Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 673-675
Chương 673: Chết vinh hơn sống nhục!
Lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ đột nhiên chỉ ngón tay một cái, bất chợt, toàn bộ tinh không dấy lên một luồng gió lạnh. Xa xa, Diệp Quân đột nhiên trợn tròn mắt, bởi vì có một lưỡi đao gió chém tới trước mặt hắn.
Lưỡi đao gió này ngoài mặt không có gì lạ, nhưng bên trong ẩn chứa một sức mạnh khủng bố làm Diệp Quân biến sắc, hắn không dám coi thường, tay phải cầm kiếm, chém mạnh một nhát.
Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Vẫn là bảy mươi đường kiếm, bởi hiện nay, bảy mươi đường đã là cực hạn của hắn. Liên tục chém hai kiếm, thân thể của hắn cũng bắt đầu không chịu nổi, cánh tay phải xuất hiện những vết rạn nứt.
Rầm!
Khoảnh khắc kiếm chém ra, kiếm quang bị lưỡi đao gió kia nghiền nát, Diệp Quân lùi lại liên tục. Trong lúc hắn bị đẩy lùi, lưỡi đao gió kia vẫn tiếp tục lao tới, chém về phía hắn.
Thấy thế, Diệp Quân vô cùng khiếp sợ, rốt cuộc đây là loại gió gì mà ngay cả bảy mươi đường kiếm của thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm cũng không thể chém nát?
Trong lúc hắn còn đang kinh sợ, lưỡi đao gió kia đã chém tới trước mặt.
Đáy mắt Diệp Quân thoáng lóe lên một tia tàn nhẫn, tay vận lực chém xuống một kiếm nữa.
Một kiếm Bất Bại!
Ầm!
Kiếm này vừa chém ra, lưỡi đao gió kia run lên kịch liệt, bị chặn đứng, còn về phần Diệp Quân, cánh tay phải của hắn đã nứt toạc, máu tươi dầm dề.
Vẫn không đỡ nổi lưỡi đao gió đó!
Vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên gầm lên, tay cầm kiếm đè mạnh về phía trước.
Rầm!
Lưỡi đao gió bị chém lùi!
Xa xa, ông lão mặc áo đạo sĩ bỗng mở lòng bàn tay, lưỡi đao gió bay thẳng về lòng bàn tay ông ta, nhẹ nhàng nhúc nhích như một tinh linh.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, mắt thoáng một tia khiếp sợ: “Kiếm ý của ngươi thật khó lường, có thể chống lại gió U Minh của ta!”
Gió U Minh à?
Diệp Quân nhìn ông ta, tay phải siết chặt thanh kiếm, khóe miệng liên tục trào máu tươi, cánh tay phải của hắn cũng ròng ròng máu.
Ông lão trước mắt này dường như có thực lực cao hơn rất nhiều so với những Mệnh Vận Đại Đế thông thường.
Ông lão mặc áo đạo sĩ đột nhiên lên tiếng: “Tiếp tục!”
Nói xong, tay trái ông ta chạm nhẹ vào luồng gió U Minh kia, thoáng chốc, gió U Minh đã tăng vọt, hóa thành một lưỡi đao gió cao vạn trượng, chém mạnh về phía Diệp Quân.
Xa xa, Diệp Quân thấy luồng gió U Minh hóa thành lưỡi đao khổng lồ, hắn rùng mình, bước lên một bước, kiếm vực đột nhiên xuất hiện, khi lưỡi đao gió khổng lồ kia tiến vào trong kiếm vực của hắn, sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt.
Gần như cùng lúc, Diệp Quân hóa thành một luồng kiếm quang, chém mạnh lên lưỡi đao gió khổng lồ kia.
Một kiếm Bất Bại!
Ầm ầm!
Lưỡi đao gió khổng lồ bị kiếm của Diệp Quân chém trúng, lập tức run lên kịch liệt, Diệp Quân lại chém mạnh xuống một kiếm.
Ầm!
Lưỡi đao gió khổng lồ bị nghiền nát, luồng gió U Minh kia bị chém bay, ngay sau đó, một thanh kiếm lao vút tới trước mặt ông lão mặc áo đạo sĩ, nhưng cũng vào lúc này, lòng bàn tay ông ta đột ngột dấy lên một ngọn lửa.
Ngọn lửa kia nhanh chóng nuốt chửng kiếm quang của Diệp Quân. Diệp Quân cả kinh, thân mình run lên, vội vã lùi ra xa nghìn trượng, khi hắn dừng lại, thời không trước mặt đã hóa thành hư vô.
Diệp Quân nhìn ý kiếm trong tay mình, ý kiếm của hắn cũng trở nên hư ảo.
Thấy thế, Diệp Quân lập tức căng thẳng tột cùng, hắn nhìn về phía ông lão mặc áo đạo sĩ đứng xa xa, trong lòng bàn tay ông ta, một ngọn lửa màu trắng đang nhảy múa.
Khi ngọn lửa này xuất hiện, thời không trăm vạn trượng quanh nó bắt đầu từ từ hòa tan, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, cười nói: “Có biết đây là lửa gì không?”
Diệp Quân nói: “Xin được lắng nghe”.
Lúc này cây thần tự nhiên trong cơ thể hắn đang liên tục khôi phục thân thể cho hắn.
Ông lão mặc áo đạo sĩ cười bảo: “Ta biết ngươi đang cố tình kéo dài thời gian để chữa trị thân thể, nhưng ta có thể nói cho ngươi hay, chênh lệch thực lực giữa hai chúng ta quá lớn, dù ngươi có lên tới cảnh giới Đại Đế thì cũng không phải là đối thủ của ta”.
Nói đoạn, ông ta dừng lại giây lát rồi mới tiếp tục: “Ngươi cũng là một nhân tài, cứ thế giết chết thì quả là đáng tiếc, hay là vầy đi, ta cho ngươi một con đường sống. Nếu ngươi đồng ý mang theo vũ trụ Quan Huyên của ngươi quy phục chúng ta, ta có thể đứng ra bảo đảm cho ngươi cùng vũ trụ Quan Huyên một con đường sống”.
Nghe thấy thế, Diệp Quân sửng sốt, lão già này lại còn muốn chiêu hàng hắn?
Không chỉ có Diệp Quân sửng sốt ngạc nhiên, đám Mệnh Vận Đại Đế đứng sau lưng ông lão mặc áo đạo sĩ cũng rất bất ngờ trước điều ông ta vừa nói.
