." Trần Mạn Hồng xoay người, nhìn chiếc yêu thích xe trước mặt, cô đã trải qua mối tình đầu cho nên cảm thấy đàn ông không đáng tin, cô dự định cả đời này dựa vào chiếc xe, thế nhưng tháng trước mới mua xe, mỗi tháng tốn gần 8.000 đồng, nếu mình không đi làm, người chưa ăn cơm không cần gấp gáp, chiếc xe yêu quý của mình làm thế nào? Nó phải uống xăng dầu a. . . . . .
Nghĩ tới đây, cô có chút tiếc nuối vươn tay khẽ vuốt ve chiếc xe yêu quý của mình.
"Ồ!" Lúc này, Tào Ngọc Tinh bước ra từ chiếc Mercedes của mình, đóng cửa xe, vẻ mặt nở nụ cười hả hê nhìn bộ dáng tiếc nuối của Trần Mạn Hồng, nói: "Không nên nhìn chiếc xe yêu quý của mình như vậy, không đủ khả năng sao, bán đi."
Gương mặt của Trần Mạn Hồng lạnh lẽo, hôm nay cô không có hơi sức cũng không muốn gây gổ, chỉ xách theo túi xách, bước nhanh đi ra bãi đậu xe, đi lên lối đi dành cho nhân viên, nhìn nhiều loại hoa vô cùng rực rỡ xung quanh, hít thở một chút không khí mới mẻ.
Tào Anh Kiệt vội vàng đi theo có chút lo lắng nhìn cô.
Trần Mạn Hồng nói thẳng: "Cút xa một chút!"
"Ha ha ha!" Tào Ngọc Tinh đi tới, cười nói: "Các người định làm gì? Hay đang chiến tranh nội bộ? Tùy tiện kiếm một người trêu chọc hay tự mình kết thúc?"
Tào Anh Kiệt quay đầu nhìn Tào Ngọc Tinh, không hài lòng nói: "Quản lý Trần của chúng tôi nhiều lắm là tự mình phát tiết. Lúc cô gặp phải chuyện gì, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa bao giờ bỏ đá xuống giếng."
"Đó là bởi vì cô ấy không có tiến bộ!" Tào Ngọc Tinh càng nói càng buồn cười, cười xong, còn muốn vượt qua Trần Mạn Hồng đi về phía trước, không ngờ đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy Nhã Tuệ và một cô gái nhỏ cũng có chút căng thẳng đi về phía bảng thông báo của nhân viên khách sạn, ở nơi này đã tụ tập không ít nhân viên, chỉ vào bảng thông báo, bàn luận xôn xao.
Cô liền a một tiếng, cười nói: "Xem ra mọi người rất đầy đủ, chờ đợi quyết định sao
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cùng Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh bốn người nhìn nhau, cũng im lặng không lên tiếng, cùng nhau đi tới bảng thông báo.
Tất cả nhân viên nhìn thấy bọn họ tới, rối rít tránh ra một lối!
Bốn người Trần Mạn Hồng cũng trầm mặt đi lên trước, Tào Ngọc Tinh cũng hả hê tiến lên trước, cùng nhau đứng trước bảng thông báo!
Phía trên giấy trắng mực đen, ghi rõ ràng:
"Quản lý cấp ba Phòng ăn ngự tôn Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt bởi vì hôm qua sơ xuất để cho nhân viên Đường Khả Hinh tự tiện rời khỏi công việc, gây rối loạn trật tự sảnh tiệc, vì vậy phạt trừ tiền lương một tháng, từ chối tham dự cuộc thi thăng cấp quản lý tháng chín! Chờ sau nửa năm quan sát, sẽ tiếp tục làm lại!"
Mọi người sững sờ, Tào Ngọc Tinh tức giận kêu lên: "Nhẹ như vậy?"
Trên mặt của đám người Trần Mạn Hồng kéo ra nụ cười cứng ngắc, tiếp tục nhìn xuống phía dưới. . . . . .
"Trợ lý Phó Giám đốc nhà khách Đại Dương nhà hàng tây Lưu Nhã Tuệ, bởi vì hôm qua ở sảnh tiệc biểu hiện tốt, sau khi phòng giám sát và phòng điều tra theo dõi kết quả biểu hiện ở bữa tiệc, trợ lý Phó Giám đốc Lưu Nhã Tuệ, đối đãi với cấp dưới thân thiết, nghiêm túc, quan tâm, mức độ chuyên nghiệp vượt qua thử thách, phối hợp chặt chẽ với cấp dưới, rất được cấp dưới khen ngợi và yêu thích, vì vậy sớm vượt qua kì kiểm tra quản lý cấp ba, tháng chín năm nay tham gia cuộc thi thăng cấp! Nếu thành công thăng cấp sẽ điều động đi học tập nửa năm tại Học viện khách sạn Hoàng gia Anh, sau khi quay về nhận chức!"
