Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 711-715
Chương 711: Tự dựa vào bản thân
Thấy thế, Diệp Quân nở nụ cười, nhưng chẳng mấy chốc hắn lại sầm mặt, vì hắn nhận ra mình khá mất sức.
Sức mạnh của ba ý chí này tiêu hao quá nhiều sức.
Diệp Quân bỗng xòe tay ra, ba ý chí trên đỉnh đầu đó biến thành một thanh kiếm rơi vào trong tay hắn.
Thanh kiếm dài ba tấc, được ngưng tụ từ ba ý chí đó, thân kiếm phát ra vô số tia sáng hệ lôi hệt như tinh không rộng lớn.
Ý kiếm mới hoàn toàn.
Nhìn ý kiếm trong tay, Diệp Quân cong môi cười, vung tay lên.
Vèo!
Nơi tu luyện lập tức bị chém nứt ra, xung quanh có rất nhiều lôi quang phát sáng.
Diệp Quân nhắm mắt lại, ý kiếm trong tay từ từ tan biến.
Sau khi dung hợp ba ý chí này, uy lực quả thật tăng lên rất nhiều, nhưng hắn biết rõ thực lực bây giờ của mình, khi không cần sử dụng ngoại vật, chắc hẳn chỉ sánh ngang với một Tuế Nguyệt Đại Đế, cũng có thể đánh với một vài Mệnh Vận Đại Đế.
Nhưng vẫn không đánh lại Mệnh Vận Đại Đế cấp bậc như Chiến Đế.
Cảnh giới!
Thực lực!
Diệp Quân hít sâu một hơi, vẫn phải cố gắng hơn mới được.
Tuy rằng đối thủ ngày càng mạnh nhưng hắn cũng không kêu ca than trách, vì có kêu ca oán trách cũng vô dụng. Hơn nữa mặc dù đối phương ngày càng mạnh nhưng nền tảng mà cha để lại cũng không yếu, người yếu là cá nhân hắn bây giờ.
Thế nên điều hắn phải làm là cố gắng nâng cao thực lực của mình, chỉ cần đạt đến cảnh giới Đại Đế, hắn có lòng tin có thể quét sạch tất cả các Đế.
Lúc này một người phụ nữ chậm rãi bước đến.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, quay đầu lại nhìn, người đến là Mộ Niệm Niệm.
Diệp Quân cúi người xuống: “Dì Mộ”.
Mộ Niệm Niệm bước đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đột phá rồi à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Cảnh giới thì vẫn chưa nhưng kiếm ý có cải thiện rất lớn”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Tiếp theo có dự tính gì không?”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Dì Mộ có ý tưởng gì không?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ta có vài suy nghĩ, ta nói với con, nếu con thấy không đúng thì chúng ta bàn bạc lại”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Mộ Niệm Niệm hỏi: “Con nói chuyện với Chấp Kiếm Nhân cô nương trước đó thế nào?”
Diệp Quân sửng sốt, không hiểu tại sao dì Mộ lại hỏi chuyện này.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Nói thử xem?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Nàng ấy từng ra tay cứu con mấy lần, bọn con…”
Nói đến đây hắn không nói tiếp nữa.
Dĩ nhiên Mộ Niệm Niệm hiểu được, bà ấy mỉm cười, sau đó nói: “Nếu nàng ta có tình cảm với con, vậy thì chúng ta tạm gác chuyện giữa vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ sang một bên, giải quyết nền văn minh Vĩnh Sinh này trước”.
Nói đến đây bà ấy nhìn Diệp Quân: “Bây giờ có hai con đường có thể giải quyết nền văn minh Vĩnh Sinh, con phải chọn một”.
Diệp Quân vội hỏi: “Hai cách nào ạ?”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Đầu tiên là lấy sức mạnh hiện có của vũ trụ Quan Huyên để so trí, so dũng khí với nền văn minh Vĩnh Sinh, đương nhiên hơi khó, vì bây giờ nếu con chiến đấu một mình, Tứ Kiếm, Chân Thân và chủ nhân bút Đại Đạo không xuất hiện thì chắc không ai có thể đánh bại Vĩnh Sinh Đại Đế đó”.
Diệp Quân không nói gì.
Hôm đó Chấp Kiếm Nhân đánh với Vĩnh Sinh Đại Đế, Chấp Kiếm Nhân bị áp chế hoàn toàn, mà lúc đó Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ sử dụng chưa được ba mươi phần trăm thực lực thời kỳ đỉnh cao.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Có biết cách thứ hai là gì không?”
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm: “Để cô cô ra tay?”
Mộ Niệm Niệm cong môi cười: “Tên nhóc con đúng là thông minh”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Để cô cô của con ra tay, tất nhiên Vĩnh Sinh Đại Đế không phải là đối thủ, nhưng sẽ có một vấn đề, đó là mỗi lần bà ấy ra tay đều sẽ gieo vào lòng con một vị thần, hơn nữa tâm đạo kiếm đạo vô địch của con cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức”.
Diệp Quân siết chặt hai tay, đúng là mình đang đi trên con đường kiếm đạo vô địch, gặp kẻ địch lại cứ gọi cô cô, đây đâu phải là kiếm đạo vô địch nữa chứ?
Cô cô bất khả chiến bại thì đúng hơn!
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Vẫn còn một vấn đề, nếu có ngày bà ấy không còn nữa, lúc đó nếu con gặp phải khó khăn cực kỳ lớn thì phải làm sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Dì Mộ, con hiểu ý của người rồi”.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Thật ra bọn ta cũng không mong con trở thành vị vua dựa dẫm mới, nếu không bọn ta không cần đến đây giúp con đâu, con gặp chuyện thì gọi một tiếng cô cô, mọi rắc rối sẽ được giải quyết”.
Diệp Quân gật đầu: “Con muốn tự dựa vào bản thân”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Thật ra bọn ta ở đây để giúp con chống lại Chân vũ trụ và nền văn minh Vĩnh Sinh, không chỉ đang giúp con mà cũng đang giúp chính bọn ta”.
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười nói: “Bọn ta cũng muốn đột phá khỏi những ràng buộc của bản thân, phá vỡ thần trong tâm, đạt đến một tầng cao khác”.
Diệp Quân hỏi: “Phá thần ư?”
Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Thật ra phá thần không phải là một cảnh giới, tất nhiên con cũng có thể xem nó là một cảnh giới, ta nghĩ phá thần là phá giải nỗi sợ trong lòng, phá vỡ nỗi tuyệt vọng đó, phá vỡ trạng thái mà con luôn nghĩ không có khả năng”.
Nói tới đây, bà ấy lắc đầu cười nói: “Như lúc này đây, đối thủ của chúng ta chính là Vĩnh Sinh Đại Đế, hiện giờ Vĩnh Sinh Đại Đế là một đối thủ rất mạnh với chúng ta, nếu con gọi cô cô ra mặt, cô cô của con sẽ giết hắn trong tích tắc, lúc đó chúng ta sẽ tan vỡ”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Dì Mộ, con hiểu ý của người, người yên tâm, con sẽ tự dựa vào bản thân”.
Thật ra hắn hiểu dì Mộ nói cho hắn biết những chuyện này là đang nói cho hắn lợi và hại, bà ấy nói rất khéo léo, không chỉ như thế mà còn lấy chính mình làm ví dụ, chỉ là sợ hắn nghĩ lung tung, tổn thương lòng tự trọng của hắn.
Nghe Diệp Quân nói thế, Mộ Niệm Niệm biết đối phương đã hiểu ý của mình bèn lắc đầu cười nói: “Tên nhóc con đấy, con thông minh không thua gì cha con”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu cho con thời gian, con có thể đánh bại Vĩnh Sinh Đại Đế, con nghĩ con sẽ làm được, thật đấy”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Ta tin con, nhưng bây giờ chúng ta phải tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian cho con”.
Diệp Quân vội nói: “Mọi chuyện đều nghe theo dì Mộ”.
Mộ Niệm Niệm cong môi: “Vậy bọn ta bày bố cái bẫy để dụ Vĩnh Sinh Đại Đế này…”
Diệp Quân đang muốn nói gì đó thì lúc này, Ám U bỗng xuất hiện ở trước mặt hai người, Ám U cúi người xuống, sau đó nhỏ giọng nói vài câu.
Nghe Ám U nói, sắc mặt Diệp Quân thay đổi.
Mộ Niệm Niệm cũng cau chặt mày.
Chương 712: Hợp tác
Từ Nhu đã tới Vĩnh Sinh Giới.
Sắc mặt Diệp Quân hết sức u ám, hắn biết người phụ nữ này đến Vĩnh Sinh Giới chắc chắn sẽ làm gì đó.
Người phụ nữ này có âm mưu mờ ám.
Mộ Niệm Niệm nói: “Trước tiên không cần để tâm đến người này”.
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười nói: “Có hai việc quan trọng cần làm trước”.
Diệp Quân vội vàng hỏi: “Dì Mộ có kế hoạch gì sao?”
Mộ Niệm Niệm nói: “Theo những gì chúng ta biết, Vĩnh Sinh Đại Đế hiện đang ở khu vực Thần Hư, cứu những cường giả thời đại văn minh Thần Đạo bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn, đổi lại, những cường giả đó sẽ làm việc cho ông ta. Giống như trước đây, khi những thần linh Chân vũ trụ rơi vào bước đường cùng, Vĩnh Sinh Đại Đế đã cứu bọn họ ra, với điều kiện là phục tùng nền văn minh Vĩnh Sinh.
Diệp Quân lập tức nói: “Ông ta có thể cứu, tại sao chúng ta không thể? Hơn nữa, con có đạo ấn, nếu con muốn cứu thì dễ dàng hơn ông ta”.