Mục đích chuyến này của bọn họ là giết Diệp Quân, chiếm lấy các thần vật, chứ không phải tới khuyên hàng. Đương nhiên, họ cũng không dám chen lời, ông lão mặc áo đạo sĩ này có địa vị cực cao ở Vĩnh Sinh Giới, cao hơn bọn họ rất nhiều.
Diệp Quân trầm mặc, như thể đang cân nhắc.
Ông lão mặc áo đạo sĩ không thúc giục Diệp Quân, ông ta chỉ nhìn hắn, nở nụ cười thản nhiên.
Thiếu niên này tuy vô cùng yêu nghiệt nhưng còn quá trẻ tuổi, không phải là đối thủ của ông ta.
Nhưng vào lúc này, Diệp Quân chợt cười nói: “Người của nhà họ Dương ta, thà chết vinh còn hơn sống nhục!”
Ông lão mặc áo đạo sĩ gật đầu: “Nếu đã thế, ngươi cùng với vũ trụ Quan Huyên của ngươi cùng đi chết đi thôi!”
Nói đoạn, ông ta xòe tay, ngọn lửa kia đột nhiên bùng lên, một sức nóng khủng khiếp lan tỏa, thoáng chốc, thời không trong phạm vi mấy trăm trượng đã ầm ầm sụp đổ.
Diệp Quân khẽ cười: “Vậy thì tới đi!”
Dứt lời, hắn chuẩn bị thiêu đốt thân thể cùng linh hồn mình. Nhưng cũng ngay khoảnh khắc đó, thời không sau lưng hắn chợt nứt ra, một tiếng bước chân vang lên bên tai Diệp Quân.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn về phía đó, mắt nheo lại, có vẻ nghiêm nghị.
Sau lưng ông ta, đám Mệnh Vận Đại Đế cũng nhìn về phía người đứng sau Diệp Quân, ánh mắt căng thẳng.
Diệp Quân từ từ quay đầu, khi nhìn thấy người vừa tới, hắn sững sờ.
Bởi vì người này, hắn không hề quen biết.
Ai vậy?
Chương 674: Xin được chỉ giáo
Đó là một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia mặc áo bào trắng, đứng thẳng tắp như một thanh kiếm, tay trái đặt ngang eo, bên hông giắt một hồ lô rượu.
Người đó nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, bên môi treo một nụ cười nhẹ.
Diệp Quân ngập ngừng: “Cô cô?”
Nghe vậy, người phụ nữ hơi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười tuyệt đẹp: “Thông minh lắm”.
Cô cô!
Diệp Quân mỉm cười.
Hắn biết, ngoài một người cô thích mặc váy trắng, hắn còn có mấy người cô nữa. Ngay khi nhìn thấy người phụ nữ trước mắt, hắn đã cảm thấy thân thiết vô cùng, bởi vậy mới bạo gan gọi một tiếng “cô cô”.
Người phụ nữ áo bào trắng liếc nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi càng thêm rõ nét: “Rất giống ca ca”.
Diệp Quân hỏi: “Cha con nhờ cô cô tới bảo vệ con sao?”
Người phụ nữ áo bào trắng cười nói: “Phải, nhưng cũng do ta muốn tới thăm con một chút”.
Nói đoạn, bà ấy xoa đầu Diệp Quân: “Lùi qua một bên, để cô cô đánh cho”.
Diệp Quân lại lắc đầu: “Cô cô, để con đánh trước với một người được không?”
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân, thoáng kinh ngạc: “Đánh với một người?”
Diệp Quân gật đầu: “Bảy người cùng lúc thì hiện giờ con chưa đánh lại được, nhưng một thì con có thể thử xem”.
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn hắn hồi lâu mới cười nói: “Cũng được”.
Diệp Quân cười cười rồi quay người nhìn về phía ông lão mặc áo đạo sĩ: “Cử một vị Mệnh Vận Đại Đế ra đấu đơn với ta, thế nào?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vậy phải xem vị cô cô này của ngươi có thể ngăn cản sáu người chúng ta không đã”.
Ông ta vừa dứt lời, sau lưng đã xuất hiện một kiếm khí màu trắng phóng nhanh tới.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhíu mày, quay phắt lại, mở lòng bàn tay, một bức tường lửa cao nghìn trượng xuất hiện trước người.
Rầm!
Kiếm kia chém tới, bức tường lửa ầm ầm đổ sụp, sức mạnh ghê gớm đến độ đẩy văng ông lão mặc áo đạo sĩ ra sau mấy nghìn trượng.
Lúc này, nơi ông lão mặc áo đạo sĩ từng đứng chợt có một người phụ nữ váy trắng đứng đó, làn váy như tuyết, không dính bụi trần, tay cầm trường kiếm, thân dong dỏng cao, gương mặt đẹp như vẽ, trông chẳng khác nào một thần nữ giáng trần.
Nhìn vị kiếm tu trước mắt, đám cường giả của Vĩnh Sinh Giới lập tức căng thẳng.
Diệp Quân cười chào người phụ nữ váy trắng: “Chào cô cô ạ!”
Người phụ nữ váy trắng quay nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Thật tuấn tú”.
Diệp Quân cũng cười theo: “Do di truyền đó”.
Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng bật cười khẽ: “Dẻo mép”.
Diệp Quân cười cười, lúc này hắn cũng hơi bất ngờ, bởi vì có đến hai vị cô cô cùng tới một lần.
Bên kia, người phụ nữ áo bào trắng nhìn ông lão mặc áo đạo sĩ, nói: “Nếu thằng nhóc này muốn đấu tay đôi thì hãy để bọn họ đấu đi, ngươi thấy thế nào?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn ngọn lửa trong tay mình, lúc này nó đã mờ đi một chút. Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ khiếp sợ giật mình, vị kiếm tu trước mắt đây còn có thể gây thương tổn cho lửa thần Vĩnh Sinh của ông ta.
Có lẽ mình đã đánh giá thấp thực lực của vũ trụ Quan Huyên rồi.
Ông lão mặc áo đạo sĩ liếc nhìn người phụ nữ áo bào trắng cùng người phụ nữ váy trắng, suy tư một lát mới nói: “Nếu hắn đã muốn đánh với một người thì đấu đi”.
Nói đoạn, ông ta nhìn về phía đám Mệnh Vận Đại Đế: “Ai muốn thử?”
