Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 707-710
Chương 707: Khó phá giải
Một lúc sau, Thanh Nhi váy trắng xòe tay ra, kiếm Hành Đạo bay vào trong tay bà ấy, nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, bà ấy lắc đầu khẽ cười.
Vật bên ngoài thật sự vẫn không thể dùng được.
Vì vật bên ngoài sẽ khiến ngươi không thể nhìn rõ được bản thân, rất dễ đánh mất chính mình.
Ba người họ và Tứ Kiếm thật ra chỉ cách có một bước nhưng một bước này lại như một trời một vực.
Phá thần!
Người phụ nữ váy trắng không chỉ đang treo một vị thần trong lòng Kiếm Chủ Nhân Gian mà cũng gieo vào lòng họ một vị thần.
Muốn phá vỡ vị thần này thì chỉ có cách chết đi sống lại.
Khó!
Thanh Nhi váy trắng khẽ thở dài, sau đó quay đầu nhìn đám người Tịnh Thần ở đằng xa, thấy Thanh Nhi váy trắng nhìn sang, vẻ mặt đám người Tịnh Thần bỗng thay đổi. Tịnh Thần còn chưa kịp lên tiếng, các cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đằng sau ông ta đã xoay người bỏ chạy.
Không thể nào đánh với bà ấy được.
Cường giả vũ trụ Quan Huyên này quả thật quá nghịch thiên, đều là những người càng đánh càng mạnh, nhất là người phụ nữ váy trắng, họ đều thấy không thể đánh thắng người này.
Ngay cả thần linh vũ trụ cũng có thể bị giết trong tích tắc thì đúng là hơi vô lý.
Thấy thuộc hạ của mình đều bỏ chạy, sắc mặt Tịnh Thần trở nên cực kỳ khó coi, ông ta vốn dĩ muốn nói vài câu khó nghe trước khi rời đi nhưng nghĩ lại thì thôi.
Ngộ nhỡ người ta không cho mình đi thì mất mặt.
Tịnh Thần xoay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, thoáng chốc đã biến mất ở tận cuối tinh hà.
Thanh Nhi váy trắng cũng không đuổi theo, bà ấy xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo bay lên trời rồi biến mất.
Thanh kiếm Thanh Huyên và kiếm tổ cũng đều biến mất ở tận tinh không.
Ba thanh kiếm đều không còn.
Diệp Quân nhìn tận cuối tinh không hỏi: “Cô cô váy trắng sống ở hệ Ngân Hà thế nào?”
Thanh Nhi váy trắng chớp mắt: “Ta không biết”.
Diệp Quân cười khổ, đang định nói gì đó thì Thanh Nhi váy trắng lại nói: “Nhưng bọn ta sắp biết rồi”.
Diệp Quân nhìn Thanh Nhi váy trắng, ngạc nhiên nói: “Hai vị cô cô muốn đến hệ Ngân Hà ư?”
Thanh Nhi váy trắng gật đầu: “Ca ca đang ở hệ Ngân Hà nên bọn ta cũng muốn đến đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Thanh Nhi váy trắng mỉm cười: “Tất nhiên bây giờ chưa đi, thực lực của Vĩnh Sinh Đại Đế không đơn giản, hơn nữa ông ta còn đang chiêu mộ các cường giả đỉnh cấp của các nền văn minh thời đại ở khắp nơi, thế nên bọn ta ở lại đây với con”.
Diệp Quân cảm thấy ấm lòng, khẽ nói: “Cảm ơn ạ”.
Thanh Nhi váy trắng lắc đầu: “Đều là người một nhà, nói mấy lời này làm gì?”
Diệp Quân cong môi: “Vâng, sau này không nói cảm ơn nữa”.
Thanh Nhi váy trắng cười nói: “Ừ”.
Nói đến đây bà ấy mỉm cười: “Nói ra thì con cũng có một nửa là người của hệ Ngân Hà, sau này có muốn tới nơi đó du ngoạn không? Theo ta được biết, con có không ít người thân ở nơi đó, bao gồm cả Tần tộc – mẫu tộc của mẹ con”.
Hệ Ngân Hà.
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Sau này để xem có cơ hội không đã”.
Thanh Nhi váy trắng gật đầu: “Ừ”.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân nói: “Cô cô, vũ trụ Quan Huyên…”
An Nam Tịnh ở một bên bỗng nói: “Đừng lo, có người ở lại canh giữ vũ trụ Quan Huyên”.
Diệp Quân tò mò: “Ai ạ?”
An Nam Tịnh không đáp.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cũng không dám hỏi nhiều, thật ra hắn cũng khá kính nể tiền bối An.
Chọc đến bà ấy, bà ấy đánh thật đấy.
Lúc này Mộ Niệm Niệm bỗng nhìn Thanh Nhi váy trắng: “Các ngươi dẫn mấy đứa Tiểu Ca về trước đi”.
Thanh Nhi váy trắng gật đầu, sau đó dẫn mọi người và Tiểu Ca đi trước.
Sau khi mọi người đi, Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: “Nền văn minh Vĩnh Sinh này sẽ không bỏ cuộc đâu, vì Vĩnh Sinh Đại Đế đó vô cùng tự phụ... Thật ra ông ta cũng không được xem là tự phụ, đúng là thực lực của ông ta rất mạnh”.
Bà ấy mỉm cười nhìn Diệp Quân nói tiếp: “Con nghĩ bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Dì Mộ hãy chỉ dạy cho con”.
Nghe thế Mộ Niệm Niệm cong môi cười: “Tên nhóc nhà con, không phải dẻo miệng bình thường đâu”.
Bà ấy nghiêm túc nói: “Thật ra so với nền văn minh Vĩnh Sinh thì Chân vũ trụ mới là kẻ chúng ta nên đề phòng nhất”.
Bà ấy lại nói: “Người phụ nữ bí ẩn trong người con không đi theo con nữa, nếu ta đoán không lầm thì có phải mục đích của nàng ta đã bị lộ rồi không?”
Diệp Quân gật đầu.
Mộ Niệm Niệm hỏi: “Vũ Trụ Kiếp?”
Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Sao dì Mộ biết?”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Ta đoán”.
Diệp Quân: “…”
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Nếu ta đoán không lầm thì người phụ nữ đó muốn dụ con đến Vũ Trụ Kiếp, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu, dì Mộ có suy đoán giống mình.
Mộ Niệm Niệm híp mắt: “Đúng là tính kế hay đấy”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cha có thể phá Vũ Trụ Kiếp này không ạ?”
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: “Sau khi cha con phá thần thì đã không thể làm gì Chân Thần được nữa, mà bây giờ Chân Thần chỉ có thể trấn áp Vũ Trụ Kiếp chứ không thể tiêu diệt hoàn toàn, thế nên con nói thử xem?”
Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám.
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Ta đã từng trải nghiệm ở vũ trụ Ngũ Duy một lần, nhưng tai họa ở đó không là gì so với Vũ Trụ Kiếp. Vũ Trụ Kiếp này là tai họa của toàn bộ vũ trụ, Chân Thần vẫn luôn áp chế nó, áp chế vô thời hạn nên khiến nó ngày càng đáng sợ…”
Bà ấy khẽ lắc đầu: “Chân Thần có thể hủy diệt Vũ Trụ Kiếp, cha con cũng có thể nhưng hủy diệt Vũ Trụ Kiếp chẳng khác nào khởi động lại vũ trụ, vì Vũ Trụ Kiếp là do chúng sinh và Đại Đạo tạo ra”.
Diệp Quân nói: “Không có cách nào phá giải sao?”
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: “Có cách phá giải, đó là Chân Thần cứ trấn áp nó như bây giờ”.
Diệp Quân thở dài.
Mộ Niệm Niệm nói: “Người phụ nữ đó không phải muốn bảo con đi trấn áp, nàng ta muốn khiến con chọc vào Vũ Trụ Kiếp, sau đó để người ở đứng phía sau con đi trấn áp…”
Diệp Quân thở dài, Vũ Trụ Kiếp này tương đối khó phá giải.
Bây giờ hắn đã hiểu được tại sao cha mình không đi tìm Chân Thần gây rắc rối rồi.
Lúc này Mộ Niệm Niệm lại nói: “Các con nói chuyện đi”.
