Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1361
Editor: Thùy Trang Nguyễn
Đêm lạnh như nước, những đám mây thỉnh thoảng tụ tập lại một chỗ, thỉnh thoảng lại sơ tán, những ánh sáng nhỏ cũng dần dần ẩn lui.
Tòa thành Trang gia lập tức rơi vào một mảnh bóng đêm, chỉ có những vệ sĩ lặng yên đi qua đi lại. Mặt trăng nơi chân trời muốn giấu kín trong màn đêm, không bao lâu sau có những tiếng bước chân rõ rang mà trầm trọng truyền đến, thậm chí mang theo âm thanh loẹt xoẹt của làn váy tím dài. Điệp Y im lặng không lên tiếng, vẫn như cũ với khuôn mặt lạnh như băng, đón làn sương mù từ từ đến, theo lời Trang Hạo Nhiên phân phó trở về nghỉ ngơi, nhưng vẫn là từ từ hướng vào rừng cây đi đến, đêm khuya chưa bao giờ ngủ liền cảm thấy, nhắm mắt lại chính là thân thể giống như bị người ôm lấy ném lên, lại hung hăng lôi kéo chính mình, không để cho mình bị ném đi, là than thể ấm áp kia...
Sương mù rơi càng ngày càng nhiều khắp rừng cây, lặng yên không có một chút tiếng vang.
Điệp Y tiếp tục cất bước đi về phía trước, hai tròng mắt phảng tựa như không có ánh sáng, lại cảnh giác vô cùng.
Đột nhiên một trận tiếng vang từ đằng xa như cảnh trong mơ ruyền đến, tựa như ai oán sâu xa, nói chung chỉ là mang theo một mảng ưu thương.
Điệp Y trong nháy mắt dừng lại, hai tròng mắt lập tức lóe ra tia lợi hại, đứng giữa làn sương mù nhìn về phía trước, thân thể trong nháy mắt cứng lại, cả người dâng lên cảnh giác, thật sâu ngóng nhìn một đoàn kia, rõ ràng biết phía trước có vật khác thường, hơn nữa cơ hồ có hai sinh linh trở lên, hai tay cô nắm thành quả đấm, thật sâu nhìn về phía trước.
Một trận gió dần dần thổi tới, dường như đưa trận âm thanh ai oán kia, có chút rõ ràng truyền đến.
Điệp Y trong nháy mắt cứng lại, trừng lớn hai mắt, nghe âm thanh ai oán kia, không thể tưởng tượng ra mắt nhìn về phía sương mù dày đặc phía trước, lần đầu tiên trong đời có cảm xúc như một người bình thường, thương, đau, vui mừng, sợ hãi, kinh ngạc nhìn về phía trước, hai tròng mắt thậm chí ngấn lệ, vẫn như cũ không thể tin tưởng, thậm chí lồng ngực truyền đến một trận thở dốc...
Quả nhiên, sức gió lớn dần, trận sương mù cuối cùng cũng dần dần tan đi, Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi cùng quần tây đen, trước giữa làn sương mù, thâm trầm mà đau lòng nhìn về phía Điệp Y...
Điệp Y hai tròng mắt rưng rưng, trước thấy rõ thân ảnh thâm trầm kia của Lãnh Mặc Hàn, thật sâu mà kích động, mang theo cảm giác không thể tưởng tượng ra, lại cúi đầu thật sâu nhìn về phía bên cạnh anh kia mê đoàn.
Không bao lâu sau, sương mù rốt cuộc tan đi, tức khắc hiện ra một con chó săn hoàng mao mười sáu tuổi, như vậy thoi thóp chỉ còn một hơi nằm bên cạnh Lãnh Mặc Hàn. Đôi mắt to linh lợi trong quá khứ bây giờ theo sinh mệnh từ từ biến mất, mà chậm rãi nhẹ nhắm lại, đôi chân bị các loại động vật ngoại tộc khác làm gãy, theo làn sương mù nhẹ rũ xuống. Có vẻ ai oán như vậy, lại đang nhìn về hướng Điệp Y, dường như theo làn sương mù nhẹ rũ xuống nhìn thấy bằng hữu, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, lại nhẹ kêu một tiếng, muốn cất bước đi về phía trước nhưng chân sau cũng đã què té trên mặt đất...