Vị Huyền Đế tay cầm trường thương chậm rãi đi ra, ông ta nhìn Diệp Quân, cười khẽ: “Ngươi thì cần gì phải đấu tay đôi? Cứ để hai vị cô cô của ngươi đánh đi, hai người bọn họ cũng có thể bảo đảm được phần nào rằng ngươi có thể rời khỏi đây an toàn”.
Diệp Quân cười bảo: “Không cần khiêu khích bằng ngôn từ, thế này đi, hai ta đánh với nhau một trận, chỉ hai chúng ta, không ai được xen vào, thế nào?”
Huyền Đế nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc”.
Huyền Đế lại liếc nhìn người phụ nữ váy trắng và người phụ nữ áo bào trắng, cười cười không nói gì.
Diệp Quân hiểu ý đối phương, hắn quay sang hai vị cô cô, nghiêm túc nói: “Thưa hai cô cô, con muốn đấu tay đôi với người này, nếu như con có thua trận thì cũng xin hai cô cô đừng nhúng tay vào”.
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân: “Con có chắc không?”
Diệp Quân lại gật đầu xác nhận: “Chắc ạ”.
Người phụ nữ áo bào trắng trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Cũng được”.
Diệp Quân lại nhìn về phía Huyền Đế, Huyền Đế cười lớn: “Các vị, nếu lát ta đây thua trận thì cũng xin chớ ra tay, ai xen vào, ta không chỉ không cảm kích mà còn coi kẻ đó là kẻ địch, thù không đội trời chung”.
Nghe vậy, ông lão mặc áo đạo sĩ cùng đám Mệnh Vận Đại Đế đều lùi qua một bên.
Người phụ nữ áo bào trắng cùng với người phụ nữ váy trắng cũng lui ra sau vạn trượng.
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân đứng phía xa xa, khẽ nói: “Tên nhóc này cũng cao ngạo ghê đấy”.
Người phụ nữ váy trắng cũng nhìn về phía đó, đáy mắt toát lên nỗi lo lắng, đối với thực lực của Diệp Quân hiện giờ, bà ấy cũng không được rõ, bởi vì đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng sau cùng, bà ấy vẫn lựa chọn gửi niềm tin vào Diệp Quân.
Thiếu niên đó, ánh mắt luôn tràn đầy sự tự tin.
Xa xa, Huyền Đế nhìn Diệp Quân, cười nói: “Dám lấy cảnh giới Chí Tiên để khiêu khích Mệnh Vận Đại Đế, không thể không tán thưởng ngươi một câu, rất dũng cảm, khí phách bậc này, dù ở thời đại chúng ta cũng không có nhiều. Ngươi yên tâm, ta đây không định ỷ lớn hiếp nhỏ”.
Nói đoạn, ông ta xòe tay, nhẹ nhàng đè xuống, nháy mắt, cảnh giới của ông ta đã từ Mệnh Vận Đại Đế bị đè xuống cảnh giới Chí Tiên.
Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ lập tức nhíu mày, vốn muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.
Thiếu niên kia dám lấy cảnh giới Chí Tiên để khiêu chiến Mệnh Vận Đại Đế, nếu là bên phía Vĩnh Sinh Giới thực sự làm ra hành vi ỷ lớn hiếp nhỏ thì thật quá mất mặt và hẹp hòi.
Hơn nữa, Huyền Đế cũng có ngạo khí của mình, dẫu sao, để đạt tới cảnh giới Mệnh Vận Đại Đế này, tất cũng phải từng là bậc thiên tài trong giới thiên tài, yêu nghiệt giữa những yêu nghiệt, nay bị người ta khiêu chiến vượt mấy cảnh giới, với tính khí cao ngạo của ông ta, sao có thể chấp nhận?
Sau khi áp cảnh giới xuống, Huyền Đế cười nói với Diệp Quân: “Bắt đầu đi”.
Diệp Quân nhìn Huyền Đế: “Xin được chỉ giáo”.
Dứt lời, hắn đã biến mất khỏi chỗ đứng.
Chương 675: Có thể... chống đỡ được mà...
Vèo!
Một luồng kiếm quang xé rách thời không, vọt qua.
Xa xa, Huyền Đế cười lớn một tiếng, xông lên phía trước, vung tay chém một thương.
Một thương đánh ra như rồng như hổ, tinh hà cũng phải sôi trào.
Tuy cảnh giới đã bị áp xuống nhưng khí thế phát ra trên người ông ta vẫn không hề suy chuyển, đặc biệt là phong thái cường thế không chỉ không giảm chút nào mà còn mạnh hơn trước.
Hai người lần đầu thử sức đã lựa chọn đối chiến trực diện.
Khi thương và kiếm va vào nhau, một luồng kiếm quang cùng với thương mang bùng nổ trước mặt hai người, hai luồng sức mạnh bùng ra, đẩy hai người chấn động đến mức phải lùi lại phía sau, nhưng khi Huyền Đế vừa lùi bước, tay phải đã nhấc thương ném về phía Diệp Quân.
Vèo!
Trường thương mang theo sức mạnh cực lớn xé rách không trung lao đi, những nơi nó lướt qua, thời không bị xé toạc, khí thế cực kì khủng bố.
Tốc độ của thanh trường thương này cực nhanh, nháy mắt đã phóng tới trước mặt Diệp Quân.
Mặc dù thương không ở trong tay người nhưng thế tiến công lại càng mạnh.
Đối mặt với một thương đáng sợ này, Diệp Quân không hề lựa chọn lùi bước, mà giờ phút này, hắn cũng không thể lùi bước, hai tay hắn cầm chặt ý kiếm, mạnh mẽ bổ về phía trước.
Một kiếm Bất Bại!
Kiếm này phát ra khí thế không hề thua kém thương thế của Huyền Đế.
Bất Bại!
Dù đối phương là Mệnh Vận Đại Đế, Diệp Quân hắn đây cũng không chút sợ hãi lùi bước.
Cứ đánh thôi, chuyện đâu còn có đó!
Mặc dù khí thế không kém nhưng sức mạnh lại thua nhiều.
Rầm!
Một kiếm của Diệp Quân chém xuống mặc dù cũng đã chém lùi cây thương này, nhưng chính bản thân hắn cũng bị đẩy lui mấy vạn trượng. Người vừa dừng lại, khóe miệng đã tràn máu tươi, hai tay cũng xuất hiện những vết rạn nứt chằng chịt, máu từ từ ứa ra, chảy xuống ý kiếm trong tay, ý kiếm dần được nhuộm đỏ máu.
Kiếm nhuộm máu!