Diệp Quân khó hiểu: “Bọn con?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu khẽ cười, bà ấy chỉ về phía bên phải, Diệp Quân nhìn sang đó, có một người phụ nữ đứng đó.
Chấp Kiếm Nhân!
Diệp Quân sửng sốt.
Mộ Niệm Niệm nói: “Nàng ta đã đến đây từ lúc đầu rồi, xem ra cô nương này đối với con…”
Nói đến đây, bà ấy lắc đầu rồi không nói thêm gì nữa, xoay người biến mất ở tận cùng tinh hà đằng xa.
…
Chương 708: Cưỡng hôn
Thấy Diệp Quân nhìn sang, Chấp Kiếm Nhân xoay người định rời đi.
Lúc này thời không trước mặt nàng ta bỗng nứt toác, sau đó Diệp Quân bước ra.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân trước mặt không nói gì.
Diệp Quân nhanh chân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, trông có vẻ rất vui: “Từ Kính”.
Từ Kính!
Nghe Diệp Quân gọi mình thế, Chấp Kiếm Nhân sửng sốt, phải biết trước đây Diệp Quân luôn gọi nàng ta là Chấp Kiếm Nhân cô nương.
Diệp Quân mỉm cười, lại nói: “Từ Kính”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, giả vờ bình tĩnh: “Có chuyện gì?”
Nàng ta vẫn lạnh lùng như thế, nhưng Diệp Quân đã quen, hỏi: “Tỷ đến giúp ta sao?”
Khuôn mặt Chấp Kiếm Nhân không cảm xúc: “Ngươi mơ tưởng đấy à?”
Diệp Quân mỉm cười không nói gì.
Chấp Kiếm Nhân cau mày: “Ngươi cười cái gì?”
Diệp Quân cong môi: “Gặp được tỷ nên vui”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, một lúc sau nàng ta thu lại ánh mắt, lắc đầu rồi xoay người định rời đi, nhưng lúc này một bàn tay kéo nàng ta lại.
Chính là tay của Diệp Quân.
Bị Diệp Quân kéo tay lại, Chấp Kiếm Nhân quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Lôi kéo cái gì đấy?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Từ Kính, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Từ Kính nhìn Diệp Quân: “Nói chuyện gì?”
Diệp Quân im lặng không đáp.
Nói chuyện gì?
Hắn có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Từ Kính bỗng nói: “Ta là người của Chân vũ trụ, ngươi là người của vũ trụ Quan Huyên, giữa chúng ta chỉ có thể nói đến chuyện làm sao để tiêu diệt đối phương, chẳng phải thế sao?”
Diệp Quân hỏi: “Vậy tại sao tỷ lại năm lần bảy lượt cứu ta?”
Từ Kính nhìn Diệp Quân, hung dữ nói: “Vì ta muốn tự tay giết ngươi”.
Diệp Quân lắc đầu: “Nếu tỷ muốn giết ta thật thì ta đã chết rất nhiều lần rồi”.
Từ Kính khẽ lắc đầu nhưng lại không nói gì thêm.
Nàng ta cũng giống Diệp Quân, có nhiều lời nhưng không biết nên nói thế nào, hay nên nói là nàng ta không biết nên đối mặt với người đàn ông trước mặt này ra sao.
Lý trí mách bảo người đàn ông này là người của vũ trụ Quan Huyên, hắn chết mới là cách tốt nhất.
Nhưng lần nào cũng không kiềm chế được mà đến thăm hắn.
Tâm trạng của nàng ta rất phức tạp, đầy mâu thuẫn.
Rất đau khổ!
Chấp Kiếm Nhân khẽ lắc đầu: “Ta đi đây”.
Nói rồi nàng ta định rời đi, thế nhưng Diệp Quân kéo chặt tay nàng ta.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, nhìn Chấp Kiếm Nhân mặt mày lạnh như băng trước mặt, tay phải hắn bỗng vuốt vẻ mặt nàng ta.
Chấp Kiếm Nhân không tránh ra, nàng ta cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Diệp Quân cười nói: “Tỷ có biết ngay khoảnh khắc nhìn thấy tỷ muốn rời đi, ta có cảm giác gì không?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân không lên tiếng.
Diệp Quân cười nói: “Ta cảm thấy ta là một tên vô dụng”.
Chấp Kiếm Nhân cau mày.
Diệp Quân khẽ nói: “Từ bí cảnh Vĩnh Sinh đến Chân vũ trụ rồi lại đến Vũ Trụ Kiếp ở Chân thế giới, sau đó đến bây giờ, tỷ hết lần này đến lần khác giúp ta, tỷ là người của Chân vũ trụ nhưng lại đến cứu ta. Ta biết, trong lòng tỷ chắc chắn rất mâu thuẫn, cũng rất khó chịu, nhất là mấy lần tỷ không tiếc ra tay với tỷ muội của mình vì cứu ta…”
Nói rồi hắn cười tự giễu: “Tỷ trước giờ luôn làm việc nghĩa không chùn bước với ta như thế, còn ta thì sao? Ta lại luôn giả ngốc giả ngơ, chẳng có can đảm nói câu thích với tỷ…”
Thích!
Nghe Diệp Quân nói thế, Chấp Kiếm Nhân run lên, lúc này tim nàng ta đã đập thình thịch.
Như nghĩ đến điều gì, Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, giọng hơi run: “Ngươi biết ngươi đang nói gì không hả?”
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân nghiêm túc nói: “Mặc kệ tỷ có thích ta hay không, dù sao ta cũng thích tỷ”.
Tay bị Diệp Quân nắm lấy của Chấp Kiếm Nhân run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nàng ta khẽ lắc đầu: “Ngươi thích ta làm gì? Ngươi là người của vũ trụ Quan Huyên, còn ta là người của Chân vũ trụ, hai chúng ta là kẻ thù của nhau, ngươi quên rồi sao? Lẽ nào sau này còn phải diễn một màn kịch đẫm máu sao?”
Diệp Quân định nói gì đó, Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Ngươi sẽ không phản bội vũ trụ Quan Huyên vì ta, ta cũng sẽ không phản bội Chân vũ trụ và đại tỷ chỉ vì ngươi, thế nên…”
Nói đến đây, nàng ta nhíu mày: “Cái gì với gì cơ chứ, ta chưa từng nói thích ngươi”.
Suýt nữa thì bị dắt mũi rồi.
Chấp Kiếm Nhân hơi thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn Diệp Quân trước mặt, tên này đúng là quá xấu xa.
Nhìn Chấp Kiếm Nhân thẹn quá hóa giận trước mặt, Diệp Quân hơi sững sờ, dung mạo của Chấp Kiếm Nhân là tuyệt sắc nhân gian, hiếm thấy trên đời. Lúc nàng ta nửa thẹn nửa giận, hai gò má ửng hồng, trong dáng vẻ lạnh lùng đó hơi mê người, quả nhiên có hương vị đặc biệt khiến hắn nhất thời phân tâm.
Thấy Diệp Quân nhìn mình chằm chằm, sắc hồng trên gò má Chấp Kiếm Nhân càng đậm hơn, nàng ta hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi đang nhìn cái gì? Còn nhìn nữa ta đâm chết ngươi”.
Diệp Quân nắm chặt tay Chấp Kiếm Nhân khẽ nói: “Tỷ đẹp thật đấy”.
Chấp Kiếm Nhân sửng sốt, nàng ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng trìu mến của Diệp Quân, quay đầu sang chỗ khác, nàng ta khẽ nói: “Ngươi nói với ta những điều này làm gì?”
Diệp Quân nắm lấy tay Chấp Kiếm Nhân, khẽ nói: “Trước đây, ta luôn trốn tránh không dám đối mặt với tỷ, vì vừa nhìn thấy tỷ, ta sẽ nghĩ đến chuyện tỷ là người của Chân vũ trụ, tỷ là Chấp Kiếm Nhân, chúng ta là kẻ thù…”
Chấp Kiếm Nhân khẽ nói: “Chúng ta vốn dĩ là kẻ thù, sau này chắc chắn sẽ rơi vào kết cục ta sống ngươi chết…”
Diệp Quân bỗng cúi người xuống hôn Chấp Kiếm Nhân.
Trong sách nói đừng nói lý với phụ nữ, càng đừng cãi việc này đúng hay sai.
Có mâu thuẫn.
