Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-45
Chương 41: Đột phá Thông U!
Sau khi trở về đại điện của mình, Diệp Quân lập tức bắt đầu tu luyện!
Đột phá Thông U!
Lúc chiến đấu với người khổng lồ kia, hắn đã phát hiện ra một điểm yếu của mình, đó chính là thiếu hụt huyền khí!
Đặc biệt là trong lúc điều khiển khí kiếm, huyền khí thiếu hụt trầm trọng!
Cảnh giới Vạn Pháp đã không còn đủ để hắn thi triển thuật ngự kiếm!
Phải nâng cao cảnh giới thôi!
Sau khi có công pháp cấp Tiên, việc đột phá cảnh giới Thông U thật sự quá đơn giản!
Chưa tới hai ngày, Diệp Quân đã đột phá từ cảnh giới Vạn Pháp lên cảnh giới Thông U rồi.
Sau khi bước vào cảnh giới Thông U, thực lực tổng thể của hắn lại có một bước nhảy vọt về chất, đặc biệt là về phương diện dùng khí ngự kiếm. Ngoài ra, tốc độ phi kiếm của hắn ít nhất phải nhanh gấp đôi so với trước đây!
Hắn không vội đột phá cảnh giới Thần Phách, vì hắn quá hiểu đạo lý dục tốc bất đạt!
Đôi lúc đối với đàn ông, nhanh quá không phải là chuyện tốt!
Chuyện này cũng giống chuyện ấy!
Phải ổn định cảnh giới từng bước một!
Thế nên, mỗi ngày Diệp Quân đều đến tầng thứ chín tháp thí luyện!
Người khổng lồ kia luôn tồn tại, không phải phá ải xong thì sẽ biến mất!
Đương nhiên, mỗi người thì chỉ có thể phá ải một lần, những lần sau cho dù có đánh bại được người khổng lồ kia thì cũng không có phần thưởng!
Lần này Diệp Quân đến là để một mình khiêu chiến người khổng lồ!
Rèn luyện năng lực thực chiến của mình!
Giữa chiến trường, người khổng lồ cầm rìu, vừa nhìn thấy Diệp Quân là chém tới.
Tuy cảnh giới của Diệp Quân đã tăng lên nhưng hắn vẫn không thể nào đánh trực diện với người khổng lồ này được, chỉ có thể tránh né một cách thảm hại!
Mà hắn cũng không định đánh trực diện với gã khổng lồ này!
Đánh với gã khổng lồ này, hắn phải đánh theo chiến thuật "lấy mạnh bù yếu".
Hắn linh hoạt hơn người, thế nên hắn phải tận dụng được ưu thế của tính linh hoạt.
Giống với tầng thứ tám, hắn bắt đầu điên cuồng tránh né, sau đó dần làm quen với lối đánh của người khổng lồ, cuối cùng tìm ra sơ hở của đối phương!
Hắn cũng hiểu cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công. Nhưng cũng phải xem đối thủ là ai, bây giờ thực lực của hắn kém xa người khổng lồ nên chỉ có thể chọn cách hơi bỉ ổi.
Mới đầu Diệp Quân rất thê thảm, rất nhiều lần chật vật lắm mới thoát được đòn công kích của người khổng lồ.
Nhưng thời gian dần trôi, Diệp Quân bắt đầu làm quen được với lối đánh của gã khổng lồ, đồng thời cũng học được cách phản công!
Phải phản công ngay khoảnh khắc người khổng lồ hạ rìu!
Đây chính là thời cơ tốt nhất!
Nhưng năng lực phòng ngự của gã khổng lồ quả thực quá biến thái, dù uy lực phi kiếm của hắn đã tăng đáng kể nhưng vẫn không thể tạo thành thương tích chí mạng cho gã, chỉ có thể cắt từng chút một.
Thời gian cứ chậm rãi trôi, Diệp Quân điên cuồng chém người khổng lồ, giống với lúc trước, cổ họng gã khổng lồ dần dần bị Diệp Quân cứa ra một đường.
Diệp Quân cũng không dám tham lam, mỗi lần có cơ hội hắn chỉ xuất một kiếm, xuất xong một kiếm thì lập tức tránh né.
Cứ như vậy, một ngày trôi qua!
Vết cắt nơi cổ họng người khổng lồ càng lúc càng lớn!
Tinh thần Diệp Quân lúc này vô cùng căng thẳng, vì gã khổng lồ kia có thể mắc vô số sai lầm nhưng hắn thì không thể sơ suất dù chỉ một lần, để sơ sẩy một lần thôi là hắn không chết cũng phải bị thương nặng.
Lại qua thêm một ngày nữa!
Gã khổng lồ vừa chém rìu xuống, Diệp Quân đột nhiên vung kiếm chém vào cổ họng gã.
Vù!
Đầu gã khổng lồ bay vút ra ngoài!
Diệp Quân liên tiếp lùi sau, không ngoài dự liệu, lúc đầu gã khổng lồ bay ra thì tay gã nắm chặt rìu quét quanh bốn phía.
Chiếc rìu lớn mang theo nguồn năng lượng sấm chớp khủng khiếp quét qua, tiếng nổ không ngừng vang vọng!
Lúc năng lượng của chiếc rìu hoàn toàn biến mất, rơi trên nền đất, Diệp Quân bỗng thở phào nhẹ nhõm rồi xụi lơ xuống đất!
Sức cùng lực kiệt!
Hai ngày chiến đấu cao độ thật khiến hắn muốn gục ngã!
Nhưng mọi thứ đều xứng đáng!
Lần chiến đấu này khiến năng lực thực chiến của hắn có bước tiến cực lớn.
Thật ra hắn không quá chú trọng cảnh giới cho lắm, cảnh giới chỉ là một thước đo, điều hắn thật sự để ý chính là năng lực thực chiến.
Nhiều lúc, hai người cùng cảnh giới nhưng năng lực thực chiến lại khác nhau một trời một vực!
Điều đáng nói là hắn vẫn chưa sử dụng kiếm Hành Đạo, nếu dùng kiếm Hành Đạo thì hắn tin chắc mình có thể giết gã khổng lồ chỉ trong vòng một hiệp giao chiến!
Lớp phòng ngự của người khổng lồ có thể chống được khí kiếm của hắn nhưng tuyệt đối không chống được kiếm Hành Đạo!
Nhưng hắn không dùng, vì hắn không muốn quá phụ thuộc vào vật ngoài thân!
Kiếm Hành Đạo, vẫn nên giữ lại dùng vào thời khắc then chốt!
Sau khi nằm trên đất nghỉ ngơi một hồi lâu, lúc Diệp Quân chuẩn bị rời đi thì một chàng trai bỗng nhiên xuất hiện.
Gặp người ngày, Diệp Quân thấy bất ngờ.
Người đến chính là Tiêu Qua!
Gặp Diệp Quân, Tiêu Qua cũng thấy bất ngờ. Y nhìn chiếc rìu lớn rơi trên đất ở gần đó rồi hỏi: "Diệp huynh, huynh vừa xử xong gã to xác đó rồi à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Tiêu Qua giơ ngón tay cái: "Lợi hại!"
Diệp Quân mỉm cười: "Huynh cũng tới khiêu chiến gã khổng lồ đó à?"
Tiêu Qua gật đầu: "Đúng vậy! Ta thu hoạch được rất nhiều sau trận chiến trước đây. Thế nên ta muốn tới một mình khiêu chiến gã lần nữa!"
Diệp Quân bật cười. Hắn biết, nhiều khi chỉ có một cách để đối mặt với nỗi sợ, đó chính là vượt qua nó!
Từ sau khi hai người họ đánh thắng người khổng lồ thì cả hai đều không sợ hãi gã nữa!
Diệp Quân cười nói: "Tiêu huynh, huynh lên đi! Ta phải về rồi!"
Tiêu Qua gật đầu: "Được!"
Diệp Quân quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, tầng thứ chín lại vang vọng tiếng đánh nhau.
...
Sau khi rời khỏi tháp thí luyện, Diệp Quân tới Tàng Thư Các của thư viện Quan Huyên, ở đây có đủ các loại sách!
Đọc sách!
Cũng giống như ở Diệp phủ, ngoài thời gian tu luyện, việc hắn thích nhất chính là đọc sách.
Đọc sách có thể nâng cao tư tưởng, phát hiện ra sự nông cạn và thấu hiểu nhân tính của chính mình.
Hơn nữa, đọc sách cũng có lợi cho việc tu luyện!
Đọc sách khiến người ta tĩnh tâm, tập trung và tự xét lại mình!
Còn khoảng mười ngày nữa là đến ngày tỷ võ với Nam Huyền, mỗi ngày ngoài thời gian tu luyện ở tháp thí luyện ra, Diệp Quân đều đọc sách.
Chương 42: Trông ta giống kẻ ngốc vậy sao?
Ba ngày trước khi lên đài sinh tử, Nam Huyền ra khỏi tháp thí luyện!
Ở một đỉnh núi nào đó, Nam Huyền đang ngồi xếp bằng, xung quanh hắn ta toát ra khí tức mạnh mẽ.
Cảnh giới Thông U!
Khổ luyện ở tháp thí luyện cũng khiến thực lực hắn ta thay đổi rất nhiều!
Bấy giờ, Tiêu Các xuất hiện bên cạnh hắn ta. Ông ta nhìn Nam Huyền: "Con tu luyện môn võ kỹ kia đến đâu rồi?"
Nam Huyền tự tin đáp lời: "Đã luyện thành rồi ạ!"
Nghe vậy, Tiêu Các nở nụ cười hài lòng.
Nam Huyền bỗng dưng hỏi: "Thời gian này Diệp Quân kia đã làm những gì ạ?"
Tiêu Các trả lời: "Mỗi ngày ngoài việc tu luyện ở tháp thí luyện thì hắn chỉ ở Tàng Thư Các đọc sách".
Nam Huyền nhíu mày: "Hắn luyện đến tầng mấy rồi ạ?"
Tiêu Các lắc đầu: "Ta không rõ! Để ta đi tra thử xem!"
Nam Huyền lắc đầu: "Không cần nữa đâu ạ!"
Tiêu Các nhìn Nam Huyền, mặt hắn ta không cảm xúc nói: "Ba ngày sau con chắc chắn sẽ giết hắn!"
Tiêu Các cười nói: "Tự tin là tốt!"
Nam Huyền khẽ gật đầu rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiêu Các quay người rời đi, chẳng mấy chốc ông ta đã đến núi thí luyện.
Ông ta không nghe theo lời Nam Huyền, vì ông ta thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn, ông ta muốn xem thử Diệp Quân đang tu luyện ở tầng thứ mấy!
Lúc này, Diệp Quân vừa ra khỏi Tàng Thư Các thì lập tức tới tháp thí luyện, tiếp đó, hắn vào trong tháp.
Tiêu Các lập tức đi theo!
Tiêu Các đi theo Diệp Quân mãi đến tầng thứ bảy, lúc thấy Diệp Quân vào tầng thứ bảy thì ông ta chợt thấy yên lòng!
Vậy nhưng ông ta không hề đi ngay, vẫn tiếp tục đợi.
Khoảng một canh giờ sau, Diệp Quân ra khỏi tầng bảy, lúc này trông hắn rất yếu ớt.
Tiêu Các ở góc khuất nhìn Diệp Quân một cái rồi mới yên tâm rời đi.