Thấy thế, sắc mặt đám Mệnh Vận Đại Đế bên kia lại trở nên nghiêm nghị hơn, lòng cũng vô cùng khiếp sợ, thiếu niên này thật quá yêu nghiệt, lại có thể đối đầu trực diện với Huyền Đế, cần biết một điều rằng tuy Huyền Đế đã ép cảnh giới của bản thân xuống nhưng nội tại của một vị Mệnh Vận Đại Đế vẫn còn đó không hề suy chuyển.
Vậy mà vừa rồi, thiếu niên kia vẫn có thể trực tiếp đỡ chiêu, điều này thật khiến bọn họ khiếp sợ.
Xa xa, Huyền Đế xòe tay, trường thương bị kiếm của Diệp Quân chém bay đã trở về trong tay ông ta, ông ta nhìn cây trường thương, trên đó cũng đã có không ít vết rạn nứt.
Thấy thế, Huyền Đế thoáng nhếch mép rồi chợt cười lớn: “Thú vị đó! Tiếp tục!”
Dứt lời, ông ta đột nhiên xông lên, đâm một thương về phía Diệp Quân.
Chiêu này hết sức đơn giản, chỉ là một nhát đâm không có bất kì động tác phức tạp nào đi cùng, nhưng một thương đó lại ẩn chứa sức mạnh có thể tiêu diệt cả một mảnh tinh hà, đáng sợ nhất là, một thương này chém về phía Diệp Quân lại không có một chút sức mạnh tiết ra ngoài, ông ta đã dồn toàn bộ sức mạnh vào trong thân thương.
Ông ta biết, thiếu niên trước mắt kia nhất định sẽ trực tiếp đỡ nhát thương này của mình.
Chỉ cần hắn đỡ chiêu đó, dù thân thể của hắn có mạnh cỡ nào cũng sẽ không thể chịu nổi sức tấn công của nhát thương này.
Ông ta muốn dùng một nhát thương ấn định thắng thua!
Là một Mệnh Vận Đại Đế, hơn nữa, còn là một vị Mệnh Vận Đại Đế đến từ thời đại Vĩnh Sinh, dĩ nhiên ông ta cũng có sự kiêu hãnh của mình, nếu phải đánh nhau suốt mấy trăm chiêu với một thiếu niên mười tám tuổi thì dù cuối cùng có thắng cũng vẫn tính là thua mà thôi.
Bởi vậy, ông ta cần tốc chiến tốc thắng.
Một nhát thương ấn định sinh tử!
Giờ khắc này, Diệp Quân cũng cảm nhận được sức mạnh khủng bố của nhát thương đó, hắn biết, đối thủ muốn dùng nhát thương này phân định thắng thua.
Lùi?
Hắn đã không còn đường lùi.
Đối mặt với chiêu này, nếu lùi, tất sẽ rơi vào thế yếu, mà khi đấu tay đôi với cường giả bậc này, một khi ở vào thế yếu sẽ không còn phần thắng.
Đương nhiên, Diệp Quân cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lùi bước.
Diệp Quân tiến lên, xông thẳng về phía trước, tay phải nắm chặt thanh huyết kiếm, ánh mắt lạnh lẽo, không một tia cảm xúc.
Chỉ giây lát, khoảng cách vạn trượng giữa hai người biến thành gang tấc, Huyền Đế đã dồn toàn lực vào một thương đâm về ngực Diệp Quân. Ngay khi mọi người đều cho rằng Diệp Quân sẽ lấy kiếm chống đỡ, hắn lại để mặc mũi thương này đâm vào ngực mình.
Không đỡ chiêu?
Thấy thế, sắc mặt tất cả những người đang ở đây đều biến đổi kịch liệt.
Đồ và người phụ nữ váy trắng cũng khiếp sợ tột cùng, hai người không ngờ Diệp Quân lại không đỡ chiêu đó, bọn họ căng thẳng và lo lắng vô cùng.
Sắc mặt Huyền Đế cũng lập tức biến đổi, ông ta định lui lại thì cũng vào lúc này, Diệp Quân lại xông lên, huyết kiếm trong tay đâm vào bụng ông ta.
Lấy mạng đổi mạng!
Huyền Đế gầm lên giận dữ, vung quyền đánh ra, gần như cùng lúc, Diệp Quân buông kiếm, tay phải tung ra một quyền.
Liệt Thế Thốn Kình!
Lại một lần nữa hắn lựa chọn chống đỡ trực diện!
Rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Diệp Quân và Huyền Đế đồng thời bị đánh bay ra sau. Khi dừng lại được, sắc mặt Huyền Đế đã biến đổi kịch liệt, bởi vì ông ta nhận ra, bên trong cơ thể ông ta đang cháy lên.
Huyền Đế vội nhìn xuống thanh huyết kiếm cắm vào bụng mình, hoảng sợ kêu lên: “Sức mạnh huyết mạch!”
Máu của Diệp Quân đã tiến vào trong cơ thể Huyền Đế, sau đó điên cuồng cắn nuốt huyết mạch của ông ta.
Nhận thấy được sự khủng khiếp của huyết mạch phong ma này, Huyền Đế quả đoán hủy diệt thân thể mình, nhưng huyết mạch phong ma của Diệp Quân đã kịp dung hòa vào trong linh hồn của ông ta rồi.
Thấy thế, không chỉ Huyền Đế mà đám cường giả ông lão mặc áo đạo sĩ đứng bên cũng lộ vẻ sợ hãi.
Đây là dạng huyết mạch gì mà lại hùng mạnh đến biến thái như thế?
Huyền Đế vội ngồi xuống, điên cuồng trấn áp, sự hung ác của huyết mạch đó đã khiến ông ta sợ hãi tột cùng.
Bên kia, khi Diệp Quân sắp rơi xuống, một đôi tay nâng lên, đỡ lấy hắn, đó chính là người phụ nữ váy trắng.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân nằm trong lòng mình. Lúc này, miệng hắn liên tục trào máu tươi, cánh tay phải đã cong vẹo đi, trong cánh tay, xương cốt đã vỡ nát, vết đâm nơi ngực cũng không ngừng phun máu.
