Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 641-645
Chương 641: Cho các ngươi nợ tạm
Diệp Quân lại đột nhiên hô lên: “Chờ chút!”
Nghe thấy Diệp Quân gọi, đám cường giả của Thánh Tông vội dừng lại ngay. Diệp Quân nhìn một Đại Đế trong đám người đó, hỏi: “Thương hội Vân Hải lừa của ta sáu tỷ linh nguyên, việc này định tính thế nào?”
Sáu tỷ!
Vị Đại Đế đứng đầu nghe nói thế thì sửng sốt cả người, quay phắt lại, nhìn Cầm quản sự đang run rẩy cách đó không xa: “Sáu tỷ?”
Cầm quản sự cũng đã nghe thấy, sắc mặt đã tái nhợt, run giọng phủ nhận: “Không… Không phải…”
Diệp Quân nhìn chòng chọc vào cô ta: “Không cái gì? Ta nói cho ngươi biết, làm người thì phải biết lấy một đền mười”.
Cầm quản sự run run nói: “Lấy một đền mười là sao?”
Diệp Quân chỉ nhìn chằm chằm cô ta, không nói gì.
Ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Quân khiến Cầm quản sự sợ hãi tột cùng, không dám cãi thêm lời nào, thôi được rồi, ngươi lợi hại, ngươi muốn đền mười thì đền mười đi.
Đã đến nước này, đương nhiên Diệp Quân nói gì cũng đúng.
Diệp Quân lại nhìn sang phía vị cường giả Đại Đế cầm đầu: “Trả ta sáu tỷ, bằng không, từ hôm nay trở đi, thế gian không còn Thánh Tông nữa”.
Nghe vậy, sắc mặt vị Đại Đế kia trở nên vô cùng khó coi, ông ta căm tức nhìn Cầm quản sự: “Còn không chịu giao ra?”
Cầm quản sự vội chỉ vào thi thể Cố Vân Hải: “Ở chỗ ông ta…”
Vị cường giả Đại Đế lạnh lùng liếc nhìn Cầm quản sự rồi mở lòng bàn tay, nhẫn không gian giấu trên thi thể Cố Vân Hải bay về tay ông ta, nhưng kiểm tra bên trong lại chỉ có sáu trăm triệu linh nguyên.
Đại Đế chau mày: “Sao chỉ có sáu trăm triệu?”
Cầm quản sự liếc mắt về phía Diệp Quân rồi cúi đầu, không dám nói lời nào.
Thấy thế, vị cường giả Đại Đế kia còn gì không rõ nữa?
Thiếu niên kiếm tu này muốn tranh thủ tống tiền đây mà!
Tuy vô cùng phẫn nộ nhưng ông ta vẫn không dám nổi giận ra mặt, một vị cường giả tuyệt thế có thể giết chết Mệnh Vận Đại Đế trong nháy mắt như vậy, Thánh Tông tuyệt đối không có khả năng chống lại.
Vị Đại Đế nọ cố nén lửa giận trong lòng, cười cười nịnh bợ: “Thưa công tử, công tử xem…”
Diệp Quân nhìn chòng chọc vào ông ta: “Sáu tỷ!”
Cường giả Đại Đế cười khổ: “Thưa công tử, chúng ta có gì cũng nên nói có lí một chút chứ, ở đây chỉ có sáu trăm triệu, như thế…”
Diệp Quân xua tay: “Giờ ta không thích nói lí, sáu tỷ, ta nói thêm lần cuối, nếu ông còn dám nói nhảm thì tự chịu hậu quả”.
Nghe thấy thế, vị cường giả Đại Đế kia căm hận lắm mà không dám cãi lời nào, đành phải nhún nhường: “Xin công tử chờ một lát, chúng ta sẽ đi gom ngay”.
Nói đoạn, ông ta nhìn sang một ông lão đứng gần đó, gầm lên: “Đi mau!”
Ông lão kia không dám chần chừ, vội quay đầu, biến mất khỏi đó.
Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu chữa thương, khôi phục thể xác.
Cường giả Đại Đế liếc nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy kiêng dè, đương nhiên, nghi hoặc lại càng lớn.
Trong tình huống bình thường, thiên tài ở Loạn Tinh Giới này có những ai, Thánh Tông đều biết cả, nhưng ông ta chưa từng nghe nói đến một kiếm tu trẻ tuổi như thế, càng chưa từng nghe nói đến người phụ nữ váy trắng nọ, chẳng lẽ họ là người từ bên ngoài tới đây?
Bên ngoài!
Nghĩ vậy, sắc mặt vị Đại Đế kia tức thì trầm xuống, khả năng này rất cao.
Chợt nghĩ tới điều gì đó, vị cường giả Đại Đế lại quay đầu lạnh lùng nhìn Cầm quản sự, ánh mắt ông ta không hề che giấu sát ý.
Chuyện thương hội Vân Hải này thường lừa tiền của người khác, ông ta cũng từng nghe nói, nhưng ông ta không ngờ rằng ả đàn bà này lại mờ mắt vì tiền tài đến thế. Không cần nghĩ cũng biết, một thiếu niên có thể tùy tiện lấy ra sáu trăm triệu linh nguyên thì tuyệt đối không phải hạng đơn giản.
Chưa điều tra rõ ràng gốc tích đối phương đã dám thò tay ăn chặn, thật quá ngu xuẩn!
Nay, không chỉ thương hội Vân Hải bị đập tan mà cả tông chủ Thánh Tông cũng bị giết chết rồi, tiếp theo đây, tương lai Thánh Tông đã chẳng còn gì.
Không có Mệnh Vận Đại Đế trấn giữ, Thánh Tông sao còn khả năng đối đầu với Võ Tông?
Haiz!
Cường giả Đại Đế lặng lẽ thở dài, từ nay về sau, Thánh Tông coi như xong rồi.
Cầm quản sự bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cường giả Đại Đế, sắc mặt càng tái mét, cô ta tuyệt vọng mềm người phủ phục trên mặt đất.
Nghĩ tới thủ phạm gây ra cớ sự này, cô ta oán hận nhìn về phía Diệp Quân: “Tất cả là tại ngươi, ngươi đã có hậu thuẫn lớn như vậy, vì sao không nói sớm?”
Tự biết không thể thoát khỏi cái chết, bởi vậy Cầm quản sự đã không còn sợ điều gì nữa.
Dù sao cũng đều là chết mà thôi!
Diệp Quân nghe cô ta nói thế thì nhíu mày, nhìn thẳng vào cô ta: “Đầu óc cô có vấn đề sao?”
Cầm quản sự gằn giọng: “Chẳng lẽ đó không phải là lỗi của ngươi sao? Ngươi đã có hậu thuẫn mạnh như vậy, vì sao từ đầu không nói rõ ra? Nếu ngươi sớm nói, ta nào dám lấy mấy trăm triệu linh nguyên đó của ngươi?”
Diệp Quân càng nghe càng sửng sốt, lối suy nghĩ của người này khiến hắn không thể hiểu nổi.
Không chỉ Diệp Quân, đám người của Thánh Tông đứng gần đó cũng sững sờ.
Cầm quản sự càng nói càng kích động: “Nguyên nhân việc này đúng là do lòng tham của ta gây nên, nhưng nếu gạt chuyện đó qua một bên, chẳng lẽ đám đàn ông các người không có gì sai sao?”
Diệp Quân: “…”
“Câm miệng!”
Một vị cường giả Đại Đế không thể nhịn được nữa, bèn vung tay áo.
Ầm!
Cầm quản sự lập tức mất mạng.
Vị Đại Đế kia lạnh lẽo nói: “Thứ ngu xuẩn!”
Đến ông ta cũng không chịu nổi!
Diệp Quân không nói gì thêm. Trên đời này có rất nhiều người chưa bao giờ biết nhìn thẳng vào lỗi lầm của mình, chỉ biết quy hết trách nhiệm lên người khác.
Không bao lâu sau, thân thể Diệp Quân đã khôi phục. Lúc này, ông lão của Thánh Tông đã rời đi lúc trước cũng vừa quay lại, cầm một chiếc nhẫn không gian đưa cho vị Đại Đế đứng đầu. Vị Đại Đế kia liếc nhìn nó, sắc mặt khó coi, do dự một chút mới đưa cho Diệp Quân: “Thưa công tử, trong này có tổng cộng năm tỷ linh nguyên, đây là toàn bộ tài sản của Thánh Tông ta hiện tại, công tử xem…”
Diệp Quân nhận chiếc nhẫn không gian, nói: “Phần còn lại cho các ngươi nợ tạm”.
Vị Đại Đế vội thưa: “Vâng vâng”.
Nói đoạn, ông ta vội dẫn đám cường giả rời khỏi đó.
Sau khi đám cường giả của Thánh Tông đi khuất, Diệp Quân mới quay đầu, định rời nơi này. Nhưng đúng vào thời khắc đó, một dị biến nổi lên, khi hắn còn chưa kịp định thần, một nắm đấm xuất hiện, đánh trúng bụng hắn.
Rầm!
Diệp Quân bay ra xa vạn trượng, lúc rơi xuống, miệng đã liên tiếp hộc mấy ngụm máu tươi.
Chương 642: Ta chỉ nói một lần!
Diệp Quân cố nén cơn đau nơi bụng, chầm chậm bò dậy, lau vết máu bên khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi đó có một người phụ nữ đang đứng.
Người phụ nữ này dáng dong dỏng cao, váy trắng chạm đất, sắc mặt như thể bị bao phủ sau một lớp sương giá, lạnh lẽo tột cùng, không có lấy một tia cảm xúc, trông chẳng khác nào một tảng băng.
Chấp Kiếm Nhân!
Trông thấy Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân thoáng ngẩn ra, hắn thật không ngờ người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ cố tình tới đây tìm mình?
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ánh mắt lạnh như băng, miệng cười nhạt: “Tên khốn kiếp, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Diệp Quân lau vết máu tươi lại đang trào ra trên khóe miệng, cười rộ lên: “Đường đường là Chấp Kiếm Nhân của Chân vũ trụ mà lại đi đánh lén? Ta thật không ngờ đấy”.
Chấp Kiếm Nhân khinh thường nói: “Đánh ngươi còn cần phải đánh lén sao?”
Diệp Quân chăm chú nhìn bà ta: “Trước kia chúng ta đã hẹn một năm sau mới đánh một trận, hiện giờ còn chưa đến thời hạn một năm… Đương nhiên, nếu muốn đánh ngay lúc này cũng không phải là không được, tới luôn đi”.
Vừa dứt lời, hắn đã xòe tay, một thanh ý kiếm xuất hiện, mặc dù biết đánh không lại người phụ nữ này nhưng cũng không còn cách nào, đánh không nổi thì vẫn phải đánh và bị đánh thôi, nếu đã thế, chi bằng cứ kiên cường lên một chút.
Chấp Kiếm Nhân bước lên một bước: “Chớ nói ta ỷ lớn bắt nạt nhỏ, hiện giờ ta đã tự hạ cảnh giới xuống tương đồng cùng ngươi, tránh cho ngươi thua còn không chịu phục”.
Dứt lời, Chấp Kiếm Nhân lật bàn tay, cảnh giới lập tức bị trấn áp xuống tới Chí Tiên, nhưng tuy đã tự hạ cảnh giới, hơi thở hùng hồn trên người vẫn cứ vượt xa Diệp Quân.
Đây là bản chất nội tại, là thứ mà Diệp Quân hiện tại không thể so được.