Nghe vậy, Mộ Niệm Niệm cười nói: “Thông minh!”
Bà ấy càng nhìn càng vừa mắt chàng trai này, trí thông minh này được thừa hưởng hoàn toàn từ cha mẹ.
Diệp Quân nói tiếp: “Bước thứ hai là nâng cao thực lực của con sao?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy, cảnh giới kiếm đạo của con có thể, nhưng cảnh giới tự thân và cơ thể chưa đủ mạnh, vì vậy chúng ta phải nghĩ cách nâng cao cảnh giới và cơ thể của con”.
Bà ấy nhìn Diệp Quân: “Đến khu vực Thần Hư!”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”
Hai người chuẩn bị đi thì Mộ Niệm Niệm nói: “Đợi đã, phải đưa hai đứa nhóc kia đi cùng!”
Nói xong, bà ấy xòe bàn tay ra, bóp nát một tấm bùa truyền âm.
Lúc Diệp Quân đang tò mò, thời không cách đó không xa mở ra, một cô bé vội vàng chạy tới.
Đó là Nhị Nha!
Trên vai Nhị Nha là Tiểu Bạch.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ này, Diệp Quân sững sờ.
Mộ Niệm Niệm cười nói: Dẫn theo họ sẽ giúp ích rất nhiều”.
Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha liếm cây kẹo: “Lần sau đi chơi nhớ gọi bọn ta, biết chưa hả?”
Tiểu Bạch cũng vội vàng gật đầu, dùng móng vuốt nhỏ chỉ vào mình và Nhị Nha.
Diệp Quân nhếch miệng cười: “Được!”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
Vừa dứt lời, ba người cùng Tiểu Bạch đã biến mất trong tinh không.
Còn về vũ trụ Quan Huyên, hắn không cần lo lắng nhiều nữa, văn đã có Nạp Lan Ca và Lý Bán Tri, võ đã có tiền bối An…
Thực ra, hắn là người yếu nhất trong gia tộc.
Điều đáng nói là hình như tỷ tỷ Diệp An đã đi rèn luyện rồi.
Còn việc đi đâu hắn cũng không biết, chỉ biết đi nương nhờ họ hàng.
Điều này khiến Diệp Quân rất tò mò, hắn còn có người thân tài giỏi vậy sao?
…
Vĩnh Sinh Giới.
Từ Nhu ngồi cách Tịnh Thần không xa, Vĩnh Sinh Đại Đế không có ở đây, bây giờ Vĩnh Sinh giới do Tịnh Thần làm chủ.
Chiêm sư cũng có mặt.
Chiêm sư và Tịnh Thần nhìn Từ Nhu, không nói gì.
Bọn họ đương nhiên không dám coi thường Chân vũ trụ, bây giờ, thực lực tổng thể của Chân vũ trụ mạnh hơn vũ trụ Quan Huyên.
Từ Nhu nhìn hai người họ, cười nói: “Nghe nói lần này nền văn minh Vĩnh Sinh tấn công vũ trụ Quan Huyên thất bại rồi à?”
Nghe Từ Nhu nói vậy, sắc mặt hai người trở nên u ám, Tịnh Thần lạnh lùng nói: “Từ Nhu cô nương đến đây để mỉa mai sao?”
Từ Nhu cười nói: “Ta không nhàn rỗi đến vậy, lần này ta tới là muốn hợp tác với nền văn minh Vĩnh Sinh!”
Nghe Từ Nhu nói vậy, hai người liền nhíu mày.
Từ Nhu nhìn hai người họ, cười nói: “Hai vị ra ngoài lâu như vậy, chắc cũng đã điều tra Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên, có thể nói Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên là kẻ thù truyền kiếp, đánh nhau nghìn vạn năm qua. Bây giờ, kẻ thù của nền văn minh Vĩnh Sinh cũng là vũ trụ Quan Huyên, tục ngữ có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, vì vậy ta thấy chúng ta có thể hợp tác với nhau! Các vị thấy sao?”
Tịnh Thần và Chiêm sư nhìn nhau, đúng là bọn họ đã điều tra Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên, hai vũ trụ này thật sự có mối thù không đội trời chung, cách đây không lâu, hai bên còn quyết chiến với nhau.
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Từ Nhu cô nương nghĩ chúng ta nên hợp tác thế nào?”
Bây giờ, nền văn minh Vĩnh Sinh đã tổn hại nghiêm trọng, nếu có thể hợp tác với Chân vũ trụ thì cũng không phải chuyện xấu.
Từ Nhu nghiêm túc nói: “Người mạnh nhất trong vũ trụ Quan Huyên thật ra là người phụ nữ váy trắng ở hệ Ngân Hà, cũng là người trước đó đã giết Mệnh Vận Đại Đế ở Loạn Tinh Giới…”
Nói đến đây, nàng ta nhìn hai người họ: “Các ông điều tra bà ta rồi nhỉ?”
Tịnh Thần gật đầu, với vẻ mặt nghiêm túc: “Điều tra rồi, chỉ là người này mạnh đến đâu thì bọn ta không biết, nhưng ta đã phái người đến hệ Ngân Hà, không lâu nữa sẽ có tin tức”.
Từ Nhu nghiêm túc nói: “Người này là cường giả mạnh nhất vũ trụ Quan Huyên!”
Tịnh Thần nhìn Từ Nhu, ngạc nhiên nói: “Mạnh nhất ư?”
Từ Nhu gật đầu: “Đúng vậy, vô cùng mạnh, hơn nữa, bà ta cũng là một vị thần linh vũ trụ, thuộc về thời đại xa xưa”.
Thần linh vũ trụ!
Chương 713: Ngay bây giờ
Tịnh Thần nghiêm mặt nói: “Chẳng trách người này lại mạnh đến vậy, ta không ngờ ở vũ trụ Quan Huyên lại có một vị thần linh vũ trụ…”
Từ Nhu nói: “Bây giờ Chân vũ trụ ta sẽ xử lý người phụ nữ váy trắng này, còn các ông đối phó với vũ trụ Quan Huyên, được không?”
Tịnh Thần và Chiêm sư đều sững sờ.
Từ Nhu nói tiếp: “Người này thật sự quá mạnh, ít nhất phải phái mười vị Mệnh Vận Đại Đế và mấy chục vị Tuế Nguyệt Đại Đế cùng đánh mới có thể giết được, bây giờ, nền văn minh Vĩnh Sinh đang trong tình trạng… cho nên, tốt nhất là để Chân vũ trụ ta đánh!”
Nghe Từ Nhu nói vậy, Tịnh Thần có cảm giác như mình bị lừa, nên vội vàng nói: “Từ Nhu cô nương, người này giao cho nền văn minh Vĩnh Sinh, vũ trụ Quan Huyên giao cho Chân vũ trụ, được không?”
Nghe vậy, Từ Nhu cau mày.
Chiêm sư bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, Từ Nhu cô nương, nền văn minh Vĩnh Sinh có rất nhiều cường giả đỉnh cao, nhưng cường giả cấp trung và thấp lại không bằng Chân vũ trụ, vì vậy, phía ta thích hợp đối phó với người phụ nữ váy trắng kia hơn”.
Từ Nhu trầm mặc, sắc mặt trở nên khó coi.
Hai người họ nhìn Từ Nhu, trong lòng thầm cười nhạo, Chân vũ trụ này thật xấu xa, bảo người khác đánh nhiều, còn Chân vũ trụ đánh ít… sao lại dám nói những lời vô liêm sỉ vậy chứ!
Từ Nhu trầm giọng nói: “Hai vị, người phụ nữ váy trắng kia thật sự rất mạnh, vài cường giả không thể giết được bà ta, vì vậy ta thấy để Chân vũ trụ ta đánh thì tốt hơn, ta làm vậy là vì tốt cho các ông…”
Tịnh Thần cắt ngang lời Từ Nhu: “Từ Nhu cô nương, đúng là người phụ nữ kia rất mạnh, nhưng nền văn minh Vĩnh Sinh ta cũng có người có năng lực, cô yên tâm, chỉ cần Chân vũ trụ các ngươi đồng ý, ta đảm bảo với cô, nền văn minh Vĩnh Sinh chắc chắn sẽ lấy đầu bà ta”.
Từ Nhu sa sầm mặt mày, rõ ràng là không muốn từ bỏ, nàng ta còn muốn nói gì đó, nhưng Tịnh Thần đã nói tiếp: “Từ Nhu cô nương, cô một mực phản đối như vậy, lẽ nào còn âm mưu nào khác?”
Nghe vậy, Từ Nhu tức giận nói: “Ta là loại người đó sao? Lần này tới đây, ta đại diện cho cả Chân vũ trụ, bọn ta vô cùng chân thành, sao có thể có âm mưu gì được chứ? Ông có thể hoài nghi Chân vũ trụ, nhưng không thể hoài nghi nhân phẩm của Từ Nhu ta!”
Tịnh Thần cười khẩy không nói gì.
Từ Nhu lạnh lùng nói: “Được thôi, vậy thì để Chân vũ trụ đối phó với vũ trụ Quan Huyên, Vĩnh Sinh Giới các ông đối phó với người phụ nữ váy trắng kia, nhưng ta phải nhắc nhở ông, người này rất mạnh, vài người không thể đối phó với bà ta, vì vậy, nếu các ông muốn giết bà ta thì phải dùng toàn lực, phái tất cả cường giả, một đòn chí mạng!”