Điệp Y lập tức khiếp sợ mở to mắt nhìn về phía sinh linh phía trước sắp sửa đánh mất sinh mệnh của mình, không hiểu lại hồi tưởng đoạn thời gian bị nhốt trong lồng sắt, năm tháng ở trong nước, thường xuyên là than thể ấm áp kia nhích lại gần mình, mang đến cho mình ấm áp, thậm chí ở lúc mình sắp sửa bị nắm chạy, là nó ôm lấy chính mình, tùy ý để gậy sắt đâm vào chân sau của nó, máu tươi lúc đó từng trận tuôn ra.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Một cô gái dường như không còn có tình cảm nhân loại, lúc này nhìn về phía sinh linh già trước mặt, lại tựa nhìn thấy người thân, nơi cổ họng dường như nghẹn ngào đau khổ mấy thế kỉ, tùy ý nước mắt từng giọt chảy xuống. Đứng trên mặt cỏ ẩm ướt đã lâu, rốt cuộc không thể tin tưởng phi người lên, giống như đứa nhỏ phi phác hướng đến sinh linh già kia, nghẹn ngào kêu lên ngôn ngữ.quốc gia khi đó:“A gia...”
Cô gái này trong nháy mắt nhào tới trước mặt chú chó săn kia, đem cơ thể già nua đó ôm vào trong lòng, ngửi được mùi vị quen thuộc, lập tức lại dường như lúc bị nhốt, từng trận co quắp khàn khàn khóc...
Chú chó săn kia cũng giống như biết được Điệp Y, chớp chớp mắt, như người thân ai oán kêu một tiếng.
Điệp Y đem chú chó săn kia ôm thật chặt, nước mắt từng giọt chảy xuống, vẫn như cũ siết chặt đôi chân nơi bị gậy sắt cắm vào, lúc đó máu tươi trận trận chảy xuống, cô luôn khát vọng tìm được nó, đây là mộng tưởng duy nhất trong đời của cô, là mục đích sinh tồn suy nhất.
Lãnh Mặc Hàn lặng yên đứng bên cạnh, nhìn về phía Điệp Y lần đầu tiên như vậy khóc thảm thiết, hai tròng mắt anh cũng rưng rưng, nhớ tới lúc mới gặp gỡ cô bé này, cô á khẩu không trả lời được vô cùng đáng thương. Vì tìm kiếm chú chó này, Trang Hạo Nhiên phế tận tâm tư, xuất động vô số nhân lực cùng vật lực, truy tố đến chuyện xảy ra hơn mười năm trước, trằn trọc mới bây giờ mới đem chua chó săn cứu ra, vốn là muốn vì nó tẩy trừ thân thể, lại phát hiện nó đã bị thương vô cùng nặng...
“A gia...” Điệp Y lại như vậy kích động rơi lệ ôm chặt chú chó săn kia, ngửa mặt rơi lệ, lại dường như giải quyết xong tâm nguyện trong cuộc đời mình, cuối cùng đem chôn giấu trong thế giới của chính mình, như được thả ra.
Mấy người Mỹ Linh cùng Thanh Bình nhao nhao đứng trong rừng cây nhìn về phía Điệp Y như vậy kích động rơi lệ, các cô cũng nhao nhao rơi lệ...
Trang Hạo Nhiên thì dừng đứng trước sân phơi nhìn về phía than ảnh nhàn nhạt của Điệp Y, hơi lộ ra nụ cười.
Trên thế giới này, xác thực, phàm là người không tôn trọng sinh linh, liền không có cách nào có thể sống trong tình cảm sâu sắc nhất, cái loại tình cảm mà nỗ lực mới có được ý nghĩa tận cùng.
Thời gian dần dần trôi qua, vô luận người sống như thế nào, thời gian đều khoái trá chạy trốn.
Trang Hạo Nhiên vẫn kiên định nghỉ ngơi tròn ba tháng, này có lẽ từ quá khứ đến bây giờ là kỳ nghỉ dài, ba tháng này, anh sẽ tận tâm tận lực làm bạn với bà xã mình, mỗi ngày sớm một chút cùng bà xã ăn cơm, còn bữa tối đều là anh tự mình nấu nướng. Thâm chí thừa dịp này thật tốt làm bạn, chăm sóc cho ca mẹ, mà thai nhi trong bụng Đường Khả Hinh, mỗi một ngày đều lớn lên, được cha chăm sóc xác thực nhìn so với bình thường rất tốt. Mà sau khi trải qua ba tháng đầu của thai nhi, vì ở trong nhà thực sự quá lãng phí thời gian, liền muốn phục chức đi làm mấy tháng...