Diệp Quân thấy thế cũng yên tâm hơn, ít ra thì người này vẫn còn biết giữ đạo đức cơ bản của người học võ.
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên phất tay áo, một viên đan dược rơi xuống trước mặt Diệp Quân: “Vừa rồi ta đã đánh ngươi một quyền, để trận này được công bằng, ngươi chữa thương trước đi, sau đó hẵng đánh với ta”.
Trong tình huống thế này, đương nhiên Diệp Quân sẽ không sĩ diện, hắn uống viên đan dược, ngồi xếp bằng bắt đầu chữa thương.
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Diệp Quân, ánh mắt như thể muốn xé nát kẻ kia ngay lập tức.
Đúng lúc này, chân trời bên phải chợt xuất hiện mười mấy hơi thở cực kì mạnh mẽ, giây lát sau, có một đám cường giả lao ra.
Người cầm đầu chính là Tuyết Phong, sau lưng ông ta là một đám cường giả của Tuyết tộc.
Tuyết Phong trông thấy Diệp Quân, lập tức vui mừng quá đỗi: “Rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi”.
Nói đoạn, ông ta định tấn công Diệp Quân, nhưng lại đột nhiên cảm thụ được điều gì, ông ta quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân đang đứng cách đó không xa.
Nhìn rõ Chấp Kiếm Nhân, Tuyết Phong cau mày: “Ngươi là ai?”
Chấp Kiếm Nhân chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta, không nói một lời.
Tuyết Phong nhìn chằm chằm vào Chấp Kiếm Nhân, gầm lên: “Không muốn chết thì cút xa chỗ này chút đi!”
Người kia chỉ mới có cảnh giới Chí Tiên, cho nên ông ta không hề e sợ.
Trong thế giới tu đạo, kẻ mạnh làm vua, khi gặp người tu đạo có cảnh giới thấp hơn mình, rất nhiều cường giả luôn giữ thái độ kẻ bề trên, thoải mái thao túng sinh mệnh đối phương.
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng liếc nhìn Tuyết Phong: “Cút! Ta chỉ nói một lần thôi!”
Tuyết Phong nheo mắt, cười nhạo: “Một Chí Tiên tép riu mà cũng dám ngông cuồng như thế à?”
Một lão già đứng bên cạnh ông ta đột nhiên khục khặc cười cười, vẻ rất dâm dục: “Ả này nhất định là tình nhân của Diệp Quân rồi, chi bằng chúng ta bắt ả lại, làm nhục ả ngay trước mặt Diệp Quân, như vậy chẳng phải rất thú vị sao?”
Nghe thấy lão ta nói thế, đám cường giả của Tuyết tộc đứng quanh đó đều cất tiếng cười ha hả.
Đúng lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột ngột biến mất khỏi chỗ cũ.
Một luồng kiếm quang lóe lên.
Lão già vừa nói những lời tục tĩu đột nhiên biến sắc, vừa định lùi lại thì đã có một thanh kiếm lao đến, xuyên qua miệng lão ta.
Xoẹt!
Lão ta đã bị thanh kiếm này ghim chặt một chỗ, không thể nhúc nhích.
Chấp Kiếm Nhân xoay người, hóa thành một tia sáng lướt qua.
Vèo!
Một tích tắc sau, hơn chục cái đầu đầm đìa máu tươi đã bay vèo ra ngoài, nơi đó chỉ còn Tuyết Phong và lão già bị ghim kiếm vào miệng còn sống sót.
Thấy thế, sắc mặt Tuyết Phong biến đổi kịch liệt, ông ta hoảng sợ nhìn người phụ nữ cầm kiếm trước mắt, lẩy bẩy nói: “Ngươi… Ngươi là ai?”
Chấp Kiếm Nhân chỉ thờ ơ nhìn ông ta một cái: “Tuyết tộc phải không? Người đâu!”
Chấp Kiếm Nhân vừa gọi đã có một cường giả mặc bộ giáp tím xuất hiện bên cạnh.
Chấp Kiếm Nhân lạnh nhạt nói: “Mang hai người này về Tuyết tộc, sau đó, giết sạch người trong Tuyết tộc trước mặt chúng”.
Nói đến đó, Chấp Kiếm Nhân chỉ vào lão già vừa thốt lên những lời tục tĩu: “Sau khi diệt sạch Tuyết tộc thì tống kẻ này vào chuồng lợn, cho lão nuốt năm cân Hợp Hoan Tán, phải nhớ, không được để lão chết, hãy để lão vĩnh viễn sung sướng như thế suốt đời”.
Nghe vậy, lão già kia suýt thì té xỉu.
Vị cường giả mặc giáp tím kia đã nhanh nhẹn xách hai người mang đi, dù Tuyết Phong là Đại Đế nhưng khi đối diện với vị cường giả này, ông ta vẫn không hề có năng lực phản kháng.
Sau khi xử lý xong đám người của Tuyết tộc, Chấp Kiếm Nhân lại quay sang nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh lẽo tột cùng, lạnh lẽo đến mức nhiệt độ xung quanh dường như cũng đã giảm xuống rất nhiều.
Thật hiển nhiên, cơn giận của Chấp Kiếm Nhân còn chưa tan hết.
Lúc này, Diệp Quân đã chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân: “Bắt đầu đi!”
Chấp Kiếm Nhân chăm chú nhìn Diệp Quân: “Ngươi có thể dùng bất cứ thần vật nào, kể cả thanh thần kiếm trước kia của ngươi”.
Diệp Quân chỉ cười cười: “Không cần!”
Chấp Kiếm Nhân cũng không nhắc lại, thân mình thoáng dao động, hóa thành một luồng kiếm quang, lao về phía Diệp Quân.
Một thanh kiếm nhằm thẳng giữa hai chân mày Diệp Quân phi tới.
Một kiếm này thực sự quá nhanh, khi Diệp Quân thấy Chấp Kiếm Nhân nhúc nhích thì kiếm đó đã lao tới gần sát giữa trán hắn.
Tuy lòng đã sớm có chuẩn bị nhưng thấy kiếm của Chấp Kiếm Nhân tới quá nhanh, Diệp Quân vẫn phải giật mình khiếp sợ.
Mặc dù kinh sợ trong lòng nhưng phản ứng của Diệp Quân không vì thế mà chậm lại, hắn hơi nghiêng người, thành công né được một kiếm chí mạng này. Nhưng Chấp Kiếm Nhân dường như đã sớm liệu trước phản ứng của hắn, cho nên đổi đâm thành quét kiếm, thân kiếm quét ngang vai Diệp Quân.
Uỳnh!
Diệp Quân bị đánh lùi mười mấy trượng, hắn chưa kịp dừng, Chấp Kiếm Nhân đã lại lao tới, đâm thẳng mũi kiếm vào giữa hai chân mày hắn. Diệp Quân lập tức biến mất, nhưng hắn không lùi mà lại tiến thêm, đâm kiếm về phía Chấp Kiếm Nhân.
Hai kiếm đối nhau!
Rầm!
Luồng kiếm quang bỗng chốc vỡ vụn, Diệp Quân bị đẩy lùi, thân mình chưa dừng lại, kiếm của đối thủ đã đâm tới.
Diệp Quân nheo mắt, vung tay đâm ra một kiếm.
Một kiếm Bất Bại!
Rầm!
Kiếm quang hiện ra, Chấp Kiếm Nhân đã vọt tới trước mặt Diệp Quân đột nhiên bị đẩy lùi ra sau hơn chục trượng.
Sau khi dừng lại, Chấp Kiếm Nhân híp mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Quân: “Bất Bại!”
Diệp Quân lau vết máu trào ra nơi khóe miệng, nhìn Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, lòng đầy khiếp sợ.
Chấp Kiếm Nhân không thể ngờ, kiếm đạo của Diệp Quân đã Phá Phàm, hơn nữa, hắn còn lĩnh hội được chiêu thức Bất Bại cuối cùng trong bản Bất Bại Quyền Kinh của đại tỷ.
Ngay lúc này, Diệp Quân chợt biến mất, Chấp Kiếm Nhân cũng biến mất theo.
Chương 643: Ngươi dám sàm sỡ ta!
Vèo!
Vèo!
Hai âm thanh xé trời của hai luồng kiếm quang đột ngột vang lên.
Tốc độ của hai người đều cực nhanh, kiếm quang giăng khắp nơi, hoàn toàn không thể nhìn thấy bản thể của họ.
Nhưng thực chất, Diệp Quân vẫn đang bị vây ở thế yếu, không chỉ có thế, toàn thân hắn bắt đầu xuất hiện những vết kiếm. Trái lại, Chấp Kiếm Nhân không hề có lấy một vết thương, bởi vì mỗi một kiếm của Diệp Quân đều bị Chấp Kiếm Nhân tránh được hoặc chống đỡ thành công.
Tuy cảnh giới tương đương nhưng thực lực hai bên vẫn chênh nhau quá lớn.
Ầm!
Vào lúc này, Diệp Quân vừa bị đẩy lùi, còn chưa kịp đứng vững, Chấp Kiếm Nhân đã phóng tới trước mặt.
Rầm!
Diệp Quân nheo mắt, vung ngang kiếm chống đỡ.
Ầm!
Diệp Quân lại bị đánh lùi.
Ngay khoảnh khắc hắn vừa lùi lại, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên biến mất, lại một kiếm phóng tới.
Diệp Quân đã hoàn toàn bị chèn ép, chỉ có thể đỡ từng chiêu.
Rầm!
Lại bị đẩy lùi.
Bấy giờ, người phụ nữ bí ẩn chợt lên tiếng: “Đây là kiếm kỹ giúp muội ấy nổi danh, do muội ấy tự nghĩ ra, Bộ Kiếm, tổng cộng có mười hai bước, mỗi bước một kiếm, liên miên bất tận, chỉ cần bị kiếm thứ nhất áp chế thì mười một kiếm sau cũng sẽ áp chế được đối thủ, cho đến chết mới thôi”.
Bộ Kiếm!
Đúng lúc đó, lại một kiếm đâm tới, lần này, Diệp Quân cũng chắn kiếm chống đỡ, nhưng hắn chỉ chắn nghiêng thân kiếm, bởi thế, khi Chấp Kiếm Nhân đâm vào kiếm của hắn, kiếm bị chệch đi, lưỡi kiếm vốn đang hướng về cổ họng hắn đột nhiên đổi hướng, đâm về vai trái của hắn.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm xuyên qua vai trái của Diệp Quân.
Gần như cùng lúc, Diệp Quân bỏ kiếm, cố nén cơn đau buốt từ vai trái, vung tay đánh về phía trước một quyền.
Một quyền mang sức mạnh nứt đất lở trời!
Quyền này đánh thẳng vào vùng bụng Chấp Kiếm Nhân.
Ầm!
Hai người đồng thời lùi lại.
Chấp Kiếm Nhân lùi đủ trăm trượng mới ngừng được, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, lúc này, Diệp Quân đột nhiên bước lên trước một bước, kiếm vung lên, nháy mắt đã phóng tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân.
Một bước là một kiếm!
Chấp Kiếm Nhân nheo mắt, vung kiếm, nhưng không chặn ngang mà đâm thẳng về phía kiếm của Diệp Quân.
Trực tiếp đối đầu!
Tuy Chấp Kiếm Nhân đã tự hạ cảnh giới nhưng thực lực tổng thể vẫn cao hơn Diệp Quân.