Tịnh Thần nhìn Từ Nhu: “Đương nhiên rồi! Chỉ là Từ Nhu cô nương, ta hơi tò mò, Chân vũ trụ có chắc chắn đối phó được với vũ trụ Quan Huyên không?”
Chân vũ trụ cười khẩy: “Thực lực của Chân vũ trụ ta yếu lắm sao?”
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Ta không có ý đó, chỉ là vũ trụ Quan Huyên có vài vị cường giả đỉnh cao, thực lực của bọn họ rất mạnh…”
Từ Nhu cười nói: “Các ông không cần lo lắng về điều này! Điều chúng ta cần để tâm là người phụ nữ váy trắng kia. Người này có một thanh kiếm thần, chính là thanh kiếm mà kiếm tu váy trắng trước kia đã cầm…”
Nàng ta nhìn hai người: “Hai vị biết đây là kiếm gì không?”
Hai người lắc đầu.
Từ Nhu trầm giọng nói: “Thanh kiếm này tên là kiếm Hành Đạo, là thanh kiếm do chủ nhân bút Đại Đạo luyện chế!”
Tịnh Thần kinh ngạc: “Chủ nhân bút Đại Đạo tạo ra sao?”
Từ Nhu nghiêm túc nói: “Đúng vậy, nếu không, ông cho rằng thanh kiếm đó có thể lợi hại vậy à?”
Tịnh Thần hỏi tiếp: “Nói cách khác, sức mạnh của người phụ nữ này yếu hơn chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Từ Nhu mỉm cười: “Thực lực của bà ta đương nhiên yếu hơn chủ nhân bút Đại Đạo, trên đời này còn có người mạnh hơn chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Nghe vậy, Tịnh Thần vuốt râu cười: “Cũng đúng!”
Từ Nhu nói tiếp: “Mặc dù thực lực của bà ta không bằng chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng cũng không thể coi thường, đặc biệt là thanh kiếm kia, sau khi người của các ông đến hệ Ngân Hà, nhất định phải cẩn thận, không được sơ suất!”
Tịnh Thần nhìn Từ Nhu, bình tĩnh nói: “Từ Nhu cô nương yên tâm, bọn ta nhất định sẽ lấy đầu người phụ nữ đó!”
Từ Nhu khẽ gật đầu: “Nếu vậy, chúng ta hợp tác vui vẻ, xin cáo từ!”
Nói xong, nàng ta định quay người rời đi.
Tịnh Thần hỏi tiếp: “Khi nào ra tay?”
Từ Nhu cười nói: “Chuyện lớn sao có thể trì hoãn được! Ngay bây giờ!”
Nói xong, nàng ta xòe tay ra, một tấm bản đồ xuất hiện trước mặt Tịnh Thần: “Trên tấm bản đồ này đánh dấu những trận pháp dịch chuyển ở hệ Ngân Hà, đều là do Chân vũ trụ ta lập nên, bây giờ cung cấp miễn phí cho nền văn minh Vĩnh Sinh!”
Nói xong, nàng ta xoay người biến mất trong điện.
Ngay bây giờ hả?
Trong điện, Tịnh Thần và Chiêm sư cùng nhíu mày, Chiêm sư trầm giọng nói: “Liệu có bị lừa không?”
Tịnh Thần nheo mắt lại, hơi nghi ngờ.
Nhưng lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trong điện, ông lão khẽ hành lễ rồi nói: “Vừa nhận được tin tức, Chân vũ trụ đã bắt đầu điều binh tiến vào chiến trường Hư Chân, bọn họ điều cả Chư Thần Hoàng Hôn Vệ và quân viễn chinh!”
Nghe vậy, Chiêm sư và Tịnh Thần nhìn nhau, Tịnh Thần nói: “Xem ra Chân vũ trụ thật sự muốn hợp tác với chúng ta!”
Chiêm sư gật đầu: “Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên có thù hận, bọn họ muốn hủy diệt vũ trụ Quan Huyên là hoàn toàn hợp lý, nếu đã vậy thì…”
Ông ta nhìn Tịnh Thần, Tịnh Thần lập tức nói: “Người đâu, tập hợp tất cả cường giả, đến hệ ngân Hà, giết người phụ nữ váy trắng kia!”
Chương 714: Cha mượn thì con trả
Triệu tập tất cả cường giả.
Nghe Tịnh Thần nói thế, sắc mặt Chiêm sư ở một bên lập tức thay đổi, cảm thấy kinh ngạc: “Toàn bộ cường giả sao?”
Tịnh Thần đứng dậy, siết chặt tay phải, lạnh lùng nói: “Trước đó chúng ta liên tiếp thua trong trận chiến với vũ trụ Quan Huyên, tại sao? Vì chúng ta chưa từng thực sự chú ý đến vũ trụ Quan Huyên, lẽ nào chúng ta lại phạm phải sai lầm này lần thứ hai?”
Chiêm sư lặng thinh.
Đúng như Tịnh Thần nói, lúc đầu quả thật nền văn minh Vĩnh Sinh đã đánh giá thấp vũ trụ Quan Huyên, không đúng, là xem thường vũ trụ Quan Huyên mới đúng.
Điều này mới dẫn đến việc nền văn minh Vĩnh Sinh đã tổn thất nặng nề.
Nhưng Chiêm sư thận trọng lại vẫn nghĩ không ổn, thế là bèn nói: “Hay là đợi Đế chủ về rồi quyết định?”
Tịnh Thần bình tĩnh nói: “Nếu lần này chúng ta không hành động, ông đoán xem Chân vũ trụ sẽ thế nào? Chúng chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta không có gan đối đầu với vũ trụ Quan Huyên, một khi chúng nghĩ như thế, ông nghĩ chúng vẫn còn hợp tác với chúng ta không?”
Chiêm sư nhíu mày.
Tịnh Thần nói tiếp: “Chân vũ trụ tấn công vũ trụ Quan Huyên, bằng mọi thứ, mặc dù đó là đối thủ nhưng ta vẫn kính phục, ngược lại nếu chúng ta không thể giết người phụ nữ váy trắng đó thì chẳng phải sẽ khiến Chân vũ trụ cười vào mặt sao?”
Chiêm sư im lặng không đáp, không thể cãi lại.
Tịnh Thần nhìn Chiêm sư đang im lặng, sau đó nói: “Ta biết ông đang lo lắng điều gì, thực lực của người phụ nữ mặc váy trắng đó rất mạnh, nhưng dù bà ta có thể một mình đánh bại mười người, lẽ nào bà ta có thể đánh bại được một trăm, một ngàn người sao?”
Chiêm sư trầm tư hồi lâu, gật đầu nói: “Để phòng ngừa trường hợp bất trắc, cứ dẫn theo Chiến Đế đi”.
Tịnh Thần cười nói: “Tất nhiên rồi”.
Chiêm sư nói: “Đi thôi”.
Nói rồi hai người biến mất khỏi đó.
Tịnh Thần là một người thực tế, nếu đã quyết định thì nói làm là làm, không lâu sau tất cả cường giả đỉnh cấp Vĩnh Sinh Giới đều xuất hiện, rồi lao đến hệ Ngân Hà.
Đương nhiên Tịnh Thần cũng để lại một người canh giữ, ông ta sợ Chân vũ trụ giở trò nên vẫn luôn phái người theo dõi Chân vũ trụ, khi biết được Chân vũ trụ liên tục phái cường giả đến chiến trường Hư Chân, hơn nữa còn sử dụng các đại trận tấn công, lúc này ông ta mới yên tân hoàn toàn.
…
Lối vào chiến trường Hư Chân ở Chân vũ trụ.
Từ Nhu ngồi trên ghế, cúi xuống nhìn không trung bên dưới.
Bên cạnh nàng ta là Tả tướng.
Lúc này một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt Từ Nhu và Tả tướng, ông lão hơi cúi người xuống, sau đó nhỏ giọng nói vài câu.
Từ Nhu gật đầu: “Ta biết rồi”.
Ông lão lại chào hai người, sau đó lui xuống.
Tả tướng quay đầu lại nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu, tất cả cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều đã ra ngoài giết người phụ nữ váy trắng đó…”
Từ Nhu cười nói: “Đúng là dứt khoát thật”.
Tả tướng hơi khó hiểu: “Chẳng phải muốn để hai vũ trụ đó tiêu diệt lẫn nhau sao?”
Từ Nhu nhìn tinh vực vũ trụ Quan Huyên bên dưới, im lặng không đáp lời…
Tả tướng còn muốn nói gì đó, Từ Nhu lại nói: “Tiếp tục phái người đến đây, nhưng chưa có lệnh của ta thì không ai được phép ra tay”.
Nói rồi nàng ta đứng lên rời đi.
Tả tướng đứng im lặng thinh không nói, khẽ cau mày.
Rốt cuộc Từ Nhu đang giúp ai?
Bà ta không hiểu nàng ta đang làm gì.
…
Trong tinh không, Diệp Quân ngự kiếm bay đi, hai bên trái phải hắn là Mộ Niệm Niệm và Nhị Nha.
Nhị Nha ăn mặc vẫn rất kỳ lạ, một chiếc áo sơ mi trắng có in hình hoạt hình đáng yêu, bên dưới mặc chiếc quần jean xanh nhạt, chân đi một đôi dép xỏ ngón, toát ra khí chất đặc biệt.
Tay Nhị Nha vẫn cầm cây kẹo hồ lô đường vừa đi vừa liếm, sau đó thi thoảng còn đưa cho Tiểu Bạch.
Mộ Niệm Niệm nói: “Vũ trụ Quan Huyên gửi tin đến, Chân vũ trụ phái rất nhiều cường giả đến chiến trường Hư Chân nhưng không ra tay”.