Diệp Quân đi ra ngoài.
Lúc này Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Ngươi đang đề phòng Nam Huyền sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Tháp không hiểu: "Vì sao?"
Diệp Quân bình tĩnh trả lời: "Nếu ta là hắn, chắc chắn sẽ tò mò ta đang ở tầng mấy, dù hắn không tò mò thì nhất định đạo sư của hắn cũng rất tò mò!"
Sau ngày phá ải kia, mỗi lần hắn đều bắt đầu từ tầng bảy dịch chuyển lên tầng tám, rồi từ tầng tám dịch chuyển lên tầng chín, sau cùng trở về theo lối cũ.
Hắn làm vậy là để đề phòng bất trắc.
Hắn không sợ Nam Huyền, hắn chỉ sợ sau khi đối phương biết thực lực thật sự của mình thì từ bỏ việc lên đài sinh tử.
Tiểu Tháp hỏi: "Cẩn thận chút là việc đúng đắn, nên duy trì!"
Diệp Quân khẽ nói: "Còn ba ngày nữa..."
Thật ra hắn không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa, nhưng hết cách, bây giờ hắn chưa phải là nhân vật vô địch đến nỗi có thể xem thường thư viện Quan Huyên.
Thêm vào đó, hắn cũng không muốn rước thêm phiền phức về cho Phí Bán Thanh!
Cứ đợi vậy!
Lúc này, Tiêu Qua đột nhiên bước ra. Y nhìn Diệp Quân rồi cười nói: "Ta cũng thành công rồi!"
Thời gian này, mỗi ngày Tiêu Qua cũng đang điên cuồng khiêu chiến người khổng lồ. Cuối cùng hôm nay y đã thành công đánh bại gã rồi!
Diệp Quân mỉm cười: "Tiêu huynh, chúc mừng!"
Tiêu Qua tươi cười, rồi ngồi xuống thềm đá bên cạnh nói: "Diệp huynh, nói chuyện chút đi!"
Diệp Quân gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Qua.
Tiêu Qua trầm giọng bộc bạch: "Thời gian này ta đã cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng. Lần đầu gặp phải người khổng lồ, ta chỉ có một cảm giác, đó chính là sợ hãi. Sâu thẳm trong thâm tâm ta thấy mình không thể thắng được gã. Chính vì nguyên nhân này mà những ngày sau đó ta không có cả dũng khí để đấu với gã!"
Nói rồi, y quay đầu nhìn Diệp Quân: "Nói thật, ta phải cảm ơn huynh. Nếu hôm đó không phải huynh mời ta cùng đánh với tên khổng lồ thì có lẽ đến tận bây giờ ta vẫn còn chìm trong sợ hãi, không thể nào thoát được".
Diệp Quân cười nói: "Hôm đó một mình ta đối diện với gã, ta cũng rất sợ hãi, hoàn toàn không có dũng khí để chiến đấu, nếu không có huynh, ta cũng sẽ lựa chọn chạy trốn".
Tiêu Qua cười ha ha, rồi lại nói: "Diệp huynh, con người huynh thật thú vị, ta cảm thấy huynh thích hợp làm chủ tịch học viên của thư viện! Huynh làm chủ tịch học viên, ta tâm phục khẩu phục!"
Diệp Quân nhìn Tiêu Qua: "Theo ta biết thì huynh là đệ tử thân truyền của viện trưởng thư viện, huynh mới nên là chủ tịch học viên!"
Tiêu Qua lắc đầu: "Ta không có hứng thú!"
Diệp Quân không hiểu: "Sao vậy?"
Tiêu Qua ngẩng đầu nhìn chân trời, cười đáp: "Tim ta không ở đây, mà là ở thượng giới kia, ở Trung Thổ Thần Châu kia!"
Diệp Quân nhíu mày: "Trung Thổ Thần Châu?"
Tiêu Qua gật đầu: "Trên thượng giới chính là Trung Thổ Thần Châu! Trung Thổ Thần Châu trị vì hàng nghìn thế giới lớn nhỏ, mà mục tiêu cuối cùng của các thiên tài ở những thế giới này chính là Trung Thổ Thần Châu. Ở đó, thế gia nhiều như nấm, vạn tộc tranh hùng, vô số anh tài hào kiệt xuất hiện, thật sự là ngoạ hổ tàng long".
Nói rồi y lại nhìn Diệp Quân: "Ta và huynh ở vùng đất Nam Châu nho nhỏ này thì cũng được xem là thiên tài mạnh nhất, nhưng ở nơi đó, thật sự chỉ là kẻ rất bình thường mà thôi".
Nói đến đây, y lại lắc đầu cảm thán: "Thật ra còn có một nơi đáng sợ hơn nữa, chính là tổng viện của thư viện Quan Huyên ở vũ trụ Quan Huyền. Mục tiêu cuối cùng của thiên tài trong những thư viện ở hàng vạn thế giới kia chính là được đến nơi đó. Đáng tiếc, nơi mà chúng ta muốn đến kia, thật sự quá khó, khó đến nỗi khiến người ta thấy tuyệt vọng".
Diệp Quân chìm vào im lặng.
Thế giới rất rộng lớn, Nam Châu thì rất nhỏ, một con người lại càng nhỏ bé!
Tiêu Qua cười: "Nếu huynh làm chủ tịch học viên..."
Diệp Quân chợt lắc đầu: "Ta cũng không hứng thú!"
Tiêu Qua sửng sốt, Diệp Quân cười: "Ngày sau ta phải nổi danh ở Trung Thổ Thần Châu, nhất định phải phân tranh với vô số thiên tài ở tổng viện của thư viện Quan Huyên!"
Tiêu Qua ngẩn người, sau đó cười ha ha: "Thật có chí hướng! Mẹ kiếp, ta cũng phải nổi danh ở Trung Thổ Thần Châu, ta cũng muốn phân tranh với những thiên tài của tổng viện thư viện Quan Huyên kia!"
Diệp Quân cười, sau đó quay người vẫy tay: "Ta đi đọc sách đây! Lần sau gặp lại!"
Sau khi Diệp Quân rời đi, Tiêu Qua cũng rời đi. Nhưng y vừa đi được vài bước thì một người thanh niên đã xuất hiện trước mặt y.
Người đến chính là Nam Huyền!
Thấy Nam Huyền, Tiêu Qua hơi bất ngờ: "Ngươi là?"
Nam Huyền chắp tay chào: "Tiêu huynh, tại hạ là Nam Huyền của nhà họ Nam!"
Nam Huyền!
Tiêu Qua chớp mắt: "Ngươi chính là người sắp lên đài sinh tử đấy à?"
Nam Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"
Tiêu Qua cười hỏi: "Có chuyện gì không?"
Nam Huyền cười mỉm: "Nghe nói Tiêu huynh đã phá được tầng thứ chín, tại hạ ngưỡng mộ vô cùng, hôm nay cố tình đến để làm quen với Tiêu huynh, muốn kết bạn với huynh!"
Nói rồi hắn ta chợt hỏi: "Vừa nãy người nói chuyện với Tiêu huynh là Diệp Quân đúng không?"
Tiêu Qua gật đầu: "Đúng vậy!"
Nam Huyền trầm giọng nói: "Tiêu huynh phải cẩn thận với tên Diệp Quân này đấy!"
Tiêu Qua nhíu mày: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Nam Huyền nặng nề: "Kẻ này lòng dạ độc ác, lại quỷ kế đa đoan, thích vu cáo hãm hại người khác. Quan trọng nhất là ta từng nghe nói, hắn không phục Tiêu huynh, muốn tranh giành chức chủ tịch học viên..."
Tiêu Qua bỗng nhấc chân đá một cước, tốc độ cực kỳ nhanh, Nam Huyền vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị đá vào bụng.
Bịch!
Nam Huyền bay thẳng ra sau mười mấy trượng!
Nam Huyền ngơ ngác!
Tiêu Qua lạnh lùng nhìn hắn ta: "Con người ta không ghét những kẻ thích dùng mánh khoé, cũng không ghét những kẻ giở thói thông minh vặt, nhưng ghét kẻ khác xem ta là tên ngốc! Ngươi muốn ta với Diệp huynh xảy ra mâu thuẫn, để ta đi đối phó với huynh ấy... Ta không hiểu nổi! Mẹ kiếp, trông ta giống kẻ ngốc đến vậy sao? Hả?"
Nam Huyền: "..."
Chương 43: Khó! Khó lắm!
Tiêu Qua lắc đầu: "Vốn định đánh ngươi thêm một trận, nhưng nghĩ lại, loại người như ngươi không xứng để ta phải ra tay!"
Nói xong y phủi bụi sau quần rồi quay người rời đi!
Sắc mặt của Nam Huyền ở đó trở nên vô cùng khó coi!
...
Hai ngày sau đó, đêm khuya.
Diệp Quân vừa nằm vừa ngồi trên thềm đá trước đại điện, đầu gối trên hai tay nhìn trời.
Nay là đêm rằm, mặt trăng được vô số sao trời ôm ấp.
Nhìn mảnh trời đó, trong lòng hắn tràn đầy nhiệt huyết!
Tiếc là bây giờ hắn vẫn chưa thể ngự kiếm đi vào nơi sâu thẳm trên bầu trời.
Thực lực chưa đủ!
Lúc này, một mùi hương thoang thoảng bay tới.
Phí Bán Thanh ngồi xuống bên cạnh hắn, bà ấy nhìn trời: "Mai lên đài sinh tử, có lòng tin không?"
Diệp Quân mỉm cười: "Đương nhiên rồi!"
Phí Bán Thanh dặn dò: "Không được khinh địch!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết rồi!"
Phí Bán Thanh đột nhiên nói: "Sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta phải chuẩn bị để lên thượng giới rồi!"
Diệp Quân quay đầu nhìn bà ấy: "Thượng giới?"
Phí Bán Thanh gật đầu: "Cuộc tỷ võ mười năm một lần sẽ được tổ chức vào ba tháng sau, chúng ta phải lên thượng giới trước!"
Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Đạo sư, phải làm sao mới vào được tổng viện thư viện Quan Huyên?"
Phí Bán Thanh lắc đầu: "Khó! Khó lắm!"
Diệp Quân hỏi: "Khó thế nào ạ?"
Phí Bán Thanh cười đáp: "Có vô số thư viện Quan Huyên trong vũ trụ mênh mông này, mà mục tiêu của học sinh trong vô số thư viện Quan Huyên này đều là đến tổng viện. Muốn vào được tổng viện ngươi phải đánh mãi, đánh thắng hết các thiên tài của tất cả các phân viện!"
Diệp Quân trầm mặc.
Thật khó!
Phí Bán Thanh cười nói: "Ta biết ngươi không cam tâm làm người bình thường. Nhưng giờ đừng nghĩ đến việc vào tổng viện, cứ đi vững từng bước một là được!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Phí Bán Thanh bỗng xoè tay ra, một chiếc áo giáp màu vàng kim xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân sửng sốt.
Phí Bán Thanh nói: "Đây là áo giáp cấp Thiên, ta chỉ có một chiếc này thôi, cho ngươi mượn một ngày!"
Diệp Quân nhìn chiếc áo giáp, trên đó còn toả ra mùi hương man mát.
Diệp Quân lắc đầu: "Đạo sư, không cần đâu ạ!"