Mà vào lúc này, ý kiếm trong tay Diệp Quân bỗng dưng biến mất, kiếm của Chấp Kiếm Nhân đâm xuyên bụng hắn. Đồng thời, Diệp Quân cũng dấn người lên, ôm lấy Chấp Kiếm Nhân, theo đà đập mạnh đối phương xuống đất.
Bị Diệp Quân bất ngờ ôm lấy, Chấp Kiếm Nhân vừa giận vừa cả kinh, nhưng chưa kịp định thần thì đã cảm nhận được một cơn đau buốt từ sau lưng truyền đến, ngay sau đó, Diệp Quân đã đập đầu vào ngay mặt Chấp Kiếm Nhân.
Rầm!
Hai người đều bị đâm cho choáng váng. Cả hai đều là kiếm tu thuần túy, không tu thân xác, bởi vậy, vật lộn thế này khiến cả hai đều không chịu nổi.
Chấp Kiếm Nhân muốn vùng thoát khỏi Diệp Quân, nhưng lúc này, Diệp Quân sao dám để người phụ nữ này thoát ra? Hắn biết, một khi kéo dài cự ly thành công, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của người này, chỉ có vật lộn cự ly gần thì hắn mới có một đường sống.
Diệp Quân ôm chặt Chấp Kiếm Nhân, hai người lại lăn mấy vòng trên mặt đất. Ngay lúc này, Diệp Quân đột ngột ghé răng cắn vào yết hầu Chấp Kiếm Nhân, cũng vào khoảnh khắc ấy, Chấp Kiếm Nhân nghiêng mặt cắn yết hầu hắn.
Trong tích tắc, cả hai đều ngừng lại.
Nhưng ngay sau đó, đáy mắt cả hai toát lên một tia tàn nhẫn, đồng thời dồn sức cắn.
Thật sự là liều chết!
Song bấy giờ, khu vực này đột nhiên xuất hiện biến hóa khác thường, cách hai người không xa, có một vòng xoáy màu đen vừa xuất hiện, giây lát sau, một lực hút khủng bố lan ra khắp chốn, nháy mắt, hai người đã bị cuốn vào tâm vòng xoáy màu đen kì lạ đó.
Chỉ vài tích tắc sau, Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân bị văng xuống mặt đất, cả hai đều phải nhíu mày.
Dù gặp sự cố đột ngột, cả hai đều chưa chịu buông lỏng hàm.
Hai người không để ý đến sự biến hóa khác thường vừa rồi, chỉ ngó chừng nhau, Chấp Kiếm Nhân nhìn chòng chọc vào Diệp Quân, ánh mắt sắc như kiếm, tràn đầy sát ý.
Ánh mắt Diệp Quân dữ dằn hẳn lên, mẹ kiếp, người phụ nữ này chèn ép người ta thái quá. Hắn chướng mắt bà ta đã lâu.
Hai người vẫn quấn chặt lấy nhau, nhưng không có lấy một tia mờ ám, chỉ có sát ý đằng đằng.
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: “Buông ra!”
Diệp Quân bảo: “Đừng mơ!”
Hiện giờ bụng hắn đã trúng một kiếm, nếu buông người này ra thì chắc chắn sẽ bị đánh không có khả năng phản kháng.
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên gầm lên giận dữ: “Ngươi có buông ra hay không?”
Diệp Quân cũng cả giận, quát: “Không!”
Chấp Kiếm Nhân hằn học nhìn Diệp Quân: “Vậy ta khôi phục thực lực, ngươi tin không?”
Diệp Quân nói: “Nếu tỷ khôi phục thực lực thì chính là sợ thua, dù ta có bị tỷ giết, ta cũng sẽ khinh thường tỷ”.
Chấp Kiếm Nhân chòng chọc nhìn Diệp Quân, không nói lời nào.
Diệp Quân cũng nhìn chằm chằm vào Chấp Kiếm Nhân, thực chất lúc này lòng hắn cũng hơi hoảng, dĩ nhiên, hắn cũng sợ người này nổi nóng mà khôi phục thực lực, có điều, trong tình thế này, hắn buộc phải đặt cược tính mạng mình vào niềm tin rằng Chấp Kiếm Nhân cũng muốn giữ thể diện.
Thân thể hai người áp sát nhau, không ai nói một lời, bầu không khí dường như có gì đó không bình thường.
Diệp Quân không nghĩ nhiều, hắn chỉ biết, nếu thả người này ra thì mình sẽ bị đánh chết, bởi vậy, hắn phải liều mạng ôm chặt đối phương.
Chấp Kiếm Nhân thì lại khác, lúc này đang kinh hãi vô cùng.
Bởi Chấp Kiếm Nhân phát hiện mình không thể khôi phục thực lực, dường như thực lực của mình đã bị phong ấn rồi.
Không còn chút tu vi nào!
Sao lại thế được?
Chấp Kiếm Nhân vô cùng hoảng sợ, đây là nơi nào?
Đúng lúc này, đột nhiên Chấp Kiếm Nhân cảm nhận được sự khác thường ở phần thân dưới, sắc mặt đột ngột thay đổi, gầm lên giận dữ: “Ngươi dám sàm sỡ ta!”
Chương 644: Không muốn kể lể!
Sàm sỡ?
Nghe thấy Chấp Kiếm Nhân nói thế, Diệp Quân nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Tỷ đang nói gì thế?”
Chấp Kiếm Nhân căm tức nhìn Diệp Quân, hai mắt như tóe lửa: “Ta muốn giết ngươi! Ta phải giết ngươi!”
Diệp Quân cả giận quát: “Tỷ đừng có nói lung tung, ta sàm sỡ tỷ khi nào?”
Chấp Kiếm Nhân điên cuồng quát: “Bên dưới đó…”
Diệp Quân sửng sốt, nhưng hắn đã nhanh chóng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Hắn trầm giọng bảo: “Đó là máu của ta!”
Máu?
Nghe vậy, Chấp Kiếm Nhân lập tức ngây người.
Vừa rồi Chấp Kiếm Nhân đột nhiên cảm thấy thân dưới bị thứ gì đó thấm ướt, hết sức khác thường, tưởng rằng đó là thứ kia của Diệp Quân cho nên mới giận dữ như thế.
Thì ra không phải vậy.
Là máu!
Bấy giờ Chấp Kiếm Nhân mới nhớ ra, vừa rồi mình đã đâm trúng bụng Diệp Quân, lúc này vết thương nơi bụng hắn vẫn đang trào máu tươi, ngấm sang người mình, máu là thứ chất lỏng dính nhớp, cảm giác rất giống như cái thứ gì đó được đề cập tới trong sách của đại tỷ.
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, không biết phải nói gì, mẹ kiếp, người phụ nữ này thật là, đầu óc đen tối hết sức.
Bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân trừng hắn một cái, cả giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Diệp Quân không để ý tới Chấp Kiếm Nhân nữa, tâm tư mau chóng quay lại tình cảnh hiện giờ. Lúc này hắn đang trong tình thế tiến không được lùi không xong, bởi vì thương tích của hắn nặng hơn người phụ nữ này, nếu không được trị liệu đúng lúc, thương tích sẽ ngày càng nặng hơn, cứ tiếp tục như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho hắn.
Lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: “Buông ra!”
Diệp Quân lắc đầu, quả đoán cự tuyệt: “Không!”
Chấp Kiếm Nhân giận lắm, mắng to: “Ngu xuẩn, ngươi xem xem ngươi có thể điều chuyển huyền khí nữa không?”
Diệp Quân sửng sốt, vội vã điều chuyển huyền khí, hắn lập tức nhận ra, mình không thể điều chuyển được một tia huyền khí nào. Hắn cau mày: “Chuyện gì thế này?”
Nói đoạn, hắn vội vã liên hệ với Tháp gia, nhưng lại kinh hãi phát giác mình không thể liên lạc được với Tháp gia.
Tháp gia cùng người phụ nữ bí ẩn như thể đã biến mất rồi.
Lần này Diệp Quân hoàn toàn ngây dại.
Tình huống thế này, trước đây hắn chưa từng gặp lần nào.
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, giọng bỗng trở nên bình thản: “Buông ra!”
Diệp Quân vẫn lắc đầu lia lịa: “Không được, buông ra ta sẽ bị tỷ đánh chết, đợi lát mà ta vẫn không tìm ra biện pháp nào khả thi thì ta cắn chết tỷ luôn, chúng ta cùng chôn thây ở nơi này”.
Chấp Kiếm Nhân căm tức nhìn Diệp Quân: “Ngươi buông ra, ta không đánh ngươi!”
Diệp Quân lắc đầu: “Không được”.
Chấp Kiếm Nhân cố nén lửa giận trong lòng: “Ta nói được làm được”.
Diệp Quân trầm ngâm một lát, hắn cảm thấy vết thương của mình đang ngày càng nặng hơn, nếu tiếp tục giằng co như thế, chỉ sợ máu sẽ chảy cạn.
Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Đã nói không đánh ngươi là sẽ không đánh ngươi”.
Diệp Quân im lặng hồi lâu mới trầm giọng bảo: “Ta tin tỷ lần này”.
Nói đoạn, hắn chầm chậm buông Chấp Kiếm Nhân ra.
Nhưng khi hắn vừa buông bà ta ra, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nện một quyền thật mạnh vào ngay mặt hắn.
Thịch!
Tuy tu vi đã bị khóa lại nhưng khi trúng một quyền này, Diệp Quân vẫn cứ bị đánh bay ra sau mấy trượng. Chấp Kiếm Nhân nhảy lên, xông thẳng tới, tung chân đá trúng bụng Diệp Quân: “Ta đánh chết ngươi”.
Thịch!
Diệp Quân lại bị đá bay ra xa mấy chục trượng nữa. Chấp Kiếm Nhân chưa chịu dừng tay, nàng ta tiếp tục xông tới, tay đấm chân đá, khiến Diệp Quân liên tục hộc máu. Nàng ta vừa đánh vừa mắng chửi: “Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi, gã đàn ông thối tha…”
Quyền cước như mưa rơi xuống người Diệp Quân, lúc này, hắn đã hoàn toàn không cách nào phản kháng.
Hồi lâu sau, Diệp Quân nằm nhoài trên mặt đất, ánh mắt dần mất tiêu cự, hắn cảm thấy ý thức của mình cũng trôi xa dần.
Mình cứ thế mà chết đi sao?
Những cơn đau khắp người vẫn liên tiếp truyền về não, người phụ nữ kia vẫn còn đang đánh.
Chết!
Diệp Quân đột nhiên nghĩ tới rất nhiều người, Tiểu Ca, Thiên Thiên, Tịch Huyền, Nam Cung Tuyết, cùng với các huynh đệ, bạn bè…
Cứ thế mất mạng dưới tay người phụ nữ này thì thật không cam lòng!
Không cam lòng!
Khát vọng sống sót mãnh liệt khiến Diệp Quân chợt nắm chặt hai tay, gầm lên: “Không!”
Ầm!
Vừa dứt lời, huyết dịch trong cơ thể hắn chợt như sôi trào, một luồng sức mạnh huyết mạch cực mạnh bùng lên, hất văng Chấp Kiếm Nhân ra xa mấy trượng.
Chấp Kiếm Nhân rơi xuống đất, sửng sốt nhìn Diệp Quân, sức mạnh huyết mạch?