Diệp Quân nhíu mày: “Chúng muốn làm gì?”
Mộ Niệm Niệm nói: “Ta không biết nhưng bây giờ chúng không có ý định tấn công. Vì nếu muốn tấn công thì chúng sẽ không có động thái lớn như vậy. Có lẽ chúng lại giở trò bẩn thỉu gì đó. Còn chuyện bên kia thì con đừng vội, có mấy người An cô nương ở đó rồi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu.
Ba người tiếp tục đi về phía trước.
Một lúc sau, Diệp Quân như nghĩ đến điều gì, bỗng bước đến bên cạnh Nhị Nha, sau đó giơ tay chọc vào Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngờ vực nhìn hắn.
Diệp Quân chủ động ôm Tiểu Bạch lên, sau đó lục trên người Tiểu Bạch, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ đồ gì trong chiếc nhẫn cả.
Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, mặt đầy vẻ khó hiểu, thấy Diệp Quân vẫn đang tìm gì đó trên người mình, nó bỗng lấy một cây kẹo hồ lô đường ra đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Có thể cho ta mượn cái khiên đó nghịch một chút không?”
Hắn vẫn luôn ngấp nghé cái khiên đó, nó là cực phẩm đấy.
Tiểu Bạch vội lắc đầu.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta đảm bảo sẽ trả lại”.
Móng vuốt của Tiểu Bạch vùng vẫy một hồi, hơn nữa càng vùng vẫy càng nhanh.
Diệp Quân khó hiểu nhìn nó, sau đó chỉ đành nhìn Nhị Nha, Nhị Nha liếm hồ lô đường, bình tĩnh nói: “Nó nói cha ngươi mượn rất nhiều đồ của nó vẫn chưa trả lại”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Trời ạ!
Sao cha mình lại làm mấy chuyện này chứ?
Đáng sợ quá!
E là nhân phẩm của nhà họ Dương đều bị một mình cha hủy hoại rồi.
Lúc này Tiểu Bạch bỗng giơ móng vuốt ra với Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha lại nói: “Cha mượn rất nhiều đồ của Tiểu Bạch, nó nói con trai trả”.
Diệp Quân sầm mặt.
Mẹ nó chứ!
Người cha này quá xấu xa rồi.
Sinh con trai ra là để chơi trò này sao?
Chương 715: Bắt đầu suy xét
Lúc này Nhị Nha bỗng đè móng vuốt của Tiểu Bạch xuống: “Cháu trai rất nghèo, không trả nổi đâu”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Cháu trai…
Nhị Nha cô nương xem mình là cháu trai thật đấy à?
Hắn lại không phản bác, vai vế vẫn còn đó đấy.
Hắn biết Nhị Nha gọi ông nội là anh, ngay cả cha mình đấy mà cô bé còn gọi là thằng Huyên nữa chứ đừng nói là mình.
Nghe Nhị Nha nói thế, Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé bỗng cầm chiếc nhẫn của Diệp Quân lên, nhìn một chốc rồi lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ.
Diệp Quân cười khổ.
Người dám nói hắn nghèo chỉ có Tiểu Ca và người trước mặt này thôi.
Lúc này Tiểu Bạch bỗng xòe tay, Diệp Quân nhíu mày, một đạo ấn và lôi ấn bay ra.
Diệp Quân sửng sốt, tên này có thể khống chế thần vật của mình ư?
Tiểu Bạch nghịch đạo ấn và lôi ấn một lúc, cái đầu nho nhỏ khẽ gật, miễn cưỡng cảm thấy hai thứ này nhìn thuận mắt, thế là nó cất hai thứ này vào.
Diệp Quân vội nói: “Tiểu Bạch, đây là đồ của ta”.
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó móng vuốt chỉ vào Diệp Quân, rồi lại chỉ vào mình.
Diệp Quân quay đầu nhìn sang Nhị Nha, Nhị Nha bình tĩnh nói: “Nó nói của ngươi là của nó, của nó thì vẫn là của nó”.
Diệp Quân sầm mặt, sao Tiểu Bạch này lại giống bọn cướp thế nhỉ, học của ai đây?
Tiểu Bạch nhếch môi, hoàn toàn không có ý định trả lại.
Nhị Nha bỗng nói: “Tiểu Bạch, ngươi không thể lấy đồ của cháu trai, nó là cháu trai, chúng ta là người lớn, phải chăm sóc nó, biết không hả?”
Diệp Quân thật sự cạn lời, Nhị Nha gọi tiếng cháu trai này ngày càng thuận miệng rồi đấy.
Nghe Nhị Nha nói thế, Tiểu Bạch do dự, sau đó trả đạo ấn và lôi ấn lại cho Diệp Quân.
Nó cũng nghĩ lấy đồ của cháu trai hình như không đúng lắm.
Diệp Quân nhìn đạo ấn và lôi ấn, cảm thấy rất bất mãn, hai thứ này thế mà lại không phản kháng, muốn làm phản à?
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch đang liếm hồ lô đường, phải nghĩ cách mượn được bảo vật của Tiểu Bạch. Ừ, cũng để con trai mình trả.
Lúc này Mộ Niệm Niệm ở một bên bỗng nói: “Chúng ta sắp đến khu vực Thần Hư rồi”.
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm: “Dì Mộ biết về khu vực Thần Hư này không?”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Biết nhưng không nhiều, chỉ biết nơi này từng có rất nhiều cường giả thời đại nền văn minh Thần Đạo bị trấn áp”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cường giả thời đại của chủ nhân bút Đại Đạo ư?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Mặc dù chủ nhân bút Đại Đạo đã lật đổ nền văn minh Vĩnh Sinh nhưng trật tự mà ông ta muốn tạo ra cũng làm tổn hại đến lợi ích của rất nhiều cường giả lúc bấy giờ, thế nên rất nhiều người ở thời đại đó đi theo ông ta đã nổi dậy chống lại ông ta. Mục đích chuyến đi này của Vĩnh Sinh Đại Đế là để cứu những cường giả từng bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn, để họ phục vụ cho gã”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Năm đó tại sao chủ nhân bút Đại Đạo lại không giết hết chúng?”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Ta không biết”.
Diệp Quân không nói gì.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Lần này mục đích của chúng ta là đến Thượng Kiếm Tông ở khu vực Thần Hư”.
Diệp Quân tò mò: “Thượng Kiếm Tông?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Một trong hai tông môn hùng mạnh nhất trong thời kỳ đầu của thời đại nền văn minh Thần Đạo. Thượng Kiếm Tông này từng là một thanh kiếm trong tay chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng sau đó tông chủ thế hệ đầu của Thượng Kiếm Tông đã dẫn toàn bộ Thượng Kiếm Tông nổi dậy, chống lại chủ nhân bút Đại Đạo, cuối cùng không đánh lại được, nhiều cường giả hàng đầu trong Thượng Kiếm Tông đã bị trấn áp…”
Bà ấy vừa nói vừa khẽ lắc đầu: “Thật ra, nếu thời kỳ đầu nền văn minh Thần Đạo không có nội chiến thì Chân Thần sẽ không dễ dàng lật đổ toàn bộ nền văn minh Thần Đạo như thế. Khi Chân Thần khai chiến với nền văn minh Thần Đạo, thực lực của nền văn minh Thần Đạo đã không còn tốt như trước vì nội chiến rồi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Lúc đó chắc hẳn nội bộ nền văn minh Thần Đạo đã xảy ra chuyện gì nên mới khiến họ nội chiến thế chứ”.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Ta đoán là do lý tưởng khác nhau”.
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười nói: “Ở thời đại trước chủ nhân bút Đại Đạo, tuổi thọ của các sinh linh gần như vô tận, chỉ cần ngươi tu luyện thì sẽ có thể kéo dài tuổi thọ, có thể nói là sự hy sinh của vũ trụ để đổi lấy sự sống còn của bản thân. Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo nắm quyền, ông ta muốn thiết lập một trật tự có sống chết, con nghĩ thử xem vốn dĩ con có thể sống rất lâu nhưng ông ta đột nhiên tới cưỡng ép đặt dấu chấm hết cho tuổi thọ của con, con có đồng ý không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Mộ Niệm Niệm gật đầu, lại nói: “Trước chủ nhân bút Đại Đạo, trật tự rất hỗn loạn nhưng sau khi chủ nhân bút Đại Đạo nổi dậy, ông ta bắt đầu thiết lập trật tự và quy tắc cho thế giới này, không thể không kiêng dè gì mà đòi hỏi với vũ trụ, không chỉ thế lại còn lấy Đại Đạo làm nền tảng để ra vận mệnh và luân hồi, cưỡng chế ràng buộc hết thảy chúng sinh, trói buộc chúng vào trong một lớp xiềng xích…”
Nói đến đây bà ấy lắc đầu: “Những gì ông ta làm đều chọc giận tất cả mọi người ngay lúc đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Thảo nào ông ta lại bị đánh”.
Mộ Niệm Niệm bỗng cười nói: “Con nghĩ bút Đại Đạo làm thế là tốt hay xấu?”
Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Đối với vũ trụ bao la này thì dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng với tất cả chúng sinh lúc đó... thì không phải là chuyện tốt”.
Mộ Niệm Niệm lại hỏi: “Nếu để con làm thì con sẽ làm sao?”
Diệp Quân sửng sốt.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Nếu là con, con sẽ làm thế nào? Đi con đường của nền văn minh Vĩnh Sinh hay là con đường của chủ nhân bút Đại Đạo?”
Diệp Quân không lên tiếng.
Mộ Niệm Niệm nói: “Con có thể bắt đầu suy xét được rồi đấy”.