Phí Bán Thanh nhìn hắn: "Chẳng phải đã nói không được khinh địch sao?"
Diệp Quân cười khổ: "Ta..."
Phí Bán Thanh đặt giáp vào tay Diệp Quân, sau đó quay người đi: "Mai ta đến xem ngươi biểu diễn!"
Nói rồi, bà ấy đi mất.
Diệp Quân ngồi đó nhìn chiếc áo giáp trên tay, trầm mặc không nói gì.
Cuối cùng, hắn cất giáp đi!
Diệp Quân nằm xuống, tiếp tục ngắm trời. Như nhớ đến điều gì, hắn bỗng hỏi: "Tháp gia, mẫu thân của ta là ngươi như thế nào?"
Tiểu Tháp im lặng một hồi rồi mới đáp: "Là một người rất lợi hại!"
Diệp Quân vội hỏi: "Lợi hại lắm sao?"
Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy! Bà ấy khiến người ta rất kính phục!"
Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Bây giờ bà ấy đang bị giam ở gia tộc họ Diệp sao?"
Tiểu Tháp đáp: "Đúng vậy!"
Diệp Quân đột nhiên nói: "Phải đạt đến trình độ nào mới có thể cứu được bà ấy?"
Tiểu Tháp im lặng một lát rồi trả lời: "Ít nhất cũng phải trở thành một đại kiếm tiên đã!"
Đại kiếm tiên!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: "Ta sẽ trở thành đại kiếm tiên!"
Tiểu Tháp hơi do dự rồi nói: "Đừng hận bà ấy. Bà ấy cũng bất đắc dĩ mới phải nuôi cậu ở bên ngoài, nếu không cũng sẽ không để ta theo cậu!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta cũng đoán được vài chuyện rồi!"
Nếu cha mẹ thật sự tuyệt tình thì sẽ không phái Tiểu Tháp theo hắn, đồng thời còn để lại truyền thừa kiếm đạo cho hắn!
Tiểu Tháp thầm thở phào, nói: "Cố gắng tu luyện cho tốt, đến lúc ta sẽ đưa ngươi đi kế thừa... À, ý ta là đến lúc ta sẽ đưa ngươi đi cứu mẫu thân của ngươi!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
...
Ở một đỉnh núi nào đó, Nam Huyền đang ngồi xếp bằng trên đất.
Lúc này, một ông già bỗng dưng xuất hiện trước mặt hắn ta, ông già cúi đầu sâu hành lễ với hắn ta: "Thiếu gia!"
Nói rồi, ông ta lấy ra một chiếc hộp đen đưa cho Nam Huyền: "Gia chủ biết ngài sắp lên đài sinh tử với kẻ kia, ngài ấy đặc biệt phái lão nô đến giao vật này cho ngài!"
Nam Huyền mở hộp ra, bên trong là một chiếc áo giáp màu đen tuyền.
Nam Huyền nheo mắt lại: "Giáp cấp Thiên!"
Ông già trầm giọng nói: "Giáp Huyền Quy cấp Thiên cực phẩm. Chiếc giáp này được làm từ một trăm lẻ tám chiếc vảy của Huyền Quy. Bên trên còn có trận pháp phòng ngự được đích thân đại sư phù văn vẽ lên, có thể đỡ được một chiêu toàn lực của cường giả cảnh giới Thần Phách mà không phải chịu bất cứ thương tổn nào".
Nghe vậy, Nam Huyền chợt thấy phấn khích hẳn lên: "Chú Nam Chính, nhà họ Nam ta còn có bảo vật cỡ này à?"
Nam Chính cười ngạo nghễ: "Nhà họ Nam ta là một trong ba thế gia của Nam Châu, nói sao cũng phải có chút nền tảng chứ? Tộc trưởng biết mai cậu phải lên đài sinh tử với Diệp Quân kia nên phái lão nô đem bảo vật này đến cho cậu ngay trong đêm".
Nam Huyền nhìn giáp Huyền Quy trong tay, lạnh giọng nói: "Có bảo vật này, ta sẽ đứng ở thế bất bại!"
Nam Chính gật đầu, sau đó lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Nam Huyền.
Hắn ta ngờ vực hỏi: "Đây là?"
Nam Chính cười trả lời: "Thiếu gia mở ra xem đi!"
Nam Huyền mở hộp ra, bên trong có hai viên đan dược bóng láng, trơn nhẵn, toả ra một mùi hương thơm dịu, ngửi vào khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Đồng tử Nam Huyền co lại, kinh ngạc hỏi: "Đây là đan dược cấp Thiên sao?"
Nam Chính gật đầu: "Phục Xuân Đan cấp Thiên, chỉ cần cậu không bị giết chết thì dù bị thương nặng cỡ nào, uống viên đan dược này xong vết thương sẽ hồi phục trong thời gian ngắn nhất".
Nói rồi ông ta dừng lại một lát, sau đó lại nói: "Loại đan dược này nhà họ Nam ta có tổng cộng năm viên!"
Nam Huyền trầm giọng nói: "Ngày mai, ta chắc chắn sẽ giết chết Diệp Quân kia!"
Nam Chính gật đầu: "Tộc trưởng tin tưởng thực lực của cậu. Chỉ cần Diệp Quân chết thì hắn sẽ không còn bất cứ giá trị nào nữa, đến lúc đó nhà họ Nam ta sẽ có thể diệt trừ tận gốc gia tộc họ Diệp ở thành Hoang Cổ".
Nói rồi, ánh mắt ông ta hằn lên tia dữ tợn: "Nhà họ Nam ta muốn người đời hiểu rõ rằng kẻ dám mạo phạm nhà họ Nam ta, chắc chắn chỉ có đường chết!"
Nam Huyền nhận hai viên đan dược và giáp Huyền Quy kia: "Lúc trước, ta chỉ nắm chắc được bảy phần trong việc giết Diệp Quân. Bây giờ ta đã nắm chắc mười mươi!"
Ngoài hai viên đan dược và giáp Huyền Quy, hắn còn có một môn võ kỹ cấp Thiên.
Có thể nói, đừng nói là giết một cường giả cảnh giới Thông U, dù là cường giả cảnh giới Thần Phách cũng có thể đấu thử một phen!
Suy cho cùng, dù là võ kỹ cấp Thiên hay là giáp Huyền Quy, ở giai đoạn này đều được xem như là sự tồn tại nghịch thiên.
Đánh nhau không chỉ dựa vào thực lực, mà còn phụ thuộc vào tiền tài và trang bị!
Gia tộc họ Diệp của Diệp Quân chỉ là một gia tộc nho nhỏ, lấy cái gì để đối đầu với nhà họ Nam?
Nghĩ vậy, Nam Huyền chợt nở nụ cười.
Nam Chính lại nói: "Thiếu gia, gia chủ đã dặn, Diệp Quân này có thể được Phí Bán Thanh khen ngợi thì chắc có điểm hơn người. Thế nên dù ngài có nắm chắc mười phần cũng không được khinh địch, đề phòng bị lật thuyền trong mương!"
Nam Huyền gật đầu: "Ta hiểu! Yên tâm đi, ta sẽ không khinh thường hắn đâu. Trận chiến ngày mai ta sẽ dốc toàn lực, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào!"
Nam Chính cười bảo: "Vậy thì tốt!"
Nam Huyền chậm rãi khép mắt lại: "Ta thấy hơi nôn nóng rồi!"
Nam Chính gật đầu: "Nhà họ Nam ta cũng thấy khá mong chờ! Chỉ cần ngày mai Diệp Quân chết, cường giả nhà họ Nam ta sẽ lập tức tới diệt gia tộc họ Diệp ở thành Hoang Cổ!"
Nam Huyền nhíu mày: "Vậy Phí đạo sư..."
Nam Chính cười: "Yên tâm, chỉ cần Diệp Quân chết, Phí đạo sư kia tuyệt đối sẽ không vì một kẻ đã chết mà trở mặt với nhà họ Nam ta đâu, làm vậy không đáng!"
Nam Huyền gật đầu: "Vậy cũng đúng!"
Nói rồi hắn ta quay đầu nhìn về núi Bán Thanh, nở nụ cười lạnh lẽo.
Chương 44: Ra vẻ quá đi!
Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng ở chân trời, học viên của thư viện Quan Huyên đã nô nức kéo đến đài sinh tử.
Chẳng mấy chốc mà xung quanh đài sinh tử đã có đến hàng vạn học viên vây xem.
Lúc này, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, một thanh niên chậm rãi đáp từ trên trời xuống đài sinh tử.
Thanh niên mặc một bộ trường bào màu mây trắng, hai tay chắp sau lưng, vạt áo phấp phới bay dù trời chẳng có gió.
Người này chính là Nam Huyền!
Nhìn thấy Nam Huyền, những kẻ ủng hộ hắn ta chợt reo hò!
Là một trong ba đại thiên tài trước đây của thư viện Quan Huyên, đương nhiên hắn sẽ có một số lượng người theo ủng hộ nhất định!
Nam Huyền khép hờ đôi mắt, trầm lặng không nói gì.
Lúc này, những cột đá xung quanh cũng xuất hiện vài người!
Phí Bán Thanh cũng đã đến từ sớm, hai mắt bà ấy khép hờ, không biết đang nghĩ gì.
Cách bà ấy không xa chính là đạo sư của Nam Huyền - Tiêu Các, ông ta nhìn Phí Bán Thanh mà không nói gì.
Tống Từ cũng đứng một bên, ông ta nhìn Tiêu Các, vẻ mặt không thiện lành cho lắm!
Ngày trước, Tôn Hùng suýt chút đã bị Nam Huyền này hại chết rồi!
Thù này, đương nhiên ông ta sẽ không quên!
Lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện.
Thấy người đến, mọi người có mặt đều đồng loạt hành lễ: "Bái kiến viện trưởng!"
Người đến chính là viện trưởng của thư viện Quan Huyên, Chu Phu!
Chu Phu khẽ cười, nói: "Không cần đa lễ!"
Nói rồi ông ấy nhìn sang một người thanh niên đứng trên cột đá bên tay phải cách đó không xa, đó chính là Tiêu Qua!
Lúc này, một cô gái bỗng xuất hiện giữa không trung!
Thấy người này, mọi người bỗng sôi nổi hẳn lên!
Nạp Lan Ca!
Giây phút Nạp Lan Ca xuất hiện, ánh mắt của vô số nam học viên bỗng ngây dại cả ra!
Bây giờ ở thư viện Quan Huyên, Nạp Lan Ca được xưng là đệ nhất mỹ nữ!
Vô số người ái mộ cô!
Nạp Lan Ca đáp trên một cột đá, vẻ mặt bình tĩnh.
Lúc này, trong ánh nhìn của tất cả mọi người, một chàng trai xuất hiện cách Nam Huyền không xa!
Chính là Diệp Quân!
Thấy Diệp Quân đến, bầu không khí trên sân được đẩy lên cao trào!
Một trận đại chiến đỉnh cao sắp bắt đầu!
Cùng với sự xuất hiện của Diệp Quân, Nam Huyền dần mở mắt. Hắn ta nhìn Diệp Quân với nụ cười lạnh lẽo trên khoé môi.
Vẻ mặt Diệp Quân vô cùng bình thản.
Bấy giờ, Chu Phu xuất hiện giữa hai người. Ông ấy nhìn cả hai: "Nếu bây giờ hai ngươi muốn rút lui thì vẫn còn kịp!"