Lúc này, Diệp Quân đã vùng dậy, tung người nhào về phía Chấp Kiếm Nhân. Chấp Kiếm Nhân biến sắc, vô thức khép hai ngón tay muốn xuất kiếm, rồi lại kinh hãi nhớ ra, tu vi của mình đã bị phong ấn, không thể xuất kiếm.
Diệp Quân đã nhảy tới, đè lên người Chấp Kiếm Nhân.
Thấy đôi mắt Diệp Quân đã đỏ như nhuộm máu, Chấp Kiếm Nhân cả kinh trong lòng: “Ngươi định làm gì?”
Diệp Quân gầm lên một tiếng, cúi người cắn mạnh vào yết hầu Chấp Kiếm Nhân. Nàng ta kinh sợ, vung tay ôm Diệp Quân lăn một vòng, nhưng chỉ giây lát sau, Diệp Quân đã lật được nàng ta lại, đè chặt dưới người. Trong lúc giãy giụa, áo váy Chấp Kiếm Nhân đã xốc xếch và rách toạc, để lộ một mảng da thịt trắng nõn.
Giữa vùng tuyết trắng điểm xuyết một ánh hồng!
Đẹp không sao tả xiết.
Diệp Quân đã dần mất đi lí trí, lại thấy được cảnh tượng trước mắt liền ngây người, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Nhận thấy ánh mắt nóng rực của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, quát to: “Ngươi dám làm nhục ta, ta nhất định sẽ lóc thịt bầm thây ngươi…”
Những lời ấy lọt vào tai một Diệp Quân đã hoàn toàn mất sạch lí trí chẳng có chút tác dụng gì. Thú tính trong cơ thể hắn chợt bùng nổ, hắn cúi người…
Ngậm lấy!
Chuyện gì sau đó… tác giả không muốn kể lể, đã lược bớt mười chương…
Chương 645: Xấu lắm, xấu muốn chết!
Thật lâu sau, phải chừng nhiều canh giờ, trận đại chiến này mới kết thúc.
Diệp Quân nằm dài trên mặt đất, huyết mạch phong ma trong cơ thể đã từ từ lùi đi, lí trí dần quay về.
Mình còn chưa chết?
Diệp Quân chau mày, quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân đang lẳng lặng đứng cách đó không xa. Lúc này, người kia đang lặng lẽ nhìn hắn, bắp chân Chấp Kiếm Nhân đầy những vệt máu.
Diệp Quân kinh ngạc, người phụ nữ này không tranh thủ lúc hắn hôn mê để giết hắn sao?
Ánh mắt Chấp Kiếm Nhân lạnh lẽo vô cùng, nhưng cảm giác lạnh này lại không giống như trước kia. Trước kia, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo như băng, nhưng giờ đây, cảm giác lạnh này như thể xuyên qua da thịt thẩm thấu vào xương, khiến người ta sợ hãi.
Diệp Quân vô thức lùi về sau đề phòng.
Chấp Kiếm Nhân vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân, không hề che giấu sát ý trong mắt, nhưng nàng ta không ra tay, bởi nàng ta biết, một khi đẩy người kia đến bước đường cùng, huyết mạch phong ma trong người hắn sẽ lại bị kích hoạt, khi ấy, nàng ta không phải là đối thủ của Diệp Quân.
Nhưng điều khiến Chấp Kiếm Nhân nghi hoặc nhiều nhất là, cấm chế thần bí của nơi này lại không thể phong ấn được huyết mạch của Diệp Quân.
Chấp Kiếm Nhân đè nén sát ý trong lòng, chầm chậm nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, thân mình run lên.
Chuyện xảy ra hôm nay thật sự là một nỗi sỉ nhục vô bờ đối với nàng ta!
May thay, người đàn ông kia không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Xa xa, Diệp Quân không để ý đến Chấp Kiếm Nhân nữa, hắn bắt đầu tự băng bó qua loa cho mình rồi nhìn quanh, lòng nghi hoặc vô cùng, nơi này có thể phong ấn cả tu vi của Chấp Kiếm Nhân, thật là đáng sợ.
Thực lực của người phụ nữ này chắc chắn phải thuộc cấp bậc mạnh nhất trong toàn bộ vũ trụ, ngay cả Tuế Nguyệt Đại Đế cũng không xứng là đối thủ của nàng ta.
Nhưng khi rơi vào đây, bà ta vẫn bị cấm chế của nơi này phong ấn tu vi.
Nơi này thật là khủng khiếp.
Diệp Quân càng thêm đề phòng. Hắn quan sát xung quanh, nhận ra mình và Chấp Kiếm Nhân đang ở bên trong một sơn cốc, phía ngoài sơn cốc, cách nơi này chừng nghìn trượng, có một ngôi chùa cổ xưa tồi tàn.
Chùa cổ!
Diệp Quân đột nhiên đứng lên, nhưng vừa đứng dậy lại phát hiện chân mình mềm nhũn, suýt thì ngã sấp xuống.
Diệp Quân kinh hãi, sao chân lại mềm ra như vậy?
Cái cảm giác mềm nhũn này, người thường không cách nào lĩnh hội được.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình bị thương. Hắn cố nhấc chân đi ra bên ngoài, lại nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, cố gắng cách xa nàng ta thêm chút nữa, Diệp Quân vẫn hết sức đề phòng người phụ nữ này.
Chấp Kiếm Nhân bỗng cất tiếng hỏi: “Ngươi có thể liên lạc với người phụ nữ trong tháp kia không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Chấp Kiếm Nhân chau mày.
Do dự một lát, Diệp Quân hỏi: “Tỷ cũng không biết nơi này là nơi nào à?”
Chấp Kiếm Nhân cả giận quát: “Ta biết thì còn cần hỏi ngươi chắc? Ngươi bị đần sao?”
Diệp Quân nhăn mày: “Sao tính tình tỷ nóng nảy thế?”
Chấp Kiếm Nhân gườm gườm nhìn Diệp Quân: “Ta nóng tính thế đấy, liên quan gì đến ngươi!”
Diệp Quân lắc đầu: “Vẫn là Bát Uyển tốt!”
Chấp Kiếm Nhân cười nhạt: “Vậy ngươi đi mà tìm Bát Uyển của ngươi đi”.
Diệp Quân liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, lòng nghi hoặc, thái độ của người này sao khó hiểu thế nhỉ.
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: “Chấp Kiếm Nhân, mặc dù hai ta là tử địch, nhưng bây giờ, chúng ta đều đã lọt vào nơi quỷ quái này, nếu còn ra sức đấu đá thì cũng chỉ có một kết cục là cùng chôn thây trong này thôi. Nói thật, ta không muốn chết ở đây, hẳn tỷ cũng thế. Nếu đã vậy, sao chúng ta không tạm thời liên hợp tìm cách thoát khỏi đây, đợi khi nào ra ngoài rồi hẵng tiếp tục tính toán ân oán cũ? Tỷ xem thế có được không?”
Chấp Kiếm Nhân chỉ nhìn Diệp Quân chằm chằm, không nói một lời.
Diệp Quân biết tính nàng ta, không mắng chửi tức là đã đồng ý, bèn nói ngay: “Chúng ta tới ngôi chùa cổ phía trước xem sao”.
Nói đoạn, hắn quay đầu đi trước.
Chấp Kiếm Nhân cũng đi theo, nhưng vừa nhấc chân bước đi, phần thân dưới lại đau nhức khó nhịn, Chấp Kiếm Nhân nhíu chặt mày, nhìn về phía Diệp Quân, tức giận mắng: “Đồ chết tiệt, thứ đàn ông chó má!”
Diệp Quân bị mắng mà không hiểu vì sao, người phụ nữ này điên rồi à? Động chút là mắng chửi người.
Nhưng khi thấy Chấp Kiếm Nhân bước đi tập tễnh, hắn sửng sốt khó hiểu, chẳng lẽ Chấp Kiếm Nhân bị thương ở chân?
Thấy Diệp Quân nhìn về phía này, Chấp Kiếm Nhân lại nổi giận mắng to: “Nhìn cái gì? Hả? Ngươi nhìn gì? Mẹ kiếp!”
Diệp Quân không biết phải nói gì nữa, bèn quay đầu đi luôn.
Người này quả là ngoa ngoắt vô địch!
Đi được một đoạn, hắn phát hiện, Chấp Kiếm Nhân vẫn đi rất chậm, bước đi khó nhọc, mày nhíu chặt như là đau đớn lắm.
Nếu cứ tiếp tục di chuyển với tốc độ này, chỉ sợ đến đêm cũng không tới được ngôi chùa kia.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi quay lại chỗ Chấp Kiếm Nhân. Thấy Diệp Quân đi tới, Chấp Kiếm Nhân lập tức nổi giận: “Ngươi muốn làm gì? Hả?”
Diệp Quân trầm giọng bảo: “Đi với tốc độ này thì bao giờ chúng ta mới tới được chùa?”
Nói đoạn, hắn không để ý sự phản đối của Chấp Kiếm Nhân, vươn tay bế ngang Chấp Kiếm Nhân lên, đương nhiên, hắn vẫn phải phòng bị người này, tay trái ôm ngang eo nàng ta đè chặt lại, nếu người này cố tình gây khó dễ, hắn có thể áp chế được ngay.
Cùng lắm thì hai bên cùng chết!
Chấp Kiếm Nhân ban đầu còn phản kháng, nhưng lát sau lại không giãy giụa nữa.
Chấp Kiếm Nhân cũng không muốn chết ở chỗ này.
Đường đường là thống lĩnh của quân cận vệ, nếu chết một cách không rõ ở một nơi quái quỷ thế này thì sẽ thành trò cười cho thế nhân.
Đang đi, Diệp Quân bỗng lên tiếng hỏi: “Kiến thức của tỷ phong phú như thế, có đoán được nơi này là nơi nào không?”
Chấp Kiếm Nhân chậm rãi nhắm mắt, không nói một lời.
Diệp Quân liếc nhìn người nằm trong lòng, thành thật mà nói, người này thật sự rất xinh đẹp, đáng xếp vào hạng tuyệt sắc nhân gian.
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên mở bừng mắt, giận dữ quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đẹp lắm à mà nhìn? Hả?”
Diệp Quân lắc đầu: “Xấu lắm, xấu muốn chết”.
Chấp Kiếm Nhân tức tối cắn mạnh lên ngực Diệp Quân một cái.
“Mẹ nó!”
Diệp Quân cả giận, nói: “Tỷ điên đấy à? Điên à?”
Chấp Kiếm Nhân chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào.
Diệp Quân trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng bảo: “Chấp Kiếm Nhân cô nương, thực lực của tỷ dù xếp chung toàn vũ trụ cũng thuộc hàng độc nhất vô nhị, nhưng bây giờ, cấm chế của nơi này còn phong ấn được cả tu vi của tỷ, vậy thì người đặt ra cấm chế nhất định phải có thực lực vô cùng khủng bố. Hiện giờ chúng ta còn không biết mục đích của đối phương là gì, cho nên, chúng ta có thể dừng việc đấu đá nội bộ được không? Dù sao thì cả hai chúng ta đều không muốn cứ thế mất mạng một cách không rõ ràng ở một nơi thế này, đúng không?”
Chấp Kiếm Nhân vẫn lạnh nhạt nhìn hắn, nhưng thân mình đã hơi run lên: “Ra khỏi nơi này, việc đầu tiên ta phải làm là giết chết ngươi!”
Diệp Quân gật đầu, không nói gì.
Tính tình người này như thế, cần phải xuôi theo mới được, nếu không, nàng ta có thể chống đối tới chết!