Diệp Quân nhìn hai người phụ nữ trước mặt, bỗng nở một nụ cười, nhưng vì máu tươi vẫn đang trào ra nên nói cũng rất khó khăn: “Hai cô cô, hai người… xem… Nếu bọn họ không… lấy nhiều… đánh ít… con… một mình… cũng có thể… chống đỡ… được mà…”
Lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ đột nhiên chỉ ngón tay một cái, bất chợt, toàn bộ tinh không dấy lên một luồng gió lạnh. Xa xa, Diệp Quân đột nhiên trợn tròn mắt, bởi vì có một lưỡi đao gió chém tới trước mặt hắn.
Lưỡi đao gió này ngoài mặt không có gì lạ, nhưng bên trong ẩn chứa một sức mạnh khủng bố làm Diệp Quân biến sắc, hắn không dám coi thường, tay phải cầm kiếm, chém mạnh một nhát.
Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Vẫn là bảy mươi đường kiếm, bởi hiện nay, bảy mươi đường đã là cực hạn của hắn. Liên tục chém hai kiếm, thân thể của hắn cũng bắt đầu không chịu nổi, cánh tay phải xuất hiện những vết rạn nứt.
Rầm!
Khoảnh khắc kiếm chém ra, kiếm quang bị lưỡi đao gió kia nghiền nát, Diệp Quân lùi lại liên tục. Trong lúc hắn bị đẩy lùi, lưỡi đao gió kia vẫn tiếp tục lao tới, chém về phía hắn.
Thấy thế, Diệp Quân vô cùng khiếp sợ, rốt cuộc đây là loại gió gì mà ngay cả bảy mươi đường kiếm của thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm cũng không thể chém nát?
Trong lúc hắn còn đang kinh sợ, lưỡi đao gió kia đã chém tới trước mặt.
Đáy mắt Diệp Quân thoáng lóe lên một tia tàn nhẫn, tay vận lực chém xuống một kiếm nữa.
Một kiếm Bất Bại!
Ầm!
Kiếm này vừa chém ra, lưỡi đao gió kia run lên kịch liệt, bị chặn đứng, còn về phần Diệp Quân, cánh tay phải của hắn đã nứt toạc, máu tươi dầm dề.
Vẫn không đỡ nổi lưỡi đao gió đó!
Vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên gầm lên, tay cầm kiếm đè mạnh về phía trước.
Rầm!
Lưỡi đao gió bị chém lùi!
Xa xa, ông lão mặc áo đạo sĩ bỗng mở lòng bàn tay, lưỡi đao gió bay thẳng về lòng bàn tay ông ta, nhẹ nhàng nhúc nhích như một tinh linh.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, mắt thoáng một tia khiếp sợ: “Kiếm ý của ngươi thật khó lường, có thể chống lại gió U Minh của ta!”
Gió U Minh à?
Diệp Quân nhìn ông ta, tay phải siết chặt thanh kiếm, khóe miệng liên tục trào máu tươi, cánh tay phải của hắn cũng ròng ròng máu.
Ông lão trước mắt này dường như có thực lực cao hơn rất nhiều so với những Mệnh Vận Đại Đế thông thường.
Ông lão mặc áo đạo sĩ đột nhiên lên tiếng: “Tiếp tục!”
Nói xong, tay trái ông ta chạm nhẹ vào luồng gió U Minh kia, thoáng chốc, gió U Minh đã tăng vọt, hóa thành một lưỡi đao gió cao vạn trượng, chém mạnh về phía Diệp Quân.
Xa xa, Diệp Quân thấy luồng gió U Minh hóa thành lưỡi đao khổng lồ, hắn rùng mình, bước lên một bước, kiếm vực đột nhiên xuất hiện, khi lưỡi đao gió khổng lồ kia tiến vào trong kiếm vực của hắn, sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt.
Gần như cùng lúc, Diệp Quân hóa thành một luồng kiếm quang, chém mạnh lên lưỡi đao gió khổng lồ kia.
Một kiếm Bất Bại!
Ầm ầm!
Lưỡi đao gió khổng lồ bị kiếm của Diệp Quân chém trúng, lập tức run lên kịch liệt, Diệp Quân lại chém mạnh xuống một kiếm.
Ầm!
Lưỡi đao gió khổng lồ bị nghiền nát, luồng gió U Minh kia bị chém bay, ngay sau đó, một thanh kiếm lao vút tới trước mặt ông lão mặc áo đạo sĩ, nhưng cũng vào lúc này, lòng bàn tay ông ta đột ngột dấy lên một ngọn lửa.
Ngọn lửa kia nhanh chóng nuốt chửng kiếm quang của Diệp Quân. Diệp Quân cả kinh, thân mình run lên, vội vã lùi ra xa nghìn trượng, khi hắn dừng lại, thời không trước mặt đã hóa thành hư vô.
Diệp Quân nhìn ý kiếm trong tay mình, ý kiếm của hắn cũng trở nên hư ảo.
Thấy thế, Diệp Quân lập tức căng thẳng tột cùng, hắn nhìn về phía ông lão mặc áo đạo sĩ đứng xa xa, trong lòng bàn tay ông ta, một ngọn lửa màu trắng đang nhảy múa.
Khi ngọn lửa này xuất hiện, thời không trăm vạn trượng quanh nó bắt đầu từ từ hòa tan, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, cười nói: “Có biết đây là lửa gì không?”
Diệp Quân nói: “Xin được lắng nghe”.
Lúc này cây thần tự nhiên trong cơ thể hắn đang liên tục khôi phục thân thể cho hắn.
Ông lão mặc áo đạo sĩ cười bảo: “Ta biết ngươi đang cố tình kéo dài thời gian để chữa trị thân thể, nhưng ta có thể nói cho ngươi hay, chênh lệch thực lực giữa hai chúng ta quá lớn, dù ngươi có lên tới cảnh giới Đại Đế thì cũng không phải là đối thủ của ta”.
Nói đoạn, ông ta dừng lại giây lát rồi mới tiếp tục: “Ngươi cũng là một nhân tài, cứ thế giết chết thì quả là đáng tiếc, hay là vầy đi, ta cho ngươi một con đường sống. Nếu ngươi đồng ý mang theo vũ trụ Quan Huyên của ngươi quy phục chúng ta, ta có thể đứng ra bảo đảm cho ngươi cùng vũ trụ Quan Huyên một con đường sống”.
Nghe thấy thế, Diệp Quân sửng sốt, lão già này lại còn muốn chiêu hàng hắn?
Không chỉ có Diệp Quân sửng sốt ngạc nhiên, đám Mệnh Vận Đại Đế đứng sau lưng ông lão mặc áo đạo sĩ cũng rất bất ngờ trước điều ông ta vừa nói.