Nam Huyền khẽ cười đáp: "Nếu bây giờ rút lui, há chẳng phải trở thành trò cười lớn nhất của cả thư viện sao?”
Nói rồi hắn ta nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Chu Phu rồi khẽ hành lễ: "Viện trưởng, bắt đầu đi ạ!"
Chu Phu gật đầu: "Nếu đã vậy thì bắt đầu từ giây phút này, hai ngươi quyết chiến, sống chết do trời!"
Nói rồi ông ấy xoay người biến mất.
Nam Huyền nhìn Diệp Quân, khẽ cười rồi chắp tay sau lưng: "Diệp Quân, ngày này năm sau sẽ là ngày..."
Ngay lúc này, một thanh khí kiếm xẹt ngang qua chiến trường, nhanh như chớp!
Diệp Quân không phí bất cứ lời nào, cũng không để cho Nam Huyền nói thêm, trực tiếp ra tay!
Vù!
Nam Huyền vừa phản ứng lại, định ra tay nhưng đã muộn. Cổ họng hắn ta bị cắt đứt, máu tươi phun ào ạt, không thể nói tiếp được!
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều như hoá đá!
Chuyện gì vậy?
Trên cột đá, Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân, bà ấy không ngờ Diệp Quân lại thẳng tay xuất kiếm!
Bên dưới, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng!
Không chỉ những học viên đó, những đạo sư đứng trên cột đá, bao gồm cả Chu Phu cũng sững sờ!
Lúc Chu Phu phản ứng lại thì sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Còn Tiêu Các kia thì mặt xám như tro tàn, nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt khó tin.
Bên dưới, Diệp Quân lắc đầu: "Vì sao trước khi đánh nhau luôn thích nói mấy lời châm chọc? Làm vậy có thể giúp ngươi nâng cao năng lực chiến đấu không? Hay là ngươi muốn dùng lời nói để giết chết ta?"
Phía trước Diệp Quân, hai tay Nam Huyền bịt chặt cổ họng đang không ngừng phun máu của mình, hắn ta không thể tin nổi nhìn Diệp Quân, khàn giọng nói: "Ngươi... kiếm tu... đánh lén... không có võ đức..."
Vù!
Lại một thanh khí kiếm nữa đâm xuyên giữa ấn đường Nam Huyền!
Nam Huyền lập tức ngã ra sau!
Nhát chém bồi!
Diệp Quân khẽ lắc đầu: "Viện trưởng đã nói bắt đầu rồi, do ngươi lo nói nhảm, trách được ta sao?"
Đối với hắn, nói nhảm trước khi đánh nhau là một hành động cực kỳ cực kỳ ngu xuẩn!
Diệp Quân bước tới trước mặt Nam Huyền, sau đó lục soát người hắn ta. Lúc soát ra được hai viên đan dược cùng chiếc áo giáp Huyền Quy kia, hai mắt hắn chợt sáng lên, vội thu những thứ kia vào!
Phát tài rồi!
Hắn không lựa chọn đại chiến mấy trăm hiệp với đối phương, vì không cần thiết.
Chuyện một nhát kiếm có thể giải quyết được thì sao phải tốn sức, tốn thời gian?
Hành sự khiêm tốn!
Giết người khoa trương!
"Kiếm tu! Hắn là kiếm tu!"
Lúc này, bỗng một ai đó hô lên!
Nhất thời, tất cả mọi người đều hoàn hồn!
Đây là kiếm tu!
Mọi người lại một phen nhốn nháo!
Thật khó tin!
Diệp Quân không quan tâm, hắn bay tới trước mặt Nạp Lan Ca, giơ tay trái ra: "Kiếm đâu!"
Vù!
Kiếm Hành Đạo chợt bay ra, sau đó lượn một đường tuyệt đẹp trong không trung, cuối cùng vững vàng đáp dưới chân hắn.
Diệp Quân đứng trên kiếm Hành Đạo, sau đó giơ tay phải ra với Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Ca nhìn hắn, cười mỉm rồi đặt tay phải của mình lên tay Diệp Quân, sau đó cô bước lên kiếm Hành Đạo.
Tay trái Diệp Quân khẽ nâng eo Nạp Lan Ca, tay phải chỉ đạo kiếm: "Đi!"
Vù!
Kiếm Hành Đạo hoá thành một đạo kiếm quang bay thẳng lên trời, xuyên phá tầng mây.
Ở dưới mọi người cùng nhìn lên trời, trong mắt những cô gái toàn là sự ngưỡng mộ.
Tiêu Qua đứng một bên nhìn đường chân trời, khẽ nói: "Ra vẻ quá đi!"
Chương 45: Không dám làm bừa
Trên đài sinh tử, Nam Huyền lẳng lặng nằm đó, máu nơi cổ họng vẫn không ngừng phun ra.
Bốn bề tịch mịch!
Vốn tưởng đây sẽ là một trận đại chiến đỉnh cao, nhưng chẳng thể nào ngờ được, nó lại kết thúc thế này!
Chỉ một nhát kiếm!
Ấy thế mà đến một nhát kiếm của Diệp Quân, Nam Huyền cũng không cản được!
Ngoài sự kinh hãi, trong lòng mọi người lại thấy phấn khích nhiều hơn!
Kiếm tu!
Vậy mà thư viện Quan Huyên lại có một kiếm tu!
Trên cột đá, Chu Phu nhìn Phí Bán Thanh, cười nói: "Sư muội giấu kỹ quá nha!"
Phí Bán Thanh im lặng, bà ấy cũng không ngờ Diệp Quân lại đột nhiên xuất kiếm, để lộ thân phận kiếm tu của mình!
Hắn nghĩ thế nào vậy?
Sau một hồi trầm tư, bà ấy khẽ nói: "Ngươi muốn đứng trước mặt con bé nói với tất cả mọi người rằng, vị hôn phu của nó là người rất ưu tú sao?"
Nói đến đây, bà ấy lắc đầu cười: "Thằng nhóc này!"
Rất rõ ràng, Diệp Quân làm như vậy chắc chắn có một phần là do nguyên nhân này. Đồng thời hắn cũng muốn nói cho người khác biết rằng, đừng ai có suy nghĩ nhòm ngó Nạp Lan Ca nữa!
Lúc này, Tiêu Các bỗng xuất hiện trên đài sinh tử. Ông ta không nói gì mà chỉ ôm thi thể của Nam Huyền biến mất nơi đường chân trời.
Phí Bán Thanh nhìn Tiêu Các rời đi, không nói lời nào.
Tống Từ đứng bên đột nhiên nói: "Yên tâm, ông ta không dám làm bừa!"
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu, rồi quay người rời đi!
Tất cả mọi người giải tán!
Chuyện Diệp Quân là kiếm tu cũng nhanh chóng truyền khắp thư viện Quan Huyên.
Kiếm tu!
Số lượng kiếm tu của cả Nam Châu ít đến đáng thương, bấy giờ thư viện Quan Huyên cũng không có kiếm tu nào cả!
Nhưng bây giờ đã có một vị rồi!
Thế nên Diệp Quân lập tức trở thành đề tài nóng của thư viện Quan Huyên, vô số người bàn luận.
...
Diệp Quân đưa Nạp Lan Ca vào giữa tầng mây, hai người ngồi trên kiếm Hành Đạo. Cuối tầm nhìn của cả hai, mặt trời đỏ rực chậm rãi nhô lên, bốn bề là biển mây bồng bềnh.
Nạp Lan Ca bỗng nhẹ nhàng hỏi: "Sao huynh lại để lộ thân phận kiếm tu?"
Diệp Quân cười đáp: "Trước đây ta giấu là lo bị người khác nhắm vào, tránh kẻ lòng dạ hiểm độc. Còn bây giờ, ta đã không sợ nữa rồi!"
Không sợ!
Nạp Lan Ca quay đầu nhìn Diệp Quân, một lúc lâu sau mới nở nụ cười xinh đẹp: "Huynh biết điểm thu hút người khác nhất của mình là gì không?"
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca, cô quay đầu nhìn đường chân trời, khẽ nói: "Tự tin!"
Diệp Quân kinh ngạc: "Tự tin ư?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Ta rất thích sự tự tin của huynh!"
Diệp Quân cười: "Thật ra, ta dùng kiếm còn vì một nguyên nhân nữa!"
Nói rồi hắn quay đầu nhìn chân trời xa vời vợi: "Ta muốn nói cho tất cả mọi người, người muội vừa ý, không hề yếu kém!"
Nạp Lan Ca khẽ nói: "Ta biết!"
Diệp Quân cười nhẹ, không nói thêm gì.
Hai người cứ ngồi vậy ngắm nhìn đường chân trời xa tít mù khơi kia...
...
Trong một đại điện của thư viện Quan Huyên.
Chu Phu cùng tất cả đạo sư của thư viện Quan Huyên tề tựu tại đây.
Chu Phu nhìn Phí Bán Thanh đang ngồi ở dưới, cười nói: "Sư muội, muội giấu bọn ta vất vả quá đấy!"
Tất cả nhìn Phí Bán Thanh, ai nấy đều lắc đầu cười!
Nói thật, họ đều không ngờ Diệp Quân kia lại là một kiếm tu!
Tiêu Các khép hờ hai mắt, im lặng không nói gì.
Phí Bán Thanh bình thản đáp: "Thằng nhóc đề phòng lắm, cậu ta sợ để lộ thân phận kiếm tu sẽ bị kẻ khác nhòm ngó, đối phó!"
Chu Phu khẽ gật đầu: "Suy nghĩ này của cậu ấy là đúng. Muội yên tâm, về chuyện cậu ấy là kiếm tu, thư viện chỉ càng vui mừng chứ tuyệt đối không nhòm ngó truyền thừa kiếm đạo của cậu ấy. Tuy thư viện Quan Huyên của chúng ta không giàu có bằng thượng giới, nhưng tuyệt đối không làm mấy chuyện bỉ ổi như bức hại học sinh của mình!"
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu: "Ta biết!"
Chu Phu nhìn Tiêu Các bên cạnh: "Tiêu đạo sư, chuyện giữa cậu ấy với Nam Huyền đến đây là kết thúc!"
Đây là mệnh lệnh!
Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Các. Bây giờ thư viện lại xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt cỡ này, đương nhiên không thể để kẻ khác bức hại được.
Tiêu Các khẽ gật đầu: "Ta biết nguyên tắc!"
Ông ta biết, nếu mình dám ra tay với Diệp Quân thì chắc chắn sẽ bị mọi người bắt tay công kích.
Chu Phu gật đầu: "Danh sách lên thượng giới tỷ võ đã được xác định: Tôn Hùng, Tiêu Qua, Diệp Quân, Nạp Lan Ca. Ngoài bốn người đó, các vị đạo sư cũng có thể dẫn thêm vài học sinh ưu tú cùng đi để chúng nó mở rộng tầm mắt!"
Mọi người gật đầu.
Chu Phu cười nói: "Giải tán!"
Mọi người rời đi!
Chỉ mình Phí Bán Thanh ở lại.
Chu Phu nhìn Phí Bán Thanh: "Muội đi nói với Diệp Quân, bảo cậu ấy yên tâm về gia tộc họ Diệp, bắt đầu từ giờ phút này, gia tộc họ Diệp và cậu ấy đều được thư viện bảo vệ!"