…
Thấy thế, Diệp Quân nở nụ cười, nhưng chẳng mấy chốc hắn lại sầm mặt, vì hắn nhận ra mình khá mất sức.
Sức mạnh của ba ý chí này tiêu hao quá nhiều sức.
Diệp Quân bỗng xòe tay ra, ba ý chí trên đỉnh đầu đó biến thành một thanh kiếm rơi vào trong tay hắn.
Thanh kiếm dài ba tấc, được ngưng tụ từ ba ý chí đó, thân kiếm phát ra vô số tia sáng hệ lôi hệt như tinh không rộng lớn.
Ý kiếm mới hoàn toàn.
Nhìn ý kiếm trong tay, Diệp Quân cong môi cười, vung tay lên.
Vèo!
Nơi tu luyện lập tức bị chém nứt ra, xung quanh có rất nhiều lôi quang phát sáng.
Diệp Quân nhắm mắt lại, ý kiếm trong tay từ từ tan biến.
Sau khi dung hợp ba ý chí này, uy lực quả thật tăng lên rất nhiều, nhưng hắn biết rõ thực lực bây giờ của mình, khi không cần sử dụng ngoại vật, chắc hẳn chỉ sánh ngang với một Tuế Nguyệt Đại Đế, cũng có thể đánh với một vài Mệnh Vận Đại Đế.
Nhưng vẫn không đánh lại Mệnh Vận Đại Đế cấp bậc như Chiến Đế.
Cảnh giới!
Thực lực!
Diệp Quân hít sâu một hơi, vẫn phải cố gắng hơn mới được.
Tuy rằng đối thủ ngày càng mạnh nhưng hắn cũng không kêu ca than trách, vì có kêu ca oán trách cũng vô dụng. Hơn nữa mặc dù đối phương ngày càng mạnh nhưng nền tảng mà cha để lại cũng không yếu, người yếu là cá nhân hắn bây giờ.
Thế nên điều hắn phải làm là cố gắng nâng cao thực lực của mình, chỉ cần đạt đến cảnh giới Đại Đế, hắn có lòng tin có thể quét sạch tất cả các Đế.
Lúc này một người phụ nữ chậm rãi bước đến.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, quay đầu lại nhìn, người đến là Mộ Niệm Niệm.
Diệp Quân cúi người xuống: “Dì Mộ”.
Mộ Niệm Niệm bước đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đột phá rồi à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Cảnh giới thì vẫn chưa nhưng kiếm ý có cải thiện rất lớn”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Tiếp theo có dự tính gì không?”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Dì Mộ có ý tưởng gì không?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ta có vài suy nghĩ, ta nói với con, nếu con thấy không đúng thì chúng ta bàn bạc lại”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Mộ Niệm Niệm hỏi: “Con nói chuyện với Chấp Kiếm Nhân cô nương trước đó thế nào?”
Diệp Quân sửng sốt, không hiểu tại sao dì Mộ lại hỏi chuyện này.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Nói thử xem?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Nàng ấy từng ra tay cứu con mấy lần, bọn con…”
Nói đến đây hắn không nói tiếp nữa.
Dĩ nhiên Mộ Niệm Niệm hiểu được, bà ấy mỉm cười, sau đó nói: “Nếu nàng ta có tình cảm với con, vậy thì chúng ta tạm gác chuyện giữa vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ sang một bên, giải quyết nền văn minh Vĩnh Sinh này trước”.
Nói đến đây bà ấy nhìn Diệp Quân: “Bây giờ có hai con đường có thể giải quyết nền văn minh Vĩnh Sinh, con phải chọn một”.
Diệp Quân vội hỏi: “Hai cách nào ạ?”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Đầu tiên là lấy sức mạnh hiện có của vũ trụ Quan Huyên để so trí, so dũng khí với nền văn minh Vĩnh Sinh, đương nhiên hơi khó, vì bây giờ nếu con chiến đấu một mình, Tứ Kiếm, Chân Thân và chủ nhân bút Đại Đạo không xuất hiện thì chắc không ai có thể đánh bại Vĩnh Sinh Đại Đế đó”.
Diệp Quân không nói gì.
Hôm đó Chấp Kiếm Nhân đánh với Vĩnh Sinh Đại Đế, Chấp Kiếm Nhân bị áp chế hoàn toàn, mà lúc đó Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ sử dụng chưa được ba mươi phần trăm thực lực thời kỳ đỉnh cao.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Có biết cách thứ hai là gì không?”
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm: “Để cô cô ra tay?”
Mộ Niệm Niệm cong môi cười: “Tên nhóc con đúng là thông minh”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Để cô cô của con ra tay, tất nhiên Vĩnh Sinh Đại Đế không phải là đối thủ, nhưng sẽ có một vấn đề, đó là mỗi lần bà ấy ra tay đều sẽ gieo vào lòng con một vị thần, hơn nữa tâm đạo kiếm đạo vô địch của con cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức”.
Diệp Quân siết chặt hai tay, đúng là mình đang đi trên con đường kiếm đạo vô địch, gặp kẻ địch lại cứ gọi cô cô, đây đâu phải là kiếm đạo vô địch nữa chứ?
Cô cô bất khả chiến bại thì đúng hơn!
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Vẫn còn một vấn đề, nếu có ngày bà ấy không còn nữa, lúc đó nếu con gặp phải khó khăn cực kỳ lớn thì phải làm sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Dì Mộ, con hiểu ý của người rồi”.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Thật ra bọn ta cũng không mong con trở thành vị vua dựa dẫm mới, nếu không bọn ta không cần đến đây giúp con đâu, con gặp chuyện thì gọi một tiếng cô cô, mọi rắc rối sẽ được giải quyết”.
Diệp Quân gật đầu: “Con muốn tự dựa vào bản thân”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Thật ra bọn ta ở đây để giúp con chống lại Chân vũ trụ và nền văn minh Vĩnh Sinh, không chỉ đang giúp con mà cũng đang giúp chính bọn ta”.
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười nói: “Bọn ta cũng muốn đột phá khỏi những ràng buộc của bản thân, phá vỡ thần trong tâm, đạt đến một tầng cao khác”.
Diệp Quân hỏi: “Phá thần ư?”
Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Thật ra phá thần không phải là một cảnh giới, tất nhiên con cũng có thể xem nó là một cảnh giới, ta nghĩ phá thần là phá giải nỗi sợ trong lòng, phá vỡ nỗi tuyệt vọng đó, phá vỡ trạng thái mà con luôn nghĩ không có khả năng”.
Nói tới đây, bà ấy lắc đầu cười nói: “Như lúc này đây, đối thủ của chúng ta chính là Vĩnh Sinh Đại Đế, hiện giờ Vĩnh Sinh Đại Đế là một đối thủ rất mạnh với chúng ta, nếu con gọi cô cô ra mặt, cô cô của con sẽ giết hắn trong tích tắc, lúc đó chúng ta sẽ tan vỡ”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Dì Mộ, con hiểu ý của người, người yên tâm, con sẽ tự dựa vào bản thân”.
Thật ra hắn hiểu dì Mộ nói cho hắn biết những chuyện này là đang nói cho hắn lợi và hại, bà ấy nói rất khéo léo, không chỉ như thế mà còn lấy chính mình làm ví dụ, chỉ là sợ hắn nghĩ lung tung, tổn thương lòng tự trọng của hắn.
Nghe Diệp Quân nói thế, Mộ Niệm Niệm biết đối phương đã hiểu ý của mình bèn lắc đầu cười nói: “Tên nhóc con đấy, con thông minh không thua gì cha con”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu cho con thời gian, con có thể đánh bại Vĩnh Sinh Đại Đế, con nghĩ con sẽ làm được, thật đấy”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Ta tin con, nhưng bây giờ chúng ta phải tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian cho con”.
Diệp Quân vội nói: “Mọi chuyện đều nghe theo dì Mộ”.
Mộ Niệm Niệm cong môi: “Vậy bọn ta bày bố cái bẫy để dụ Vĩnh Sinh Đại Đế này…”
Diệp Quân đang muốn nói gì đó thì lúc này, Ám U bỗng xuất hiện ở trước mặt hai người, Ám U cúi người xuống, sau đó nhỏ giọng nói vài câu.
Nghe Ám U nói, sắc mặt Diệp Quân thay đổi.
Mộ Niệm Niệm cũng cau chặt mày.
Chương 712: Hợp tác
Từ Nhu đã tới Vĩnh Sinh Giới.
Sắc mặt Diệp Quân hết sức u ám, hắn biết người phụ nữ này đến Vĩnh Sinh Giới chắc chắn sẽ làm gì đó.
Người phụ nữ này có âm mưu mờ ám.
Mộ Niệm Niệm nói: “Trước tiên không cần để tâm đến người này”.
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười nói: “Có hai việc quan trọng cần làm trước”.
Diệp Quân vội vàng hỏi: “Dì Mộ có kế hoạch gì sao?”
Mộ Niệm Niệm nói: “Theo những gì chúng ta biết, Vĩnh Sinh Đại Đế hiện đang ở khu vực Thần Hư, cứu những cường giả thời đại văn minh Thần Đạo bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn, đổi lại, những cường giả đó sẽ làm việc cho ông ta. Giống như trước đây, khi những thần linh Chân vũ trụ rơi vào bước đường cùng, Vĩnh Sinh Đại Đế đã cứu bọn họ ra, với điều kiện là phục tùng nền văn minh Vĩnh Sinh.
Diệp Quân lập tức nói: “Ông ta có thể cứu, tại sao chúng ta không thể? Hơn nữa, con có đạo ấn, nếu con muốn cứu thì dễ dàng hơn ông ta”.
