Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 676-680
Chương 676: Tam tai nghiệp chướng
Nghe Diệp Quân nói vậy, người phụ nữ áo trắng và người phụ nữ váy trắng cùng sững sờ, hai người họ nhìn nhau với vẻ hơi kinh ngạc, thằng nhóc này đang chứng minh bản thân cho bọn họ thấy.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng Diệp Quân, cười nói: “Cô cô đến giúp con, con không cần cảm thấy gánh nặng gì cả, hiểu không?”
Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ quật cường của Diệp Quân, người phụ nữ váy trắng lắc đầu cười: “Trị thương cho tốt đi, còn lại giao cho ta”.
Diệp Quân gật đầu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong cơ thể, cây thần tự nhiên nhanh chóng trị thương cho hắn.
Người phụ nữ váy trắng đứng dậy, bà ấy xoay người nhìn Huyền Đế phía xa, lúc này, dưới sự trấn áp của Huyền Đế, linh hồn của ông ta dần khôi phục bình thường.
Mặc dù sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân rất mạnh, nhưng vẫn không thể dễ dàng giết chết một vị Mệnh Vận Đại Đế.
Người phụ nữ váy trắng cầm kiếm, tà váy dài tung bay, dung mạo tuyệt thế, như tiên nữ Cửu Thiên. Bà ấy nhìn đám người Vĩnh Sinh Giới, cười nói: “Một đấu một hay đánh hội đồng tùy các ngươi chọn, ta chấp hết!”
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ta có nhiệm vụ nên không thể đấu riêng với ngươi được”.
Vừa dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay ra, trong nháy mắt, lửa thần Vĩnh Sinh và gió U Minh trong tay ông ta cùng phóng lên trời, hóa thành hai con rồng khổng lồ, lao thẳng về phía người phụ nữ váy trắng.
Cùng lúc đó, mấy vị Mệnh Vận Đại Đế cũng biến mất tại chỗ, tiến về phía người phụ nữ váy trắng.
Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh, xoay cổ tay, mũi chân gõ nhẹ, cả người hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, một khắc sau, một luồng kiếm khí màu trắng vạn trượng từ trên trời giáng xuống, giống như một tấm màn trời.
Người phụ nữ áo trắng ở bên cạnh cũng hóa thành một đạo kiếm quang phóng đi.
Kiếm khí lan rộng vạn dặm, vạn vật chết lặng.
Bùm!
Hai con rồng khổng lồ bỗng sụp đổ, người phụ nữ váy trắng chém về phía ông lão mặc áo đạo sĩ, ông ta hơi nheo mắt, xòe bàn tay ra, một luồng sáng màu vàng bao phủ lấy ông ta.
Bùm!
Khi người phụ nữ váy trắng vung kiếm chém xuống, màn sáng bao phủ ông lão kia vỡ tan, một luồng sức mạnh mạnh mẽ đánh bay ông ta xa vạn trượng, ông ta còn chưa kịp dừng lại, người phụ nữ váy trắng lại đâm thêm nhát kiếm nữa.
Nhìn người phụ nữ váy trắng chém tới, ông lão mặc áo đạo sĩ vô cùng kinh ngạc, kiếm đạo của người phụ nữ này thật đáng sợ, ông ta không dám khinh thường. Hai tay ông ta đưa lên, hơi nghiêng người về phía trước, thầm niệm thuật chú cổ, ngay sau đó, sau lưng ông ta xuất hiện một hư ảnh to lớn như núi.
Hư ảnh khổng lồ như ngọn núi này có màu vàng, uy nghiêm hùng vĩ, nó đấm thẳng xuống, hàng vạn tia sáng vàng hiện ra, chấn động vũ trụ tinh hà.
Bùm!
Một quyền này ép người phụ nữ váy trắng phải dừng lại tại chỗ, tinh hà cũng lập tức trở nên sôi trào.
Uy lực của quyền này đủ để chôn vùi vũ trụ tinh hà.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng bằng ánh mắt hung ác, ông ta xòe bàn tay ra, sau đó nắm chặt thành quyền, lúc này, hư ảnh phía trên ông ta cũng lên quyền, đánh mạnh xuống.
Bùm!
Ngàn vạn tia sáng bùng phát từ nắm đấm khổng lồ đó.
Dưới cú đấm này, cả vũ trụ tinh hà đều vô cùng nhỏ bé, giống như cát bụi.
Lúc này, người phụ nữ váy trắng khẽ gõ ngón chân, cả người bay lên, một đạo kiếm quang phóng ra.
Đối đầu trực diện!
Đối mặt với cú đánh này, kiếm của người phụ nữ váy trắng chỉ như con kiến trước núi, vô cùng tầm thường.
Nhưng khi kiếm của bà ấy xuyên qua nắm đấm đó…
Xẹt!
Nắm đấm bị xé nát, một giây sau, người phụ nữ váy trắng đã xuất hiện trước mặt ông lão mặc áo đạo sĩ, tay bà ấy cầm kiếm chém xuống.
Rầm rầm!
Hư ảnh sau lưng ông lão mặc áo đạo sĩ tan vỡ, ông ta lùi về phía sau, thời không xung quanh không ngừng sụp đổ, vô cùng đáng sợ.
Ngay khi ông lão mặc áo đạo sĩ dừng lại, lại một đạo kiếm quang nữa ập tới.
Đồng tử ông ta co rút kịch liệt, chỉ vào giữa trán của mình, giận dữ quát: “Dùng máu của ta, dẫn ra tam tai nghiệp chướng, hiện!”
Bùm!
Tinh hà bỗng trở nên yên tĩnh, ở phía xa, cơ thể người phụ nữ váy trắng đột nhiên bốc cháy ngùn ngụt.
Tam tai nghiệp chướng!
Đây là một loại cổ thuật xa xưa trong thời đại Vĩnh Sinh, vốn là tam tai xuất hiện khi Tuế Nguyệt Đại Đế đột phá Mệnh Vận Đại Đế. Bị ông lão mặc áo đạo sĩ dùng thuật pháp này khống chế, coi như là kẻ địch, cho dù đối phương không đột phá Mệnh Vận Đại Đế, ông ta cũng có thể khiến tai họa giáng xuống.
Tai họa thứ nhất là lửa!
Lửa này không phải lửa trời, cũng không phải lửa thường, mà là lửa người, phát sinh từ lục phủ ngũ tạng của kẻ địch, xuyên thấu toàn thân, chỉ cần sơ suất ngũ tạng sẽ bị thiêu rụi, tứ chi thối rữa, máu thịt tan chảy, ngàn vạn năm hành đạo sẽ hóa thành hư ảo.
Khi cơ thể người phụ nữ váy trắng bắt đầu bốc cháy, bà ấy khẽ cau mày.
Lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ lại cười lớn, ông ta đang định thi triển tai họa thứ hai thì một luồng sức mạnh thần bí từ trong cơ thể người phụ nữ váy trắng tỏa ra, trong nháy mắt, ngọn lửa kia đã bị dập tắt.
Sức mạnh vãng sinh!
Thấy vậy, ông lão mặc áo đạo sĩ hơi sững sờ, ngay sau đó, người phụ nữ váy trắng đã xông tới trước mặt ông ta.
Bùm!
Một đạo kiếm quang chém xuống, ông lão mặc áo đạo sĩ bị đánh bay vạn trượng, vừa dừng lại, hai tay ông ta nhanh chóng kết ấn, bỗng chốc, vô số phù văn cổ xưa từ trong cơ thể ông ta phóng ra.
Lúc này, một thanh kiếm xé không gian phóng tới.
Kiếm Vãng Sinh!
Chương 677: Thú vị
Nhát kiếm này vừa chém tới, những phù văn xung quanh ông lão mặc áo đạo sĩ lập tức biến mất.
Đồng tử của ông lão mặc áo đạo sĩ co rút lại, nhanh chóng dựng lên một tấm phù văn vàng kim.
Bùm!
Tấm màn chắn phù văn vàng kim tan vỡ, ông lão mặc áo đạo sĩ lại lùi về phía sau, nhưng lúc này, một thanh kiếm nữa lại phóng tới.
Thấy vậy, ông lão mặc áo đạo sĩ vô cùng kinh ngạc, tự biết mình không phải đối thủ của người phụ nữ trước mặt, nên dứt khoát nói: “Rút!”
Rút!
Vừa dứt lời, ông ta đã hóa thành một đạo phù quang biến mất ở phía cuối trời.
Mấy vị Mệnh Vận Đại Đế đang khống chế người phụ nữ áo trắng nhìn thấy cảnh này cũng lập tức rút lui.
Bởi vì người phụ nữ áo trắng này cũng không dễ đánh, mà bây giờ ông lão mặc áo đạo sĩ đã rời đi, bọn họ không dám ở lại đánh tiếp.
Hai người phụ nữ cũng không đuổi theo, bọn họ thu kiếm lại, đi đến bên cạnh Diệp Quân, lúc này, vết thương của Diệp Quân đã gần như bình phục.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt, nhìn hai người phụ nữ, hắn mỉm cười.
Người phụ nữ váy trắng cười nói: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Quân vung mạnh tay.
Bùm!
Đột nhiên, trong cơ thể hắn bùng phát một luồng khí tức mạnh mẽ.
Cảnh giới Đạo Tiên!
Sau trận chiến với Huyền Đế, mặc dù bị thương nặng, nhưng trong cái rủi lại có cái may, hắn đã đạt đến cảnh giới Đạo Tiên.
Người phụ nữ váy trắng cười nói: “Chúc mừng!”
Diệp Quân chậm rãi đứng lên, nghiêm túc nói: “Đa tạ hai vị cô cô đã giúp đỡ!”
Người phụ nữ váy trắng cười nói: “Khách khí gì chứ!”
Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.