Diệp Quân lại đột nhiên hô lên: “Chờ chút!”
Nghe thấy Diệp Quân gọi, đám cường giả của Thánh Tông vội dừng lại ngay. Diệp Quân nhìn một Đại Đế trong đám người đó, hỏi: “Thương hội Vân Hải lừa của ta sáu tỷ linh nguyên, việc này định tính thế nào?”
Sáu tỷ!
Vị Đại Đế đứng đầu nghe nói thế thì sửng sốt cả người, quay phắt lại, nhìn Cầm quản sự đang run rẩy cách đó không xa: “Sáu tỷ?”
Cầm quản sự cũng đã nghe thấy, sắc mặt đã tái nhợt, run giọng phủ nhận: “Không… Không phải…”
Diệp Quân nhìn chòng chọc vào cô ta: “Không cái gì? Ta nói cho ngươi biết, làm người thì phải biết lấy một đền mười”.
Cầm quản sự run run nói: “Lấy một đền mười là sao?”
Diệp Quân chỉ nhìn chằm chằm cô ta, không nói gì.
Ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Quân khiến Cầm quản sự sợ hãi tột cùng, không dám cãi thêm lời nào, thôi được rồi, ngươi lợi hại, ngươi muốn đền mười thì đền mười đi.
Đã đến nước này, đương nhiên Diệp Quân nói gì cũng đúng.
Diệp Quân lại nhìn sang phía vị cường giả Đại Đế cầm đầu: “Trả ta sáu tỷ, bằng không, từ hôm nay trở đi, thế gian không còn Thánh Tông nữa”.
Nghe vậy, sắc mặt vị Đại Đế kia trở nên vô cùng khó coi, ông ta căm tức nhìn Cầm quản sự: “Còn không chịu giao ra?”
Cầm quản sự vội chỉ vào thi thể Cố Vân Hải: “Ở chỗ ông ta…”
Vị cường giả Đại Đế lạnh lùng liếc nhìn Cầm quản sự rồi mở lòng bàn tay, nhẫn không gian giấu trên thi thể Cố Vân Hải bay về tay ông ta, nhưng kiểm tra bên trong lại chỉ có sáu trăm triệu linh nguyên.
Đại Đế chau mày: “Sao chỉ có sáu trăm triệu?”
Cầm quản sự liếc mắt về phía Diệp Quân rồi cúi đầu, không dám nói lời nào.
Thấy thế, vị cường giả Đại Đế kia còn gì không rõ nữa?
Thiếu niên kiếm tu này muốn tranh thủ tống tiền đây mà!
Tuy vô cùng phẫn nộ nhưng ông ta vẫn không dám nổi giận ra mặt, một vị cường giả tuyệt thế có thể giết chết Mệnh Vận Đại Đế trong nháy mắt như vậy, Thánh Tông tuyệt đối không có khả năng chống lại.
Vị Đại Đế nọ cố nén lửa giận trong lòng, cười cười nịnh bợ: “Thưa công tử, công tử xem…”
Diệp Quân nhìn chòng chọc vào ông ta: “Sáu tỷ!”
Cường giả Đại Đế cười khổ: “Thưa công tử, chúng ta có gì cũng nên nói có lí một chút chứ, ở đây chỉ có sáu trăm triệu, như thế…”
Diệp Quân xua tay: “Giờ ta không thích nói lí, sáu tỷ, ta nói thêm lần cuối, nếu ông còn dám nói nhảm thì tự chịu hậu quả”.
Nghe thấy thế, vị cường giả Đại Đế kia căm hận lắm mà không dám cãi lời nào, đành phải nhún nhường: “Xin công tử chờ một lát, chúng ta sẽ đi gom ngay”.
Nói đoạn, ông ta nhìn sang một ông lão đứng gần đó, gầm lên: “Đi mau!”
Ông lão kia không dám chần chừ, vội quay đầu, biến mất khỏi đó.
Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu chữa thương, khôi phục thể xác.
Cường giả Đại Đế liếc nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy kiêng dè, đương nhiên, nghi hoặc lại càng lớn.
Trong tình huống bình thường, thiên tài ở Loạn Tinh Giới này có những ai, Thánh Tông đều biết cả, nhưng ông ta chưa từng nghe nói đến một kiếm tu trẻ tuổi như thế, càng chưa từng nghe nói đến người phụ nữ váy trắng nọ, chẳng lẽ họ là người từ bên ngoài tới đây?
Bên ngoài!
Nghĩ vậy, sắc mặt vị Đại Đế kia tức thì trầm xuống, khả năng này rất cao.
Chợt nghĩ tới điều gì đó, vị cường giả Đại Đế lại quay đầu lạnh lùng nhìn Cầm quản sự, ánh mắt ông ta không hề che giấu sát ý.
Chuyện thương hội Vân Hải này thường lừa tiền của người khác, ông ta cũng từng nghe nói, nhưng ông ta không ngờ rằng ả đàn bà này lại mờ mắt vì tiền tài đến thế. Không cần nghĩ cũng biết, một thiếu niên có thể tùy tiện lấy ra sáu trăm triệu linh nguyên thì tuyệt đối không phải hạng đơn giản.
Chưa điều tra rõ ràng gốc tích đối phương đã dám thò tay ăn chặn, thật quá ngu xuẩn!
Nay, không chỉ thương hội Vân Hải bị đập tan mà cả tông chủ Thánh Tông cũng bị giết chết rồi, tiếp theo đây, tương lai Thánh Tông đã chẳng còn gì.
Không có Mệnh Vận Đại Đế trấn giữ, Thánh Tông sao còn khả năng đối đầu với Võ Tông?
Haiz!
Cường giả Đại Đế lặng lẽ thở dài, từ nay về sau, Thánh Tông coi như xong rồi.
Cầm quản sự bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cường giả Đại Đế, sắc mặt càng tái mét, cô ta tuyệt vọng mềm người phủ phục trên mặt đất.
Nghĩ tới thủ phạm gây ra cớ sự này, cô ta oán hận nhìn về phía Diệp Quân: “Tất cả là tại ngươi, ngươi đã có hậu thuẫn lớn như vậy, vì sao không nói sớm?”
Tự biết không thể thoát khỏi cái chết, bởi vậy Cầm quản sự đã không còn sợ điều gì nữa.
Dù sao cũng đều là chết mà thôi!
Diệp Quân nghe cô ta nói thế thì nhíu mày, nhìn thẳng vào cô ta: “Đầu óc cô có vấn đề sao?”
Cầm quản sự gằn giọng: “Chẳng lẽ đó không phải là lỗi của ngươi sao? Ngươi đã có hậu thuẫn mạnh như vậy, vì sao từ đầu không nói rõ ra? Nếu ngươi sớm nói, ta nào dám lấy mấy trăm triệu linh nguyên đó của ngươi?”
Diệp Quân càng nghe càng sửng sốt, lối suy nghĩ của người này khiến hắn không thể hiểu nổi.
Không chỉ Diệp Quân, đám người của Thánh Tông đứng gần đó cũng sững sờ.
Cầm quản sự càng nói càng kích động: “Nguyên nhân việc này đúng là do lòng tham của ta gây nên, nhưng nếu gạt chuyện đó qua một bên, chẳng lẽ đám đàn ông các người không có gì sai sao?”
Diệp Quân: “…”
“Câm miệng!”
Một vị cường giả Đại Đế không thể nhịn được nữa, bèn vung tay áo.
Ầm!
Cầm quản sự lập tức mất mạng.
Vị Đại Đế kia lạnh lẽo nói: “Thứ ngu xuẩn!”
Đến ông ta cũng không chịu nổi!
Diệp Quân không nói gì thêm. Trên đời này có rất nhiều người chưa bao giờ biết nhìn thẳng vào lỗi lầm của mình, chỉ biết quy hết trách nhiệm lên người khác.
Không bao lâu sau, thân thể Diệp Quân đã khôi phục. Lúc này, ông lão của Thánh Tông đã rời đi lúc trước cũng vừa quay lại, cầm một chiếc nhẫn không gian đưa cho vị Đại Đế đứng đầu. Vị Đại Đế kia liếc nhìn nó, sắc mặt khó coi, do dự một chút mới đưa cho Diệp Quân: “Thưa công tử, trong này có tổng cộng năm tỷ linh nguyên, đây là toàn bộ tài sản của Thánh Tông ta hiện tại, công tử xem…”
Diệp Quân nhận chiếc nhẫn không gian, nói: “Phần còn lại cho các ngươi nợ tạm”.
Vị Đại Đế vội thưa: “Vâng vâng”.
Nói đoạn, ông ta vội dẫn đám cường giả rời khỏi đó.
Sau khi đám cường giả của Thánh Tông đi khuất, Diệp Quân mới quay đầu, định rời nơi này. Nhưng đúng vào thời khắc đó, một dị biến nổi lên, khi hắn còn chưa kịp định thần, một nắm đấm xuất hiện, đánh trúng bụng hắn.
Rầm!
Diệp Quân bay ra xa vạn trượng, lúc rơi xuống, miệng đã liên tiếp hộc mấy ngụm máu tươi.
Chương 642: Ta chỉ nói một lần!
Diệp Quân cố nén cơn đau nơi bụng, chầm chậm bò dậy, lau vết máu bên khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi đó có một người phụ nữ đang đứng.
Người phụ nữ này dáng dong dỏng cao, váy trắng chạm đất, sắc mặt như thể bị bao phủ sau một lớp sương giá, lạnh lẽo tột cùng, không có lấy một tia cảm xúc, trông chẳng khác nào một tảng băng.
Chấp Kiếm Nhân!
Trông thấy Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân thoáng ngẩn ra, hắn thật không ngờ người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ cố tình tới đây tìm mình?
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ánh mắt lạnh như băng, miệng cười nhạt: “Tên khốn kiếp, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Diệp Quân lau vết máu tươi lại đang trào ra trên khóe miệng, cười rộ lên: “Đường đường là Chấp Kiếm Nhân của Chân vũ trụ mà lại đi đánh lén? Ta thật không ngờ đấy”.
Chấp Kiếm Nhân khinh thường nói: “Đánh ngươi còn cần phải đánh lén sao?”
Diệp Quân chăm chú nhìn bà ta: “Trước kia chúng ta đã hẹn một năm sau mới đánh một trận, hiện giờ còn chưa đến thời hạn một năm… Đương nhiên, nếu muốn đánh ngay lúc này cũng không phải là không được, tới luôn đi”.
Vừa dứt lời, hắn đã xòe tay, một thanh ý kiếm xuất hiện, mặc dù biết đánh không lại người phụ nữ này nhưng cũng không còn cách nào, đánh không nổi thì vẫn phải đánh và bị đánh thôi, nếu đã thế, chi bằng cứ kiên cường lên một chút.
Chấp Kiếm Nhân bước lên một bước: “Chớ nói ta ỷ lớn bắt nạt nhỏ, hiện giờ ta đã tự hạ cảnh giới xuống tương đồng cùng ngươi, tránh cho ngươi thua còn không chịu phục”.
Dứt lời, Chấp Kiếm Nhân lật bàn tay, cảnh giới lập tức bị trấn áp xuống tới Chí Tiên, nhưng tuy đã tự hạ cảnh giới, hơi thở hùng hồn trên người vẫn cứ vượt xa Diệp Quân.
Đây là bản chất nội tại, là thứ mà Diệp Quân hiện tại không thể so được.