Cứ hôn!
Cứ làm!
Chương 709: Địa vị quan trọng
Bị Diệp Quân cưỡng hôn, cả người Chấp Kiếm Nhân đông cứng tại chỗ như chạm phải điện, đầu óc nàng ta trống rỗng. Sau khi hoàn hồn, nàng ta định giãy ra theo bản năng nhưng lại phát hiện cả người mềm nhũn không có sức lực hệt như bị ma ám.
Thật ra Diệp Quân cũng khá lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn cưỡng hôn phụ nữ nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm nhiều như thế.
Có thằng đàn ông nào lại không biết mấy chuyện này chứ?
Cảm nhận được sự mềm mại của người phụ nữ trong lòng, Diệp Quân nhất thời hơi mê man. Nói sai rồi, là tay...
Bắt đầu sờ.
“Hừ hừ!”
Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sắc mặt Chấp Kiếm Nhân thay đổi, kiếm khí cực mạnh bộc phát từ trong người nàng ta khiến Diệp Quân chấn động văng ra xa mấy trăm trượng.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn sang bên phải, một người phụ nữ mặc áo dài màu vàng nhạt đứng đó.
Chính là Từ Nhu.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân nhíu mày, sao người này lại đến đây? Hơn nữa lại đến vào lúc này, đúng là xấu xa.
Chấp Kiếm Nhân ở một bên vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng ta hung dữ nhìn Diệp Quân, chỉ ước gì có thể chém hắn mấy trăm nhát kiếm.
Từ Nhu nhìn hai người, cười mỉa: “Có gian tình”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu, lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến tỷ”.
Từ Nhu cười nhạo không nói gì.
Diệp Quân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, thấy Diệp Quân bước đến, Chấp Kiếm Nhân rút kiếm ra chỉ vào hắn: “Ngươi… ngươi còn bước qua đây, ta đâm chết ngươi”.
Diệp Quân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân vừa xấu hổ vừa tức giận trước mặt, khẽ nói: “Ta không có ý mạo phạm tỷ... Chỉ là ta... Ta cũng không biết... Dù sao thì nhìn thấy tỷ, ta rất vui, chỉ... chỉ muốn hôn tỷ… Ta cũng không biết chuyện này là sao. Có lẽ do tỷ quá đẹp hoặc cũng có thể là do ta quá thích tỷ…”
Nghe Diệp Quân nói, Từ Nhu ở một bên mắt tròn xoe, trong mắt là vẻ khó tin.
Lúc này Từ Nhu lại cảm thấy bất an.
Mẹ kiếp!
Cái tên xấu xa này biết nói mấy lời tình tứ rồi.
Còn gì nữa không?
Nghe Diệp Quân nói thế, vẻ tức giận trên mặt Chấp Kiếm Nhân lập tức biến mất, nhìn Diệp Quân hơi thấp thỏm trước mặt, lòng nàng ta cũng mềm nhũn, thanh kiếm cũng dần rơi xuống khẽ nói: “Lần sau ngươi đừng cợt nhả như vậy nữa”.
Nghe Chấp Kiếm Nhân nói vậy, vẻ mặt Từ Nhu cứng đờ, nàng ta trợn to mắt nhìn Chấp Kiếm Nhân, mặt đầy vẻ khó tin, đây còn là Từ Kính mà mình biết không?
Vẫn là Từ Kính đó sao?
Thôi xong rồi!
Từ Nhu biết người phụ nữ mất não này đã u mê rồi.
Bị hôn thế mà lại không tức giận.
Toang rồi!
Không được!
Không thể để Từ Kính ngày càng chìm vào hố sâu u mê vào đó được.
Nghĩ đến đây Từ Nhu vội nói: “Từ Kính, người đàn ông này rất xấu xa, ta nói cho tỷ biết hắn đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, ta đi theo hắn lâu như thế, ta biết rất rõ tính cách của hắn, hắn có nhiều khuyết điểm, thật sự…”
Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu: “Hắn có khuyết điểm gì?”
Từ Nhu vốn muốn nói gì đó nhưng lời vừa đến bên môi lại nhận ra không biết nên nói gì.
Khuyết điểm?
Diệp Quân có khuyết điểm gì?
Nàng ta nhất thời không nói được gì nhưng công tâm mà nói thì đi theo Diệp Quân lâu như thế, cho dù là cách làm người hay làm việc, Diệp Quân cũng đều có rất năng lực. Mặc dù là thế hệ thứ ba nhưng bản thân hắn lại không hề kiêu ngạo, hơn nữa còn rất cố gắng, là người tài cao đức trọng trong số những người thế hệ trẻ.
Quả thật không có khuyết điểm gì về mặt nhân phẩm.
Tất nhiên bây giờ không có, Từ Nhu cũng phải tìm ra khuyết điểm, nàng ta nói: “Hắn là người rất vô tư, đào hoa, trêu ghẹo rất nhiều phụ nữ, theo lời đại tỷ thì là người đàn ông ấm áp, luôn ấm áp với tất cả phụ nữ...”
Chấp Kiếm Nhân quay sang nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ nói: “Ý của tỷ là Bát Uyển sao?”
Bát Uyển!
Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Nhu sửng sốt, thầm nói không ổn rồi.
Chấp Kiếm Nhân nhíu mày.
Diệp Quân nói: “Từ Nhu cô nương, người khác thích ta là việc của họ, ta không thể ngăn cản điều đó. Nhưng ta phải thừa nhận rằng ta thật lòng thích Bát Uyển, giống như ta thích Từ Kính vậy... Tất nhiên, ta không ngờ mọi thứ đều do Từ Nhu cô nương sắp đặt…”
Nói rồi hắn lắc đầu cười: “Từ Nhu cô nương có lòng mưu tính người khác, sắp đặt mọi chuyện bằng tình cảm, ta không đấu lại tỷ, ta nhận thua”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Chấp Kiếm Nhân quay đầu lại nhìn Từ Nhu, khinh thường nói: “Tỷ thật đê tiện”.
Từ Nhu: “…”
Từ Nhu còn muốn nói gì đó, Diệp Quân bỗng bước đến trước mặt nàng ta, Từ Nhu nhìn Diệp Quân không lên tiếng.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Từ Nhu cô nương, tỷ đã đi theo ta từ lúc đầu, trên đường đi tỷ thường chỉ dạy cho ta, giúp ta tiến bộ, trong khoảng thời gian này tỷ còn nhiều lần ra tay cứu ta, ta vẫn luôn vô cùng kính trọng tỷ, xem tỷ như thầy của mình, cho đến tận bây giờ, ta cũng chưa từng nói xấu tỷ nửa lời…”
Nói rồi hắn khẽ lắc đầu: “Tỷ hà tất gì phải nói xấu ta trước mặt Từ Kính?”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân không đáp lời.
Diệp Quân nói tiếp: “Ta biết tỷ đang cố gắng giúp đại tỷ của mình nên mới bày bố mọi thứ nhắm vào ta, nhưng Từ Nhu cô nương, Diệp Quân là người thế nào, tỷ phải biết rõ chứ. Trước đây tỷ đã đối xử với ta rất tốt, nếu tỷ có gặp khó khăn, chỉ cần tỷ nói một tiếng, Diệp Quân ta sẽ chỉ mặc kệ sao? Ta biết Vũ Trụ Kiếp là một vấn đề đau đầu, nhưng nếu nó liên quan đến sự an toàn của toàn bộ vũ trụ, chỉ cần tỷ nói cho ta biết, với sự kính trọng của ta dành cho tỷ, ta nhất định sẽ nhờ cho cô cô, ông nội, cha và đại bá của ta nghĩ cách giúp mà…”
Hắn vừa nói vừa khẽ lắc đầu: “Thật ra chỉ cần một câu của tỷ, Diệp Quân ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp tỷ… Vì ta thật sự rất kính trọng tỷ, xem tỷ như người thân của mình”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân trước mặt, hai tay siết chặt lại, trái tim run rẩy…
Nàng ta không ngờ địa vị của mình trong lòng người đàn ông trước mặt này lại quan trọng như thế…
Chương 710: Sôi trào
Nghe Diệp Quân nói vậy, Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, người đàn ông này đáng thương quá.
Từ Nhu thật sự quá xấu xa.