Hắn biết hai vị cô cô này đến giúp đều là vì cha hắn, họ có tình cảnh sâu nặng với cha, cho nên mới ra tay giúp hắn.
Họ nghĩ mình giúp hắn là điều đương nhiên, nhưng hắn tuyệt đối không thể nghĩ như vậy.
Lần này, hắn đang rơi vào tình thế tuyệt vọng, cho nên phải tự suy nghĩ lại.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Về vũ trụ Quan Huyên đi!”
Diệp Quân định thần lại, nhìn hai người phụ nữ: “Hai vị cô cô cũng định đến vũ trụ Quan Huyên sao?”
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Ca ca không ở đó nên bọn ta không đi!”
Diệp Quân gật đầu, đang định lên tiếng thì người phụ nữ áo trắng đã cười nói: “Đi thôi!”
Diệp Quân cúi đầu hàng lễ: “Xin cáo từ hai vị cô cô!”
Nói xong, hắn xoay người ngự kiếm biến mất cuối tinh hà.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân biến mất cuối tinh hà, cười nói: “Tên nhóc này thật yêu nghiệt, còn trẻ mà đã đạt đến trình độ này đúng là không tầm thường, chỉ là… hơi cứng đầu!”
Người phụ nữ áo trắng nói: “Hình như cậu ấy rất sợ bị chúng ta coi thường!”
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Không phải, cậu ấy không phải muốn ra oai, mà là muốn cho chúng ta biết cậu ấy rất tài giỏi”.
Bà ấy cười nói tiếp: “Cũng không sai, dù sao cậu ấy cũng đi theo con đường kiếm đạo vô địch, đương nhiên là không thể quá ỷ lại người chống lưng”.
Người phụ nữ áo trắng hơi lo lắng: “Nhưng kẻ thù của cậu ấy còn mạnh hơn nhiều so với thời đại của ca ca…”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Vậy chúng ta ở lại đây lâu hơn chút, bảo vệ cậu ấy một đoạn!”
Người phụ nữ áo trắng: “Được!”
…
Vĩnh Sinh Giới.
Tại nơi nào đó trong hư không, một người đàn ông trung niên đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, hai tay chống lên đầu gối, tinh hà xung quanh hư hư thực thực, cực kỳ quỷ dị.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Cách phía sau ông ta mấy vạn trượng, có sáu người mặc áo trắng cầm đao, lặng lẽ đứng đó.
Lúc này, có mấy người từ xa đi tới.
Chính là đám người ông lão mặc áo đạo sĩ.
Ông lão mặc áo đạo sĩ chậm rãi đi tới trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế, cúi người hành lễ: “Đế chủ!”
Vĩnh Sinh Đại Đế mở mắt ra: “Thất bại rồi à?”
Vẻ mặt ông lão mặc áo đạo sĩ tối sầm lại: “Phía sau hắn còn có hai vị kiếm tu tuyệt thế!”
Vĩnh Sinh Đại Đế khẽ cười: “Hai vị kiếm tu tuyệt thế ư?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ gật đầu: “Cực mạnh”.
Vĩnh Sinh Đại Đế chậm rãi đứng lên, duỗi tay, cười nói: “Như vậy mới thú vị!”
Ông ta quay lại bên cạnh: “Tịnh Thần”.
Vừa dứt lời, một người đàn ông nho nhã bước ra.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn người đàn ông nho nhã: “Đã điều tra ra thân nhận của thanh niên kia chưa?”
Tịnh Thần gật đầu: “Đó là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, hiện là vua của vũ trụ Quan Huyên, cũng là thiên tài yêu nghiệt nhất trong vũ trụ Quan Huyên, phía sau còn có mấy cường giả bí ẩn, một người phụ nữ váy trắng, một vị Kiếm Chủ Thanh Sam…”
Vĩnh Sinh Đại Đế phất tay: “Những người này đều không liên quan, nói cho ta biết hắn có phải người của chủ nhân bút Đại Đạo hay không”.
Tịnh Thần lắc đầu: “Mặc dù hắn có đạo ấn, nhưng không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo. Hơn nữa trên người hắn cũng không có Đại Đạo thần vận, rõ ràng hắn không phải người mang thiên mệnh đời này”.
Vĩnh Sinh Đại Đế hỏi tiếp: “Có nghĩa là chủ nhân bút Đại Đạo không chống đỡ cho vũ trụ Quan Huyên?”
Tịnh Thần gật đầu: “Đúng vậy!”
Nghe vậy, Vĩnh Sinh Đại Đế mỉm cười: “Nếu hắn không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo, cũng không phải người mang thiên mệnh thì hãy giết hắn đi!”
Chương 678: Việc quan trọng hơn
Nghe Vĩnh Sinh Đại Đế nói thế, Tịnh Thần do dự chốc lát rồi trầm giọng nói: “Chuyện này không đơn giản như thế”.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Tịnh Thần: “Là thế nào?”
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Đế chủ, sau thời đại Vĩnh Sinh là thời đại Thần Đạo, thời đại Thần Đạo tồn tại không được bao lâu đã bị Chân Thần của Chân vũ trụ lật đổ, Chân Thần của Chân vũ trụ từng đánh nhau với chủ nhân bút Đại Đạo… Không chỉ từng đánh nhau, mà có thể đã đánh bại chủ nhân bút Đại Đạo”.
Đánh bại chủ nhân bút Đại Đạo!
Vĩnh Sinh Đại Đế híp mắt, vung tay nói: “Không thể nào”.
Tịnh Thần nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, Vĩnh Sinh Đại Đế nói: “Ta từng đánh nhau với chủ nhân bút Đại Đạo, thực lực của người này rất mạnh, không thể đoán được sức mạnh của ông ta, thế gian này không ai có thể đánh bại được ông ta”.
Tịnh Thần muốn nói lại thôi.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Không phải ta tự phụ, từ khi ta thành danh, sáng lập ra nền văn minh Vĩnh Sinh, tự lập ra Vĩnh Sinh Đại Đạo, mấy ngàn vạn năm vô địch, ở thời đại của ta có rất nhiều người vô cùng tài giỏi nhưng bọn họ đều đã bị ta đánh bại, biến mất vào lịch sử. Có thể nói, ở trước mặt ta, cái gọi là Mệnh Vận Đại Đế và linh hồn của vũ trụ chẳng qua chỉ nhỏ bé như con kiến, nhưng cho đến khi chủ nhân bút Đại Đạo xuất hiện…”
Nói rồi nụ cười trên môi ông ta dần biến mất: “Ta chưa từng thấy ai có thực lực mạnh như người này, nếu nói có người đánh bại ông ta thì ta tuyệt đối không tin”.
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Nhưng cuối cùng nền văn minh Thần Đạo đã bị Chân Thần lật đổ”.
Vĩnh Sinh Đại Đế hỏi ngược lại: “Vậy tại sao bà ta không giết luôn chủ nhân bút Đại Đạo?”
Tịnh Thần im lặng không đáp, không thể trả lời vì ông ta cũng không biết, hơn nữa đây cũng là điều ông ta nghi ngờ.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Đương nhiên chúng ta không thể xem thường Chân vũ trụ này”.
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Đế chủ, Chân vũ trụ rất mạnh nhưng họ đã đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên hàng ngàn vạn năm mà vẫn không thể tiêu diệt được vũ trụ Quan Huyên, thế nên chúng ta cũng phải thận trọng khi đối mặt với vũ trụ Quan Huyên”.
Vĩnh Sinh Đại Đế mỉm cười nói: “Tịnh Thần, ta biết vì năm đó chúng ta đã bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh bại nên bây giờ ngươi trở nên cẩn trọng hơn. Thận trọng là tốt nhưng ngươi không nên thận trọng quá mức, sợ Đông sợ Tây sẽ đánh mật sự kiêu ngạo và chính trực”.
Tịnh Thần lặng thinh.
Vĩnh Sinh Đại Đế nói tiếp: “Dù là vũ trụ Quan Huyên hay Chân vũ trụ cũng đều là kẻ thù của chúng ta”.
Ông ta nhìn về tận cuối tinh không ở đằng xa, cười nói: “Nếu ta đã sống lại thì sẽ làm cho nền văn minh Vĩnh Sinh trở lại thế gian, cho người đời độc tôn Vĩnh Sinh Đạo của ta. Thời đại này vẫn là của chúng ta”.
Tịnh Thần nhắc nhở: “Từ Nhu cô nương của Chân vũ trụ muốn chúng ta và vũ trụ Quan Huyên cùng bị thua thiệt đấy”.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Sao ta có thể không nhìn ra mưu kế đó của cô ta chứ, chẳng qua vừa đúng ý ta thôi”.
Tịnh Thần nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, ông ta nói: “Thứ nhất, thanh niên đó có mang theo rất nhiều thần vật trên người, ta cần những thần vật của hắn, nhất là cây thần tự nhiên đó. Ta muốn dựa vào cây này để hồi phục vết thương của mình, thứ hai, vũ trụ Quan Huyên yếu hơn Chân vũ trụ, dễ tiêu diệt hơn, đợi đến khi vũ trụ Quan Huyên bị tiêu diệt, chúng ta sẽ quay lại dồn hết sức đối phó với Chân vũ trụ”.
Ông lão mặc áo đạo sĩ ở một bên nhắc: “Đế chủ, hai vị kiếm tu đứng đằng sau thanh niên đó có thực lực hơn cả Mệnh Vận Đại Đế”.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhắm mắt lại: “Vậy theo các ngươi nghĩ nên tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên trước hay Chân vũ trụ trước?”
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Ý kiến của ta là chờ đợi, cố gắng trưởng thành không vội xưng bá toàn vũ trụ”.
Ông lão mặc áo đạo sĩ cũng gật đầu, cách này là cách an toàn nhất, vì sau khi đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên, ông ta cũng phát hiện vũ trụ này không tầm thường như thế, nếu như phát động chiến tranh bừa bãi, có thể sẽ bị tổn thất.
Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nói: “Bây giờ việc chúng ta cần làm nhất là gì?”
Nghe thế ông lão mặc áo đạo sĩ và Tịnh Thần đều sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt hai người đều vô cùng khó coi.
Bây giờ họ thiếu cái gì?
Thiếu tiền!
Thiếu linh khí!
Mặc dù Loạn Tinh Giới bị họ thu phục nhưng nơi này là đâu cơ chứ?
Quả thật là một nơi rác rưởi!
Không có linh khí, hơn nữa có cả một đống kiếp nạn, cho dù họ có đợi cũng cực kỳ đau đầu.
Muốn phát triển ở nơi này khó như lên trời.
Phải biết các cường giả xuất hiện lại ở thế gian của họ, cho dù là tu luyện hay trị thương đều cần một lượng nguyên khí rất lớn. Mà Loạn Tinh Giới này rất hiếm linh khí, thiếu thốn tài nguyên, không thích hợp cho việc tu luyện và sinh sống.
Lúc này Vĩnh Sinh Đại Đế lại nói: “Trước mắt chúng ta có hai lựa chọn, một là tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên hoặc Chân vũ trụ, hai là mở biên giới vũ trụ, đi tìm thế giới mới”.
Nói rồi ông ta nhìn hai người kia: “Các ngươi nghĩ cái nào đơn giản hơn?”
Hai người đều lặng thinh, chắc chắn là đi đánh hai thế lực kia.
Phá vỡ biên giới vũ trụ, nếu là ở thời kỳ đỉnh cao của Vĩnh Sinh Đại Đế, dĩ nhiên là có thể, nhưng bây giờ sợ là rất khó.
Vĩnh Sinh Đại Đế nói: “Chuẩn bị đi, tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên trước”.
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Phải cẩn thận với Chân vũ trụ này”.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Người phụ nữ kia tự cho là thông minh nhưng bà ta không hiểu gì về ta, không hiểu khi đối mặt thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu và thủ đoạn đều là mây khói. Chỉ cần ta lấy được cây thần tự nhiên, hồi phục vết thương, bà ta sẽ hiểu thế nào là tuyệt vọng. Đến lúc đó ta sẽ tự tay bóp nát đầu bà ta”.
Tịnh Thần định lên tiếng lại thôi, ông ta vốn dĩ muốn nhắc nhở đừng sơ suất khinh địch nhưng nghĩ lại thời đại bây giờ, chủ nhân bút Đại Đạo không còn thì quả thật đã không còn ai có thể đe dọa được Vĩnh Sinh Đại Đế nữa.
Ngông cuồng?
Ông ta thật sự có tư cách để tỏ ra ngông cuồng.
Dù sao cả đời cũng chỉ bị đánh bại một lần.
Vĩnh Sinh Đại Đế lại nói: “Tịnh Thần, lần này ngươi dẫn đoàn đến vũ trụ Quan Huyên”.
Tịnh Thần nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế: “Đế chủ, nếu đã quyết định tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên thì chi bằng để Đế chủ đích thân ra tay chôn vùi Quan Huyên, không cho chúng có cơ hội”.
Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ta có việc quan trọng hơn cần phải làm”.
Tịnh Thần tò mò hỏi: “Việc quan trọng hơn ư?”
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Vũ trụ Quan Huyên chỉ là bước đầu tiên của chúng ta, kẻ địch thật sự của chúng ta là Chân vũ trụ nên ta muốn cứu hết các cường giả bị phong ấn ở thế gian này ra, để họ có thể phục vụ cho ta”.
Tịnh Thần khẽ gật đầu: “Dẫn theo bao nhiêu người?”
Chương 679: Mềm nhũn
Ông lão mặc áo đạo sĩ ở một bên nhắc: “Thực lực của vũ trụ Quan Huyên không hề yếu, không thể khinh thường”.
Vĩnh Sinh Đại Đế bình tĩnh nói: “Dẫn theo tất cả mọi người đi, sau khi tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên xong thì tiếp quản luôn vũ trụ Quan Huyên, lấy vũ trụ Quan Huyên làm cơ sở lên kế sách với Chân vũ trụ”.
Tịnh Thần gật đầu: “Tuân lệnh”.
Vĩnh Sinh Đại Đế xoay người biến thành một đường cầu vồng dài, không lâu sau ông ta đi vào một hư không.
Vĩnh Sinh Đại Đế xòe bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay, Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Tháp linh, ngươi vẫn chưa suy xét sao? Ta nói cho ngươi biết, năm đó thời đại Vĩnh Sinh không biết có bao nhiêu thần vật thần muốn nhận ta làm chủ nhưng ta có thèm bận tâm đâu”.
Tiểu Tháp không nói gì.
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Tháp linh, ngươi tồn tại cũng rất lâu, ta hỏi ngươi từ khi ngươi sinh ra đến nay, có từng thấy cường giả nào mạnh hơn ta chưa?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Chưa”.
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Vậy ngươi còn không nhận chủ nhân sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ta còn một việc chưa hoàn thành, chuyện này khiến ta hối hận cả đời, nếu ngươi giúp ta hoàn thành, ta sẽ nhận ngươi là chủ, thế nào?”
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Ngươi nói thử xem”.
Tiểu Tháp nói: “Ta từng gây thù với một người, nếu sau này ngươi có thể giúp ta giết được người này, ta sẽ nhận ngươi là chủ nhân”.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Chẳng phải chỉ là giết một người thôi sao? Người mà ngươi muốn giết là ai?”
Tiểu Tháp nói: “Thiên Mệnh Váy Trắng”.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhíu mày: “Thiên Mệnh Váy Trắng? Là ai thế?”
Tiểu Tháp nói: “Một Đại Kiếm Tu”.
Vĩnh Sinh Đại Đế lắc đầu khẽ cười: “Chỉ là Đại Kiếm Tu… được thôi, đợi ta xử lý xong việc của ta, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi”.
Nói rồi ông ta biến mất vào tận cuối tinh không.
…
Vũ trụ Quan Huyên.
Sau khi về đến vũ trụ Quan Huyên, Diệp Quân lập tức đi tìm An Nam Tịnh.
Trong tinh không, hai người chậm rãi bước đi.
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Bọn ta cũng đã biết chuyện của nền văn minh Vĩnh Sinh rồi, đây là thời đại có trước thời đại văn minh Thần Đạo, năm đó chủ nhân bút Đại Đạo không giết chúng mà chỉ phong ấn chúng lại, bây giờ nhóm cường giả năm đó đã phá vỡ phong ấn và xuất hiện trở lại trên thế giới”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Chắc hẳn chúng sẽ ra tay với vũ trụ Quan Huyên chúng ta”.
An Nam Tịnh gật đầu: “Không phải chắc hẳn mà là sắp rồi”.
Diệp Quân nhìn An Nam Tịnh, An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Người phụ nữ bí ẩn trong người cậu phản bội rồi sao?”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Tiền bối sớm biết nàng ấy sẽ phản bội ư?”
An Nam Tịnh lắc đầu: “Ta đoán”.
Diệp Quân ngờ vực: “Đoán hả?”
An Nam Tịnh nói: “Nàng ấy là người của Chân vũ trụ, đi theo cậu chắc chắn có mưu đồ”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vậy tại sao cha ta còn để nàng ấy đi theo ta?”
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Nàng ấy có đem đến lợi ích cho cậu không?”
Diệp Quân im lặng không nói.
Quả thật là có lợi ích, hơn nữa còn không ít.
An Nam Tịnh chuyển đề tài: “Nếu nền văn minh Vĩnh Sinh phát động chiến tranh với vũ trụ Quan Huyên, vậy thì người được lợi cuối cùng chắc chắn là Chân vũ trụ, cậu gặp Vĩnh Sinh Đại Đế rồi, người này thế nào?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Vừa bước ra đã tự xưng mình vô địch”.
An Nam Tịnh khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Diệp Quân nhìn An Nam Tịnh: “Tiền bối hiểu gì cơ?”
An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Chuẩn bị chiến đấu đi”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
An Nam tịnh nói: “Ta đi gọi người”.
Dứt lời, bà ấy xoay người đi biến thành dài cầu vồng dài rồi biến mất ở tận cuối tinh không.
Diệp Quân đứng đó nhìn vào tinh không, lặng thinh một lúc rồi mới xoay người rời đi, vừa xoay người lại, một cô gái bước đến trước mặt hắn.
Chính là Nạp Lan Ca!
Nạp Lan Ca nhìn hắn, nụ cười động lòng cười xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp tuyệt thế.
Nhìn thấy Nạp Lan Ca, Diệp Quân nở nụ cười, hắn bước đến trước mặt Nạp Lan Ca rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Nạp Lan Ca đỏ mặt: “Quanh đây còn có người đấy”.
Diệp Quân bật cười: “Có người thì sao chứ? Huynh ôm vợ mình, điều này chính đáng”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, đôi mắt hiện lên nụ cười: “Sao huynh lại vui đến thế?”
Diệp Quân khẽ ôm Nạp Lan Ca, nói: “Nhìn thấy muội nên rất vui”.
Nghe thế, Nạp Lan Ca lại nở nụ cười động lòng người, hai tay cô ôm lấy hông Diệp Quân khẽ nói: “Thấy huynh, muội cũng rất vui”.
Diệp Quân vừa định nói gì thì Nạp Lan Ca bỗng nói: “Nam Cung Tuyết cô nương rất xinh đẹp đó thì sao?”
Nghe thế, vẻ mặt Diệp Quân trở nên mất tự nhiên.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười nói: “Không phải muội muốn giám sát huynh, là mẹ lo cho huynh nên để lại một đội mật thám, thế nên…”
Diệp Quân cười khổ, thật sự hết cách giải thích mà.