Diệp Quân thấy thế cũng yên tâm hơn, ít ra thì người này vẫn còn biết giữ đạo đức cơ bản của người học võ.
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên phất tay áo, một viên đan dược rơi xuống trước mặt Diệp Quân: “Vừa rồi ta đã đánh ngươi một quyền, để trận này được công bằng, ngươi chữa thương trước đi, sau đó hẵng đánh với ta”.
Trong tình huống thế này, đương nhiên Diệp Quân sẽ không sĩ diện, hắn uống viên đan dược, ngồi xếp bằng bắt đầu chữa thương.
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Diệp Quân, ánh mắt như thể muốn xé nát kẻ kia ngay lập tức.
Đúng lúc này, chân trời bên phải chợt xuất hiện mười mấy hơi thở cực kì mạnh mẽ, giây lát sau, có một đám cường giả lao ra.
Người cầm đầu chính là Tuyết Phong, sau lưng ông ta là một đám cường giả của Tuyết tộc.
Tuyết Phong trông thấy Diệp Quân, lập tức vui mừng quá đỗi: “Rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi”.
Nói đoạn, ông ta định tấn công Diệp Quân, nhưng lại đột nhiên cảm thụ được điều gì, ông ta quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân đang đứng cách đó không xa.
Nhìn rõ Chấp Kiếm Nhân, Tuyết Phong cau mày: “Ngươi là ai?”
Chấp Kiếm Nhân chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta, không nói một lời.
Tuyết Phong nhìn chằm chằm vào Chấp Kiếm Nhân, gầm lên: “Không muốn chết thì cút xa chỗ này chút đi!”
Người kia chỉ mới có cảnh giới Chí Tiên, cho nên ông ta không hề e sợ.
Trong thế giới tu đạo, kẻ mạnh làm vua, khi gặp người tu đạo có cảnh giới thấp hơn mình, rất nhiều cường giả luôn giữ thái độ kẻ bề trên, thoải mái thao túng sinh mệnh đối phương.
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng liếc nhìn Tuyết Phong: “Cút! Ta chỉ nói một lần thôi!”
Tuyết Phong nheo mắt, cười nhạo: “Một Chí Tiên tép riu mà cũng dám ngông cuồng như thế à?”
Một lão già đứng bên cạnh ông ta đột nhiên khục khặc cười cười, vẻ rất dâm dục: “Ả này nhất định là tình nhân của Diệp Quân rồi, chi bằng chúng ta bắt ả lại, làm nhục ả ngay trước mặt Diệp Quân, như vậy chẳng phải rất thú vị sao?”
Nghe thấy lão ta nói thế, đám cường giả của Tuyết tộc đứng quanh đó đều cất tiếng cười ha hả.
Đúng lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột ngột biến mất khỏi chỗ cũ.
Một luồng kiếm quang lóe lên.
Lão già vừa nói những lời tục tĩu đột nhiên biến sắc, vừa định lùi lại thì đã có một thanh kiếm lao đến, xuyên qua miệng lão ta.
Xoẹt!
Lão ta đã bị thanh kiếm này ghim chặt một chỗ, không thể nhúc nhích.
Chấp Kiếm Nhân xoay người, hóa thành một tia sáng lướt qua.
Vèo!
Một tích tắc sau, hơn chục cái đầu đầm đìa máu tươi đã bay vèo ra ngoài, nơi đó chỉ còn Tuyết Phong và lão già bị ghim kiếm vào miệng còn sống sót.
Thấy thế, sắc mặt Tuyết Phong biến đổi kịch liệt, ông ta hoảng sợ nhìn người phụ nữ cầm kiếm trước mắt, lẩy bẩy nói: “Ngươi… Ngươi là ai?”
Chấp Kiếm Nhân chỉ thờ ơ nhìn ông ta một cái: “Tuyết tộc phải không? Người đâu!”
Chấp Kiếm Nhân vừa gọi đã có một cường giả mặc bộ giáp tím xuất hiện bên cạnh.
Chấp Kiếm Nhân lạnh nhạt nói: “Mang hai người này về Tuyết tộc, sau đó, giết sạch người trong Tuyết tộc trước mặt chúng”.
Nói đến đó, Chấp Kiếm Nhân chỉ vào lão già vừa thốt lên những lời tục tĩu: “Sau khi diệt sạch Tuyết tộc thì tống kẻ này vào chuồng lợn, cho lão nuốt năm cân Hợp Hoan Tán, phải nhớ, không được để lão chết, hãy để lão vĩnh viễn sung sướng như thế suốt đời”.
Nghe vậy, lão già kia suýt thì té xỉu.
Vị cường giả mặc giáp tím kia đã nhanh nhẹn xách hai người mang đi, dù Tuyết Phong là Đại Đế nhưng khi đối diện với vị cường giả này, ông ta vẫn không hề có năng lực phản kháng.
Sau khi xử lý xong đám người của Tuyết tộc, Chấp Kiếm Nhân lại quay sang nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh lẽo tột cùng, lạnh lẽo đến mức nhiệt độ xung quanh dường như cũng đã giảm xuống rất nhiều.
Thật hiển nhiên, cơn giận của Chấp Kiếm Nhân còn chưa tan hết.
Lúc này, Diệp Quân đã chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân: “Bắt đầu đi!”
Chấp Kiếm Nhân chăm chú nhìn Diệp Quân: “Ngươi có thể dùng bất cứ thần vật nào, kể cả thanh thần kiếm trước kia của ngươi”.
Diệp Quân chỉ cười cười: “Không cần!”
Chấp Kiếm Nhân cũng không nhắc lại, thân mình thoáng dao động, hóa thành một luồng kiếm quang, lao về phía Diệp Quân.
Một thanh kiếm nhằm thẳng giữa hai chân mày Diệp Quân phi tới.
Một kiếm này thực sự quá nhanh, khi Diệp Quân thấy Chấp Kiếm Nhân nhúc nhích thì kiếm đó đã lao tới gần sát giữa trán hắn.
Tuy lòng đã sớm có chuẩn bị nhưng thấy kiếm của Chấp Kiếm Nhân tới quá nhanh, Diệp Quân vẫn phải giật mình khiếp sợ.
Mặc dù kinh sợ trong lòng nhưng phản ứng của Diệp Quân không vì thế mà chậm lại, hắn hơi nghiêng người, thành công né được một kiếm chí mạng này. Nhưng Chấp Kiếm Nhân dường như đã sớm liệu trước phản ứng của hắn, cho nên đổi đâm thành quét kiếm, thân kiếm quét ngang vai Diệp Quân.
Uỳnh!
Diệp Quân bị đánh lùi mười mấy trượng, hắn chưa kịp dừng, Chấp Kiếm Nhân đã lại lao tới, đâm thẳng mũi kiếm vào giữa hai chân mày hắn. Diệp Quân lập tức biến mất, nhưng hắn không lùi mà lại tiến thêm, đâm kiếm về phía Chấp Kiếm Nhân.
Hai kiếm đối nhau!
Rầm!
Luồng kiếm quang bỗng chốc vỡ vụn, Diệp Quân bị đẩy lùi, thân mình chưa dừng lại, kiếm của đối thủ đã đâm tới.
Diệp Quân nheo mắt, vung tay đâm ra một kiếm.
Một kiếm Bất Bại!
Rầm!
Kiếm quang hiện ra, Chấp Kiếm Nhân đã vọt tới trước mặt Diệp Quân đột nhiên bị đẩy lùi ra sau hơn chục trượng.
Sau khi dừng lại, Chấp Kiếm Nhân híp mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Quân: “Bất Bại!”
Diệp Quân lau vết máu trào ra nơi khóe miệng, nhìn Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, lòng đầy khiếp sợ.
Chấp Kiếm Nhân không thể ngờ, kiếm đạo của Diệp Quân đã Phá Phàm, hơn nữa, hắn còn lĩnh hội được chiêu thức Bất Bại cuối cùng trong bản Bất Bại Quyền Kinh của đại tỷ.
Ngay lúc này, Diệp Quân chợt biến mất, Chấp Kiếm Nhân cũng biến mất theo.
Chương 643: Ngươi dám sàm sỡ ta!
Vèo!
Vèo!
Hai âm thanh xé trời của hai luồng kiếm quang đột ngột vang lên.
Tốc độ của hai người đều cực nhanh, kiếm quang giăng khắp nơi, hoàn toàn không thể nhìn thấy bản thể của họ.
Nhưng thực chất, Diệp Quân vẫn đang bị vây ở thế yếu, không chỉ có thế, toàn thân hắn bắt đầu xuất hiện những vết kiếm. Trái lại, Chấp Kiếm Nhân không hề có lấy một vết thương, bởi vì mỗi một kiếm của Diệp Quân đều bị Chấp Kiếm Nhân tránh được hoặc chống đỡ thành công.
Tuy cảnh giới tương đương nhưng thực lực hai bên vẫn chênh nhau quá lớn.
Ầm!
Vào lúc này, Diệp Quân vừa bị đẩy lùi, còn chưa kịp đứng vững, Chấp Kiếm Nhân đã phóng tới trước mặt.
Rầm!
Diệp Quân nheo mắt, vung ngang kiếm chống đỡ.
Ầm!
Diệp Quân lại bị đánh lùi.
Ngay khoảnh khắc hắn vừa lùi lại, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên biến mất, lại một kiếm phóng tới.
Diệp Quân đã hoàn toàn bị chèn ép, chỉ có thể đỡ từng chiêu.
Rầm!
Lại bị đẩy lùi.
Bấy giờ, người phụ nữ bí ẩn chợt lên tiếng: “Đây là kiếm kỹ giúp muội ấy nổi danh, do muội ấy tự nghĩ ra, Bộ Kiếm, tổng cộng có mười hai bước, mỗi bước một kiếm, liên miên bất tận, chỉ cần bị kiếm thứ nhất áp chế thì mười một kiếm sau cũng sẽ áp chế được đối thủ, cho đến chết mới thôi”.
Bộ Kiếm!
Đúng lúc đó, lại một kiếm đâm tới, lần này, Diệp Quân cũng chắn kiếm chống đỡ, nhưng hắn chỉ chắn nghiêng thân kiếm, bởi thế, khi Chấp Kiếm Nhân đâm vào kiếm của hắn, kiếm bị chệch đi, lưỡi kiếm vốn đang hướng về cổ họng hắn đột nhiên đổi hướng, đâm về vai trái của hắn.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm xuyên qua vai trái của Diệp Quân.
Gần như cùng lúc, Diệp Quân bỏ kiếm, cố nén cơn đau buốt từ vai trái, vung tay đánh về phía trước một quyền.
Một quyền mang sức mạnh nứt đất lở trời!
Quyền này đánh thẳng vào vùng bụng Chấp Kiếm Nhân.
Ầm!
Hai người đồng thời lùi lại.
Chấp Kiếm Nhân lùi đủ trăm trượng mới ngừng được, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, lúc này, Diệp Quân đột nhiên bước lên trước một bước, kiếm vung lên, nháy mắt đã phóng tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân.
Một bước là một kiếm!
Chấp Kiếm Nhân nheo mắt, vung kiếm, nhưng không chặn ngang mà đâm thẳng về phía kiếm của Diệp Quân.
Trực tiếp đối đầu!
Tuy Chấp Kiếm Nhân đã tự hạ cảnh giới nhưng thực lực tổng thể vẫn cao hơn Diệp Quân.