Chấp Kiếm Nhân quay đầu lại trợn mắt nhìn Từ Nhu.
Từ Nhu lại im lặng không lên tiếng, nàng ta muốn cãi lại nhưng lại không thể nói nên lời, vì nàng ta biết người đàn ông này không hề nói sai.
Lời nói của đối phương xuất phát từ trái tim.
Mặc dù thanh niên này đôi khi sẽ ba hoa nhưng lại không nói mấy lời lưu manh lừa gạt.
Có điều, lúc này nàng ta lại mong thanh niên trước mặt này đang giở trò với mình.
Diệp Quân nói xong cũng không để ý đến Từ Nhu nữa, hắn đi thẳng đến chỗ Chấp Kiếm Nhân, nắm tay Chấp Kiếm Nhân khẽ cười nói: “Ta bỗng nghĩ ra một cách, nếu tỷ là vua của Chân vũ trụ, ta làm vua của vũ trụ Quan Huyên, như thế nếu tỷ và ta có một đứa con thì sẽ để nó trở thành vua của Chân vũ trụ, thế chẳng phải…”
“Hả?”
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên tức giận trợn mắt nhìn hắn, nhéo mạnh vào lòng bàn tay hắn, khuôn mặt lạnh lùng hiện vẻ tức giận và thẹn thùng: “Ngươi muốn chết à? Đang yên đang lành sao lại nói mấy lời không thực tế chút nào thế? Nếu… nếu ngươi còn nói mấy lời này nữa, ta sẽ… ta sẽ đâm chết ngươi. Đừng cười, ta không đùa với ngươi, ta nghiêm túc… đấy…”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân không nói gì.
Nhìn Chấp Kiếm Nhân tức giận trước mặt, Diệp Quân nhếch môi cười, sau đó nghiêm túc nói: “Cho dù sau này có như thế nào, dù sao hôm nay ta cũng muốn nói cho tỷ biết lòng ta, dù tỷ có thích ta hay không thì ta cũng thích tỷ”.
Nói rồi hắn xoay người ngự kiếm bay đi, sau đó biến mất ở tận cuối tinh hà.
Thấy Diệp Quân đi rồi, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân bỗng trở nên ngây dại.
Một lúc sau, trên môi Chấp Kiếm Nhân xuất hiện nụ cười động lòng người, cho dù cuối cùng có ra sao, Diệp Quân đã dám nói ra tâm ý của hắn cho nàng ta, nàng ta vẫn rất vui.
Nàng ta không thích nhất là người nhu nhược, chỉ biết phục tùng.
Nên yêu thì yêu!
Nên hận thì hận!
Làm người thì nên thẳng thắn một chút.
Từ Nhu bỗng nói: “Tỷ và hắn… là ở bí cảnh Vĩnh Sinh sao?”
Chấp Kiếm Nhân ngưng suy nghĩ, sau đó quay đầu lại nhìn Từ Nhu: “Liên quan đến tỷ sao?”
Từ Nhu nhìn Chấp Kiếm Nhân, nghiêm túc nói: “Từ Kính, ta biết muội không thích gì những việc ta và Từ Thụ làm, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở muội, chữ tình làm tổn thương con người ta nhất... cho dù muội có thích hắn, cũng đừng vội, đợi sau này…”
Từ Kính lại lắc đầu, ngắt lời Từ Nhu: “Từ Nhu, ta hiểu ý của tỷ nhưng ta nghĩ làm người thì nên sống thoải mái, tự tại, nên yêu thì nên, nên hận thì hận, cho dù một ngày nào đó ta và hắn sử dụng vũ khí với nhau, ta nghĩ cũng chẳng có gì lớn cả”.
Từ Nhu nhìn Từ Kính: “Muội cũng yêu hắn sao?”
Từ Kính bình tĩnh nói: “Không, ta rất ghét hắn”.
Nói rồi nàng ta xoay người rời đi.
Từ Nhu đứng đó lặng thinh một hồi, thấp giọng thở dài rồi xoay người đi.
…
Trong một tinh không, Bác Thiên Đạo nhìn tận cuối tinh không ở đằng xa, im lặng không nói gì.
Bên cạnh ông ta là Bác Thiên Liệt.
Bây giờ cả tộc Bác Thiên chỉ còn lại hai cường giả là họ.
Vẻ mặt Bác Thiên Liệt phức tạp: “Không ngờ vũ trụ Quan Huyên vẫn còn nhiều cường giả bí ẩn như thế”.
Bác Thiên Đạo khẽ gật đầu, thở dài.
Bác Thiên Liệt cũng thở dài, trong lòng vô cùng phức tạp, ông ta biết tộc Bác Thiên đừng mơ có thể trả thù.
Không chọc vào vũ trụ Quan Huyên này nổi đâu.
Bác Thiên Đạo bỗng nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo biến mất, rất nhiều phong ấn bắt đầu biến mất theo, nhất là mấy phong ấn ở biên giới…”
Nói đến đây ông ta lắc đầu: “Bảo người trong tộc lánh đến chỗ nào xa một chút đi”.
Bác Thiên Liệt trầm giọng nói: “Tộc trưởng nghĩ thế đạo này sắp loạn à?”
Bác Thiên Đạo bình tĩnh nói: “Đã loạn lắm rồi”.
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn tinh không, khẽ nói: “Sau lần sống lại này, sao mình cứ cảm thấy vẫn yếu đi nhỉ?”
…
Vĩnh Sinh Giới.
Sau khi lui về Vĩnh Sinh Giới, đám người Tịnh Thần nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Họ không ngờ cường giả vũ trụ Quan Huyên lại đáng sợ như thế, lần này suýt nữa đã mất hết toàn quân rồi.
Sắc mặt Tịnh Thần dẫn đầu cực kỳ khó coi.
Lần này là do ông ta dẫn cả đoàn quân, vốn dĩ muốn tiêu diệt toàn bộ cường giả của vũ trụ Quan Huyên, sau đó thôn tính vũ trụ Quan Huyên, lấy đó để mưu đồ đánh Chân vũ trụ, nhưng điều ông ta không ngờ là các cường giả vũ trụ Quan Huyên này lại có thực lực mạnh đến mức này.
Nhất là người phụ nữ váy trắng đó, tay cầm một thanh kiếm đặc biệt chém chết một vị thần linh vũ trụ.
Mạnh đến mức vượt tiêu chuẩn.
Lúc này Chiêm sư xuất hiện bên cạnh Tịnh Thần, ông ta trầm giọng nói: “Một ngàn đại thuật sư đến vũ trụ Quan Huyên của chúng ta chỉ về được có một nửa”.
Đồng tử Tịnh Thần co lại, ông ta quay đầu lại nhìn Chiêm sư: “Một nửa ư?”
Chiêm sư gật đầu, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Tịnh Thần lặng đi hồi lâu, hỏi: “Đế chủ đang ở đâu?”
Ông ta biết vũ trụ Quan Huyên không phải là thế lực mà hiện giờ ông ta có thể đối phó, chỉ có thể để Đế chủ tự mình ra tay.
Chiêm sư trầm giọng nói: “Vừa nhận được tin Đế chủ đã đến khu vực Thần Hư rồi”.
Tịnh Thần nheo mắt: “Nền văn minh Thần Đạo… nói chuyện bên này với ông ấy…”
…
Vũ trụ Quan Huyên.
Sau khi về đến vũ trụ Quan Huyên, Diệp Quân bắt đầu bế quan tu luyện ngay.
Trước kia sau khi trở thành Đại Đế, trận chiến giữa hắn và Chiến Đế khiến hắn lĩnh ngộ rất nhiều, nhất là sự dung hợp của chiến ý và kiếm ý, làm cho hắn phát hiện ra một phương hướng mới.
Kiếm ý có thể có nhiều mặt.
Diệp Quân quyết định dung hợp kiếm ý Lôi Kiếp, ý chí Võ Thần và chiến ý của mình, sau đó phát huy sức mạnh của ba loại này đến mức lớn nhất.
Trong tinh không tu luyện, Diệp Quân xòe bàn tay ra, ba loại ý chí này lao lên trời, sau đó tụ lại một chỗ trong không trung.
Ầm!
Ba ý chí vừa tụ lại một chỗ, thời không xung quanh nơi tu luyện sôi trào.