Bắt đầu trong nhà mỗi người đều không tán thành, thế nhưng chủ nhiệm khoa cảm thấy, tình trạng thân thể người mẹ hiện tại rất tốt, thỉnh thoảng đi làm phân tán thời gian lo nghĩ khi mang thai, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt, cho nên Đường Khả Hinh liền vui sướng trong sự bảo vệ cẩn thận từng li từng tí của người hầu, thật vui vẻ đi làm. Mặc dù thỉnh thoảng hai bảo bối có vẻ có chút mệt mỏi, nhưng loại cảm giác này càng thêm kiên định, nhưng cử động này đều khiến cho mấy người Tưởng Thiên Lỗi sợ hãi...
Có đôi khi, mời dự họp hội nghị của bộ rượu vụ, Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí chủ trì, nhìn khuôn mặt Đường Khả Hinh khẽ nhúc nhích liền cho rằng cô muốn sinh, tức khắc thật khẩn trương kêu thầy thuốc, thậm chí còn là cẩn thận từng li từng tí đỡ cô tiến vào thang máy...
Thỉnh thoảng, Đường Khả Hinh lúc phải kiểm tra thai kỳ, Trang Hạo Nhiên còn đang họp chưa kịp qua. Tô Thụy Kỳ liền sẽ đích thân mở ra Landrover, bồi cô tới bệnh viện trước, nhìn mấy bác sĩ đồng nghiệp kiểm tra cho bảo bảo, nói hai bảo bối này ở trong bụng mẹ phi thường ngoan, phi thường khỏe, hơn nữa tiếng tim thai đập chính là càng ngày càng mạnh, hai người bọn họ nghe được một trận vui sướng
Sáu tháng tờ siêu âm thứ nhất lúc đi ra, Trang Hạo Nhiên kích động kinh hỉ sắp ngất đi, cầm tấm ảnh siêu âm nhìn hai bảo bối ở bên trong thần kỳ như vậy, anh thật sâu thở phì phò, thật muốn cho mình một cái bạt tai, mới có thể kiên định tỉnh táo lại. Thậm chí còn cầm tấm ảnh này đưa đến trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, cũng không quản người ta bận hay rảnh liền nói, anh xem một chút, đây là tay của bảo bảo, đây là chân của bảo bảo, anh nói cho cùng là con trai hay là con gái, nam giống anh, nữ giống tôi thật tốt?
Phốc! Tưởng Thiên Lỗi một trận phẫn nộ nện bút máy xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên kia dáng vẻ như bệnh tâm thần, vốn là muốn mắng chửi người, lại trực tiếp nhượng thành: Nam giống cậu, nữ giống tôi!!!
Phốc! Đông Anh cùng mấy chục thư ký một trận cười trộm đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc!!
Đường Khả Hinh ở thời điểm bảo bảo được sáu tháng, bụng đã khá lớn, thỉnh thoảng bảo bảo rốt cuộc bắt đầu đá vào bụng cô, đem Trang Hạo Nhiên hù chết. Anh một trận kích động cúi người mặt dán tại bụng bà xã mình, thậm chí nghe thấy âm thanh thì thầm bên trong, anh hưng phấn nói bảo bảo ở bên trong uống nước, thỉnh thoảng tay anh nhẹ vuốt cái bụng, cảm giác có cái tay nhỏ bé nhẹ đụng vào lòng bàn tay mình, càng thất thần mở to mắt, nói; “Lại đá anh?”
Đường Khả Hinh nâng mí mắt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt kia của bà xã, hai mắt của anh hơi lưu chuyển, rất trá dị nói: “Thực sự!”
“Là đạp anh mà!” Đường Khả Hinh một trận không nói gì nhìn về phía Trang Hạo Nhiên bật cười nói xong, liền cố ý không để ý anh, đi ra ngoài
Trang Hạo Nhiên cũng vội vàng cùng bà xã ra phơi nắng, lúc này đã là đầu mùa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, một mảnh vui mừng dào dạt, thỉnh thoảng nhìn thấy trong nhà có khách người, mang đến tiểu nam hài đáng yêu, mặc áo T-shirt màu trắng cùng quần jean màu xanh nhạt, trong tay ôm một quả cầu nhỏ cười đi tới đi lui, hai tròng mắt anh lóe lên tia sáng. Đứng giữa sân phơi kiểu Âu, đón ánh mặt trời xán lạn, giống như người cha nghiêm khắc nhìn về phía đứa bé trai kia, im lặng không lên tiếng, về sau quả cầu nhỏ kia lăn tới chân của anh, anh nhìn kia bảo bối kia vội vàng chạy tới nhặt bóng, anh bất động mà đem cầu đá đi rồi, sau đó mới xoay người ly khai...