Nghe vậy, Mộ Niệm Niệm cười nói: “Thông minh!”
Bà ấy càng nhìn càng vừa mắt chàng trai này, trí thông minh này được thừa hưởng hoàn toàn từ cha mẹ.
Diệp Quân nói tiếp: “Bước thứ hai là nâng cao thực lực của con sao?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy, cảnh giới kiếm đạo của con có thể, nhưng cảnh giới tự thân và cơ thể chưa đủ mạnh, vì vậy chúng ta phải nghĩ cách nâng cao cảnh giới và cơ thể của con”.
Bà ấy nhìn Diệp Quân: “Đến khu vực Thần Hư!”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”
Hai người chuẩn bị đi thì Mộ Niệm Niệm nói: “Đợi đã, phải đưa hai đứa nhóc kia đi cùng!”
Nói xong, bà ấy xòe bàn tay ra, bóp nát một tấm bùa truyền âm.
Lúc Diệp Quân đang tò mò, thời không cách đó không xa mở ra, một cô bé vội vàng chạy tới.
Đó là Nhị Nha!
Trên vai Nhị Nha là Tiểu Bạch.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ này, Diệp Quân sững sờ.
Mộ Niệm Niệm cười nói: Dẫn theo họ sẽ giúp ích rất nhiều”.
Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha liếm cây kẹo: “Lần sau đi chơi nhớ gọi bọn ta, biết chưa hả?”
Tiểu Bạch cũng vội vàng gật đầu, dùng móng vuốt nhỏ chỉ vào mình và Nhị Nha.
Diệp Quân nhếch miệng cười: “Được!”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
Vừa dứt lời, ba người cùng Tiểu Bạch đã biến mất trong tinh không.
Còn về vũ trụ Quan Huyên, hắn không cần lo lắng nhiều nữa, văn đã có Nạp Lan Ca và Lý Bán Tri, võ đã có tiền bối An…
Thực ra, hắn là người yếu nhất trong gia tộc.
Điều đáng nói là hình như tỷ tỷ Diệp An đã đi rèn luyện rồi.
Còn việc đi đâu hắn cũng không biết, chỉ biết đi nương nhờ họ hàng.
Điều này khiến Diệp Quân rất tò mò, hắn còn có người thân tài giỏi vậy sao?
…
Vĩnh Sinh Giới.
Từ Nhu ngồi cách Tịnh Thần không xa, Vĩnh Sinh Đại Đế không có ở đây, bây giờ Vĩnh Sinh giới do Tịnh Thần làm chủ.
Chiêm sư cũng có mặt.
Chiêm sư và Tịnh Thần nhìn Từ Nhu, không nói gì.
Bọn họ đương nhiên không dám coi thường Chân vũ trụ, bây giờ, thực lực tổng thể của Chân vũ trụ mạnh hơn vũ trụ Quan Huyên.
Từ Nhu nhìn hai người họ, cười nói: “Nghe nói lần này nền văn minh Vĩnh Sinh tấn công vũ trụ Quan Huyên thất bại rồi à?”
Nghe Từ Nhu nói vậy, sắc mặt hai người trở nên u ám, Tịnh Thần lạnh lùng nói: “Từ Nhu cô nương đến đây để mỉa mai sao?”
Từ Nhu cười nói: “Ta không nhàn rỗi đến vậy, lần này ta tới là muốn hợp tác với nền văn minh Vĩnh Sinh!”
Nghe Từ Nhu nói vậy, hai người liền nhíu mày.
Từ Nhu nhìn hai người họ, cười nói: “Hai vị ra ngoài lâu như vậy, chắc cũng đã điều tra Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên, có thể nói Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên là kẻ thù truyền kiếp, đánh nhau nghìn vạn năm qua. Bây giờ, kẻ thù của nền văn minh Vĩnh Sinh cũng là vũ trụ Quan Huyên, tục ngữ có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, vì vậy ta thấy chúng ta có thể hợp tác với nhau! Các vị thấy sao?”
Tịnh Thần và Chiêm sư nhìn nhau, đúng là bọn họ đã điều tra Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên, hai vũ trụ này thật sự có mối thù không đội trời chung, cách đây không lâu, hai bên còn quyết chiến với nhau.
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Từ Nhu cô nương nghĩ chúng ta nên hợp tác thế nào?”
Bây giờ, nền văn minh Vĩnh Sinh đã tổn hại nghiêm trọng, nếu có thể hợp tác với Chân vũ trụ thì cũng không phải chuyện xấu.
Từ Nhu nghiêm túc nói: “Người mạnh nhất trong vũ trụ Quan Huyên thật ra là người phụ nữ váy trắng ở hệ Ngân Hà, cũng là người trước đó đã giết Mệnh Vận Đại Đế ở Loạn Tinh Giới…”
Nói đến đây, nàng ta nhìn hai người họ: “Các ông điều tra bà ta rồi nhỉ?”
Tịnh Thần gật đầu, với vẻ mặt nghiêm túc: “Điều tra rồi, chỉ là người này mạnh đến đâu thì bọn ta không biết, nhưng ta đã phái người đến hệ Ngân Hà, không lâu nữa sẽ có tin tức”.
Từ Nhu nghiêm túc nói: “Người này là cường giả mạnh nhất vũ trụ Quan Huyên!”
Tịnh Thần nhìn Từ Nhu, ngạc nhiên nói: “Mạnh nhất ư?”
Từ Nhu gật đầu: “Đúng vậy, vô cùng mạnh, hơn nữa, bà ta cũng là một vị thần linh vũ trụ, thuộc về thời đại xa xưa”.
Thần linh vũ trụ!
Chương 713: Ngay bây giờ
Tịnh Thần nghiêm mặt nói: “Chẳng trách người này lại mạnh đến vậy, ta không ngờ ở vũ trụ Quan Huyên lại có một vị thần linh vũ trụ…”
Từ Nhu nói: “Bây giờ Chân vũ trụ ta sẽ xử lý người phụ nữ váy trắng này, còn các ông đối phó với vũ trụ Quan Huyên, được không?”
Tịnh Thần và Chiêm sư đều sững sờ.
Từ Nhu nói tiếp: “Người này thật sự quá mạnh, ít nhất phải phái mười vị Mệnh Vận Đại Đế và mấy chục vị Tuế Nguyệt Đại Đế cùng đánh mới có thể giết được, bây giờ, nền văn minh Vĩnh Sinh đang trong tình trạng… cho nên, tốt nhất là để Chân vũ trụ ta đánh!”
Nghe Từ Nhu nói vậy, Tịnh Thần có cảm giác như mình bị lừa, nên vội vàng nói: “Từ Nhu cô nương, người này giao cho nền văn minh Vĩnh Sinh, vũ trụ Quan Huyên giao cho Chân vũ trụ, được không?”
Nghe vậy, Từ Nhu cau mày.
Chiêm sư bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, Từ Nhu cô nương, nền văn minh Vĩnh Sinh có rất nhiều cường giả đỉnh cao, nhưng cường giả cấp trung và thấp lại không bằng Chân vũ trụ, vì vậy, phía ta thích hợp đối phó với người phụ nữ váy trắng kia hơn”.
Từ Nhu trầm mặc, sắc mặt trở nên khó coi.
Hai người họ nhìn Từ Nhu, trong lòng thầm cười nhạo, Chân vũ trụ này thật xấu xa, bảo người khác đánh nhiều, còn Chân vũ trụ đánh ít… sao lại dám nói những lời vô liêm sỉ vậy chứ!
Từ Nhu trầm giọng nói: “Hai vị, người phụ nữ váy trắng kia thật sự rất mạnh, vài cường giả không thể giết được bà ta, vì vậy ta thấy để Chân vũ trụ ta đánh thì tốt hơn, ta làm vậy là vì tốt cho các ông…”
Tịnh Thần cắt ngang lời Từ Nhu: “Từ Nhu cô nương, đúng là người phụ nữ kia rất mạnh, nhưng nền văn minh Vĩnh Sinh ta cũng có người có năng lực, cô yên tâm, chỉ cần Chân vũ trụ các ngươi đồng ý, ta đảm bảo với cô, nền văn minh Vĩnh Sinh chắc chắn sẽ lấy đầu bà ta”.
Từ Nhu sa sầm mặt mày, rõ ràng là không muốn từ bỏ, nàng ta còn muốn nói gì đó, nhưng Tịnh Thần đã nói tiếp: “Từ Nhu cô nương, cô một mực phản đối như vậy, lẽ nào còn âm mưu nào khác?”
Nghe vậy, Từ Nhu tức giận nói: “Ta là loại người đó sao? Lần này tới đây, ta đại diện cho cả Chân vũ trụ, bọn ta vô cùng chân thành, sao có thể có âm mưu gì được chứ? Ông có thể hoài nghi Chân vũ trụ, nhưng không thể hoài nghi nhân phẩm của Từ Nhu ta!”
Tịnh Thần cười khẩy không nói gì.
Từ Nhu lạnh lùng nói: “Được thôi, vậy thì để Chân vũ trụ đối phó với vũ trụ Quan Huyên, Vĩnh Sinh Giới các ông đối phó với người phụ nữ váy trắng kia, nhưng ta phải nhắc nhở ông, người này rất mạnh, vài người không thể đối phó với bà ta, vì vậy, nếu các ông muốn giết bà ta thì phải dùng toàn lực, phái tất cả cường giả, một đòn chí mạng!”
Tịnh Thần nhìn Từ Nhu: “Đương nhiên rồi! Chỉ là Từ Nhu cô nương, ta hơi tò mò, Chân vũ trụ có chắc chắn đối phó được với vũ trụ Quan Huyên không?”