Uy lực tăng lên gấp đôi.
Một lúc sau, Thanh Nhi váy trắng xòe tay ra, kiếm Hành Đạo bay vào trong tay bà ấy, nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, bà ấy lắc đầu khẽ cười.
Vật bên ngoài thật sự vẫn không thể dùng được.
Vì vật bên ngoài sẽ khiến ngươi không thể nhìn rõ được bản thân, rất dễ đánh mất chính mình.
Ba người họ và Tứ Kiếm thật ra chỉ cách có một bước nhưng một bước này lại như một trời một vực.
Phá thần!
Người phụ nữ váy trắng không chỉ đang treo một vị thần trong lòng Kiếm Chủ Nhân Gian mà cũng gieo vào lòng họ một vị thần.
Muốn phá vỡ vị thần này thì chỉ có cách chết đi sống lại.
Khó!
Thanh Nhi váy trắng khẽ thở dài, sau đó quay đầu nhìn đám người Tịnh Thần ở đằng xa, thấy Thanh Nhi váy trắng nhìn sang, vẻ mặt đám người Tịnh Thần bỗng thay đổi. Tịnh Thần còn chưa kịp lên tiếng, các cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đằng sau ông ta đã xoay người bỏ chạy.
Không thể nào đánh với bà ấy được.
Cường giả vũ trụ Quan Huyên này quả thật quá nghịch thiên, đều là những người càng đánh càng mạnh, nhất là người phụ nữ váy trắng, họ đều thấy không thể đánh thắng người này.
Ngay cả thần linh vũ trụ cũng có thể bị giết trong tích tắc thì đúng là hơi vô lý.
Thấy thuộc hạ của mình đều bỏ chạy, sắc mặt Tịnh Thần trở nên cực kỳ khó coi, ông ta vốn dĩ muốn nói vài câu khó nghe trước khi rời đi nhưng nghĩ lại thì thôi.
Ngộ nhỡ người ta không cho mình đi thì mất mặt.
Tịnh Thần xoay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, thoáng chốc đã biến mất ở tận cuối tinh hà.
Thanh Nhi váy trắng cũng không đuổi theo, bà ấy xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo bay lên trời rồi biến mất.
Thanh kiếm Thanh Huyên và kiếm tổ cũng đều biến mất ở tận tinh không.
Ba thanh kiếm đều không còn.
Diệp Quân nhìn tận cuối tinh không hỏi: “Cô cô váy trắng sống ở hệ Ngân Hà thế nào?”
Thanh Nhi váy trắng chớp mắt: “Ta không biết”.
Diệp Quân cười khổ, đang định nói gì đó thì Thanh Nhi váy trắng lại nói: “Nhưng bọn ta sắp biết rồi”.
Diệp Quân nhìn Thanh Nhi váy trắng, ngạc nhiên nói: “Hai vị cô cô muốn đến hệ Ngân Hà ư?”
Thanh Nhi váy trắng gật đầu: “Ca ca đang ở hệ Ngân Hà nên bọn ta cũng muốn đến đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Thanh Nhi váy trắng mỉm cười: “Tất nhiên bây giờ chưa đi, thực lực của Vĩnh Sinh Đại Đế không đơn giản, hơn nữa ông ta còn đang chiêu mộ các cường giả đỉnh cấp của các nền văn minh thời đại ở khắp nơi, thế nên bọn ta ở lại đây với con”.
Diệp Quân cảm thấy ấm lòng, khẽ nói: “Cảm ơn ạ”.
Thanh Nhi váy trắng lắc đầu: “Đều là người một nhà, nói mấy lời này làm gì?”
Diệp Quân cong môi: “Vâng, sau này không nói cảm ơn nữa”.
Thanh Nhi váy trắng cười nói: “Ừ”.
Nói đến đây bà ấy mỉm cười: “Nói ra thì con cũng có một nửa là người của hệ Ngân Hà, sau này có muốn tới nơi đó du ngoạn không? Theo ta được biết, con có không ít người thân ở nơi đó, bao gồm cả Tần tộc – mẫu tộc của mẹ con”.
Hệ Ngân Hà.
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Sau này để xem có cơ hội không đã”.
Thanh Nhi váy trắng gật đầu: “Ừ”.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân nói: “Cô cô, vũ trụ Quan Huyên…”
An Nam Tịnh ở một bên bỗng nói: “Đừng lo, có người ở lại canh giữ vũ trụ Quan Huyên”.
Diệp Quân tò mò: “Ai ạ?”
An Nam Tịnh không đáp.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cũng không dám hỏi nhiều, thật ra hắn cũng khá kính nể tiền bối An.
Chọc đến bà ấy, bà ấy đánh thật đấy.
Lúc này Mộ Niệm Niệm bỗng nhìn Thanh Nhi váy trắng: “Các ngươi dẫn mấy đứa Tiểu Ca về trước đi”.
Thanh Nhi váy trắng gật đầu, sau đó dẫn mọi người và Tiểu Ca đi trước.
Sau khi mọi người đi, Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: “Nền văn minh Vĩnh Sinh này sẽ không bỏ cuộc đâu, vì Vĩnh Sinh Đại Đế đó vô cùng tự phụ... Thật ra ông ta cũng không được xem là tự phụ, đúng là thực lực của ông ta rất mạnh”.
Bà ấy mỉm cười nhìn Diệp Quân nói tiếp: “Con nghĩ bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Dì Mộ hãy chỉ dạy cho con”.
Nghe thế Mộ Niệm Niệm cong môi cười: “Tên nhóc nhà con, không phải dẻo miệng bình thường đâu”.
Bà ấy nghiêm túc nói: “Thật ra so với nền văn minh Vĩnh Sinh thì Chân vũ trụ mới là kẻ chúng ta nên đề phòng nhất”.
Bà ấy lại nói: “Người phụ nữ bí ẩn trong người con không đi theo con nữa, nếu ta đoán không lầm thì có phải mục đích của nàng ta đã bị lộ rồi không?”
Diệp Quân gật đầu.
Mộ Niệm Niệm hỏi: “Vũ Trụ Kiếp?”
Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Sao dì Mộ biết?”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Ta đoán”.
Diệp Quân: “…”
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Nếu ta đoán không lầm thì người phụ nữ đó muốn dụ con đến Vũ Trụ Kiếp, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu, dì Mộ có suy đoán giống mình.
Mộ Niệm Niệm híp mắt: “Đúng là tính kế hay đấy”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cha có thể phá Vũ Trụ Kiếp này không ạ?”
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: “Sau khi cha con phá thần thì đã không thể làm gì Chân Thần được nữa, mà bây giờ Chân Thần chỉ có thể trấn áp Vũ Trụ Kiếp chứ không thể tiêu diệt hoàn toàn, thế nên con nói thử xem?”
Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám.
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Ta đã từng trải nghiệm ở vũ trụ Ngũ Duy một lần, nhưng tai họa ở đó không là gì so với Vũ Trụ Kiếp. Vũ Trụ Kiếp này là tai họa của toàn bộ vũ trụ, Chân Thần vẫn luôn áp chế nó, áp chế vô thời hạn nên khiến nó ngày càng đáng sợ…”
Bà ấy khẽ lắc đầu: “Chân Thần có thể hủy diệt Vũ Trụ Kiếp, cha con cũng có thể nhưng hủy diệt Vũ Trụ Kiếp chẳng khác nào khởi động lại vũ trụ, vì Vũ Trụ Kiếp là do chúng sinh và Đại Đạo tạo ra”.
Diệp Quân nói: “Không có cách nào phá giải sao?”
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: “Có cách phá giải, đó là Chân Thần cứ trấn áp nó như bây giờ”.
Diệp Quân thở dài.
Mộ Niệm Niệm nói: “Người phụ nữ đó không phải muốn bảo con đi trấn áp, nàng ta muốn khiến con chọc vào Vũ Trụ Kiếp, sau đó để người ở đứng phía sau con đi trấn áp…”
Diệp Quân thở dài, Vũ Trụ Kiếp này tương đối khó phá giải.
Bây giờ hắn đã hiểu được tại sao cha mình không đi tìm Chân Thần gây rắc rối rồi.
Lúc này Mộ Niệm Niệm lại nói: “Các con nói chuyện đi”.