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Sau khi trở về đại điện của mình, Diệp Quân lập tức bắt đầu tu luyện!
Đột phá Thông U!
Lúc chiến đấu với người khổng lồ kia, hắn đã phát hiện ra một điểm yếu của mình, đó chính là thiếu hụt huyền khí!
Đặc biệt là trong lúc điều khiển khí kiếm, huyền khí thiếu hụt trầm trọng!
Cảnh giới Vạn Pháp đã không còn đủ để hắn thi triển thuật ngự kiếm!
Phải nâng cao cảnh giới thôi!
Sau khi có công pháp cấp Tiên, việc đột phá cảnh giới Thông U thật sự quá đơn giản!
Chưa tới hai ngày, Diệp Quân đã đột phá từ cảnh giới Vạn Pháp lên cảnh giới Thông U rồi.
Sau khi bước vào cảnh giới Thông U, thực lực tổng thể của hắn lại có một bước nhảy vọt về chất, đặc biệt là về phương diện dùng khí ngự kiếm. Ngoài ra, tốc độ phi kiếm của hắn ít nhất phải nhanh gấp đôi so với trước đây!
Hắn không vội đột phá cảnh giới Thần Phách, vì hắn quá hiểu đạo lý dục tốc bất đạt!
Đôi lúc đối với đàn ông, nhanh quá không phải là chuyện tốt!
Chuyện này cũng giống chuyện ấy!
Phải ổn định cảnh giới từng bước một!
Thế nên, mỗi ngày Diệp Quân đều đến tầng thứ chín tháp thí luyện!
Người khổng lồ kia luôn tồn tại, không phải phá ải xong thì sẽ biến mất!
Đương nhiên, mỗi người thì chỉ có thể phá ải một lần, những lần sau cho dù có đánh bại được người khổng lồ kia thì cũng không có phần thưởng!
Lần này Diệp Quân đến là để một mình khiêu chiến người khổng lồ!
Rèn luyện năng lực thực chiến của mình!
Giữa chiến trường, người khổng lồ cầm rìu, vừa nhìn thấy Diệp Quân là chém tới.
Tuy cảnh giới của Diệp Quân đã tăng lên nhưng hắn vẫn không thể nào đánh trực diện với người khổng lồ này được, chỉ có thể tránh né một cách thảm hại!
Mà hắn cũng không định đánh trực diện với gã khổng lồ này!
Đánh với gã khổng lồ này, hắn phải đánh theo chiến thuật "lấy mạnh bù yếu".
Hắn linh hoạt hơn người, thế nên hắn phải tận dụng được ưu thế của tính linh hoạt.
Giống với tầng thứ tám, hắn bắt đầu điên cuồng tránh né, sau đó dần làm quen với lối đánh của người khổng lồ, cuối cùng tìm ra sơ hở của đối phương!
Hắn cũng hiểu cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công. Nhưng cũng phải xem đối thủ là ai, bây giờ thực lực của hắn kém xa người khổng lồ nên chỉ có thể chọn cách hơi bỉ ổi.
Mới đầu Diệp Quân rất thê thảm, rất nhiều lần chật vật lắm mới thoát được đòn công kích của người khổng lồ.
Nhưng thời gian dần trôi, Diệp Quân bắt đầu làm quen được với lối đánh của gã khổng lồ, đồng thời cũng học được cách phản công!
Phải phản công ngay khoảnh khắc người khổng lồ hạ rìu!
Đây chính là thời cơ tốt nhất!
Nhưng năng lực phòng ngự của gã khổng lồ quả thực quá biến thái, dù uy lực phi kiếm của hắn đã tăng đáng kể nhưng vẫn không thể tạo thành thương tích chí mạng cho gã, chỉ có thể cắt từng chút một.
Thời gian cứ chậm rãi trôi, Diệp Quân điên cuồng chém người khổng lồ, giống với lúc trước, cổ họng gã khổng lồ dần dần bị Diệp Quân cứa ra một đường.
Diệp Quân cũng không dám tham lam, mỗi lần có cơ hội hắn chỉ xuất một kiếm, xuất xong một kiếm thì lập tức tránh né.
Cứ như vậy, một ngày trôi qua!
Vết cắt nơi cổ họng người khổng lồ càng lúc càng lớn!
Tinh thần Diệp Quân lúc này vô cùng căng thẳng, vì gã khổng lồ kia có thể mắc vô số sai lầm nhưng hắn thì không thể sơ suất dù chỉ một lần, để sơ sẩy một lần thôi là hắn không chết cũng phải bị thương nặng.
Lại qua thêm một ngày nữa!
Gã khổng lồ vừa chém rìu xuống, Diệp Quân đột nhiên vung kiếm chém vào cổ họng gã.
Vù!
Đầu gã khổng lồ bay vút ra ngoài!
Diệp Quân liên tiếp lùi sau, không ngoài dự liệu, lúc đầu gã khổng lồ bay ra thì tay gã nắm chặt rìu quét quanh bốn phía.
Chiếc rìu lớn mang theo nguồn năng lượng sấm chớp khủng khiếp quét qua, tiếng nổ không ngừng vang vọng!
Lúc năng lượng của chiếc rìu hoàn toàn biến mất, rơi trên nền đất, Diệp Quân bỗng thở phào nhẹ nhõm rồi xụi lơ xuống đất!
Sức cùng lực kiệt!
Hai ngày chiến đấu cao độ thật khiến hắn muốn gục ngã!
Nhưng mọi thứ đều xứng đáng!
Lần chiến đấu này khiến năng lực thực chiến của hắn có bước tiến cực lớn.
Thật ra hắn không quá chú trọng cảnh giới cho lắm, cảnh giới chỉ là một thước đo, điều hắn thật sự để ý chính là năng lực thực chiến.
Nhiều lúc, hai người cùng cảnh giới nhưng năng lực thực chiến lại khác nhau một trời một vực!
Điều đáng nói là hắn vẫn chưa sử dụng kiếm Hành Đạo, nếu dùng kiếm Hành Đạo thì hắn tin chắc mình có thể giết gã khổng lồ chỉ trong vòng một hiệp giao chiến!
Lớp phòng ngự của người khổng lồ có thể chống được khí kiếm của hắn nhưng tuyệt đối không chống được kiếm Hành Đạo!
Nhưng hắn không dùng, vì hắn không muốn quá phụ thuộc vào vật ngoài thân!
Kiếm Hành Đạo, vẫn nên giữ lại dùng vào thời khắc then chốt!
Sau khi nằm trên đất nghỉ ngơi một hồi lâu, lúc Diệp Quân chuẩn bị rời đi thì một chàng trai bỗng nhiên xuất hiện.
Gặp người ngày, Diệp Quân thấy bất ngờ.
Người đến chính là Tiêu Qua!
Gặp Diệp Quân, Tiêu Qua cũng thấy bất ngờ. Y nhìn chiếc rìu lớn rơi trên đất ở gần đó rồi hỏi: "Diệp huynh, huynh vừa xử xong gã to xác đó rồi à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Tiêu Qua giơ ngón tay cái: "Lợi hại!"
Diệp Quân mỉm cười: "Huynh cũng tới khiêu chiến gã khổng lồ đó à?"
Tiêu Qua gật đầu: "Đúng vậy! Ta thu hoạch được rất nhiều sau trận chiến trước đây. Thế nên ta muốn tới một mình khiêu chiến gã lần nữa!"
Diệp Quân bật cười. Hắn biết, nhiều khi chỉ có một cách để đối mặt với nỗi sợ, đó chính là vượt qua nó!
Từ sau khi hai người họ đánh thắng người khổng lồ thì cả hai đều không sợ hãi gã nữa!
Diệp Quân cười nói: "Tiêu huynh, huynh lên đi! Ta phải về rồi!"
Tiêu Qua gật đầu: "Được!"
Diệp Quân quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, tầng thứ chín lại vang vọng tiếng đánh nhau.
...
Sau khi rời khỏi tháp thí luyện, Diệp Quân tới Tàng Thư Các của thư viện Quan Huyên, ở đây có đủ các loại sách!
Đọc sách!
Cũng giống như ở Diệp phủ, ngoài thời gian tu luyện, việc hắn thích nhất chính là đọc sách.
Đọc sách có thể nâng cao tư tưởng, phát hiện ra sự nông cạn và thấu hiểu nhân tính của chính mình.
Hơn nữa, đọc sách cũng có lợi cho việc tu luyện!
Đọc sách khiến người ta tĩnh tâm, tập trung và tự xét lại mình!
Còn khoảng mười ngày nữa là đến ngày tỷ võ với Nam Huyền, mỗi ngày ngoài thời gian tu luyện ở tháp thí luyện ra, Diệp Quân đều đọc sách.
Chương 42: Trông ta giống kẻ ngốc vậy sao?
Ba ngày trước khi lên đài sinh tử, Nam Huyền ra khỏi tháp thí luyện!
Ở một đỉnh núi nào đó, Nam Huyền đang ngồi xếp bằng, xung quanh hắn ta toát ra khí tức mạnh mẽ.
Cảnh giới Thông U!
Khổ luyện ở tháp thí luyện cũng khiến thực lực hắn ta thay đổi rất nhiều!
Bấy giờ, Tiêu Các xuất hiện bên cạnh hắn ta. Ông ta nhìn Nam Huyền: "Con tu luyện môn võ kỹ kia đến đâu rồi?"
Nam Huyền tự tin đáp lời: "Đã luyện thành rồi ạ!"
Nghe vậy, Tiêu Các nở nụ cười hài lòng.
Nam Huyền bỗng dưng hỏi: "Thời gian này Diệp Quân kia đã làm những gì ạ?"
Tiêu Các trả lời: "Mỗi ngày ngoài việc tu luyện ở tháp thí luyện thì hắn chỉ ở Tàng Thư Các đọc sách".
Nam Huyền nhíu mày: "Hắn luyện đến tầng mấy rồi ạ?"
Tiêu Các lắc đầu: "Ta không rõ! Để ta đi tra thử xem!"
Nam Huyền lắc đầu: "Không cần nữa đâu ạ!"
Tiêu Các nhìn Nam Huyền, mặt hắn ta không cảm xúc nói: "Ba ngày sau con chắc chắn sẽ giết hắn!"
Tiêu Các cười nói: "Tự tin là tốt!"
Nam Huyền khẽ gật đầu rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiêu Các quay người rời đi, chẳng mấy chốc ông ta đã đến núi thí luyện.
Ông ta không nghe theo lời Nam Huyền, vì ông ta thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn, ông ta muốn xem thử Diệp Quân đang tu luyện ở tầng thứ mấy!
Lúc này, Diệp Quân vừa ra khỏi Tàng Thư Các thì lập tức tới tháp thí luyện, tiếp đó, hắn vào trong tháp.
Tiêu Các lập tức đi theo!
Tiêu Các đi theo Diệp Quân mãi đến tầng thứ bảy, lúc thấy Diệp Quân vào tầng thứ bảy thì ông ta chợt thấy yên lòng!
Vậy nhưng ông ta không hề đi ngay, vẫn tiếp tục đợi.
Khoảng một canh giờ sau, Diệp Quân ra khỏi tầng bảy, lúc này trông hắn rất yếu ớt.
Tiêu Các ở góc khuất nhìn Diệp Quân một cái rồi mới yên tâm rời đi.