"A . . . . . ." Ba cô gái đám người Trần Mạn Hồng đều khiếp sợ hưng phấn kêu to lên! !
Sắc mặt của Tào Ngọc Tinh tức giận đến xanh mét, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, từ trước tới nay đây là hình phạt nhẹ nhất khi xảy ra sự cố nghiêm trọng tại Khách sạn Á Châu ! ! Tại sao như vậy?
Khả Hinh buông lỏng tâm tình, xoay người nhìn vẻ mặt kích động của Nhã Tuệ, vui vẻ nghẹn ngào nói: "Nhã Tuệ! Yên tâm đi! Không có sao."
"Làm tôi sợ muốn chết! Tôi cho rằng tôi chết chắc!" Nhã Tuệ đột nhiên đi lên trước, đưa hai tay ôm bạn thân, vui vẻ đến nước mắt chảy xuống. . . . . ."Thật ra tối hôm qua tôi rất hồi hộp! Tôi sợ tôi mất công việc, tôi cũng sợ nếu tôi không có ở đây, cô làm sao đi làm?"
Đường Khả Hinh cũng kích động đưa hai tay bạn thân, vui vẻ nói: "Hiện tại không sao. Cô phải cố gắng lên. Tranh thủ vượt qua cuộc thi kiểm tra."
Nhã Tuệ nghe vậy vội vàng gật đầu, hưng phấn cười nói: "Tôi biết rồi. Tôi biết rồi! Cô cũng phải cố gắng lên! Rốt cuộc sau này chúng ta có thể cùng đi làm rồi. Mỗi ngày chúng ta cùng nhau đi làm! !"
"Cái quái gì thế này!" Tào Ngọc Tinh không hiểu ra sao, nhất định lần này Tổng Giám đốc bao che cho bọn người Trần Mạn Hồng! Xem như có thể không truy cứu tội của Đường Khả Hinh nhưng rõ ràng bọn họ rõ ràng không đếm xỉa đến quy định chế độ quản lý của khách sạn, lén lút tiếp nhận nhân viên, đây chính là một chuyện lớn mà?.
Trần Mạn Hồng có chút đắc ý xoay người, thoáng chốc trên mặt khôi phục lại dáng vẻ hăm hở của mình, nhìn Tào Ngọc Tinh nói: "Thế nào? Không hiểu nổi à? Cái này chứng minh một chuyện!"
Trần Mạn Hồng chỉ vào bảng thông báo, đắc ý nhìn Tào Ngọc Tinh cười nói: "Ánh mắt Tổng Giám đốc rất sáng! ! Biết chúng tôi đều là nhân tài, sẽ không vì một hai chuyện nhỏ mà gạt bỏ công lao trước đây. Ông trời ở nơi xa cũng có thể cảm nhận được năng lực và chân thành của chúng tôi, không giống như vài người, làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy cũng chỉ có lòng dạ nhỏ nhen! Hừ! Vận số của chị đây chưa hết, Quản lý Tào phải cẩn thận a! Đừng để cho tôi đắc thế một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ nhớ rõ cô xúc phạm tôi ngày hôm nay!"
Tào Ngọc Tinh tức giận muốn nổ phổi nhìn Trần Mạn Hồng, vừa muốn tiến lên một bước tranh cãi với cô, không ngờ sau lưng có tiếng nói ngọt ngào vang lên: "Tôi chờ cô đã lâu. . . . . ."
Mấy người đồng thời xoay người nhìn thấy Đông Anh mặc đồng phục phòng thư kí khách sạn màu trắng, đeo bảng tên màu vàng của khách sạn, chải mái tóc thanh nhã, hơi mỉm cười cùng với ba người phụ tá đi tới trước bảng thông báo, cử chỉ nhanh nhẹn.
Mọi người nhìn thấy thư ký của Tổng Giám đốc đi tới, rối rít tránh ra một lối, bọn người Trần Mạn Hồng cũng có chút ngạc nhiên nhìn Đông Anh. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn thấy Đông Anh, có chút kinh ngạc cười nói: "Làm sao cô biết tôi sẽ tới đây trước. . . . . ."
Đông Anh mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, khéo léo nói: "Một người quan tâm bạn bè và có tình nghĩa sâu nặng, làm sao có thể không cùng cô ấy vượt qua lúc như vậy? Đã từng một lần ở trong cơn mưa, cô ấy cũng không từ bỏ cô."
Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng nhìn nhau một cái, cảm động cười một tiếng.
Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh cười nói: "Đi thôi. Tôi dẫn cô đi làm thủ tục nhận việc."
Trần Mạn Hồng có chút giật mình nhìn Đông Anh nói: "Thư kí Lưu. . . . . . Cô tự mình đưa cô ấy đi làm thủ tục?"