Mà vào lúc này, ý kiếm trong tay Diệp Quân bỗng dưng biến mất, kiếm của Chấp Kiếm Nhân đâm xuyên bụng hắn. Đồng thời, Diệp Quân cũng dấn người lên, ôm lấy Chấp Kiếm Nhân, theo đà đập mạnh đối phương xuống đất.
Bị Diệp Quân bất ngờ ôm lấy, Chấp Kiếm Nhân vừa giận vừa cả kinh, nhưng chưa kịp định thần thì đã cảm nhận được một cơn đau buốt từ sau lưng truyền đến, ngay sau đó, Diệp Quân đã đập đầu vào ngay mặt Chấp Kiếm Nhân.
Rầm!
Hai người đều bị đâm cho choáng váng. Cả hai đều là kiếm tu thuần túy, không tu thân xác, bởi vậy, vật lộn thế này khiến cả hai đều không chịu nổi.
Chấp Kiếm Nhân muốn vùng thoát khỏi Diệp Quân, nhưng lúc này, Diệp Quân sao dám để người phụ nữ này thoát ra? Hắn biết, một khi kéo dài cự ly thành công, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của người này, chỉ có vật lộn cự ly gần thì hắn mới có một đường sống.
Diệp Quân ôm chặt Chấp Kiếm Nhân, hai người lại lăn mấy vòng trên mặt đất. Ngay lúc này, Diệp Quân đột ngột ghé răng cắn vào yết hầu Chấp Kiếm Nhân, cũng vào khoảnh khắc ấy, Chấp Kiếm Nhân nghiêng mặt cắn yết hầu hắn.
Trong tích tắc, cả hai đều ngừng lại.
Nhưng ngay sau đó, đáy mắt cả hai toát lên một tia tàn nhẫn, đồng thời dồn sức cắn.
Thật sự là liều chết!
Song bấy giờ, khu vực này đột nhiên xuất hiện biến hóa khác thường, cách hai người không xa, có một vòng xoáy màu đen vừa xuất hiện, giây lát sau, một lực hút khủng bố lan ra khắp chốn, nháy mắt, hai người đã bị cuốn vào tâm vòng xoáy màu đen kì lạ đó.
Chỉ vài tích tắc sau, Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân bị văng xuống mặt đất, cả hai đều phải nhíu mày.
Dù gặp sự cố đột ngột, cả hai đều chưa chịu buông lỏng hàm.
Hai người không để ý đến sự biến hóa khác thường vừa rồi, chỉ ngó chừng nhau, Chấp Kiếm Nhân nhìn chòng chọc vào Diệp Quân, ánh mắt sắc như kiếm, tràn đầy sát ý.
Ánh mắt Diệp Quân dữ dằn hẳn lên, mẹ kiếp, người phụ nữ này chèn ép người ta thái quá. Hắn chướng mắt bà ta đã lâu.
Hai người vẫn quấn chặt lấy nhau, nhưng không có lấy một tia mờ ám, chỉ có sát ý đằng đằng.
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: “Buông ra!”
Diệp Quân bảo: “Đừng mơ!”
Hiện giờ bụng hắn đã trúng một kiếm, nếu buông người này ra thì chắc chắn sẽ bị đánh không có khả năng phản kháng.
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên gầm lên giận dữ: “Ngươi có buông ra hay không?”
Diệp Quân cũng cả giận, quát: “Không!”
Chấp Kiếm Nhân hằn học nhìn Diệp Quân: “Vậy ta khôi phục thực lực, ngươi tin không?”
Diệp Quân nói: “Nếu tỷ khôi phục thực lực thì chính là sợ thua, dù ta có bị tỷ giết, ta cũng sẽ khinh thường tỷ”.
Chấp Kiếm Nhân chòng chọc nhìn Diệp Quân, không nói lời nào.
Diệp Quân cũng nhìn chằm chằm vào Chấp Kiếm Nhân, thực chất lúc này lòng hắn cũng hơi hoảng, dĩ nhiên, hắn cũng sợ người này nổi nóng mà khôi phục thực lực, có điều, trong tình thế này, hắn buộc phải đặt cược tính mạng mình vào niềm tin rằng Chấp Kiếm Nhân cũng muốn giữ thể diện.
Thân thể hai người áp sát nhau, không ai nói một lời, bầu không khí dường như có gì đó không bình thường.
Diệp Quân không nghĩ nhiều, hắn chỉ biết, nếu thả người này ra thì mình sẽ bị đánh chết, bởi vậy, hắn phải liều mạng ôm chặt đối phương.
Chấp Kiếm Nhân thì lại khác, lúc này đang kinh hãi vô cùng.
Bởi Chấp Kiếm Nhân phát hiện mình không thể khôi phục thực lực, dường như thực lực của mình đã bị phong ấn rồi.
Không còn chút tu vi nào!
Sao lại thế được?
Chấp Kiếm Nhân vô cùng hoảng sợ, đây là nơi nào?
Đúng lúc này, đột nhiên Chấp Kiếm Nhân cảm nhận được sự khác thường ở phần thân dưới, sắc mặt đột ngột thay đổi, gầm lên giận dữ: “Ngươi dám sàm sỡ ta!”
Chương 644: Không muốn kể lể!
Sàm sỡ?
Nghe thấy Chấp Kiếm Nhân nói thế, Diệp Quân nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Tỷ đang nói gì thế?”
Chấp Kiếm Nhân căm tức nhìn Diệp Quân, hai mắt như tóe lửa: “Ta muốn giết ngươi! Ta phải giết ngươi!”
Diệp Quân cả giận quát: “Tỷ đừng có nói lung tung, ta sàm sỡ tỷ khi nào?”
Chấp Kiếm Nhân điên cuồng quát: “Bên dưới đó…”
Diệp Quân sửng sốt, nhưng hắn đã nhanh chóng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Hắn trầm giọng bảo: “Đó là máu của ta!”
Máu?
Nghe vậy, Chấp Kiếm Nhân lập tức ngây người.
Vừa rồi Chấp Kiếm Nhân đột nhiên cảm thấy thân dưới bị thứ gì đó thấm ướt, hết sức khác thường, tưởng rằng đó là thứ kia của Diệp Quân cho nên mới giận dữ như thế.
Thì ra không phải vậy.
Là máu!
Bấy giờ Chấp Kiếm Nhân mới nhớ ra, vừa rồi mình đã đâm trúng bụng Diệp Quân, lúc này vết thương nơi bụng hắn vẫn đang trào máu tươi, ngấm sang người mình, máu là thứ chất lỏng dính nhớp, cảm giác rất giống như cái thứ gì đó được đề cập tới trong sách của đại tỷ.
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, không biết phải nói gì, mẹ kiếp, người phụ nữ này thật là, đầu óc đen tối hết sức.
Bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân trừng hắn một cái, cả giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Diệp Quân không để ý tới Chấp Kiếm Nhân nữa, tâm tư mau chóng quay lại tình cảnh hiện giờ. Lúc này hắn đang trong tình thế tiến không được lùi không xong, bởi vì thương tích của hắn nặng hơn người phụ nữ này, nếu không được trị liệu đúng lúc, thương tích sẽ ngày càng nặng hơn, cứ tiếp tục như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho hắn.
Lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: “Buông ra!”
Diệp Quân lắc đầu, quả đoán cự tuyệt: “Không!”
Chấp Kiếm Nhân giận lắm, mắng to: “Ngu xuẩn, ngươi xem xem ngươi có thể điều chuyển huyền khí nữa không?”
Diệp Quân sửng sốt, vội vã điều chuyển huyền khí, hắn lập tức nhận ra, mình không thể điều chuyển được một tia huyền khí nào. Hắn cau mày: “Chuyện gì thế này?”
Nói đoạn, hắn vội vã liên hệ với Tháp gia, nhưng lại kinh hãi phát giác mình không thể liên lạc được với Tháp gia.
Tháp gia cùng người phụ nữ bí ẩn như thể đã biến mất rồi.
Lần này Diệp Quân hoàn toàn ngây dại.
Tình huống thế này, trước đây hắn chưa từng gặp lần nào.
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, giọng bỗng trở nên bình thản: “Buông ra!”
Diệp Quân vẫn lắc đầu lia lịa: “Không được, buông ra ta sẽ bị tỷ đánh chết, đợi lát mà ta vẫn không tìm ra biện pháp nào khả thi thì ta cắn chết tỷ luôn, chúng ta cùng chôn thây ở nơi này”.
Chấp Kiếm Nhân căm tức nhìn Diệp Quân: “Ngươi buông ra, ta không đánh ngươi!”
Diệp Quân lắc đầu: “Không được”.
Chấp Kiếm Nhân cố nén lửa giận trong lòng: “Ta nói được làm được”.
Diệp Quân trầm ngâm một lát, hắn cảm thấy vết thương của mình đang ngày càng nặng hơn, nếu tiếp tục giằng co như thế, chỉ sợ máu sẽ chảy cạn.
Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Đã nói không đánh ngươi là sẽ không đánh ngươi”.
Diệp Quân im lặng hồi lâu mới trầm giọng bảo: “Ta tin tỷ lần này”.
Nói đoạn, hắn chầm chậm buông Chấp Kiếm Nhân ra.
Nhưng khi hắn vừa buông bà ta ra, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nện một quyền thật mạnh vào ngay mặt hắn.
Thịch!
Tuy tu vi đã bị khóa lại nhưng khi trúng một quyền này, Diệp Quân vẫn cứ bị đánh bay ra sau mấy trượng. Chấp Kiếm Nhân nhảy lên, xông thẳng tới, tung chân đá trúng bụng Diệp Quân: “Ta đánh chết ngươi”.
Thịch!
Diệp Quân lại bị đá bay ra xa mấy chục trượng nữa. Chấp Kiếm Nhân chưa chịu dừng tay, nàng ta tiếp tục xông tới, tay đấm chân đá, khiến Diệp Quân liên tục hộc máu. Nàng ta vừa đánh vừa mắng chửi: “Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi, gã đàn ông thối tha…”
Quyền cước như mưa rơi xuống người Diệp Quân, lúc này, hắn đã hoàn toàn không cách nào phản kháng.
Hồi lâu sau, Diệp Quân nằm nhoài trên mặt đất, ánh mắt dần mất tiêu cự, hắn cảm thấy ý thức của mình cũng trôi xa dần.
Mình cứ thế mà chết đi sao?
Những cơn đau khắp người vẫn liên tiếp truyền về não, người phụ nữ kia vẫn còn đang đánh.
Chết!
Diệp Quân đột nhiên nghĩ tới rất nhiều người, Tiểu Ca, Thiên Thiên, Tịch Huyền, Nam Cung Tuyết, cùng với các huynh đệ, bạn bè…
Cứ thế mất mạng dưới tay người phụ nữ này thì thật không cam lòng!
Không cam lòng!
Khát vọng sống sót mãnh liệt khiến Diệp Quân chợt nắm chặt hai tay, gầm lên: “Không!”
Ầm!
Vừa dứt lời, huyết dịch trong cơ thể hắn chợt như sôi trào, một luồng sức mạnh huyết mạch cực mạnh bùng lên, hất văng Chấp Kiếm Nhân ra xa mấy trượng.
Chấp Kiếm Nhân rơi xuống đất, sửng sốt nhìn Diệp Quân, sức mạnh huyết mạch?
Lúc này, Diệp Quân đã vùng dậy, tung người nhào về phía Chấp Kiếm Nhân. Chấp Kiếm Nhân biến sắc, vô thức khép hai ngón tay muốn xuất kiếm, rồi lại kinh hãi nhớ ra, tu vi của mình đã bị phong ấn, không thể xuất kiếm.