Mục đích chuyến này của bọn họ là giết Diệp Quân, chiếm lấy các thần vật, chứ không phải tới khuyên hàng. Đương nhiên, họ cũng không dám chen lời, ông lão mặc áo đạo sĩ này có địa vị cực cao ở Vĩnh Sinh Giới, cao hơn bọn họ rất nhiều.
Diệp Quân trầm mặc, như thể đang cân nhắc.
Ông lão mặc áo đạo sĩ không thúc giục Diệp Quân, ông ta chỉ nhìn hắn, nở nụ cười thản nhiên.
Thiếu niên này tuy vô cùng yêu nghiệt nhưng còn quá trẻ tuổi, không phải là đối thủ của ông ta.
Nhưng vào lúc này, Diệp Quân chợt cười nói: “Người của nhà họ Dương ta, thà chết vinh còn hơn sống nhục!”
Ông lão mặc áo đạo sĩ gật đầu: “Nếu đã thế, ngươi cùng với vũ trụ Quan Huyên của ngươi cùng đi chết đi thôi!”
Nói đoạn, ông ta xòe tay, ngọn lửa kia đột nhiên bùng lên, một sức nóng khủng khiếp lan tỏa, thoáng chốc, thời không trong phạm vi mấy trăm trượng đã ầm ầm sụp đổ.
Diệp Quân khẽ cười: “Vậy thì tới đi!”
Dứt lời, hắn chuẩn bị thiêu đốt thân thể cùng linh hồn mình. Nhưng cũng ngay khoảnh khắc đó, thời không sau lưng hắn chợt nứt ra, một tiếng bước chân vang lên bên tai Diệp Quân.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn về phía đó, mắt nheo lại, có vẻ nghiêm nghị.
Sau lưng ông ta, đám Mệnh Vận Đại Đế cũng nhìn về phía người đứng sau Diệp Quân, ánh mắt căng thẳng.
Diệp Quân từ từ quay đầu, khi nhìn thấy người vừa tới, hắn sững sờ.
Bởi vì người này, hắn không hề quen biết.
Ai vậy?
Chương 674: Xin được chỉ giáo
Đó là một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia mặc áo bào trắng, đứng thẳng tắp như một thanh kiếm, tay trái đặt ngang eo, bên hông giắt một hồ lô rượu.
Người đó nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, bên môi treo một nụ cười nhẹ.
Diệp Quân ngập ngừng: “Cô cô?”
Nghe vậy, người phụ nữ hơi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười tuyệt đẹp: “Thông minh lắm”.
Cô cô!
Diệp Quân mỉm cười.
Hắn biết, ngoài một người cô thích mặc váy trắng, hắn còn có mấy người cô nữa. Ngay khi nhìn thấy người phụ nữ trước mắt, hắn đã cảm thấy thân thiết vô cùng, bởi vậy mới bạo gan gọi một tiếng “cô cô”.
Người phụ nữ áo bào trắng liếc nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi càng thêm rõ nét: “Rất giống ca ca”.
Diệp Quân hỏi: “Cha con nhờ cô cô tới bảo vệ con sao?”
Người phụ nữ áo bào trắng cười nói: “Phải, nhưng cũng do ta muốn tới thăm con một chút”.
Nói đoạn, bà ấy xoa đầu Diệp Quân: “Lùi qua một bên, để cô cô đánh cho”.
Diệp Quân lại lắc đầu: “Cô cô, để con đánh trước với một người được không?”
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân, thoáng kinh ngạc: “Đánh với một người?”
Diệp Quân gật đầu: “Bảy người cùng lúc thì hiện giờ con chưa đánh lại được, nhưng một thì con có thể thử xem”.
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn hắn hồi lâu mới cười nói: “Cũng được”.
Diệp Quân cười cười rồi quay người nhìn về phía ông lão mặc áo đạo sĩ: “Cử một vị Mệnh Vận Đại Đế ra đấu đơn với ta, thế nào?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vậy phải xem vị cô cô này của ngươi có thể ngăn cản sáu người chúng ta không đã”.
Ông ta vừa dứt lời, sau lưng đã xuất hiện một kiếm khí màu trắng phóng nhanh tới.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhíu mày, quay phắt lại, mở lòng bàn tay, một bức tường lửa cao nghìn trượng xuất hiện trước người.
Rầm!
Kiếm kia chém tới, bức tường lửa ầm ầm đổ sụp, sức mạnh ghê gớm đến độ đẩy văng ông lão mặc áo đạo sĩ ra sau mấy nghìn trượng.
Lúc này, nơi ông lão mặc áo đạo sĩ từng đứng chợt có một người phụ nữ váy trắng đứng đó, làn váy như tuyết, không dính bụi trần, tay cầm trường kiếm, thân dong dỏng cao, gương mặt đẹp như vẽ, trông chẳng khác nào một thần nữ giáng trần.
Nhìn vị kiếm tu trước mắt, đám cường giả của Vĩnh Sinh Giới lập tức căng thẳng.
Diệp Quân cười chào người phụ nữ váy trắng: “Chào cô cô ạ!”
Người phụ nữ váy trắng quay nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Thật tuấn tú”.
Diệp Quân cũng cười theo: “Do di truyền đó”.
Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng bật cười khẽ: “Dẻo mép”.
Diệp Quân cười cười, lúc này hắn cũng hơi bất ngờ, bởi vì có đến hai vị cô cô cùng tới một lần.
Bên kia, người phụ nữ áo bào trắng nhìn ông lão mặc áo đạo sĩ, nói: “Nếu thằng nhóc này muốn đấu tay đôi thì hãy để bọn họ đấu đi, ngươi thấy thế nào?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn ngọn lửa trong tay mình, lúc này nó đã mờ đi một chút. Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ khiếp sợ giật mình, vị kiếm tu trước mắt đây còn có thể gây thương tổn cho lửa thần Vĩnh Sinh của ông ta.
Có lẽ mình đã đánh giá thấp thực lực của vũ trụ Quan Huyên rồi.
Ông lão mặc áo đạo sĩ liếc nhìn người phụ nữ áo bào trắng cùng người phụ nữ váy trắng, suy tư một lát mới nói: “Nếu hắn đã muốn đánh với một người thì đấu đi”.
Nói đoạn, ông ta nhìn về phía đám Mệnh Vận Đại Đế: “Ai muốn thử?”