Nạp Lan Ca bỗng hỏi: “Nam Cung Tuyết cô nương đẹp hơn muội sao?”
Câu hỏi chết người!
Diệp Quân bỗng kéo tay Nạp Lan Ca, khẽ nói: “Không nói chuyện này nữa được không?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”
Diệp Quân ôm Nạp Lan Ca, dịu giọng nói: “Vì huynh không muốn nói đến cô gái khác trước mặt muội”.
Nghe thế, lòng Nạp Lan Ca mềm nhũn.
Diệp Quân bỗng cúi người hôn Nạp Lan Ca, không biết tay phải nắm lấy cái gì, lúc này Nạp Lan Ca không chỉ mềm lòng mà cả người cũng mềm nhũn.
Chương 680: Định mệnh trớ trêu
Vợ chồng xa nhau lâu ngày…
Chỉ cần làm không chết thì sẽ làm hết mình luôn.
“Vài ngày” sau.
Diệp Quân rời khỏi đại điện, hắn tìm được Diệp Khải, bây giờ Diệp Khải là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của vũ trụ Quan Huyên, có tinh vực tu luyện của riêng mình.
Khi nhìn thấy Diệp Khải, Diệp Quân thấy hơi ngạc nhiên, vì hắn nhận ra Diệp Khải đã đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.
Hai huynh đệ gặp nhau trong tinh vực tu luyện, cả hai đều rất vui mừng.
Diệp Khải cười nói: “Diệp Quân huynh, tập luyện chút nhé?”
Diệp Quân bật cười: “Được”.
Hắn cũng muốn luyện với Diệp Khải để xem thử sức chiến đấu của Diệp Khải thế nào.
Diệp Khải nghiêm túc nói: “Diệp Quân huynh, chúng ta đánh một chiêu để quyết định thắng thua”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Diệp Khải bỗng lùi về sau cả trăm trượng, y xòe bàn tay ra, chín Pháp Tắc xuất hiện sau lưng y, sau đó một cánh cổng ánh sáng cổ xuất hiện.
Pháp Môn!
Sau khi Pháp Tắc này xuất hiện, tinh vực tu luyện bỗng sôi trào, từng uy lực đáng sợ liên tục lan tràn ra từ trong tinh không, cực kỳ đáng sợ.
Thấy thế, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ kinh ngạc, thực lực của Diệp Quân cũng tiến bộ hơn không ít.
Lúc này Diệp Khải nhìn Diệp Quân ở đằng xa, bật cười: “Diệp Quân huynh, cẩn thận nhé”.
Nói rồi y giơ chân phải lên, cả người biến thành tia cầu vồng dài đánh về phía Diệp Quân.
Sức mạnh của chín Pháp Tắc tụ lại cả người, sức mạnh này lập tức phá vỡ từng tấc nơi tu luyện.
Thấy thế Diệp Quân lại càng kinh ngạc hơn, sức mạnh của chín Pháp Tắc này mạnh hơn hắn nghĩ, cũng không dám xem thường, hắn tiến đến một bước, vung kiếm lên chém.
Năm mươi nhát kiếm thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chéo lên nhau.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai vang vọng khắp tinh không, sau đó một bóng người liên tục lùi về sau.
Chính là Diệp Khải.
Lúc này tinh vực tu luyện xung quanh vỡ vụn.
Diệp Khải cách đó không xa lùi lại cả ngàn trượng mới dừng lại, chín Pháp Tắc vây quanh bên cạnh y.
Diệp Khải lau vết máu ở khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở đằng xa, cười khổ: “Đánh không lại”.
Y có thể cảm nhận được Diệp Quân chưa đánh hết sức.
Diệp Quân bước đến trước mặt Diệp Khải, hắn khẽ cười, sau đó xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn xuất hiện trước mặt Diệp Khải.
Diệp Khải khó hiểu: “Diệp Quân huynh, đây là?”
Diệp Quân nói: “Một phần truyền thừa thượng cổ ta lấy được lúc ở Loạn Tinh Giới, phù hợp với đệ”.
Diệp Khải định từ chối không nhận, nhưng Diệp Quân lại đặt chiếc nhẫn vào trong tay y: “Cứ xem trước đi đã”.
Diệp Khải nhìn chiếc nhẫn một lúc thì phát hiện trong chiếc nhẫn có hơn một tỷ linh nguyên, mắt y lập tức sáng lên, sau đó vội vàng cất nhẫn đi: “Cảm ơn Diệp Quân huynh”.
Vốn dĩ muốn khiêm tốn một chút nhưng quả thật không còn cách nào khác.
Diệp Quân cười nói: “Cần gì thì cứ nói với ta”.
Diệp Khải cong môi cười: “Không cần gì cả, thư viện đã cho ta nhiều thứ tốt nhất rồi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt”.
Diệp Khải do dự rồi mới nói: “Diệp Quân huynh, có chuyện này…”
Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”
Diệp Khải nói: “Tộc trưởng nói, đợi sau khi huynh về sẽ để ta làm thế tử của Diệp tộc”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Chuyện tốt”.
Tất nhiên bây giờ hắn không thể làm thế tử của Diệp tộc nữa, mà Diệp tộc cũng cần có một người trẻ tuổi đứng ra gánh vác trách nhiệm này.
Bây giờ hắn đang chiếm vị trí của người khác mà chẳng làm gì.
Diệp Quân cười nói: “Nói với tộc trưởng, ta mãi là người của Diệp tộc”.
Diệp Khải cười nói: “Điều đó là đương nhiên”.
Trò chuyện với Diệp Khải một lát, Diệp Quân đi khỏi đó, hắn đến tộc Thiên Long.
Ngao Thiên Thiên!
Hôm đó sau khi trở lại từ Chân vũ trụ, hắn chưa từng gặp lại Ngao Thiên Thiên, ngày hắn thành hôn, cô ta cũng không đến.
Diệp Quân đến, dĩ nhiên cả tộc Thiên Long đều vô cùng kinh hãi, tộc trưởng đích thân ra đón.
Diệp Quân nhìn tộc trưởng tộc Thiên Long trước mặt: “Bác, ta muốn gặp Thiên Thiên một lúc”.
Tộc trưởng tộc Thiên Long do dự một chốc, sau đó nói: “Viện trưởng đợi một lát”.
Nói rồi lão xoay người đi.
Diệp Quân yên tĩnh đứng đợi, hai tay siết chặt lại hơi căng thẳng, cũng khá mong chờ, dĩ nhiên hắn lo lắng nhiều hơn.
Một lát sau, tộc trưởng tộc Thiên Long quay lại, lão do dự rồi mới nói: “Thiên Thiên nói nó đang tu luyện, không muốn gặp ai cả”.
Diệp Quân lặng thinh một lúc, nói: “Vậy ta đợi cô ấy ở đây”.
Tộc trưởng tộc Thiên Long hơi khó xử.
Đuổi người?
Lão chắc chắn không dám.
Không đuổi đi?
Nếu Diệp Quân cứ đợi ở đây mãi, chuyện này mà truyền ra ngoài cũng khó nghe.
Đúng lúc này trong điện bỗng vang lên giọng của Ngao Thiên Thiên: “Để huynh ấy vào đi”.
Tộc trưởng tộc Thiên Long lập tức nói: “Viện trưởng, mời”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó đi vào trong điện. Trong điện, Diệp Quân nhìn thấy Ngao Thiên Thiên.
Hôm nay Ngao Thiên Thiên mặc một chiếc váy trắng đơn giản, rất sạch sẽ, mái tóc dài đến ngang hông, dáng người yêu kiều, mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng vẫn đủ để khiến vô số đàn ông say đắm.
Trên đỉnh đầu cô ta có hai cái sừng rồng nho nhỏ, rất đáng yêu.
Ngao Thiên Thiên đứng quay lưng lại với Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên trước mặt, vẻ mặt phức tạp, im lặng một lúc hắn mới bước đến sau lưng Ngao Thiên Thiên, khẽ nói: “Thiên Thiên”.
Ngao Thiên Thiên lạnh lùng nói: “Viện trưởng có chuyện gì sao?”
Viện trưởng!
Diệp Quân sửng sốt, hắn không ngờ lúc gặp lại hai người bỗng trở nên xa lạ như thế.
Rời đi?
Diệp Quân bỗng bước đến trước mặt Ngao Thiên Thiên, khuôn mặt cô ta không cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng.
Hai người nhìn nhau, họ xa lạ với nhau như chưa từng quen biết.
Trong lòng Diệp Quân có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc này hắn lại không nói được gì, cũng không biết nên nói thế nào.
Thấy Diệp Quân không nói gì, Ngao Thiên Thiên xoay người đi, lạnh giọng nói: “Diệp viện trưởng, ta phải tu luyện rồi”.
Nói rồi cô ta đi về phía đằng xa.
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng kéo Ngao Thiên Thiên lại, cô ta run lên, quay đầu lại nhìn Diệp Quân trước mặt: “Diệp viện trưởng, nam nữ thụ thụ bất thân, mong huynh tự trọng”.
Diệp Quân tiến đến trước một bước, khẽ nói: “Ta và muội sống chết có nhau, linh hồn dung hợp với nhau, tâm ý tương thông, đã vượt hơn cả tình cảm nam nữ…”
Nghe Diệp Quân nói thế, từng hình ảnh trong quá khứ bỗng hiện lên trong tâm trí của Ngao Thiên Thiên, nghĩ đến chuyện trong quá khứ nước mắt cô ta chợt rơi xuống: “Nếu ta có thể gặp huynh sớm hơn thì tốt biết bao! Ta không trách huynh, chỉ trách định mệnh trớ trêu, để ta gặp huynh, lại để ta thích huynh…”
Nói rồi cô ta xoay người chạy như bay ra ngoài.