Đông Anh mỉm cười nói: "Đúng vậy! Tôi tự mình đưa cô ấy đến bộ phận nhân sự ký hợp đồng, sau đó đến phòng đồng phục may đo đồng phục theo yêu cầu, làm bảng tên, rồi đến bộ phận rượu tiếp nhận công việc mới!"
"Công việc mới?" Mọi người dùng cùng nhau ngạc nhiên kêu lên.
Đường Khả Hinh cũng có chút tò mò nhìn Đông Anh, hỏi: "Cô nói công việc mới của tôi là . . . . ."
Đông Anh nhìn Trần Mạn Hồng cười tiếp tục giải thích: "Bắt đầu từ hôm nay, cô phụ trách tất cả công việc khu vực rượu đỏ phòng ăn ngự tôn!"
"À?" Đường Khả Hinh cùng tất cả mọi người có chút giật mình nhìn Đông Anh.
"Thư kí Lưu. . . . . ." Trần Mạn Hồng có chút không hiểu cười nói: "Ý của cô là bắt đầu từ hôm nay, Khả Hinh phụ trách khu mua rượu, chọn món và nhiệm vụ kiểm kê?"
"Đúng vậy! Hi vọng. . . . . ." Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nói: "Hi vọng tương lai. . . . . . Cô có thể cùng rượu đỏ chung đụng vui vẻ. . . . . ."
Đường Khả Hinh đột nhiên trở nên kích động nhìn Đông Anh. . . . . .
"Đi thôi! Đi theo tôi . . . . . Tôi tự mình dẫn cô đi làm thủ tục. . . . . ." Đông Anh dẫn Đường Khả Hinh bước đi.
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng xoay người nhìn Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ khẽ mỉm cười nhìn cô, gật gật đầu nói: "Đi đi."
Đường Khả Hinh nhìn về phía bạn thân kích động biết ơn nở nụ cười, sau đó bước nhanh theo sát Đông Anh.
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, thậm chí là Tào Ngọc Tinh cũng rối rít tò mò nhìn theo Đường Khả Hinh, một cô gái gầy yếu như vậy đi theo Đông Anh ở phía trước có vẻ nhỏ bé như vậy, tại sao đường đường một thư ký của Tổng Giám đốc, bình thường cũng là một người ngày kiếm tỷ bạc, hôm nay tự mình đưa một nhân viên nho nhỏ của hầm rượu đi làm thủ tục nhận việc?
Tào Ngọc Tinh có chút nghi ngờ nhìn về phía Nhã Tuệ, suy nghĩ con bé đáng chết này không đơn giản a! Cô là Phó Giám đốc dự bị của bộ phận sảnh tiệc, bởi vì nhà khách Đại Dương tạm thời thiếu người mới đem cô qua, cô thăng cấp như vậy, không phải sẽ uy hiếp đến mình sao? Ánh mắt của Tào Ngọc Tinh chợt lóe lên lạnh lẽo!
Lúc này Nhã Tuệ không có chú ý đến Tào Ngọc Tinh, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Khả Hinh, cô cười vui vẻ.
Tòa nhà Hành chánh.
Bộ phận nhân sự lầu hai.
Đông Anh dẫn Đường Khả Hinh vừa mới đi vào cửa chính bộ phận nhân sự, liền nhìn thấy Phó Giám đốc nhân sự tạm thay chức vị quản lý nhanh chóng đi ra đón thư ký trong ánh mắt kinh ngạc đồng nghiệp, hết sức cung kính dẫn Đông Anh cùng Đường Khả Hinh đi vào phòng làm việc, đem hợp đồng chuẩn bị xong đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: "Cô ngồi xuống, từ từ xem bản hợp đồng, nhìn có chỗ nào cô không hài lòng hay không, chúng tôi sẽ giải thích."
"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh có chút căng thẳng vươn tay, cẩn thận nhận lấy bản hợp đồng, nhìn thấy kí hiệu của Khách sạn Á Châu giống như hai cánh buồm màu xanh nhạt, cô trở nên kích động, ánh mắt nhanh chóng nhìn chức vị công việc là phó trưởng kíp, bên trong nói rõ các công việc chủ yếu có liên quan đến chức vụ phó trưởng kíp ở khu vực hầm rượu, giờ làm việc, tình hình thưởng phạt, còn có mỗi tháng lương tạm thời là 4.000 đồng, phụ cấp tiền ăn mỗi tháng 2.000 đồng, trợ cấp ca đêm 1.000 đồng, trợ cấp tiền chỗ ở 1.000 đồng. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn tiền lương, cô có chút không dám tin tưởng ngẩng đầu lên nhìn Phó Giám đốc, thật sự kích động ngây ngốc nói: "Nhiều như vậy à?"