Chân vũ trụ cười khẩy: “Thực lực của Chân vũ trụ ta yếu lắm sao?”
Tịnh Thần trầm giọng nói: “Ta không có ý đó, chỉ là vũ trụ Quan Huyên có vài vị cường giả đỉnh cao, thực lực của bọn họ rất mạnh…”
Từ Nhu cười nói: “Các ông không cần lo lắng về điều này! Điều chúng ta cần để tâm là người phụ nữ váy trắng kia. Người này có một thanh kiếm thần, chính là thanh kiếm mà kiếm tu váy trắng trước kia đã cầm…”
Nàng ta nhìn hai người: “Hai vị biết đây là kiếm gì không?”
Hai người lắc đầu.
Từ Nhu trầm giọng nói: “Thanh kiếm này tên là kiếm Hành Đạo, là thanh kiếm do chủ nhân bút Đại Đạo luyện chế!”
Tịnh Thần kinh ngạc: “Chủ nhân bút Đại Đạo tạo ra sao?”
Từ Nhu nghiêm túc nói: “Đúng vậy, nếu không, ông cho rằng thanh kiếm đó có thể lợi hại vậy à?”
Tịnh Thần hỏi tiếp: “Nói cách khác, sức mạnh của người phụ nữ này yếu hơn chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Từ Nhu mỉm cười: “Thực lực của bà ta đương nhiên yếu hơn chủ nhân bút Đại Đạo, trên đời này còn có người mạnh hơn chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Nghe vậy, Tịnh Thần vuốt râu cười: “Cũng đúng!”
Từ Nhu nói tiếp: “Mặc dù thực lực của bà ta không bằng chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng cũng không thể coi thường, đặc biệt là thanh kiếm kia, sau khi người của các ông đến hệ Ngân Hà, nhất định phải cẩn thận, không được sơ suất!”
Tịnh Thần nhìn Từ Nhu, bình tĩnh nói: “Từ Nhu cô nương yên tâm, bọn ta nhất định sẽ lấy đầu người phụ nữ đó!”
Từ Nhu khẽ gật đầu: “Nếu vậy, chúng ta hợp tác vui vẻ, xin cáo từ!”
Nói xong, nàng ta định quay người rời đi.
Tịnh Thần hỏi tiếp: “Khi nào ra tay?”
Từ Nhu cười nói: “Chuyện lớn sao có thể trì hoãn được! Ngay bây giờ!”
Nói xong, nàng ta xòe tay ra, một tấm bản đồ xuất hiện trước mặt Tịnh Thần: “Trên tấm bản đồ này đánh dấu những trận pháp dịch chuyển ở hệ Ngân Hà, đều là do Chân vũ trụ ta lập nên, bây giờ cung cấp miễn phí cho nền văn minh Vĩnh Sinh!”
Nói xong, nàng ta xoay người biến mất trong điện.
Ngay bây giờ hả?
Trong điện, Tịnh Thần và Chiêm sư cùng nhíu mày, Chiêm sư trầm giọng nói: “Liệu có bị lừa không?”
Tịnh Thần nheo mắt lại, hơi nghi ngờ.
Nhưng lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trong điện, ông lão khẽ hành lễ rồi nói: “Vừa nhận được tin tức, Chân vũ trụ đã bắt đầu điều binh tiến vào chiến trường Hư Chân, bọn họ điều cả Chư Thần Hoàng Hôn Vệ và quân viễn chinh!”
Nghe vậy, Chiêm sư và Tịnh Thần nhìn nhau, Tịnh Thần nói: “Xem ra Chân vũ trụ thật sự muốn hợp tác với chúng ta!”
Chiêm sư gật đầu: “Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên có thù hận, bọn họ muốn hủy diệt vũ trụ Quan Huyên là hoàn toàn hợp lý, nếu đã vậy thì…”
Ông ta nhìn Tịnh Thần, Tịnh Thần lập tức nói: “Người đâu, tập hợp tất cả cường giả, đến hệ ngân Hà, giết người phụ nữ váy trắng kia!”
Chương 714: Cha mượn thì con trả
Triệu tập tất cả cường giả.
Nghe Tịnh Thần nói thế, sắc mặt Chiêm sư ở một bên lập tức thay đổi, cảm thấy kinh ngạc: “Toàn bộ cường giả sao?”
Tịnh Thần đứng dậy, siết chặt tay phải, lạnh lùng nói: “Trước đó chúng ta liên tiếp thua trong trận chiến với vũ trụ Quan Huyên, tại sao? Vì chúng ta chưa từng thực sự chú ý đến vũ trụ Quan Huyên, lẽ nào chúng ta lại phạm phải sai lầm này lần thứ hai?”
Chiêm sư lặng thinh.
Đúng như Tịnh Thần nói, lúc đầu quả thật nền văn minh Vĩnh Sinh đã đánh giá thấp vũ trụ Quan Huyên, không đúng, là xem thường vũ trụ Quan Huyên mới đúng.
Điều này mới dẫn đến việc nền văn minh Vĩnh Sinh đã tổn thất nặng nề.
Nhưng Chiêm sư thận trọng lại vẫn nghĩ không ổn, thế là bèn nói: “Hay là đợi Đế chủ về rồi quyết định?”
Tịnh Thần bình tĩnh nói: “Nếu lần này chúng ta không hành động, ông đoán xem Chân vũ trụ sẽ thế nào? Chúng chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta không có gan đối đầu với vũ trụ Quan Huyên, một khi chúng nghĩ như thế, ông nghĩ chúng vẫn còn hợp tác với chúng ta không?”
Chiêm sư nhíu mày.
Tịnh Thần nói tiếp: “Chân vũ trụ tấn công vũ trụ Quan Huyên, bằng mọi thứ, mặc dù đó là đối thủ nhưng ta vẫn kính phục, ngược lại nếu chúng ta không thể giết người phụ nữ váy trắng đó thì chẳng phải sẽ khiến Chân vũ trụ cười vào mặt sao?”
Chiêm sư im lặng không đáp, không thể cãi lại.
Tịnh Thần nhìn Chiêm sư đang im lặng, sau đó nói: “Ta biết ông đang lo lắng điều gì, thực lực của người phụ nữ mặc váy trắng đó rất mạnh, nhưng dù bà ta có thể một mình đánh bại mười người, lẽ nào bà ta có thể đánh bại được một trăm, một ngàn người sao?”
Chiêm sư trầm tư hồi lâu, gật đầu nói: “Để phòng ngừa trường hợp bất trắc, cứ dẫn theo Chiến Đế đi”.
Tịnh Thần cười nói: “Tất nhiên rồi”.
Chiêm sư nói: “Đi thôi”.
Nói rồi hai người biến mất khỏi đó.
Tịnh Thần là một người thực tế, nếu đã quyết định thì nói làm là làm, không lâu sau tất cả cường giả đỉnh cấp Vĩnh Sinh Giới đều xuất hiện, rồi lao đến hệ Ngân Hà.
Đương nhiên Tịnh Thần cũng để lại một người canh giữ, ông ta sợ Chân vũ trụ giở trò nên vẫn luôn phái người theo dõi Chân vũ trụ, khi biết được Chân vũ trụ liên tục phái cường giả đến chiến trường Hư Chân, hơn nữa còn sử dụng các đại trận tấn công, lúc này ông ta mới yên tân hoàn toàn.
…
Lối vào chiến trường Hư Chân ở Chân vũ trụ.
Từ Nhu ngồi trên ghế, cúi xuống nhìn không trung bên dưới.
Bên cạnh nàng ta là Tả tướng.
Lúc này một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt Từ Nhu và Tả tướng, ông lão hơi cúi người xuống, sau đó nhỏ giọng nói vài câu.
Từ Nhu gật đầu: “Ta biết rồi”.
Ông lão lại chào hai người, sau đó lui xuống.
Tả tướng quay đầu lại nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu, tất cả cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều đã ra ngoài giết người phụ nữ váy trắng đó…”
Từ Nhu cười nói: “Đúng là dứt khoát thật”.
Tả tướng hơi khó hiểu: “Chẳng phải muốn để hai vũ trụ đó tiêu diệt lẫn nhau sao?”
Từ Nhu nhìn tinh vực vũ trụ Quan Huyên bên dưới, im lặng không đáp lời…
Tả tướng còn muốn nói gì đó, Từ Nhu lại nói: “Tiếp tục phái người đến đây, nhưng chưa có lệnh của ta thì không ai được phép ra tay”.
Nói rồi nàng ta đứng lên rời đi.
Tả tướng đứng im lặng thinh không nói, khẽ cau mày.
Rốt cuộc Từ Nhu đang giúp ai?
Bà ta không hiểu nàng ta đang làm gì.
…
Trong tinh không, Diệp Quân ngự kiếm bay đi, hai bên trái phải hắn là Mộ Niệm Niệm và Nhị Nha.
Nhị Nha ăn mặc vẫn rất kỳ lạ, một chiếc áo sơ mi trắng có in hình hoạt hình đáng yêu, bên dưới mặc chiếc quần jean xanh nhạt, chân đi một đôi dép xỏ ngón, toát ra khí chất đặc biệt.
Tay Nhị Nha vẫn cầm cây kẹo hồ lô đường vừa đi vừa liếm, sau đó thi thoảng còn đưa cho Tiểu Bạch.
Mộ Niệm Niệm nói: “Vũ trụ Quan Huyên gửi tin đến, Chân vũ trụ phái rất nhiều cường giả đến chiến trường Hư Chân nhưng không ra tay”.