Nghe Diệp Quân nói vậy, người phụ nữ áo trắng và người phụ nữ váy trắng cùng sững sờ, hai người họ nhìn nhau với vẻ hơi kinh ngạc, thằng nhóc này đang chứng minh bản thân cho bọn họ thấy.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng Diệp Quân, cười nói: “Cô cô đến giúp con, con không cần cảm thấy gánh nặng gì cả, hiểu không?”
Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ quật cường của Diệp Quân, người phụ nữ váy trắng lắc đầu cười: “Trị thương cho tốt đi, còn lại giao cho ta”.
Diệp Quân gật đầu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong cơ thể, cây thần tự nhiên nhanh chóng trị thương cho hắn.
Người phụ nữ váy trắng đứng dậy, bà ấy xoay người nhìn Huyền Đế phía xa, lúc này, dưới sự trấn áp của Huyền Đế, linh hồn của ông ta dần khôi phục bình thường.
Mặc dù sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân rất mạnh, nhưng vẫn không thể dễ dàng giết chết một vị Mệnh Vận Đại Đế.
Người phụ nữ váy trắng cầm kiếm, tà váy dài tung bay, dung mạo tuyệt thế, như tiên nữ Cửu Thiên. Bà ấy nhìn đám người Vĩnh Sinh Giới, cười nói: “Một đấu một hay đánh hội đồng tùy các ngươi chọn, ta chấp hết!”
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ta có nhiệm vụ nên không thể đấu riêng với ngươi được”.
Vừa dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay ra, trong nháy mắt, lửa thần Vĩnh Sinh và gió U Minh trong tay ông ta cùng phóng lên trời, hóa thành hai con rồng khổng lồ, lao thẳng về phía người phụ nữ váy trắng.
Cùng lúc đó, mấy vị Mệnh Vận Đại Đế cũng biến mất tại chỗ, tiến về phía người phụ nữ váy trắng.
Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh, xoay cổ tay, mũi chân gõ nhẹ, cả người hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, một khắc sau, một luồng kiếm khí màu trắng vạn trượng từ trên trời giáng xuống, giống như một tấm màn trời.
Người phụ nữ áo trắng ở bên cạnh cũng hóa thành một đạo kiếm quang phóng đi.
Kiếm khí lan rộng vạn dặm, vạn vật chết lặng.
Bùm!
Hai con rồng khổng lồ bỗng sụp đổ, người phụ nữ váy trắng chém về phía ông lão mặc áo đạo sĩ, ông ta hơi nheo mắt, xòe bàn tay ra, một luồng sáng màu vàng bao phủ lấy ông ta.
Bùm!
Khi người phụ nữ váy trắng vung kiếm chém xuống, màn sáng bao phủ ông lão kia vỡ tan, một luồng sức mạnh mạnh mẽ đánh bay ông ta xa vạn trượng, ông ta còn chưa kịp dừng lại, người phụ nữ váy trắng lại đâm thêm nhát kiếm nữa.
Nhìn người phụ nữ váy trắng chém tới, ông lão mặc áo đạo sĩ vô cùng kinh ngạc, kiếm đạo của người phụ nữ này thật đáng sợ, ông ta không dám khinh thường. Hai tay ông ta đưa lên, hơi nghiêng người về phía trước, thầm niệm thuật chú cổ, ngay sau đó, sau lưng ông ta xuất hiện một hư ảnh to lớn như núi.
Hư ảnh khổng lồ như ngọn núi này có màu vàng, uy nghiêm hùng vĩ, nó đấm thẳng xuống, hàng vạn tia sáng vàng hiện ra, chấn động vũ trụ tinh hà.
Bùm!
Một quyền này ép người phụ nữ váy trắng phải dừng lại tại chỗ, tinh hà cũng lập tức trở nên sôi trào.
Uy lực của quyền này đủ để chôn vùi vũ trụ tinh hà.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng bằng ánh mắt hung ác, ông ta xòe bàn tay ra, sau đó nắm chặt thành quyền, lúc này, hư ảnh phía trên ông ta cũng lên quyền, đánh mạnh xuống.
Bùm!
Ngàn vạn tia sáng bùng phát từ nắm đấm khổng lồ đó.
Dưới cú đấm này, cả vũ trụ tinh hà đều vô cùng nhỏ bé, giống như cát bụi.
Lúc này, người phụ nữ váy trắng khẽ gõ ngón chân, cả người bay lên, một đạo kiếm quang phóng ra.
Đối đầu trực diện!
Đối mặt với cú đánh này, kiếm của người phụ nữ váy trắng chỉ như con kiến trước núi, vô cùng tầm thường.
Nhưng khi kiếm của bà ấy xuyên qua nắm đấm đó…
Xẹt!
Nắm đấm bị xé nát, một giây sau, người phụ nữ váy trắng đã xuất hiện trước mặt ông lão mặc áo đạo sĩ, tay bà ấy cầm kiếm chém xuống.
Rầm rầm!
Hư ảnh sau lưng ông lão mặc áo đạo sĩ tan vỡ, ông ta lùi về phía sau, thời không xung quanh không ngừng sụp đổ, vô cùng đáng sợ.
Ngay khi ông lão mặc áo đạo sĩ dừng lại, lại một đạo kiếm quang nữa ập tới.
Đồng tử ông ta co rút kịch liệt, chỉ vào giữa trán của mình, giận dữ quát: “Dùng máu của ta, dẫn ra tam tai nghiệp chướng, hiện!”
Bùm!
Tinh hà bỗng trở nên yên tĩnh, ở phía xa, cơ thể người phụ nữ váy trắng đột nhiên bốc cháy ngùn ngụt.
Tam tai nghiệp chướng!
Đây là một loại cổ thuật xa xưa trong thời đại Vĩnh Sinh, vốn là tam tai xuất hiện khi Tuế Nguyệt Đại Đế đột phá Mệnh Vận Đại Đế. Bị ông lão mặc áo đạo sĩ dùng thuật pháp này khống chế, coi như là kẻ địch, cho dù đối phương không đột phá Mệnh Vận Đại Đế, ông ta cũng có thể khiến tai họa giáng xuống.
Tai họa thứ nhất là lửa!
Lửa này không phải lửa trời, cũng không phải lửa thường, mà là lửa người, phát sinh từ lục phủ ngũ tạng của kẻ địch, xuyên thấu toàn thân, chỉ cần sơ suất ngũ tạng sẽ bị thiêu rụi, tứ chi thối rữa, máu thịt tan chảy, ngàn vạn năm hành đạo sẽ hóa thành hư ảo.
Khi cơ thể người phụ nữ váy trắng bắt đầu bốc cháy, bà ấy khẽ cau mày.
Lúc này, ông lão mặc áo đạo sĩ lại cười lớn, ông ta đang định thi triển tai họa thứ hai thì một luồng sức mạnh thần bí từ trong cơ thể người phụ nữ váy trắng tỏa ra, trong nháy mắt, ngọn lửa kia đã bị dập tắt.
Sức mạnh vãng sinh!
Thấy vậy, ông lão mặc áo đạo sĩ hơi sững sờ, ngay sau đó, người phụ nữ váy trắng đã xông tới trước mặt ông ta.
Bùm!
Một đạo kiếm quang chém xuống, ông lão mặc áo đạo sĩ bị đánh bay vạn trượng, vừa dừng lại, hai tay ông ta nhanh chóng kết ấn, bỗng chốc, vô số phù văn cổ xưa từ trong cơ thể ông ta phóng ra.
Lúc này, một thanh kiếm xé không gian phóng tới.
Kiếm Vãng Sinh!
Chương 677: Thú vị
Nhát kiếm này vừa chém tới, những phù văn xung quanh ông lão mặc áo đạo sĩ lập tức biến mất.
Đồng tử của ông lão mặc áo đạo sĩ co rút lại, nhanh chóng dựng lên một tấm phù văn vàng kim.
Bùm!
Tấm màn chắn phù văn vàng kim tan vỡ, ông lão mặc áo đạo sĩ lại lùi về phía sau, nhưng lúc này, một thanh kiếm nữa lại phóng tới.
Thấy vậy, ông lão mặc áo đạo sĩ vô cùng kinh ngạc, tự biết mình không phải đối thủ của người phụ nữ trước mặt, nên dứt khoát nói: “Rút!”
Rút!
Vừa dứt lời, ông ta đã hóa thành một đạo phù quang biến mất ở phía cuối trời.
Mấy vị Mệnh Vận Đại Đế đang khống chế người phụ nữ áo trắng nhìn thấy cảnh này cũng lập tức rút lui.
Bởi vì người phụ nữ áo trắng này cũng không dễ đánh, mà bây giờ ông lão mặc áo đạo sĩ đã rời đi, bọn họ không dám ở lại đánh tiếp.
Hai người phụ nữ cũng không đuổi theo, bọn họ thu kiếm lại, đi đến bên cạnh Diệp Quân, lúc này, vết thương của Diệp Quân đã gần như bình phục.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt, nhìn hai người phụ nữ, hắn mỉm cười.
Người phụ nữ váy trắng cười nói: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Quân vung mạnh tay.
Bùm!
Đột nhiên, trong cơ thể hắn bùng phát một luồng khí tức mạnh mẽ.
Cảnh giới Đạo Tiên!
Sau trận chiến với Huyền Đế, mặc dù bị thương nặng, nhưng trong cái rủi lại có cái may, hắn đã đạt đến cảnh giới Đạo Tiên.
Người phụ nữ váy trắng cười nói: “Chúc mừng!”
Diệp Quân chậm rãi đứng lên, nghiêm túc nói: “Đa tạ hai vị cô cô đã giúp đỡ!”
Người phụ nữ váy trắng cười nói: “Khách khí gì chứ!”
Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.
Hắn biết hai vị cô cô này đến giúp đều là vì cha hắn, họ có tình cảnh sâu nặng với cha, cho nên mới ra tay giúp hắn.