Diệp Quân khó hiểu: “Bọn con?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu khẽ cười, bà ấy chỉ về phía bên phải, Diệp Quân nhìn sang đó, có một người phụ nữ đứng đó.
Chấp Kiếm Nhân!
Diệp Quân sửng sốt.
Mộ Niệm Niệm nói: “Nàng ta đã đến đây từ lúc đầu rồi, xem ra cô nương này đối với con…”
Nói đến đây, bà ấy lắc đầu rồi không nói thêm gì nữa, xoay người biến mất ở tận cùng tinh hà đằng xa.
…
Chương 708: Cưỡng hôn
Thấy Diệp Quân nhìn sang, Chấp Kiếm Nhân xoay người định rời đi.
Lúc này thời không trước mặt nàng ta bỗng nứt toác, sau đó Diệp Quân bước ra.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân trước mặt không nói gì.
Diệp Quân nhanh chân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, trông có vẻ rất vui: “Từ Kính”.
Từ Kính!
Nghe Diệp Quân gọi mình thế, Chấp Kiếm Nhân sửng sốt, phải biết trước đây Diệp Quân luôn gọi nàng ta là Chấp Kiếm Nhân cô nương.
Diệp Quân mỉm cười, lại nói: “Từ Kính”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, giả vờ bình tĩnh: “Có chuyện gì?”
Nàng ta vẫn lạnh lùng như thế, nhưng Diệp Quân đã quen, hỏi: “Tỷ đến giúp ta sao?”
Khuôn mặt Chấp Kiếm Nhân không cảm xúc: “Ngươi mơ tưởng đấy à?”
Diệp Quân mỉm cười không nói gì.
Chấp Kiếm Nhân cau mày: “Ngươi cười cái gì?”
Diệp Quân cong môi: “Gặp được tỷ nên vui”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, một lúc sau nàng ta thu lại ánh mắt, lắc đầu rồi xoay người định rời đi, nhưng lúc này một bàn tay kéo nàng ta lại.
Chính là tay của Diệp Quân.
Bị Diệp Quân kéo tay lại, Chấp Kiếm Nhân quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Lôi kéo cái gì đấy?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Từ Kính, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Từ Kính nhìn Diệp Quân: “Nói chuyện gì?”
Diệp Quân im lặng không đáp.
Nói chuyện gì?
Hắn có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Từ Kính bỗng nói: “Ta là người của Chân vũ trụ, ngươi là người của vũ trụ Quan Huyên, giữa chúng ta chỉ có thể nói đến chuyện làm sao để tiêu diệt đối phương, chẳng phải thế sao?”
Diệp Quân hỏi: “Vậy tại sao tỷ lại năm lần bảy lượt cứu ta?”
Từ Kính nhìn Diệp Quân, hung dữ nói: “Vì ta muốn tự tay giết ngươi”.
Diệp Quân lắc đầu: “Nếu tỷ muốn giết ta thật thì ta đã chết rất nhiều lần rồi”.
Từ Kính khẽ lắc đầu nhưng lại không nói gì thêm.
Nàng ta cũng giống Diệp Quân, có nhiều lời nhưng không biết nên nói thế nào, hay nên nói là nàng ta không biết nên đối mặt với người đàn ông trước mặt này ra sao.
Lý trí mách bảo người đàn ông này là người của vũ trụ Quan Huyên, hắn chết mới là cách tốt nhất.
Nhưng lần nào cũng không kiềm chế được mà đến thăm hắn.
Tâm trạng của nàng ta rất phức tạp, đầy mâu thuẫn.
Rất đau khổ!
Chấp Kiếm Nhân khẽ lắc đầu: “Ta đi đây”.
Nói rồi nàng ta định rời đi, thế nhưng Diệp Quân kéo chặt tay nàng ta.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, nhìn Chấp Kiếm Nhân mặt mày lạnh như băng trước mặt, tay phải hắn bỗng vuốt vẻ mặt nàng ta.
Chấp Kiếm Nhân không tránh ra, nàng ta cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Diệp Quân cười nói: “Tỷ có biết ngay khoảnh khắc nhìn thấy tỷ muốn rời đi, ta có cảm giác gì không?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân không lên tiếng.
Diệp Quân cười nói: “Ta cảm thấy ta là một tên vô dụng”.
Chấp Kiếm Nhân cau mày.
Diệp Quân khẽ nói: “Từ bí cảnh Vĩnh Sinh đến Chân vũ trụ rồi lại đến Vũ Trụ Kiếp ở Chân thế giới, sau đó đến bây giờ, tỷ hết lần này đến lần khác giúp ta, tỷ là người của Chân vũ trụ nhưng lại đến cứu ta. Ta biết, trong lòng tỷ chắc chắn rất mâu thuẫn, cũng rất khó chịu, nhất là mấy lần tỷ không tiếc ra tay với tỷ muội của mình vì cứu ta…”
Nói rồi hắn cười tự giễu: “Tỷ trước giờ luôn làm việc nghĩa không chùn bước với ta như thế, còn ta thì sao? Ta lại luôn giả ngốc giả ngơ, chẳng có can đảm nói câu thích với tỷ…”
Thích!
Nghe Diệp Quân nói thế, Chấp Kiếm Nhân run lên, lúc này tim nàng ta đã đập thình thịch.
Như nghĩ đến điều gì, Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, giọng hơi run: “Ngươi biết ngươi đang nói gì không hả?”
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân nghiêm túc nói: “Mặc kệ tỷ có thích ta hay không, dù sao ta cũng thích tỷ”.
Tay bị Diệp Quân nắm lấy của Chấp Kiếm Nhân run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nàng ta khẽ lắc đầu: “Ngươi thích ta làm gì? Ngươi là người của vũ trụ Quan Huyên, còn ta là người của Chân vũ trụ, hai chúng ta là kẻ thù của nhau, ngươi quên rồi sao? Lẽ nào sau này còn phải diễn một màn kịch đẫm máu sao?”
Diệp Quân định nói gì đó, Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Ngươi sẽ không phản bội vũ trụ Quan Huyên vì ta, ta cũng sẽ không phản bội Chân vũ trụ và đại tỷ chỉ vì ngươi, thế nên…”
Nói đến đây, nàng ta nhíu mày: “Cái gì với gì cơ chứ, ta chưa từng nói thích ngươi”.
Suýt nữa thì bị dắt mũi rồi.
Chấp Kiếm Nhân hơi thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn Diệp Quân trước mặt, tên này đúng là quá xấu xa.
Nhìn Chấp Kiếm Nhân thẹn quá hóa giận trước mặt, Diệp Quân hơi sững sờ, dung mạo của Chấp Kiếm Nhân là tuyệt sắc nhân gian, hiếm thấy trên đời. Lúc nàng ta nửa thẹn nửa giận, hai gò má ửng hồng, trong dáng vẻ lạnh lùng đó hơi mê người, quả nhiên có hương vị đặc biệt khiến hắn nhất thời phân tâm.
Thấy Diệp Quân nhìn mình chằm chằm, sắc hồng trên gò má Chấp Kiếm Nhân càng đậm hơn, nàng ta hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi đang nhìn cái gì? Còn nhìn nữa ta đâm chết ngươi”.
Diệp Quân nắm chặt tay Chấp Kiếm Nhân khẽ nói: “Tỷ đẹp thật đấy”.
Chấp Kiếm Nhân sửng sốt, nàng ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng trìu mến của Diệp Quân, quay đầu sang chỗ khác, nàng ta khẽ nói: “Ngươi nói với ta những điều này làm gì?”
Diệp Quân nắm lấy tay Chấp Kiếm Nhân, khẽ nói: “Trước đây, ta luôn trốn tránh không dám đối mặt với tỷ, vì vừa nhìn thấy tỷ, ta sẽ nghĩ đến chuyện tỷ là người của Chân vũ trụ, tỷ là Chấp Kiếm Nhân, chúng ta là kẻ thù…”
Chấp Kiếm Nhân khẽ nói: “Chúng ta vốn dĩ là kẻ thù, sau này chắc chắn sẽ rơi vào kết cục ta sống ngươi chết…”
Diệp Quân bỗng cúi người xuống hôn Chấp Kiếm Nhân.
Trong sách nói đừng nói lý với phụ nữ, càng đừng cãi việc này đúng hay sai.
Có mâu thuẫn.