Vị Huyền Đế tay cầm trường thương chậm rãi đi ra, ông ta nhìn Diệp Quân, cười khẽ: “Ngươi thì cần gì phải đấu tay đôi? Cứ để hai vị cô cô của ngươi đánh đi, hai người bọn họ cũng có thể bảo đảm được phần nào rằng ngươi có thể rời khỏi đây an toàn”.
Diệp Quân cười bảo: “Không cần khiêu khích bằng ngôn từ, thế này đi, hai ta đánh với nhau một trận, chỉ hai chúng ta, không ai được xen vào, thế nào?”
Huyền Đế nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc”.
Huyền Đế lại liếc nhìn người phụ nữ váy trắng và người phụ nữ áo bào trắng, cười cười không nói gì.
Diệp Quân hiểu ý đối phương, hắn quay sang hai vị cô cô, nghiêm túc nói: “Thưa hai cô cô, con muốn đấu tay đôi với người này, nếu như con có thua trận thì cũng xin hai cô cô đừng nhúng tay vào”.
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân: “Con có chắc không?”
Diệp Quân lại gật đầu xác nhận: “Chắc ạ”.
Người phụ nữ áo bào trắng trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Cũng được”.
Diệp Quân lại nhìn về phía Huyền Đế, Huyền Đế cười lớn: “Các vị, nếu lát ta đây thua trận thì cũng xin chớ ra tay, ai xen vào, ta không chỉ không cảm kích mà còn coi kẻ đó là kẻ địch, thù không đội trời chung”.
Nghe vậy, ông lão mặc áo đạo sĩ cùng đám Mệnh Vận Đại Đế đều lùi qua một bên.
Người phụ nữ áo bào trắng cùng với người phụ nữ váy trắng cũng lui ra sau vạn trượng.
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân đứng phía xa xa, khẽ nói: “Tên nhóc này cũng cao ngạo ghê đấy”.
Người phụ nữ váy trắng cũng nhìn về phía đó, đáy mắt toát lên nỗi lo lắng, đối với thực lực của Diệp Quân hiện giờ, bà ấy cũng không được rõ, bởi vì đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng sau cùng, bà ấy vẫn lựa chọn gửi niềm tin vào Diệp Quân.
Thiếu niên đó, ánh mắt luôn tràn đầy sự tự tin.
Xa xa, Huyền Đế nhìn Diệp Quân, cười nói: “Dám lấy cảnh giới Chí Tiên để khiêu khích Mệnh Vận Đại Đế, không thể không tán thưởng ngươi một câu, rất dũng cảm, khí phách bậc này, dù ở thời đại chúng ta cũng không có nhiều. Ngươi yên tâm, ta đây không định ỷ lớn hiếp nhỏ”.
Nói đoạn, ông ta xòe tay, nhẹ nhàng đè xuống, nháy mắt, cảnh giới của ông ta đã từ Mệnh Vận Đại Đế bị đè xuống cảnh giới Chí Tiên.
Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ lập tức nhíu mày, vốn muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.
Thiếu niên kia dám lấy cảnh giới Chí Tiên để khiêu chiến Mệnh Vận Đại Đế, nếu là bên phía Vĩnh Sinh Giới thực sự làm ra hành vi ỷ lớn hiếp nhỏ thì thật quá mất mặt và hẹp hòi.
Hơn nữa, Huyền Đế cũng có ngạo khí của mình, dẫu sao, để đạt tới cảnh giới Mệnh Vận Đại Đế này, tất cũng phải từng là bậc thiên tài trong giới thiên tài, yêu nghiệt giữa những yêu nghiệt, nay bị người ta khiêu chiến vượt mấy cảnh giới, với tính khí cao ngạo của ông ta, sao có thể chấp nhận?
Sau khi áp cảnh giới xuống, Huyền Đế cười nói với Diệp Quân: “Bắt đầu đi”.
Diệp Quân nhìn Huyền Đế: “Xin được chỉ giáo”.
Dứt lời, hắn đã biến mất khỏi chỗ đứng.
Chương 675: Có thể... chống đỡ được mà...
Vèo!
Một luồng kiếm quang xé rách thời không, vọt qua.
Xa xa, Huyền Đế cười lớn một tiếng, xông lên phía trước, vung tay chém một thương.
Một thương đánh ra như rồng như hổ, tinh hà cũng phải sôi trào.
Tuy cảnh giới đã bị áp xuống nhưng khí thế phát ra trên người ông ta vẫn không hề suy chuyển, đặc biệt là phong thái cường thế không chỉ không giảm chút nào mà còn mạnh hơn trước.
Hai người lần đầu thử sức đã lựa chọn đối chiến trực diện.
Khi thương và kiếm va vào nhau, một luồng kiếm quang cùng với thương mang bùng nổ trước mặt hai người, hai luồng sức mạnh bùng ra, đẩy hai người chấn động đến mức phải lùi lại phía sau, nhưng khi Huyền Đế vừa lùi bước, tay phải đã nhấc thương ném về phía Diệp Quân.
Vèo!
Trường thương mang theo sức mạnh cực lớn xé rách không trung lao đi, những nơi nó lướt qua, thời không bị xé toạc, khí thế cực kì khủng bố.
Tốc độ của thanh trường thương này cực nhanh, nháy mắt đã phóng tới trước mặt Diệp Quân.
Mặc dù thương không ở trong tay người nhưng thế tiến công lại càng mạnh.
Đối mặt với một thương đáng sợ này, Diệp Quân không hề lựa chọn lùi bước, mà giờ phút này, hắn cũng không thể lùi bước, hai tay hắn cầm chặt ý kiếm, mạnh mẽ bổ về phía trước.
Một kiếm Bất Bại!
Kiếm này phát ra khí thế không hề thua kém thương thế của Huyền Đế.
Bất Bại!
Dù đối phương là Mệnh Vận Đại Đế, Diệp Quân hắn đây cũng không chút sợ hãi lùi bước.
Cứ đánh thôi, chuyện đâu còn có đó!
Mặc dù khí thế không kém nhưng sức mạnh lại thua nhiều.
Rầm!
Một kiếm của Diệp Quân chém xuống mặc dù cũng đã chém lùi cây thương này, nhưng chính bản thân hắn cũng bị đẩy lui mấy vạn trượng. Người vừa dừng lại, khóe miệng đã tràn máu tươi, hai tay cũng xuất hiện những vết rạn nứt chằng chịt, máu từ từ ứa ra, chảy xuống ý kiếm trong tay, ý kiếm dần được nhuộm đỏ máu.
Kiếm nhuộm máu!