Họ nghĩ mình giúp hắn là điều đương nhiên, nhưng hắn tuyệt đối không thể nghĩ như vậy.
Lần này, hắn đang rơi vào tình thế tuyệt vọng, cho nên phải tự suy nghĩ lại.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Về vũ trụ Quan Huyên đi!”
Diệp Quân định thần lại, nhìn hai người phụ nữ: “Hai vị cô cô cũng định đến vũ trụ Quan Huyên sao?”
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Ca ca không ở đó nên bọn ta không đi!”
Diệp Quân gật đầu, đang định lên tiếng thì người phụ nữ áo trắng đã cười nói: “Đi thôi!”
Diệp Quân cúi đầu hàng lễ: “Xin cáo từ hai vị cô cô!”
Nói xong, hắn xoay người ngự kiếm biến mất cuối tinh hà.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân biến mất cuối tinh hà, cười nói: “Tên nhóc này thật yêu nghiệt, còn trẻ mà đã đạt đến trình độ này đúng là không tầm thường, chỉ là… hơi cứng đầu!”
Người phụ nữ áo trắng nói: “Hình như cậu ấy rất sợ bị chúng ta coi thường!”
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Không phải, cậu ấy không phải muốn ra oai, mà là muốn cho chúng ta biết cậu ấy rất tài giỏi”.
Bà ấy cười nói tiếp: “Cũng không sai, dù sao cậu ấy cũng đi theo con đường kiếm đạo vô địch, đương nhiên là không thể quá ỷ lại người chống lưng”.
Người phụ nữ áo trắng hơi lo lắng: “Nhưng kẻ thù của cậu ấy còn mạnh hơn nhiều so với thời đại của ca ca…”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Vậy chúng ta ở lại đây lâu hơn chút, bảo vệ cậu ấy một đoạn!”
Người phụ nữ áo trắng: “Được!”
…
Vĩnh Sinh Giới.
Tại nơi nào đó trong hư không, một người đàn ông trung niên đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, hai tay chống lên đầu gối, tinh hà xung quanh hư hư thực thực, cực kỳ quỷ dị.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Cách phía sau ông ta mấy vạn trượng, có sáu người mặc áo trắng cầm đao, lặng lẽ đứng đó.
Lúc này, có mấy người từ xa đi tới.
Chính là đám người ông lão mặc áo đạo sĩ.
Ông lão mặc áo đạo sĩ chậm rãi đi tới trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế, cúi người hành lễ: “Đế chủ!”
Vĩnh Sinh Đại Đế mở mắt ra: “Thất bại rồi à?”
Vẻ mặt ông lão mặc áo đạo sĩ tối sầm lại: “Phía sau hắn còn có hai vị kiếm tu tuyệt thế!”
Vĩnh Sinh Đại Đế khẽ cười: “Hai vị kiếm tu tuyệt thế ư?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ gật đầu: “Cực mạnh”.
Vĩnh Sinh Đại Đế chậm rãi đứng lên, duỗi tay, cười nói: “Như vậy mới thú vị!”
Ông ta quay lại bên cạnh: “Tịnh Thần”.
Vừa dứt lời, một người đàn ông nho nhã bước ra.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn người đàn ông nho nhã: “Đã điều tra ra thân nhận của thanh niên kia chưa?”
Tịnh Thần gật đầu: “Đó là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, hiện là vua của vũ trụ Quan Huyên, cũng là thiên tài yêu nghiệt nhất trong vũ trụ Quan Huyên, phía sau còn có mấy cường giả bí ẩn, một người phụ nữ váy trắng, một vị Kiếm Chủ Thanh Sam…”
Vĩnh Sinh Đại Đế phất tay: “Những người này đều không liên quan, nói cho ta biết hắn có phải người của chủ nhân bút Đại Đạo hay không”.
Tịnh Thần lắc đầu: “Mặc dù hắn có đạo ấn, nhưng không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo. Hơn nữa trên người hắn cũng không có Đại Đạo thần vận, rõ ràng hắn không phải người mang thiên mệnh đời này”.
Vĩnh Sinh Đại Đế hỏi tiếp: “Có nghĩa là chủ nhân bút Đại Đạo không chống đỡ cho vũ trụ Quan Huyên?”
Tịnh Thần gật đầu: “Đúng vậy!”
Nghe vậy, Vĩnh Sinh Đại Đế mỉm cười: “Nếu hắn không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo, cũng không phải người mang thiên mệnh thì hãy giết hắn đi!”
Chương 678: Việc quan trọng hơn
Nghe Vĩnh Sinh Đại Đế nói thế, Tịnh Thần do dự chốc lát rồi trầm giọng nói: “Chuyện này không đơn giản như thế”.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Tịnh Thần: “Là thế nào?”
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Đế chủ, sau thời đại Vĩnh Sinh là thời đại Thần Đạo, thời đại Thần Đạo tồn tại không được bao lâu đã bị Chân Thần của Chân vũ trụ lật đổ, Chân Thần của Chân vũ trụ từng đánh nhau với chủ nhân bút Đại Đạo… Không chỉ từng đánh nhau, mà có thể đã đánh bại chủ nhân bút Đại Đạo”.
Đánh bại chủ nhân bút Đại Đạo!
Vĩnh Sinh Đại Đế híp mắt, vung tay nói: “Không thể nào”.
Tịnh Thần nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, Vĩnh Sinh Đại Đế nói: “Ta từng đánh nhau với chủ nhân bút Đại Đạo, thực lực của người này rất mạnh, không thể đoán được sức mạnh của ông ta, thế gian này không ai có thể đánh bại được ông ta”.
Tịnh Thần muốn nói lại thôi.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Không phải ta tự phụ, từ khi ta thành danh, sáng lập ra nền văn minh Vĩnh Sinh, tự lập ra Vĩnh Sinh Đại Đạo, mấy ngàn vạn năm vô địch, ở thời đại của ta có rất nhiều người vô cùng tài giỏi nhưng bọn họ đều đã bị ta đánh bại, biến mất vào lịch sử. Có thể nói, ở trước mặt ta, cái gọi là Mệnh Vận Đại Đế và linh hồn của vũ trụ chẳng qua chỉ nhỏ bé như con kiến, nhưng cho đến khi chủ nhân bút Đại Đạo xuất hiện…”
Nói rồi nụ cười trên môi ông ta dần biến mất: “Ta chưa từng thấy ai có thực lực mạnh như người này, nếu nói có người đánh bại ông ta thì ta tuyệt đối không tin”.
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Nhưng cuối cùng nền văn minh Thần Đạo đã bị Chân Thần lật đổ”.
Vĩnh Sinh Đại Đế hỏi ngược lại: “Vậy tại sao bà ta không giết luôn chủ nhân bút Đại Đạo?”
Tịnh Thần im lặng không đáp, không thể trả lời vì ông ta cũng không biết, hơn nữa đây cũng là điều ông ta nghi ngờ.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Đương nhiên chúng ta không thể xem thường Chân vũ trụ này”.
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Đế chủ, Chân vũ trụ rất mạnh nhưng họ đã đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên hàng ngàn vạn năm mà vẫn không thể tiêu diệt được vũ trụ Quan Huyên, thế nên chúng ta cũng phải thận trọng khi đối mặt với vũ trụ Quan Huyên”.
Vĩnh Sinh Đại Đế mỉm cười nói: “Tịnh Thần, ta biết vì năm đó chúng ta đã bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh bại nên bây giờ ngươi trở nên cẩn trọng hơn. Thận trọng là tốt nhưng ngươi không nên thận trọng quá mức, sợ Đông sợ Tây sẽ đánh mật sự kiêu ngạo và chính trực”.
Tịnh Thần lặng thinh.
Vĩnh Sinh Đại Đế nói tiếp: “Dù là vũ trụ Quan Huyên hay Chân vũ trụ cũng đều là kẻ thù của chúng ta”.
Ông ta nhìn về tận cuối tinh không ở đằng xa, cười nói: “Nếu ta đã sống lại thì sẽ làm cho nền văn minh Vĩnh Sinh trở lại thế gian, cho người đời độc tôn Vĩnh Sinh Đạo của ta. Thời đại này vẫn là của chúng ta”.
Tịnh Thần nhắc nhở: “Từ Nhu cô nương của Chân vũ trụ muốn chúng ta và vũ trụ Quan Huyên cùng bị thua thiệt đấy”.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Sao ta có thể không nhìn ra mưu kế đó của cô ta chứ, chẳng qua vừa đúng ý ta thôi”.
Tịnh Thần nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, ông ta nói: “Thứ nhất, thanh niên đó có mang theo rất nhiều thần vật trên người, ta cần những thần vật của hắn, nhất là cây thần tự nhiên đó. Ta muốn dựa vào cây này để hồi phục vết thương của mình, thứ hai, vũ trụ Quan Huyên yếu hơn Chân vũ trụ, dễ tiêu diệt hơn, đợi đến khi vũ trụ Quan Huyên bị tiêu diệt, chúng ta sẽ quay lại dồn hết sức đối phó với Chân vũ trụ”.
Ông lão mặc áo đạo sĩ ở một bên nhắc: “Đế chủ, hai vị kiếm tu đứng đằng sau thanh niên đó có thực lực hơn cả Mệnh Vận Đại Đế”.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhắm mắt lại: “Vậy theo các ngươi nghĩ nên tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên trước hay Chân vũ trụ trước?”
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Ý kiến của ta là chờ đợi, cố gắng trưởng thành không vội xưng bá toàn vũ trụ”.
Ông lão mặc áo đạo sĩ cũng gật đầu, cách này là cách an toàn nhất, vì sau khi đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên, ông ta cũng phát hiện vũ trụ này không tầm thường như thế, nếu như phát động chiến tranh bừa bãi, có thể sẽ bị tổn thất.
Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nói: “Bây giờ việc chúng ta cần làm nhất là gì?”
Nghe thế ông lão mặc áo đạo sĩ và Tịnh Thần đều sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt hai người đều vô cùng khó coi.
Bây giờ họ thiếu cái gì?
Thiếu tiền!
Thiếu linh khí!
Mặc dù Loạn Tinh Giới bị họ thu phục nhưng nơi này là đâu cơ chứ?
Quả thật là một nơi rác rưởi!
Không có linh khí, hơn nữa có cả một đống kiếp nạn, cho dù họ có đợi cũng cực kỳ đau đầu.
Muốn phát triển ở nơi này khó như lên trời.
Phải biết các cường giả xuất hiện lại ở thế gian của họ, cho dù là tu luyện hay trị thương đều cần một lượng nguyên khí rất lớn. Mà Loạn Tinh Giới này rất hiếm linh khí, thiếu thốn tài nguyên, không thích hợp cho việc tu luyện và sinh sống.
Lúc này Vĩnh Sinh Đại Đế lại nói: “Trước mắt chúng ta có hai lựa chọn, một là tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên hoặc Chân vũ trụ, hai là mở biên giới vũ trụ, đi tìm thế giới mới”.
Nói rồi ông ta nhìn hai người kia: “Các ngươi nghĩ cái nào đơn giản hơn?”
Hai người đều lặng thinh, chắc chắn là đi đánh hai thế lực kia.
Phá vỡ biên giới vũ trụ, nếu là ở thời kỳ đỉnh cao của Vĩnh Sinh Đại Đế, dĩ nhiên là có thể, nhưng bây giờ sợ là rất khó.
Vĩnh Sinh Đại Đế nói: “Chuẩn bị đi, tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên trước”.
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Phải cẩn thận với Chân vũ trụ này”.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Người phụ nữ kia tự cho là thông minh nhưng bà ta không hiểu gì về ta, không hiểu khi đối mặt thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu và thủ đoạn đều là mây khói. Chỉ cần ta lấy được cây thần tự nhiên, hồi phục vết thương, bà ta sẽ hiểu thế nào là tuyệt vọng. Đến lúc đó ta sẽ tự tay bóp nát đầu bà ta”.
Tịnh Thần định lên tiếng lại thôi, ông ta vốn dĩ muốn nhắc nhở đừng sơ suất khinh địch nhưng nghĩ lại thời đại bây giờ, chủ nhân bút Đại Đạo không còn thì quả thật đã không còn ai có thể đe dọa được Vĩnh Sinh Đại Đế nữa.
Ngông cuồng?
Ông ta thật sự có tư cách để tỏ ra ngông cuồng.
Dù sao cả đời cũng chỉ bị đánh bại một lần.
Vĩnh Sinh Đại Đế lại nói: “Tịnh Thần, lần này ngươi dẫn đoàn đến vũ trụ Quan Huyên”.
Tịnh Thần nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế: “Đế chủ, nếu đã quyết định tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên thì chi bằng để Đế chủ đích thân ra tay chôn vùi Quan Huyên, không cho chúng có cơ hội”.
Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ta có việc quan trọng hơn cần phải làm”.
Tịnh Thần tò mò hỏi: “Việc quan trọng hơn ư?”
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Vũ trụ Quan Huyên chỉ là bước đầu tiên của chúng ta, kẻ địch thật sự của chúng ta là Chân vũ trụ nên ta muốn cứu hết các cường giả bị phong ấn ở thế gian này ra, để họ có thể phục vụ cho ta”.
Tịnh Thần khẽ gật đầu: “Dẫn theo bao nhiêu người?”
Chương 679: Mềm nhũn
Ông lão mặc áo đạo sĩ ở một bên nhắc: “Thực lực của vũ trụ Quan Huyên không hề yếu, không thể khinh thường”.
Vĩnh Sinh Đại Đế bình tĩnh nói: “Dẫn theo tất cả mọi người đi, sau khi tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên xong thì tiếp quản luôn vũ trụ Quan Huyên, lấy vũ trụ Quan Huyên làm cơ sở lên kế sách với Chân vũ trụ”.
Tịnh Thần gật đầu: “Tuân lệnh”.
Vĩnh Sinh Đại Đế xoay người biến thành một đường cầu vồng dài, không lâu sau ông ta đi vào một hư không.
Vĩnh Sinh Đại Đế xòe bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay, Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Tháp linh, ngươi vẫn chưa suy xét sao? Ta nói cho ngươi biết, năm đó thời đại Vĩnh Sinh không biết có bao nhiêu thần vật thần muốn nhận ta làm chủ nhưng ta có thèm bận tâm đâu”.
Tiểu Tháp không nói gì.
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Tháp linh, ngươi tồn tại cũng rất lâu, ta hỏi ngươi từ khi ngươi sinh ra đến nay, có từng thấy cường giả nào mạnh hơn ta chưa?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Chưa”.
Vĩnh Sinh Đại Đế bật cười: “Vậy ngươi còn không nhận chủ nhân sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ta còn một việc chưa hoàn thành, chuyện này khiến ta hối hận cả đời, nếu ngươi giúp ta hoàn thành, ta sẽ nhận ngươi là chủ, thế nào?”
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Ngươi nói thử xem”.
Tiểu Tháp nói: “Ta từng gây thù với một người, nếu sau này ngươi có thể giúp ta giết được người này, ta sẽ nhận ngươi là chủ nhân”.
Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Chẳng phải chỉ là giết một người thôi sao? Người mà ngươi muốn giết là ai?”
Tiểu Tháp nói: “Thiên Mệnh Váy Trắng”.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhíu mày: “Thiên Mệnh Váy Trắng? Là ai thế?”
Tiểu Tháp nói: “Một Đại Kiếm Tu”.
Vĩnh Sinh Đại Đế lắc đầu khẽ cười: “Chỉ là Đại Kiếm Tu… được thôi, đợi ta xử lý xong việc của ta, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi”.
Nói rồi ông ta biến mất vào tận cuối tinh không.
…
Vũ trụ Quan Huyên.
Sau khi về đến vũ trụ Quan Huyên, Diệp Quân lập tức đi tìm An Nam Tịnh.
Trong tinh không, hai người chậm rãi bước đi.
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Bọn ta cũng đã biết chuyện của nền văn minh Vĩnh Sinh rồi, đây là thời đại có trước thời đại văn minh Thần Đạo, năm đó chủ nhân bút Đại Đạo không giết chúng mà chỉ phong ấn chúng lại, bây giờ nhóm cường giả năm đó đã phá vỡ phong ấn và xuất hiện trở lại trên thế giới”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Chắc hẳn chúng sẽ ra tay với vũ trụ Quan Huyên chúng ta”.
An Nam Tịnh gật đầu: “Không phải chắc hẳn mà là sắp rồi”.
Diệp Quân nhìn An Nam Tịnh, An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Người phụ nữ bí ẩn trong người cậu phản bội rồi sao?”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Tiền bối sớm biết nàng ấy sẽ phản bội ư?”
An Nam Tịnh lắc đầu: “Ta đoán”.
Diệp Quân ngờ vực: “Đoán hả?”
An Nam Tịnh nói: “Nàng ấy là người của Chân vũ trụ, đi theo cậu chắc chắn có mưu đồ”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vậy tại sao cha ta còn để nàng ấy đi theo ta?”
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Nàng ấy có đem đến lợi ích cho cậu không?”
Diệp Quân im lặng không nói.
Quả thật là có lợi ích, hơn nữa còn không ít.
An Nam Tịnh chuyển đề tài: “Nếu nền văn minh Vĩnh Sinh phát động chiến tranh với vũ trụ Quan Huyên, vậy thì người được lợi cuối cùng chắc chắn là Chân vũ trụ, cậu gặp Vĩnh Sinh Đại Đế rồi, người này thế nào?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Vừa bước ra đã tự xưng mình vô địch”.
An Nam Tịnh khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Diệp Quân nhìn An Nam Tịnh: “Tiền bối hiểu gì cơ?”
An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Chuẩn bị chiến đấu đi”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
An Nam tịnh nói: “Ta đi gọi người”.
Dứt lời, bà ấy xoay người đi biến thành dài cầu vồng dài rồi biến mất ở tận cuối tinh không.
Diệp Quân đứng đó nhìn vào tinh không, lặng thinh một lúc rồi mới xoay người rời đi, vừa xoay người lại, một cô gái bước đến trước mặt hắn.
Chính là Nạp Lan Ca!
Nạp Lan Ca nhìn hắn, nụ cười động lòng cười xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp tuyệt thế.
Nhìn thấy Nạp Lan Ca, Diệp Quân nở nụ cười, hắn bước đến trước mặt Nạp Lan Ca rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Nạp Lan Ca đỏ mặt: “Quanh đây còn có người đấy”.
Diệp Quân bật cười: “Có người thì sao chứ? Huynh ôm vợ mình, điều này chính đáng”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, đôi mắt hiện lên nụ cười: “Sao huynh lại vui đến thế?”
Diệp Quân khẽ ôm Nạp Lan Ca, nói: “Nhìn thấy muội nên rất vui”.
Nghe thế, Nạp Lan Ca lại nở nụ cười động lòng người, hai tay cô ôm lấy hông Diệp Quân khẽ nói: “Thấy huynh, muội cũng rất vui”.
Diệp Quân vừa định nói gì thì Nạp Lan Ca bỗng nói: “Nam Cung Tuyết cô nương rất xinh đẹp đó thì sao?”
Nghe thế, vẻ mặt Diệp Quân trở nên mất tự nhiên.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười nói: “Không phải muội muốn giám sát huynh, là mẹ lo cho huynh nên để lại một đội mật thám, thế nên…”
Diệp Quân cười khổ, thật sự hết cách giải thích mà.