Diệp Quân đi ra ngoài.
Lúc này Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Ngươi đang đề phòng Nam Huyền sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Tháp không hiểu: "Vì sao?"
Diệp Quân bình tĩnh trả lời: "Nếu ta là hắn, chắc chắn sẽ tò mò ta đang ở tầng mấy, dù hắn không tò mò thì nhất định đạo sư của hắn cũng rất tò mò!"
Sau ngày phá ải kia, mỗi lần hắn đều bắt đầu từ tầng bảy dịch chuyển lên tầng tám, rồi từ tầng tám dịch chuyển lên tầng chín, sau cùng trở về theo lối cũ.
Hắn làm vậy là để đề phòng bất trắc.
Hắn không sợ Nam Huyền, hắn chỉ sợ sau khi đối phương biết thực lực thật sự của mình thì từ bỏ việc lên đài sinh tử.
Tiểu Tháp hỏi: "Cẩn thận chút là việc đúng đắn, nên duy trì!"
Diệp Quân khẽ nói: "Còn ba ngày nữa..."
Thật ra hắn không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa, nhưng hết cách, bây giờ hắn chưa phải là nhân vật vô địch đến nỗi có thể xem thường thư viện Quan Huyên.
Thêm vào đó, hắn cũng không muốn rước thêm phiền phức về cho Phí Bán Thanh!
Cứ đợi vậy!
Lúc này, Tiêu Qua đột nhiên bước ra. Y nhìn Diệp Quân rồi cười nói: "Ta cũng thành công rồi!"
Thời gian này, mỗi ngày Tiêu Qua cũng đang điên cuồng khiêu chiến người khổng lồ. Cuối cùng hôm nay y đã thành công đánh bại gã rồi!
Diệp Quân mỉm cười: "Tiêu huynh, chúc mừng!"
Tiêu Qua tươi cười, rồi ngồi xuống thềm đá bên cạnh nói: "Diệp huynh, nói chuyện chút đi!"
Diệp Quân gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Qua.
Tiêu Qua trầm giọng bộc bạch: "Thời gian này ta đã cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng. Lần đầu gặp phải người khổng lồ, ta chỉ có một cảm giác, đó chính là sợ hãi. Sâu thẳm trong thâm tâm ta thấy mình không thể thắng được gã. Chính vì nguyên nhân này mà những ngày sau đó ta không có cả dũng khí để đấu với gã!"
Nói rồi, y quay đầu nhìn Diệp Quân: "Nói thật, ta phải cảm ơn huynh. Nếu hôm đó không phải huynh mời ta cùng đánh với tên khổng lồ thì có lẽ đến tận bây giờ ta vẫn còn chìm trong sợ hãi, không thể nào thoát được".
Diệp Quân cười nói: "Hôm đó một mình ta đối diện với gã, ta cũng rất sợ hãi, hoàn toàn không có dũng khí để chiến đấu, nếu không có huynh, ta cũng sẽ lựa chọn chạy trốn".
Tiêu Qua cười ha ha, rồi lại nói: "Diệp huynh, con người huynh thật thú vị, ta cảm thấy huynh thích hợp làm chủ tịch học viên của thư viện! Huynh làm chủ tịch học viên, ta tâm phục khẩu phục!"
Diệp Quân nhìn Tiêu Qua: "Theo ta biết thì huynh là đệ tử thân truyền của viện trưởng thư viện, huynh mới nên là chủ tịch học viên!"
Tiêu Qua lắc đầu: "Ta không có hứng thú!"
Diệp Quân không hiểu: "Sao vậy?"
Tiêu Qua ngẩng đầu nhìn chân trời, cười đáp: "Tim ta không ở đây, mà là ở thượng giới kia, ở Trung Thổ Thần Châu kia!"
Diệp Quân nhíu mày: "Trung Thổ Thần Châu?"
Tiêu Qua gật đầu: "Trên thượng giới chính là Trung Thổ Thần Châu! Trung Thổ Thần Châu trị vì hàng nghìn thế giới lớn nhỏ, mà mục tiêu cuối cùng của các thiên tài ở những thế giới này chính là Trung Thổ Thần Châu. Ở đó, thế gia nhiều như nấm, vạn tộc tranh hùng, vô số anh tài hào kiệt xuất hiện, thật sự là ngoạ hổ tàng long".
Nói rồi y lại nhìn Diệp Quân: "Ta và huynh ở vùng đất Nam Châu nho nhỏ này thì cũng được xem là thiên tài mạnh nhất, nhưng ở nơi đó, thật sự chỉ là kẻ rất bình thường mà thôi".
Nói đến đây, y lại lắc đầu cảm thán: "Thật ra còn có một nơi đáng sợ hơn nữa, chính là tổng viện của thư viện Quan Huyên ở vũ trụ Quan Huyền. Mục tiêu cuối cùng của thiên tài trong những thư viện ở hàng vạn thế giới kia chính là được đến nơi đó. Đáng tiếc, nơi mà chúng ta muốn đến kia, thật sự quá khó, khó đến nỗi khiến người ta thấy tuyệt vọng".
Diệp Quân chìm vào im lặng.
Thế giới rất rộng lớn, Nam Châu thì rất nhỏ, một con người lại càng nhỏ bé!
Tiêu Qua cười: "Nếu huynh làm chủ tịch học viên..."
Diệp Quân chợt lắc đầu: "Ta cũng không hứng thú!"
Tiêu Qua sửng sốt, Diệp Quân cười: "Ngày sau ta phải nổi danh ở Trung Thổ Thần Châu, nhất định phải phân tranh với vô số thiên tài ở tổng viện của thư viện Quan Huyên!"
Tiêu Qua ngẩn người, sau đó cười ha ha: "Thật có chí hướng! Mẹ kiếp, ta cũng phải nổi danh ở Trung Thổ Thần Châu, ta cũng muốn phân tranh với những thiên tài của tổng viện thư viện Quan Huyên kia!"
Diệp Quân cười, sau đó quay người vẫy tay: "Ta đi đọc sách đây! Lần sau gặp lại!"
Sau khi Diệp Quân rời đi, Tiêu Qua cũng rời đi. Nhưng y vừa đi được vài bước thì một người thanh niên đã xuất hiện trước mặt y.
Người đến chính là Nam Huyền!
Thấy Nam Huyền, Tiêu Qua hơi bất ngờ: "Ngươi là?"
Nam Huyền chắp tay chào: "Tiêu huynh, tại hạ là Nam Huyền của nhà họ Nam!"
Nam Huyền!
Tiêu Qua chớp mắt: "Ngươi chính là người sắp lên đài sinh tử đấy à?"
Nam Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"
Tiêu Qua cười hỏi: "Có chuyện gì không?"
Nam Huyền cười mỉm: "Nghe nói Tiêu huynh đã phá được tầng thứ chín, tại hạ ngưỡng mộ vô cùng, hôm nay cố tình đến để làm quen với Tiêu huynh, muốn kết bạn với huynh!"
Nói rồi hắn ta chợt hỏi: "Vừa nãy người nói chuyện với Tiêu huynh là Diệp Quân đúng không?"
Tiêu Qua gật đầu: "Đúng vậy!"
Nam Huyền trầm giọng nói: "Tiêu huynh phải cẩn thận với tên Diệp Quân này đấy!"
Tiêu Qua nhíu mày: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Nam Huyền nặng nề: "Kẻ này lòng dạ độc ác, lại quỷ kế đa đoan, thích vu cáo hãm hại người khác. Quan trọng nhất là ta từng nghe nói, hắn không phục Tiêu huynh, muốn tranh giành chức chủ tịch học viên..."
Tiêu Qua bỗng nhấc chân đá một cước, tốc độ cực kỳ nhanh, Nam Huyền vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị đá vào bụng.
Bịch!
Nam Huyền bay thẳng ra sau mười mấy trượng!
Nam Huyền ngơ ngác!
Tiêu Qua lạnh lùng nhìn hắn ta: "Con người ta không ghét những kẻ thích dùng mánh khoé, cũng không ghét những kẻ giở thói thông minh vặt, nhưng ghét kẻ khác xem ta là tên ngốc! Ngươi muốn ta với Diệp huynh xảy ra mâu thuẫn, để ta đi đối phó với huynh ấy... Ta không hiểu nổi! Mẹ kiếp, trông ta giống kẻ ngốc đến vậy sao? Hả?"
Nam Huyền: "..."
Chương 43: Khó! Khó lắm!
Tiêu Qua lắc đầu: "Vốn định đánh ngươi thêm một trận, nhưng nghĩ lại, loại người như ngươi không xứng để ta phải ra tay!"
Nói xong y phủi bụi sau quần rồi quay người rời đi!
Sắc mặt của Nam Huyền ở đó trở nên vô cùng khó coi!
...
Hai ngày sau đó, đêm khuya.
Diệp Quân vừa nằm vừa ngồi trên thềm đá trước đại điện, đầu gối trên hai tay nhìn trời.
Nay là đêm rằm, mặt trăng được vô số sao trời ôm ấp.
Nhìn mảnh trời đó, trong lòng hắn tràn đầy nhiệt huyết!
Tiếc là bây giờ hắn vẫn chưa thể ngự kiếm đi vào nơi sâu thẳm trên bầu trời.
Thực lực chưa đủ!
Lúc này, một mùi hương thoang thoảng bay tới.
Phí Bán Thanh ngồi xuống bên cạnh hắn, bà ấy nhìn trời: "Mai lên đài sinh tử, có lòng tin không?"
Diệp Quân mỉm cười: "Đương nhiên rồi!"
Phí Bán Thanh dặn dò: "Không được khinh địch!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết rồi!"
Phí Bán Thanh đột nhiên nói: "Sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta phải chuẩn bị để lên thượng giới rồi!"
Diệp Quân quay đầu nhìn bà ấy: "Thượng giới?"
Phí Bán Thanh gật đầu: "Cuộc tỷ võ mười năm một lần sẽ được tổ chức vào ba tháng sau, chúng ta phải lên thượng giới trước!"
Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Đạo sư, phải làm sao mới vào được tổng viện thư viện Quan Huyên?"
Phí Bán Thanh lắc đầu: "Khó! Khó lắm!"
Diệp Quân hỏi: "Khó thế nào ạ?"
Phí Bán Thanh cười đáp: "Có vô số thư viện Quan Huyên trong vũ trụ mênh mông này, mà mục tiêu của học sinh trong vô số thư viện Quan Huyên này đều là đến tổng viện. Muốn vào được tổng viện ngươi phải đánh mãi, đánh thắng hết các thiên tài của tất cả các phân viện!"
Diệp Quân trầm mặc.
Thật khó!
Phí Bán Thanh cười nói: "Ta biết ngươi không cam tâm làm người bình thường. Nhưng giờ đừng nghĩ đến việc vào tổng viện, cứ đi vững từng bước một là được!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Phí Bán Thanh bỗng xoè tay ra, một chiếc áo giáp màu vàng kim xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân sửng sốt.
Phí Bán Thanh nói: "Đây là áo giáp cấp Thiên, ta chỉ có một chiếc này thôi, cho ngươi mượn một ngày!"
Diệp Quân nhìn chiếc áo giáp, trên đó còn toả ra mùi hương man mát.
Diệp Quân lắc đầu: "Đạo sư, không cần đâu ạ!"