Cứ hôn!
Cứ làm!
Chương 709: Địa vị quan trọng
Bị Diệp Quân cưỡng hôn, cả người Chấp Kiếm Nhân đông cứng tại chỗ như chạm phải điện, đầu óc nàng ta trống rỗng. Sau khi hoàn hồn, nàng ta định giãy ra theo bản năng nhưng lại phát hiện cả người mềm nhũn không có sức lực hệt như bị ma ám.
Thật ra Diệp Quân cũng khá lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn cưỡng hôn phụ nữ nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm nhiều như thế.
Có thằng đàn ông nào lại không biết mấy chuyện này chứ?
Cảm nhận được sự mềm mại của người phụ nữ trong lòng, Diệp Quân nhất thời hơi mê man. Nói sai rồi, là tay...
Bắt đầu sờ.
“Hừ hừ!”
Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sắc mặt Chấp Kiếm Nhân thay đổi, kiếm khí cực mạnh bộc phát từ trong người nàng ta khiến Diệp Quân chấn động văng ra xa mấy trăm trượng.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn sang bên phải, một người phụ nữ mặc áo dài màu vàng nhạt đứng đó.
Chính là Từ Nhu.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân nhíu mày, sao người này lại đến đây? Hơn nữa lại đến vào lúc này, đúng là xấu xa.
Chấp Kiếm Nhân ở một bên vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng ta hung dữ nhìn Diệp Quân, chỉ ước gì có thể chém hắn mấy trăm nhát kiếm.
Từ Nhu nhìn hai người, cười mỉa: “Có gian tình”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu, lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến tỷ”.
Từ Nhu cười nhạo không nói gì.
Diệp Quân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, thấy Diệp Quân bước đến, Chấp Kiếm Nhân rút kiếm ra chỉ vào hắn: “Ngươi… ngươi còn bước qua đây, ta đâm chết ngươi”.
Diệp Quân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân vừa xấu hổ vừa tức giận trước mặt, khẽ nói: “Ta không có ý mạo phạm tỷ... Chỉ là ta... Ta cũng không biết... Dù sao thì nhìn thấy tỷ, ta rất vui, chỉ... chỉ muốn hôn tỷ… Ta cũng không biết chuyện này là sao. Có lẽ do tỷ quá đẹp hoặc cũng có thể là do ta quá thích tỷ…”
Nghe Diệp Quân nói, Từ Nhu ở một bên mắt tròn xoe, trong mắt là vẻ khó tin.
Lúc này Từ Nhu lại cảm thấy bất an.
Mẹ kiếp!
Cái tên xấu xa này biết nói mấy lời tình tứ rồi.
Còn gì nữa không?
Nghe Diệp Quân nói thế, vẻ tức giận trên mặt Chấp Kiếm Nhân lập tức biến mất, nhìn Diệp Quân hơi thấp thỏm trước mặt, lòng nàng ta cũng mềm nhũn, thanh kiếm cũng dần rơi xuống khẽ nói: “Lần sau ngươi đừng cợt nhả như vậy nữa”.
Nghe Chấp Kiếm Nhân nói vậy, vẻ mặt Từ Nhu cứng đờ, nàng ta trợn to mắt nhìn Chấp Kiếm Nhân, mặt đầy vẻ khó tin, đây còn là Từ Kính mà mình biết không?
Vẫn là Từ Kính đó sao?
Thôi xong rồi!
Từ Nhu biết người phụ nữ mất não này đã u mê rồi.
Bị hôn thế mà lại không tức giận.
Toang rồi!
Không được!
Không thể để Từ Kính ngày càng chìm vào hố sâu u mê vào đó được.
Nghĩ đến đây Từ Nhu vội nói: “Từ Kính, người đàn ông này rất xấu xa, ta nói cho tỷ biết hắn đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, ta đi theo hắn lâu như thế, ta biết rất rõ tính cách của hắn, hắn có nhiều khuyết điểm, thật sự…”
Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu: “Hắn có khuyết điểm gì?”
Từ Nhu vốn muốn nói gì đó nhưng lời vừa đến bên môi lại nhận ra không biết nên nói gì.
Khuyết điểm?
Diệp Quân có khuyết điểm gì?
Nàng ta nhất thời không nói được gì nhưng công tâm mà nói thì đi theo Diệp Quân lâu như thế, cho dù là cách làm người hay làm việc, Diệp Quân cũng đều có rất năng lực. Mặc dù là thế hệ thứ ba nhưng bản thân hắn lại không hề kiêu ngạo, hơn nữa còn rất cố gắng, là người tài cao đức trọng trong số những người thế hệ trẻ.
Quả thật không có khuyết điểm gì về mặt nhân phẩm.
Tất nhiên bây giờ không có, Từ Nhu cũng phải tìm ra khuyết điểm, nàng ta nói: “Hắn là người rất vô tư, đào hoa, trêu ghẹo rất nhiều phụ nữ, theo lời đại tỷ thì là người đàn ông ấm áp, luôn ấm áp với tất cả phụ nữ...”
Chấp Kiếm Nhân quay sang nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ nói: “Ý của tỷ là Bát Uyển sao?”
Bát Uyển!
Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Nhu sửng sốt, thầm nói không ổn rồi.
Chấp Kiếm Nhân nhíu mày.
Diệp Quân nói: “Từ Nhu cô nương, người khác thích ta là việc của họ, ta không thể ngăn cản điều đó. Nhưng ta phải thừa nhận rằng ta thật lòng thích Bát Uyển, giống như ta thích Từ Kính vậy... Tất nhiên, ta không ngờ mọi thứ đều do Từ Nhu cô nương sắp đặt…”
Nói rồi hắn lắc đầu cười: “Từ Nhu cô nương có lòng mưu tính người khác, sắp đặt mọi chuyện bằng tình cảm, ta không đấu lại tỷ, ta nhận thua”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Chấp Kiếm Nhân quay đầu lại nhìn Từ Nhu, khinh thường nói: “Tỷ thật đê tiện”.
Từ Nhu: “…”
Từ Nhu còn muốn nói gì đó, Diệp Quân bỗng bước đến trước mặt nàng ta, Từ Nhu nhìn Diệp Quân không lên tiếng.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Từ Nhu cô nương, tỷ đã đi theo ta từ lúc đầu, trên đường đi tỷ thường chỉ dạy cho ta, giúp ta tiến bộ, trong khoảng thời gian này tỷ còn nhiều lần ra tay cứu ta, ta vẫn luôn vô cùng kính trọng tỷ, xem tỷ như thầy của mình, cho đến tận bây giờ, ta cũng chưa từng nói xấu tỷ nửa lời…”
Nói rồi hắn khẽ lắc đầu: “Tỷ hà tất gì phải nói xấu ta trước mặt Từ Kính?”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân không đáp lời.
Diệp Quân nói tiếp: “Ta biết tỷ đang cố gắng giúp đại tỷ của mình nên mới bày bố mọi thứ nhắm vào ta, nhưng Từ Nhu cô nương, Diệp Quân là người thế nào, tỷ phải biết rõ chứ. Trước đây tỷ đã đối xử với ta rất tốt, nếu tỷ có gặp khó khăn, chỉ cần tỷ nói một tiếng, Diệp Quân ta sẽ chỉ mặc kệ sao? Ta biết Vũ Trụ Kiếp là một vấn đề đau đầu, nhưng nếu nó liên quan đến sự an toàn của toàn bộ vũ trụ, chỉ cần tỷ nói cho ta biết, với sự kính trọng của ta dành cho tỷ, ta nhất định sẽ nhờ cho cô cô, ông nội, cha và đại bá của ta nghĩ cách giúp mà…”
Hắn vừa nói vừa khẽ lắc đầu: “Thật ra chỉ cần một câu của tỷ, Diệp Quân ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp tỷ… Vì ta thật sự rất kính trọng tỷ, xem tỷ như người thân của mình”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân trước mặt, hai tay siết chặt lại, trái tim run rẩy…
Nàng ta không ngờ địa vị của mình trong lòng người đàn ông trước mặt này lại quan trọng như thế…
Chương 710: Sôi trào
Nghe Diệp Quân nói vậy, Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, người đàn ông này đáng thương quá.
Từ Nhu thật sự quá xấu xa.