Nạp Lan Ca bỗng hỏi: “Nam Cung Tuyết cô nương đẹp hơn muội sao?”
Câu hỏi chết người!
Diệp Quân bỗng kéo tay Nạp Lan Ca, khẽ nói: “Không nói chuyện này nữa được không?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”
Diệp Quân ôm Nạp Lan Ca, dịu giọng nói: “Vì huynh không muốn nói đến cô gái khác trước mặt muội”.
Nghe thế, lòng Nạp Lan Ca mềm nhũn.
Diệp Quân bỗng cúi người hôn Nạp Lan Ca, không biết tay phải nắm lấy cái gì, lúc này Nạp Lan Ca không chỉ mềm lòng mà cả người cũng mềm nhũn.
Chương 680: Định mệnh trớ trêu
Vợ chồng xa nhau lâu ngày…
Chỉ cần làm không chết thì sẽ làm hết mình luôn.
“Vài ngày” sau.
Diệp Quân rời khỏi đại điện, hắn tìm được Diệp Khải, bây giờ Diệp Khải là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của vũ trụ Quan Huyên, có tinh vực tu luyện của riêng mình.
Khi nhìn thấy Diệp Khải, Diệp Quân thấy hơi ngạc nhiên, vì hắn nhận ra Diệp Khải đã đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.
Hai huynh đệ gặp nhau trong tinh vực tu luyện, cả hai đều rất vui mừng.
Diệp Khải cười nói: “Diệp Quân huynh, tập luyện chút nhé?”
Diệp Quân bật cười: “Được”.
Hắn cũng muốn luyện với Diệp Khải để xem thử sức chiến đấu của Diệp Khải thế nào.
Diệp Khải nghiêm túc nói: “Diệp Quân huynh, chúng ta đánh một chiêu để quyết định thắng thua”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Diệp Khải bỗng lùi về sau cả trăm trượng, y xòe bàn tay ra, chín Pháp Tắc xuất hiện sau lưng y, sau đó một cánh cổng ánh sáng cổ xuất hiện.
Pháp Môn!
Sau khi Pháp Tắc này xuất hiện, tinh vực tu luyện bỗng sôi trào, từng uy lực đáng sợ liên tục lan tràn ra từ trong tinh không, cực kỳ đáng sợ.
Thấy thế, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ kinh ngạc, thực lực của Diệp Quân cũng tiến bộ hơn không ít.
Lúc này Diệp Khải nhìn Diệp Quân ở đằng xa, bật cười: “Diệp Quân huynh, cẩn thận nhé”.
Nói rồi y giơ chân phải lên, cả người biến thành tia cầu vồng dài đánh về phía Diệp Quân.
Sức mạnh của chín Pháp Tắc tụ lại cả người, sức mạnh này lập tức phá vỡ từng tấc nơi tu luyện.
Thấy thế Diệp Quân lại càng kinh ngạc hơn, sức mạnh của chín Pháp Tắc này mạnh hơn hắn nghĩ, cũng không dám xem thường, hắn tiến đến một bước, vung kiếm lên chém.
Năm mươi nhát kiếm thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chéo lên nhau.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai vang vọng khắp tinh không, sau đó một bóng người liên tục lùi về sau.
Chính là Diệp Khải.
Lúc này tinh vực tu luyện xung quanh vỡ vụn.
Diệp Khải cách đó không xa lùi lại cả ngàn trượng mới dừng lại, chín Pháp Tắc vây quanh bên cạnh y.
Diệp Khải lau vết máu ở khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở đằng xa, cười khổ: “Đánh không lại”.
Y có thể cảm nhận được Diệp Quân chưa đánh hết sức.
Diệp Quân bước đến trước mặt Diệp Khải, hắn khẽ cười, sau đó xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn xuất hiện trước mặt Diệp Khải.
Diệp Khải khó hiểu: “Diệp Quân huynh, đây là?”
Diệp Quân nói: “Một phần truyền thừa thượng cổ ta lấy được lúc ở Loạn Tinh Giới, phù hợp với đệ”.
Diệp Khải định từ chối không nhận, nhưng Diệp Quân lại đặt chiếc nhẫn vào trong tay y: “Cứ xem trước đi đã”.
Diệp Khải nhìn chiếc nhẫn một lúc thì phát hiện trong chiếc nhẫn có hơn một tỷ linh nguyên, mắt y lập tức sáng lên, sau đó vội vàng cất nhẫn đi: “Cảm ơn Diệp Quân huynh”.
Vốn dĩ muốn khiêm tốn một chút nhưng quả thật không còn cách nào khác.
Diệp Quân cười nói: “Cần gì thì cứ nói với ta”.
Diệp Khải cong môi cười: “Không cần gì cả, thư viện đã cho ta nhiều thứ tốt nhất rồi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt”.
Diệp Khải do dự rồi mới nói: “Diệp Quân huynh, có chuyện này…”
Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”
Diệp Khải nói: “Tộc trưởng nói, đợi sau khi huynh về sẽ để ta làm thế tử của Diệp tộc”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Chuyện tốt”.
Tất nhiên bây giờ hắn không thể làm thế tử của Diệp tộc nữa, mà Diệp tộc cũng cần có một người trẻ tuổi đứng ra gánh vác trách nhiệm này.
Bây giờ hắn đang chiếm vị trí của người khác mà chẳng làm gì.
Diệp Quân cười nói: “Nói với tộc trưởng, ta mãi là người của Diệp tộc”.
Diệp Khải cười nói: “Điều đó là đương nhiên”.
Trò chuyện với Diệp Khải một lát, Diệp Quân đi khỏi đó, hắn đến tộc Thiên Long.
Ngao Thiên Thiên!
Hôm đó sau khi trở lại từ Chân vũ trụ, hắn chưa từng gặp lại Ngao Thiên Thiên, ngày hắn thành hôn, cô ta cũng không đến.
Diệp Quân đến, dĩ nhiên cả tộc Thiên Long đều vô cùng kinh hãi, tộc trưởng đích thân ra đón.
Diệp Quân nhìn tộc trưởng tộc Thiên Long trước mặt: “Bác, ta muốn gặp Thiên Thiên một lúc”.
Tộc trưởng tộc Thiên Long do dự một chốc, sau đó nói: “Viện trưởng đợi một lát”.
Nói rồi lão xoay người đi.
Diệp Quân yên tĩnh đứng đợi, hai tay siết chặt lại hơi căng thẳng, cũng khá mong chờ, dĩ nhiên hắn lo lắng nhiều hơn.
Một lát sau, tộc trưởng tộc Thiên Long quay lại, lão do dự rồi mới nói: “Thiên Thiên nói nó đang tu luyện, không muốn gặp ai cả”.
Diệp Quân lặng thinh một lúc, nói: “Vậy ta đợi cô ấy ở đây”.
Tộc trưởng tộc Thiên Long hơi khó xử.
Đuổi người?
Lão chắc chắn không dám.
Không đuổi đi?
Nếu Diệp Quân cứ đợi ở đây mãi, chuyện này mà truyền ra ngoài cũng khó nghe.
Đúng lúc này trong điện bỗng vang lên giọng của Ngao Thiên Thiên: “Để huynh ấy vào đi”.
Tộc trưởng tộc Thiên Long lập tức nói: “Viện trưởng, mời”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó đi vào trong điện. Trong điện, Diệp Quân nhìn thấy Ngao Thiên Thiên.
Hôm nay Ngao Thiên Thiên mặc một chiếc váy trắng đơn giản, rất sạch sẽ, mái tóc dài đến ngang hông, dáng người yêu kiều, mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng vẫn đủ để khiến vô số đàn ông say đắm.
Trên đỉnh đầu cô ta có hai cái sừng rồng nho nhỏ, rất đáng yêu.
Ngao Thiên Thiên đứng quay lưng lại với Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên trước mặt, vẻ mặt phức tạp, im lặng một lúc hắn mới bước đến sau lưng Ngao Thiên Thiên, khẽ nói: “Thiên Thiên”.
Ngao Thiên Thiên lạnh lùng nói: “Viện trưởng có chuyện gì sao?”
Viện trưởng!
Diệp Quân sửng sốt, hắn không ngờ lúc gặp lại hai người bỗng trở nên xa lạ như thế.
Rời đi?
Diệp Quân bỗng bước đến trước mặt Ngao Thiên Thiên, khuôn mặt cô ta không cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng.
Hai người nhìn nhau, họ xa lạ với nhau như chưa từng quen biết.
Trong lòng Diệp Quân có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc này hắn lại không nói được gì, cũng không biết nên nói thế nào.
Thấy Diệp Quân không nói gì, Ngao Thiên Thiên xoay người đi, lạnh giọng nói: “Diệp viện trưởng, ta phải tu luyện rồi”.
Nói rồi cô ta đi về phía đằng xa.
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng kéo Ngao Thiên Thiên lại, cô ta run lên, quay đầu lại nhìn Diệp Quân trước mặt: “Diệp viện trưởng, nam nữ thụ thụ bất thân, mong huynh tự trọng”.
Diệp Quân tiến đến trước một bước, khẽ nói: “Ta và muội sống chết có nhau, linh hồn dung hợp với nhau, tâm ý tương thông, đã vượt hơn cả tình cảm nam nữ…”
Nghe Diệp Quân nói thế, từng hình ảnh trong quá khứ bỗng hiện lên trong tâm trí của Ngao Thiên Thiên, nghĩ đến chuyện trong quá khứ nước mắt cô ta chợt rơi xuống: “Nếu ta có thể gặp huynh sớm hơn thì tốt biết bao! Ta không trách huynh, chỉ trách định mệnh trớ trêu, để ta gặp huynh, lại để ta thích huynh…”
Nói rồi cô ta xoay người chạy như bay ra ngoài.