Phí Bán Thanh nhìn hắn: "Chẳng phải đã nói không được khinh địch sao?"
Diệp Quân cười khổ: "Ta..."
Phí Bán Thanh đặt giáp vào tay Diệp Quân, sau đó quay người đi: "Mai ta đến xem ngươi biểu diễn!"
Nói rồi, bà ấy đi mất.
Diệp Quân ngồi đó nhìn chiếc áo giáp trên tay, trầm mặc không nói gì.
Cuối cùng, hắn cất giáp đi!
Diệp Quân nằm xuống, tiếp tục ngắm trời. Như nhớ đến điều gì, hắn bỗng hỏi: "Tháp gia, mẫu thân của ta là ngươi như thế nào?"
Tiểu Tháp im lặng một hồi rồi mới đáp: "Là một người rất lợi hại!"
Diệp Quân vội hỏi: "Lợi hại lắm sao?"
Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy! Bà ấy khiến người ta rất kính phục!"
Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Bây giờ bà ấy đang bị giam ở gia tộc họ Diệp sao?"
Tiểu Tháp đáp: "Đúng vậy!"
Diệp Quân đột nhiên nói: "Phải đạt đến trình độ nào mới có thể cứu được bà ấy?"
Tiểu Tháp im lặng một lát rồi trả lời: "Ít nhất cũng phải trở thành một đại kiếm tiên đã!"
Đại kiếm tiên!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: "Ta sẽ trở thành đại kiếm tiên!"
Tiểu Tháp hơi do dự rồi nói: "Đừng hận bà ấy. Bà ấy cũng bất đắc dĩ mới phải nuôi cậu ở bên ngoài, nếu không cũng sẽ không để ta theo cậu!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta cũng đoán được vài chuyện rồi!"
Nếu cha mẹ thật sự tuyệt tình thì sẽ không phái Tiểu Tháp theo hắn, đồng thời còn để lại truyền thừa kiếm đạo cho hắn!
Tiểu Tháp thầm thở phào, nói: "Cố gắng tu luyện cho tốt, đến lúc ta sẽ đưa ngươi đi kế thừa... À, ý ta là đến lúc ta sẽ đưa ngươi đi cứu mẫu thân của ngươi!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
...
Ở một đỉnh núi nào đó, Nam Huyền đang ngồi xếp bằng trên đất.
Lúc này, một ông già bỗng dưng xuất hiện trước mặt hắn ta, ông già cúi đầu sâu hành lễ với hắn ta: "Thiếu gia!"
Nói rồi, ông ta lấy ra một chiếc hộp đen đưa cho Nam Huyền: "Gia chủ biết ngài sắp lên đài sinh tử với kẻ kia, ngài ấy đặc biệt phái lão nô đến giao vật này cho ngài!"
Nam Huyền mở hộp ra, bên trong là một chiếc áo giáp màu đen tuyền.
Nam Huyền nheo mắt lại: "Giáp cấp Thiên!"
Ông già trầm giọng nói: "Giáp Huyền Quy cấp Thiên cực phẩm. Chiếc giáp này được làm từ một trăm lẻ tám chiếc vảy của Huyền Quy. Bên trên còn có trận pháp phòng ngự được đích thân đại sư phù văn vẽ lên, có thể đỡ được một chiêu toàn lực của cường giả cảnh giới Thần Phách mà không phải chịu bất cứ thương tổn nào".
Nghe vậy, Nam Huyền chợt thấy phấn khích hẳn lên: "Chú Nam Chính, nhà họ Nam ta còn có bảo vật cỡ này à?"
Nam Chính cười ngạo nghễ: "Nhà họ Nam ta là một trong ba thế gia của Nam Châu, nói sao cũng phải có chút nền tảng chứ? Tộc trưởng biết mai cậu phải lên đài sinh tử với Diệp Quân kia nên phái lão nô đem bảo vật này đến cho cậu ngay trong đêm".
Nam Huyền nhìn giáp Huyền Quy trong tay, lạnh giọng nói: "Có bảo vật này, ta sẽ đứng ở thế bất bại!"
Nam Chính gật đầu, sau đó lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Nam Huyền.
Hắn ta ngờ vực hỏi: "Đây là?"
Nam Chính cười trả lời: "Thiếu gia mở ra xem đi!"
Nam Huyền mở hộp ra, bên trong có hai viên đan dược bóng láng, trơn nhẵn, toả ra một mùi hương thơm dịu, ngửi vào khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Đồng tử Nam Huyền co lại, kinh ngạc hỏi: "Đây là đan dược cấp Thiên sao?"
Nam Chính gật đầu: "Phục Xuân Đan cấp Thiên, chỉ cần cậu không bị giết chết thì dù bị thương nặng cỡ nào, uống viên đan dược này xong vết thương sẽ hồi phục trong thời gian ngắn nhất".
Nói rồi ông ta dừng lại một lát, sau đó lại nói: "Loại đan dược này nhà họ Nam ta có tổng cộng năm viên!"
Nam Huyền trầm giọng nói: "Ngày mai, ta chắc chắn sẽ giết chết Diệp Quân kia!"
Nam Chính gật đầu: "Tộc trưởng tin tưởng thực lực của cậu. Chỉ cần Diệp Quân chết thì hắn sẽ không còn bất cứ giá trị nào nữa, đến lúc đó nhà họ Nam ta sẽ có thể diệt trừ tận gốc gia tộc họ Diệp ở thành Hoang Cổ".
Nói rồi, ánh mắt ông ta hằn lên tia dữ tợn: "Nhà họ Nam ta muốn người đời hiểu rõ rằng kẻ dám mạo phạm nhà họ Nam ta, chắc chắn chỉ có đường chết!"
Nam Huyền nhận hai viên đan dược và giáp Huyền Quy kia: "Lúc trước, ta chỉ nắm chắc được bảy phần trong việc giết Diệp Quân. Bây giờ ta đã nắm chắc mười mươi!"
Ngoài hai viên đan dược và giáp Huyền Quy, hắn còn có một môn võ kỹ cấp Thiên.
Có thể nói, đừng nói là giết một cường giả cảnh giới Thông U, dù là cường giả cảnh giới Thần Phách cũng có thể đấu thử một phen!
Suy cho cùng, dù là võ kỹ cấp Thiên hay là giáp Huyền Quy, ở giai đoạn này đều được xem như là sự tồn tại nghịch thiên.
Đánh nhau không chỉ dựa vào thực lực, mà còn phụ thuộc vào tiền tài và trang bị!
Gia tộc họ Diệp của Diệp Quân chỉ là một gia tộc nho nhỏ, lấy cái gì để đối đầu với nhà họ Nam?
Nghĩ vậy, Nam Huyền chợt nở nụ cười.
Nam Chính lại nói: "Thiếu gia, gia chủ đã dặn, Diệp Quân này có thể được Phí Bán Thanh khen ngợi thì chắc có điểm hơn người. Thế nên dù ngài có nắm chắc mười phần cũng không được khinh địch, đề phòng bị lật thuyền trong mương!"
Nam Huyền gật đầu: "Ta hiểu! Yên tâm đi, ta sẽ không khinh thường hắn đâu. Trận chiến ngày mai ta sẽ dốc toàn lực, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào!"
Nam Chính cười bảo: "Vậy thì tốt!"
Nam Huyền chậm rãi khép mắt lại: "Ta thấy hơi nôn nóng rồi!"
Nam Chính gật đầu: "Nhà họ Nam ta cũng thấy khá mong chờ! Chỉ cần ngày mai Diệp Quân chết, cường giả nhà họ Nam ta sẽ lập tức tới diệt gia tộc họ Diệp ở thành Hoang Cổ!"
Nam Huyền nhíu mày: "Vậy Phí đạo sư..."
Nam Chính cười: "Yên tâm, chỉ cần Diệp Quân chết, Phí đạo sư kia tuyệt đối sẽ không vì một kẻ đã chết mà trở mặt với nhà họ Nam ta đâu, làm vậy không đáng!"
Nam Huyền gật đầu: "Vậy cũng đúng!"
Nói rồi hắn ta quay đầu nhìn về núi Bán Thanh, nở nụ cười lạnh lẽo.
Chương 44: Ra vẻ quá đi!
Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng ở chân trời, học viên của thư viện Quan Huyên đã nô nức kéo đến đài sinh tử.
Chẳng mấy chốc mà xung quanh đài sinh tử đã có đến hàng vạn học viên vây xem.
Lúc này, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, một thanh niên chậm rãi đáp từ trên trời xuống đài sinh tử.
Thanh niên mặc một bộ trường bào màu mây trắng, hai tay chắp sau lưng, vạt áo phấp phới bay dù trời chẳng có gió.
Người này chính là Nam Huyền!
Nhìn thấy Nam Huyền, những kẻ ủng hộ hắn ta chợt reo hò!
Là một trong ba đại thiên tài trước đây của thư viện Quan Huyên, đương nhiên hắn sẽ có một số lượng người theo ủng hộ nhất định!
Nam Huyền khép hờ đôi mắt, trầm lặng không nói gì.
Lúc này, những cột đá xung quanh cũng xuất hiện vài người!
Phí Bán Thanh cũng đã đến từ sớm, hai mắt bà ấy khép hờ, không biết đang nghĩ gì.
Cách bà ấy không xa chính là đạo sư của Nam Huyền - Tiêu Các, ông ta nhìn Phí Bán Thanh mà không nói gì.
Tống Từ cũng đứng một bên, ông ta nhìn Tiêu Các, vẻ mặt không thiện lành cho lắm!
Ngày trước, Tôn Hùng suýt chút đã bị Nam Huyền này hại chết rồi!
Thù này, đương nhiên ông ta sẽ không quên!
Lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện.
Thấy người đến, mọi người có mặt đều đồng loạt hành lễ: "Bái kiến viện trưởng!"
Người đến chính là viện trưởng của thư viện Quan Huyên, Chu Phu!
Chu Phu khẽ cười, nói: "Không cần đa lễ!"
Nói rồi ông ấy nhìn sang một người thanh niên đứng trên cột đá bên tay phải cách đó không xa, đó chính là Tiêu Qua!
Lúc này, một cô gái bỗng xuất hiện giữa không trung!
Thấy người này, mọi người bỗng sôi nổi hẳn lên!
Nạp Lan Ca!
Giây phút Nạp Lan Ca xuất hiện, ánh mắt của vô số nam học viên bỗng ngây dại cả ra!
Bây giờ ở thư viện Quan Huyên, Nạp Lan Ca được xưng là đệ nhất mỹ nữ!
Vô số người ái mộ cô!
Nạp Lan Ca đáp trên một cột đá, vẻ mặt bình tĩnh.
Lúc này, trong ánh nhìn của tất cả mọi người, một chàng trai xuất hiện cách Nam Huyền không xa!
Chính là Diệp Quân!
Thấy Diệp Quân đến, bầu không khí trên sân được đẩy lên cao trào!
Một trận đại chiến đỉnh cao sắp bắt đầu!
Cùng với sự xuất hiện của Diệp Quân, Nam Huyền dần mở mắt. Hắn ta nhìn Diệp Quân với nụ cười lạnh lẽo trên khoé môi.
Vẻ mặt Diệp Quân vô cùng bình thản.
Bấy giờ, Chu Phu xuất hiện giữa hai người. Ông ấy nhìn cả hai: "Nếu bây giờ hai ngươi muốn rút lui thì vẫn còn kịp!"