Chấp Kiếm Nhân quay đầu lại trợn mắt nhìn Từ Nhu.
Từ Nhu lại im lặng không lên tiếng, nàng ta muốn cãi lại nhưng lại không thể nói nên lời, vì nàng ta biết người đàn ông này không hề nói sai.
Lời nói của đối phương xuất phát từ trái tim.
Mặc dù thanh niên này đôi khi sẽ ba hoa nhưng lại không nói mấy lời lưu manh lừa gạt.
Có điều, lúc này nàng ta lại mong thanh niên trước mặt này đang giở trò với mình.
Diệp Quân nói xong cũng không để ý đến Từ Nhu nữa, hắn đi thẳng đến chỗ Chấp Kiếm Nhân, nắm tay Chấp Kiếm Nhân khẽ cười nói: “Ta bỗng nghĩ ra một cách, nếu tỷ là vua của Chân vũ trụ, ta làm vua của vũ trụ Quan Huyên, như thế nếu tỷ và ta có một đứa con thì sẽ để nó trở thành vua của Chân vũ trụ, thế chẳng phải…”
“Hả?”
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên tức giận trợn mắt nhìn hắn, nhéo mạnh vào lòng bàn tay hắn, khuôn mặt lạnh lùng hiện vẻ tức giận và thẹn thùng: “Ngươi muốn chết à? Đang yên đang lành sao lại nói mấy lời không thực tế chút nào thế? Nếu… nếu ngươi còn nói mấy lời này nữa, ta sẽ… ta sẽ đâm chết ngươi. Đừng cười, ta không đùa với ngươi, ta nghiêm túc… đấy…”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân không nói gì.
Nhìn Chấp Kiếm Nhân tức giận trước mặt, Diệp Quân nhếch môi cười, sau đó nghiêm túc nói: “Cho dù sau này có như thế nào, dù sao hôm nay ta cũng muốn nói cho tỷ biết lòng ta, dù tỷ có thích ta hay không thì ta cũng thích tỷ”.
Nói rồi hắn xoay người ngự kiếm bay đi, sau đó biến mất ở tận cuối tinh hà.
Thấy Diệp Quân đi rồi, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân bỗng trở nên ngây dại.
Một lúc sau, trên môi Chấp Kiếm Nhân xuất hiện nụ cười động lòng người, cho dù cuối cùng có ra sao, Diệp Quân đã dám nói ra tâm ý của hắn cho nàng ta, nàng ta vẫn rất vui.
Nàng ta không thích nhất là người nhu nhược, chỉ biết phục tùng.
Nên yêu thì yêu!
Nên hận thì hận!
Làm người thì nên thẳng thắn một chút.
Từ Nhu bỗng nói: “Tỷ và hắn… là ở bí cảnh Vĩnh Sinh sao?”
Chấp Kiếm Nhân ngưng suy nghĩ, sau đó quay đầu lại nhìn Từ Nhu: “Liên quan đến tỷ sao?”
Từ Nhu nhìn Chấp Kiếm Nhân, nghiêm túc nói: “Từ Kính, ta biết muội không thích gì những việc ta và Từ Thụ làm, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở muội, chữ tình làm tổn thương con người ta nhất... cho dù muội có thích hắn, cũng đừng vội, đợi sau này…”
Từ Kính lại lắc đầu, ngắt lời Từ Nhu: “Từ Nhu, ta hiểu ý của tỷ nhưng ta nghĩ làm người thì nên sống thoải mái, tự tại, nên yêu thì nên, nên hận thì hận, cho dù một ngày nào đó ta và hắn sử dụng vũ khí với nhau, ta nghĩ cũng chẳng có gì lớn cả”.
Từ Nhu nhìn Từ Kính: “Muội cũng yêu hắn sao?”
Từ Kính bình tĩnh nói: “Không, ta rất ghét hắn”.
Nói rồi nàng ta xoay người rời đi.
Từ Nhu đứng đó lặng thinh một hồi, thấp giọng thở dài rồi xoay người đi.
…
Trong một tinh không, Bác Thiên Đạo nhìn tận cuối tinh không ở đằng xa, im lặng không nói gì.
Bên cạnh ông ta là Bác Thiên Liệt.
Bây giờ cả tộc Bác Thiên chỉ còn lại hai cường giả là họ.
Vẻ mặt Bác Thiên Liệt phức tạp: “Không ngờ vũ trụ Quan Huyên vẫn còn nhiều cường giả bí ẩn như thế”.
Bác Thiên Đạo khẽ gật đầu, thở dài.
Bác Thiên Liệt cũng thở dài, trong lòng vô cùng phức tạp, ông ta biết tộc Bác Thiên đừng mơ có thể trả thù.
Không chọc vào vũ trụ Quan Huyên này nổi đâu.
Bác Thiên Đạo bỗng nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo biến mất, rất nhiều phong ấn bắt đầu biến mất theo, nhất là mấy phong ấn ở biên giới…”
Nói đến đây ông ta lắc đầu: “Bảo người trong tộc lánh đến chỗ nào xa một chút đi”.
Bác Thiên Liệt trầm giọng nói: “Tộc trưởng nghĩ thế đạo này sắp loạn à?”
Bác Thiên Đạo bình tĩnh nói: “Đã loạn lắm rồi”.
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn tinh không, khẽ nói: “Sau lần sống lại này, sao mình cứ cảm thấy vẫn yếu đi nhỉ?”
…
Vĩnh Sinh Giới.
Sau khi lui về Vĩnh Sinh Giới, đám người Tịnh Thần nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Họ không ngờ cường giả vũ trụ Quan Huyên lại đáng sợ như thế, lần này suýt nữa đã mất hết toàn quân rồi.
Sắc mặt Tịnh Thần dẫn đầu cực kỳ khó coi.
Lần này là do ông ta dẫn cả đoàn quân, vốn dĩ muốn tiêu diệt toàn bộ cường giả của vũ trụ Quan Huyên, sau đó thôn tính vũ trụ Quan Huyên, lấy đó để mưu đồ đánh Chân vũ trụ, nhưng điều ông ta không ngờ là các cường giả vũ trụ Quan Huyên này lại có thực lực mạnh đến mức này.
Nhất là người phụ nữ váy trắng đó, tay cầm một thanh kiếm đặc biệt chém chết một vị thần linh vũ trụ.
Mạnh đến mức vượt tiêu chuẩn.
Lúc này Chiêm sư xuất hiện bên cạnh Tịnh Thần, ông ta trầm giọng nói: “Một ngàn đại thuật sư đến vũ trụ Quan Huyên của chúng ta chỉ về được có một nửa”.
Đồng tử Tịnh Thần co lại, ông ta quay đầu lại nhìn Chiêm sư: “Một nửa ư?”
Chiêm sư gật đầu, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Tịnh Thần lặng đi hồi lâu, hỏi: “Đế chủ đang ở đâu?”
Ông ta biết vũ trụ Quan Huyên không phải là thế lực mà hiện giờ ông ta có thể đối phó, chỉ có thể để Đế chủ tự mình ra tay.
Chiêm sư trầm giọng nói: “Vừa nhận được tin Đế chủ đã đến khu vực Thần Hư rồi”.
Tịnh Thần nheo mắt: “Nền văn minh Thần Đạo… nói chuyện bên này với ông ấy…”
…
Vũ trụ Quan Huyên.
Sau khi về đến vũ trụ Quan Huyên, Diệp Quân bắt đầu bế quan tu luyện ngay.
Trước kia sau khi trở thành Đại Đế, trận chiến giữa hắn và Chiến Đế khiến hắn lĩnh ngộ rất nhiều, nhất là sự dung hợp của chiến ý và kiếm ý, làm cho hắn phát hiện ra một phương hướng mới.
Kiếm ý có thể có nhiều mặt.
Diệp Quân quyết định dung hợp kiếm ý Lôi Kiếp, ý chí Võ Thần và chiến ý của mình, sau đó phát huy sức mạnh của ba loại này đến mức lớn nhất.
Trong tinh không tu luyện, Diệp Quân xòe bàn tay ra, ba loại ý chí này lao lên trời, sau đó tụ lại một chỗ trong không trung.
Ầm!
Ba ý chí vừa tụ lại một chỗ, thời không xung quanh nơi tu luyện sôi trào.
Uy lực tăng lên gấp đôi.