Thấy thế, sắc mặt đám Mệnh Vận Đại Đế bên kia lại trở nên nghiêm nghị hơn, lòng cũng vô cùng khiếp sợ, thiếu niên này thật quá yêu nghiệt, lại có thể đối đầu trực diện với Huyền Đế, cần biết một điều rằng tuy Huyền Đế đã ép cảnh giới của bản thân xuống nhưng nội tại của một vị Mệnh Vận Đại Đế vẫn còn đó không hề suy chuyển.
Vậy mà vừa rồi, thiếu niên kia vẫn có thể trực tiếp đỡ chiêu, điều này thật khiến bọn họ khiếp sợ.
Xa xa, Huyền Đế xòe tay, trường thương bị kiếm của Diệp Quân chém bay đã trở về trong tay ông ta, ông ta nhìn cây trường thương, trên đó cũng đã có không ít vết rạn nứt.
Thấy thế, Huyền Đế thoáng nhếch mép rồi chợt cười lớn: “Thú vị đó! Tiếp tục!”
Dứt lời, ông ta đột nhiên xông lên, đâm một thương về phía Diệp Quân.
Chiêu này hết sức đơn giản, chỉ là một nhát đâm không có bất kì động tác phức tạp nào đi cùng, nhưng một thương đó lại ẩn chứa sức mạnh có thể tiêu diệt cả một mảnh tinh hà, đáng sợ nhất là, một thương này chém về phía Diệp Quân lại không có một chút sức mạnh tiết ra ngoài, ông ta đã dồn toàn bộ sức mạnh vào trong thân thương.
Ông ta biết, thiếu niên trước mắt kia nhất định sẽ trực tiếp đỡ nhát thương này của mình.
Chỉ cần hắn đỡ chiêu đó, dù thân thể của hắn có mạnh cỡ nào cũng sẽ không thể chịu nổi sức tấn công của nhát thương này.
Ông ta muốn dùng một nhát thương ấn định thắng thua!
Là một Mệnh Vận Đại Đế, hơn nữa, còn là một vị Mệnh Vận Đại Đế đến từ thời đại Vĩnh Sinh, dĩ nhiên ông ta cũng có sự kiêu hãnh của mình, nếu phải đánh nhau suốt mấy trăm chiêu với một thiếu niên mười tám tuổi thì dù cuối cùng có thắng cũng vẫn tính là thua mà thôi.
Bởi vậy, ông ta cần tốc chiến tốc thắng.
Một nhát thương ấn định sinh tử!
Giờ khắc này, Diệp Quân cũng cảm nhận được sức mạnh khủng bố của nhát thương đó, hắn biết, đối thủ muốn dùng nhát thương này phân định thắng thua.
Lùi?
Hắn đã không còn đường lùi.
Đối mặt với chiêu này, nếu lùi, tất sẽ rơi vào thế yếu, mà khi đấu tay đôi với cường giả bậc này, một khi ở vào thế yếu sẽ không còn phần thắng.
Đương nhiên, Diệp Quân cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lùi bước.
Diệp Quân tiến lên, xông thẳng về phía trước, tay phải nắm chặt thanh huyết kiếm, ánh mắt lạnh lẽo, không một tia cảm xúc.
Chỉ giây lát, khoảng cách vạn trượng giữa hai người biến thành gang tấc, Huyền Đế đã dồn toàn lực vào một thương đâm về ngực Diệp Quân. Ngay khi mọi người đều cho rằng Diệp Quân sẽ lấy kiếm chống đỡ, hắn lại để mặc mũi thương này đâm vào ngực mình.
Không đỡ chiêu?
Thấy thế, sắc mặt tất cả những người đang ở đây đều biến đổi kịch liệt.
Đồ và người phụ nữ váy trắng cũng khiếp sợ tột cùng, hai người không ngờ Diệp Quân lại không đỡ chiêu đó, bọn họ căng thẳng và lo lắng vô cùng.
Sắc mặt Huyền Đế cũng lập tức biến đổi, ông ta định lui lại thì cũng vào lúc này, Diệp Quân lại xông lên, huyết kiếm trong tay đâm vào bụng ông ta.
Lấy mạng đổi mạng!
Huyền Đế gầm lên giận dữ, vung quyền đánh ra, gần như cùng lúc, Diệp Quân buông kiếm, tay phải tung ra một quyền.
Liệt Thế Thốn Kình!
Lại một lần nữa hắn lựa chọn chống đỡ trực diện!
Rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Diệp Quân và Huyền Đế đồng thời bị đánh bay ra sau. Khi dừng lại được, sắc mặt Huyền Đế đã biến đổi kịch liệt, bởi vì ông ta nhận ra, bên trong cơ thể ông ta đang cháy lên.
Huyền Đế vội nhìn xuống thanh huyết kiếm cắm vào bụng mình, hoảng sợ kêu lên: “Sức mạnh huyết mạch!”
Máu của Diệp Quân đã tiến vào trong cơ thể Huyền Đế, sau đó điên cuồng cắn nuốt huyết mạch của ông ta.
Nhận thấy được sự khủng khiếp của huyết mạch phong ma này, Huyền Đế quả đoán hủy diệt thân thể mình, nhưng huyết mạch phong ma của Diệp Quân đã kịp dung hòa vào trong linh hồn của ông ta rồi.
Thấy thế, không chỉ Huyền Đế mà đám cường giả ông lão mặc áo đạo sĩ đứng bên cũng lộ vẻ sợ hãi.
Đây là dạng huyết mạch gì mà lại hùng mạnh đến biến thái như thế?
Huyền Đế vội ngồi xuống, điên cuồng trấn áp, sự hung ác của huyết mạch đó đã khiến ông ta sợ hãi tột cùng.
Bên kia, khi Diệp Quân sắp rơi xuống, một đôi tay nâng lên, đỡ lấy hắn, đó chính là người phụ nữ váy trắng.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân nằm trong lòng mình. Lúc này, miệng hắn liên tục trào máu tươi, cánh tay phải đã cong vẹo đi, trong cánh tay, xương cốt đã vỡ nát, vết đâm nơi ngực cũng không ngừng phun máu.
Diệp Quân nhìn hai người phụ nữ trước mặt, bỗng nở một nụ cười, nhưng vì máu tươi vẫn đang trào ra nên nói cũng rất khó khăn: “Hai cô cô, hai người… xem… Nếu bọn họ không… lấy nhiều… đánh ít… con… một mình… cũng có thể… chống đỡ… được mà…”