Diệp Quân đã nhảy tới, đè lên người Chấp Kiếm Nhân.
Thấy đôi mắt Diệp Quân đã đỏ như nhuộm máu, Chấp Kiếm Nhân cả kinh trong lòng: “Ngươi định làm gì?”
Diệp Quân gầm lên một tiếng, cúi người cắn mạnh vào yết hầu Chấp Kiếm Nhân. Nàng ta kinh sợ, vung tay ôm Diệp Quân lăn một vòng, nhưng chỉ giây lát sau, Diệp Quân đã lật được nàng ta lại, đè chặt dưới người. Trong lúc giãy giụa, áo váy Chấp Kiếm Nhân đã xốc xếch và rách toạc, để lộ một mảng da thịt trắng nõn.
Giữa vùng tuyết trắng điểm xuyết một ánh hồng!
Đẹp không sao tả xiết.
Diệp Quân đã dần mất đi lí trí, lại thấy được cảnh tượng trước mắt liền ngây người, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Nhận thấy ánh mắt nóng rực của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, quát to: “Ngươi dám làm nhục ta, ta nhất định sẽ lóc thịt bầm thây ngươi…”
Những lời ấy lọt vào tai một Diệp Quân đã hoàn toàn mất sạch lí trí chẳng có chút tác dụng gì. Thú tính trong cơ thể hắn chợt bùng nổ, hắn cúi người…
Ngậm lấy!
Chuyện gì sau đó… tác giả không muốn kể lể, đã lược bớt mười chương…
Chương 645: Xấu lắm, xấu muốn chết!
Thật lâu sau, phải chừng nhiều canh giờ, trận đại chiến này mới kết thúc.
Diệp Quân nằm dài trên mặt đất, huyết mạch phong ma trong cơ thể đã từ từ lùi đi, lí trí dần quay về.
Mình còn chưa chết?
Diệp Quân chau mày, quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân đang lẳng lặng đứng cách đó không xa. Lúc này, người kia đang lặng lẽ nhìn hắn, bắp chân Chấp Kiếm Nhân đầy những vệt máu.
Diệp Quân kinh ngạc, người phụ nữ này không tranh thủ lúc hắn hôn mê để giết hắn sao?
Ánh mắt Chấp Kiếm Nhân lạnh lẽo vô cùng, nhưng cảm giác lạnh này lại không giống như trước kia. Trước kia, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo như băng, nhưng giờ đây, cảm giác lạnh này như thể xuyên qua da thịt thẩm thấu vào xương, khiến người ta sợ hãi.
Diệp Quân vô thức lùi về sau đề phòng.
Chấp Kiếm Nhân vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân, không hề che giấu sát ý trong mắt, nhưng nàng ta không ra tay, bởi nàng ta biết, một khi đẩy người kia đến bước đường cùng, huyết mạch phong ma trong người hắn sẽ lại bị kích hoạt, khi ấy, nàng ta không phải là đối thủ của Diệp Quân.
Nhưng điều khiến Chấp Kiếm Nhân nghi hoặc nhiều nhất là, cấm chế thần bí của nơi này lại không thể phong ấn được huyết mạch của Diệp Quân.
Chấp Kiếm Nhân đè nén sát ý trong lòng, chầm chậm nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, thân mình run lên.
Chuyện xảy ra hôm nay thật sự là một nỗi sỉ nhục vô bờ đối với nàng ta!
May thay, người đàn ông kia không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Xa xa, Diệp Quân không để ý đến Chấp Kiếm Nhân nữa, hắn bắt đầu tự băng bó qua loa cho mình rồi nhìn quanh, lòng nghi hoặc vô cùng, nơi này có thể phong ấn cả tu vi của Chấp Kiếm Nhân, thật là đáng sợ.
Thực lực của người phụ nữ này chắc chắn phải thuộc cấp bậc mạnh nhất trong toàn bộ vũ trụ, ngay cả Tuế Nguyệt Đại Đế cũng không xứng là đối thủ của nàng ta.
Nhưng khi rơi vào đây, bà ta vẫn bị cấm chế của nơi này phong ấn tu vi.
Nơi này thật là khủng khiếp.
Diệp Quân càng thêm đề phòng. Hắn quan sát xung quanh, nhận ra mình và Chấp Kiếm Nhân đang ở bên trong một sơn cốc, phía ngoài sơn cốc, cách nơi này chừng nghìn trượng, có một ngôi chùa cổ xưa tồi tàn.
Chùa cổ!
Diệp Quân đột nhiên đứng lên, nhưng vừa đứng dậy lại phát hiện chân mình mềm nhũn, suýt thì ngã sấp xuống.
Diệp Quân kinh hãi, sao chân lại mềm ra như vậy?
Cái cảm giác mềm nhũn này, người thường không cách nào lĩnh hội được.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình bị thương. Hắn cố nhấc chân đi ra bên ngoài, lại nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, cố gắng cách xa nàng ta thêm chút nữa, Diệp Quân vẫn hết sức đề phòng người phụ nữ này.
Chấp Kiếm Nhân bỗng cất tiếng hỏi: “Ngươi có thể liên lạc với người phụ nữ trong tháp kia không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Chấp Kiếm Nhân chau mày.
Do dự một lát, Diệp Quân hỏi: “Tỷ cũng không biết nơi này là nơi nào à?”
Chấp Kiếm Nhân cả giận quát: “Ta biết thì còn cần hỏi ngươi chắc? Ngươi bị đần sao?”
Diệp Quân nhăn mày: “Sao tính tình tỷ nóng nảy thế?”
Chấp Kiếm Nhân gườm gườm nhìn Diệp Quân: “Ta nóng tính thế đấy, liên quan gì đến ngươi!”
Diệp Quân lắc đầu: “Vẫn là Bát Uyển tốt!”
Chấp Kiếm Nhân cười nhạt: “Vậy ngươi đi mà tìm Bát Uyển của ngươi đi”.
Diệp Quân liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, lòng nghi hoặc, thái độ của người này sao khó hiểu thế nhỉ.
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: “Chấp Kiếm Nhân, mặc dù hai ta là tử địch, nhưng bây giờ, chúng ta đều đã lọt vào nơi quỷ quái này, nếu còn ra sức đấu đá thì cũng chỉ có một kết cục là cùng chôn thây trong này thôi. Nói thật, ta không muốn chết ở đây, hẳn tỷ cũng thế. Nếu đã vậy, sao chúng ta không tạm thời liên hợp tìm cách thoát khỏi đây, đợi khi nào ra ngoài rồi hẵng tiếp tục tính toán ân oán cũ? Tỷ xem thế có được không?”
Chấp Kiếm Nhân chỉ nhìn Diệp Quân chằm chằm, không nói một lời.
Diệp Quân biết tính nàng ta, không mắng chửi tức là đã đồng ý, bèn nói ngay: “Chúng ta tới ngôi chùa cổ phía trước xem sao”.
Nói đoạn, hắn quay đầu đi trước.
Chấp Kiếm Nhân cũng đi theo, nhưng vừa nhấc chân bước đi, phần thân dưới lại đau nhức khó nhịn, Chấp Kiếm Nhân nhíu chặt mày, nhìn về phía Diệp Quân, tức giận mắng: “Đồ chết tiệt, thứ đàn ông chó má!”
Diệp Quân bị mắng mà không hiểu vì sao, người phụ nữ này điên rồi à? Động chút là mắng chửi người.
Nhưng khi thấy Chấp Kiếm Nhân bước đi tập tễnh, hắn sửng sốt khó hiểu, chẳng lẽ Chấp Kiếm Nhân bị thương ở chân?
Thấy Diệp Quân nhìn về phía này, Chấp Kiếm Nhân lại nổi giận mắng to: “Nhìn cái gì? Hả? Ngươi nhìn gì? Mẹ kiếp!”
Diệp Quân không biết phải nói gì nữa, bèn quay đầu đi luôn.
Người này quả là ngoa ngoắt vô địch!
Đi được một đoạn, hắn phát hiện, Chấp Kiếm Nhân vẫn đi rất chậm, bước đi khó nhọc, mày nhíu chặt như là đau đớn lắm.
Nếu cứ tiếp tục di chuyển với tốc độ này, chỉ sợ đến đêm cũng không tới được ngôi chùa kia.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi quay lại chỗ Chấp Kiếm Nhân. Thấy Diệp Quân đi tới, Chấp Kiếm Nhân lập tức nổi giận: “Ngươi muốn làm gì? Hả?”
Diệp Quân trầm giọng bảo: “Đi với tốc độ này thì bao giờ chúng ta mới tới được chùa?”
Nói đoạn, hắn không để ý sự phản đối của Chấp Kiếm Nhân, vươn tay bế ngang Chấp Kiếm Nhân lên, đương nhiên, hắn vẫn phải phòng bị người này, tay trái ôm ngang eo nàng ta đè chặt lại, nếu người này cố tình gây khó dễ, hắn có thể áp chế được ngay.
Cùng lắm thì hai bên cùng chết!
Chấp Kiếm Nhân ban đầu còn phản kháng, nhưng lát sau lại không giãy giụa nữa.
Chấp Kiếm Nhân cũng không muốn chết ở chỗ này.
Đường đường là thống lĩnh của quân cận vệ, nếu chết một cách không rõ ở một nơi quái quỷ thế này thì sẽ thành trò cười cho thế nhân.
Đang đi, Diệp Quân bỗng lên tiếng hỏi: “Kiến thức của tỷ phong phú như thế, có đoán được nơi này là nơi nào không?”
Chấp Kiếm Nhân chậm rãi nhắm mắt, không nói một lời.
Diệp Quân liếc nhìn người nằm trong lòng, thành thật mà nói, người này thật sự rất xinh đẹp, đáng xếp vào hạng tuyệt sắc nhân gian.
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên mở bừng mắt, giận dữ quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đẹp lắm à mà nhìn? Hả?”
Diệp Quân lắc đầu: “Xấu lắm, xấu muốn chết”.
Chấp Kiếm Nhân tức tối cắn mạnh lên ngực Diệp Quân một cái.
“Mẹ nó!”
Diệp Quân cả giận, nói: “Tỷ điên đấy à? Điên à?”
Chấp Kiếm Nhân chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào.
Diệp Quân trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng bảo: “Chấp Kiếm Nhân cô nương, thực lực của tỷ dù xếp chung toàn vũ trụ cũng thuộc hàng độc nhất vô nhị, nhưng bây giờ, cấm chế của nơi này còn phong ấn được cả tu vi của tỷ, vậy thì người đặt ra cấm chế nhất định phải có thực lực vô cùng khủng bố. Hiện giờ chúng ta còn không biết mục đích của đối phương là gì, cho nên, chúng ta có thể dừng việc đấu đá nội bộ được không? Dù sao thì cả hai chúng ta đều không muốn cứ thế mất mạng một cách không rõ ràng ở một nơi thế này, đúng không?”
Chấp Kiếm Nhân vẫn lạnh nhạt nhìn hắn, nhưng thân mình đã hơi run lên: “Ra khỏi nơi này, việc đầu tiên ta phải làm là giết chết ngươi!”
Diệp Quân gật đầu, không nói gì.
Tính tình người này như thế, cần phải xuôi theo mới được, nếu không, nàng ta có thể chống đối tới chết!