Diệp Quân nhíu mày: “Chúng muốn làm gì?”
Mộ Niệm Niệm nói: “Ta không biết nhưng bây giờ chúng không có ý định tấn công. Vì nếu muốn tấn công thì chúng sẽ không có động thái lớn như vậy. Có lẽ chúng lại giở trò bẩn thỉu gì đó. Còn chuyện bên kia thì con đừng vội, có mấy người An cô nương ở đó rồi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu.
Ba người tiếp tục đi về phía trước.
Một lúc sau, Diệp Quân như nghĩ đến điều gì, bỗng bước đến bên cạnh Nhị Nha, sau đó giơ tay chọc vào Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngờ vực nhìn hắn.
Diệp Quân chủ động ôm Tiểu Bạch lên, sau đó lục trên người Tiểu Bạch, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ đồ gì trong chiếc nhẫn cả.
Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, mặt đầy vẻ khó hiểu, thấy Diệp Quân vẫn đang tìm gì đó trên người mình, nó bỗng lấy một cây kẹo hồ lô đường ra đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Có thể cho ta mượn cái khiên đó nghịch một chút không?”
Hắn vẫn luôn ngấp nghé cái khiên đó, nó là cực phẩm đấy.
Tiểu Bạch vội lắc đầu.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta đảm bảo sẽ trả lại”.
Móng vuốt của Tiểu Bạch vùng vẫy một hồi, hơn nữa càng vùng vẫy càng nhanh.
Diệp Quân khó hiểu nhìn nó, sau đó chỉ đành nhìn Nhị Nha, Nhị Nha liếm hồ lô đường, bình tĩnh nói: “Nó nói cha ngươi mượn rất nhiều đồ của nó vẫn chưa trả lại”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Trời ạ!
Sao cha mình lại làm mấy chuyện này chứ?
Đáng sợ quá!
E là nhân phẩm của nhà họ Dương đều bị một mình cha hủy hoại rồi.
Lúc này Tiểu Bạch bỗng giơ móng vuốt ra với Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha lại nói: “Cha mượn rất nhiều đồ của Tiểu Bạch, nó nói con trai trả”.
Diệp Quân sầm mặt.
Mẹ nó chứ!
Người cha này quá xấu xa rồi.
Sinh con trai ra là để chơi trò này sao?
Chương 715: Bắt đầu suy xét
Lúc này Nhị Nha bỗng đè móng vuốt của Tiểu Bạch xuống: “Cháu trai rất nghèo, không trả nổi đâu”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Cháu trai…
Nhị Nha cô nương xem mình là cháu trai thật đấy à?
Hắn lại không phản bác, vai vế vẫn còn đó đấy.
Hắn biết Nhị Nha gọi ông nội là anh, ngay cả cha mình đấy mà cô bé còn gọi là thằng Huyên nữa chứ đừng nói là mình.
Nghe Nhị Nha nói thế, Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé bỗng cầm chiếc nhẫn của Diệp Quân lên, nhìn một chốc rồi lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ.
Diệp Quân cười khổ.
Người dám nói hắn nghèo chỉ có Tiểu Ca và người trước mặt này thôi.
Lúc này Tiểu Bạch bỗng xòe tay, Diệp Quân nhíu mày, một đạo ấn và lôi ấn bay ra.
Diệp Quân sửng sốt, tên này có thể khống chế thần vật của mình ư?
Tiểu Bạch nghịch đạo ấn và lôi ấn một lúc, cái đầu nho nhỏ khẽ gật, miễn cưỡng cảm thấy hai thứ này nhìn thuận mắt, thế là nó cất hai thứ này vào.
Diệp Quân vội nói: “Tiểu Bạch, đây là đồ của ta”.
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó móng vuốt chỉ vào Diệp Quân, rồi lại chỉ vào mình.
Diệp Quân quay đầu nhìn sang Nhị Nha, Nhị Nha bình tĩnh nói: “Nó nói của ngươi là của nó, của nó thì vẫn là của nó”.
Diệp Quân sầm mặt, sao Tiểu Bạch này lại giống bọn cướp thế nhỉ, học của ai đây?
Tiểu Bạch nhếch môi, hoàn toàn không có ý định trả lại.
Nhị Nha bỗng nói: “Tiểu Bạch, ngươi không thể lấy đồ của cháu trai, nó là cháu trai, chúng ta là người lớn, phải chăm sóc nó, biết không hả?”
Diệp Quân thật sự cạn lời, Nhị Nha gọi tiếng cháu trai này ngày càng thuận miệng rồi đấy.
Nghe Nhị Nha nói thế, Tiểu Bạch do dự, sau đó trả đạo ấn và lôi ấn lại cho Diệp Quân.
Nó cũng nghĩ lấy đồ của cháu trai hình như không đúng lắm.
Diệp Quân nhìn đạo ấn và lôi ấn, cảm thấy rất bất mãn, hai thứ này thế mà lại không phản kháng, muốn làm phản à?
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch đang liếm hồ lô đường, phải nghĩ cách mượn được bảo vật của Tiểu Bạch. Ừ, cũng để con trai mình trả.
Lúc này Mộ Niệm Niệm ở một bên bỗng nói: “Chúng ta sắp đến khu vực Thần Hư rồi”.
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm: “Dì Mộ biết về khu vực Thần Hư này không?”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Biết nhưng không nhiều, chỉ biết nơi này từng có rất nhiều cường giả thời đại nền văn minh Thần Đạo bị trấn áp”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cường giả thời đại của chủ nhân bút Đại Đạo ư?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Mặc dù chủ nhân bút Đại Đạo đã lật đổ nền văn minh Vĩnh Sinh nhưng trật tự mà ông ta muốn tạo ra cũng làm tổn hại đến lợi ích của rất nhiều cường giả lúc bấy giờ, thế nên rất nhiều người ở thời đại đó đi theo ông ta đã nổi dậy chống lại ông ta. Mục đích chuyến đi này của Vĩnh Sinh Đại Đế là để cứu những cường giả từng bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn, để họ phục vụ cho gã”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Năm đó tại sao chủ nhân bút Đại Đạo lại không giết hết chúng?”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Ta không biết”.
Diệp Quân không nói gì.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Lần này mục đích của chúng ta là đến Thượng Kiếm Tông ở khu vực Thần Hư”.
Diệp Quân tò mò: “Thượng Kiếm Tông?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Một trong hai tông môn hùng mạnh nhất trong thời kỳ đầu của thời đại nền văn minh Thần Đạo. Thượng Kiếm Tông này từng là một thanh kiếm trong tay chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng sau đó tông chủ thế hệ đầu của Thượng Kiếm Tông đã dẫn toàn bộ Thượng Kiếm Tông nổi dậy, chống lại chủ nhân bút Đại Đạo, cuối cùng không đánh lại được, nhiều cường giả hàng đầu trong Thượng Kiếm Tông đã bị trấn áp…”
Bà ấy vừa nói vừa khẽ lắc đầu: “Thật ra, nếu thời kỳ đầu nền văn minh Thần Đạo không có nội chiến thì Chân Thần sẽ không dễ dàng lật đổ toàn bộ nền văn minh Thần Đạo như thế. Khi Chân Thần khai chiến với nền văn minh Thần Đạo, thực lực của nền văn minh Thần Đạo đã không còn tốt như trước vì nội chiến rồi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Lúc đó chắc hẳn nội bộ nền văn minh Thần Đạo đã xảy ra chuyện gì nên mới khiến họ nội chiến thế chứ”.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Ta đoán là do lý tưởng khác nhau”.
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười nói: “Ở thời đại trước chủ nhân bút Đại Đạo, tuổi thọ của các sinh linh gần như vô tận, chỉ cần ngươi tu luyện thì sẽ có thể kéo dài tuổi thọ, có thể nói là sự hy sinh của vũ trụ để đổi lấy sự sống còn của bản thân. Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo nắm quyền, ông ta muốn thiết lập một trật tự có sống chết, con nghĩ thử xem vốn dĩ con có thể sống rất lâu nhưng ông ta đột nhiên tới cưỡng ép đặt dấu chấm hết cho tuổi thọ của con, con có đồng ý không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Mộ Niệm Niệm gật đầu, lại nói: “Trước chủ nhân bút Đại Đạo, trật tự rất hỗn loạn nhưng sau khi chủ nhân bút Đại Đạo nổi dậy, ông ta bắt đầu thiết lập trật tự và quy tắc cho thế giới này, không thể không kiêng dè gì mà đòi hỏi với vũ trụ, không chỉ thế lại còn lấy Đại Đạo làm nền tảng để ra vận mệnh và luân hồi, cưỡng chế ràng buộc hết thảy chúng sinh, trói buộc chúng vào trong một lớp xiềng xích…”
Nói đến đây bà ấy lắc đầu: “Những gì ông ta làm đều chọc giận tất cả mọi người ngay lúc đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Thảo nào ông ta lại bị đánh”.
Mộ Niệm Niệm bỗng cười nói: “Con nghĩ bút Đại Đạo làm thế là tốt hay xấu?”
Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Đối với vũ trụ bao la này thì dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng với tất cả chúng sinh lúc đó... thì không phải là chuyện tốt”.
Mộ Niệm Niệm lại hỏi: “Nếu để con làm thì con sẽ làm sao?”
Diệp Quân sửng sốt.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Nếu là con, con sẽ làm thế nào? Đi con đường của nền văn minh Vĩnh Sinh hay là con đường của chủ nhân bút Đại Đạo?”
Diệp Quân không lên tiếng.
Mộ Niệm Niệm nói: “Con có thể bắt đầu suy xét được rồi đấy”.
…