Cậu bé nhỏ kia bộc lộ vẻ mặt kia nghi hoặc, dừng trên mặt cỏ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Đường Khả Hinh đứng trên mặt cỏ nhìn về phía bong lưng nghiêm nghị của Trang Hạo Nhiên, hừ một tiếng, chính cô vội vàng chạy tới, đem quả bóng kia nhặt lên, bộc lộ nụ cười ngọt ngào, đem quả bóng kia đưa cho cậu bé nhỏ, thậm chí nhẹ nhàng ngọt ngào nói: “Gọi mẹ! Gọi mẹ!”
Cậu bé nhỏ cười ôm bóng đi ra.
Trang gia có hai phòng trẻ con, Trang Hạo Nhiên thường xuyên sống trong phòng tiểu công chúa, một hồi thêm cái này, một hồi thêm cái kia, thế nhưng phòng của tiểu vương tử anh chưa bao giờ đi vào. Chỉ là thỉnh thoảng mưa sa gió giật, anh nhớ tới cửa sổ sát đất căn phòng kia chưa có đóng, liền vội vàng bò dậy đi qua, thậm chí còn đem rèm cửa kéo lên, rất lâu sau đó đều không thấy người đi ra.
Đường Khả Hinh nằm trong chăn, dường như hiểu được một chút tâm tư của chồng mình, nhịn cười không được
Thời gian chính là như vậy trôi qua, người thì đoán là hai nam bảo bảo, người thì đoán là hai nữ bảo bảo, cũng có thể là long phượng thai một nam một nữ. Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, Ân Nguyệt Dung ở lúc Đường Khả Hinh mang thai tháng thứ tám, bắt đầu càng ngày càng bận rộn, càng ngày càng khẩn trương, vừa mới bắt đầu còn nói để con trai và con dâu tách ra ngủ, ngày hôm sau liền khẩn trương không kiên trì được, bà hiện tại thậm chí muốn chuyển giường ngủ của con dâu đến gần mình, rất sợ cô đột nhiên đau bụng.
Diệp Mạn Nghi cùng mọi người nhìn bộ dáng này của bà, cũng không khỏi bật cười, thế nhưng mọi người cũng bắt đầu càng ngày càng khẩn trương, chỉ cần Đường Khả Hinh có chút hoạt động nhỏ, tất cả mọi người đều muốn cẩn thận để ý, liền ngay cả Trang Ngải Lâm có lần đánh vỡ bình hoa cổ, làm Khả Hinh giật mình thiếu chút nữa sinh non. Ân Nguyệt Dung đem cô đuổi ra khỏi nhà, mình cũng là sợ đến một thân đầy mồ hôi...
Dì Lý cũng tối ngày bận rộn, bắt đầu đem rượu Bác Dịch đưa đến, một chai một chai lấy ra, còn lại người hầu mà đã có kinh nghiệm mang thai đứa nhỏ Dĩnh Hồng và Giai Kỳ, càng thường xuyên làm bạn bên người bà nguyệt, học tập chiếu cố đứa nhỏ. Diệp Mạn Nghi cùng Tưởng Vĩ Quốc cũng bắt đầu từ từ đều hướng về Trang gia, liền ngay cả Tưởng Thiên Lỗi cùng mọi người, cơm chiều đều phải ăn ở Trang gia, rất sợ bỏ lỡ thời khắc bảo bảo sinh ra...
Tuyết Nhi từ lúc được Uyển Thanh trị liệu, sau khi khôi phục bình thường liền mất đi năng lực biết trước, thế nhưng mọi người đều yêu hỏi cô Khả Hinh sinh nam hay là sinh nữ, cô cũng híp mắt cười lắc đầu.
Thời gian rốt cuộc bước vào tháng thứ chín vô cùng khẩn trương!!
Hạng mục công trình khách sạn dưới nước chính là tiến hành bình thường theo tiến dộ thời gian. Trang Hạo Nhiên bắt đầu trở nên vô cùng bận rộn, lại bận rộn rất nhiều, còn là phải chăm sóc bà xã tháng cuối cùng thời kỳ mang thai, cho đến ngày bước vào đầu hạ, bà xã muốn làm kiểm tra lần cuối trước khi sinh, anh mới ký xong hết văn kiện rồi chuẩn bị xuất phát, lại không hiểu sao bút máy trong nháy mắt gãy đôi, mực hắt lên toàn bộ văn kiện trị giá mười ba triệu, anh kỳ quái cầm bút máy lên nghĩ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”