Nam Huyền khẽ cười đáp: "Nếu bây giờ rút lui, há chẳng phải trở thành trò cười lớn nhất của cả thư viện sao?”
Nói rồi hắn ta nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Chu Phu rồi khẽ hành lễ: "Viện trưởng, bắt đầu đi ạ!"
Chu Phu gật đầu: "Nếu đã vậy thì bắt đầu từ giây phút này, hai ngươi quyết chiến, sống chết do trời!"
Nói rồi ông ấy xoay người biến mất.
Nam Huyền nhìn Diệp Quân, khẽ cười rồi chắp tay sau lưng: "Diệp Quân, ngày này năm sau sẽ là ngày..."
Ngay lúc này, một thanh khí kiếm xẹt ngang qua chiến trường, nhanh như chớp!
Diệp Quân không phí bất cứ lời nào, cũng không để cho Nam Huyền nói thêm, trực tiếp ra tay!
Vù!
Nam Huyền vừa phản ứng lại, định ra tay nhưng đã muộn. Cổ họng hắn ta bị cắt đứt, máu tươi phun ào ạt, không thể nói tiếp được!
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều như hoá đá!
Chuyện gì vậy?
Trên cột đá, Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân, bà ấy không ngờ Diệp Quân lại thẳng tay xuất kiếm!
Bên dưới, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng!
Không chỉ những học viên đó, những đạo sư đứng trên cột đá, bao gồm cả Chu Phu cũng sững sờ!
Lúc Chu Phu phản ứng lại thì sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Còn Tiêu Các kia thì mặt xám như tro tàn, nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt khó tin.
Bên dưới, Diệp Quân lắc đầu: "Vì sao trước khi đánh nhau luôn thích nói mấy lời châm chọc? Làm vậy có thể giúp ngươi nâng cao năng lực chiến đấu không? Hay là ngươi muốn dùng lời nói để giết chết ta?"
Phía trước Diệp Quân, hai tay Nam Huyền bịt chặt cổ họng đang không ngừng phun máu của mình, hắn ta không thể tin nổi nhìn Diệp Quân, khàn giọng nói: "Ngươi... kiếm tu... đánh lén... không có võ đức..."
Vù!
Lại một thanh khí kiếm nữa đâm xuyên giữa ấn đường Nam Huyền!
Nam Huyền lập tức ngã ra sau!
Nhát chém bồi!
Diệp Quân khẽ lắc đầu: "Viện trưởng đã nói bắt đầu rồi, do ngươi lo nói nhảm, trách được ta sao?"
Đối với hắn, nói nhảm trước khi đánh nhau là một hành động cực kỳ cực kỳ ngu xuẩn!
Diệp Quân bước tới trước mặt Nam Huyền, sau đó lục soát người hắn ta. Lúc soát ra được hai viên đan dược cùng chiếc áo giáp Huyền Quy kia, hai mắt hắn chợt sáng lên, vội thu những thứ kia vào!
Phát tài rồi!
Hắn không lựa chọn đại chiến mấy trăm hiệp với đối phương, vì không cần thiết.
Chuyện một nhát kiếm có thể giải quyết được thì sao phải tốn sức, tốn thời gian?
Hành sự khiêm tốn!
Giết người khoa trương!
"Kiếm tu! Hắn là kiếm tu!"
Lúc này, bỗng một ai đó hô lên!
Nhất thời, tất cả mọi người đều hoàn hồn!
Đây là kiếm tu!
Mọi người lại một phen nhốn nháo!
Thật khó tin!
Diệp Quân không quan tâm, hắn bay tới trước mặt Nạp Lan Ca, giơ tay trái ra: "Kiếm đâu!"
Vù!
Kiếm Hành Đạo chợt bay ra, sau đó lượn một đường tuyệt đẹp trong không trung, cuối cùng vững vàng đáp dưới chân hắn.
Diệp Quân đứng trên kiếm Hành Đạo, sau đó giơ tay phải ra với Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Ca nhìn hắn, cười mỉm rồi đặt tay phải của mình lên tay Diệp Quân, sau đó cô bước lên kiếm Hành Đạo.
Tay trái Diệp Quân khẽ nâng eo Nạp Lan Ca, tay phải chỉ đạo kiếm: "Đi!"
Vù!
Kiếm Hành Đạo hoá thành một đạo kiếm quang bay thẳng lên trời, xuyên phá tầng mây.
Ở dưới mọi người cùng nhìn lên trời, trong mắt những cô gái toàn là sự ngưỡng mộ.
Tiêu Qua đứng một bên nhìn đường chân trời, khẽ nói: "Ra vẻ quá đi!"
Chương 45: Không dám làm bừa
Trên đài sinh tử, Nam Huyền lẳng lặng nằm đó, máu nơi cổ họng vẫn không ngừng phun ra.
Bốn bề tịch mịch!
Vốn tưởng đây sẽ là một trận đại chiến đỉnh cao, nhưng chẳng thể nào ngờ được, nó lại kết thúc thế này!
Chỉ một nhát kiếm!
Ấy thế mà đến một nhát kiếm của Diệp Quân, Nam Huyền cũng không cản được!
Ngoài sự kinh hãi, trong lòng mọi người lại thấy phấn khích nhiều hơn!
Kiếm tu!
Vậy mà thư viện Quan Huyên lại có một kiếm tu!
Trên cột đá, Chu Phu nhìn Phí Bán Thanh, cười nói: "Sư muội giấu kỹ quá nha!"
Phí Bán Thanh im lặng, bà ấy cũng không ngờ Diệp Quân lại đột nhiên xuất kiếm, để lộ thân phận kiếm tu của mình!
Hắn nghĩ thế nào vậy?
Sau một hồi trầm tư, bà ấy khẽ nói: "Ngươi muốn đứng trước mặt con bé nói với tất cả mọi người rằng, vị hôn phu của nó là người rất ưu tú sao?"
Nói đến đây, bà ấy lắc đầu cười: "Thằng nhóc này!"
Rất rõ ràng, Diệp Quân làm như vậy chắc chắn có một phần là do nguyên nhân này. Đồng thời hắn cũng muốn nói cho người khác biết rằng, đừng ai có suy nghĩ nhòm ngó Nạp Lan Ca nữa!
Lúc này, Tiêu Các bỗng xuất hiện trên đài sinh tử. Ông ta không nói gì mà chỉ ôm thi thể của Nam Huyền biến mất nơi đường chân trời.
Phí Bán Thanh nhìn Tiêu Các rời đi, không nói lời nào.
Tống Từ đứng bên đột nhiên nói: "Yên tâm, ông ta không dám làm bừa!"
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu, rồi quay người rời đi!
Tất cả mọi người giải tán!
Chuyện Diệp Quân là kiếm tu cũng nhanh chóng truyền khắp thư viện Quan Huyên.
Kiếm tu!
Số lượng kiếm tu của cả Nam Châu ít đến đáng thương, bấy giờ thư viện Quan Huyên cũng không có kiếm tu nào cả!
Nhưng bây giờ đã có một vị rồi!
Thế nên Diệp Quân lập tức trở thành đề tài nóng của thư viện Quan Huyên, vô số người bàn luận.
...
Diệp Quân đưa Nạp Lan Ca vào giữa tầng mây, hai người ngồi trên kiếm Hành Đạo. Cuối tầm nhìn của cả hai, mặt trời đỏ rực chậm rãi nhô lên, bốn bề là biển mây bồng bềnh.
Nạp Lan Ca bỗng nhẹ nhàng hỏi: "Sao huynh lại để lộ thân phận kiếm tu?"
Diệp Quân cười đáp: "Trước đây ta giấu là lo bị người khác nhắm vào, tránh kẻ lòng dạ hiểm độc. Còn bây giờ, ta đã không sợ nữa rồi!"
Không sợ!
Nạp Lan Ca quay đầu nhìn Diệp Quân, một lúc lâu sau mới nở nụ cười xinh đẹp: "Huynh biết điểm thu hút người khác nhất của mình là gì không?"
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca, cô quay đầu nhìn đường chân trời, khẽ nói: "Tự tin!"
Diệp Quân kinh ngạc: "Tự tin ư?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Ta rất thích sự tự tin của huynh!"
Diệp Quân cười: "Thật ra, ta dùng kiếm còn vì một nguyên nhân nữa!"
Nói rồi hắn quay đầu nhìn chân trời xa vời vợi: "Ta muốn nói cho tất cả mọi người, người muội vừa ý, không hề yếu kém!"
Nạp Lan Ca khẽ nói: "Ta biết!"
Diệp Quân cười nhẹ, không nói thêm gì.
Hai người cứ ngồi vậy ngắm nhìn đường chân trời xa tít mù khơi kia...
...
Trong một đại điện của thư viện Quan Huyên.
Chu Phu cùng tất cả đạo sư của thư viện Quan Huyên tề tựu tại đây.
Chu Phu nhìn Phí Bán Thanh đang ngồi ở dưới, cười nói: "Sư muội, muội giấu bọn ta vất vả quá đấy!"
Tất cả nhìn Phí Bán Thanh, ai nấy đều lắc đầu cười!
Nói thật, họ đều không ngờ Diệp Quân kia lại là một kiếm tu!
Tiêu Các khép hờ hai mắt, im lặng không nói gì.
Phí Bán Thanh bình thản đáp: "Thằng nhóc đề phòng lắm, cậu ta sợ để lộ thân phận kiếm tu sẽ bị kẻ khác nhòm ngó, đối phó!"
Chu Phu khẽ gật đầu: "Suy nghĩ này của cậu ấy là đúng. Muội yên tâm, về chuyện cậu ấy là kiếm tu, thư viện chỉ càng vui mừng chứ tuyệt đối không nhòm ngó truyền thừa kiếm đạo của cậu ấy. Tuy thư viện Quan Huyên của chúng ta không giàu có bằng thượng giới, nhưng tuyệt đối không làm mấy chuyện bỉ ổi như bức hại học sinh của mình!"
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu: "Ta biết!"
Chu Phu nhìn Tiêu Các bên cạnh: "Tiêu đạo sư, chuyện giữa cậu ấy với Nam Huyền đến đây là kết thúc!"
Đây là mệnh lệnh!
Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Các. Bây giờ thư viện lại xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt cỡ này, đương nhiên không thể để kẻ khác bức hại được.
Tiêu Các khẽ gật đầu: "Ta biết nguyên tắc!"
Ông ta biết, nếu mình dám ra tay với Diệp Quân thì chắc chắn sẽ bị mọi người bắt tay công kích.
Chu Phu gật đầu: "Danh sách lên thượng giới tỷ võ đã được xác định: Tôn Hùng, Tiêu Qua, Diệp Quân, Nạp Lan Ca. Ngoài bốn người đó, các vị đạo sư cũng có thể dẫn thêm vài học sinh ưu tú cùng đi để chúng nó mở rộng tầm mắt!"
Mọi người gật đầu.
Chu Phu cười nói: "Giải tán!"
Mọi người rời đi!
Chỉ mình Phí Bán Thanh ở lại.
Chu Phu nhìn Phí Bán Thanh: "Muội đi nói với Diệp Quân, bảo cậu ấy yên tâm về gia tộc họ Diệp, bắt đầu từ giờ phút này, gia tộc họ Diệp và cậu ấy đều được thư viện bảo vệ!"
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi.